Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 2

Tô Tiểu Lương

22/02/2019

Vào tháng chín, ban đêm trời rất mát mẻ, mở cửa sổ ra để gió thổi vào cũng không cảm thấy lạnh, trong phòng có ngọn nến nhỏ, lúc này một mảnh kiều diễm.

Dưới ánh nến mờ nhạt, trên mặt đất vứt vài món áo mỏng, vứt tại một chỗ rõ ràng chủ nhân ném xuống rất gấp rút, tầm mắt hướng về phía thanh âm phát ra, trên bình phong thêu hoa mẫu đơn lớn, liền để vào vị trí đoá mẫu đơn một cái áo lót màu hồng nhạt rũ xuống.

Dường như ngửi thấy được cả mùi son phấn, nhìn qua bình phong, bên ngoài gió thổi cũng không lớn, liền thấy màn giường rũ xuống đong đưa, bồng bềnh như những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.

Xuyên qua khe hở ở mép giường, bên trong màn giường, nháy mắt nhiệt độ tăng lên cao rất nhiều, hai thân mình đang quấn chặt lấy nhau.

Nữ tử níu cái gối trước mặt tạo thành vết, biểu tình trên mặt nàng ta tuy là hưởng thụ, nhưng nhìn kỹ thì lại như hơi thất thần.

Khẽ run rẩy, Ôn Như Ý nheo mắt nhìn xuống, một hơi thở nặng nề trên bả vai cô , dưới chân mềm nhũn suýt nữa thì ngã xuống, phía sau lưng truyền đến âm thanh cười khẽ, Ôn Như Ý mím môi không khỏi nhớ tới khoảng hơn nửa tháng trước khi cô xuyên qua đến nơi này.

Nghĩ rằng cô - Ôn Như Ý, khi mười tám tuổi được tinh thám tìm ra, dáng vẻ lại không đủ xuất sắc, ở trong giới giải trí có rất nhiều người xinh đẹp, cô chỉ có thể được gọi là thanh tú, con đường ngôi sao này cũng mấy không thuận lợi, theo lệ mà nói chính là phải theo quy tắc ngầm, mọi người đều chọn người đẹp hơn so với cô.

Như vậy không tiến không lùi năm sáu năm, ba năm trước đây, vận khí của cô tốt nhận được một bộ phim cung đấu lớn tuy rằng là nữ phụ, đất diễn cũng không nhiều lắm, nhưng khi bộ phim đang hot, cô dựa vào kỹ thuật xuất sắc làm rất nhiều người chú ý đến cô, sau đó cô nhận được nhiều bộ phim nổi tiếng khác tuy đều là vai nữ phụ nhưng diễn xuất càng ngày càng tốt, cũng có thêm một đám fans, số lượng phát ngôn cũng không ít, rốt cuộc đạt đến ba bốn tuyến.

Tháng bảy năm nay, người đại diện nói với cô có một bộ phim điện ảnh tình yêu, diễn viên chính là đại ảnh đế, hắn vì cô tranh thủ cơ hội lấy vai diễn nữ phụ thứ hai, thiếu vai diễn không liên quan, trọng điểm là bộ phim điện ảnh này đạo diễn Vương chỉ đạo phòng bán vé, đại ảnh đế đóng vai chính, còn mời không ít diễn viên gạo cội tham gia, chỉ cần nhìn đội hình có thể đoán được bộ phim điện ảnh này sau khi chiếu phim sẽ trở nên hot như thế nào.

Khi ấy Ôn Như Ý đã kích động, thù lao đóng phim ít cô cũng đồng ý, sau bộ phim này danh tiếng của cô cũng sẽ tăng lên, nước lên thì thuyền lên, về sau còn sợ không kiếm được tiền sao.

Cô muốn nổi tiếng thật nhanh, ngày đó máy ghi hình chính thức khởi quay, khi cô và nữ phụ thứ sáu ra khỏi khách sạn, bị người ta đẩy xuống cầu thang.

Ban đầu mục đích của đối phương là muốn làm cho cô bị thương, để thế cô diễn vai nữ phụ thứ hai, nhưng vận khí của Ôn Như Ý không tốt lắm, lăn xuống cầu thang đầu đập vào trụ đá cẩm thạch.

Chờ cô tỉnh lại lại biến thành như vậy.

“Suy nghĩ cái gì?”

Sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp, lộ ra một tia uy hiếp, Ôn Như Ý hoàn toàn tỉnh táo trở lại, vừa muốn nói chuyện, phía sau trống không, ngay sau đó là một trận trời đất quay cuồng, bị hắn lật lại, tính toán trừng phạt, mắt sáng như đuốc nhìn nàng.

“Ngươi đang thất thần.” Lệ Kỳ Sâm rũ mắt, nhìn da thịt hồng hào của nàng, đáy mắt Như Ý chứa một mạt ý cười, môi hé mở, “ vâng?”

một tiếng “ vâng” này đổi lấy Ôn Như Ý cười vũ mị, đang muốn đáp lại, hắn đã cúi đầu, hô hấp càng gần, ngay sau đó bị đưa vào trong cuồng phong bạo vũ, cuối cùng nói không nên lời.

lúc dừng lại, Ôn Như Ý sức lực cử động ngón tay cũng không có, trên vai bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn, hơi thở nóng bỏng thổi ở bên tai, làm nàng hơi ngứa.

Theo bản năng nàng rụt lại, hắn càng cắn mạnh hơn, Ôn Như Ý chỉ có thể xin tha: “Đau.”

Lệ Kỳ Sâm nhả ra, ở bên tai nàng, khẽ nói: “Không có lần sau.”

Ôn Như Ý âm thanh mềm mại: “Không dám.”

Lệ Kỳ Sâm ngẩng đầu nhìn nàng, một đôi mắt thâm thúy trầm như vực sâu, vì nàng thuận theo ở trong ngực nên làm dục vọng dâng lên, hắn cười nhẹ.

Không biết qua bao lâu, Ôn Như Ý cũng không dám động, hắn bỗng nhiên đứng dậy, cầm quần áo để ở mép giường mặc vào, chờ Ôn Như Ý ngẩng đầu lên, hắn đã chỉnh lại quần áo rồi đi ra ngoài.

Cửa truyền đến tiếng cung tiễn, rất nhanh nha hoàn Đậu Khấu canh giữ ở bên ngoài vào, nhìn mặt đất hỗn độn, thấy phu nhân ngồi ở chỗ đó lộ một nửa vai ngọc, vội đi đến ngăn tủ lấy dược lại đây.



“Phu nhân ngài lại đắc tội Vương gia.”

Đậu Khấu chọn chút thuốc mỡ bôi vào vết dấu cắn, Ôn Như Ý rụt thân lại, tội nghiệp nhìn Đậu Khấu: “Ta không đắc tội hắn.”

“ Vậy lần này ngài là như thế nào”

Ôn Như Ý mím môi, rồi nàng đi xuống.

“Ngài cũng quá to gan.” Đậu Khấu tức giận trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, dùng sức ấn thuốc mỡ vào vết cắn, “ cùng ngày vào phủ đã dám trèo tường đào tẩu, bây giờ còn dám như vậy.”

Ôn Như Ý khàn giọng, nói đến chuyện này nàng liền tức giận!

Đậu khấu nhìn mặt phu nhân nhà mình buồn bã, giật mình: “Ngài có thể sống đến bây giờ xem như mạng lớn, trước kia có người muốn chạy trốn, ngày hôm sau đã bị bán đi đấy.”

Chuyện này Ôn Như Ý lần đầu nghe đến, nàng nói tiếp: “Bán đi đâu vậy?”

Đậu Khấu xoa dược xong, kéo áo của nàng nên, hai tay xoa ngực nhìn nàng, vẻ mặt khó có thể miêu tả: “Bán đi làm tức phụ cho một người bị què ở nông trang.”

Thân mình Ôn Như Ý run lên, hướng về phía giường nằm xuy lấy chăn che lên trên người rồi che mặt rầu rĩ nói: “Ta muốn ngủ.”

Đậu khấu thở dài, thay nàng buông màn giường, không quá một lát, Ôn Như Ý mệt mỏi nói ngủ liền ngủ, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

……

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.

Ôn Như Ý ngáp ngủ ngồi trước bàn trang điểm, lộ ra một nửa vai, nhìn chính mình trong gương đồng càng nhìn càng hứng thú.

