Chương 116: Nghĩ cách cứu viện
Loan Loan
08/12/2013
Mạnh Dịch Vân kéo Hàn Nguyệt Nguyệt lại, “Có gì cũng phải đợi đến tối mới đi”. Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên, phải ha, mặt trời còn chưa lặn mà, hì hì cười nói “Vẫn là tướng công thông minh”.
Trời vừa tối, Hàn Nguyệt Nguyệt liền kéo Mạnh Dịch Vân đi đến doanh trại Nam Tĩnh, nàng rất quen thuộc đường, chỉ nghĩ đến những binh lính kia sẽ bị mệt lả, Hàn Nguyệt Nguyệt đã cảm thấy buồn cười.
“Lần này nàng định làm thế nào?”, Mạnh Dịch Vân hỏi. Hàn Nguyệt Nguyệt móc ra một bọc thuốc bột, “Dùng cái này”, bảo đảm bọn họ nửa tháng không cầm nổi đao.
“Thuốc xổ?”, Mạnh Dịch Vân nhìn bọc thuốc trên tay Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Hàn Nguyệt Nguyệt liếc một cái, “Ta là loại thần y chỉ biết mỗi thuốc xổ thôi sao?” thiệt tình, lần trước là bất đắc dĩ mà.
“Đây là Nhuyễn Cốt Tán, chỉ cần trúng rồi, bảo đảm 10 ngày không xuống được giường, chỉ có thể nằm”, không đau đớn gì, bất quá không còn hơi sức mà thôi.
Hàn Nguyệt Nguyệt đổ nước đầy vạc, sau đó hòa bột thuốc vào, chung quanh, binh lính đều đã ngủ hết. Hàn nguyệt Nguyệt làm xong, kéo ống tay áo Mạnh Dịch Vân, “Chàng biết lều vua Nam Tĩnh là lều nào không?”, lần trước nàng giả bộ là một binh lính nho nhỏ, không thấy được mặt nhân vật lớn.
Mạnh Dịch Vân kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt, hai người đi qua mấy cái lều, đến một chỗ có mấy cái lều lớn, xung quanh có nhiều binh lính canh.
Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo Mạnh Dịch Vân quẹo trái quẹo phải, tránh mấy binh lính tuần đêm, hai người ra sau lều lớn, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn chung quanh thấy không có binh lính, lặng lẽ vòng đến mặt trước, ban đêm gió lớn, thời điểm thuận lợi làm chuyện xấu.
“Công chúa, đã khuya, nghỉ sớm thôi”, bên trong truyền ra giọng nữ, Hàn Nguyệt Nguyệt dừng bước, trong quân doanh sao lại có nữ nhân? Chẳng lẽ vua Nam Tĩnh không chịu nổi cô đơn, mang theo phi tử? Hàn Nguyệt Nguyệt tò mò, lấy dao nhỏ ra, rạch một đường trên vải lều.
Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt dừng lại, không biết là đang nhìn cái gì, lôi kéo y phục của nàng. Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu lại, “Suỵt ~ ta nhìn thử phi tử vua Nam Tĩnh dáng dấp thế nào?”, không để ý tới Mạnh Dịch Vân, tiếp túc ghé mắt vào trong.
Chỉ thấy một nữ tử đưa lưng về phía nàng, không nhìn rõ mặt được, trước mặt nàng ta có một tiểu nha đầu, chắc là nha hoàn.....A, nữ tử kia mặc áo giáp.
“Còn dài dòng nữa, ngày mai ta liền cho ngươi về”, nàng kia hung hăng nói, nha hoàn ngậm miệng lại. Nữ nhân man tộc thật là mạnh mẽ, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ có thể nói như vậy, nữ nhân có thể đi đánh giặc, hơn nữa còn mặc áo giáp.
“Châu Châu, ngươi nói ta có thể nhìn thấy chàng không?” Nữ tử nói, nha hoàn ngẩng đầu đáp, “Công chúa, chờ đánh bại Đại Khánh xong, bắt được người rồi, không phải là sẽ gặp sao?”
