Vương Gia,vương Phi Đòi Đốt Phủ
Chương 172
bánh bao chay
31/01/2021
Bây giờ đang ăn nhờ ở đậu nhà người khác thì phải xem tình cảnh bản thân ra sao, làm màu chỉ nổi chuốc họa vào thân.
Rạng sáng ngày hôm sau, trong lúc vương phi vẫn đang ngủ, Đằng Cảnh đã đi đến nhà lao vương phủ giết sớm giết muộn đằng nào cũng cũng giết thì nên giết sớm tránh đêm dài lắm mộng.
- Đằng Cảnh: Ngươi ở đây trông chừng vương phi, có bất cứ chuyện gì thì kêu người khác đến báo ta, nhớ nửa bước cũng không được rời đi!
- Tiểu Phấn: Tuân lệnh vương gia!
Đằng Cảnh cùng tất cả những người còn lại đều thẳng đến nhà lao, khi đến trước cổng công chúa Chiêu Linh cùng tam vương gia và ngũ vương gia đã đứng đợi từ trước.
- Đằng Khương Phong: Tam ca, cái cô Mộng Tranh gì đâu rồi? Đáng lẽ chuyện này cô ấy hứng thú thế nào cũng phải đến!
- Chiêu Linh: Có lẽ tam ca đã làm mỹ nhân giận nên đêm nay không đến!
Đằng Khương Phong cùng Chiêu Linh cười chọc quên Đằng Chính Hằng, bây giờ ngay cả tam vương gia cũng không biết Mộng Tranh đang ở đâu. Từ khi cô ấy chạy đi trong sáng hôm ấy thì tam vương gia có đi tìm khắp nơi cũng không thấy, chắc giờ cô ấy bên chỗ hoàng hậu.
- Đằng Cảnh: Các ngươi đến đây cũng không phải quá dư thừa sao?
- Đằng Khương Phong: Ca, sao người nỡ buông những lời nói lạnh lùng như thế! (tủi thân)
- Chiêu Linh: Tổn thương lắm ạ! Chuyện này không thể thiếu mặt mọi người được!
- Đằng Chính Hằng: Đệ đến đây lấy thông tin lần cuối để hoàn thành hồ sơ!
Đúng ra chỉ có mình tam vương gia là vì mục đích chính đáng, còn hai cái người kia đến vì thích đông nên vác mặt đến. Lúc đầu Đằng Cảnh không muốn để công chúa Chiêu Linh đến vì cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, một phần con nhỏ này quá khát máu sợ rằng Phù Tuyến Như sẽ bị bầm nhừ như cháo.
Một người không có khiếu ăn nói như Đằng Cảnh thì đành đuối lý trước mấy con “chích chòe” này đành để tất cả đi vào.
Đằng Khương Phong thì bất kì một chuyện gì trong vương phủ hắn cũng biết vì có Phỉ Lan báo tin, không biết con bé này phe ta hay phe địch nữa, chỉ biết không thuộc phe vương gia. Phỉ Lan một lòng tôn kính vương phi nên muốn đến chứng kiến những kẻ hãm hại vương phi phải đền tội.
Bên trong A Hoang cùng quốc sư Bảo Thạch đã có mặt từ lâu, Bảo Thạch thì đang ghi ghi chép chép gì đấy còn A Hoang cung nghênh các vị vương gia công chúa đến.
- A Hoang: Mọi thứ đã vào vị trí thưa vương gia!
Những ánh mắt đỏ ngầu câm phẫn nhìn vào Đằng Cảnh, mùi máu tanh ám vào cả tường, những âm thanh vọng lên từ địa ngục. Bỏ qua tất cả vương gia đi đến chỗ Phù Tuyến Như.
- Đằng Cảnh: Vương phi đã cho ngươi một con đường sống, thế mà ngươi quay lại giết cô ấy! (quay lưng đi) Cho cô ta đoàn tụ với cha cô ta!
Binh lính vào dẫn Phù Tuyến Như ra hành hình, âm thanh tuyệt vọng vang lên xé mà đêm tĩnh mịch nhưng như thế là quá nhẹ tay với cô ta rồi. Đến lúc này gia tộc họ Phù coi như đoạn tử tuyệt tôn, lúc làm ra sao không nghĩ đến hậu quả đến bây giờ thì chỉ còn là tro bụi.
Đến những kẻ đồng lõa, bao ngày qua bọn chúng trải qua bao trận tra tấn dù còn sống nhưng khi ở trong nhà lao này thì chỉ có một con đường chết, chỉ là chết nhẹ nhàng hay chết trong đau đớn thôi.
- Chiêu Linh: Ngũ ca, nhìn mắt huynh ấy sợ quá!
- Đằng Khương Phong: Ta nhìn thấy hoài nên quen rồi!
- Chiêu Linh: Huynh không sợ chút nào sao?
- Đằng Khương Phong: Đây là bản chất thật của huynh ấy, một người máu lạnh vô tình! Có lẽ chúng ta đã quên bản chất này từ khi tẩu tử xuất hiện!
Hai người lặng yên đứng nép một góc nhớ lại những tình huống lúc trước da gà nổi lên từng đợt, không biết bao nhiêu mạng người đã chết trong đây.
- Chiêu Linh: Ngũ ca, muội nghĩ là huynh nên qua bưng cái cô nô tỳ bé nhỏ của huynh về!
Phỉ Lan không hề sợ sệt chút nào, đứng cạnh vương gia chứng kiến từng hành động lâu lâu còn tưởng mình là người tra khảo làm rất nhiệt tình, cô ấy còn muốn bản thân tự tay giết bọn chúng nhưng tất nhiên là không được.
- Đằng Khương Phong: Muội nghĩ huynh có sức ảnh hưởng đến cô ấy không! (bất lực)
- Chiêu Linh: Vô dụng!
Trước khi mặt trời lên, toàn bộ thi thể đã được chôn cất ổn thỏa, nhà giam được dọn dẹp sạch sẽ Cận Nhị cùng Bảo Thạch làm công tác cuối cùng là khử mùi tanh để nơi đây không còn bám lại bất kì một mùi hôi thối nào.
Chiêu Linh trở về phủ, cô ấy không về phòng nghỉ ngơi mà lại đến phòng giam của Mặc Bách, lúc này hắn đang dùng bữa sáng của mình.
- Mặc Bách: Mới sáng sớm mà ngươi đã đến gặp ta rồi!
- Chiêu Linh: Ta mới từ nhà giam của ngươi về!
- Mặc Bách: Vậy là bọn chúng đã bị xử tử rồi!
- Chiêu Linh: Đúng vậy, ta thắc mắc sao từ đó đến giờ bao nhiêu người đến và chết nhưng ngươi vẫn sống nhăn răng! (châm biếm)
- Mặc Bách: Ngươi là người thứ mười hỏi ta rồi đấy! So với chín người trước ta đều nói “ta không biết”, bây giờ đến ngươi ta đã biết câu trả lời “đó là vì ta quá đẹp trai” Đằng Cảnh không nỡ!
- Chiêu Linh: Tên của ca ca mà ngươi cũng dám gọi thẳng, trên thế gian người được phép gọi thẳng tên huynh ấy chỉ còn mình vương phi tẩu tẩu, ghi lại!
- Quản gia: Thưa công chúa, nô tài đã ghi vào sổ phạm quy rồi ạ!
- Chiêu Linh: Khi nào A Hoang qua đón hắn về gửi kèm cuốn sổ này cho ca ca!
Rạng sáng ngày hôm sau, trong lúc vương phi vẫn đang ngủ, Đằng Cảnh đã đi đến nhà lao vương phủ giết sớm giết muộn đằng nào cũng cũng giết thì nên giết sớm tránh đêm dài lắm mộng.
- Đằng Cảnh: Ngươi ở đây trông chừng vương phi, có bất cứ chuyện gì thì kêu người khác đến báo ta, nhớ nửa bước cũng không được rời đi!
- Tiểu Phấn: Tuân lệnh vương gia!
Đằng Cảnh cùng tất cả những người còn lại đều thẳng đến nhà lao, khi đến trước cổng công chúa Chiêu Linh cùng tam vương gia và ngũ vương gia đã đứng đợi từ trước.
- Đằng Khương Phong: Tam ca, cái cô Mộng Tranh gì đâu rồi? Đáng lẽ chuyện này cô ấy hứng thú thế nào cũng phải đến!
- Chiêu Linh: Có lẽ tam ca đã làm mỹ nhân giận nên đêm nay không đến!
Đằng Khương Phong cùng Chiêu Linh cười chọc quên Đằng Chính Hằng, bây giờ ngay cả tam vương gia cũng không biết Mộng Tranh đang ở đâu. Từ khi cô ấy chạy đi trong sáng hôm ấy thì tam vương gia có đi tìm khắp nơi cũng không thấy, chắc giờ cô ấy bên chỗ hoàng hậu.
- Đằng Cảnh: Các ngươi đến đây cũng không phải quá dư thừa sao?
- Đằng Khương Phong: Ca, sao người nỡ buông những lời nói lạnh lùng như thế! (tủi thân)
- Chiêu Linh: Tổn thương lắm ạ! Chuyện này không thể thiếu mặt mọi người được!
- Đằng Chính Hằng: Đệ đến đây lấy thông tin lần cuối để hoàn thành hồ sơ!
Đúng ra chỉ có mình tam vương gia là vì mục đích chính đáng, còn hai cái người kia đến vì thích đông nên vác mặt đến. Lúc đầu Đằng Cảnh không muốn để công chúa Chiêu Linh đến vì cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, một phần con nhỏ này quá khát máu sợ rằng Phù Tuyến Như sẽ bị bầm nhừ như cháo.