Một đôi mắt sáng như ánh sao, có thể nói là điểm hoàn mỹ trên mặt, môi đỏ hé mở, tư thế chỉ hơi tùy ý đùa nghịch lại là có một vẻ phong tình khác; nàng sinh ra thật sự rất xinh đẹp, Ôn Như Ý gặp qua không ít cô gái xinh đẹp làm người ta có ấn tượng sâu sắc, nhưng dung mạo của nàng lại là một loại cảm giác khác, ngay cả nàng nhìn vào gương đồng cũng bị mê hoặc.

Thậm chí da thịt của nàng trắng nõn làm người yêu thích không muốn buông tay.

Ôn Như Ý sờ sờ gương mặt, tầm mắt theo ngón tay thon dài nhìn xuống, nhìn đến dấu răng có thể thấy rõ ở bả vai thở dài, hắn chắc thuộc loại cẩu.

Xuống chút nữa, trong ánh mắt Ôn Như Ý toát ra một mạt thèm nhỏ dãi, đôi tay không tự chủ nắm lấy.

Đậu Khấu đến phòng bếp nhận hộp thức ăn trở về nhìn thấy phu nhân lại đang sờ ny chính mình ngực, so với hơn nửa tháng trước đã không còn trách móc, thập phần bình tĩnh buông hộp thức ăn.

Ôn Như Ý một mặt hâm mộ một mặt nói thầm, ăn cái gì lớn lên vậy, thân thể này cũng mới mười sáu mười bảy tuổi, thế mà lại phát dục tốt như vậy, nhớ trước đây nàng vì muốn ngực phát triển hơn, đu đủ sữa chua ăn suốt hai năm, thuốc bôi mát xa không thiếu thứ gì, nhưng mãi mà không thấy ngực lớn thêm chút nào, người đại diện còn đả kích nàng nói đó không phải gọi là chậm phát dục mà là ngừng phát dục, ngoại trừ nâng ngực không còn biện pháp thứ hai.

Nhưng may mắn chuyển đến thân thể này cô nương mới ít tuổi mà đã mênh mông như vậy!

Sau khi ngửi được mùi thơm Ôn Như Ý lập tức quay đầu, cái mũi khẽ nhúc nhích động, đôi tay còn đặt ở trên ngực, vẻ mặt thèm nhỏ dãi chuyển tới trên hộp thức ăn, dạ dày chốc lát kêu một trận lộc cộc: “Bên trong là cái gì?”

“Đã trễ thế này còn nơi nào có thức ăn, Trương đại nương để lại chút cháo cho ngài.” Đậu khấu không nhìn được, đem tay nàng từ trên ngực kéo xuống dưới, đỡ ngồi vào bên cạnh bàn, cho nàng thêm cháo, lấy ra một vài món ban sáng, nhìn nàng không kìm được nói, “Phu nhân, về sau ngài đừng lại chọc Vương gia nữa.”



Tay Ôn Như Ý run lên, nàng thật sự không muốn trêu chọc tên Lệ Kỳ Sâm kia.

hơn nửa tháng nay nàng đã khắc sâu trong nhận thức việc chạy trốn không thể thực thi, theo như lời Đậu Khấu, hậu quả bị bắt lại rất thảm.

Cho dù không bị bắt lại, lấy tình hình của nàng hiện tại cũng đi không được bao xa.

Nghĩ vậy trong lòng Ôn Như Ý buồn bực, cũng không biết bây giờ ai là người thế thân nàng.

Đậu Khấu lại cho nàng thêm một chén cháo: “Phu nhân, chút nữa ngài muốn đi xem hoa viên hay không”

Xoá bỏ bi phẫn vì muốn ăn, Ôn Như Ý nuốt miếng cháo mềm ngon miệng vào trong bụng, thuận miệng hỏi “Làm sao vậy.”

Đậu Khấu bình tĩnh nói: “Cũng không có gì, ở trong Diệu viên Như phu nhân vừa mới nhảy xuống hồ nước, mới vớt lên.”

Ôn Như Ý ngẩn người, lại nhảy hồ nước, từ khi nàng bắt đầu vào phủ đến bây giờ, đây là lần thứ ba.

“Ta thay phu nhân đi lấy quần áo mang tới.”

Ăn xong, Ôn Như Ý thay đổi thân xiêm y ra cửa, trong đình viện hoa Hải Đường đã nở , qua cầu nước nhỏ ra cổng vòm, lại rẽ trái, đi một lát liền tới hoa viên, đây là mấy cái vườn gần sát nhau, ngày thường trong vương phủ thiếp thất không có việc gì đều thích tới chỗ này đi dạo.

