Chương 13
Huyen
24/08/2016
Bởi Trúc Uyển trang chỉ là một trang viên nuôi ngựa nên phòng khách ở đây cũng không quá trang hoàng.
Lãnh Phượng thành thật rút tay ra khỏi eo Đường Ngọc Vy đỡ nàng ngồi xuống ghế rồi tự mình ngồi lên ghế chính điện. Vào đến đây Lãnh Phượng đã thở ra một hơi thoải mái, đi đường cả ngày cả đêm trời nắng gắt vào đến nhà mới cảm thấy chút mát mẻ.
Không cần đợi lâu, vừa đặt mông xuống ghế bà tử quản lý trang viên, hai đứa trẻ và mấy người Dương Na Hương cũng đã vào đến nơi. Lãnh Phượng cũng không tỏ vẻ cao cao tại thượng gì thoải mái cho bọn họ ngồi xuống. Đỗ Loan Loan thì trực tiếp tới đứng sau lưng hắn, nữ nhân này cũng rất biết điều.
Buồn cười là dù hắn biểu hiện rất ôn hòa nhưng mấy người này vẫn đối với hắn rất sợ hãi. Lãnh Phượng cảm thấy như vậy rất tốt, kẻ dưới mà không biết bổn phận để mà ngồi lên đầu chủ tử sao?
-Phu nhân, tên bọn nhỏ là ai đặt vậy?
Hắn quay sang hỏi Đường Ngọc Vy.
-Vương gia, là Thái hậu, Thái hậu rất quan tâm đến mẫu tử chúng ta. Đầy tháng bọn nhỏ Thái hậu đã ban tên Lãnh Thiên Phi và Lãnh Nguyệt rồi.
Đường Ngọc Vy nhè nhẹ nói, nàng cúi đầu xuống làm người ta không biết được cảm xúc của nàng như thế nào. Chỉ có Lãnh Phượng để ý thấy tay áo nàng rung rung, hẳn là đang cố kìm chế cảm xúc.
Cũng đúng thôi! Làm gì có phụ thân nào không biết ngày sinh tháng đẻ tên tuổi con mình như thằng Tây vương này chứ. Mặc dù một số gia đình thế gia quyền quý cũng có thực trạng bỏ mặc con cái tự sinh tự diệt hành động của Tây vương cũng chỉ khiến ngươi ngoài nhìn vào mà than thở cũng không đến nỗi lên án phê phán nặng nề.
Nhưng nữ tử thời đại này số phận bị gò bó nặng nề phải tuân thủ biết bao nữ tắc, nữ huấn phức tạp, phải coi phu quân là trời. Đường Ngọc Vy cũng chỉ đang nhẫn nhịn cho tương lai và bọn nhỏ thôi.
Với tuổi tác và nhan sắc của nàng ở hiện đại hẳn vẫn là một sinh viên được nam sinh điên cuồng theo đuổi nhưng ở đây Đường Ngọc Vy đã là gái có chồng thậm chí có đến hai đứa con bốn tuổi, bản thân lại bị phu quân ghẻ lạnh bị người vu hãm. Thực tế trêu ngươi, Lãnh Phượng cũng có chút thương cảm cho cô gái này rồi.
-Nguyệt nhi lại đây với ta.
Hắn dang tay đón cục bông trắng nõn vào lòng. Thực tế cho thấy đây là một cô bé rất bạo dạn, lần đầu tiên gặp người tên phụ thân mà vẫn có thể nghịch ngợm làm nũng hắn.
Chỉ thấy nàng đang ngồi cùng thằng nhóc Thiên Phi chớp mắt nhìn hắn rồi không chần chừ đứng dậy.
Lãnh Phượng đặt nàng ngồi ngang đùi vuốt lại bím tóc có hơi rối rồi cười nhẹ hỏi :
-Không ở cạnh phụ vương Nguyệt nhi có bị ai bắt nạt không?
