Chương 11: Đi đường
Huyen
24/08/2016
Tắm linh tuyền xong Lãnh Phượng cảm thấy cả người nhẹ hơn hẳn, đầu óc tự nhiên cũng thật thoải mái.
Thực ra trong không gian không có ai hắn cũng không cần mặc quần áo đâu nhưng đã là thói quen rồi không mặc cảm thấy …..trống trống thiếu thiếu làm sao ấy. Không thể cứ tồng ngồng đi lại được!
Lãnh Phượng khoanh chân ngồi lên cỏ, không khí trong lành thơm ngọt mùi cỏ làm hắn hít sâu mấy lần. Trước Thủy Hồn thức tỉnh suýt bị Hỏa Hồn thôn phệ đã dần được tu bổ lại nguyên vẹn. Bây giờ công việc của hắn chỉ là đi tìm công pháp phù hợp và tu luyện là tốt rồi.
Nói nhẹ nhàng là vậy nhưng Hỏa Hồn cũng không thể ngừng tu luyện được, Hỏa Hồn bị nguyên chủ điên cuồng tiến giai quá nhanh nếu tương lai muốn đạp đến đỉnh phong hắn cần mất một thời gian tinh luyện nữa. Vừa hay hắn có thời gian để cân bằng sức mạnh hai hồn lực.
Tinh luyện Hỏa Hồn yêu cầu rất khắt khe. Mỗi ngày chỉ có giờ Mão (5h-7h sáng) là thời điểm thích hợp nhất hơn nữa nội lực của nguyên chủ rất khủng bố nếu tinh luyện không biết có phải giống người đi bứt hết lá vàng trong rừng thu không?
Trời đã sáng, Lãnh Phượng ra khỏi không gian đi tìm mấy người kia.
Lãnh Phượng bước ra cửa đã thấy An Dĩ Thuần đứng nghiêm trước cửa rồi. Thấy hắn thì trố mắt, cúi xuống nhìn lệnh bài thắt bên hông mới cúi xuống.
-Tiểu nhân tham kiến vương gia.
-Tốt lắm, đứng lên đi, hai người kia đâu?
-Bẩm vương gia, Dương Na Hương và Đỗ Loan Loan đã xuống lầu từ sớm.
-Vậy sao? Chúng ta cũng đi thôi.
Tâm tình Lãnh Phượng rất tốt nhìn ai tự nhiên cũng thuận mắt hơn. Hắn đã khôi phục bộ dáng nam nhân trưởng thành thì cũng không cần lo lắng gì nữa.
Buổi sớm ở nhà trọ vẫn rất vắng Lãnh Phượng vừa xuống đã thấy mấy người Dương Na Hương ngồi cùng một chiếc bàn rồi.
Dương Na Hương hôm nay mặc bộ váy hồng phấn, mái tóc tùy ý búi lên, da không điểm mà trắng, môi không tô mà đỏ. Chiếc váy có đai lưng bó ngay dưới ngực càng tôn thêm vóc dáng đầy đặn, bàn tay nhỏ nhắn từng ngón từng ngón cắt tỉa cẩn thận đang bưng một ly trà đặt kề môi. Cả người toát ra một cỗ khí phách cao quý kiêu ngạo.
Chậc thật đáng tiếc kiêu đến đâu thì cũng bị bán cho hắn rồi …hắc ..hắc….
Dương Na Hương cùng Dương Miên Nhi ngồi không nhìn thấy hắn chỉ có Đỗ Loan Loan ngước lên đôi mắt trong veo mở to hết cỡ.
Lúc này hắn mới để ý đến cô thiếu nữ này. Hôm qua còn chưa nhìn rõ chỉ thấy có chút thanh tú nhưng hôm nay Lãnh Phượng thấy mình đánh giá thấp cô gái này rồi. Tuy ngũ quan chỉ thuộc dạng thanh tú nhưng có đôi mắt rất đẹp, trong veo nhìn bộ dạng đã biết là thôn nữ biết “nghe lời” rồi.
Hắn đến gần bàn trà đã thấy ánh mắt Dương Na Hương lóe lên kinh ngạc nhưng chỉ trong nháy mắt rồi hếch mũi quay đi.
Lãnh Phượng không hiểu nổi đây là cái thái độ gì rất tự nhiên ngồi xuống.
-Các ngươi chuẩn bị đồ ta ăn xong lập tức lên đường.
-Ngươi muốn đi đâu? Dương Na Hương quay đầu lại nhíu mày hỏi.
-Đương nhiên là về kinh rồi.
Lãnh Phượng cười cười quan sát thật kỹ biểu cảm Dương Na Hương thấy mặt nàng tái mét thì nụ cười càng đậm.
Từ lúc thấy Dương Na Hương hắn đã nghi ngờ rồi. Một công chúa tiểu quốc mất sao lại dùng y phục chế riêng của hoàng cung Lưu Vân đế quốc hắn chứ. Suy đi tính lại chỉ có thể kết luận nàng là trốn từ tay hoàng huynh hắn ra.
Thân làm đệ không thể bỏ mặc được. Đây chính là trách nhiệm…trách nhiệm a!!!!
-Không được. Không thể về kinh.
Dương Na Hương bắt đầu cuống lên.
-Haha..Tại sao không thể? Lãnh Phượng càng cười tà mị.
-“…………”
-Ngươi có bí mật gì sao không thể về kinh?
-“…………”
-An Dĩ Thuần gọi thức ăn tới đi! Lãnh Phượng trực tiếp nhắm mắt ngả người về sau dưỡng thần.
Kinh thành đang loạn thành một đoàn. Tể tướng một tay che trời, quan trong triều đầu cơ trục lợi, phía Khôi Nguyên đế quốc lại có chút động tĩnh. Hoàng đế trẻ Lãnh Âu Nam vẫn đang tạo lập thế lực mà cục diện hiện tại lại có chút bế tắc.
Hoàng đế Lưu Vân đế quốc là Lãnh Âu Nam năm nay 25 tuổi đăng cơ đã 3 năm.
Quan hệ huynh đệ của nguyên chủ với vị hoàng đế này rất tốt, nếu không đã xuất hiện cảnh cướp dâu từ 3 năm trước rồi.
Lãnh Âu Nam quả thực rất tài giỏi, đã bồi dưỡng Lãnh Phượng từ khi còn là Thái tử. 3 năm trước hắn bỏ đi, Lãnh Âu Nam coi như mất đi cánh tay phải vậy mà vẫn có thể chèo chống một mình giữa đám quan lại đến tận bây giờ.
Từ trong trí nhớ Lãnh Phượng biết được vị hoàng huynh này sinh ra để làm vua. Từ nhỏ đã biết người nào dùng được người nào nên tránh xa rồi. Lãnh Phượng và Lãnh Âu Nam có cùng một mẹ cho nên rất tin tưởng nguyên chủ.
Đáng nhẽ đây là một mối quan hệ huynh đệ tình thâm tốt đẹp nhưng giữa đường lại nhảy ra một Lưu Tích Văn-đại tiểu thư phủ Tể tướng làm tình huynh đệ rạn nứt dẫn đến tình trạng hiện nay của hắn: “bỏ nhà ra đi”.
Thực ra Lưu Tích Văn không phải một nữ nhân đơn giản, chỉ tại nguyên chủ trước đây chưa từng tiếp xúc qua nữ nhân tâm cơ sâu như vậy mà thôi. Nàng ta một lòng muốn làm mẫu nghi thiên hạ lại muốn làm cái nữ nhi ngoan của Tể tướng nên đã không tiếc tính kế chia rẽ lên đầu nguyên chủ.
Kế hoạch quá đơn giản thế vậy mà cũng đã lừa được nguyên chủ “bỏ nhà” 3 năm rồi.
Lãnh Phượng âm thầm khinh bỉ tên này. Vì một nữ nhân bỏ rơi anh em, ngây thơ ngây thơ quá. Vậy mà còn được đặt cho cái mỹ danh Tây Vương gia tuấn lãng thiên tư hơn người gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi.
Nếu Lãnh Phượng hắn đã trở thành vị Tây vương gia này thì cũng sẽ không tiếp tục hành động xuẩn ngốc kia nữa.
Aizz vị hoàng huynh kia, ngươi cũng đừng khiến ta thất vọng.
=-=-=-=-=-=-=-=-=-==-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
Xe ngựa đã đi được một ngày rồi. Trong một ngày này Dương Na Hương ba lần bảy lượt trốn đi nhưng thật đáng tiếc lần nào cũng không thành công nên nàng mới xuất hiện trọng xe của Lãnh Phượng.
-Tây Vương ngài tha cho tiểu nữ đi.
-“………….”Lãnh Phượng rót một tách trà.
-Tây Vương không phải ngươi nói sẽ không quay lại kinh thành nữa sao?
-“…………..”Chà…nước trà rất thơm.
-Lãnh Phượng rốt cuộc ngươi muốn cái gì?
-Dương Na Hương ngươi là trọng phạm bỏ trốn sao?
-Ngươi mới là trọng phạm………
-Vậy sao không thể về kinh?
Lãnh Phượng cười cười, ngươi càng không muốn đến kinh thành ta lại càng muốn ngươi đến kinh thành.
-Ngươi……..
Dương Na Hương gần như mất đi bình tĩnh, nàng khôn thể lại trở về cái nơi đó. Nhưng tên vương gia này quá lợi hại mấy người thân tín của nàng không hạ nổi hắn chỉ có thể chờ cơ hội khác vậy.
Đoàn xe đi cả ngày lẫn đêm Lãnh Phượng thì không sao nhưng hầu như ai nấy đều không thể chịu được.
-Tây vương hôm nay dừng lại tại đây muội muội của ta bị sốt không thể đi tiếp được.
Lãnh Phượng mở mắt nhìn hai tỷ muội trước mặt.
Dương Na Hương tức giận thở mạnh, một bé gái bụ bẫm đang gục đầu vào vai nàng, trên vầng trán nhỏ lấm tấm mồ hôi. Dương Miên Nhi còn quá nhỏ mới đi được 2 ngày đã bệnh rồi.
Lần này đúng là Lãnh Phượng thiếu suy nghĩ, gần đây mải mê nghiên cứu Hỏa hồn và Thủy hồn chẳng quan tâm đến cái gì cả.
Dương Miên Nhi còn nhỏ, trẻ em không nên bị hắn hành hạ như vậy. Nhìn con nhỏ gục đầu im lặng như vậy, Lãnh Phượng cũng thấy có chút áy náy.
-Vậy hôm nay dừng chân tại Trúc Uyển trang đi...
Thực ra trong không gian không có ai hắn cũng không cần mặc quần áo đâu nhưng đã là thói quen rồi không mặc cảm thấy …..trống trống thiếu thiếu làm sao ấy. Không thể cứ tồng ngồng đi lại được!
Lãnh Phượng khoanh chân ngồi lên cỏ, không khí trong lành thơm ngọt mùi cỏ làm hắn hít sâu mấy lần. Trước Thủy Hồn thức tỉnh suýt bị Hỏa Hồn thôn phệ đã dần được tu bổ lại nguyên vẹn. Bây giờ công việc của hắn chỉ là đi tìm công pháp phù hợp và tu luyện là tốt rồi.
Nói nhẹ nhàng là vậy nhưng Hỏa Hồn cũng không thể ngừng tu luyện được, Hỏa Hồn bị nguyên chủ điên cuồng tiến giai quá nhanh nếu tương lai muốn đạp đến đỉnh phong hắn cần mất một thời gian tinh luyện nữa. Vừa hay hắn có thời gian để cân bằng sức mạnh hai hồn lực.
Tinh luyện Hỏa Hồn yêu cầu rất khắt khe. Mỗi ngày chỉ có giờ Mão (5h-7h sáng) là thời điểm thích hợp nhất hơn nữa nội lực của nguyên chủ rất khủng bố nếu tinh luyện không biết có phải giống người đi bứt hết lá vàng trong rừng thu không?
Trời đã sáng, Lãnh Phượng ra khỏi không gian đi tìm mấy người kia.
Lãnh Phượng bước ra cửa đã thấy An Dĩ Thuần đứng nghiêm trước cửa rồi. Thấy hắn thì trố mắt, cúi xuống nhìn lệnh bài thắt bên hông mới cúi xuống.
-Tiểu nhân tham kiến vương gia.
-Tốt lắm, đứng lên đi, hai người kia đâu?
-Bẩm vương gia, Dương Na Hương và Đỗ Loan Loan đã xuống lầu từ sớm.
