Vương Gia,vương Phi Đòi Đốt Phủ
Chương 35: Công việc đầu tiên
bánh bao chay
04/01/2021
- Bà bà: Sao con dậy sớm thế, mặt trời còn chưa lên nữa? (nhìn vào Lam Ninh đang đi từ cửa ra)
\- Lam Ninh: Theo thói quen ạ, bà cũng dậy sớm đấy thôi!
\- Bà bà: Ta lớn tuổi rồi ngủ nhiêu đây là đủ rồi, tối mấy con đói bụng cái nửa đêm ra nướng khoai ăn à?
\- Lam Ninh: Vâng ạ, có một con heo ăn không biết no ạ! (cười tít mắt)
\- Bà bà: Ha ha ha, ăn nhiều mới có nhiều sức khỏe mà làm việc, ban ngày tiểu Trúc cứ chạy lăng xăng khắp chỗ này chỗ kia nên đến tối đói cũng là điều hiển nhiên!
\- Tiểu Trúc: Hu hu cảm ơn bà đã quan tâm con (cảm động muốn rớt nước mắt)
\- Tiểu Phấn: Bà bà cứ nói đỡ cho muội ấy, muội ấy ăn thêm nhiều nữa là nuôi không nổi luôn!
Cả bà bà cùng Lam Ninh, tiểu Phấn cười phá lên , mặc cho tiểu Trúc ngồi bí xị mặt trông đáng thương vô cùng.
\- Bà bà: Sáng nay bà đi ra chợ mua đồ ăn các con có muốn theo không?
\- Tiểu Trúc: Ra chợ có nhiều đồ ăn hơn nữa! (gương mặt đang buồn nghe đồ ăn là vui lại liền)
\- Tiểu Phấn: Tiểu Trúc, hôm qua muội hứa sao?
\- Tiểu Trúc: Bà ơi còn lỡ hứa hôm nay đi lên núi với tỷ tỷ rồi, bà đi mua quà về cho con với con không ăn không đâu, con đưa tiền cho bà nè! (hai tay đưa tiền ra)
\- Tiểu Phấn: Muội ăn rồi phá không ngờ cũng biết dành dụm đấy!
\- Tiểu Trúc: Tiền này cũng khó khăn lắm mới được, con gửi bà! (gương mặt hơi tiếc nuối)
\- Tiểu Phấn: Tiểu Trúc đưa bà, bà cầm đi ạ xoay xở tiền quà vặt của muội ấy! (gương mặt muốn cười nhưng cố nhịn)
\- Bà bà: Ờ, bà cầm!
Bà bà xách cái giỏ mây đan đi ra khá xa ở đây tiểu Phấn mới ghé vào tay tiểu Trúc thì thầm
\- Tiểu Phấn: Ta bênh vực cho muội ấy, nếu bà biết đống tiền đó muội chơi các cược với đám binh lính không có tiền mới thế chấp tài sản đưa muội rồi muội đem đi bán mới có nhiều tiền thế à! (từng lời nói như xát muối vào tim tiểu Trúc)
\- Tiểu Trúc: Tỷ nhỏ tiếng thôi kẽo Lam Ninh tỷ tỷ nghe thấy đấy!
\- Lam Ninh: Hai đứa thì thầm gì thế, lấy giỏ với kéo ra hôm nay chúng ta đi hái thuốc!
\- Tiểu Phấn, tiểu Trúc: Vâng, tụi muội đến liền đây! (tiểu Trúc vội vàng phi thẳng đến)
Cả ba người đang chuẩn bị dụng cụ đi vào rừng thì có một ông lão gương mặt hớt hãi chạy lại
\- Ông lão: Bà bà có đây không?
\- Tiểu Phấn: Bà vừa đi ra chợ, có chuyện gì không ông?
\- Ông lão: Vợ ta không hiểu làm sao đau bụng quá trời, còn nôn mửa gặp bà bị bệnh về tim nên giờ cả người mệt không nhúc nhích nổi, nên ta qua đây nhờ bà bà qua xem giúp! (hớt hãi)
\- Lam Ninh: Tiểu Phấn, vào trong lấy cái giỏ thuốc trên đầu giường!
\- Ông lão: Đi đi, đi theo ông gần ngay đây thôi! (chạy thật nhanh)
Lam Ninh cùng tiểu Trúc chạy theo ông lão đang chạy thật nhanh còn tiểu Phấn thì chạy theo sau, mà cũng công nhận người già mà chạy nhanh thật có mình tiểu Trúc có học võ nên chạy theo bình thường còn cái người lười vận động như Lam Ninh phải hì hục theo sau, thở không ra hơi.
Đến nơi là một ngôi nhà bé bé nhưng lại vô cùng thoáng mát, một bà lão đang nằm trên giường thân hình tiều tụy, hơi thở yếu.
\- Ông lão: Bà ơi, bà thấy sao rồi! (nhẹ nhàng đỡ đầu bà lên)
\- Bà lão: Chắc tôi không qua khỏi rồi ông ơi, giờ tôi mệt quá!