Câu hỏi này hắn biết nên để cô bé trả lời là tốt nhất. Nếu hỏi người khác chắc chắn sẽ không có được câu trả lời thật lòng. Con bé dịch dịch mông rồi gác luôn cả hai chân lên chân hắn cúi đầu nghịch nghịch móng tay dường như không để ý đến hắn.
-Mẫu thân không cho phép Nguyệt nhi, còn bảo nếu Nguyệt nhi nói linh tinh liền đánh mông Nguyệt nhi.
Giọng nói non nớt nhưng rất rành mạch làm Lãnh Phượng buồn cười liên tục.
Ngước sang chỉ thấy Đường Ngọc Vy đã bắt đầu có chút đỏ mặt.
Đúng lúc này An Dĩ Thuần đã trở về tiến vào.
-Thuộc hạ tham kiến vương gia.
-Đứng lên đi, đã mời được đại phu chưa.
-Dạ đại phu đang ở ngoài cửa.
Lãnh Phượng quay sang bà tử kia ra lệnh :
-Ngươi sắp xếp chỗ cho cô nương này. Loan Loan ngươi cũng đi đi.
-Lão nô an bài ngay.
Trước khi biết được cái hắn cần từ Dương Na Hương hắn vẫn cần phải khách khí một chút.
Dương Na Hương quay người thi lễ với hắn một cái bế Dương Miên Nhi cùng Đỗ Loan Loan ra ngoài theo sau bà tử. Vậy nên trong phòng lúc này cũng chỉ còn lại bốn người : Lãnh Phượng, Đường Ngọc Vy cùng Thiên Phi và Nguyệt nhi.
-Tốt rồi, giờ cũng đã hết người ngoài mẫu thân sẽ không đánh mông Nguyệt nhi đâu, tiểu nha đầu con nói đi.
-Phụ thân, nói hết sao? Tiểu nha đầu vẫn có chút sợ sệt nhìn qua mẫu thân.
-Ân nói hết.
Lãnh Phượng sủng nịnh vuốt đầu cô bé. Tiểu nha đầu này thực chất đang rất hưng phấn thế mà vẫn giả bộ ngập ngừng, đúng là rất thông minh.
-Phụ thân, Nguyệt nhi thật ủy khuất, ngày trước………………….
……………………………………………………………………..
Một khắc sau Lãnh Phượng bắt đầu thấy có chút chóng mặt, tiểu nha đầu này đúng là nhiều ‘ủy khuất’ nào là mẫu thân không cho vào thành, nào là mẫu thân thiên vị ca ca, nào là bị ép học thêu, nào là bị cấm cái nọ, bị cấm cái kia rồi đến kể lể mỗi như vậy lần nàng tủi thân, vất vả như thế nào…..
Hắn biết mình hỏi sai người rồi, cô bé này quá….
-Phụ thân, nhưng mà ca ca còn ủy khuất hơn Nguyệt nhi.
Dừng lại một lát nàng mới ghé vào tai hắn nói nhỏ rồi lén lút nhìn xung quanh.
-Vậy sao, vậy để ta hỏi hắn sau vậy…
Từ nãy giờ hắn đã thử đưa một tia nội lực vào cơ thể con bé mới kinh ngạc phát hiện cơ thể này có một năng lượng bị kìm hãm. Trong lúc nàng say sưa nói thì hắn đã âm thầm đưa nội lực thăm dò khắp người nàng rồi phát hiện ở đan điền có một lực lượng ngăn hắn lại.
Lại là cường giả cấm chế, sao hắn liên tiếp gặp phải thể loại này vậy?
-Nguyệt nhi, ngồi yên phụ thân có lễ vật tặng ngươi.
Lãnh Phượng đặt tay lên Ấn đường tập trung nội lực đưa vào cơ thể Lãnh Nguyệt qua Nhâm Mạch tiến vào Đan điền.
Không thể không nói người đặt cấm chế này cũng có chút thực lực. Lãnh Nguyệt sợ hãi phát hiện thấy cơ thể có điểm lạ nhưng còn chưa kịp nhận ra đây là gì thì đã hét lên thất thanh.
