Chương 34: Võ lâm đại hội 4
Loan Loan
19/11/2013
“Ngày kia đi”
Dù sao hai ngày này đều là các đệ tử của mỗi môn phái phân cao thấp, lấy công phu của chính mình, hắn tin tưởng có thể đi vào vòng trong. Nghe Đông Phương Trí trả lời, Hàn Nguyệt Nguyệt cực kỳ vui vẻ, vậy chứng minh ngày mai những cao thủ kia sẽ chưa ra tay.
“A..., thời điểm đó ta nhất định ủng hộ huynh, cố lên!”
Nói chuyện phiếm cùng Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn vui vẻ như vậy, bất quá trong lòng hắn vẫn dâng lên một tia đau đớn, nữ tử khó có được như vậy, đáng tiếc không thuộc về mình, bất quá ngẫu nhiên có thể ngồi xuống nói chuyện phiếm, hắn đã thỏa mãn rồi, lúc trước hắn vẫn ôm một phần hi vọng, hi vọng có thể cùng Hàn Nguyệt Nguyệt phát triển tiến thêm một bước , nhưng là hôm nay nhìn thấy hành động của Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Mạnh Dịch Vân, mới biết được trong lòng nàng đã có người, hơn nữa còn là Vân vương gia.
Mạnh Dịch Vân đứng ở bên cửa sổ, thấy hai người tán gẫu lâu như vậy, trong lòng rất khó chịu, Hắc Ưng đứng ở phía sau có phần bất đắc dĩ, bình thường Vương gia làm việc cũng không kéo dài dây dưa, sao hiện tại lại chần chừ như vậy, không muốn để Hàn cô nương nói chuyện phiếm cùng nam tử khác, trực tiếp kéo trở về không phải là xong sao, hà tất trốn trong phòng nhìn lén.
Đông Phương Trí ra về, Hàn Nguyệt Nguyệt trở lại phòng, xoay vặn cổ, hôm nay dựa vào hơi lâu, cổ có phần không thoải mái.
“Hiểu Tinh, lại đây, nói cho cô chuyện này”
Hàn Nguyệt Nguyệt vẫy tay về phía Tiểu Tinh đang thu thập dụng cụ rửa mặt cho nàng, ý bảo nàng ngồi xuống.
“Tiểu thư, chuyện gì?”
Trương Hiểu Tinh vẫn không quên đem y phục trong tay gấp cho xong, để lên bàn.
“Ngày mai ba người các cô đi lên võ đài đi, luyện thân thể một chút”
Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Trương Hiểu Tinh buông quần áo trong tay ra, nhìn về phía Hàn Nguyệt Nguyệt:
“Tiểu thư, người nói thật?”
Là người luyện võ, cơ hội như vậy rất khó có được, giờ lên đài cơ bản đều là các đại môn phái có danh tiếng, mình có thể so tài cùng bọn họ một phen tất nhiên là cao hứng.
Thấy bộ dáng của Hiểu Tinh, Hàn Nguyệt Nguyệt trợn trắng, đánh nhau mệt như vậy mà nàng ấy lại tích cực thế.
“Ta nói thật, cô đi gọi hai người kia chuẩn bị đi”
“Được, tiểu thư”
Hiểu Tinh lập tức đem y phục cất kỹ, liền vội vội vàng vàng chạy đi, Hàn Nguyệt Nguyệt khóa lại cửa, duỗi duỗi lưng, lên giường đi ngủ. Hàn Nguyệt Nguyệt mở to mắt, thấy có người ngồi bên giường, sợ tới mức gần chết, lập tức chuẩn bị xuất thủ.
“Là ta”
Nghe thấy thanh âm của Mạnh Dịch Vân, mới hạ tay xuống, sao người này nửa đêm không ngủ, chạy tới dọa nàng. Trong phòng tối như mực, chỉ nhìn thấy bóng người, Hàn Nguyệt Nguyệt vỗ vỗ trước ngực.