Không nói gì Lam Ninh trực tiếp đi vào bắt mạch, sờ bụng trước lúc đó Lam Ninh kêu tiểu Trúc đi xung quanh xem sao có đồ ăn hay điều gì lạ không.
\- Lam Ninh: Trong tuần này bà có ăn gì lạ không?
\- Ông lão: Trong tuần đa số chúng ta ăn cá cùng ít rau sau vườn cũng chỉ không gì lạ, từ trước đến giờ chúng ta cũng ăn như thế!
\- Lam Ninh: Cá sao? Tiểu Phấn em ra chỗ hồ nước nhà ông lão dùng xem thế nào?
\- Tiểu Phấn: Vâng ạ!
\- Lam Ninh: Bây giờ con đưa thuốc giảm buồn nôn, thuốc này nhẹ nên không gây mệt cho tim.
\- Tiểu Trúc: Tỷ tỷ, muội thấy đồ ăn còn thừa lạ, ngửi thử nghe mùi hơi lạ không giống những con cá trước đây muội ăn.
\- Lam Ninh: Đưa tỷ xem (sau một lúc xem xét), cá này nhìn vẫn bình thường không gì đáng ngại nhưng nghĩ là vùng nước nơi nó sống có gì bất bình thường.
\- Lam Ninh: Tiểu Trúc, muội về lấy một ít nước trong lu của bà đem qua đây rồi qua đây nấu nước nóng kèm một ít nước cháo nha!
\- Tiểu Trúc: Vâng thưa tỷ tỷ, có ngay đây!
Tiểu Trúc nhanh nhẹn làm theo yêu cầu Lam Ninh, còn Lam Ninh thì sắp xếp lại đỡ bà lên nằm tựa lưng khi có nước thì đưa bà uống, sau đó Lam Ninh pha một ít nước gừng ấm sau khi bà ăn một ít cháo lỏng thì cơ thể dần
đỡ lại.
\- Lam Ninh: Ông thường xuyên dẫn bà ra nơi thoáng mát hít thở không khí trong lành, bây giờ đừng lấy nước ở hồ đó, chăm uống nước ấm nữa nha bà, có vấn đề gì thì cứ qua nhà bà bà tìm con.
\- Ông lão: Cảm ơn các con, không có các con ông già này không biết phải làm sao! (gương mặt xúc động)
\- Bà lão: (đứng dậy) Ta cũng cảm ơn!
\- Lam Ninh: Ấy bà ơi, bà còn bệnh đừng đứng dậy vội như thế, bà nhớ ngồi tựa lưng nữa nhé!
\- Bà lão: Cảm ơn các con!
\- Lam Ninh: Theo thói quen ạ, bà cũng dậy sớm đấy thôi!
\- Bà bà: Ta lớn tuổi rồi ngủ nhiêu đây là đủ rồi, tối mấy con đói bụng cái nửa đêm ra nướng khoai ăn à?
\- Lam Ninh: Vâng ạ, có một con heo ăn không biết no ạ! (cười tít mắt)
\- Bà bà: Ha ha ha, ăn nhiều mới có nhiều sức khỏe mà làm việc, ban ngày tiểu Trúc cứ chạy lăng xăng khắp chỗ này chỗ kia nên đến tối đói cũng là điều hiển nhiên!
\- Tiểu Trúc: Hu hu cảm ơn bà đã quan tâm con (cảm động muốn rớt nước mắt)
\- Tiểu Phấn: Bà bà cứ nói đỡ cho muội ấy, muội ấy ăn thêm nhiều nữa là nuôi không nổi luôn!
Cả bà bà cùng Lam Ninh, tiểu Phấn cười phá lên , mặc cho tiểu Trúc ngồi bí xị mặt trông đáng thương vô cùng.
\- Bà bà: Sáng nay bà đi ra chợ mua đồ ăn các con có muốn theo không?
\- Tiểu Trúc: Ra chợ có nhiều đồ ăn hơn nữa! (gương mặt đang buồn nghe đồ ăn là vui lại liền)
\- Tiểu Phấn: Tiểu Trúc, hôm qua muội hứa sao?
\- Tiểu Trúc: Bà ơi còn lỡ hứa hôm nay đi lên núi với tỷ tỷ rồi, bà đi mua quà về cho con với con không ăn không đâu, con đưa tiền cho bà nè! (hai tay đưa tiền ra)
\- Tiểu Phấn: Muội ăn rồi phá không ngờ cũng biết dành dụm đấy!
\- Tiểu Trúc: Tiền này cũng khó khăn lắm mới được, con gửi bà! (gương mặt hơi tiếc nuối)
\- Tiểu Phấn: Tiểu Trúc đưa bà, bà cầm đi ạ xoay xở tiền quà vặt của muội ấy! (gương mặt muốn cười nhưng cố nhịn)
\- Bà bà: Ờ, bà cầm!
