Chương 60
Thập Bát Kinh
29/05/2021
Edit: Xíu
Lần này chạy đi mấy dặm đường, đem thảo dược phán phát ở các thôn lân cận xong, chờ Chương Vân, Chương. trình, Chương Hưng hướng đi về nhà thì thấy dọc đường đi khói bếp đã nổi lên lượn lờ, chắc đã đến canh giờ ăn cơm chiều tối rồi.
Ba huynh muội vội vội vàng vàng, khi trở về sân, Chu thị đã chuẩn bị xong bữa tối, nghe thấy động tĩnh bọn họ trở về, liền từ phòng bếp chạy ra nói:"Đều đói bụng rồi, bún tàu ở trong nồi đã nấu xong rồi, các con mau đi rửa sạch tay chân đi, rồi ngồi xuống ăn".
Mấy huynh muội đều đáp ứng rồi lao vào phòng bếp, cười chen chúc trong một cái chậu gỗ, lấy nước rửa tay, Chu thị lấy một cái bát tô to, đem bún tàu trong nồi múc vào bát rồi bưng lên nhà chính.
Sau khi rửa tay xong liền chạy vào nhà chính, còn chưa có vào nhà chính thì thấy Chương Liên Căn đang ngồi ở trước cửa, bên chân chất đầy những lát tre chẻ đôi, cũng không giống với ngày thường để đan sọt, mà thay vài đó là đang làm một thứ cong cong tựa giống như cây cung, Chương Vân nhất thời dừng chân lại, tò mò hỏi:"Ông nội, ông đang làm gì vậy?".
"Cái này mà muội còn không biết nữa, đây là cái bẫy cung giáp để bắt chuột". Chương Trình đi theo phía sau Chương Vân, nghe nàng hỏi như vậy, liền đi qua nhìn, nhìn xong liền bật cười nói.
Chương Vân nghe vậy, thấy mới nên ngồi xổm xuống bên cạnh người Chương Liên Căn, ngẩng mặt lên hỏi: "Ông nội, muốn bắt chuột sao?" Ở nông thôn hẳn là có chuột, đã nhiều ngày nay, Chương Vân có nhìn thấy lũ chuột từ trong góc chạy ra ngoài.
"Vừa đến kinh trập, rắn, côn trùng, chuột...đều đồng loạt lao ra ngoài, nếu không bắt chúng, chúng sẽ cắn, ăn trộn lương thực, heo, gà trong nhà cũng bị cắn, rất dễ dàng mắc phải bệnh dịch". Chương Liên Căn trong tau thuần thục làm cung giáp, miệng cười nói.
"Chuột trong nhà mà phải dùng nhiều cung giáp vậy sao?". Chương Vân nhìn trên mặt đất cả đống khúc tre, thầm nghĩ rằng cũng không thể dùng đến nhiều bẫy như vậy để bắt chuột nha.
"Đương nhiên là trong nhà không thể sử dụng hết từng này được , còn phải đưa ra ngoài ruộng bắt chuột đồng nữa, cho nên phải làm nhiều thêm bẫy cung giáp mới được ". Chương Liên Căn còn chưa có trả lời thì Chương Hữu Khánh ở phía sau đi tới miệng cười nói, Chương Vân nghe được giọng nói liền quay đầu lại, chỉ thấy Chương Hữu Khánh mang theo hai cái thùng gỗ, trên chân ống quần cuộn thật cao, đi giày rơm dính đầy phân heo, chắc là mới từ chuồng heo đi ra ngoài.
"Cha, thuốc dược Lâm đại phu đưa dùng hết rồi sao?". Chương Vân liếc nhìn hai cái thùng gỗ liền đoán chắc là cha đã đun canh thuốc rửa sạch trong chuồng heo.
"Nấu khoảng một nửa, chờ thêm một vài ngày lại nấu một nồi, lại tẩy rửa thêm một lần nữa, liền không sai biệt lắm ". Chương Hữu Khánh nói xong , mang theo thùng gỗ đi vào nhà bếp.
Chương Hưng vừa bước vào nhà chính, vừa nghe thấy Chương Liên Căn nói bắt chuột đồng, vội quay đầu chạy ra chen vào bên người Chương Vân và Chương Liên Căn, gấp giọng hỏi,"Ông nội, lúc nào thì đi bắt chuột đồng".
Chương Trình vừa nghe thấy lời này, liền đi lên vỗ hắn một cái, cười nói:"Tiểu tử bày, vẫn là thôi đi, đệ đã quên là năm ngoái ngủ quên dưới đất rồi à, năm nay không mang theo đệ đi đâu".