Hàn Nguyệt Nguyệt khinh bỉ, thật là ý nghĩ kỳ lạ, nàng ta cho là muốn bắt là bắt được à, ồ! Thì ra không phải phi tử, mà là công chúa, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thán, quả là không thua đấng mày râu, nữ tử này có can đảm.
“Nhưng phụ vương không xuất binh, làm sao đánh bại bọn họ, chỉ cần 20 vạn quân, để ta thống lĩnh là có thể tiêu diệt bọn họ”. Thật ngông cuồng, Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ thầm.
“Công chúa chính là nữ anh hùng hiếm có của Nam Tĩnh, những người đó làm sao bằng”. Nghe vậy, công chúa vui vẻ, cười nói “Ngươi nói chàng còn nhớ rõ ta không? Nếu chàng rơi vào tay ta, ta nhất định bắt chàng bỏ nữ nhân kia, nữ tử bình thường như nàng ta sao có thể xứng với chàng.”
Hàn Nguyệt nguyệt quay đầu lại, ngắt tay Mạnh Dịch Vân, mắt đầy hung ác: đi đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, thật không để người ta an tâm được.
Mạnh Dịch Vân vẻ mặt vô tội nhìn nữ nhân đang phát uy trước mặt: hắn vô tội mà, những thứ ruồi bọ kia cứ muốn bu lại, hắn cũng không có biện pháp, nhưng hắn có thể thề dưới ánh trăng, hắn thật sự không cho bọn họ hy vọng gì hết.
Hàn Nguyệt Nguyệt ném trả một ánh mắt: lát trở về tính sổ chàng sao, rồi tiếp tục đi về phía trước, nữ nhân này thật lớn mật, nàng không xứng với Mạnh Dịch Vân, vậy nàng ta xứng sao, đúng là đồ tự kỷ.
Xem ra trở về phải giáo dục lại Mạnh Dịch Vân cách xa bọn ong bướm kia, cho dù những nữ nhân kia cố tình sáp lại, cũng nhất định phải nhanh chóng chạy xa.
Mạnh Dịch vân theo sao Hàn Nguyệt Nguyệt, những nữ nhân này thật phiền phức, hắn chẳng biết đã làm gì, lại cứ dính vào, còn bị thê tử thẩm vấn.
Hàn Nguyệt Nguyệt lén nhìn vua Nam Tĩnh, là một đại thúc hơn 50, cũng không phải mỹ nam tử gì, trong lòng mất hứng, về thành lại. Mạnh Dịch vân đành theo sau, không dám nói gì, mỗi lần vừa mở miệng liền bị nàng nhìn chằm chằm, không thể không ngậm miệng.
“Nói đi, có chuyện gì?” Về tới phòng, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi trên ghế, nhìn mạnh Dịch Vân đứng trước mặt, hoàn toàn giống như đang thẩm vấn phạm nhân.
“Ta không biết nữ nhân đó”, Mạnh Dịch Vân nói, hắn còn không thấy mặt nàng ta, thì sao biết là ai.
Hàn Nguyệt Nguyệt nhíu mày, “Thắng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị!” lừa nàng à? Người ta chỉ mặt gọi lên luôn rồi, hắn còn nói không biết.
Mạnh DịchVân đi tới, vươn tay ra, bị Hàn Nguyệt Nguyệt đẩy đi, “Nghiêm túc!”, làm gì? Nàng đang hỏi chuyện, muốn quyến rũ nàng? Không có cửa đâu.
“Là tiểu công chúa vua Nam Tĩnh thương yêu nhất, lần trước lúc đến viếng thăm ta chỉ gặp qua một lần mà thôi, thật!” Nghe mạnh Dịch Vân nói, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng lên, đáng tiếc không cao bằng Mạnh Dịch Vân, nên khí thế không đủ.
“Nàng ta đã thổ lộ với chàng?” Mạnh Dịch Vân vội lắc đầu, “Không có. Ta còn chẳng biết nàng ta có ý đó, lúc ấy tình huống cấp bách, ta đốt ba kho lúa xong liền trở về, hơi sức đâu mà quan tâm này đó”, lúc ấy Nam Tĩnh muốn xuất binh, hắn bất đắc dĩ phải làm.
