Vương Gia, Vương Phi Muốn Hưu Người
Chương 13: Dùng Giòi Trị Bệnh
Hoa Ly Ly 1350
27/11/2024
Một đám thái y bị Phong Thiên Tước đen mặt mắng một trận, một đám phế vật còn cản hắn cứu mẫu phi.
Rất nhanh bên ngoài lại yên tĩnh, nô tỳ nhìn chằm chằm Tô Tử Nguyệt, Nàng liếc mắt nô tỳ kia nói: “Ta nhìn Thái Phi như là muốn uống nước.”
Thái phi trên giường không thể nói chuyện nhưng nhấp nhấp bờ môi, cánh môi rõ ràng khô nứt, nô tỳ này không hầu hạ, nhìn nàng chằm chằm làm gì?
Tô Tử Nguyệt cúi người muốn vén cổ tay áo Thái phi, nô tỳ đang đang nước trà vội nắm lấy cổ tay nàng, nước trà đổ xuống ở mép giường cũng không lo: “Ngươi… ngươi không được chạm vào Thái phi nương nương của chúng ta.”
Đôi mắt nô tỳ trừng lên nhìn Tô Tử Nguyệt: “Dù là các thái y chẩn trị cũng chỉ là xem mạch, dù muốn hỏi cái gì cũng là ta thay xem xét đáp lời, nào có như ngươi không hiểu quy củ? Thái phi nương nương thân thể quý gia, người bình thường không thể tùy ý đụng vào.”
Xem ra nô tỳ này không biết thân phận của nàng, vì sao Phong Thiên Tước che giấu nàng cũng không quan tâm, lúc này chỉ cẩn thận giải thích: “Ta xem bệnh sẽ khác với các đại phu khác. Ta xem bệnh là phải xem nhiều bước, ta đã nhìn dáng vẻ, tiếp đó là xem mạch, sau đó còn phải xem thân thể có chỗ nào đau đớn, còn có một hồi ta còn phải kiểm tra phần eo của Thái phi…”
Tiểu nô tỳ chưa từng nghe qua kiểu xem bệnh này, nàng ta tức giận không chút nhường nhịn: “Ta nói không được là không được, trừ khi Vương gia hạ lệnh.”
Lúc này Phong Thiên Tước đang xử lý đám thái y nên không ở trong phòng nên nàng ta mới dám nói.
Ai ngờ vừa dứt lời, một thân ảnh màu đen băng lãnh liền xuất hiện ở cửa: “Lui ra, người bản vương mời tới, từ lúc nào đến lượt ngươi khoa tay múa chân?” - Nói xong liếc mắt nhìn Tô Tử Nguyệt: “Ngươi tiếp tục chẩn trị, những thái y kia ta đã đuổi đi, yên tâm, trừ phi Hoàng thượng hạ lệnh, nếu không không ai có thể đến quấy rầy ngươi.”
Có lẽ mang hết hy vọng đặt lên Tô Tử Nguyệt cho nên giọng nói của hắn hòa hoãn hơn, cũng xưng là “ta” thay vì cứ bản vương, bản vương.
Tô Tử Nguyệt nhàn nhạt gật đầu, sau đó quay đầu muốn tiếp tục, cảm thấy không ổn lại quay đầu lại: “Vương gia nên tránh mặt một chút.”
Phong Thiên Tước nhìn thái độ lạnh nhạt của nàng đang thẫn thờ, nghe nàng lên tiếng đột nhiên kịp phản ứng: “Ngươi tới, mang bình phong tới.”
Chỉ cách tấm bình phong, bên ngoài còn có Phong Thiên Tước, nô tỳ kia còn dám làm loạn là điều không thể, trừ phi nàng ta muốn bị trách phạt.
Xem qua bàn tay liền phát hiện những mụn nước đã nát rửa chảy mũ và lây nhiễm nghiêm trọng. Tô Tử Nguyệt đưa tay mở phần eo ra, ánh mắt hiện lên vẻ khẩn trương, sau đó xốc quần áo bên hông lên.