"Đại ca, mang đệ đi với, mang đệ đi với, đệ hứa năm nay nhất định sẽ không ngủ quên nữa ". Chương Hưng vừa nghe vậy lập tức nhảy dựng lên, đi lên ôm lấy thắt lưng Chương Trình, bắt đầu dử dụng công phu làm nũng.
Chương Trình, Chương Vân đều bật cười ha ha, Chương Trình nhắc cổ áo hắn, đẩy sang bên cạnh, cố ý trêu đùa hắn nói:" Làm nũng, hứa qua cũng vô dụng thôi".
Chương Hưng thấy không nói được đại ca bên này, liền bỏi nhào vào bên cạnh Chương Liên Căn, ôm đùi ông lắc lắc," Ông nội, ông mang cháu đi với".
"Bốp" một tiếng, Chương Liên Căn cầm khúc tre trong tay vỗ nhẹ lẻn tay hắn, cố ý nghiêm mặt nói:"Nghe lời đại ca của cháu đi".
Thấy cả hai bên đều không trông đợi vào được, Chương Hưng bỗng chốc nản lòng, ỉu xìu, cúi đầu xuống dưới, miệng cũng không nói cái gì nữa, bên này mọi người trêu chọc Chương Hưng, còn bên kia Chương Hữu Khánh sau khi rửa sạch tay chân thì cùng Chu thị đi vào nhà chính.
"Các ngươi ở đây làm gì, mau đến ăn bún đi, bún để lâu chương lên ăn sẽ không ngon đâu". Chu thi thấy mọi người vây quanh ở trước cửa nhà chính, liền đi tới thúc giục bọn họ.
Huynh muội liền ngừng nói chuyện, đứng dậy đi vào nhà chính, Chương Liên Căn cũng nghỉ tay, đem gom những khúc tre lại bỏ vào cái sọt bên cạnh, rồi đi phòng bếp rửa tay , xong đi vào nhà chính ăn bún tàu.
Người trong phòng xì sụp hút ăn sợi bún thật dài, uống mấy ngụm nước dùng nóng hổi, thân thể đông lạnh cứng đờ, sau đó dần dần ấm lên, mọi người thỉnh thoảng nói qua vài câu, đều là đang nói mấy ngày nay là nên làm những gì, chính là cái gọi sau kinh trập qua đi, cái cuốc vội không ngừng. Qua đi những ngày kinh trập thì người nông dân liền tiến vào thời kỳ bận rộn của cày bừa vụ xuân, thừa dịp đất trời thay đổi, khí hậu ấm dần lên, nên làm đất, gieo hạt, chỉ có gieo trồng tốt thì mới có vụ mùa màng bội thu.
Nói một hồi liền nói đến chuyện bắt chuột đồng, vừa nhắc tới chuyện này, Chương Vân cùng Chương Trình đều nhìn qua Chương Hưng, thấy hắn thật lâu cũng không nói lời nào, mà chỉ vùi đầu ăn bún, nhìn hơi có chút buồn bã ỉu xìu, hai người nhịn không được nở nụ cười, mặc kệ hắn, thu hồi ánh mắt, tiếp tục ăn bún trong bát.
Ăn xong cơm tối, Chu thị dọn dẹp bát đũa, Chương Liên Căn tiếp tục làm những bẫy cung giáp, Chương Vân miệng vết thương trên tay còn chưa có khỏi nên không thể giúp đỡ Chu thị tẩy rửa, liền ngồi xuống ở trước cửa xem ông nội làm cung giáp, một lát sau Chương Hưng cũng đi lại ngồi xuống, nhưng không nói chuyện, chỉ ngồi một hồi rồi đứng dậy đi vào phòng, mặt cũng không chịu rửa, liền chui vào trong ổ chăn đi ngủ.
Chương Vân nhìn thấy bộ dạng kia của Chương Hưng, liền vẫy tay gọi Chương Trình đi lại, cười nói:"Đại ca, lần này huynh đã đả kích đến Hưng Tử rồi, xem bộ dạng buồn thiu kia kìa, không chừng nằm trong ổ chăn khóc đấy".
"Tiểu tử ngốc này, không cần lo lắng cho nó, chờ đến lúc đi bắt chuột đồng, thì nói cho nó đi cùng, bảo đảm nó sẽ vui ngất trời đi í". Chương Trình cười hì hì nói xong lấy băng ghế ngồi xuống, cầm lấy dao nhỏ giúp đỡ Chương Liên Căn chẻ tre.