Hàn Nguyệt Nguyệt nghe thấy Mạnh Dịch Vân đốt kho lương của Nam Tĩnh, hai mắt sáng lên, “Chàng cũng đã từng làm? Ta còn tưởng rằng chàng rất quang minh chính đại chứ!”, không phải cũng giống nàng sao.
Mạnh Dịch Vân khẽ mỉm cười, “Chẳng phải là do bọn chúng muốn gây khó dễ cho ta sao?” nếu không hắn chẳng phải dùng tới hạ sách này.
“Công chúa đó dáng dấp thế nào? Là đại mỹ nhân phải không?” Hàn Nguyệt hỏi. Mạnh Dịch Vân chăm chú nhìn khuôn mặt toát ra cảnh cáo của nữ nhân trước mặt, thành thật nói, “Lúc ấy trời tối quá, không thấy rõ”.
Hàn Nguyệt Nguyệt cầm tay mạnh Dịch vân lên, hung hăng cắn một phát, Mạnh Dịch Vân vỗ vỗ đầu Hàn Nguyệt Nguyệt, “Cẩn thận đau răng, đừng để mẻ”. Thịt hắn thật cứng, Hàn Nguyệt Nguyệt nhả ra.
“Hai người hẹn hò đêm khuya phải không?”. Mạnh Dịch Vân bất mãn, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ không ngừng liến thoắng. Hàn Nguyệt Nguyệt muốn đẩy ra, đáng tiếc sức lực kém xa, người chẳng xê dịch được chút nào, Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ cắn, nhất thời trong miệng tràn ngập mùi máu tươi.
Mạnh Dịch vân đành buông ra. Thấy đôi môi đang chảy máu, và vẻ mặt âm trầm của hắn, Hàn Nguyệt Nguyệt biết đã chọc giận người rồi, chột dạ nhìn người trước mặt, thấy Mạnh Dịch vân vẫn không nhúc nhích, chỉ có thể nhón người lên, liếm sạch vết máu trên môi hắn.
Mạnh Dịch Vân bắt lấy cơ hội, ôm đầu và eo Hàn Nguyệt Nguyệt. Hàn Nguyệt Nguyệt không dám lộn xộn. “ Vua Nam Tĩnh thiết yến, trong bữa tiệc thấy qua một lần, nàng ta hình dạng thế nào ta đã quên mất rồi, nàng không tin tưởng ta như vậy?”, Mạnh Dịch Vân buông Hàn Nguyệt Nguyệt ra nghiêm túc nói.
Hàn Nguyệt Nguyệt cúi đầu, “Lòng ta không thoải mái”, ai kêu nàng kia to gan như vậy, nàng ghen, không thích nữ nhân khác có ý đồ với hắn.
Mạnh Dịch Vân bất đắc dĩ cười một tiếng, “Vậy về sau ta chỉ nhìn nàng và Tròn Tròn Viên Viên thôi được không? Đã làm mẹ rồi, còn trẻ con như thế”, thật ra thấy nàng ghen, hắn rất vui sướng.
Hàn Nguyệt Nguyệt ôm hông Mạnh Dịch Vân, tựa đầu vào ngực hắn, “Làm mẹ thì thế nào, chàng là nam nhân của ta, người khác dòm ngó chàng, ta có thể vui mừng được sao?”. Nàng là nữ nhân, cũng rất hẹp hòi, không chịu được nữ nhân khác để ý trượng phu nàng.
Mạnh Dịch Vân ôm nàng, “Kiếp này trong lòng ta chỉ có mình nàng, nếu có kiếp sau, lòng ta cũng chỉ có mình nàng”. Hàn Nguỵệt Nguyệt vui vẻ nói “Đây là chính chàng tự nói”, nghe được lời tâm tình từ hắn thật không dễ dàng.
Sáng sớm hôm sau, thám tử báo về, quân Nam Tĩnh chẳng biết tại sao, đột nhiên 2/ 3 binh sĩ bị bệnh liệt giường, hỏi ý Mạnh Dịch Vân có muốn nhân cơ hội bắt bọn họ lại không, Mạnh Dịch Vân khoát tay, sẽ có người thay hắn giải quyết.
