Chương 18: Hai mươi trượng
Huyen
24/08/2016
Lãnh Phượng nhìn trời đoán cũng vào khoảng gần 5 giờ sáng.
Hắn vừa ra ngoài luyện công về. Đường Ngọc Vy và Lãnh Nguyệt vẫn còn ngủ, nhìn khuôn mặt hai mẹ con làm Lãnh Phượng cảm thấy căn phòng toát lên một vẻ yên bình ấm áp. Lãnh Phượng cười cười, Đường Ngọc Vy đã là gái một con. Tính về mặt Lãnh Phượng, đây là vợ nhà người ta, một người phụ nữ không hề quen biết.
Nhưng giờ phút này, linh hồn hắn đã nhập vào cơ thể Tây Vương gia-‘Lãnh Phượng’ rồi, Tây Vương là hắn, hắn cũng là Tây vương.
Nếu vị Lãnh Phượng trước kia vô phúc không biết trân trọng tình cảm, người thân vậy thì Lãnh Phượng sẽ thay hắn ta làm tốt bổn phận trách nhiệm người làm cha, làm phu quân.
Lãnh Phượng chống tay nằm nghiêng người nhìn 2hai người Đường Ngọc Vy suy nghĩ. Đúng lúc cô bé Nguyệt nhi tỉnh giậy, đôi mắt trẻ con chớp chớp, hai tay dụi dụi làm cho đôi mắt tèm nhèm vừa tỉnh dậy nhìn rõ hơn.
-Phụ thân?
-Ân, Nguyệt nhi tỉnh.
-Phụ thân, tối qua ngủ cùng chúng ta sao?
-Ân, Nguyệt nhi không thích?
-Hừ….Nam nữ thụ thụ bất thân
-‘…’
Lãnh Phượng có chút đau đầu rồi. Lãnh Nguyệt vừa tỉnh dậy là không thể ngồi yên, cứ nhảy nhót trên giường gọi Đường Ngọc Vy tỉnh.
Lãnh Phượng xuống giường, quyết định ra sảnh chờ các nàng. Vừa ra cửa thì đã thấy cậu bé Lãnh Thiên Phi từ đàng xa chạy tới.
-Phụ thân.
-Ân, mẫu phi ngươi tỉnh rồi, ta đi trước.
-Ân, phụ thân.
*
Bữa sáng đã ăn xong, Lãnh Phượng nhanh chóng để người sắp xe lên đường.
Đến khi đã ngồi lên xe Đường Ngọc Vy mới nghi hoặc hỏi:
-Vương gia, không đợi muội muội sao?
-Muội muội nào? Haha..phu nhân, đó là phi tử của hoàng huynh, nàng ta nhập cung từ hôm qua rồi.
-Ân, hóa ra là nương nương trong cung…
Khuôn mặt Đường Ngọc Vy có chút giãn ra. Vậy mà nàng cứ nghĩ nàng ta là người mới của Vương gia chứ. Nếu trong phủ có người xinh đẹp như vậy…vậy trở về vương phủ còn có ý nghĩa gì?
Bánh xe đã bắt đầu quay, người ngồi trên xe thỉnh thoảng cũng lắc lư theo tiếng lóc cóc xe chạy.
Lãnh Phượng ngồi một mình một xe, yên lặng nhắm mắt tu luyện.
Chưa đầy một canh giờ sau, đoàn xe đã tiến tới kinh thành phồn hoa của Khôi Nguyên đế quốc.
Nhắm mắt lặng yên trong xe ngựa, Lãnh Phượng vẫn có thể nghe thấy những tiếng gọi nhau í ới, tiếng mua bán huyên náo, tiếng rao hàng, thậm chí là tiếng trẻ con khóc náo loạn.
Lãnh Phượng hít một hơi thật sâu, vén rèm nhìn ra ngoài. Đây chính là thế giới mới của hắn.
*
Xe ngựa đã dừng trước Vương phủ.
Lãnh Phượng bước xuống xe nhìn đại môn trước mắt.
Đây là một cánh cửa rộng lớn, hai bên là hai tượng sư tử uy nghiêm, thị vệ vương phủ nghiêm túc đứng canh bên cửa. Bên trên là tấm biển vàng viết ba chữ Tây Vương Phủ rồng bay phượng múa.