Chương Vân trong lòng thầm nghĩ, đại ca chỉ thích trêu Chương Hưng thôi, nào có đi đâu mà không mang theo nó đi cùng, nghĩ vậy nên đứng dậy đi vào phòng bếp múc nước rửa mặt, rồi về phòng nghỉ ngơi, hôm nay đông lạnh một ngày, lại đi nhiều nơi như vậy, thật sự có chút mệt mỏi, Chương Vân nằm trên giường chui vào trong ổ chăn, chỉ chốc lát sau ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau khi Chương Vân thức dậy khoảng giờ tý, mở cửa phòng đi ra ngoài sân, đã thấy Chương Liên Căn ngồi ở góc tường làm cung giáp Chương Trình cũng đi theo mông phía sau, vội chạy đi lên hỏi:"Ông nội, cung giáp đã làm xong chưa?".
"Ừm, tối hôm qua đã làm xong rồi, chờ hôm nay ăn tối xong thì là có thể ra đồng bắt chuột rồi". Chương Liên Căn thu dọn bẫy chuột là xong, đứng dậy duỗi thẳng thắt lưng nói.
Chương Vân biết rằng chuột đồng thích hoạt động vào ban đêm, muốn bắt được chuột đồng thì phải đi vào ban đêm, dù sao cũng phải đợi đến nửa đêm mới được. Nghe xong Chương Liên Căn nói buổi tối đi bắt chuột, Chương Vân trong lòng liền ngứa ngáy, đối với cái này rất hiếu kỳ, không khỏi nhỏ giọng nói:"Có thể mang muội cùng đi hay không".
Chương Trình lúc này nở nụ cười ha ha nói:" Hồi kia muội có đi theo, muội nha, toàn thích những thứ cổ quái này, trên núi, dưới đất, trong ao, luôn bắt, tìm những thứ này nọ, cũng không giống những nữ nhi khác trong thôn, trong thôn chúng ta có muội và Tiểu Quyên, hai đứa đúng là không chịu ngồi yên".
Chương Vân vừa nghe là có thể đi theo, cũng không so đo với mấy lời đại ca chế nhạo, trong lòng còn rất vui mừng a, chính là hai người nói cười vui vẻ, còn Chương Hưng ở trong phòng đi ra nghe được lời này miệng dẩu lên, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, đầu cúi rũ xuống, cũng không nói chuyện.
Chương Trình, Chương Vân đều biết vì sao Chương Hưng lại không có tinh thần như vậy, nhưng vì để đến lúc cho hắn bất ngờ kinh hỉ, ai cũng không nói, cho nên hắn tự cúi đầu ảo não, rũ rưỡi như vậy.
Chương Vân tuy bị thương ở tay nhưng cũng không nghiêm trọng, nàng không chịu ở nhà ngồi không, đợi đến qua buổi trưa liền đi ra bờ sông Thanh Lĩnh cắt bèo tây, hôm nay nàng cố ý đi ra ngoài sớm hơn, vì nghĩ đến khi chiều tối còn phải ra đồng bắt chuột nên cũng không thể vì cắt bèo tây mà bỏ lỡ chuyện này được.
Trước khi đi cắt bèo cho heo, Chương Vân đi một chuyến ven đường, mấy ngày nay không đến, muốn xem tình trạng của hạt mắt phượng, không biết đã nảy chồi non hay chưa.
Khi đến ven ao, Chương Vân đi đến chỗ trồng hạt mắt phượng, nhìn xuống phía dưới, ao vẫn như cũ, hạt mắt phượng không nảy mầm, đã nhiều ngày trôi qua Chương Vân không còn hy vọng nhiều nữa , cũng không buồn vì nó, sau khi nhìn một lượt, liền ngồi xổm xuống bên ao, gạt cỏ sang một bên, hái cây cỏ nên.
Cây cỏ nến lúc này đã bắt đầu sinh sôi phát triển, mặc dù chưa mọc tốt um tùm hay nhô cao nhưng chồi của cây cỏ nến nước phát triển đặc biệt nhanh, lúc này cũng có thể hái được nha, việc hái chồi cỏ sẽ không ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của cây nến nước, vì vậy nàng yên tâm đem sọt để bên chân, hái đọt non chuẩn bị đem về xào, thêm bát rau ăn kèm.
Chương Vân ngồi xổm nhặt một hồi lâu, nhìn sọt phía sau đã nhô lên một tầng mầm chồi cỏ chắc cũng đủ ăn rồi, liền đứng dậy, chuẩn bị bưng sọt đi tới bờ sông Thanh Lĩnh.
Vừa mới đứng dậy liền nhìn thấy phía trước mặt có hai người đi tới, Chương Vân thoáng sửng sốt một chút, người đi tới không chỉ có mình Thiết Toả mà bên cạnh người còn có tiểu nương tử, hẳn là nàng dâu vừa cưới vào cửa.
