Vương Gia, Vương Phi Muốn Hưu Người
Chương 10: Danh phận thế gian này tốt nhất chí cao vô thượng.
Hoa Ly Ly 1350
27/11/2024
Chẳng qua Tô Tử Nguyệt nàng không
phải Tô Tử Nguyệt nguyên chủ, cho nên nàng liền nhe răng cười: “Ồ, là
muội muội? Nếu như là muội muội thì có lẽ bổn vương phi phải chăng nên
gọi một tiếng đại công chúa?”
Lâm Thiên Nhu giả ngu, cho nên nàng cũng giả trang cùng nàng ta đến cùng.
Sắc mặt Lâm Thiên Nhu lúc đỏ lúc trắng, điềm đạm đáng yêu kéo tay áo của Phong Thiên Tước, trong mắt Phong Thiên Tước chứa đầy cảnh cáo liếc nhìn Tô Tử Nguyệt, ngôn ngữ mang theo nhàn nhạt khinh bỉ: “Ngươi không hiểu thì không nên nói lung tung. Ý của Thiên Nhu là nàng cùng bản vương là thanh mai trúc mã, không phải huynh muội nhưng tình cảm hơn hẳn huynh muội, ngu ngốc.”
Trong mắt Phong Thiên Tước nàng chẳng có gì tốt, đây là việc Tô Tử Nguyệt sớm đã ý thức được. Nhưng mà đường đường là bác sĩ chủ nhiệm nội khoa bị mắng là ngu ngốc, tóm lại là không cam lòng.
“Tốt một cái thanh mai trúc mã!” - Tô Tử Nguyệt đi một vòng hai người dò xét: “Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai. Thiên Nhu muội muội dung mạo thật xinh đẹp, thân phận cao quý, Vương gia tại sao không đặt trong phủ, miễn cho đặt ở bên ngoài suốt ngày trong lòng ngứa ngáy.”
“Ngươi nói hưu nói vượn cái gì.” - Phong Thiên Tước bắt được tay áo của Tô Tử Nguyệt, bức Tô Tử Nguyệt xoay người, đôi mắt giống như tảng băng ngàn năm lạnh lẽo khóa chặt nàng lại.
Tô Tử Nguyệt nổi cả da gà, lại không muốn nhận thua, đôi mắt quật cường nhìn thẳng hắn.
Trong nhất thời, không khí bỗng tràn ngập giương cung bạt kiếm.
Lâm Thiên Nhu kinh ngạc nhìn Phong Thiên Tước, dường như vì nàng ta mà Phong ca ca rất dễ dàng tức giận. Theo lý thuyết nếu Tô Tử Nguyệt nói năng không biết liêm sỉ, Phong Thiên Tước chỉ cần trói nàng ta mang về phủ, sau đó tiến hành xử phạt mới đúng.
Lâm Thiên Nhu không biết Tô Tử Nguyệt sau khi bị Phong Thiên Tước bắt về đã phát sinh cái gì. Chẳng lẽ nam nhân sau khi thân thiết thân thể với một nữ nhân liền sẽ tha thứ cho nàng ta? Nếu như vậy, Lâm Thiên Nhu nàng những năm này thận trọng thì coi là gì?
Lâm Thiên Nhu có chút hoảng hốt, đang định mở miệng thì Phong Thiên Tước đã nói: “Thiên Nhu, ta để Khúc Nam đưa muội về, ngày khác chúng ta lại gặp.”
Ồ, lại gặp, sao không cưới về luôn đi, Tô Tử Nguyệt nhếch môi.
Một bên Lâm Thiên Nhu muốn nói lại thôi, Phong Thiên Tước lôi kéo Tô Tử Nguyệt đi xuống cầu thang.
Khúc Nam ở dưới lầu, Tô Tử Nguyệt thầm mắng mình mắt mù, nếu tiến vào nhìn thấy Khúc Nam, nàng có chết cũng không vào tửu lầu này, càng sẽ không để Phong Thiên Tước bắt được.
Phong Thiên Tước phân phó Khúc Nam đưa Lâm Thiên Nhu trở về, hắn lại trực tiếp kéo Tô Tử Nguyệt vào xe ngựa, xe ngựa nhanh chóng chạy đi, Tô Tử Nguyệt lúc la lúc lắc trong xe ngựa gào lên: “Chậm…chạy chậm chút đi.”