Tiếng hét to cũng làm cho Đường Ngọc Vy giật mình ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhi. Chỉ thấy mắt nàng nhắm chặt, trán lấm tấm mồ hôi cả người toát ra một màu bàng bạc chỉ có đỉnh đầu nàng bỗng lóe lên một tia xanh lục yếu ớt rồi tắt hẳn.
-Mộc hồn, Nguyệt nhi thức tỉnh Mộc hồn sao?
Đường Ngọc Vy có chút không thích ứng kịp.
-Ân, phu nhân lúc nàng lâm bồn có gặp qua người nào lạ mặt hay không, hồn lực của Nguyệt nhi bị đặt cấm chế từ ngay khi sinh ra, hẳn Thiên Phi cũng vậy?
Lãnh Phượng nhàn nhạt nói, hắn phát hiện tiểu tử kia hai mắt nóng rực nhìn về phía hắn. Hắc..hắc…đây hẳn là ánh mắt sùng bái đi.
-Thiếp thân cũng không rõ. Đường Ngọc Vy xấu hổ bước đến nhìn nữ nhi đang nằm trong lòng phu quân.
Tiểu nha đầu sau một lúc ngất đi vì đau thì cũng tỉnh lại biết được mình cũng có Hồn lực đặc biệt không khỏi ríu rít bên tai hắn.
-Phụ thân, như vậy thì nữ nhi có thể bay sao ? Lãnh Nguyệt hưng phấn
-Hẳn là vậy…..Bay ở đây chắc là khinh công đi.
-Phụ thân, vậy nữ nhi có thể làm cao thủ giang hồ chứ ? Mắt Lãnh Nguyệt sáng lên
-Hẳn là vậy….
-Phụ thân, nữ nhi có thể đánh mông Phi ca chứ? Mặt Lãnh Thiên Phi đen lại
-Ách hẳn là vậy……
-Phụ thân, nữ nhi có thể lấy chồng sao ? Tất cả im lặng
- ‘‘ ………’’
Lãnh Phượng cảm thấy rất vui vẻ, hắc hắc....làm hai đứa trẻ này vui chắc cũng đủ để mỹ nhân ấm lòng lên chứ nhỉ ?
Lãnh Phượng thành thật rút tay ra khỏi eo Đường Ngọc Vy đỡ nàng ngồi xuống ghế rồi tự mình ngồi lên ghế chính điện. Vào đến đây Lãnh Phượng đã thở ra một hơi thoải mái, đi đường cả ngày cả đêm trời nắng gắt vào đến nhà mới cảm thấy chút mát mẻ.
Không cần đợi lâu, vừa đặt mông xuống ghế bà tử quản lý trang viên, hai đứa trẻ và mấy người Dương Na Hương cũng đã vào đến nơi. Lãnh Phượng cũng không tỏ vẻ cao cao tại thượng gì thoải mái cho bọn họ ngồi xuống. Đỗ Loan Loan thì trực tiếp tới đứng sau lưng hắn, nữ nhân này cũng rất biết điều.
Buồn cười là dù hắn biểu hiện rất ôn hòa nhưng mấy người này vẫn đối với hắn rất sợ hãi. Lãnh Phượng cảm thấy như vậy rất tốt, kẻ dưới mà không biết bổn phận để mà ngồi lên đầu chủ tử sao?
-Phu nhân, tên bọn nhỏ là ai đặt vậy?
Hắn quay sang hỏi Đường Ngọc Vy.
-Vương gia, là Thái hậu, Thái hậu rất quan tâm đến mẫu tử chúng ta. Đầy tháng bọn nhỏ Thái hậu đã ban tên Lãnh Thiên Phi và Lãnh Nguyệt rồi.
Đường Ngọc Vy nhè nhẹ nói, nàng cúi đầu xuống làm người ta không biết được cảm xúc của nàng như thế nào. Chỉ có Lãnh Phượng để ý thấy tay áo nàng rung rung, hẳn là đang cố kìm chế cảm xúc.
