Vương Gia,vương Phi Đòi Đốt Phủ
Chương 183: Náo loạn tại chính điện
bánh bao chay
27/02/2021
Nói thật mấy ông lính này cũng nhiều chuyện lắm nha! Từ khi sau lễ dạm hỏi
thành công ngoài mong đợi cái vương phủ này như thay da đổi thịt không
khí như mùa xuân tràn về. Từ trước giờ nơi đây giống như núi tuyết ngàn
năm lạnh lẽo, âm u khiến người ta đi ngang có cảm giác lạnh toát sống
lưng sao mà giống cái nghĩa địa thế.
“Vương phi, chí nguy chí nguy là chí nguy!”
Không khí vui vẻ bị xé toạc bởi một âm thanh vang vọng từ cổng vào đến phòng của vương. Một binh lính từ trong chạy đến báo tin với một vẻ mặt hớt hải nhưng mà cái nết báo tin của tên này ghét quá.
“Có chuyện gì mà hớt hãi thế?” – Lam Ninh vội mở cửa đi ra.
“Thưa vương phi, vương gia...vương gia bị thương!” – Nói bằng giọng gió.
Mọi người đều ngạc nhiên, Lam Ninh chạy vội vào đầu giường lấy túi sơ cứu chạy vào cung, tiểu Phấn thì cầm theo áo choàng của vương phi còn tiểu Trúc chạy đi tìm tên ham ăn A Tú rồi cũng lật đật phóng như bay đến chính điện.
Trong triều bây giờ gà bay chó chạy khắp nơi, những gương mặt hoảng sợ còn hoàng thượng không ngồi trên ngai mà cũng đi đến chỗ Cảnh vương gia.
“Phù, phù có chuyện gì thế?” – Lam Ninh chạy thẳng vào.
“Thưa vương phi, lúc nãy chủ soái Hỏa lan quốc đến để chào tạm biệt mọi người, trong lúc nói chuyện buôn lời không hay đến vương gia, ngũ vương gia cảm thấy tức giận nên đi lại đánh chủ soái. Vương gia chạy vào can ra thì bị ngũ vương gia cùng chủ soái đánh vào mặt và bây giờ thành ra như vậy! – Bảo Thạch vội băng bó vừa nói.
Trong nơi sâu tận cùng trái đất, Đằng Khương Phong đang ôm mặt ăn năng không ngờ việc bản thân mới vừa gây ra.
Còn Kỵ Danh không có vẻ ra gì là ăn năn hối cải, đang ngồi ung dung uống trà chỉ hơi khác xíu là xung quanh có Đằng Chính Hằng (tam vương gia), Đằng Dung Khoán (tứ vương gia) cùng vô vàn binh lính bao vây xung quanh.
“Ai biểu chúng ta đang đánh nhau, hắn bay vô làm gì!” – Kỵ Danh bình thản nhưng có chút vui vì đánh được Đằng Cảnh.
Hoàng thượng thấy Lam Ninh đến nên mới bình tĩnh đi lên ghế ngồi xuống, trưởng công công dâng lên một ly trà hoàng thượng liền uống hết.
“Cho trẫm một ly nữa!” – Tay run.
Lam Ninh không biết lúc này nên buồn hay nên gì nữa không ngờ vương gia cũng có lúc rơi vào tình huống thế này. Đằng Cảnh vẫn ngồi đấy để Lam Ninh xứt thuốc còn Bảo Thạch cứ như là con mình bị người ta ăn hiếp nên kiểm tra tay chân đầy lo lắng.
Sau khi thoa xong thì Lam Ninh mới ngước mặt lên nhìn cận mặt Đằng Cảnh, xém một chút nữa là không nhịn được mà cười vào mặt vương gia.
“Nàng muốn cười thì cứ cười đi!” – Đằng Cảnh buôn lời thản nhiên.
“Ưm, không có tại nhìn mặt chàng xưng thấy thương quá à!” – Lam Ninh cố gắng giải thích.
Tình hình hiện tại thì họp hành gì nữa nên hoàng thượng cho quan thần trong triều về hết, chỉ còn lại những nhân vật chính.
Đợi đến khi quan thần ra về hết, Đằng Khương Phong mới dám đi lại nhận tội với vương gia.
“Lúc nãy đệ giận quá không kiểm soát được hành động cho đệ xin lỗi ca ca!” – Đằng Khương Phong khóc bù lu bù loa.