“Nhanh lên, nhanh nhất.” - Phong Thiên Tước gầm thét một tiếng.
Tô Tử Nguyệt đâm đầu vào toa xe, đâm đến rất nặng, nàng khống chế không nổi rơi nước mắt: “Phong Thiên Tước, ngươi có phải bị bệnh không, có bệnh thì nhanh trị đi, đừng có suốt ngày lên cơn.”
Mắng xong, toàn thân Phong Thiên Tước hạ xuống, xe ngựa tăng tốc, sắc mặt Phong Thiên Tước vô cùng u ám, giống như bầu trời trước bão.
“Ngươi nói lại lần nữa.” - Hắn gằn lên từng chữ.
Tô Tử Nguyệt sợ hãi nắm chặt nắm đấm, cắn môi: “Vương gia, thần thiếp nói nghiêm túc, Vương gia cũng chứng kiến y thuật của thần thiếp đúng không? Lúc này thần thiếp hoài nghi Vương gia tình khí hay nổi nóng, tính tình thất thường, có thể là có thứ gì đó bất thường trong đầu của ngài.”
Tô Tử Nguyệt nghi ngờ hắn bị thần kinh đã lâu rồi, chứ người bình thường ai lại có tính tình như hắn.
Phong Thiên Tước nghe vậy, bóp lấy cái cằm Tô Tử Nguyệt: “Ta mới phóng túng ngươi mấy ngày, ngươi liền không biết trời cao đất rộng phải không? Tô Tử Nguyệt, bản vương nói cho ngươi, ngươi còn dám mở miệng nguyền rủa bản vương, ta sẽ đem ngươi chặt thành thịt muối mang cho chó ăn.”
Nghe hắn hù dọa, Tô Tử Nguyệt thật sự bị hù sợ nên ngậm miệng lại cho đến khi xe dừng lại trước Vương phủ.
Sau đó lại bị đẩy đến Phù Hương Viện.
Hạ Đào nghe tiếng động liền vui vẻ chạy ra đón, khi nhìn thấy Phong Thiên Tước ngay lập tức thu lại nụ cười, một bộ dạng chết cha chết mẹ bày ra, vội vàng quỳ xuống bên đường.
Phong Thiên Tước cũng không nhìn Hạ Đào, bóp lấy phần gáy Tô Tử Nguyệt đem nàng đẩy xuống mặt đất trong phòng khách.
Hắn ngồi trên cao chủ vị, uy nghiêm không thể xâm phạm: “Quỳ xuống!”
Tô Tử Nguyệt ngồi luôn dưới đất: “Vương gia, thần thiếp là phạm lỗi gì?”
Phong Thiên Tước cười lạnh một tiếng: “Ha… ngươi còn mặt mũi hỏi bản vương ngươi phạm lỗi gì? Ngươi không để ý đến thân phận lén xuất phủ, lộ diện ở tửu lầu, ngay trước mặt Thiên Nhu ăn nói không có liêm sỉ, tăng thêm nhục mạ và nguyền rủa bản vương, ngươi có biết trong bất cứ tội danh nào, đều đã có thể khiến ngươi chết không có chỗ chôn.”
“Vậy sao Vương gia không trực tiếp giết ta đi? Sao phải bắt ta trở về, bắt ta quỳ, là có ý gì?”
Tô Tử Nguyệt không muốn đối đầu với tư bản, nàng không quyền không thế, đối đầu chỉ có lấy trứng chọi đá.
Nghe Tô Tử Nguyệt nói vậy, thần sắc Phong Thiên Tước âm trầm mấy phần, cuối cùng nhìn Tô Tử Nguyệt nói: “Nhân lỗi! Ngươi nhận lỗi với bản vương, ngày mai đến nhận lỗi với Thiên Nhu, bản vương liền tha cho ngươi một mạng.”
Thật đúng là cao cao tại thượng, khoan dung độ lượng cùng bố thí.
Tô Tử Nguyệt giận quá hóa cười, nụ cười lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, đôi mắt nhìn về phía Phong Thiên Tước: “Vương gia muốn ta nhận lỗi gì? Ta cảm thấy ta chẳng có nói gì sai! Vương gia tâm tâm niệm niệm Lâm Thiên Nhu, trong phủ hay thậm chí cả kinh thành không ai không biết. Ta là để Vương gia nạp Lâm tiểu thư, có lỗi gì sao? Chẳng lẽ còn muốn ta mang vị trí chính phi nhường ra thì Vương gia mới cao hứng?”
Ánh mắt nữ nhân mang theo oán hận, mỗi một câu hỏi khiến trái tim Phong Thiên Tước đè nén một chút, lời nói của nàng quanh quẩn một câu “chẳng lẽ còn muốn ta mang vị trí chính phi nhường ra”, đúng sao, hắn là nghĩ như vậy sao?
Khoảng hơn nửa tháng trước, hắn quả thâth chính là nghĩ như vậy, trù tính kế hoạch cho nữ nhân này phải chết, sau đó cưới Thiên Nhu thay thế nàng ta, thê tử của hắn chỉ có thể là Lâm Thiên Nhu mềm mại dịu dàng khuê nữ. Đột nhiên bị Tô Tử Nguyệt nói ra, hắn vì cái gì không vui, không thuận nước đẩy thuyền, mà tâm đột nhiên lại run lên như vậy?
Chuyện gì đang xảy ra?
Cảm giác quá lạ lẫm khiến Phong Thiên Tước tâm phiền nóng nảy, trên mặt lại không biểu hiện ra, âm trầm nhìn Tô Tử Nguyệt.
Tô Tử Nguyệt trái tim loạn lên, nhìn Phong Thiên Tước, trong lòng gào thét: Nói đi, nhanh nói đi, nói ngươi muốn hưu ta cưới Lâm Thiên Nhu!
Phong Thiên Tước nhếch môi mỏng: “Đáp ứng cưới ngươi đã khiến bản vương đối với Thiên Nhu vô cùng áy náy, bây giờ lại để nàng ngồi vào vị trí chính phi ngươi đưa ra chính là vũ nhục nàng! Tô Tử Nguyệt, ngươi ghi nhớ, bản vương chẳng những sẽ cưới Thiên Nhu, còn sẽ cho nàng danh phận thế gian này tốt nhất chí cao vô thượng.”
Hắn nói ra, khiến Tô Tử Nguyệt thất vọng.
Phong Thiên Tước đã tìm được lý do cho cảm xúc vừa rồi, đúng vậy, hắn chỉ là muốn cho Thiên Nhu tốt hơn, không cần Tô Tử Nguyệt giả vờ giả vịt đóng vai rộng lượng. Thứ mà Tô Tử Nguyệt đã chạm vào, liền không xứng với Thiên Nhu.
Lâm Thiên Nhu giả ngu, cho nên nàng cũng giả trang cùng nàng ta đến cùng.
Sắc mặt Lâm Thiên Nhu lúc đỏ lúc trắng, điềm đạm đáng yêu kéo tay áo của Phong Thiên Tước, trong mắt Phong Thiên Tước chứa đầy cảnh cáo liếc nhìn Tô Tử Nguyệt, ngôn ngữ mang theo nhàn nhạt khinh bỉ: “Ngươi không hiểu thì không nên nói lung tung. Ý của Thiên Nhu là nàng cùng bản vương là thanh mai trúc mã, không phải huynh muội nhưng tình cảm hơn hẳn huynh muội, ngu ngốc.”
Trong mắt Phong Thiên Tước nàng chẳng có gì tốt, đây là việc Tô Tử Nguyệt sớm đã ý thức được. Nhưng mà đường đường là bác sĩ chủ nhiệm nội khoa bị mắng là ngu ngốc, tóm lại là không cam lòng.
“Tốt một cái thanh mai trúc mã!” - Tô Tử Nguyệt đi một vòng hai người dò xét: “Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai. Thiên Nhu muội muội dung mạo thật xinh đẹp, thân phận cao quý, Vương gia tại sao không đặt trong phủ, miễn cho đặt ở bên ngoài suốt ngày trong lòng ngứa ngáy.”
“Ngươi nói hưu nói vượn cái gì.” - Phong Thiên Tước bắt được tay áo của Tô Tử Nguyệt, bức Tô Tử Nguyệt xoay người, đôi mắt giống như tảng băng ngàn năm lạnh lẽo khóa chặt nàng lại.
Tô Tử Nguyệt nổi cả da gà, lại không muốn nhận thua, đôi mắt quật cường nhìn thẳng hắn.
Trong nhất thời, không khí bỗng tràn ngập giương cung bạt kiếm.