Phía trước Thiết Toả trên vai là đòn gánh, đang cười nói chuyện với vợ, mà vợ bên người hắn dáng người nhỏ nhắn, xinh đẹp, như con chim nhỏ rúc vào bên người hắn đi tới, khuôn mặt hơi ngước lên với đôi mắt cười nhìn vào Thiết Toả nghe hắn nói chuyện, trên mặt tràn ngập niềm hạnh phúc.
Cảnh tượng này khiến ai nhìn thấy cũng cảm nhận được sự ấm áp giữa hai người, Chương Vân tự nhiên cũng thế, hiện tại không muốn làm hỏng cảnh này, cũng sợ mọi người gặp nhau xấu hổ nên thừa dịp bọn họ còn chưa đi tới ngồi xổm, sau khi nhìn thấy bọn họ đi rồi mới đi ra rời đi.
Nhưng trước khi thân mình Chương Vân chuyển động thì Thiết Toả đã quay mặt lại, ánh mắt vô tình nhìn qua vừa vặn nhìn thấy Chương Vân, khóe miệng cứng đờ, nhưng một lúc sau, hắn bình thường trở lại, đi lại về phía Chương Vân.
"Vân nhi, hái rau dại à". Thiết Toả xem như mở miệng chào hỏi trước, Chương Vân không thể tránh được nữa, coi như không thấy, chỉ có thể cười nói: "Ừ, đi ra ngoài hái bèo tây, vừa vặn lại đây hái rau dại luôn". Nói xong nhìn vợ hắn bên cạnh cười gật đầu.
Thiết Toả thoáng do dự một cái chớp mắt, sau đó nắm lấy tay vợ, giới thiệu: "Đây là vợ của ta, Trương Thải Hoa, Thải Hoa, đây là con gái Hữu Khánh thúc trong thôn Chương Vân".
Trương Thải Hoa không phải là người cùng thôn, mà mới chỉ gả đến đây được hai tháng nên cũng không quen với Chương Vân, vì vậy chỉ mỉm cười chào hỏi, sau đó không nói nữa, chỉ khẽ vặn tay muốn từ trong bàn tay to của Thiết Toả rút ra, trên mặt hiện lên chút ửng hồng, có chút xấu hổ, lại có chút ngọt ngào.
Chương Vân nhất thời cũng không biết nói cái gì, liền khách sáo hỏi một câu:" Các ngươi đây là đi đâu về?".
"Ngày mồng hai tháng hai, bố mẹ vợ đưa Thải Hoa về nhà mẹ đẻ, cho nên hôm nay ta đi qua đón nàng trở về". Thiết Toả nói chuyện, mỉm cười nhìn vợ, nắm tay nàng ấy chặt hơn, theo phong tục trong thôn thì tân nương mới gả, vào ngày mồng hai tháng hai này sẽ được đưa về nhà mẹ đẻ.
Chương Vân đối với bọn họ thực sự không được tự nhiên, lại không còn gì để nói, cho nên liền nói: "Ta còn vội phải đi cắt bèo cho heo ăn, đi trước đây". Vừa nói xong, liền xách giỏ trên lưng bắt đầu rời đi.
Mới đi được vài bước, Chương Vân dừng chân lại, quay đầu lại cười nói: "Ta quên chúc mừng ngươi, chúc các ngươi đầu bạc giăng long, sớm sinh quý tử, đến lúc đó sinh hạ con trai mũm mĩm cũng đừng quên mời chúng ta đi uống rượu trăng tròn nhé".
Trương Thải Hoa nghe xong lời này thì rất là vui mừng, vội cảm ơn, Thiết Toả cũng chưa nói gì, , Chương Vân gặp thấy lời nên nói đã nói hết rồi, cũng không trì hoãn nữa, chào tạm biệt một tiếng rồi xoay người rời đi.
Trương Thải Hoa nhìn thấy Chương Vân rời đi rồi, cũng lôi kéo Thiết Toả chuẩn bị trở về, Thiết Toả nhưng không có di chuyển bước chân, nhìn bóng lưng Chương Vân rời đi, Trương Thải Hoa thấy hắn không nhúc nhích, liền quay đầu lại xem, Thiết Toả vội thu hồi ánh mắt, nhìn vợ cười nói:"Chúng ta trở về đi, e là nương đã nấu xong cơm tối rồi, chắc là đang chờ chúng ta về đấy".
"Dạ". Trương Thải Hoa ngọt ngào nhìn Thiết Toả đáp lại, vợ chồng son liền lập tức hướng bước đi về nhà.