“Làm ta sợ muốn chết”
Mạnh Dịch Vân lấy tay sờ sờ trán nàng.
“Không việc gì chứ”
Hàn Nguyệt Nguyệt đẩy tay Mạnh Dịch Vân ra.
“Làm sao có thể không có việc gì, tim bị dọa rơi xuống một nửa”
Người nào nửa đêm tỉnh lại thấy trước giường mình có cái bóng đen đang đứng sẽ không bị dọa sao?
“Có việc?”
Thấy Mạnh Dịch Vân không lên tiếng, Hàn Nguyệt Nguyệt mới hòa hoãn hỏi.
“Không có việc gì”
Không có việc gì nửa đêm tới để làm chi, Hàn Nguyệt Nguyệt động động thân thể trườn đến đầu giường. Tuy cực kỳ tối, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn cảm giác được Mạnh Dịch Vân đang nhìn chằm chằm vào mình, người này có thể nhìn vào ban đêm ư? Hàn Nguyệt Nguyệt đưa tay lắc lắc trước mắt Mạnh Dịch Vân, hắn thấy bộ dáng này của nàng, cực kỳ bất đắc dĩ, đưa tay bắt lấy tay nàng.
“Huynh nhìn thấy được?” Hàn Nguyệt Nguyệt tò mò hỏi.
“Uh`m, ta thấy được“ tuy cực kỳ tối, nhưng nhìn lâu tự nhiên cũng thấy được.”
Hàn Nguyệt Nguyệt rút tay về.
“Nếu không có việc ta ngủ nha”
Đặc biệt tới để cùng nàng chơi mê tàng, Hàn Nguyệt Nguyệt nằm xuống, kéo chăn lên trên, qua một lúc sau, vẫn thấy Mạnh Dịch Vân ngồi ở bên giường.
“Mạnh Dịch Vân, huynh tới để làm gì?” Có để cho người ta ngủ hay không.
Mỗi lần Nguyệt Nguyệt tức giận đều gọi tên hắn một cách đầy đủ.
“Muốn nhìn nàng”
Nghe Mạnh Dịch Vân nói, Hàn Nguyệt Nguyệt vụng trộm cười cười, người này thực không được tự nhiên, những gì hắn nói nghe thật không có khả năng.
“Đường đường một Vương gia nửa đêm bò vào cửa sổ vào phòng cô nương gia, không sợ tổn hại uy phong?”
Tuy cao hứng, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn là nghiêm mặt nói.
“Muốn ôm nàng một cái”
Hắn cũng không biết làm sao, dù cho đêm nay nhìn thấy Nguyệt Nguyệt cùng tên Đông Phương Trí kia tán gẫu vui vẻ như thế. Trong lòng hắn không thoải mái, nhớ lại ngủ không được, liền lặng lẽ chạy đến phòng nàng ngó xem. Hắn vốn là không muốn quấy rầy nàng, chỉ là trùng hợp nàng tỉnh lại. Loại lời nói này có thể đến từ miệng Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt rất bất ngờ, nhưng cũng thật vui vẻ.
“Cởi giày ra””
Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Mạnh Dịch Vân ngẩn người. Thấy hắn không nhúc nhích, Hàn Nguyệt Nguyệt còn nói.
“Huynh đánh thức ta, ta muốn huynh phụ trách ru ta ngủ mới thôi”
Ban ngày tháng ba tuy ấm áp, nhưng là buổi tối vẫn hơi lạnh, mà người này lại ăn mặc như thế, cũng không sợ cảm lạnh ư. Hàn Nguyệt Nguyệt đem chăn xốc lên, chính mình di chuyển vào bên trong, kéo Mạnh Dịch Vân nằm lên giường.
Mặc dù có điểm không hợp lễ giáo, bất quá Hàn Nguyệt Nguyệt không thèm để ý những thứ này. Mạnh Dịch Vân là bạn trai mình, cũng không phải là người khác, vả lại chỉ là đi ngủ mà thôi.