Bà bà xách cái giỏ mây đan đi ra khá xa ở đây tiểu Phấn mới ghé vào tay tiểu Trúc thì thầm
\- Tiểu Phấn: Ta bênh vực cho muội ấy, nếu bà biết đống tiền đó muội chơi các cược với đám binh lính không có tiền mới thế chấp tài sản đưa muội rồi muội đem đi bán mới có nhiều tiền thế à! (từng lời nói như xát muối vào tim tiểu Trúc)
\- Tiểu Trúc: Tỷ nhỏ tiếng thôi kẽo Lam Ninh tỷ tỷ nghe thấy đấy!
\- Lam Ninh: Hai đứa thì thầm gì thế, lấy giỏ với kéo ra hôm nay chúng ta đi hái thuốc!
\- Tiểu Phấn, tiểu Trúc: Vâng, tụi muội đến liền đây! (tiểu Trúc vội vàng phi thẳng đến)
Cả ba người đang chuẩn bị dụng cụ đi vào rừng thì có một ông lão gương mặt hớt hãi chạy lại
\- Ông lão: Bà bà có đây không?
\- Tiểu Phấn: Bà vừa đi ra chợ, có chuyện gì không ông?
\- Ông lão: Vợ ta không hiểu làm sao đau bụng quá trời, còn nôn mửa gặp bà bị bệnh về tim nên giờ cả người mệt không nhúc nhích nổi, nên ta qua đây nhờ bà bà qua xem giúp! (hớt hãi)
\- Lam Ninh: Tiểu Phấn, vào trong lấy cái giỏ thuốc trên đầu giường!
\- Ông lão: Đi đi, đi theo ông gần ngay đây thôi! (chạy thật nhanh)
Lam Ninh cùng tiểu Trúc chạy theo ông lão đang chạy thật nhanh còn tiểu Phấn thì chạy theo sau, mà cũng công nhận người già mà chạy nhanh thật có mình tiểu Trúc có học võ nên chạy theo bình thường còn cái người lười vận động như Lam Ninh phải hì hục theo sau, thở không ra hơi.
Đến nơi là một ngôi nhà bé bé nhưng lại vô cùng thoáng mát, một bà lão đang nằm trên giường thân hình tiều tụy, hơi thở yếu.
\- Ông lão: Bà ơi, bà thấy sao rồi! (nhẹ nhàng đỡ đầu bà lên)
\- Bà lão: Chắc tôi không qua khỏi rồi ông ơi, giờ tôi mệt quá!
Không nói gì Lam Ninh trực tiếp đi vào bắt mạch, sờ bụng trước lúc đó Lam Ninh kêu tiểu Trúc đi xung quanh xem sao có đồ ăn hay điều gì lạ không.
\- Lam Ninh: Trong tuần này bà có ăn gì lạ không?
\- Ông lão: Trong tuần đa số chúng ta ăn cá cùng ít rau sau vườn cũng chỉ không gì lạ, từ trước đến giờ chúng ta cũng ăn như thế!
\- Lam Ninh: Cá sao? Tiểu Phấn em ra chỗ hồ nước nhà ông lão dùng xem thế nào?
\- Tiểu Phấn: Vâng ạ!
\- Lam Ninh: Bây giờ con đưa thuốc giảm buồn nôn, thuốc này nhẹ nên không gây mệt cho tim.
\- Tiểu Trúc: Tỷ tỷ, muội thấy đồ ăn còn thừa lạ, ngửi thử nghe mùi hơi lạ không giống những con cá trước đây muội ăn.
\- Lam Ninh: Đưa tỷ xem (sau một lúc xem xét), cá này nhìn vẫn bình thường không gì đáng ngại nhưng nghĩ là vùng nước nơi nó sống có gì bất bình thường.
\- Lam Ninh: Tiểu Trúc, muội về lấy một ít nước trong lu của bà đem qua đây rồi qua đây nấu nước nóng kèm một ít nước cháo nha!
\- Tiểu Trúc: Vâng thưa tỷ tỷ, có ngay đây!
Tiểu Trúc nhanh nhẹn làm theo yêu cầu Lam Ninh, còn Lam Ninh thì sắp xếp lại đỡ bà lên nằm tựa lưng khi có nước thì đưa bà uống, sau đó Lam Ninh pha một ít nước gừng ấm sau khi bà ăn một ít cháo lỏng thì cơ thể dần
đỡ lại.
\- Lam Ninh: Ông thường xuyên dẫn bà ra nơi thoáng mát hít thở không khí trong lành, bây giờ đừng lấy nước ở hồ đó, chăm uống nước ấm nữa nha bà, có vấn đề gì thì cứ qua nhà bà bà tìm con.
\- Ông lão: Cảm ơn các con, không có các con ông già này không biết phải làm sao! (gương mặt xúc động)
\- Bà lão: (đứng dậy) Ta cũng cảm ơn!
\- Lam Ninh: Ấy bà ơi, bà còn bệnh đừng đứng dậy vội như thế, bà nhớ ngồi tựa lưng nữa nhé!
\- Bà lão: Cảm ơn các con!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.