Lần này chạy đi mấy dặm đường, đem thảo dược phán phát ở các thôn lân cận xong, chờ Chương Vân, Chương. trình, Chương Hưng hướng đi về nhà thì thấy dọc đường đi khói bếp đã nổi lên lượn lờ, chắc đã đến canh giờ ăn cơm chiều tối rồi.
Ba huynh muội vội vội vàng vàng, khi trở về sân, Chu thị đã chuẩn bị xong bữa tối, nghe thấy động tĩnh bọn họ trở về, liền từ phòng bếp chạy ra nói:"Đều đói bụng rồi, bún tàu ở trong nồi đã nấu xong rồi, các con mau đi rửa sạch tay chân đi, rồi ngồi xuống ăn".
Mấy huynh muội đều đáp ứng rồi lao vào phòng bếp, cười chen chúc trong một cái chậu gỗ, lấy nước rửa tay, Chu thị lấy một cái bát tô to, đem bún tàu trong nồi múc vào bát rồi bưng lên nhà chính.
Sau khi rửa tay xong liền chạy vào nhà chính, còn chưa có vào nhà chính thì thấy Chương Liên Căn đang ngồi ở trước cửa, bên chân chất đầy những lát tre chẻ đôi, cũng không giống với ngày thường để đan sọt, mà thay vài đó là đang làm một thứ cong cong tựa giống như cây cung, Chương Vân nhất thời dừng chân lại, tò mò hỏi:"Ông nội, ông đang làm gì vậy?".
"Cái này mà muội còn không biết nữa, đây là cái bẫy cung giáp để bắt chuột". Chương Trình đi theo phía sau Chương Vân, nghe nàng hỏi như vậy, liền đi qua nhìn, nhìn xong liền bật cười nói.
Chương Vân nghe vậy, thấy mới nên ngồi xổm xuống bên cạnh người Chương Liên Căn, ngẩng mặt lên hỏi: "Ông nội, muốn bắt chuột sao?" Ở nông thôn hẳn là có chuột, đã nhiều ngày nay, Chương Vân có nhìn thấy lũ chuột từ trong góc chạy ra ngoài.
"Vừa đến kinh trập, rắn, côn trùng, chuột...đều đồng loạt lao ra ngoài, nếu không bắt chúng, chúng sẽ cắn, ăn trộn lương thực, heo, gà trong nhà cũng bị cắn, rất dễ dàng mắc phải bệnh dịch". Chương Liên Căn trong tau thuần thục làm cung giáp, miệng cười nói.
"Chuột trong nhà mà phải dùng nhiều cung giáp vậy sao?". Chương Vân nhìn trên mặt đất cả đống khúc tre, thầm nghĩ rằng cũng không thể dùng đến nhiều bẫy như vậy để bắt chuột nha.
"Đương nhiên là trong nhà không thể sử dụng hết từng này được , còn phải đưa ra ngoài ruộng bắt chuột đồng nữa, cho nên phải làm nhiều thêm bẫy cung giáp mới được ". Chương Liên Căn còn chưa có trả lời thì Chương Hữu Khánh ở phía sau đi tới miệng cười nói, Chương Vân nghe được giọng nói liền quay đầu lại, chỉ thấy Chương Hữu Khánh mang theo hai cái thùng gỗ, trên chân ống quần cuộn thật cao, đi giày rơm dính đầy phân heo, chắc là mới từ chuồng heo đi ra ngoài.
"Cha, thuốc dược Lâm đại phu đưa dùng hết rồi sao?". Chương Vân liếc nhìn hai cái thùng gỗ liền đoán chắc là cha đã đun canh thuốc rửa sạch trong chuồng heo.
"Nấu khoảng một nửa, chờ thêm một vài ngày lại nấu một nồi, lại tẩy rửa thêm một lần nữa, liền không sai biệt lắm ". Chương Hữu Khánh nói xong , mang theo thùng gỗ đi vào nhà bếp.
Chương Hưng vừa bước vào nhà chính, vừa nghe thấy Chương Liên Căn nói bắt chuột đồng, vội quay đầu chạy ra chen vào bên người Chương Vân và Chương Liên Căn, gấp giọng hỏi,"Ông nội, lúc nào thì đi bắt chuột đồng".
Chương Trình vừa nghe thấy lời này, liền đi lên vỗ hắn một cái, cười nói:"Tiểu tử bày, vẫn là thôi đi, đệ đã quên là năm ngoái ngủ quên dưới đất rồi à, năm nay không mang theo đệ đi đâu".