Nhưng canh giờ này, trời đã có chút nóng cho nên không có người nào.

Có người nhảy xuống hồ- chuyện lớn như vậy cũng không thể khiến mọi người đến vây xem, người khác cảm thấy không mới mẻ, đối với người vừa vào phủ mới hơn nửa tháng, còn chưa nắm rõ tin tức như Ôn Như Ý mà nói, việc này lại có thể dùng để giết thời gian.

Đến khi Như phu nhân được người vớt lên, bên trong đình lớn ngoại trừ hai cái nha hoàn bên ngoài, vậy mà nàng là người tới sớm nhất, thời gian Như phu nhân nhảy hồ đã qua nửa canh giờ, trong vương phủ hai vị trắc phi một người cũng chưa tới.

Tâm trạng muốn xem náo nhiệt, Ôn Như Ý thấy chỉ có một mình nàng, sinh ra vài phần muốn lui trước tránh đi, trong đình Như phu nhân thấy nàng, lau nước mắt, hô: “Ôn muội muội.”

Ôn Như Ý hướng về phía nàng ta cười cười, mang theo Đậu Khấu đi qua, sau khi vào đình phát hiện chỗ của nàng ta ngồi chung quanh đều ướt, trên người chỉ khoác một kiện áo ngoài, hảo tâm nói: “ Làm sao tỷ không trở về diệu viên đi.”

Như phu nhân duỗi tay giữ nàng lại, đã ngâm ở trong nước, tay trở nên lạnh lẽo, lực đạo lại không nhỏ, Ôn Như Ý đành phải ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn nàng ta, Như phu nhân sâu kín nhìn nàng: “Ôn muội muội, tỷ cũng thật hâm mộ muội”

Ánh mắt của tên Lệ Kỳ Sâm kia thật không tồi, người trong phủ, ngay đến trắc phi, đến nha hoàn hầu hạ, bộ dáng đều không kém, Như phu nhân trước mắt chính là một mỹ nhân, một đôi mắt ngấn nước trực tiếp nhìn thẳng người quyến rũ, ai thấy cũng đều đau lòng.

Ôn Như Ý liền đau lòng: “ muội đưa tỷ trở về Diệu viên nhé, tỷ cả người đều ướt, rất dễ bị cảm lạnh.”

Chỉ một câu như vậy, Như phu nhân nước mắt liền từ đôi mắt ngấn nước lăn xuống, nhìn thấy mà thương: “Vương gia một tháng cũng không tới Diệu viên, tỷ trở về làm cái gì, quạnh quẽ.”

Mỹ nhân chính là mỹ nhân, khóc cũng đẹp như thế.

Ôn Như Ý nhận khăn từ trong tay Đậu Khấu, thay nàng ta lau nước mắt: “ Tỷ vì chuyện này mà hành hạ bản thân ư.”

Như phu nhân nhận khăm từ tay nàng, lau khóe mắt, nhìn Ôn Như Ý ở gần, trên mặt chưa thoa phấn mà da thịt cũng trơn mềm trắng nõn, còn chưa kịp cảm khái, Như phu nhân đem khăn nhét trở lại trong tay nàng, giọng nói ẩn dấu một mạt u oán: “ muội mới vào phủ sẽ không hiểu được, thời gian lâu dài muội sẽ biết, tỷ là cảm thấy vô vọng.”

“ muội hiểu rõ, muội lại cảm thấy tỷ không thể tính toán như vậy .” Ôn Như Ý lại đem khăn đưa cho nàng ta, nghiêm túc phân tích nói, “ Tỷ xem, canh giờ này Lệ Kỳ Sâm hắn…… Vương gia hắn còn ở trong cung, tỷ không thể ngâm mình ở trong nước chờ hắn đến đây đâu, lần tới nhảy hồ nước chọn canh giờ tốt, tỷ nói xem trời lạnh như thế, dù sao cũng phải có chút thu hoạch có phải hay không, tỷ nhảy xuống vừa lúc Vương gia xuất hiện, đem tỷ cứu lên, sau đó tỷ lại hướng hắn nói một chút nhớ nhung chi tình, lúc này mới tính nhảy mới đáng giá, đúng hay không?”

Như phu nhân nắm khăn nhìn nàng, khóc cũng đã quên: “……”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook