Vương Gia,vương Phi Đòi Đốt Phủ
Chương 284
bánh bao chay
13/03/2022
Giận đó, ghét đó nhưng làm gì được quốc sư. Luật nhân quả mà, lúc đầu có Lam Ninh thì hâm dọa người này đến người khác giờ thì hay rồi.
''Các ngươi ở đây trông chừng cái con lông lá này, sắp tới hội nghị của các nước chúng ta không muốn có vấn đề gì xảy ra, hiện tại đã nhiều việc lắm rồi!'' - Bảo Thạch dặn dò.
''Vâng ạ!'' - Mọi người đồng thanh.
''Ta về làm việc tiếp có gì thì chạy quá báo! Còn ngươi nên ngoan đi, vương phi đang không khỏe biết điều thì nên nghe lời!'' - Bảo Thạch nhìn chằm chằm vào con sư tử.
Bé con nghe câu nói của Bảo Thạch cũng đúng, nơi này không ai làm hại, cũng chẳng ai ngược đãi bây giờ bản thân nên chăm ngoan mau ăn chóng khỏe, khi hồi phục lại thì trả ơn cứu mạng và chăm sóc của người ta cũng không muộn.
Đúng kiểu là cánh tay đắc lực của đại vương gia có khác, có thể cảm hóa từ con người đến động vật chỉ bằng giọng nói.
''Đúng là mật ngọt chết từ ruồi, chết cả chúa tể của rừng!'' - Lạc rang đứng tặc lưỡi, lắc đầu.
''Quá khen, quá khen! Nhưng đối với Lạc nhỏ cho dù ta có nói bao lời ngọt ngào cũng không lay động được!'' - Bảo Thạch nhìn chăm chăm.
''Ta đã quá chai lì với những lời nói hay hành động âu yếm rồi!'' - Lạc rang không có bất kỳ thái độ nào.
''Thật là khó để được Lạc nhỏ đối xử dịu dàng và vui vẻ!'' - Bảo Thạch đau buồn.
''Nếu muốn tôi cư xử hòa đồng vui vẻ và bình thường như đối xử với người khác, thì ngài cũng cần phải bình thường như mọi người. Tốt nhất là ngài bớt làm gương mặt nham hiểm, ăn mặc thì tiết chế màu sắc lại tôi chưa thấy một vị quốc sư nào lại mặc đồ nổi hơn cả vương phi và hoàng hậu nương. Đặc biệt là nên bớt phô trương da thịt với người khác, ngài là quan thần không phải kỹ năng nơi lầu hoa!'' - Lạc rang nói một mạch.
Quốc sư vẫn chưa kịp xử lý hết nội dung mà phó bếp nói thì người đã đi mất hút. Cậu ấy không nhớ đầy đủ hết nhưng chắc chắn sẽ khắc cốt ghi tâm câu nói nhìn mình giống nam nhân lẳng lơ.
''Huynh bị ốm hả?" - Tiểu Trúc cầm cành chọt vào cái đống bầy nhầy nằm dưới sàn.
''Ta giống một kỹ nam lắm sao!'' - Bảo Thạch
''Giờ huynh nói ta mới để ý là giống thật, ăn mặc thì màu sắc nếu như đoán không lầm huynh thích màu đỏ và vàng nhất. Đến bây giờ ta cũng không biết huynh có bao nhiêu cái quạt, dù đã cố đếm nhưng không hết!'' - Tiểu Trúc đứng ngửa mặt lên trời suy nghĩ.
''Trời ơi có thấu nỗi lòng của tôi!'' - Bảo Thạch bất lực.
''Mà ta hỏi huynh bệnh hả, sao lại mặt đồ tối màu thế này còn tối hơn cả đồ của vương gia nữa! Vương gia gần đây đang thay đổi mặc đồ tươi trẻ hơn, còn huynh đang nổi tự dưng chìm thế?'' - Tiểu Trúc ngồi xuống.
''Hu hu, ta khổ quá tiểu Trúc ơi!'' - Bảo Thạch khóc bù lu bù loa.
''Chết rồi, vậy là bệnh chắc rồi! Huynh ngồi yên đi ta cõng huyng qua chỗ Cận Nhị, huynh ấy trị được bách bệnh chỉ riêng bệnh nghề nghiệp là không trị được thôi!'' - Tiểu Trúc thao tác nhanh chóng khiêng người đi.
Mặc cho số phận đưa đẩy, nước mắt Bảo Thạch vẫn lả chả rơi. Không còn gì đau khổ bằng việc bị người mình thầm thương trộm nhớ nói mình làm "người bán hoa".
''Huynh đừng khóc nữa, ướt cả quần áo của ta rồi! Ta chỉ còn duy nhất hai bộ đồ, bộ đang mặt và một bộ đang phơi giờ mà ướt luôn bộ này là ta lấy chăn mà quấn đấy!'' - Tiểu Trúc hoảng hốt.
