Vương Gia,vương Phi Đòi Đốt Phủ
Chương 325: Ta cho phép nàng sàm sỡ!
bánh bao chay
15/04/2022
Đường đi hóa xa mà đường về lại gần, vì đường về đã có Lam Ninh. Đoạn đường từ đó trở về kinh thành vương phi dành toàn bộ để ngủ và dựa dẫm vào Đằng Cảnh chỉ để ngủ.
“Báo vương gia!” – A Tịnh nói thì thầm.
“Có chuyện gì?” – Đằng Cảnh ra hiệu.
“Gần tới kinh thành rồi, để tránh kinh động dân chúng thần xem phép cùng binh lính đưa Phong Tuyết đi đường khác!” – A Tịnh tiếp tục thì thầm và ra dấu.
Đằng Cảnh khẽ gật đầu, A Tịnh lập tức cùng đội quân trăm người rẻ vào hướng khác. Vương gia sợ có chút biến động sẽ làm vương phi thức dậy nên nhẹ ôm lại và vỗ nhẹ nhẹ, xem có khác gì dỗ trẻ con ngủ không chứ.
Đằng Khương Phong đứng trên quan sát thấy xe ngựa của đại vương gia hồi kinh bèn lập tức ra hiệu mở cửa, bản thân thì nhanh chóng tập hợp người chạy ra nghênh đón. Chuẩn bị chạy đi thì binh lính đi cùng A Tịnh chạy lại báo với ngũ vương gia.
“Thưa ngũ vương gia, đại vương gia kêu thuộc hạ báo với người không cần ra nghênh đón ạ!” – Binh lính khom người.
“Vì sao thế?” – Đằng Khương Phong thắc mắc.
“Vương gia nói ngũ vương gia rất ồn ào sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của đại vương phi, nên vương gia không cho người đi đón ạ! Thuộc hạ xin phép!” – Binh lính rời đi.
Binh lính vừa rời đi, Đằng Khương Phong khuỵa người xuống ôm ngực một cách tràn đầy đau khổ.
“Ta đâu có ồn ào lắm đâu!” – Đằng Khương Phong nức nở chạy đi.
Nếu như lúc trước là ngũ vương gia sẽ chạy về mách với hoàng thái hậu, nhưng bây giờ người đã có vương phi vì thế Khương Phong đành chạy về nhõng nhẽo với vợ.
Trên con đường vào thành để tránh những tiếng ào của người qua lại, Đằng Cảnh kéo tất cả rèm lại và xoay người ôm gọn Lam Ninh trong lòng đảm bảo không một âm thanh nào ảnh hưởng đến vương phi.
Đến vương phủ thì mọi người cũng hành lễ trong im lặng, Đằng Cảnh nhẹ nhàng bế Lam Ninh vào phòng ngủ. Đến khi đặt người xuống mà Lam Ninh vẫn bám lấy Đằng Cảnh, chỉ còn cách vương gia leo lên ngủ cùng với vương phi.
Phía bên ngoài mọi người chỉ dám nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ cơ thể. Không một tiếng động nào phát ra, đến tiếng muỗi còn không nghe.
"Chắc là nàng ấy rất mệt, nằm ngủ ngay ngắn không cử động chút nào!" - Đằng Cảnh nói thầm.
Cùng là người Tuyết lễ quốc nhưng lại bị đối xử không công bằng. Bây giờ Phong Tuyết đang tận hưởng sự chăm sóc siêu đặc biệt đến từ thái y của vương phủ. Còn Hoa Thúy ngồi một góc như đang cầu nguyện cho đại nhân không bị thương gì, nhưng cô ta sai rồi người mình nên cầu nguyện bây giờ chính là cô ấy.
“Nếu có bất kỳ vấn đề gì không khỏe ngài hãy báo với tôi!” – Cận Nhị nói.
Phong Tuyết gật đầu liên tục, không ngờ bản thân mình nhận được nhiều đãi ngộ như thế. Nước tận bàn, cơm tận giường kèm theo người đút cơm cho. Phong Tuyết bây giờ như đang sống trên mây, ngoại trừ việc toàn nam nhân phục vụ thì đãi ngộ ở vương phủ này khỏi phải chê.
“Đằng Cảnh đang âm mưu gì đây? Hắn muốn chăm sóc ta mập mạp trắng trẻo để sau này có sức để đày đọa ta sao!” – Phong Tuyết run người.
Đằng Cảnh đâu nghĩ sâu xa đến thế, cái này là phần đền bù cho tâm lý của Phong Tuyết trong những ngày “giam giữ” Lam Ninh. Bây giờ sứ thần Tuyết lễ quốc cảm thấy run sợ thì đã quá muộn rồi.
“Cô ta đúng là người không bình thường!” – Phong Tuyết nhớ lại và nói.