Hai người lên đường về kinh, Hàn Nguyệt Nguyệt dựa vào lòng Mạnh Dịch Vân. Mùa đông gió lớn, bay như vậy có chút lạnh, mặc dù khinh công của nàng hơn Mạnh Dịch Vân, nhưng vẫn để hắn chắn gió.
“Hay là ta truyền thụ bí quyết khinh công cho chàng?” Hàn Nguyệt Nguyệt đề nghị. Mạnh dịch Vân liếc nhìn, “Không phải nói không truyền ra ngoài sao?” Võ công Dược Cốc không thể truyền ra ngoài, ngay cả mấy nha hoàn thân cận của nàng đều học khinh công do nàng chế lại, chứ không phải chính tông.
Hàn Nguyệt Nguyệt ôm hông Mạnh Dịch Vân, “Chàng ta tướng công của ta, sao là người ngoài”, chàng học xong, không phải ta cũng được lợi sao, ít nhất ra ngoài không cần hứng gió nữa, Hàn Nguyệt Nguyệt thầm tính toán.
Mạnh Dịch Vân khẽ mỉm cười, “Thế này là nàng chê khinh công của ta quá tệ?”, mặc dù không hơn nàng, nhưng cũng được coi là tuyệt đỉnh rồi.
Hàn Nguyệt Nguyệt cười ha ha, “Thiếp sao dám, tướng công chính là trời của thiếp, trong lòng thiếp tướng công là tất cả, là người lợi hại nhất”. Mạnh Dịch Vân bất đắc dĩ lắc đầu, “Vậy vi phu phải cố gắng gấp bội, mới xứng kỳ vọng của nương tử rồi”
Qua 4 ngày đường, rốt cuộc hai người tới kinh thành. Hai người đi xem xét tình hình, Thái Uyên quả không đơn giản, cho quân mai phục quanh kinh thành đến khoảng 30 vạn, chờ bọn hắn đến còn không biết có thêm bao nhiêu quân tham gia vào cuộc chiến nữa. Hai người đi một vòng, nhưng vẫn không nhìn thấy người cầm đầu.
Trời vừa tối, Hàn Nguyệt Nguyệt liền kéo Mạnh Dịch Vân đi đến doanh trại Nam Tĩnh, nàng rất quen thuộc đường, chỉ nghĩ đến những binh lính kia sẽ bị mệt lả, Hàn Nguyệt Nguyệt đã cảm thấy buồn cười.
“Lần này nàng định làm thế nào?”, Mạnh Dịch Vân hỏi. Hàn Nguyệt Nguyệt móc ra một bọc thuốc bột, “Dùng cái này”, bảo đảm bọn họ nửa tháng không cầm nổi đao.
“Thuốc xổ?”, Mạnh Dịch Vân nhìn bọc thuốc trên tay Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Hàn Nguyệt Nguyệt liếc một cái, “Ta là loại thần y chỉ biết mỗi thuốc xổ thôi sao?” thiệt tình, lần trước là bất đắc dĩ mà.
“Đây là Nhuyễn Cốt Tán, chỉ cần trúng rồi, bảo đảm 10 ngày không xuống được giường, chỉ có thể nằm”, không đau đớn gì, bất quá không còn hơi sức mà thôi.
Hàn Nguyệt Nguyệt đổ nước đầy vạc, sau đó hòa bột thuốc vào, chung quanh, binh lính đều đã ngủ hết. Hàn nguyệt Nguyệt làm xong, kéo ống tay áo Mạnh Dịch Vân, “Chàng biết lều vua Nam Tĩnh là lều nào không?”, lần trước nàng giả bộ là một binh lính nho nhỏ, không thấy được mặt nhân vật lớn.
Mạnh Dịch Vân kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt, hai người đi qua mấy cái lều, đến một chỗ có mấy cái lều lớn, xung quanh có nhiều binh lính canh.
Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo Mạnh Dịch Vân quẹo trái quẹo phải, tránh mấy binh lính tuần đêm, hai người ra sau lều lớn, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn chung quanh thấy không có binh lính, lặng lẽ vòng đến mặt trước, ban đêm gió lớn, thời điểm thuận lợi làm chuyện xấu.
“Công chúa, đã khuya, nghỉ sớm thôi”, bên trong truyền ra giọng nữ, Hàn Nguyệt Nguyệt dừng bước, trong quân doanh sao lại có nữ nhân? Chẳng lẽ vua Nam Tĩnh không chịu nổi cô đơn, mang theo phi tử? Hàn Nguyệt Nguyệt tò mò, lấy dao nhỏ ra, rạch một đường trên vải lều.
Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt dừng lại, không biết là đang nhìn cái gì, lôi kéo y phục của nàng. Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu lại, “Suỵt ~ ta nhìn thử phi tử vua Nam Tĩnh dáng dấp thế nào?”, không để ý tới Mạnh Dịch Vân, tiếp túc ghé mắt vào trong.
Chỉ thấy một nữ tử đưa lưng về phía nàng, không nhìn rõ mặt được, trước mặt nàng ta có một tiểu nha đầu, chắc là nha hoàn.....A, nữ tử kia mặc áo giáp.
“Còn dài dòng nữa, ngày mai ta liền cho ngươi về”, nàng kia hung hăng nói, nha hoàn ngậm miệng lại. Nữ nhân man tộc thật là mạnh mẽ, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ có thể nói như vậy, nữ nhân có thể đi đánh giặc, hơn nữa còn mặc áo giáp.
“Châu Châu, ngươi nói ta có thể nhìn thấy chàng không?” Nữ tử nói, nha hoàn ngẩng đầu đáp, “Công chúa, chờ đánh bại Đại Khánh xong, bắt được người rồi, không phải là sẽ gặp sao?”
Hàn Nguyệt Nguyệt khinh bỉ, thật là ý nghĩ kỳ lạ, nàng ta cho là muốn bắt là bắt được à, ồ! Thì ra không phải phi tử, mà là công chúa, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thán, quả là không thua đấng mày râu, nữ tử này có can đảm.
“Nhưng phụ vương không xuất binh, làm sao đánh bại bọn họ, chỉ cần 20 vạn quân, để ta thống lĩnh là có thể tiêu diệt bọn họ”. Thật ngông cuồng, Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ thầm.
“Công chúa chính là nữ anh hùng hiếm có của Nam Tĩnh, những người đó làm sao bằng”. Nghe vậy, công chúa vui vẻ, cười nói “Ngươi nói chàng còn nhớ rõ ta không? Nếu chàng rơi vào tay ta, ta nhất định bắt chàng bỏ nữ nhân kia, nữ tử bình thường như nàng ta sao có thể xứng với chàng.”
Hàn Nguyệt nguyệt quay đầu lại, ngắt tay Mạnh Dịch Vân, mắt đầy hung ác: đi đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, thật không để người ta an tâm được.
Mạnh Dịch Vân vẻ mặt vô tội nhìn nữ nhân đang phát uy trước mặt: hắn vô tội mà, những thứ ruồi bọ kia cứ muốn bu lại, hắn cũng không có biện pháp, nhưng hắn có thể thề dưới ánh trăng, hắn thật sự không cho bọn họ hy vọng gì hết.
Hàn Nguyệt Nguyệt ném trả một ánh mắt: lát trở về tính sổ chàng sao, rồi tiếp tục đi về phía trước, nữ nhân này thật lớn mật, nàng không xứng với Mạnh Dịch Vân, vậy nàng ta xứng sao, đúng là đồ tự kỷ.
Xem ra trở về phải giáo dục lại Mạnh Dịch Vân cách xa bọn ong bướm kia, cho dù những nữ nhân kia cố tình sáp lại, cũng nhất định phải nhanh chóng chạy xa.
Mạnh Dịch vân theo sao Hàn Nguyệt Nguyệt, những nữ nhân này thật phiền phức, hắn chẳng biết đã làm gì, lại cứ dính vào, còn bị thê tử thẩm vấn.