''Chứ quần áo của muội đâu hết rồi, vương phi đã may cho muội rất nhiều mà!'' - Bảo Thạch tạm ngừng khóc.
''Thua cờ bạc, thế chấp hết rồi! Bây giờ trên nợ dưới nần nên huynh cố gắng khóc nhưng không có nước mắt nhé!'' - Tiểu Trúc chán nhưng vẫn phải nói.
''Trong vương phủ toàn nam nhân lấy đâu ra người mặc đồ của muội được?''
''Trong phủ tất nhiên là không nhưng ở hoàng cung thì rất nhiều, ta cầm hết quần áo trang sức may vẫn chưa cầm thanh kiếm đi!'' - Tiểu Trúc đi chậm lại.
''Rồi ta đã hiểu! Vương phi đã biết tin chưa?'' - Bảo Thạch thở dài.
''Người vẫn chưa biết nhưng cũng sắp biết rồi, mấy con cung nữ ngoài kia nó nhiều chuyện lắm!'' - Tiểu Trúc sầu não.
''Thôi muội để ta xuống, ta tự đi được! Quay về mà ăn năng hối lỗi với vương phi đi, muội cũng thật là không biết bao nhiêu tiền mới đủ cho muội nữa!'' - Bảo Thạch bước xuống tự thân vận động.
''Đi vậy chừng nào tới?'' - Tiểu Trúc nhìn theo.
''Từ giờ tới tối còn lâu mà!'' - Bảo Thạch thất thiểu bước đi.
''Ta đã khổ gặp người còn khổ hơn! Giờ chuẩn bị chịu phạt mà không lẽ gặp vương phi trong tình trạng dơ bẩn thế này, đành quay về quạt cho bộ đồ kia mau khô thôi!'' - Tiểu Trúc quay lưng bước đi.
Sau bao ngày bị Đằng Cảnh bắt học cầm kì thi họa thì bánh bao nhỏ thay đổi tính tình hoàn toàn, từ một đứa trẻ năng động luôn bày trò chọc phá thì nay đã cư xử nhẹ nhàng và nói năng lại nhỏ nhẹ.
''Ta lớn rồi mấy việc thay đồ hay vệ sinh cá nhân đã tự làm được!'' - Bánh bao nhỏ không để bất kỳ ai chạm vào mình.
''Nhưng đây là nhiệm vụ của các nô tỳ thưa thái tử!'' - Mọi người lúng túng.
''Tự làm được, tự làm được! Nam nữ thụ thụ bất thân, không chạm vào ta!'' - Bánh bao nhỏ che tay trước ngực.
''Các ngươi ở đây trông chừng cái con lông lá này, sắp tới hội nghị của các nước chúng ta không muốn có vấn đề gì xảy ra, hiện tại đã nhiều việc lắm rồi!'' - Bảo Thạch dặn dò.
''Vâng ạ!'' - Mọi người đồng thanh.
''Ta về làm việc tiếp có gì thì chạy quá báo! Còn ngươi nên ngoan đi, vương phi đang không khỏe biết điều thì nên nghe lời!'' - Bảo Thạch nhìn chằm chằm vào con sư tử.
Bé con nghe câu nói của Bảo Thạch cũng đúng, nơi này không ai làm hại, cũng chẳng ai ngược đãi bây giờ bản thân nên chăm ngoan mau ăn chóng khỏe, khi hồi phục lại thì trả ơn cứu mạng và chăm sóc của người ta cũng không muộn.
Đúng kiểu là cánh tay đắc lực của đại vương gia có khác, có thể cảm hóa từ con người đến động vật chỉ bằng giọng nói.
''Đúng là mật ngọt chết từ ruồi, chết cả chúa tể của rừng!'' - Lạc rang đứng tặc lưỡi, lắc đầu.
''Quá khen, quá khen! Nhưng đối với Lạc nhỏ cho dù ta có nói bao lời ngọt ngào cũng không lay động được!'' - Bảo Thạch nhìn chăm chăm.
''Ta đã quá chai lì với những lời nói hay hành động âu yếm rồi!'' - Lạc rang không có bất kỳ thái độ nào.
''Thật là khó để được Lạc nhỏ đối xử dịu dàng và vui vẻ!'' - Bảo Thạch đau buồn.
''Nếu muốn tôi cư xử hòa đồng vui vẻ và bình thường như đối xử với người khác, thì ngài cũng cần phải bình thường như mọi người. Tốt nhất là ngài bớt làm gương mặt nham hiểm, ăn mặc thì tiết chế màu sắc lại tôi chưa thấy một vị quốc sư nào lại mặc đồ nổi hơn cả vương phi và hoàng hậu nương. Đặc biệt là nên bớt phô trương da thịt với người khác, ngài là quan thần không phải kỹ năng nơi lầu hoa!'' - Lạc rang nói một mạch.