Nhìn từ eo qua hông, không khác gì một đóng thịt đỏ đỏ tím tím thối rửa, Tô Tử Nguyệt biết phán đoán của mình đã đúng, Thái phi đã bị virus thủy đậu xâm nhập dây thần kinh, đây là do nhiễm bệnh quá lâu, virus khiến cơ thể nổi mụn nước gây dây thần kinh vận động tê liệt, tràng dạ dày, bí tiểu, toàn thân tê dại.
Còn lý do tại sao phần hông đến nỗi biến thành dạng này thì phải hỏi tỳ nữ bên cạnh.
Ngay khi Tô Tử Nguyệt muốn hỏi nô tỳ thì Phong Thiên Tước bên ngoài đứng ngồi không yên, đứng lên muốn xông vào thì nô tỳ Lục Chi kinh hô quỳ xuống ôm lấy chân Phong Thiên Tước: “Vương gia… ngài…ngài không thể vào.”
Tô Tử Nguyệt nhìn thấy màn này khó hiểu, chỉ là cái eo thôi, có cái gì mà không thể nhìn?
Nàng nhàn nhạt lên tiếng: “Không sao, có thể tiến vào.”
Phong Thiên Tước lúc này hất mạnh Lục Chi ra xa bước đi đến bên giường. Có lẽ là do Tô Tử Nguyệt đã để nộ chân tướng nàng ta muốn giấu khiến nàng ta bị hất đến thần hồn phách lạc, cảm nhận cái chết sắp đến.
Nhìn thấy dấu vết trên người Thái phi, ánh mắt Phong Thiên Tước đầu tiên là nóng lên, sau đó lại lạnh lẽo liếc nhìn về phía Lục Chi, hắn không nói lời nào cũng khiến người ta run rẩy.
Lục Chi cúi đầu, run rẩy nói: “Vương gia…không phải do Lục Chi, Thái Phi…người…người không để cho Lục Chi nói, càng không cho thái y nhìn, nói nam nữ thụ thụ bất thân, người không thể đến chết cũng không có mặt mũi gặp Tiên hoàng.” - Lục Chi nói đến câu nào cũng hợp tình hợp lý.
Phong Thiên Tước thu hồi ánh mắt, dường như tin tưởng Lục Chi phân trần.
Tô Tử Nguyệt không có ý kiến, nàng là bác sĩ chỉ có trách nhiệm cứu người.
“Thế nào? Còn có hy vọng sao?” - Phong Thiên Tước vô thức hỏi.
Tô Tử Nguyệt đưa mũi xuống, ngửi phần thịt, ngẩng đầu lên nhìn Phong Thiên Tước nói: “Mụn nước đơn thuần sẽ không khiến thịt nát rửa như vậy, ta ngửi một chút phát hiện chính là bị bôi cao dược khiến mụn nước trở nên nặng hơn. Cũng không biết là loại cao này có phải do Thái y viện mang đến không.”
Phong Thiên Tước nghe xong lời này, ánh mắt sắc bén lại rơi lên người Lục Chi.
“Nhưng có hy vọng.” - Tô Tử Nguyệt cam đoan.
Phong Thiên Tước quan tâm nhất bây giờ chính là sinh thử của mẫu phi của hắn, nên khi nghe Tô Tử Nguyệt cam đoan có thể trị liệu bệnh cho Thái phi, hắn mới rút ra nổi lòng đi khảo vấn nô tỳ Lục Chi kia.
Lục Chi rất nhanh bị giam lại, Phong Thiên Tước cẩn thận điều tra.
Cái thái y nghe nói y bà kia đã chẩn được bệnh của Thái phi, ngay cả Vương gia cũng ra lệnh bọn họ làm trợ thủ.
Làm gì có đạo lý thái y lại làm trợ thủ cho y bà.
Các thái y giận không nói nên lời, Tô Tử Nguyệt che đi gương mặt và phần dưới, chỉ chừa ra phần eo đã bị thối rữa gọi thái y đến xem, cam đoan nếu nàng trị không hết, liền không liên quan đến bọn họ.
“Vậy xin hỏi vị cô nương này, muốn loại thối rữa thì dùng cách gì?” - Một vị thái y lên tiếng.