Đằng Cảnh vẫn không cảm xúc gì và cũng không thèm nhìn qua Khương Phong, ngũ vương gia khóc lớn hơn nữa. Thà rằng là Đằng Cảnh đánh cho Khương Phong một trận chứ cứ im im thế này chắc ngũ vương gia đập đầu vào gối chết mất.
“Hắn đáng đời!” Kỵ Danh không hề suy nghĩ nói thẳng ra.
“Ngươi, cái tên đáng ghét này ta phải đánh cho ngươi một trận ngươi mới chừa!” – Đằng Khương Phong dãy đành đạch lao vào như con thiêu thân.
Lập tức mọi người chạy vào cản ra, Bạch Lâm ôm chân Kỵ Danh giữ lại còn bên này A Tú ôm bụng Đằng Khương Phong lại. Hoàng thượng thấy tình hình không kham nổi nên cùng trưởng công công lén lén rút đi.
Tình hình ngày một không kiểm soát được thì lúc này Phỉ Lan đi vào.
“Nô tỳ tham kiến vương gia, vương phi!” – Phỉ Lan vẫn bình tĩnh hành lễ.
“Muội đến thật đúng lúc, dẹp loạn đi!” – Lam Ninh đứng lên chỉ tay vào cái bùi nhùi đằng kia.
Phỉ Lan không hề lên tiếng đi lại chỗ Đằng Khương Phong, ngũ vương gia vừa nhìn thấy Phỉ Lan liền dừng hành động của mình lại và bắt đầu diễn tuồng nhõng nhẽo.
“Nô tỳ xin phép vương gia mang ngũ vương gia về, hôm khác sẽ đưa đến bồi tội với vương gia!” – Phỉ Lan quỳ xuống.
Sau đó Đằng Khương Phong bị Phỉ Lan kéo về phủ, nơi này còn ai đánh nhau với Kỵ Danh hắn cũng bước ra về.
Thấy Kỵ Danh cùng Bạch Lâm ra về, Đằng Cảnh đang bị đau vẫn cố gắng “khịa” hắn.
“Lam Ninh ta đau quá, sợ là chút nữa không tự ăn cơm được!” – Đằng Cảnh cố tình nói to.
“Thôi được rồi, lát sẽ kêu nhà bếp nấu cháo cho vương gia!” – Lam Ninh thở dài.
“Thế nàng đút cho ta luôn được không?” – Tiếp tục diễn.
“Được, bây giờ hồi phủ thôi!” – Lam Ninh ra về cùng Đằng Cảnh.
Đằng Cảnh bước qua Kỵ Danh nhẹ cười với hắn một cái chứng tỏ việc làm của hắn quá ngu ngốc, ta bị đau một chút nhưng ta có vương phi chăm sóc.
“Vương phi, chí nguy chí nguy là chí nguy!”
Không khí vui vẻ bị xé toạc bởi một âm thanh vang vọng từ cổng vào đến phòng của vương. Một binh lính từ trong chạy đến báo tin với một vẻ mặt hớt hải nhưng mà cái nết báo tin của tên này ghét quá.
“Có chuyện gì mà hớt hãi thế?” – Lam Ninh vội mở cửa đi ra.
“Thưa vương phi, vương gia...vương gia bị thương!” – Nói bằng giọng gió.
Mọi người đều ngạc nhiên, Lam Ninh chạy vội vào đầu giường lấy túi sơ cứu chạy vào cung, tiểu Phấn thì cầm theo áo choàng của vương phi còn tiểu Trúc chạy đi tìm tên ham ăn A Tú rồi cũng lật đật phóng như bay đến chính điện.
Trong triều bây giờ gà bay chó chạy khắp nơi, những gương mặt hoảng sợ còn hoàng thượng không ngồi trên ngai mà cũng đi đến chỗ Cảnh vương gia.
“Phù, phù có chuyện gì thế?” – Lam Ninh chạy thẳng vào.
“Thưa vương phi, lúc nãy chủ soái Hỏa lan quốc đến để chào tạm biệt mọi người, trong lúc nói chuyện buôn lời không hay đến vương gia, ngũ vương gia cảm thấy tức giận nên đi lại đánh chủ soái. Vương gia chạy vào can ra thì bị ngũ vương gia cùng chủ soái đánh vào mặt và bây giờ thành ra như vậy! – Bảo Thạch vội băng bó vừa nói.
Trong nơi sâu tận cùng trái đất, Đằng Khương Phong đang ôm mặt ăn năng không ngờ việc bản thân mới vừa gây ra.
Còn Kỵ Danh không có vẻ ra gì là ăn năn hối cải, đang ngồi ung dung uống trà chỉ hơi khác xíu là xung quanh có Đằng Chính Hằng (tam vương gia), Đằng Dung Khoán (tứ vương gia) cùng vô vàn binh lính bao vây xung quanh.