Quốc sư vẫn chưa kịp xử lý hết nội dung mà phó bếp nói thì người đã đi mất hút. Cậu ấy không nhớ đầy đủ hết nhưng chắc chắn sẽ khắc cốt ghi tâm câu nói nhìn mình giống nam nhân lẳng lơ.
''Huynh bị ốm hả?" - Tiểu Trúc cầm cành chọt vào cái đống bầy nhầy nằm dưới sàn.
''Ta giống một kỹ nam lắm sao!'' - Bảo Thạch
''Giờ huynh nói ta mới để ý là giống thật, ăn mặc thì màu sắc nếu như đoán không lầm huynh thích màu đỏ và vàng nhất. Đến bây giờ ta cũng không biết huynh có bao nhiêu cái quạt, dù đã cố đếm nhưng không hết!'' - Tiểu Trúc đứng ngửa mặt lên trời suy nghĩ.
''Trời ơi có thấu nỗi lòng của tôi!'' - Bảo Thạch bất lực.
''Mà ta hỏi huynh bệnh hả, sao lại mặt đồ tối màu thế này còn tối hơn cả đồ của vương gia nữa! Vương gia gần đây đang thay đổi mặc đồ tươi trẻ hơn, còn huynh đang nổi tự dưng chìm thế?'' - Tiểu Trúc ngồi xuống.
''Hu hu, ta khổ quá tiểu Trúc ơi!'' - Bảo Thạch khóc bù lu bù loa.
''Chết rồi, vậy là bệnh chắc rồi! Huynh ngồi yên đi ta cõng huyng qua chỗ Cận Nhị, huynh ấy trị được bách bệnh chỉ riêng bệnh nghề nghiệp là không trị được thôi!'' - Tiểu Trúc thao tác nhanh chóng khiêng người đi.
Mặc cho số phận đưa đẩy, nước mắt Bảo Thạch vẫn lả chả rơi. Không còn gì đau khổ bằng việc bị người mình thầm thương trộm nhớ nói mình làm "người bán hoa".
''Huynh đừng khóc nữa, ướt cả quần áo của ta rồi! Ta chỉ còn duy nhất hai bộ đồ, bộ đang mặt và một bộ đang phơi giờ mà ướt luôn bộ này là ta lấy chăn mà quấn đấy!'' - Tiểu Trúc hoảng hốt.
''Chứ quần áo của muội đâu hết rồi, vương phi đã may cho muội rất nhiều mà!'' - Bảo Thạch tạm ngừng khóc.
''Thua cờ bạc, thế chấp hết rồi! Bây giờ trên nợ dưới nần nên huynh cố gắng khóc nhưng không có nước mắt nhé!'' - Tiểu Trúc chán nhưng vẫn phải nói.
''Trong vương phủ toàn nam nhân lấy đâu ra người mặc đồ của muội được?''
''Trong phủ tất nhiên là không nhưng ở hoàng cung thì rất nhiều, ta cầm hết quần áo trang sức may vẫn chưa cầm thanh kiếm đi!'' - Tiểu Trúc đi chậm lại.
''Rồi ta đã hiểu! Vương phi đã biết tin chưa?'' - Bảo Thạch thở dài.
''Người vẫn chưa biết nhưng cũng sắp biết rồi, mấy con cung nữ ngoài kia nó nhiều chuyện lắm!'' - Tiểu Trúc sầu não.
''Thôi muội để ta xuống, ta tự đi được! Quay về mà ăn năng hối lỗi với vương phi đi, muội cũng thật là không biết bao nhiêu tiền mới đủ cho muội nữa!'' - Bảo Thạch bước xuống tự thân vận động.
''Đi vậy chừng nào tới?'' - Tiểu Trúc nhìn theo.
''Từ giờ tới tối còn lâu mà!'' - Bảo Thạch thất thiểu bước đi.
''Ta đã khổ gặp người còn khổ hơn! Giờ chuẩn bị chịu phạt mà không lẽ gặp vương phi trong tình trạng dơ bẩn thế này, đành quay về quạt cho bộ đồ kia mau khô thôi!'' - Tiểu Trúc quay lưng bước đi.
Sau bao ngày bị Đằng Cảnh bắt học cầm kì thi họa thì bánh bao nhỏ thay đổi tính tình hoàn toàn, từ một đứa trẻ năng động luôn bày trò chọc phá thì nay đã cư xử nhẹ nhàng và nói năng lại nhỏ nhẹ.
''Ta lớn rồi mấy việc thay đồ hay vệ sinh cá nhân đã tự làm được!'' - Bánh bao nhỏ không để bất kỳ ai chạm vào mình.
''Nhưng đây là nhiệm vụ của các nô tỳ thưa thái tử!'' - Mọi người lúng túng.
''Tự làm được, tự làm được! Nam nữ thụ thụ bất thân, không chạm vào ta!'' - Bánh bao nhỏ che tay trước ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.