Chương 7: Đêm ác chiến
Huyen
24/08/2016
Tâm tình Lãnh Phượng vô cùng tốt, hắn rất mong chờ cuộc chiến sắp tới.
-Tên?
-……………………
-……………………
-Ta hỏi tên các ngươi.
-An Dĩ Thuần. Vị đại hán ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trong suốt lưng thẳng tắp.
-Ta là Dương Na Hương, nàng là Dương Miên Nhi. Thiếu nữ vừa nói vừa chỉ vào tiểu công chúa đang ủy khuất ngồi bệt xuống sàn ôm chân nàng nhìn xung quanh.
-Na Hương? Miên Nhi? Tốt tên rất hay…..Còn ngươi?
Lãnh Phượng nhíu nhíu mày nhìn vào cô gái còn cúi đầu đứng ở một góc hỏi nhỏ.
Người này có phải quá nhút nhát không? Sau này đi theo hắn thì còn thành cái bộ dáng gì?
-Là…là…Đỗ Loan Loan. Giọng nói trong veo rụt rè nói.
Lãnh Phượng gật gật đầu, tuy hơi nhút nhát nhưng có giọng nói này cũng rất tốt, rất êm tai, …
-Được rồi, An Dĩ Thuần, Dương Na Hương, Đỗ Loan Loan từ giờ các ngươi đã là người của bản vương, chỉ cần trung thành và biết điều một chút làm việc ta sẽ không bạc đãi ai…
-Tốt lắm, Na Hương có phải mấy tên hắc y nhân này nên đi rồi không? Hay là… để ta làm bọn họ trực tiếp biến mất?
Hừ, mấy tên này nhìn hắn chằm chằm như vậy làm gì? Ngứa mắt…
-A…Các ngươi trở về đi…mà khoan bên ngoài còn có người, vậy làm sao?
Dương Na Hương rất lo sợ, nếu bên ngoài thực sự có 352 tên muốn giết các nàng vậy….vậy chẳng phải sẽ chết rất thảm sao?
-Không có gì, dãy phòng này ta đã thuê hết, các ngươi tùy tiện chọn. Còn Na Hương, ngươi theo ta.
Lời nói vừa dứt Lãnh Phượng đã túm lấy Dương Na Hương phi thân ra ngoài.
Chết tiệt! Vừa lao ra Lãnh Phượng vừa rủa thầm, cơ thể này quá nhỏ hắn không biết “cầm” cô nàng này như thế nào cho phải.
Ôm eo sao? Tay hắn không đủ dài!
Nắm tay sao? Tay hắn không đủ lớn!
Cẳng chân? Cổ? Khụ..Khụ…càng không được!
……..
Bên đường mọi người ngước lên nhìn trời đêm, có một thằng nhóc đang túm cổ áo một thiếu nữ phi từ nóc nhà này sang nóc nhà khác.
-Trời ạ, nhìn kìa nhìn kìa…..
-Nhìn gì vậy? Ngắm trăng sao? …
-Hai người họ là làm sao vậy? …..
-Đại thẩm à, đi thôi đi thôi, họ luyện công ấy mà
…………
Bìa rừng.
-Lãnh Phượng, ngươi cố ý! Dương Na Hương tức giận quát lên.
Muốn đưa nàng đi ra ngoài có cả ngàn cách, đâu cần…đâu cần….tóm nàng như tóm gà thế chứ? Hừ, nghe danh không bằng gặp mặt, Tây Vương quả nhiên là kẻ thô lỗ coi mạng người như cỏ rác, hôm nay nếu sơ sẩy làm rơi nàng. Chẳng phải sẽ chết trước khi bị người đuổi giết sao?
-Im miệng. Bọn chúng đến rồi.
Tuy cách thức đưa cô nàng này đến đây của hắn có hơi “kỳ” nhưng mà hiệu quả gây chú ý không phải rất tốt sao? Lũ người này nhìn liền nhận ra ngay mới đi sau hắn tới đây chứ.
-Tên?
-……………………
-……………………
-Ta hỏi tên các ngươi.
-An Dĩ Thuần. Vị đại hán ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trong suốt lưng thẳng tắp.
-Ta là Dương Na Hương, nàng là Dương Miên Nhi. Thiếu nữ vừa nói vừa chỉ vào tiểu công chúa đang ủy khuất ngồi bệt xuống sàn ôm chân nàng nhìn xung quanh.
-Na Hương? Miên Nhi? Tốt tên rất hay…..Còn ngươi?
Lãnh Phượng nhíu nhíu mày nhìn vào cô gái còn cúi đầu đứng ở một góc hỏi nhỏ.
Người này có phải quá nhút nhát không? Sau này đi theo hắn thì còn thành cái bộ dáng gì?
-Là…là…Đỗ Loan Loan. Giọng nói trong veo rụt rè nói.
Lãnh Phượng gật gật đầu, tuy hơi nhút nhát nhưng có giọng nói này cũng rất tốt, rất êm tai, …
-Được rồi, An Dĩ Thuần, Dương Na Hương, Đỗ Loan Loan từ giờ các ngươi đã là người của bản vương, chỉ cần trung thành và biết điều một chút làm việc ta sẽ không bạc đãi ai…
-Tốt lắm, Na Hương có phải mấy tên hắc y nhân này nên đi rồi không? Hay là… để ta làm bọn họ trực tiếp biến mất?
Hừ, mấy tên này nhìn hắn chằm chằm như vậy làm gì? Ngứa mắt…
-A…Các ngươi trở về đi…mà khoan bên ngoài còn có người, vậy làm sao?
Dương Na Hương rất lo sợ, nếu bên ngoài thực sự có 352 tên muốn giết các nàng vậy….vậy chẳng phải sẽ chết rất thảm sao?
-Không có gì, dãy phòng này ta đã thuê hết, các ngươi tùy tiện chọn. Còn Na Hương, ngươi theo ta.
Lời nói vừa dứt Lãnh Phượng đã túm lấy Dương Na Hương phi thân ra ngoài.
Chết tiệt! Vừa lao ra Lãnh Phượng vừa rủa thầm, cơ thể này quá nhỏ hắn không biết “cầm” cô nàng này như thế nào cho phải.
Ôm eo sao? Tay hắn không đủ dài!
Nắm tay sao? Tay hắn không đủ lớn!
Cẳng chân? Cổ? Khụ..Khụ…càng không được!
……..
Bên đường mọi người ngước lên nhìn trời đêm, có một thằng nhóc đang túm cổ áo một thiếu nữ phi từ nóc nhà này sang nóc nhà khác.
-Trời ạ, nhìn kìa nhìn kìa…..
-Nhìn gì vậy? Ngắm trăng sao? …
-Hai người họ là làm sao vậy? …..
-Đại thẩm à, đi thôi đi thôi, họ luyện công ấy mà
…………
Bìa rừng.
-Lãnh Phượng, ngươi cố ý! Dương Na Hương tức giận quát lên.
Muốn đưa nàng đi ra ngoài có cả ngàn cách, đâu cần…đâu cần….tóm nàng như tóm gà thế chứ? Hừ, nghe danh không bằng gặp mặt, Tây Vương quả nhiên là kẻ thô lỗ coi mạng người như cỏ rác, hôm nay nếu sơ sẩy làm rơi nàng. Chẳng phải sẽ chết trước khi bị người đuổi giết sao?
-Im miệng. Bọn chúng đến rồi.
Tuy cách thức đưa cô nàng này đến đây của hắn có hơi “kỳ” nhưng mà hiệu quả gây chú ý không phải rất tốt sao? Lũ người này nhìn liền nhận ra ngay mới đi sau hắn tới đây chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.