Cửa lớn không biết đã được mở ra từ bao giờ mà từ lúc ngồi trên xe hắn đã có thể thấy một hàng người dài xếp hàng cẩn thận trong phủ.
-Thần thiếp tham kiến vương gia.
-‘…’
Một tiếng nói nhẹ nhàng uyển chuyển vang lên, giọng nói này là của ai sao nghe mềm mại như vậy.
Lãnh Phượng quay người, hắn có thể dễ dàng nhìn được trước mắt là một thiếu nữ chừng hai mươi tuổi. Khuôn mặt trái xoan trắng nõn ửng hồng, đôi mắt hoa đào lúc nào cũng có cảm giác ươn ướt. Cánh mũi nhỏ, môi hồng hồng. Ba ngàn tóc đen búi lên, nàng mặc một thân xiêm y màu xanh, từng đường kim mũi chỉ đều cực kỳ tinh xảo hoa mỹ.Cả người toát ra sự kiêu ngạo.
Ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy nàng là đây là một đại mỹ nhân liễu yếu đào tơ, thục nữ mềm mại, đây chính là sủng phi của Tây Vương: Lưu Ngược Ninh.
Lưu Nhược Ninh nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào bước ra đại môn tiến tới đoàn xe. Nhưng khi ánh mắt nàng đảo qua mấy người Đường Ngọc Vy thì nụ cười trên mặt như bị đông lại. Rất nhanh, nàng điều chỉnh được cảm xúc tươi cười đến bên ba người.
-Muội muội, chào mừng ngươi trở về, ai nha, ngươi có biết là tỷ tỷ ở trong phủ nhớ ngươi thế nào không?
-Thiên phi, Nguyệt nhi còn không tham kiến Đại phu nhân(*).
-Tham kiến đại phu nhân.
Lãnh Thiên phi và Lãnh Nguyệt đồng thời lên tiếng.
-Ai nha, các ngươi đã lớn như vậy rồi sao? Thật đáng yêu quá, vương gia hai đứa trẻ rất giống chàng.
Người không biết chắc chắn sẽ nghĩ đây chính là hình ảnh gia đình hạnh phúc, thiếp thất hòa thuận lại còn tỷ muội tình thâm.
Lãnh Phượng nhíu mày, sủng phi đúng là sủng phi, nếu cô gái này ở hiện đại hẳn sẽ là một diễn viên điện ảnh siêu cấp rồi, Lãnh Phượng cảm thấy nàng ta còn có thiên phú diễn hơn cả hắn nữa.Tại sao khuôn mặt xinh đẹp kia lại có thể giả tạo đến như vậy?
Lãnh Phượng cực kỳ ghê tởm loại người như thế này. Cứ nghĩ trong những cảnh cổ trang trong phim là do người ta làm thái quá lên ai ngời khi hắn được chứng kiến lại trở nên chân thật như vậy, những cảnh giả dối có thể diễn ra bất cứ lúc nào.
Mệt cho các nàng phải ngậm bồ hòn làm ngọt, diễn suốt ngày như vậy thử hỏi có mệt hay không?
(*): Gọi Lưu Nhược Ninh là Đại phu nhân vì nàng là vị thiếp đầu tiên còn vợ cả sẽ gọi là Vương phi , tương tự, khi Đường Ngọc Vy đã trở về phủ thì gọi là Nhị phu nhân.
Nhìn sự tương phản giữa hai người lòng lửa giận trong lòng hắn bùng lên. Khi đối mặt với Đường Ngọc Vy có chút sợ hãi, thì Lưu Nhược Ninh chính là kiêu ngạo và thị uy. Nhìn đến nô tài theo Lưu Nhược Ninh có đến một hàng dài còn ba người Đường Ngọc Vy chỉ lẻ loi một mình. Cảm giác đối lập tương phản ngày càng rõ. Mắt Lãnh Phượng nhìn cô gái xinh đẹp kia ngày càng lạnh, cuối cùng khi nhìn thấy nàng ta âu yếm ôm hôn hai đứa trẻ thì cảm giác buồn nôn đã không kìm được.
Sao con người lại có thể trơ tráo đến mức này.