“Ai biểu chúng ta đang đánh nhau, hắn bay vô làm gì!” – Kỵ Danh bình thản nhưng có chút vui vì đánh được Đằng Cảnh.
Hoàng thượng thấy Lam Ninh đến nên mới bình tĩnh đi lên ghế ngồi xuống, trưởng công công dâng lên một ly trà hoàng thượng liền uống hết.
“Cho trẫm một ly nữa!” – Tay run.
Lam Ninh không biết lúc này nên buồn hay nên gì nữa không ngờ vương gia cũng có lúc rơi vào tình huống thế này. Đằng Cảnh vẫn ngồi đấy để Lam Ninh xứt thuốc còn Bảo Thạch cứ như là con mình bị người ta ăn hiếp nên kiểm tra tay chân đầy lo lắng.
Sau khi thoa xong thì Lam Ninh mới ngước mặt lên nhìn cận mặt Đằng Cảnh, xém một chút nữa là không nhịn được mà cười vào mặt vương gia.
“Nàng muốn cười thì cứ cười đi!” – Đằng Cảnh buôn lời thản nhiên.
“Ưm, không có tại nhìn mặt chàng xưng thấy thương quá à!” – Lam Ninh cố gắng giải thích.
Tình hình hiện tại thì họp hành gì nữa nên hoàng thượng cho quan thần trong triều về hết, chỉ còn lại những nhân vật chính.
Đợi đến khi quan thần ra về hết, Đằng Khương Phong mới dám đi lại nhận tội với vương gia.
“Lúc nãy đệ giận quá không kiểm soát được hành động cho đệ xin lỗi ca ca!” – Đằng Khương Phong khóc bù lu bù loa.
Đằng Cảnh vẫn không cảm xúc gì và cũng không thèm nhìn qua Khương Phong, ngũ vương gia khóc lớn hơn nữa. Thà rằng là Đằng Cảnh đánh cho Khương Phong một trận chứ cứ im im thế này chắc ngũ vương gia đập đầu vào gối chết mất.
“Hắn đáng đời!” Kỵ Danh không hề suy nghĩ nói thẳng ra.
“Ngươi, cái tên đáng ghét này ta phải đánh cho ngươi một trận ngươi mới chừa!” – Đằng Khương Phong dãy đành đạch lao vào như con thiêu thân.
Lập tức mọi người chạy vào cản ra, Bạch Lâm ôm chân Kỵ Danh giữ lại còn bên này A Tú ôm bụng Đằng Khương Phong lại. Hoàng thượng thấy tình hình không kham nổi nên cùng trưởng công công lén lén rút đi.
Tình hình ngày một không kiểm soát được thì lúc này Phỉ Lan đi vào.
“Nô tỳ tham kiến vương gia, vương phi!” – Phỉ Lan vẫn bình tĩnh hành lễ.
“Muội đến thật đúng lúc, dẹp loạn đi!” – Lam Ninh đứng lên chỉ tay vào cái bùi nhùi đằng kia.
Phỉ Lan không hề lên tiếng đi lại chỗ Đằng Khương Phong, ngũ vương gia vừa nhìn thấy Phỉ Lan liền dừng hành động của mình lại và bắt đầu diễn tuồng nhõng nhẽo.
“Nô tỳ xin phép vương gia mang ngũ vương gia về, hôm khác sẽ đưa đến bồi tội với vương gia!” – Phỉ Lan quỳ xuống.
Sau đó Đằng Khương Phong bị Phỉ Lan kéo về phủ, nơi này còn ai đánh nhau với Kỵ Danh hắn cũng bước ra về.
Thấy Kỵ Danh cùng Bạch Lâm ra về, Đằng Cảnh đang bị đau vẫn cố gắng “khịa” hắn.
“Lam Ninh ta đau quá, sợ là chút nữa không tự ăn cơm được!” – Đằng Cảnh cố tình nói to.
“Thôi được rồi, lát sẽ kêu nhà bếp nấu cháo cho vương gia!” – Lam Ninh thở dài.
“Thế nàng đút cho ta luôn được không?” – Tiếp tục diễn.
“Được, bây giờ hồi phủ thôi!” – Lam Ninh ra về cùng Đằng Cảnh.
Đằng Cảnh bước qua Kỵ Danh nhẹ cười với hắn một cái chứng tỏ việc làm của hắn quá ngu ngốc, ta bị đau một chút nhưng ta có vương phi chăm sóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.