-Vậy sao? Chúng ta cũng đi thôi.
Tâm tình Lãnh Phượng rất tốt nhìn ai tự nhiên cũng thuận mắt hơn. Hắn đã khôi phục bộ dáng nam nhân trưởng thành thì cũng không cần lo lắng gì nữa.
Buổi sớm ở nhà trọ vẫn rất vắng Lãnh Phượng vừa xuống đã thấy mấy người Dương Na Hương ngồi cùng một chiếc bàn rồi.
Dương Na Hương hôm nay mặc bộ váy hồng phấn, mái tóc tùy ý búi lên, da không điểm mà trắng, môi không tô mà đỏ. Chiếc váy có đai lưng bó ngay dưới ngực càng tôn thêm vóc dáng đầy đặn, bàn tay nhỏ nhắn từng ngón từng ngón cắt tỉa cẩn thận đang bưng một ly trà đặt kề môi. Cả người toát ra một cỗ khí phách cao quý kiêu ngạo.
Chậc thật đáng tiếc kiêu đến đâu thì cũng bị bán cho hắn rồi …hắc ..hắc….
Dương Na Hương cùng Dương Miên Nhi ngồi không nhìn thấy hắn chỉ có Đỗ Loan Loan ngước lên đôi mắt trong veo mở to hết cỡ.
Lúc này hắn mới để ý đến cô thiếu nữ này. Hôm qua còn chưa nhìn rõ chỉ thấy có chút thanh tú nhưng hôm nay Lãnh Phượng thấy mình đánh giá thấp cô gái này rồi. Tuy ngũ quan chỉ thuộc dạng thanh tú nhưng có đôi mắt rất đẹp, trong veo nhìn bộ dạng đã biết là thôn nữ biết “nghe lời” rồi.
Hắn đến gần bàn trà đã thấy ánh mắt Dương Na Hương lóe lên kinh ngạc nhưng chỉ trong nháy mắt rồi hếch mũi quay đi.
Lãnh Phượng không hiểu nổi đây là cái thái độ gì rất tự nhiên ngồi xuống.
-Các ngươi chuẩn bị đồ ta ăn xong lập tức lên đường.
-Ngươi muốn đi đâu? Dương Na Hương quay đầu lại nhíu mày hỏi.
-Đương nhiên là về kinh rồi.
Lãnh Phượng cười cười quan sát thật kỹ biểu cảm Dương Na Hương thấy mặt nàng tái mét thì nụ cười càng đậm.
Từ lúc thấy Dương Na Hương hắn đã nghi ngờ rồi. Một công chúa tiểu quốc mất sao lại dùng y phục chế riêng của hoàng cung Lưu Vân đế quốc hắn chứ. Suy đi tính lại chỉ có thể kết luận nàng là trốn từ tay hoàng huynh hắn ra.
Thân làm đệ không thể bỏ mặc được. Đây chính là trách nhiệm…trách nhiệm a!!!!
-Không được. Không thể về kinh.
Dương Na Hương bắt đầu cuống lên.
-Haha..Tại sao không thể? Lãnh Phượng càng cười tà mị.
-“…………”
-Ngươi có bí mật gì sao không thể về kinh?
-“…………”
-An Dĩ Thuần gọi thức ăn tới đi! Lãnh Phượng trực tiếp nhắm mắt ngả người về sau dưỡng thần.
Kinh thành đang loạn thành một đoàn. Tể tướng một tay che trời, quan trong triều đầu cơ trục lợi, phía Khôi Nguyên đế quốc lại có chút động tĩnh. Hoàng đế trẻ Lãnh Âu Nam vẫn đang tạo lập thế lực mà cục diện hiện tại lại có chút bế tắc.
Hoàng đế Lưu Vân đế quốc là Lãnh Âu Nam năm nay 25 tuổi đăng cơ đã 3 năm.
Quan hệ huynh đệ của nguyên chủ với vị hoàng đế này rất tốt, nếu không đã xuất hiện cảnh cướp dâu từ 3 năm trước rồi.
Lãnh Âu Nam quả thực rất tài giỏi, đã bồi dưỡng Lãnh Phượng từ khi còn là Thái tử. 3 năm trước hắn bỏ đi, Lãnh Âu Nam coi như mất đi cánh tay phải vậy mà vẫn có thể chèo chống một mình giữa đám quan lại đến tận bây giờ.