Tô Tử Nguyệt trầm ngâm: “Ta muốn dùng giòi ăn đi thịt thối.”
Các cái y cả kinh: “Giòi, ngươi nói là giòi? Là cái chủng loại ở hố xí.”
“Ngươi nói cái gì, đó là thứ gì, sao có thể trị bệnh.”
“Ngươi xác định là ngươi đến chữa bệnh mà không phải là mang Thái phi xuống địa ngục?”
Nghĩ tới những con giòi nhúc nhích trên thân, mọi người liền nổi cả da gà.
Tô Tử Nguyệt không có biến sắc: “Ta nói cũng không phải loại giòi kia, là một loại giòi sạch sẽ được cố ý nuôi ra.”
Ai rảnh lại đi nuôi giòi?
Các thái y trơn trắng mắt tức giận bỏ đi, cuối cùng chỉ còn lại một thái y trẻ tuổi, có lẽ là mới vào nên tư tưởng cũng không có cứng nhắc, hắn chủ động hỏi Tô Tử Nguyệt nguyên lý dùng giòi trị thương là cái gì, Tô Tử Nguyệt cũng kiên nhẫn giải thích cho hắn.
Cuối cùng hai người đi đến Ngự Thiện Phòng, nói quản sự muốn một miếng thịt hong khô, trên thực tế khi chọn thịt, Tô Tử Nguyệt đã lấy được thứ cần thiết.
Lúc này các thái y chạy đến trước mặt Phong Thiên Tước đem việc kinh hãi mà Tô Tử Nguyệt muốn làm mà phê phán một trận, chỉ kém là mắng thẳng Phong Thiên Tước là kẻ khốn nạn mang người đến hại mẫu phi.
Phong Thiên Tước không chút biểu tình lạnh nhạt nói: “Nếu như ai trong các ngươi ai có biện pháp tốt hơn để chữa khỏi bệnh cho Thái phi, bản vương sẽ không nói hai lời, lập tức để hắn trị.”
Chuyện này lúc đến tai Tô Tử Nguyệt khiến nàng cười một trận, cái tên Phong Thiên Tước này, miệng cũng rất là độc đi.
Rất nhanh bên ngoài lại yên tĩnh, nô tỳ nhìn chằm chằm Tô Tử Nguyệt, Nàng liếc mắt nô tỳ kia nói: “Ta nhìn Thái Phi như là muốn uống nước.”
Thái phi trên giường không thể nói chuyện nhưng nhấp nhấp bờ môi, cánh môi rõ ràng khô nứt, nô tỳ này không hầu hạ, nhìn nàng chằm chằm làm gì?
Tô Tử Nguyệt cúi người muốn vén cổ tay áo Thái phi, nô tỳ đang đang nước trà vội nắm lấy cổ tay nàng, nước trà đổ xuống ở mép giường cũng không lo: “Ngươi… ngươi không được chạm vào Thái phi nương nương của chúng ta.”
Đôi mắt nô tỳ trừng lên nhìn Tô Tử Nguyệt: “Dù là các thái y chẩn trị cũng chỉ là xem mạch, dù muốn hỏi cái gì cũng là ta thay xem xét đáp lời, nào có như ngươi không hiểu quy củ? Thái phi nương nương thân thể quý gia, người bình thường không thể tùy ý đụng vào.”
Xem ra nô tỳ này không biết thân phận của nàng, vì sao Phong Thiên Tước che giấu nàng cũng không quan tâm, lúc này chỉ cẩn thận giải thích: “Ta xem bệnh sẽ khác với các đại phu khác. Ta xem bệnh là phải xem nhiều bước, ta đã nhìn dáng vẻ, tiếp đó là xem mạch, sau đó còn phải xem thân thể có chỗ nào đau đớn, còn có một hồi ta còn phải kiểm tra phần eo của Thái phi…”
Tiểu nô tỳ chưa từng nghe qua kiểu xem bệnh này, nàng ta tức giận không chút nhường nhịn: “Ta nói không được là không được, trừ khi Vương gia hạ lệnh.”
Lúc này Phong Thiên Tước đang xử lý đám thái y nên không ở trong phòng nên nàng ta mới dám nói.
Ai ngờ vừa dứt lời, một thân ảnh màu đen băng lãnh liền xuất hiện ở cửa: “Lui ra, người bản vương mời tới, từ lúc nào đến lượt ngươi khoa tay múa chân?” - Nói xong liếc mắt nhìn Tô Tử Nguyệt: “Ngươi tiếp tục chẩn trị, những thái y kia ta đã đuổi đi, yên tâm, trừ phi Hoàng thượng hạ lệnh, nếu không không ai có thể đến quấy rầy ngươi.”
Có lẽ mang hết hy vọng đặt lên Tô Tử Nguyệt cho nên giọng nói của hắn hòa hoãn hơn, cũng xưng là “ta” thay vì cứ bản vương, bản vương.
Tô Tử Nguyệt nhàn nhạt gật đầu, sau đó quay đầu muốn tiếp tục, cảm thấy không ổn lại quay đầu lại: “Vương gia nên tránh mặt một chút.”
Phong Thiên Tước nhìn thái độ lạnh nhạt của nàng đang thẫn thờ, nghe nàng lên tiếng đột nhiên kịp phản ứng: “Ngươi tới, mang bình phong tới.”
Chỉ cách tấm bình phong, bên ngoài còn có Phong Thiên Tước, nô tỳ kia còn dám làm loạn là điều không thể, trừ phi nàng ta muốn bị trách phạt.
Xem qua bàn tay liền phát hiện những mụn nước đã nát rửa chảy mũ và lây nhiễm nghiêm trọng. Tô Tử Nguyệt đưa tay mở phần eo ra, ánh mắt hiện lên vẻ khẩn trương, sau đó xốc quần áo bên hông lên.
Nhìn từ eo qua hông, không khác gì một đóng thịt đỏ đỏ tím tím thối rửa, Tô Tử Nguyệt biết phán đoán của mình đã đúng, Thái phi đã bị virus thủy đậu xâm nhập dây thần kinh, đây là do nhiễm bệnh quá lâu, virus khiến cơ thể nổi mụn nước gây dây thần kinh vận động tê liệt, tràng dạ dày, bí tiểu, toàn thân tê dại.
Còn lý do tại sao phần hông đến nỗi biến thành dạng này thì phải hỏi tỳ nữ bên cạnh.
Ngay khi Tô Tử Nguyệt muốn hỏi nô tỳ thì Phong Thiên Tước bên ngoài đứng ngồi không yên, đứng lên muốn xông vào thì nô tỳ Lục Chi kinh hô quỳ xuống ôm lấy chân Phong Thiên Tước: “Vương gia… ngài…ngài không thể vào.”
Tô Tử Nguyệt nhìn thấy màn này khó hiểu, chỉ là cái eo thôi, có cái gì mà không thể nhìn?
Nàng nhàn nhạt lên tiếng: “Không sao, có thể tiến vào.”
Phong Thiên Tước lúc này hất mạnh Lục Chi ra xa bước đi đến bên giường. Có lẽ là do Tô Tử Nguyệt đã để nộ chân tướng nàng ta muốn giấu khiến nàng ta bị hất đến thần hồn phách lạc, cảm nhận cái chết sắp đến.
Nhìn thấy dấu vết trên người Thái phi, ánh mắt Phong Thiên Tước đầu tiên là nóng lên, sau đó lại lạnh lẽo liếc nhìn về phía Lục Chi, hắn không nói lời nào cũng khiến người ta run rẩy.
Lục Chi cúi đầu, run rẩy nói: “Vương gia…không phải do Lục Chi, Thái Phi…người…người không để cho Lục Chi nói, càng không cho thái y nhìn, nói nam nữ thụ thụ bất thân, người không thể đến chết cũng không có mặt mũi gặp Tiên hoàng.” - Lục Chi nói đến câu nào cũng hợp tình hợp lý.
Phong Thiên Tước thu hồi ánh mắt, dường như tin tưởng Lục Chi phân trần.