"Đại ca, mang đệ đi với, mang đệ đi với, đệ hứa năm nay nhất định sẽ không ngủ quên nữa ". Chương Hưng vừa nghe vậy lập tức nhảy dựng lên, đi lên ôm lấy thắt lưng Chương Trình, bắt đầu dử dụng công phu làm nũng.
Chương Trình, Chương Vân đều bật cười ha ha, Chương Trình nhắc cổ áo hắn, đẩy sang bên cạnh, cố ý trêu đùa hắn nói:" Làm nũng, hứa qua cũng vô dụng thôi".
Chương Hưng thấy không nói được đại ca bên này, liền bỏi nhào vào bên cạnh Chương Liên Căn, ôm đùi ông lắc lắc," Ông nội, ông mang cháu đi với".
"Bốp" một tiếng, Chương Liên Căn cầm khúc tre trong tay vỗ nhẹ lẻn tay hắn, cố ý nghiêm mặt nói:"Nghe lời đại ca của cháu đi".
Thấy cả hai bên đều không trông đợi vào được, Chương Hưng bỗng chốc nản lòng, ỉu xìu, cúi đầu xuống dưới, miệng cũng không nói cái gì nữa, bên này mọi người trêu chọc Chương Hưng, còn bên kia Chương Hữu Khánh sau khi rửa sạch tay chân thì cùng Chu thị đi vào nhà chính.
"Các ngươi ở đây làm gì, mau đến ăn bún đi, bún để lâu chương lên ăn sẽ không ngon đâu". Chu thi thấy mọi người vây quanh ở trước cửa nhà chính, liền đi tới thúc giục bọn họ.
Huynh muội liền ngừng nói chuyện, đứng dậy đi vào nhà chính, Chương Liên Căn cũng nghỉ tay, đem gom những khúc tre lại bỏ vào cái sọt bên cạnh, rồi đi phòng bếp rửa tay , xong đi vào nhà chính ăn bún tàu.
Người trong phòng xì sụp hút ăn sợi bún thật dài, uống mấy ngụm nước dùng nóng hổi, thân thể đông lạnh cứng đờ, sau đó dần dần ấm lên, mọi người thỉnh thoảng nói qua vài câu, đều là đang nói mấy ngày nay là nên làm những gì, chính là cái gọi sau kinh trập qua đi, cái cuốc vội không ngừng. Qua đi những ngày kinh trập thì người nông dân liền tiến vào thời kỳ bận rộn của cày bừa vụ xuân, thừa dịp đất trời thay đổi, khí hậu ấm dần lên, nên làm đất, gieo hạt, chỉ có gieo trồng tốt thì mới có vụ mùa màng bội thu.
Nói một hồi liền nói đến chuyện bắt chuột đồng, vừa nhắc tới chuyện này, Chương Vân cùng Chương Trình đều nhìn qua Chương Hưng, thấy hắn thật lâu cũng không nói lời nào, mà chỉ vùi đầu ăn bún, nhìn hơi có chút buồn bã ỉu xìu, hai người nhịn không được nở nụ cười, mặc kệ hắn, thu hồi ánh mắt, tiếp tục ăn bún trong bát.
Ăn xong cơm tối, Chu thị dọn dẹp bát đũa, Chương Liên Căn tiếp tục làm những bẫy cung giáp, Chương Vân miệng vết thương trên tay còn chưa có khỏi nên không thể giúp đỡ Chu thị tẩy rửa, liền ngồi xuống ở trước cửa xem ông nội làm cung giáp, một lát sau Chương Hưng cũng đi lại ngồi xuống, nhưng không nói chuyện, chỉ ngồi một hồi rồi đứng dậy đi vào phòng, mặt cũng không chịu rửa, liền chui vào trong ổ chăn đi ngủ.
Chương Vân nhìn thấy bộ dạng kia của Chương Hưng, liền vẫy tay gọi Chương Trình đi lại, cười nói:"Đại ca, lần này huynh đã đả kích đến Hưng Tử rồi, xem bộ dạng buồn thiu kia kìa, không chừng nằm trong ổ chăn khóc đấy".
"Tiểu tử ngốc này, không cần lo lắng cho nó, chờ đến lúc đi bắt chuột đồng, thì nói cho nó đi cùng, bảo đảm nó sẽ vui ngất trời đi í". Chương Trình cười hì hì nói xong lấy băng ghế ngồi xuống, cầm lấy dao nhỏ giúp đỡ Chương Liên Căn chẻ tre.