-Người đâu…Đại phu nhân ghen tuông thành tính, lợi dụng quyền hạn cắt xén tiền bạc thiếp thất, vu oan giá họa, đúng là bất hạnh gia môn.....Người tới, đưa vào Hình phòng đánh hai mươi trượng thật nặng cho ta.
Lãnh Phượng lạnh lùng, từng từ thốt ra từ kẽ răng như chém đinh chặt sắt. Hai mươi trượng vẫn còn là một hình phạt nhẹ, không phải nể mặt Tể tướng hắn đã trực tiếp hưu nàng rồi.
-Vương gia, xin người nghĩ lại
-Vương gia, nô tài nguyện thay chủ tử lĩnh phạt
-Vương gia tha mạng...ô .ô
Lãnh Phượng nhìn mấy người đang loạn thành một đoàn này nhíu mày.
-Còn ai nói nữa trực tiếp loạn côn đánh chết.
Quả nhiên im lặng hẳn.
Lãnh Phượng bước tới kéo Đường Ngọc Vy và hai đứa trẻ vào phủ, mặc kệ khuôn mặt trắng bệch của Lưu Nhược Ninh.
Thực ra nếu không có Đường Ngọc Vy thì Lãnh Phượng cũng không xử phạt Đại phu nhân, tâm tính đàn ông là như vậy, chỉ cần không làm hắn bực mình hắn sẽ nuôi nàng đến già nhưng Lưu Nhược Ninh đã hành động quá đáng không cho nàng chút giáo huấn sau này nàng trong phủ làm mưa làm gió hay sao.
Thời đại này, Phu quân đánh thiếp thất là thiên kinh địa nghĩa. Nhưng Lãnh Phượng chịu giáo dục của thế kỷ hai mươi mốt đâu phải cứ tự nhiên ra lệnh đánh là đánh như vậy được.
Thực ra trong lòng hắn vẫn có chút không nỡ nhưng sau này chỉ cần nàng ngoan ngoãn là được, Lãnh Phượng sẽ không giống như người điên động là phạt.
Chỉ mong những người trong vương phủ này biết điều một chút, đừng làm hắn tức giận huyết tẩy từ trên xuống dưới.
Hắn vừa ra ngoài luyện công về. Đường Ngọc Vy và Lãnh Nguyệt vẫn còn ngủ, nhìn khuôn mặt hai mẹ con làm Lãnh Phượng cảm thấy căn phòng toát lên một vẻ yên bình ấm áp. Lãnh Phượng cười cười, Đường Ngọc Vy đã là gái một con. Tính về mặt Lãnh Phượng, đây là vợ nhà người ta, một người phụ nữ không hề quen biết.
Nhưng giờ phút này, linh hồn hắn đã nhập vào cơ thể Tây Vương gia-‘Lãnh Phượng’ rồi, Tây Vương là hắn, hắn cũng là Tây vương.
Nếu vị Lãnh Phượng trước kia vô phúc không biết trân trọng tình cảm, người thân vậy thì Lãnh Phượng sẽ thay hắn ta làm tốt bổn phận trách nhiệm người làm cha, làm phu quân.
Lãnh Phượng chống tay nằm nghiêng người nhìn 2hai người Đường Ngọc Vy suy nghĩ. Đúng lúc cô bé Nguyệt nhi tỉnh giậy, đôi mắt trẻ con chớp chớp, hai tay dụi dụi làm cho đôi mắt tèm nhèm vừa tỉnh dậy nhìn rõ hơn.
-Phụ thân?
-Ân, Nguyệt nhi tỉnh.
-Phụ thân, tối qua ngủ cùng chúng ta sao?
-Ân, Nguyệt nhi không thích?
-Hừ….Nam nữ thụ thụ bất thân
-‘…’
Lãnh Phượng có chút đau đầu rồi. Lãnh Nguyệt vừa tỉnh dậy là không thể ngồi yên, cứ nhảy nhót trên giường gọi Đường Ngọc Vy tỉnh.
Lãnh Phượng xuống giường, quyết định ra sảnh chờ các nàng. Vừa ra cửa thì đã thấy cậu bé Lãnh Thiên Phi từ đàng xa chạy tới.
-Phụ thân.
-Ân, mẫu phi ngươi tỉnh rồi, ta đi trước.
-Ân, phụ thân.
*
Bữa sáng đã ăn xong, Lãnh Phượng nhanh chóng để người sắp xe lên đường.
Đến khi đã ngồi lên xe Đường Ngọc Vy mới nghi hoặc hỏi:
-Vương gia, không đợi muội muội sao?
-Muội muội nào? Haha..phu nhân, đó là phi tử của hoàng huynh, nàng ta nhập cung từ hôm qua rồi.
-Ân, hóa ra là nương nương trong cung…
Khuôn mặt Đường Ngọc Vy có chút giãn ra. Vậy mà nàng cứ nghĩ nàng ta là người mới của Vương gia chứ. Nếu trong phủ có người xinh đẹp như vậy…vậy trở về vương phủ còn có ý nghĩa gì?
Bánh xe đã bắt đầu quay, người ngồi trên xe thỉnh thoảng cũng lắc lư theo tiếng lóc cóc xe chạy.
Lãnh Phượng ngồi một mình một xe, yên lặng nhắm mắt tu luyện.
Chưa đầy một canh giờ sau, đoàn xe đã tiến tới kinh thành phồn hoa của Khôi Nguyên đế quốc.
Nhắm mắt lặng yên trong xe ngựa, Lãnh Phượng vẫn có thể nghe thấy những tiếng gọi nhau í ới, tiếng mua bán huyên náo, tiếng rao hàng, thậm chí là tiếng trẻ con khóc náo loạn.
Lãnh Phượng hít một hơi thật sâu, vén rèm nhìn ra ngoài. Đây chính là thế giới mới của hắn.
*
Xe ngựa đã dừng trước Vương phủ.
Lãnh Phượng bước xuống xe nhìn đại môn trước mắt.
Đây là một cánh cửa rộng lớn, hai bên là hai tượng sư tử uy nghiêm, thị vệ vương phủ nghiêm túc đứng canh bên cửa. Bên trên là tấm biển vàng viết ba chữ Tây Vương Phủ rồng bay phượng múa.
Cửa lớn không biết đã được mở ra từ bao giờ mà từ lúc ngồi trên xe hắn đã có thể thấy một hàng người dài xếp hàng cẩn thận trong phủ.
-Thần thiếp tham kiến vương gia.
-‘…’
Một tiếng nói nhẹ nhàng uyển chuyển vang lên, giọng nói này là của ai sao nghe mềm mại như vậy.
Lãnh Phượng quay người, hắn có thể dễ dàng nhìn được trước mắt là một thiếu nữ chừng hai mươi tuổi. Khuôn mặt trái xoan trắng nõn ửng hồng, đôi mắt hoa đào lúc nào cũng có cảm giác ươn ướt. Cánh mũi nhỏ, môi hồng hồng. Ba ngàn tóc đen búi lên, nàng mặc một thân xiêm y màu xanh, từng đường kim mũi chỉ đều cực kỳ tinh xảo hoa mỹ.Cả người toát ra sự kiêu ngạo.
Ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy nàng là đây là một đại mỹ nhân liễu yếu đào tơ, thục nữ mềm mại, đây chính là sủng phi của Tây Vương: Lưu Ngược Ninh.
Lưu Nhược Ninh nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào bước ra đại môn tiến tới đoàn xe. Nhưng khi ánh mắt nàng đảo qua mấy người Đường Ngọc Vy thì nụ cười trên mặt như bị đông lại. Rất nhanh, nàng điều chỉnh được cảm xúc tươi cười đến bên ba người.
-Muội muội, chào mừng ngươi trở về, ai nha, ngươi có biết là tỷ tỷ ở trong phủ nhớ ngươi thế nào không?
-Thiên phi, Nguyệt nhi còn không tham kiến Đại phu nhân(*).
-Tham kiến đại phu nhân.
Lãnh Thiên phi và Lãnh Nguyệt đồng thời lên tiếng.
-Ai nha, các ngươi đã lớn như vậy rồi sao? Thật đáng yêu quá, vương gia hai đứa trẻ rất giống chàng.