Một người không có khiếu ăn nói như Đằng Cảnh thì đành đuối lý trước mấy con “chích chòe” này đành để tất cả đi vào.
Đằng Khương Phong thì bất kì một chuyện gì trong vương phủ hắn cũng biết vì có Phỉ Lan báo tin, không biết con bé này phe ta hay phe địch nữa, chỉ biết không thuộc phe vương gia. Phỉ Lan một lòng tôn kính vương phi nên muốn đến chứng kiến những kẻ hãm hại vương phi phải đền tội.
Bên trong A Hoang cùng quốc sư Bảo Thạch đã có mặt từ lâu, Bảo Thạch thì đang ghi ghi chép chép gì đấy còn A Hoang cung nghênh các vị vương gia công chúa đến.
- A Hoang: Mọi thứ đã vào vị trí thưa vương gia!
Những ánh mắt đỏ ngầu câm phẫn nhìn vào Đằng Cảnh, mùi máu tanh ám vào cả tường, những âm thanh vọng lên từ địa ngục. Bỏ qua tất cả vương gia đi đến chỗ Phù Tuyến Như.
- Đằng Cảnh: Vương phi đã cho ngươi một con đường sống, thế mà ngươi quay lại giết cô ấy! (quay lưng đi) Cho cô ta đoàn tụ với cha cô ta!
Binh lính vào dẫn Phù Tuyến Như ra hành hình, âm thanh tuyệt vọng vang lên xé mà đêm tĩnh mịch nhưng như thế là quá nhẹ tay với cô ta rồi. Đến lúc này gia tộc họ Phù coi như đoạn tử tuyệt tôn, lúc làm ra sao không nghĩ đến hậu quả đến bây giờ thì chỉ còn là tro bụi.
Đến những kẻ đồng lõa, bao ngày qua bọn chúng trải qua bao trận tra tấn dù còn sống nhưng khi ở trong nhà lao này thì chỉ có một con đường chết, chỉ là chết nhẹ nhàng hay chết trong đau đớn thôi.
- Chiêu Linh: Ngũ ca, nhìn mắt huynh ấy sợ quá!
- Đằng Khương Phong: Ta nhìn thấy hoài nên quen rồi!
- Chiêu Linh: Huynh không sợ chút nào sao?
- Đằng Khương Phong: Đây là bản chất thật của huynh ấy, một người máu lạnh vô tình! Có lẽ chúng ta đã quên bản chất này từ khi tẩu tử xuất hiện!
Hai người lặng yên đứng nép một góc nhớ lại những tình huống lúc trước da gà nổi lên từng đợt, không biết bao nhiêu mạng người đã chết trong đây.
- Chiêu Linh: Ngũ ca, muội nghĩ là huynh nên qua bưng cái cô nô tỳ bé nhỏ của huynh về!
Phỉ Lan không hề sợ sệt chút nào, đứng cạnh vương gia chứng kiến từng hành động lâu lâu còn tưởng mình là người tra khảo làm rất nhiệt tình, cô ấy còn muốn bản thân tự tay giết bọn chúng nhưng tất nhiên là không được.
- Đằng Khương Phong: Muội nghĩ huynh có sức ảnh hưởng đến cô ấy không! (bất lực)
- Chiêu Linh: Vô dụng!
Trước khi mặt trời lên, toàn bộ thi thể đã được chôn cất ổn thỏa, nhà giam được dọn dẹp sạch sẽ Cận Nhị cùng Bảo Thạch làm công tác cuối cùng là khử mùi tanh để nơi đây không còn bám lại bất kì một mùi hôi thối nào.
Chiêu Linh trở về phủ, cô ấy không về phòng nghỉ ngơi mà lại đến phòng giam của Mặc Bách, lúc này hắn đang dùng bữa sáng của mình.
- Mặc Bách: Mới sáng sớm mà ngươi đã đến gặp ta rồi!
- Chiêu Linh: Ta mới từ nhà giam của ngươi về!
- Mặc Bách: Vậy là bọn chúng đã bị xử tử rồi!
- Chiêu Linh: Đúng vậy, ta thắc mắc sao từ đó đến giờ bao nhiêu người đến và chết nhưng ngươi vẫn sống nhăn răng! (châm biếm)
- Mặc Bách: Ngươi là người thứ mười hỏi ta rồi đấy! So với chín người trước ta đều nói “ta không biết”, bây giờ đến ngươi ta đã biết câu trả lời “đó là vì ta quá đẹp trai” Đằng Cảnh không nỡ!
- Chiêu Linh: Tên của ca ca mà ngươi cũng dám gọi thẳng, trên thế gian người được phép gọi thẳng tên huynh ấy chỉ còn mình vương phi tẩu tẩu, ghi lại!
- Quản gia: Thưa công chúa, nô tài đã ghi vào sổ phạm quy rồi ạ!
- Chiêu Linh: Khi nào A Hoang qua đón hắn về gửi kèm cuốn sổ này cho ca ca!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.