Chương Vân trong lòng thầm nghĩ, đại ca chỉ thích trêu Chương Hưng thôi, nào có đi đâu mà không mang theo nó đi cùng, nghĩ vậy nên đứng dậy đi vào phòng bếp múc nước rửa mặt, rồi về phòng nghỉ ngơi, hôm nay đông lạnh một ngày, lại đi nhiều nơi như vậy, thật sự có chút mệt mỏi, Chương Vân nằm trên giường chui vào trong ổ chăn, chỉ chốc lát sau ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau khi Chương Vân thức dậy khoảng giờ tý, mở cửa phòng đi ra ngoài sân, đã thấy Chương Liên Căn ngồi ở góc tường làm cung giáp Chương Trình cũng đi theo mông phía sau, vội chạy đi lên hỏi:"Ông nội, cung giáp đã làm xong chưa?".
"Ừm, tối hôm qua đã làm xong rồi, chờ hôm nay ăn tối xong thì là có thể ra đồng bắt chuột rồi". Chương Liên Căn thu dọn bẫy chuột là xong, đứng dậy duỗi thẳng thắt lưng nói.
Chương Vân biết rằng chuột đồng thích hoạt động vào ban đêm, muốn bắt được chuột đồng thì phải đi vào ban đêm, dù sao cũng phải đợi đến nửa đêm mới được. Nghe xong Chương Liên Căn nói buổi tối đi bắt chuột, Chương Vân trong lòng liền ngứa ngáy, đối với cái này rất hiếu kỳ, không khỏi nhỏ giọng nói:"Có thể mang muội cùng đi hay không".
Chương Trình lúc này nở nụ cười ha ha nói:" Hồi kia muội có đi theo, muội nha, toàn thích những thứ cổ quái này, trên núi, dưới đất, trong ao, luôn bắt, tìm những thứ này nọ, cũng không giống những nữ nhi khác trong thôn, trong thôn chúng ta có muội và Tiểu Quyên, hai đứa đúng là không chịu ngồi yên".
Chương Vân vừa nghe là có thể đi theo, cũng không so đo với mấy lời đại ca chế nhạo, trong lòng còn rất vui mừng a, chính là hai người nói cười vui vẻ, còn Chương Hưng ở trong phòng đi ra nghe được lời này miệng dẩu lên, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, đầu cúi rũ xuống, cũng không nói chuyện.
Chương Trình, Chương Vân đều biết vì sao Chương Hưng lại không có tinh thần như vậy, nhưng vì để đến lúc cho hắn bất ngờ kinh hỉ, ai cũng không nói, cho nên hắn tự cúi đầu ảo não, rũ rưỡi như vậy.
Chương Vân tuy bị thương ở tay nhưng cũng không nghiêm trọng, nàng không chịu ở nhà ngồi không, đợi đến qua buổi trưa liền đi ra bờ sông Thanh Lĩnh cắt bèo tây, hôm nay nàng cố ý đi ra ngoài sớm hơn, vì nghĩ đến khi chiều tối còn phải ra đồng bắt chuột nên cũng không thể vì cắt bèo tây mà bỏ lỡ chuyện này được.
Trước khi đi cắt bèo cho heo, Chương Vân đi một chuyến ven đường, mấy ngày nay không đến, muốn xem tình trạng của hạt mắt phượng, không biết đã nảy chồi non hay chưa.
Khi đến ven ao, Chương Vân đi đến chỗ trồng hạt mắt phượng, nhìn xuống phía dưới, ao vẫn như cũ, hạt mắt phượng không nảy mầm, đã nhiều ngày trôi qua Chương Vân không còn hy vọng nhiều nữa , cũng không buồn vì nó, sau khi nhìn một lượt, liền ngồi xổm xuống bên ao, gạt cỏ sang một bên, hái cây cỏ nên.
Cây cỏ nến lúc này đã bắt đầu sinh sôi phát triển, mặc dù chưa mọc tốt um tùm hay nhô cao nhưng chồi của cây cỏ nến nước phát triển đặc biệt nhanh, lúc này cũng có thể hái được nha, việc hái chồi cỏ sẽ không ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của cây nến nước, vì vậy nàng yên tâm đem sọt để bên chân, hái đọt non chuẩn bị đem về xào, thêm bát rau ăn kèm.
Chương Vân ngồi xổm nhặt một hồi lâu, nhìn sọt phía sau đã nhô lên một tầng mầm chồi cỏ chắc cũng đủ ăn rồi, liền đứng dậy, chuẩn bị bưng sọt đi tới bờ sông Thanh Lĩnh.
Vừa mới đứng dậy liền nhìn thấy phía trước mặt có hai người đi tới, Chương Vân thoáng sửng sốt một chút, người đi tới không chỉ có mình Thiết Toả mà bên cạnh người còn có tiểu nương tử, hẳn là nàng dâu vừa cưới vào cửa.