Thân thể Mạnh Dịch Vân có phần cứng ngắc, tay cũng không biết để ở đâu. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy thế, biết Mạnh Dịch Vân cũ kỹ lễ giáo lại xuất hiện. Đưa tay ôm eo hắn, tìm vị trí thoải mái dựa vào, nếu bộ dạng này của họ bị người khác thấy, không biết có thể bị nhốt lồng heo hay không.
“Sao thân thể huynh cứng như vậy, làm trán ta đau”
Hàn Nguyệt Nguyệt sờ sờ trán, sao người này giống tảng đá quá. Hơi thở nóng hầm hập của Hàn Nguyệt Nguyệt thổi tới cổ mình, ngứa, Mạnh Dịch Vân cố gắng thả lỏng, ôm nàng vào trong ngực. Nguyệt Nguyệt là quá tín nhiệm hắn hay là không có một điểm đề phòng với nam nhân, mình là một nam nhân bình thường, thân thể nàng dán lên, bảo hắn làm sao thả lỏng.
Nàng tất nhiên là biết họ chưa thành thân, Mạnh Dịch Vân sẽ không làm gì nàng, cho nên Hàn Nguyệt Nguyệt mới an tâm ôm Mạnh Dịch Vân đi ngủ, nhưng nàng không biết Mạnh Dịch Vân có bao nhiêu dày vò.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hàn Nguyệt Nguyệt tỉnh lại, phát hiện Mạnh Dịch Vân sớm đã không thấy bóng dáng, mà vị trí bên cạnh còn lạnh, chắc là đi lâu rồi, có phần mất mát, không phải tư tưởng nàng không bình thường, mà là có cái gối ôm ôm đi ngủ, thật sự là cực kỳ thoải mái.
Cơm nước xong, mấy người lại xuất phát đến sân thi đấu, Như Họa Như Tuyết có phần cấp bách, tối hôm qua nghe Tiểu Tinh nói Hàn Nguyệt Nguyệt kêu các nàng lên sân thi đấu, cao hứng thiếu chút nữa cả đêm không ngủ được.
“Tiểu thư, chúng ta có thể lên chưa?”
Thấy buổi sáng đã trôi qua một nửa , Hàn Nguyệt Nguyệt còn chưa kêu các nàng lên sân đấu, Như Họa vội vã vụng trộm chạy đến bên tai Hàn Nguyệt Nguyệt, nhắc nhở, tiểu thư hẳn là đã quên rồi.
“Chờ một chút, cô xem trận bây giờ, thực lực hoàn toàn dưới cô, sao không làm cho bọn họ đánh thêm mấy trận nữa, để đánh giá thực lực bản thân, tốt rồi hãy lên, hà tất lãng phí khí lực đối phó những thứ tôm nhỏ này”
Võ công nàng không cao, nhưng Như Họa Như Tuyết cùng Tiểu Tinh thì không giống, sư huynh không biết từ đâu mà làm ra cái bản bí tịch ấy, đúng là rất lợi hại, vốn nàng cho rằng những môn phái này võ công sẽ rất cao, nhưng thì ra cũng có như vậy mà thôi.
Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Như Họa cũng hiểu được, mình cần gì lãng phí thời gian trên tay những người này, thối lui về phía sau tiếp tục xem thi đấu.
“Vị kia còn muốn lên tỷ thí một phen”
Người kia đứng ở đài thượng thắng liền ba trận, võ công lại không tồi, đệ tử Côn Luân phái này còn có mấy lần, bất quá có phần cao ngạo, chỉ là thắng ba trận mà thôi, nói chuyện sao tự đại thế.