Cũng đúng thôi! Làm gì có phụ thân nào không biết ngày sinh tháng đẻ tên tuổi con mình như thằng Tây vương này chứ. Mặc dù một số gia đình thế gia quyền quý cũng có thực trạng bỏ mặc con cái tự sinh tự diệt hành động của Tây vương cũng chỉ khiến ngươi ngoài nhìn vào mà than thở cũng không đến nỗi lên án phê phán nặng nề.
Nhưng nữ tử thời đại này số phận bị gò bó nặng nề phải tuân thủ biết bao nữ tắc, nữ huấn phức tạp, phải coi phu quân là trời. Đường Ngọc Vy cũng chỉ đang nhẫn nhịn cho tương lai và bọn nhỏ thôi.
Với tuổi tác và nhan sắc của nàng ở hiện đại hẳn vẫn là một sinh viên được nam sinh điên cuồng theo đuổi nhưng ở đây Đường Ngọc Vy đã là gái có chồng thậm chí có đến hai đứa con bốn tuổi, bản thân lại bị phu quân ghẻ lạnh bị người vu hãm. Thực tế trêu ngươi, Lãnh Phượng cũng có chút thương cảm cho cô gái này rồi.
-Nguyệt nhi lại đây với ta.
Hắn dang tay đón cục bông trắng nõn vào lòng. Thực tế cho thấy đây là một cô bé rất bạo dạn, lần đầu tiên gặp người tên phụ thân mà vẫn có thể nghịch ngợm làm nũng hắn.
Chỉ thấy nàng đang ngồi cùng thằng nhóc Thiên Phi chớp mắt nhìn hắn rồi không chần chừ đứng dậy.
Lãnh Phượng đặt nàng ngồi ngang đùi vuốt lại bím tóc có hơi rối rồi cười nhẹ hỏi :
-Không ở cạnh phụ vương Nguyệt nhi có bị ai bắt nạt không?
Câu hỏi này hắn biết nên để cô bé trả lời là tốt nhất. Nếu hỏi người khác chắc chắn sẽ không có được câu trả lời thật lòng. Con bé dịch dịch mông rồi gác luôn cả hai chân lên chân hắn cúi đầu nghịch nghịch móng tay dường như không để ý đến hắn.
-Mẫu thân không cho phép Nguyệt nhi, còn bảo nếu Nguyệt nhi nói linh tinh liền đánh mông Nguyệt nhi.
Giọng nói non nớt nhưng rất rành mạch làm Lãnh Phượng buồn cười liên tục.
Ngước sang chỉ thấy Đường Ngọc Vy đã bắt đầu có chút đỏ mặt.
Đúng lúc này An Dĩ Thuần đã trở về tiến vào.
-Thuộc hạ tham kiến vương gia.
-Đứng lên đi, đã mời được đại phu chưa.
-Dạ đại phu đang ở ngoài cửa.
Lãnh Phượng quay sang bà tử kia ra lệnh :
-Ngươi sắp xếp chỗ cho cô nương này. Loan Loan ngươi cũng đi đi.
-Lão nô an bài ngay.
Trước khi biết được cái hắn cần từ Dương Na Hương hắn vẫn cần phải khách khí một chút.
Dương Na Hương quay người thi lễ với hắn một cái bế Dương Miên Nhi cùng Đỗ Loan Loan ra ngoài theo sau bà tử. Vậy nên trong phòng lúc này cũng chỉ còn lại bốn người : Lãnh Phượng, Đường Ngọc Vy cùng Thiên Phi và Nguyệt nhi.
-Tốt rồi, giờ cũng đã hết người ngoài mẫu thân sẽ không đánh mông Nguyệt nhi đâu, tiểu nha đầu con nói đi.
-Phụ thân, nói hết sao? Tiểu nha đầu vẫn có chút sợ sệt nhìn qua mẫu thân.
-Ân nói hết.
Lãnh Phượng sủng nịnh vuốt đầu cô bé. Tiểu nha đầu này thực chất đang rất hưng phấn thế mà vẫn giả bộ ngập ngừng, đúng là rất thông minh.
-Phụ thân, Nguyệt nhi thật ủy khuất, ngày trước………………….
……………………………………………………………………..
Một khắc sau Lãnh Phượng bắt đầu thấy có chút chóng mặt, tiểu nha đầu này đúng là nhiều ‘ủy khuất’ nào là mẫu thân không cho vào thành, nào là mẫu thân thiên vị ca ca, nào là bị ép học thêu, nào là bị cấm cái nọ, bị cấm cái kia rồi đến kể lể mỗi như vậy lần nàng tủi thân, vất vả như thế nào…..
Hắn biết mình hỏi sai người rồi, cô bé này quá….
-Phụ thân, nhưng mà ca ca còn ủy khuất hơn Nguyệt nhi.
Dừng lại một lát nàng mới ghé vào tai hắn nói nhỏ rồi lén lút nhìn xung quanh.
-Vậy sao, vậy để ta hỏi hắn sau vậy…
Từ nãy giờ hắn đã thử đưa một tia nội lực vào cơ thể con bé mới kinh ngạc phát hiện cơ thể này có một năng lượng bị kìm hãm. Trong lúc nàng say sưa nói thì hắn đã âm thầm đưa nội lực thăm dò khắp người nàng rồi phát hiện ở đan điền có một lực lượng ngăn hắn lại.
Lại là cường giả cấm chế, sao hắn liên tiếp gặp phải thể loại này vậy?
-Nguyệt nhi, ngồi yên phụ thân có lễ vật tặng ngươi.
Lãnh Phượng đặt tay lên Ấn đường tập trung nội lực đưa vào cơ thể Lãnh Nguyệt qua Nhâm Mạch tiến vào Đan điền.
Không thể không nói người đặt cấm chế này cũng có chút thực lực. Lãnh Nguyệt sợ hãi phát hiện thấy cơ thể có điểm lạ nhưng còn chưa kịp nhận ra đây là gì thì đã hét lên thất thanh.
Tiếng hét to cũng làm cho Đường Ngọc Vy giật mình ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhi. Chỉ thấy mắt nàng nhắm chặt, trán lấm tấm mồ hôi cả người toát ra một màu bàng bạc chỉ có đỉnh đầu nàng bỗng lóe lên một tia xanh lục yếu ớt rồi tắt hẳn.
-Mộc hồn, Nguyệt nhi thức tỉnh Mộc hồn sao?
Đường Ngọc Vy có chút không thích ứng kịp.
-Ân, phu nhân lúc nàng lâm bồn có gặp qua người nào lạ mặt hay không, hồn lực của Nguyệt nhi bị đặt cấm chế từ ngay khi sinh ra, hẳn Thiên Phi cũng vậy?
Lãnh Phượng nhàn nhạt nói, hắn phát hiện tiểu tử kia hai mắt nóng rực nhìn về phía hắn. Hắc..hắc…đây hẳn là ánh mắt sùng bái đi.
-Thiếp thân cũng không rõ. Đường Ngọc Vy xấu hổ bước đến nhìn nữ nhi đang nằm trong lòng phu quân.
Tiểu nha đầu sau một lúc ngất đi vì đau thì cũng tỉnh lại biết được mình cũng có Hồn lực đặc biệt không khỏi ríu rít bên tai hắn.
-Phụ thân, như vậy thì nữ nhi có thể bay sao ? Lãnh Nguyệt hưng phấn
-Hẳn là vậy…..Bay ở đây chắc là khinh công đi.
-Phụ thân, vậy nữ nhi có thể làm cao thủ giang hồ chứ ? Mắt Lãnh Nguyệt sáng lên
-Hẳn là vậy….
-Phụ thân, nữ nhi có thể đánh mông Phi ca chứ? Mặt Lãnh Thiên Phi đen lại
-Ách hẳn là vậy……
-Phụ thân, nữ nhi có thể lấy chồng sao ? Tất cả im lặng
- ‘‘ ………’’
Lãnh Phượng cảm thấy rất vui vẻ, hắc hắc....làm hai đứa trẻ này vui chắc cũng đủ để mỹ nhân ấm lòng lên chứ nhỉ ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.