Hàn Nguyệt Nguyệt lén nhìn vua Nam Tĩnh, là một đại thúc hơn 50, cũng không phải mỹ nam tử gì, trong lòng mất hứng, về thành lại. Mạnh Dịch vân đành theo sau, không dám nói gì, mỗi lần vừa mở miệng liền bị nàng nhìn chằm chằm, không thể không ngậm miệng.
“Nói đi, có chuyện gì?” Về tới phòng, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi trên ghế, nhìn mạnh Dịch Vân đứng trước mặt, hoàn toàn giống như đang thẩm vấn phạm nhân.
“Ta không biết nữ nhân đó”, Mạnh Dịch Vân nói, hắn còn không thấy mặt nàng ta, thì sao biết là ai.
Hàn Nguyệt Nguyệt nhíu mày, “Thắng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị!” lừa nàng à? Người ta chỉ mặt gọi lên luôn rồi, hắn còn nói không biết.
Mạnh DịchVân đi tới, vươn tay ra, bị Hàn Nguyệt Nguyệt đẩy đi, “Nghiêm túc!”, làm gì? Nàng đang hỏi chuyện, muốn quyến rũ nàng? Không có cửa đâu.
“Là tiểu công chúa vua Nam Tĩnh thương yêu nhất, lần trước lúc đến viếng thăm ta chỉ gặp qua một lần mà thôi, thật!” Nghe mạnh Dịch Vân nói, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng lên, đáng tiếc không cao bằng Mạnh Dịch Vân, nên khí thế không đủ.
“Nàng ta đã thổ lộ với chàng?” Mạnh Dịch Vân vội lắc đầu, “Không có. Ta còn chẳng biết nàng ta có ý đó, lúc ấy tình huống cấp bách, ta đốt ba kho lúa xong liền trở về, hơi sức đâu mà quan tâm này đó”, lúc ấy Nam Tĩnh muốn xuất binh, hắn bất đắc dĩ phải làm.
Hàn Nguyệt Nguyệt nghe thấy Mạnh Dịch Vân đốt kho lương của Nam Tĩnh, hai mắt sáng lên, “Chàng cũng đã từng làm? Ta còn tưởng rằng chàng rất quang minh chính đại chứ!”, không phải cũng giống nàng sao.
Mạnh Dịch Vân khẽ mỉm cười, “Chẳng phải là do bọn chúng muốn gây khó dễ cho ta sao?” nếu không hắn chẳng phải dùng tới hạ sách này.
“Công chúa đó dáng dấp thế nào? Là đại mỹ nhân phải không?” Hàn Nguyệt hỏi. Mạnh Dịch Vân chăm chú nhìn khuôn mặt toát ra cảnh cáo của nữ nhân trước mặt, thành thật nói, “Lúc ấy trời tối quá, không thấy rõ”.
Hàn Nguyệt Nguyệt cầm tay mạnh Dịch vân lên, hung hăng cắn một phát, Mạnh Dịch Vân vỗ vỗ đầu Hàn Nguyệt Nguyệt, “Cẩn thận đau răng, đừng để mẻ”. Thịt hắn thật cứng, Hàn Nguyệt Nguyệt nhả ra.
“Hai người hẹn hò đêm khuya phải không?”. Mạnh Dịch Vân bất mãn, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ không ngừng liến thoắng. Hàn Nguyệt Nguyệt muốn đẩy ra, đáng tiếc sức lực kém xa, người chẳng xê dịch được chút nào, Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ cắn, nhất thời trong miệng tràn ngập mùi máu tươi.
Mạnh Dịch vân đành buông ra. Thấy đôi môi đang chảy máu, và vẻ mặt âm trầm của hắn, Hàn Nguyệt Nguyệt biết đã chọc giận người rồi, chột dạ nhìn người trước mặt, thấy Mạnh Dịch vân vẫn không nhúc nhích, chỉ có thể nhón người lên, liếm sạch vết máu trên môi hắn.
Mạnh Dịch Vân bắt lấy cơ hội, ôm đầu và eo Hàn Nguyệt Nguyệt. Hàn Nguyệt Nguyệt không dám lộn xộn. “ Vua Nam Tĩnh thiết yến, trong bữa tiệc thấy qua một lần, nàng ta hình dạng thế nào ta đã quên mất rồi, nàng không tin tưởng ta như vậy?”, Mạnh Dịch Vân buông Hàn Nguyệt Nguyệt ra nghiêm túc nói.
Hàn Nguyệt Nguyệt cúi đầu, “Lòng ta không thoải mái”, ai kêu nàng kia to gan như vậy, nàng ghen, không thích nữ nhân khác có ý đồ với hắn.
Mạnh Dịch Vân bất đắc dĩ cười một tiếng, “Vậy về sau ta chỉ nhìn nàng và Tròn Tròn Viên Viên thôi được không? Đã làm mẹ rồi, còn trẻ con như thế”, thật ra thấy nàng ghen, hắn rất vui sướng.
Hàn Nguyệt Nguyệt ôm hông Mạnh Dịch Vân, tựa đầu vào ngực hắn, “Làm mẹ thì thế nào, chàng là nam nhân của ta, người khác dòm ngó chàng, ta có thể vui mừng được sao?”. Nàng là nữ nhân, cũng rất hẹp hòi, không chịu được nữ nhân khác để ý trượng phu nàng.
Mạnh Dịch Vân ôm nàng, “Kiếp này trong lòng ta chỉ có mình nàng, nếu có kiếp sau, lòng ta cũng chỉ có mình nàng”. Hàn Nguỵệt Nguyệt vui vẻ nói “Đây là chính chàng tự nói”, nghe được lời tâm tình từ hắn thật không dễ dàng.
Sáng sớm hôm sau, thám tử báo về, quân Nam Tĩnh chẳng biết tại sao, đột nhiên 2/ 3 binh sĩ bị bệnh liệt giường, hỏi ý Mạnh Dịch Vân có muốn nhân cơ hội bắt bọn họ lại không, Mạnh Dịch Vân khoát tay, sẽ có người thay hắn giải quyết.
Hai người lên đường về kinh, Hàn Nguyệt Nguyệt dựa vào lòng Mạnh Dịch Vân. Mùa đông gió lớn, bay như vậy có chút lạnh, mặc dù khinh công của nàng hơn Mạnh Dịch Vân, nhưng vẫn để hắn chắn gió.
“Hay là ta truyền thụ bí quyết khinh công cho chàng?” Hàn Nguyệt Nguyệt đề nghị. Mạnh dịch Vân liếc nhìn, “Không phải nói không truyền ra ngoài sao?” Võ công Dược Cốc không thể truyền ra ngoài, ngay cả mấy nha hoàn thân cận của nàng đều học khinh công do nàng chế lại, chứ không phải chính tông.
Hàn Nguyệt Nguyệt ôm hông Mạnh Dịch Vân, “Chàng ta tướng công của ta, sao là người ngoài”, chàng học xong, không phải ta cũng được lợi sao, ít nhất ra ngoài không cần hứng gió nữa, Hàn Nguyệt Nguyệt thầm tính toán.
Mạnh Dịch Vân khẽ mỉm cười, “Thế này là nàng chê khinh công của ta quá tệ?”, mặc dù không hơn nàng, nhưng cũng được coi là tuyệt đỉnh rồi.
Hàn Nguyệt Nguyệt cười ha ha, “Thiếp sao dám, tướng công chính là trời của thiếp, trong lòng thiếp tướng công là tất cả, là người lợi hại nhất”. Mạnh Dịch Vân bất đắc dĩ lắc đầu, “Vậy vi phu phải cố gắng gấp bội, mới xứng kỳ vọng của nương tử rồi”
Qua 4 ngày đường, rốt cuộc hai người tới kinh thành. Hai người đi xem xét tình hình, Thái Uyên quả không đơn giản, cho quân mai phục quanh kinh thành đến khoảng 30 vạn, chờ bọn hắn đến còn không biết có thêm bao nhiêu quân tham gia vào cuộc chiến nữa. Hai người đi một vòng, nhưng vẫn không nhìn thấy người cầm đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.