“Xúc phạm đến danh dự của đại vương phi Du quốc, ta phải ghi chép lại để sau khi vương phi thức dậy sẽ báo lại với người!” – Bảo Thạch từ đâu xuất hiện.
Phong Tuyết giật cả mình, trong cái vương phủ này không một ai là bình thường cả có thể đến bất chợt và đi bất thường. Không cần đợi đến lúc Đằng Cảnh dùng hình, bây giờ hồn phách Phong Tuyết trên mây rồi.
“Các ngươi có thể đánh đập tra tấn đừng làm mấy hành động như thế này, ta không quen!” – Phong Tuyết nói với vẻ mặt hốt hoảng.
“Vương gia sẽ không dùng hình với người đâu nên cứ yên tâm mà tịnh dưỡng, chờ ngày trở về Tuyết lễ quốc!” – Bảo Thạch điềm tĩnh nói.
“Vì sao?” – Phong Tuyết vô cùng ngạc nhiên.
“Vương phi không thích con người làm đau lẫn nhau, càng không muốn xung đột dẫn đến chiến tranh! Đau thương trong quá khứ hãy để nó ngủ yên trong đó, đừng bao giờ đánh thức nó!” – Bảo Thạch đưa mắt nhìn xa xăm.
"Vậy sau ngươi vẫn ghi thù đấy thôi!" - Phong Tuyết chỉ tay vào cuốn sổ trên tay Bảo Thạch.
"Không đánh nhưng không được vô lễ với vương phi!" - Bảo Thạch tức giận.
"Rồi ta hiểu! Vương phi của các ngươi là nhất, vương phi luôn được ưu tiên, vương phi của các ngươi là tiên nữ giáng trần!" - Phong Tuyết lèm bèm.
"Đúng, đúng! Mọi lời hoa mỹ đều dành cho vương phi đại nhân!" - Bảo Thạch hài lòng.
Lam Ninh ngủ đến sáng mới giật mình thức dậy, chưa bao giờ cô ấy ngủ say đến thế. Vừa xoay người lại liền gặp mỹ nhân ngủ bên cạnh, Lam Ninh đưa tay lên để sờ lên gương mặt của mỹ nhân.
"Lợi dụng bổn vương đang ngủ để thực hiện hành vì sàm sỡ sao?" - Đằng Cảnh mở mắt.
"Ơ, thiếp chỉ muốn lấy sợi tóc trên mặt chàng ra!" - Lam Ninh cố gắng biện minh.
"Nàng cứ sờ đi, bổn vương cho phép!" - Đằng Cảnh tự luyến.
“Báo vương gia!” – A Tịnh nói thì thầm.
“Có chuyện gì?” – Đằng Cảnh ra hiệu.
“Gần tới kinh thành rồi, để tránh kinh động dân chúng thần xem phép cùng binh lính đưa Phong Tuyết đi đường khác!” – A Tịnh tiếp tục thì thầm và ra dấu.
Đằng Cảnh khẽ gật đầu, A Tịnh lập tức cùng đội quân trăm người rẻ vào hướng khác. Vương gia sợ có chút biến động sẽ làm vương phi thức dậy nên nhẹ ôm lại và vỗ nhẹ nhẹ, xem có khác gì dỗ trẻ con ngủ không chứ.
Đằng Khương Phong đứng trên quan sát thấy xe ngựa của đại vương gia hồi kinh bèn lập tức ra hiệu mở cửa, bản thân thì nhanh chóng tập hợp người chạy ra nghênh đón. Chuẩn bị chạy đi thì binh lính đi cùng A Tịnh chạy lại báo với ngũ vương gia.
“Thưa ngũ vương gia, đại vương gia kêu thuộc hạ báo với người không cần ra nghênh đón ạ!” – Binh lính khom người.
“Vì sao thế?” – Đằng Khương Phong thắc mắc.
“Vương gia nói ngũ vương gia rất ồn ào sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của đại vương phi, nên vương gia không cho người đi đón ạ! Thuộc hạ xin phép!” – Binh lính rời đi.
Binh lính vừa rời đi, Đằng Khương Phong khuỵa người xuống ôm ngực một cách tràn đầy đau khổ.
“Ta đâu có ồn ào lắm đâu!” – Đằng Khương Phong nức nở chạy đi.
Nếu như lúc trước là ngũ vương gia sẽ chạy về mách với hoàng thái hậu, nhưng bây giờ người đã có vương phi vì thế Khương Phong đành chạy về nhõng nhẽo với vợ.
Trên con đường vào thành để tránh những tiếng ào của người qua lại, Đằng Cảnh kéo tất cả rèm lại và xoay người ôm gọn Lam Ninh trong lòng đảm bảo không một âm thanh nào ảnh hưởng đến vương phi.
