Vương Gia, Vương Phi Muốn Hưu Người
Chương 7: Nữ Nhân Này Chính Là Cố Ý
Hoa Ly Ly 1350
27/11/2024
Sở dĩ không mang Phong Thiên Tước
gọi ngự y tới vì Tô Tử Nguyệt cảm giác hắn không muốn bên ngoài biết.
Hắn như thế chướng mắt và chán ghét nàng đến thế mà còn muốn nàng chữa
trị cho hắn, khẳng định là có nguyên nhân không thể lộ ra bên ngoài.
Lại nghĩ đến đám quan binh kia có nhắc đến Hoàng thượng.
Cái tên Phong Thiên Tước này cũng thật lớn gan, hắn xem Hoàng cung là hoa viên nhà hắn sao? Hay là Hoàng thượng bên trong cất giấu mỹ nhân tuyệt sắc, ông nội này vội vàng đi thay nhà người ta sủng hạnh?
Cũng không trách Tô Tử Nguyệt nghĩ xấu cho Phong Thiên Tước, vì lần đầu đụng mặt của hai người quá trần trụi…
Xoẹt vài tiếng, Tô Tử Nguyệt cắt bỏ lớp áo đầy máu trước ngực Phong Thiên Tước, sau đó dùng tay xé ra hai bên, gần như xé nát áo trước ngực. Bên trong máu me bê bết, Tô Tử Nguyệt đã nhìn thấy vết thương của Phong Thiên Tước.
Dù đã nhìn thấy vô số vết thương nhưng Tô Tử Nguyệt vẫn là bị vết thương trước mắt làm cho giật mình. Vết thương trước ngực vừa sâu vừa dài, nó từ xương quai xanh kéo dài đến bụng, còn có thể ẩn ẩn nhìn thấy xương sườn, lúc này không còn chảy ra máu những mà từng cục huyết dịch sền sệt, đó chính là thể hiện rõ ràng Phong Thiên Tước đã mất quá nhiều máu, nếu cầm máu trễ, hắn sẽ sốc và chết.
Gương mặt Tô Tử Nguyệt có chút lo lâng.
Lúc này Hạ Đào kịp thời mang đến nước nóng cùng kim dược, Tô Tử Nguyệt vội vàng đem kim dược vẩy lên vết thương, vừa nói với Hạ Đào: “Mau đi lấy châm và chỉ. Châm không được thô, không được rỉ, chỉ phải là loại chắc chắn nhất.”
Chết tiệt, thời cổ đại không có kim khâu, chỉ tiêu, chỉ có thể dùng tạm đi, hy vọng mệnh của Phong Thiên Tước đủ lớn.
Hạ Đào ghi nhớ liền vội đi chuẩn bị, trước khi đi trộm liếc nhìn vết thương của Phong Thiên Tước, xém chút dọa sợ ngất đi.
Tô Tử Nguyệt nhớ tới liền bổ sung thêm: “Tim xong kim khâu thì đặt trong nước đun sôi, sau đó dùng đũa cũng đã trụng nước sôi gắp lên đặt vào bát sứ cũng đc được trụng nước sôi, mang tới ngay cho ta, không cho phép chạm tay vào.”
Hạ Đào đi ra ngoài, Tô Tử Nguyệt liền ổn định lại tâm trí để tiếp tục xử lý vết thương. Vết thương quá sâu, cũng may là máu không còn chảy quá nhiều, bằng không ngay cả kim dược cũng sẽ bị máu trôi đi mất. Tô Tử Nguyệt lúc này mới xắn tay áo lên, đem khăn nhúng nước ấm lau sạch vết máu xung quanh vết thương.
Khi lau không cẩn thận trúng phải vết thương, Phong Thiên Tước đau đớn rên lên một tiếng. Tô Tử Nguyệt nghĩ rằng hắn đã đau nên tỉnh lại, cao hứng gọi tên hắn một tiếng, nhưng khả năng chỉ là Phong Thiên Tước kêu lên theo bản năng, đôi mắt không có chút gì có dấu hiệu mở ra.
Tô Tử Nguyệt bĩu môi, bất tỉnh cũng tốt, một lát nữa bị khâu lại phải thụ thêm một lần đau đớn.
Một lát sau, Tô Tử Nguyệt lau sạch sẽ vết máu, Hạ Đào cũng mang dụng cụ tới.
Tô Tử Nguyệt dùng rượu rửa tay, sau đó cầm lấy kim, đem chỉ xỏ vào.