“Chúng ta tới thử”
Như Họa Như Tuyết thật sự là không vội, thấy không ai lên đài, hai người lập tức đi lên, thấy hai thiếu nữ, Lý Nghiễm Vinh hơi không đặt trong mắt, dưới đài thấy thế, cũng lắc đầu, hai cô bé mới lớn này không phải đối thủ của Lý Nghiễm Vinh, bất quá đều tò mò chờ xem kịch vui, ánh mắt của họ cũng không hoa, hai nữ tử này là tỳ nữ của cô nương bên cạnh Vân vương, có thể nhân cơ hội nhìn xem thực lực của Hàn Nguyệt Nguyệt.
“Không biết hai vị cô nương là môn phái nào?”
Đây chính là thời cơ tốt để báo danh, nên những người lên đài đều báo danh tính cùng môn phái.
“Tại hạ Như Tuyết và Như Họa của Mai hoa trang, thỉnh công tử chỉ giáo”
Mai hoa trang? Đầu óc Lý Nghiễm Vinh soát qua một vòng, chưa hề nghe tới môn phái này, chắc là mới vừa thành lập, liền không đem Như Họa Như Tuyết để vào mắt. Bất quá những lời này khơi dậy một thành bọt nước trong lòng vài người, Mai hoa trang, là thần y thôn trang. Lúc trước bọn họ cầu thầy trị bệnh nên tìm đến Mai hoa trang, thần y cứu bọn họ, nhưng không thể tiết lộ tung tích của nàng, cùng điều kiện không tìm hiểu tin tức của nàng, cho nên rất ít người trên giang hồ biết Mai hoa trang, bọn họ chỉ biết thần y là nữ tử, tin tức khác hoàn toàn không biết gì cả, hiện tại hai nữ tử này báo là Mai hoa trang, chẳng lẽ cô gái che mặt bên người Vân vương là thần y?
Mỗi người đều đang tính toán trong lòng, mà trận đấu trên đài đã gần bắt đầu, công phu của Như Họa cùng Như Tuyết đều là song kiếm phối hợp, thêm Hàn Nguyệt Nguyệt dạy mọc cánh thành tiên nữa, tốc độ biến hóa lại càng mau hơn rất nhiều, không tới mấy chiêu, Lý Nghiễm Vinh đã sắp bại trận đến nơi.
“Đa tạ”
Lý Nghiễm Vinh không thể tưởng được mình vậy mà thua trên tay hai nữ tử, trong lòng không phục lắm, nhưng tranh tài chỉ đến điểm đó là dừng, cho nên đành phải áp khí lui ra.
“Không ngờ Như Họa cùng Như Tuyết song kiếm lợi hại như vậy”
Nghe thấy thanh âm của Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu.
“Đó là đương nhiên”
Võ công chính mình không cao, bên người không có người lợi hại như vậy là không được. Mạnh Dịch Vân thấy kiếm pháp của Như Họa và Như Tuyết cực kỳ xa lạ, chưa bao giờ thấy qua, có phần tò mò, kiếm pháp tốt như vậy, vì sao Nguyệt Nguyệt không học? Võ công tỳ nữ bên người nàng đều rất tốt, duy nhất là chính nàng ấy là công phu mèo quào.
“Ta muốn thử”
Chỉ thấy một nữ tử áo trắng bay đến đài, Hàn Nguyệt Nguyệt trông qua, quá xa, có phần không rõ mặt mũi.
“Đây là môn phái nào?”
Mạnh Dịch Vân chậm rãi uống trà nói “Nga Mi”
Nguyên lai là Nga Mi a, trách không được, không biết sư phụ bọn họ có phải là Diệt Tuyệt sư thái hay không.
“Tại hạ Nga Mi Tống Hải Vân, xin chỉ giáo”
Như Họa và Như Tuyết nhìn nhau, đều là nữ tử, hai người họ đánh một mình người ta có thể hay không không công bằng a? Nhìn về phía Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt cho bọn họ cái thủ thế cố lên.
“Đắc tội”
Rất nhanh, ba người liền đồng khởi, xem nữ nhân đánh nhau so với nam nhân thú vị rất nhiều, Hàn Nguyệt Nguyệt mắt không rời nhìn người trên đài, động tác liên tục đẹp như thế.