Tô Tử Nguyệt không có ý kiến, nàng là bác sĩ chỉ có trách nhiệm cứu người.
“Thế nào? Còn có hy vọng sao?” - Phong Thiên Tước vô thức hỏi.
Tô Tử Nguyệt đưa mũi xuống, ngửi phần thịt, ngẩng đầu lên nhìn Phong Thiên Tước nói: “Mụn nước đơn thuần sẽ không khiến thịt nát rửa như vậy, ta ngửi một chút phát hiện chính là bị bôi cao dược khiến mụn nước trở nên nặng hơn. Cũng không biết là loại cao này có phải do Thái y viện mang đến không.”
Phong Thiên Tước nghe xong lời này, ánh mắt sắc bén lại rơi lên người Lục Chi.
“Nhưng có hy vọng.” - Tô Tử Nguyệt cam đoan.
Phong Thiên Tước quan tâm nhất bây giờ chính là sinh thử của mẫu phi của hắn, nên khi nghe Tô Tử Nguyệt cam đoan có thể trị liệu bệnh cho Thái phi, hắn mới rút ra nổi lòng đi khảo vấn nô tỳ Lục Chi kia.
Lục Chi rất nhanh bị giam lại, Phong Thiên Tước cẩn thận điều tra.
Cái thái y nghe nói y bà kia đã chẩn được bệnh của Thái phi, ngay cả Vương gia cũng ra lệnh bọn họ làm trợ thủ.
Làm gì có đạo lý thái y lại làm trợ thủ cho y bà.
Các thái y giận không nói nên lời, Tô Tử Nguyệt che đi gương mặt và phần dưới, chỉ chừa ra phần eo đã bị thối rữa gọi thái y đến xem, cam đoan nếu nàng trị không hết, liền không liên quan đến bọn họ.
“Vậy xin hỏi vị cô nương này, muốn loại thối rữa thì dùng cách gì?” - Một vị thái y lên tiếng.
Tô Tử Nguyệt trầm ngâm: “Ta muốn dùng giòi ăn đi thịt thối.”
Các cái y cả kinh: “Giòi, ngươi nói là giòi? Là cái chủng loại ở hố xí.”
“Ngươi nói cái gì, đó là thứ gì, sao có thể trị bệnh.”
“Ngươi xác định là ngươi đến chữa bệnh mà không phải là mang Thái phi xuống địa ngục?”
Nghĩ tới những con giòi nhúc nhích trên thân, mọi người liền nổi cả da gà.
Tô Tử Nguyệt không có biến sắc: “Ta nói cũng không phải loại giòi kia, là một loại giòi sạch sẽ được cố ý nuôi ra.”
Ai rảnh lại đi nuôi giòi?
Các thái y trơn trắng mắt tức giận bỏ đi, cuối cùng chỉ còn lại một thái y trẻ tuổi, có lẽ là mới vào nên tư tưởng cũng không có cứng nhắc, hắn chủ động hỏi Tô Tử Nguyệt nguyên lý dùng giòi trị thương là cái gì, Tô Tử Nguyệt cũng kiên nhẫn giải thích cho hắn.
Cuối cùng hai người đi đến Ngự Thiện Phòng, nói quản sự muốn một miếng thịt hong khô, trên thực tế khi chọn thịt, Tô Tử Nguyệt đã lấy được thứ cần thiết.
Lúc này các thái y chạy đến trước mặt Phong Thiên Tước đem việc kinh hãi mà Tô Tử Nguyệt muốn làm mà phê phán một trận, chỉ kém là mắng thẳng Phong Thiên Tước là kẻ khốn nạn mang người đến hại mẫu phi.
Phong Thiên Tước không chút biểu tình lạnh nhạt nói: “Nếu như ai trong các ngươi ai có biện pháp tốt hơn để chữa khỏi bệnh cho Thái phi, bản vương sẽ không nói hai lời, lập tức để hắn trị.”
Chuyện này lúc đến tai Tô Tử Nguyệt khiến nàng cười một trận, cái tên Phong Thiên Tước này, miệng cũng rất là độc đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.