Lâm Thiên Nhu kinh ngạc nhìn Phong Thiên Tước, dường như vì nàng ta mà Phong ca ca rất dễ dàng tức giận. Theo lý thuyết nếu Tô Tử Nguyệt nói năng không biết liêm sỉ, Phong Thiên Tước chỉ cần trói nàng ta mang về phủ, sau đó tiến hành xử phạt mới đúng.
Lâm Thiên Nhu không biết Tô Tử Nguyệt sau khi bị Phong Thiên Tước bắt về đã phát sinh cái gì. Chẳng lẽ nam nhân sau khi thân thiết thân thể với một nữ nhân liền sẽ tha thứ cho nàng ta? Nếu như vậy, Lâm Thiên Nhu nàng những năm này thận trọng thì coi là gì?
Lâm Thiên Nhu có chút hoảng hốt, đang định mở miệng thì Phong Thiên Tước đã nói: “Thiên Nhu, ta để Khúc Nam đưa muội về, ngày khác chúng ta lại gặp.”
Ồ, lại gặp, sao không cưới về luôn đi, Tô Tử Nguyệt nhếch môi.
Một bên Lâm Thiên Nhu muốn nói lại thôi, Phong Thiên Tước lôi kéo Tô Tử Nguyệt đi xuống cầu thang.
Khúc Nam ở dưới lầu, Tô Tử Nguyệt thầm mắng mình mắt mù, nếu tiến vào nhìn thấy Khúc Nam, nàng có chết cũng không vào tửu lầu này, càng sẽ không để Phong Thiên Tước bắt được.
Phong Thiên Tước phân phó Khúc Nam đưa Lâm Thiên Nhu trở về, hắn lại trực tiếp kéo Tô Tử Nguyệt vào xe ngựa, xe ngựa nhanh chóng chạy đi, Tô Tử Nguyệt lúc la lúc lắc trong xe ngựa gào lên: “Chậm…chạy chậm chút đi.”
“Nhanh lên, nhanh nhất.” - Phong Thiên Tước gầm thét một tiếng.
Tô Tử Nguyệt đâm đầu vào toa xe, đâm đến rất nặng, nàng khống chế không nổi rơi nước mắt: “Phong Thiên Tước, ngươi có phải bị bệnh không, có bệnh thì nhanh trị đi, đừng có suốt ngày lên cơn.”
Mắng xong, toàn thân Phong Thiên Tước hạ xuống, xe ngựa tăng tốc, sắc mặt Phong Thiên Tước vô cùng u ám, giống như bầu trời trước bão.
“Ngươi nói lại lần nữa.” - Hắn gằn lên từng chữ.
Tô Tử Nguyệt sợ hãi nắm chặt nắm đấm, cắn môi: “Vương gia, thần thiếp nói nghiêm túc, Vương gia cũng chứng kiến y thuật của thần thiếp đúng không? Lúc này thần thiếp hoài nghi Vương gia tình khí hay nổi nóng, tính tình thất thường, có thể là có thứ gì đó bất thường trong đầu của ngài.”
Tô Tử Nguyệt nghi ngờ hắn bị thần kinh đã lâu rồi, chứ người bình thường ai lại có tính tình như hắn.
Phong Thiên Tước nghe vậy, bóp lấy cái cằm Tô Tử Nguyệt: “Ta mới phóng túng ngươi mấy ngày, ngươi liền không biết trời cao đất rộng phải không? Tô Tử Nguyệt, bản vương nói cho ngươi, ngươi còn dám mở miệng nguyền rủa bản vương, ta sẽ đem ngươi chặt thành thịt muối mang cho chó ăn.”
Nghe hắn hù dọa, Tô Tử Nguyệt thật sự bị hù sợ nên ngậm miệng lại cho đến khi xe dừng lại trước Vương phủ.
Sau đó lại bị đẩy đến Phù Hương Viện.
Hạ Đào nghe tiếng động liền vui vẻ chạy ra đón, khi nhìn thấy Phong Thiên Tước ngay lập tức thu lại nụ cười, một bộ dạng chết cha chết mẹ bày ra, vội vàng quỳ xuống bên đường.
Phong Thiên Tước cũng không nhìn Hạ Đào, bóp lấy phần gáy Tô Tử Nguyệt đem nàng đẩy xuống mặt đất trong phòng khách.