Từ trong trí nhớ Lãnh Phượng biết được vị hoàng huynh này sinh ra để làm vua. Từ nhỏ đã biết người nào dùng được người nào nên tránh xa rồi. Lãnh Phượng và Lãnh Âu Nam có cùng một mẹ cho nên rất tin tưởng nguyên chủ.
Đáng nhẽ đây là một mối quan hệ huynh đệ tình thâm tốt đẹp nhưng giữa đường lại nhảy ra một Lưu Tích Văn-đại tiểu thư phủ Tể tướng làm tình huynh đệ rạn nứt dẫn đến tình trạng hiện nay của hắn: “bỏ nhà ra đi”.
Thực ra Lưu Tích Văn không phải một nữ nhân đơn giản, chỉ tại nguyên chủ trước đây chưa từng tiếp xúc qua nữ nhân tâm cơ sâu như vậy mà thôi. Nàng ta một lòng muốn làm mẫu nghi thiên hạ lại muốn làm cái nữ nhi ngoan của Tể tướng nên đã không tiếc tính kế chia rẽ lên đầu nguyên chủ.
Kế hoạch quá đơn giản thế vậy mà cũng đã lừa được nguyên chủ “bỏ nhà” 3 năm rồi.
Lãnh Phượng âm thầm khinh bỉ tên này. Vì một nữ nhân bỏ rơi anh em, ngây thơ ngây thơ quá. Vậy mà còn được đặt cho cái mỹ danh Tây Vương gia tuấn lãng thiên tư hơn người gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi.
Nếu Lãnh Phượng hắn đã trở thành vị Tây vương gia này thì cũng sẽ không tiếp tục hành động xuẩn ngốc kia nữa.
Aizz vị hoàng huynh kia, ngươi cũng đừng khiến ta thất vọng.
=-=-=-=-=-=-=-=-=-==-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
Xe ngựa đã đi được một ngày rồi. Trong một ngày này Dương Na Hương ba lần bảy lượt trốn đi nhưng thật đáng tiếc lần nào cũng không thành công nên nàng mới xuất hiện trọng xe của Lãnh Phượng.
-Tây Vương ngài tha cho tiểu nữ đi.
-“………….”Lãnh Phượng rót một tách trà.
-Tây Vương không phải ngươi nói sẽ không quay lại kinh thành nữa sao?
-“…………..”Chà…nước trà rất thơm.
-Lãnh Phượng rốt cuộc ngươi muốn cái gì?
-Dương Na Hương ngươi là trọng phạm bỏ trốn sao?
-Ngươi mới là trọng phạm………
-Vậy sao không thể về kinh?
Lãnh Phượng cười cười, ngươi càng không muốn đến kinh thành ta lại càng muốn ngươi đến kinh thành.
-Ngươi……..
Dương Na Hương gần như mất đi bình tĩnh, nàng khôn thể lại trở về cái nơi đó. Nhưng tên vương gia này quá lợi hại mấy người thân tín của nàng không hạ nổi hắn chỉ có thể chờ cơ hội khác vậy.
Đoàn xe đi cả ngày lẫn đêm Lãnh Phượng thì không sao nhưng hầu như ai nấy đều không thể chịu được.
-Tây vương hôm nay dừng lại tại đây muội muội của ta bị sốt không thể đi tiếp được.
Lãnh Phượng mở mắt nhìn hai tỷ muội trước mặt.
Dương Na Hương tức giận thở mạnh, một bé gái bụ bẫm đang gục đầu vào vai nàng, trên vầng trán nhỏ lấm tấm mồ hôi. Dương Miên Nhi còn quá nhỏ mới đi được 2 ngày đã bệnh rồi.
Lần này đúng là Lãnh Phượng thiếu suy nghĩ, gần đây mải mê nghiên cứu Hỏa hồn và Thủy hồn chẳng quan tâm đến cái gì cả.
Dương Miên Nhi còn nhỏ, trẻ em không nên bị hắn hành hạ như vậy. Nhìn con nhỏ gục đầu im lặng như vậy, Lãnh Phượng cũng thấy có chút áy náy.
-Vậy hôm nay dừng chân tại Trúc Uyển trang đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.