Người không biết chắc chắn sẽ nghĩ đây chính là hình ảnh gia đình hạnh phúc, thiếp thất hòa thuận lại còn tỷ muội tình thâm.
Lãnh Phượng nhíu mày, sủng phi đúng là sủng phi, nếu cô gái này ở hiện đại hẳn sẽ là một diễn viên điện ảnh siêu cấp rồi, Lãnh Phượng cảm thấy nàng ta còn có thiên phú diễn hơn cả hắn nữa.Tại sao khuôn mặt xinh đẹp kia lại có thể giả tạo đến như vậy?
Lãnh Phượng cực kỳ ghê tởm loại người như thế này. Cứ nghĩ trong những cảnh cổ trang trong phim là do người ta làm thái quá lên ai ngời khi hắn được chứng kiến lại trở nên chân thật như vậy, những cảnh giả dối có thể diễn ra bất cứ lúc nào.
Mệt cho các nàng phải ngậm bồ hòn làm ngọt, diễn suốt ngày như vậy thử hỏi có mệt hay không?
(*): Gọi Lưu Nhược Ninh là Đại phu nhân vì nàng là vị thiếp đầu tiên còn vợ cả sẽ gọi là Vương phi , tương tự, khi Đường Ngọc Vy đã trở về phủ thì gọi là Nhị phu nhân.
Nhìn sự tương phản giữa hai người lòng lửa giận trong lòng hắn bùng lên. Khi đối mặt với Đường Ngọc Vy có chút sợ hãi, thì Lưu Nhược Ninh chính là kiêu ngạo và thị uy. Nhìn đến nô tài theo Lưu Nhược Ninh có đến một hàng dài còn ba người Đường Ngọc Vy chỉ lẻ loi một mình. Cảm giác đối lập tương phản ngày càng rõ. Mắt Lãnh Phượng nhìn cô gái xinh đẹp kia ngày càng lạnh, cuối cùng khi nhìn thấy nàng ta âu yếm ôm hôn hai đứa trẻ thì cảm giác buồn nôn đã không kìm được.
Sao con người lại có thể trơ tráo đến mức này.
-Người đâu…Đại phu nhân ghen tuông thành tính, lợi dụng quyền hạn cắt xén tiền bạc thiếp thất, vu oan giá họa, đúng là bất hạnh gia môn.....Người tới, đưa vào Hình phòng đánh hai mươi trượng thật nặng cho ta.
Lãnh Phượng lạnh lùng, từng từ thốt ra từ kẽ răng như chém đinh chặt sắt. Hai mươi trượng vẫn còn là một hình phạt nhẹ, không phải nể mặt Tể tướng hắn đã trực tiếp hưu nàng rồi.
-Vương gia, xin người nghĩ lại
-Vương gia, nô tài nguyện thay chủ tử lĩnh phạt
-Vương gia tha mạng...ô .ô
Lãnh Phượng nhìn mấy người đang loạn thành một đoàn này nhíu mày.
-Còn ai nói nữa trực tiếp loạn côn đánh chết.
Quả nhiên im lặng hẳn.
Lãnh Phượng bước tới kéo Đường Ngọc Vy và hai đứa trẻ vào phủ, mặc kệ khuôn mặt trắng bệch của Lưu Nhược Ninh.
Thực ra nếu không có Đường Ngọc Vy thì Lãnh Phượng cũng không xử phạt Đại phu nhân, tâm tính đàn ông là như vậy, chỉ cần không làm hắn bực mình hắn sẽ nuôi nàng đến già nhưng Lưu Nhược Ninh đã hành động quá đáng không cho nàng chút giáo huấn sau này nàng trong phủ làm mưa làm gió hay sao.
Thời đại này, Phu quân đánh thiếp thất là thiên kinh địa nghĩa. Nhưng Lãnh Phượng chịu giáo dục của thế kỷ hai mươi mốt đâu phải cứ tự nhiên ra lệnh đánh là đánh như vậy được.
Thực ra trong lòng hắn vẫn có chút không nỡ nhưng sau này chỉ cần nàng ngoan ngoãn là được, Lãnh Phượng sẽ không giống như người điên động là phạt.
Chỉ mong những người trong vương phủ này biết điều một chút, đừng làm hắn tức giận huyết tẩy từ trên xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.