Hắn ngồi trên cao chủ vị, uy nghiêm không thể xâm phạm: “Quỳ xuống!”
Tô Tử Nguyệt ngồi luôn dưới đất: “Vương gia, thần thiếp là phạm lỗi gì?”
Phong Thiên Tước cười lạnh một tiếng: “Ha… ngươi còn mặt mũi hỏi bản vương ngươi phạm lỗi gì? Ngươi không để ý đến thân phận lén xuất phủ, lộ diện ở tửu lầu, ngay trước mặt Thiên Nhu ăn nói không có liêm sỉ, tăng thêm nhục mạ và nguyền rủa bản vương, ngươi có biết trong bất cứ tội danh nào, đều đã có thể khiến ngươi chết không có chỗ chôn.”
“Vậy sao Vương gia không trực tiếp giết ta đi? Sao phải bắt ta trở về, bắt ta quỳ, là có ý gì?”
Tô Tử Nguyệt không muốn đối đầu với tư bản, nàng không quyền không thế, đối đầu chỉ có lấy trứng chọi đá.
Nghe Tô Tử Nguyệt nói vậy, thần sắc Phong Thiên Tước âm trầm mấy phần, cuối cùng nhìn Tô Tử Nguyệt nói: “Nhân lỗi! Ngươi nhận lỗi với bản vương, ngày mai đến nhận lỗi với Thiên Nhu, bản vương liền tha cho ngươi một mạng.”
Thật đúng là cao cao tại thượng, khoan dung độ lượng cùng bố thí.
Tô Tử Nguyệt giận quá hóa cười, nụ cười lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, đôi mắt nhìn về phía Phong Thiên Tước: “Vương gia muốn ta nhận lỗi gì? Ta cảm thấy ta chẳng có nói gì sai! Vương gia tâm tâm niệm niệm Lâm Thiên Nhu, trong phủ hay thậm chí cả kinh thành không ai không biết. Ta là để Vương gia nạp Lâm tiểu thư, có lỗi gì sao? Chẳng lẽ còn muốn ta mang vị trí chính phi nhường ra thì Vương gia mới cao hứng?”
Ánh mắt nữ nhân mang theo oán hận, mỗi một câu hỏi khiến trái tim Phong Thiên Tước đè nén một chút, lời nói của nàng quanh quẩn một câu “chẳng lẽ còn muốn ta mang vị trí chính phi nhường ra”, đúng sao, hắn là nghĩ như vậy sao?
Khoảng hơn nửa tháng trước, hắn quả thâth chính là nghĩ như vậy, trù tính kế hoạch cho nữ nhân này phải chết, sau đó cưới Thiên Nhu thay thế nàng ta, thê tử của hắn chỉ có thể là Lâm Thiên Nhu mềm mại dịu dàng khuê nữ. Đột nhiên bị Tô Tử Nguyệt nói ra, hắn vì cái gì không vui, không thuận nước đẩy thuyền, mà tâm đột nhiên lại run lên như vậy?
Chuyện gì đang xảy ra?
Cảm giác quá lạ lẫm khiến Phong Thiên Tước tâm phiền nóng nảy, trên mặt lại không biểu hiện ra, âm trầm nhìn Tô Tử Nguyệt.
Tô Tử Nguyệt trái tim loạn lên, nhìn Phong Thiên Tước, trong lòng gào thét: Nói đi, nhanh nói đi, nói ngươi muốn hưu ta cưới Lâm Thiên Nhu!
Phong Thiên Tước nhếch môi mỏng: “Đáp ứng cưới ngươi đã khiến bản vương đối với Thiên Nhu vô cùng áy náy, bây giờ lại để nàng ngồi vào vị trí chính phi ngươi đưa ra chính là vũ nhục nàng! Tô Tử Nguyệt, ngươi ghi nhớ, bản vương chẳng những sẽ cưới Thiên Nhu, còn sẽ cho nàng danh phận thế gian này tốt nhất chí cao vô thượng.”
Hắn nói ra, khiến Tô Tử Nguyệt thất vọng.
Phong Thiên Tước đã tìm được lý do cho cảm xúc vừa rồi, đúng vậy, hắn chỉ là muốn cho Thiên Nhu tốt hơn, không cần Tô Tử Nguyệt giả vờ giả vịt đóng vai rộng lượng. Thứ mà Tô Tử Nguyệt đã chạm vào, liền không xứng với Thiên Nhu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.