Hạ Đào ngơ ngác, nuốt nước miếng một cái: “Tiểu thư, người muốn làm gì?”
Nàng biết Tô Tử Nguyệt sẽ không giết Phong Thiên Tước, nhưng nhìn thấy cây kim kia thì lại vô cùng sợ, ai lại dùng kim khâu đi cứu người?
Tô Tử Nguyệt không có thời gian giải thích: “Bây giờ ngươi đừng có hỏi, chờ ta xử lý xong sẽ nói với ngươi.”
Về phần sẽ nói như thế nào thì Tô Tử Nguyệt chưa nghĩ ra, dù sao bây giờ trong đầu nàng chỉ muốn lấy cứu người làm mục tiêu, thậm chí người nàng đang cứu là Phong Thiên Tước phẩm chất bại hoại nàng cũng không lo tới được.
Là một bác sĩ, không thể thấy chết không cứu.
Chỉ là Tô Tử Nguyệt không biết, Phong Thiên Tước sớm đã tỉnh lại.
Hắn không mở mắt chính là muốn thăm dò nàng, cũng là không muốn nhìn thấy bản thân tiếp nhận Tô Tử Nguyệt cứu chữa, như vậy hắn sẽ cảm thấy buồn nôn.
Khi Tô Tử Nguyệt lấy kim đâm vào, kéo chỉ, cột lại, lông mày Phong Thiên Tước run lên, khâu vết thương không phải chuyện đùa, không có thuốc tê sẽ khiến con người đau đến muốn chết đi, Phong Thiên Tước chính là đang trải qua.
Nửa canh giờ, trán Phong Thiên Tước kín cả mồ hôi.
Tô Tử Nguyệt khâu xong, bàn tay đã trở nên run, cực kỳ căng thẳng.
“Hừ…” - Tô Tử Nguyệt thở dài, dùng rượu ngâm cái kéo cắt đoạn dây, sau đó bỏ kim khâu vào chén sứ.
Tô Tử Nguyệt xoa xoa tay, một hồi lâu mới mở miệng: “Vương gia, thần thiếp sẽ khử độc vết thương, muốn khử độc sẽ dùng rượu đổ lên vết thương, sẽ rất đau, ngài nhịn một chút.”
Hạ Đào kỳ quái không hiểu vì sao Tô Tử Nguyệt lại nói như vậy, rõ ràng Vương gia còn không có tỉnh lại, làm sao biết có đau hay không.
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, khi Tô Tử Nguyệt đem rượu rót lên, Phong Thiên Tước giống như một cái con tôm luộc, đầu đuôi co lại.
Hắn đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt tinh hồng thể hiện toàn bộ đau đớn.
Đây chính là muốn ăn thịt người.
Hạ Đào bị doạ đến ngã ra phía sau, Tô Tử Nguyệt nhàn nhã lại bưng rượu giội lên vết thương.
Đúng, là giội lên, chứ không phải nhẹ nhàng chấm chấm.
Tô Tử Nguyệt xác định Phong Thiên Tước đã thoát khỏi nguy hiểm nên không còn lo lắng nữa, vậy nên đây chính là thời điểm nàng phải trả đũa.
Toàn thân Phong Thiên Tước co rút lại, liền muốn đưa tay bắt lấy Tô Tử Nguyệt, lại để nàng nghiêng người một cái, nhẹ nhàng như mây gió: “Vương gia, ngài tốt nhất chớ lộn xộn tránh kéo nứt vết thương, lại phải khâu lại lần nữa.”
Tô Tử Nguyệt nói xong, thành công khiến đôi môi Phong Thiên Tước co giật.
Làm gì có ai bị khâu vết thương mà không bị đau đớn làm tỉnh lại. Còn giả vờ, nhưng khi Tô Tử Nguyệt phát hiện liền có chút không tin được, hắn thế mà chẳng rên la một tiếng, cuối cùng nàng phải dùng chiêu này, Phong Thiên Tước cuối cùng cũng không nhịn nổi.
Haha, Tô Tử Nguyệt toàn thân khoái chí.
Phong Thiên Tước nhịn không được cắn chặt răng, mạnh mẽ trừng mắt nhìn Tô Tử Nguyệt, nghĩ thầm chờ bản vương khỏe lại, nhất định sẽ lột da rút gân, trói vào tảng đá quăng xuống sông làm mồi cho cá.