Đến vương phủ thì mọi người cũng hành lễ trong im lặng, Đằng Cảnh nhẹ nhàng bế Lam Ninh vào phòng ngủ. Đến khi đặt người xuống mà Lam Ninh vẫn bám lấy Đằng Cảnh, chỉ còn cách vương gia leo lên ngủ cùng với vương phi.
Phía bên ngoài mọi người chỉ dám nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ cơ thể. Không một tiếng động nào phát ra, đến tiếng muỗi còn không nghe.
"Chắc là nàng ấy rất mệt, nằm ngủ ngay ngắn không cử động chút nào!" - Đằng Cảnh nói thầm.
Cùng là người Tuyết lễ quốc nhưng lại bị đối xử không công bằng. Bây giờ Phong Tuyết đang tận hưởng sự chăm sóc siêu đặc biệt đến từ thái y của vương phủ. Còn Hoa Thúy ngồi một góc như đang cầu nguyện cho đại nhân không bị thương gì, nhưng cô ta sai rồi người mình nên cầu nguyện bây giờ chính là cô ấy.
“Nếu có bất kỳ vấn đề gì không khỏe ngài hãy báo với tôi!” – Cận Nhị nói.
Phong Tuyết gật đầu liên tục, không ngờ bản thân mình nhận được nhiều đãi ngộ như thế. Nước tận bàn, cơm tận giường kèm theo người đút cơm cho. Phong Tuyết bây giờ như đang sống trên mây, ngoại trừ việc toàn nam nhân phục vụ thì đãi ngộ ở vương phủ này khỏi phải chê.
“Đằng Cảnh đang âm mưu gì đây? Hắn muốn chăm sóc ta mập mạp trắng trẻo để sau này có sức để đày đọa ta sao!” – Phong Tuyết run người.
Đằng Cảnh đâu nghĩ sâu xa đến thế, cái này là phần đền bù cho tâm lý của Phong Tuyết trong những ngày “giam giữ” Lam Ninh. Bây giờ sứ thần Tuyết lễ quốc cảm thấy run sợ thì đã quá muộn rồi.
“Cô ta đúng là người không bình thường!” – Phong Tuyết nhớ lại và nói.
“Xúc phạm đến danh dự của đại vương phi Du quốc, ta phải ghi chép lại để sau khi vương phi thức dậy sẽ báo lại với người!” – Bảo Thạch từ đâu xuất hiện.
Phong Tuyết giật cả mình, trong cái vương phủ này không một ai là bình thường cả có thể đến bất chợt và đi bất thường. Không cần đợi đến lúc Đằng Cảnh dùng hình, bây giờ hồn phách Phong Tuyết trên mây rồi.
“Các ngươi có thể đánh đập tra tấn đừng làm mấy hành động như thế này, ta không quen!” – Phong Tuyết nói với vẻ mặt hốt hoảng.
“Vương gia sẽ không dùng hình với người đâu nên cứ yên tâm mà tịnh dưỡng, chờ ngày trở về Tuyết lễ quốc!” – Bảo Thạch điềm tĩnh nói.
“Vì sao?” – Phong Tuyết vô cùng ngạc nhiên.
“Vương phi không thích con người làm đau lẫn nhau, càng không muốn xung đột dẫn đến chiến tranh! Đau thương trong quá khứ hãy để nó ngủ yên trong đó, đừng bao giờ đánh thức nó!” – Bảo Thạch đưa mắt nhìn xa xăm.
"Vậy sau ngươi vẫn ghi thù đấy thôi!" - Phong Tuyết chỉ tay vào cuốn sổ trên tay Bảo Thạch.
"Không đánh nhưng không được vô lễ với vương phi!" - Bảo Thạch tức giận.
"Rồi ta hiểu! Vương phi của các ngươi là nhất, vương phi luôn được ưu tiên, vương phi của các ngươi là tiên nữ giáng trần!" - Phong Tuyết lèm bèm.
"Đúng, đúng! Mọi lời hoa mỹ đều dành cho vương phi đại nhân!" - Bảo Thạch hài lòng.
Lam Ninh ngủ đến sáng mới giật mình thức dậy, chưa bao giờ cô ấy ngủ say đến thế. Vừa xoay người lại liền gặp mỹ nhân ngủ bên cạnh, Lam Ninh đưa tay lên để sờ lên gương mặt của mỹ nhân.
"Lợi dụng bổn vương đang ngủ để thực hiện hành vì sàm sỡ sao?" - Đằng Cảnh mở mắt.
"Ơ, thiếp chỉ muốn lấy sợi tóc trên mặt chàng ra!" - Lam Ninh cố gắng biện minh.
"Nàng cứ sờ đi, bổn vương cho phép!" - Đằng Cảnh tự luyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.