Phía trước Thiết Toả trên vai là đòn gánh, đang cười nói chuyện với vợ, mà vợ bên người hắn dáng người nhỏ nhắn, xinh đẹp, như con chim nhỏ rúc vào bên người hắn đi tới, khuôn mặt hơi ngước lên với đôi mắt cười nhìn vào Thiết Toả nghe hắn nói chuyện, trên mặt tràn ngập niềm hạnh phúc.
Cảnh tượng này khiến ai nhìn thấy cũng cảm nhận được sự ấm áp giữa hai người, Chương Vân tự nhiên cũng thế, hiện tại không muốn làm hỏng cảnh này, cũng sợ mọi người gặp nhau xấu hổ nên thừa dịp bọn họ còn chưa đi tới ngồi xổm, sau khi nhìn thấy bọn họ đi rồi mới đi ra rời đi.
Nhưng trước khi thân mình Chương Vân chuyển động thì Thiết Toả đã quay mặt lại, ánh mắt vô tình nhìn qua vừa vặn nhìn thấy Chương Vân, khóe miệng cứng đờ, nhưng một lúc sau, hắn bình thường trở lại, đi lại về phía Chương Vân.
"Vân nhi, hái rau dại à". Thiết Toả xem như mở miệng chào hỏi trước, Chương Vân không thể tránh được nữa, coi như không thấy, chỉ có thể cười nói: "Ừ, đi ra ngoài hái bèo tây, vừa vặn lại đây hái rau dại luôn". Nói xong nhìn vợ hắn bên cạnh cười gật đầu.
Thiết Toả thoáng do dự một cái chớp mắt, sau đó nắm lấy tay vợ, giới thiệu: "Đây là vợ của ta, Trương Thải Hoa, Thải Hoa, đây là con gái Hữu Khánh thúc trong thôn Chương Vân".
Trương Thải Hoa không phải là người cùng thôn, mà mới chỉ gả đến đây được hai tháng nên cũng không quen với Chương Vân, vì vậy chỉ mỉm cười chào hỏi, sau đó không nói nữa, chỉ khẽ vặn tay muốn từ trong bàn tay to của Thiết Toả rút ra, trên mặt hiện lên chút ửng hồng, có chút xấu hổ, lại có chút ngọt ngào.
Chương Vân nhất thời cũng không biết nói cái gì, liền khách sáo hỏi một câu:" Các ngươi đây là đi đâu về?".
"Ngày mồng hai tháng hai, bố mẹ vợ đưa Thải Hoa về nhà mẹ đẻ, cho nên hôm nay ta đi qua đón nàng trở về". Thiết Toả nói chuyện, mỉm cười nhìn vợ, nắm tay nàng ấy chặt hơn, theo phong tục trong thôn thì tân nương mới gả, vào ngày mồng hai tháng hai này sẽ được đưa về nhà mẹ đẻ.
Chương Vân đối với bọn họ thực sự không được tự nhiên, lại không còn gì để nói, cho nên liền nói: "Ta còn vội phải đi cắt bèo cho heo ăn, đi trước đây". Vừa nói xong, liền xách giỏ trên lưng bắt đầu rời đi.
Mới đi được vài bước, Chương Vân dừng chân lại, quay đầu lại cười nói: "Ta quên chúc mừng ngươi, chúc các ngươi đầu bạc giăng long, sớm sinh quý tử, đến lúc đó sinh hạ con trai mũm mĩm cũng đừng quên mời chúng ta đi uống rượu trăng tròn nhé".
Trương Thải Hoa nghe xong lời này thì rất là vui mừng, vội cảm ơn, Thiết Toả cũng chưa nói gì, , Chương Vân gặp thấy lời nên nói đã nói hết rồi, cũng không trì hoãn nữa, chào tạm biệt một tiếng rồi xoay người rời đi.
Trương Thải Hoa nhìn thấy Chương Vân rời đi rồi, cũng lôi kéo Thiết Toả chuẩn bị trở về, Thiết Toả nhưng không có di chuyển bước chân, nhìn bóng lưng Chương Vân rời đi, Trương Thải Hoa thấy hắn không nhúc nhích, liền quay đầu lại xem, Thiết Toả vội thu hồi ánh mắt, nhìn vợ cười nói:"Chúng ta trở về đi, e là nương đã nấu xong cơm tối rồi, chắc là đang chờ chúng ta về đấy".
"Dạ". Trương Thải Hoa ngọt ngào nhìn Thiết Toả đáp lại, vợ chồng son liền lập tức hướng bước đi về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.