Tô Tử Nguyệt không thèm nhìn mặt Phong Thiên Tước lấy một cái, ngồi lên bàn trà rót một chén trà uống vào, nhẹ nhàng phân phó Hạ Đào: “Hạ Đào, Vương gia cần bổ huyết. Ngươi đi tới nói với đại phu trong phủ, bổn vương phi dì mụ tháng này đến sớm, chảy máu quá nhiều, để cho hắn đưa mấy đơn thuốc tẩm bổ huyết. Trước khi trời sáng phải sắc xong, tránh chậm trễ thời gian Vương gia bồi bổ.”
Hạ Đào sợ hãi nhìn qua sắc mặt Phong Thiên Tước đen như đít nồi, nhanh chóng cong chân bỏ chạy.
Phong Thiên Tước siết chặt nắm đấm, nữ nhân này, chính là cố ý!
Lại nghĩ đến đám quan binh kia có nhắc đến Hoàng thượng.
Cái tên Phong Thiên Tước này cũng thật lớn gan, hắn xem Hoàng cung là hoa viên nhà hắn sao? Hay là Hoàng thượng bên trong cất giấu mỹ nhân tuyệt sắc, ông nội này vội vàng đi thay nhà người ta sủng hạnh?
Cũng không trách Tô Tử Nguyệt nghĩ xấu cho Phong Thiên Tước, vì lần đầu đụng mặt của hai người quá trần trụi…
Xoẹt vài tiếng, Tô Tử Nguyệt cắt bỏ lớp áo đầy máu trước ngực Phong Thiên Tước, sau đó dùng tay xé ra hai bên, gần như xé nát áo trước ngực. Bên trong máu me bê bết, Tô Tử Nguyệt đã nhìn thấy vết thương của Phong Thiên Tước.
Dù đã nhìn thấy vô số vết thương nhưng Tô Tử Nguyệt vẫn là bị vết thương trước mắt làm cho giật mình. Vết thương trước ngực vừa sâu vừa dài, nó từ xương quai xanh kéo dài đến bụng, còn có thể ẩn ẩn nhìn thấy xương sườn, lúc này không còn chảy ra máu những mà từng cục huyết dịch sền sệt, đó chính là thể hiện rõ ràng Phong Thiên Tước đã mất quá nhiều máu, nếu cầm máu trễ, hắn sẽ sốc và chết.
Gương mặt Tô Tử Nguyệt có chút lo lâng.
Lúc này Hạ Đào kịp thời mang đến nước nóng cùng kim dược, Tô Tử Nguyệt vội vàng đem kim dược vẩy lên vết thương, vừa nói với Hạ Đào: “Mau đi lấy châm và chỉ. Châm không được thô, không được rỉ, chỉ phải là loại chắc chắn nhất.”
Chết tiệt, thời cổ đại không có kim khâu, chỉ tiêu, chỉ có thể dùng tạm đi, hy vọng mệnh của Phong Thiên Tước đủ lớn.
Hạ Đào ghi nhớ liền vội đi chuẩn bị, trước khi đi trộm liếc nhìn vết thương của Phong Thiên Tước, xém chút dọa sợ ngất đi.
Tô Tử Nguyệt nhớ tới liền bổ sung thêm: “Tim xong kim khâu thì đặt trong nước đun sôi, sau đó dùng đũa cũng đã trụng nước sôi gắp lên đặt vào bát sứ cũng đc được trụng nước sôi, mang tới ngay cho ta, không cho phép chạm tay vào.”
Hạ Đào đi ra ngoài, Tô Tử Nguyệt liền ổn định lại tâm trí để tiếp tục xử lý vết thương. Vết thương quá sâu, cũng may là máu không còn chảy quá nhiều, bằng không ngay cả kim dược cũng sẽ bị máu trôi đi mất. Tô Tử Nguyệt lúc này mới xắn tay áo lên, đem khăn nhúng nước ấm lau sạch vết máu xung quanh vết thương.
Khi lau không cẩn thận trúng phải vết thương, Phong Thiên Tước đau đớn rên lên một tiếng. Tô Tử Nguyệt nghĩ rằng hắn đã đau nên tỉnh lại, cao hứng gọi tên hắn một tiếng, nhưng khả năng chỉ là Phong Thiên Tước kêu lên theo bản năng, đôi mắt không có chút gì có dấu hiệu mở ra.
Tô Tử Nguyệt bĩu môi, bất tỉnh cũng tốt, một lát nữa bị khâu lại phải thụ thêm một lần đau đớn.