Dù sao hai ngày này đều là các đệ tử của mỗi môn phái phân cao thấp, lấy công phu của chính mình, hắn tin tưởng có thể đi vào vòng trong. Nghe Đông Phương Trí trả lời, Hàn Nguyệt Nguyệt cực kỳ vui vẻ, vậy chứng minh ngày mai những cao thủ kia sẽ chưa ra tay.
“A..., thời điểm đó ta nhất định ủng hộ huynh, cố lên!”
Nói chuyện phiếm cùng Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn vui vẻ như vậy, bất quá trong lòng hắn vẫn dâng lên một tia đau đớn, nữ tử khó có được như vậy, đáng tiếc không thuộc về mình, bất quá ngẫu nhiên có thể ngồi xuống nói chuyện phiếm, hắn đã thỏa mãn rồi, lúc trước hắn vẫn ôm một phần hi vọng, hi vọng có thể cùng Hàn Nguyệt Nguyệt phát triển tiến thêm một bước , nhưng là hôm nay nhìn thấy hành động của Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Mạnh Dịch Vân, mới biết được trong lòng nàng đã có người, hơn nữa còn là Vân vương gia.
Mạnh Dịch Vân đứng ở bên cửa sổ, thấy hai người tán gẫu lâu như vậy, trong lòng rất khó chịu, Hắc Ưng đứng ở phía sau có phần bất đắc dĩ, bình thường Vương gia làm việc cũng không kéo dài dây dưa, sao hiện tại lại chần chừ như vậy, không muốn để Hàn cô nương nói chuyện phiếm cùng nam tử khác, trực tiếp kéo trở về không phải là xong sao, hà tất trốn trong phòng nhìn lén.
Đông Phương Trí ra về, Hàn Nguyệt Nguyệt trở lại phòng, xoay vặn cổ, hôm nay dựa vào hơi lâu, cổ có phần không thoải mái.
“Hiểu Tinh, lại đây, nói cho cô chuyện này”
Hàn Nguyệt Nguyệt vẫy tay về phía Tiểu Tinh đang thu thập dụng cụ rửa mặt cho nàng, ý bảo nàng ngồi xuống.
“Tiểu thư, chuyện gì?”
Trương Hiểu Tinh vẫn không quên đem y phục trong tay gấp cho xong, để lên bàn.
“Ngày mai ba người các cô đi lên võ đài đi, luyện thân thể một chút”
Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Trương Hiểu Tinh buông quần áo trong tay ra, nhìn về phía Hàn Nguyệt Nguyệt:
“Tiểu thư, người nói thật?”
Là người luyện võ, cơ hội như vậy rất khó có được, giờ lên đài cơ bản đều là các đại môn phái có danh tiếng, mình có thể so tài cùng bọn họ một phen tất nhiên là cao hứng.
Thấy bộ dáng của Hiểu Tinh, Hàn Nguyệt Nguyệt trợn trắng, đánh nhau mệt như vậy mà nàng ấy lại tích cực thế.
“Ta nói thật, cô đi gọi hai người kia chuẩn bị đi”
“Được, tiểu thư”
Hiểu Tinh lập tức đem y phục cất kỹ, liền vội vội vàng vàng chạy đi, Hàn Nguyệt Nguyệt khóa lại cửa, duỗi duỗi lưng, lên giường đi ngủ. Hàn Nguyệt Nguyệt mở to mắt, thấy có người ngồi bên giường, sợ tới mức gần chết, lập tức chuẩn bị xuất thủ.
“Là ta”
Nghe thấy thanh âm của Mạnh Dịch Vân, mới hạ tay xuống, sao người này nửa đêm không ngủ, chạy tới dọa nàng. Trong phòng tối như mực, chỉ nhìn thấy bóng người, Hàn Nguyệt Nguyệt vỗ vỗ trước ngực.
“Làm ta sợ muốn chết”
Mạnh Dịch Vân lấy tay sờ sờ trán nàng.
“Không việc gì chứ”
Hàn Nguyệt Nguyệt đẩy tay Mạnh Dịch Vân ra.
“Làm sao có thể không có việc gì, tim bị dọa rơi xuống một nửa”
Người nào nửa đêm tỉnh lại thấy trước giường mình có cái bóng đen đang đứng sẽ không bị dọa sao?
“Có việc?”
Thấy Mạnh Dịch Vân không lên tiếng, Hàn Nguyệt Nguyệt mới hòa hoãn hỏi.
“Không có việc gì”
Không có việc gì nửa đêm tới để làm chi, Hàn Nguyệt Nguyệt động động thân thể trườn đến đầu giường. Tuy cực kỳ tối, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn cảm giác được Mạnh Dịch Vân đang nhìn chằm chằm vào mình, người này có thể nhìn vào ban đêm ư? Hàn Nguyệt Nguyệt đưa tay lắc lắc trước mắt Mạnh Dịch Vân, hắn thấy bộ dáng này của nàng, cực kỳ bất đắc dĩ, đưa tay bắt lấy tay nàng.
“Huynh nhìn thấy được?” Hàn Nguyệt Nguyệt tò mò hỏi.
“Uh`m, ta thấy được“ tuy cực kỳ tối, nhưng nhìn lâu tự nhiên cũng thấy được.”
Hàn Nguyệt Nguyệt rút tay về.
“Nếu không có việc ta ngủ nha”
Đặc biệt tới để cùng nàng chơi mê tàng, Hàn Nguyệt Nguyệt nằm xuống, kéo chăn lên trên, qua một lúc sau, vẫn thấy Mạnh Dịch Vân ngồi ở bên giường.
“Mạnh Dịch Vân, huynh tới để làm gì?” Có để cho người ta ngủ hay không.
Mỗi lần Nguyệt Nguyệt tức giận đều gọi tên hắn một cách đầy đủ.
“Muốn nhìn nàng”
Nghe Mạnh Dịch Vân nói, Hàn Nguyệt Nguyệt vụng trộm cười cười, người này thực không được tự nhiên, những gì hắn nói nghe thật không có khả năng.
“Đường đường một Vương gia nửa đêm bò vào cửa sổ vào phòng cô nương gia, không sợ tổn hại uy phong?”
Tuy cao hứng, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn là nghiêm mặt nói.
“Muốn ôm nàng một cái”
Hắn cũng không biết làm sao, dù cho đêm nay nhìn thấy Nguyệt Nguyệt cùng tên Đông Phương Trí kia tán gẫu vui vẻ như thế. Trong lòng hắn không thoải mái, nhớ lại ngủ không được, liền lặng lẽ chạy đến phòng nàng ngó xem. Hắn vốn là không muốn quấy rầy nàng, chỉ là trùng hợp nàng tỉnh lại. Loại lời nói này có thể đến từ miệng Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt rất bất ngờ, nhưng cũng thật vui vẻ.
“Cởi giày ra””
Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Mạnh Dịch Vân ngẩn người. Thấy hắn không nhúc nhích, Hàn Nguyệt Nguyệt còn nói.
“Huynh đánh thức ta, ta muốn huynh phụ trách ru ta ngủ mới thôi”
Ban ngày tháng ba tuy ấm áp, nhưng là buổi tối vẫn hơi lạnh, mà người này lại ăn mặc như thế, cũng không sợ cảm lạnh ư. Hàn Nguyệt Nguyệt đem chăn xốc lên, chính mình di chuyển vào bên trong, kéo Mạnh Dịch Vân nằm lên giường.
Mặc dù có điểm không hợp lễ giáo, bất quá Hàn Nguyệt Nguyệt không thèm để ý những thứ này. Mạnh Dịch Vân là bạn trai mình, cũng không phải là người khác, vả lại chỉ là đi ngủ mà thôi.
Thân thể Mạnh Dịch Vân có phần cứng ngắc, tay cũng không biết để ở đâu. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy thế, biết Mạnh Dịch Vân cũ kỹ lễ giáo lại xuất hiện. Đưa tay ôm eo hắn, tìm vị trí thoải mái dựa vào, nếu bộ dạng này của họ bị người khác thấy, không biết có thể bị nhốt lồng heo hay không.
“Sao thân thể huynh cứng như vậy, làm trán ta đau”
Hàn Nguyệt Nguyệt sờ sờ trán, sao người này giống tảng đá quá. Hơi thở nóng hầm hập của Hàn Nguyệt Nguyệt thổi tới cổ mình, ngứa, Mạnh Dịch Vân cố gắng thả lỏng, ôm nàng vào trong ngực. Nguyệt Nguyệt là quá tín nhiệm hắn hay là không có một điểm đề phòng với nam nhân, mình là một nam nhân bình thường, thân thể nàng dán lên, bảo hắn làm sao thả lỏng.
Nàng tất nhiên là biết họ chưa thành thân, Mạnh Dịch Vân sẽ không làm gì nàng, cho nên Hàn Nguyệt Nguyệt mới an tâm ôm Mạnh Dịch Vân đi ngủ, nhưng nàng không biết Mạnh Dịch Vân có bao nhiêu dày vò.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hàn Nguyệt Nguyệt tỉnh lại, phát hiện Mạnh Dịch Vân sớm đã không thấy bóng dáng, mà vị trí bên cạnh còn lạnh, chắc là đi lâu rồi, có phần mất mát, không phải tư tưởng nàng không bình thường, mà là có cái gối ôm ôm đi ngủ, thật sự là cực kỳ thoải mái.
Cơm nước xong, mấy người lại xuất phát đến sân thi đấu, Như Họa Như Tuyết có phần cấp bách, tối hôm qua nghe Tiểu Tinh nói Hàn Nguyệt Nguyệt kêu các nàng lên sân thi đấu, cao hứng thiếu chút nữa cả đêm không ngủ được.
“Tiểu thư, chúng ta có thể lên chưa?”
Thấy buổi sáng đã trôi qua một nửa , Hàn Nguyệt Nguyệt còn chưa kêu các nàng lên sân đấu, Như Họa vội vã vụng trộm chạy đến bên tai Hàn Nguyệt Nguyệt, nhắc nhở, tiểu thư hẳn là đã quên rồi.
“Chờ một chút, cô xem trận bây giờ, thực lực hoàn toàn dưới cô, sao không làm cho bọn họ đánh thêm mấy trận nữa, để đánh giá thực lực bản thân, tốt rồi hãy lên, hà tất lãng phí khí lực đối phó những thứ tôm nhỏ này”
Võ công nàng không cao, nhưng Như Họa Như Tuyết cùng Tiểu Tinh thì không giống, sư huynh không biết từ đâu mà làm ra cái bản bí tịch ấy, đúng là rất lợi hại, vốn nàng cho rằng những môn phái này võ công sẽ rất cao, nhưng thì ra cũng có như vậy mà thôi.
Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Như Họa cũng hiểu được, mình cần gì lãng phí thời gian trên tay những người này, thối lui về phía sau tiếp tục xem thi đấu.
“Vị kia còn muốn lên tỷ thí một phen”
Người kia đứng ở đài thượng thắng liền ba trận, võ công lại không tồi, đệ tử Côn Luân phái này còn có mấy lần, bất quá có phần cao ngạo, chỉ là thắng ba trận mà thôi, nói chuyện sao tự đại thế.
“Chúng ta tới thử”
Như Họa Như Tuyết thật sự là không vội, thấy không ai lên đài, hai người lập tức đi lên, thấy hai thiếu nữ, Lý Nghiễm Vinh hơi không đặt trong mắt, dưới đài thấy thế, cũng lắc đầu, hai cô bé mới lớn này không phải đối thủ của Lý Nghiễm Vinh, bất quá đều tò mò chờ xem kịch vui, ánh mắt của họ cũng không hoa, hai nữ tử này là tỳ nữ của cô nương bên cạnh Vân vương, có thể nhân cơ hội nhìn xem thực lực của Hàn Nguyệt Nguyệt.
“Không biết hai vị cô nương là môn phái nào?”
Đây chính là thời cơ tốt để báo danh, nên những người lên đài đều báo danh tính cùng môn phái.
“Tại hạ Như Tuyết và Như Họa của Mai hoa trang, thỉnh công tử chỉ giáo”
Mai hoa trang? Đầu óc Lý Nghiễm Vinh soát qua một vòng, chưa hề nghe tới môn phái này, chắc là mới vừa thành lập, liền không đem Như Họa Như Tuyết để vào mắt. Bất quá những lời này khơi dậy một thành bọt nước trong lòng vài người, Mai hoa trang, là thần y thôn trang. Lúc trước bọn họ cầu thầy trị bệnh nên tìm đến Mai hoa trang, thần y cứu bọn họ, nhưng không thể tiết lộ tung tích của nàng, cùng điều kiện không tìm hiểu tin tức của nàng, cho nên rất ít người trên giang hồ biết Mai hoa trang, bọn họ chỉ biết thần y là nữ tử, tin tức khác hoàn toàn không biết gì cả, hiện tại hai nữ tử này báo là Mai hoa trang, chẳng lẽ cô gái che mặt bên người Vân vương là thần y?
Mỗi người đều đang tính toán trong lòng, mà trận đấu trên đài đã gần bắt đầu, công phu của Như Họa cùng Như Tuyết đều là song kiếm phối hợp, thêm Hàn Nguyệt Nguyệt dạy mọc cánh thành tiên nữa, tốc độ biến hóa lại càng mau hơn rất nhiều, không tới mấy chiêu, Lý Nghiễm Vinh đã sắp bại trận đến nơi.
“Đa tạ”
Lý Nghiễm Vinh không thể tưởng được mình vậy mà thua trên tay hai nữ tử, trong lòng không phục lắm, nhưng tranh tài chỉ đến điểm đó là dừng, cho nên đành phải áp khí lui ra.
“Không ngờ Như Họa cùng Như Tuyết song kiếm lợi hại như vậy”
Nghe thấy thanh âm của Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu.
“Đó là đương nhiên”
Võ công chính mình không cao, bên người không có người lợi hại như vậy là không được. Mạnh Dịch Vân thấy kiếm pháp của Như Họa và Như Tuyết cực kỳ xa lạ, chưa bao giờ thấy qua, có phần tò mò, kiếm pháp tốt như vậy, vì sao Nguyệt Nguyệt không học? Võ công tỳ nữ bên người nàng đều rất tốt, duy nhất là chính nàng ấy là công phu mèo quào.
“Ta muốn thử”
Chỉ thấy một nữ tử áo trắng bay đến đài, Hàn Nguyệt Nguyệt trông qua, quá xa, có phần không rõ mặt mũi.
“Đây là môn phái nào?”
Mạnh Dịch Vân chậm rãi uống trà nói “Nga Mi”
Nguyên lai là Nga Mi a, trách không được, không biết sư phụ bọn họ có phải là Diệt Tuyệt sư thái hay không.
“Tại hạ Nga Mi Tống Hải Vân, xin chỉ giáo”
Như Họa và Như Tuyết nhìn nhau, đều là nữ tử, hai người họ đánh một mình người ta có thể hay không không công bằng a? Nhìn về phía Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt cho bọn họ cái thủ thế cố lên.
“Đắc tội”
Rất nhanh, ba người liền đồng khởi, xem nữ nhân đánh nhau so với nam nhân thú vị rất nhiều, Hàn Nguyệt Nguyệt mắt không rời nhìn người trên đài, động tác liên tục đẹp như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.