Một lát sau, Tô Tử Nguyệt lau sạch sẽ vết máu, Hạ Đào cũng mang dụng cụ tới.
Tô Tử Nguyệt dùng rượu rửa tay, sau đó cầm lấy kim, đem chỉ xỏ vào.
Hạ Đào ngơ ngác, nuốt nước miếng một cái: “Tiểu thư, người muốn làm gì?”
Nàng biết Tô Tử Nguyệt sẽ không giết Phong Thiên Tước, nhưng nhìn thấy cây kim kia thì lại vô cùng sợ, ai lại dùng kim khâu đi cứu người?
Tô Tử Nguyệt không có thời gian giải thích: “Bây giờ ngươi đừng có hỏi, chờ ta xử lý xong sẽ nói với ngươi.”
Về phần sẽ nói như thế nào thì Tô Tử Nguyệt chưa nghĩ ra, dù sao bây giờ trong đầu nàng chỉ muốn lấy cứu người làm mục tiêu, thậm chí người nàng đang cứu là Phong Thiên Tước phẩm chất bại hoại nàng cũng không lo tới được.
Là một bác sĩ, không thể thấy chết không cứu.
Chỉ là Tô Tử Nguyệt không biết, Phong Thiên Tước sớm đã tỉnh lại.
Hắn không mở mắt chính là muốn thăm dò nàng, cũng là không muốn nhìn thấy bản thân tiếp nhận Tô Tử Nguyệt cứu chữa, như vậy hắn sẽ cảm thấy buồn nôn.
Khi Tô Tử Nguyệt lấy kim đâm vào, kéo chỉ, cột lại, lông mày Phong Thiên Tước run lên, khâu vết thương không phải chuyện đùa, không có thuốc tê sẽ khiến con người đau đến muốn chết đi, Phong Thiên Tước chính là đang trải qua.
Nửa canh giờ, trán Phong Thiên Tước kín cả mồ hôi.
Tô Tử Nguyệt khâu xong, bàn tay đã trở nên run, cực kỳ căng thẳng.
“Hừ…” - Tô Tử Nguyệt thở dài, dùng rượu ngâm cái kéo cắt đoạn dây, sau đó bỏ kim khâu vào chén sứ.
Tô Tử Nguyệt xoa xoa tay, một hồi lâu mới mở miệng: “Vương gia, thần thiếp sẽ khử độc vết thương, muốn khử độc sẽ dùng rượu đổ lên vết thương, sẽ rất đau, ngài nhịn một chút.”
Hạ Đào kỳ quái không hiểu vì sao Tô Tử Nguyệt lại nói như vậy, rõ ràng Vương gia còn không có tỉnh lại, làm sao biết có đau hay không.
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, khi Tô Tử Nguyệt đem rượu rót lên, Phong Thiên Tước giống như một cái con tôm luộc, đầu đuôi co lại.
Hắn đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt tinh hồng thể hiện toàn bộ đau đớn.
Đây chính là muốn ăn thịt người.
Hạ Đào bị doạ đến ngã ra phía sau, Tô Tử Nguyệt nhàn nhã lại bưng rượu giội lên vết thương.
Đúng, là giội lên, chứ không phải nhẹ nhàng chấm chấm.
Tô Tử Nguyệt xác định Phong Thiên Tước đã thoát khỏi nguy hiểm nên không còn lo lắng nữa, vậy nên đây chính là thời điểm nàng phải trả đũa.
Toàn thân Phong Thiên Tước co rút lại, liền muốn đưa tay bắt lấy Tô Tử Nguyệt, lại để nàng nghiêng người một cái, nhẹ nhàng như mây gió: “Vương gia, ngài tốt nhất chớ lộn xộn tránh kéo nứt vết thương, lại phải khâu lại lần nữa.”
Tô Tử Nguyệt nói xong, thành công khiến đôi môi Phong Thiên Tước co giật.
Làm gì có ai bị khâu vết thương mà không bị đau đớn làm tỉnh lại. Còn giả vờ, nhưng khi Tô Tử Nguyệt phát hiện liền có chút không tin được, hắn thế mà chẳng rên la một tiếng, cuối cùng nàng phải dùng chiêu này, Phong Thiên Tước cuối cùng cũng không nhịn nổi.
Haha, Tô Tử Nguyệt toàn thân khoái chí.
Phong Thiên Tước nhịn không được cắn chặt răng, mạnh mẽ trừng mắt nhìn Tô Tử Nguyệt, nghĩ thầm chờ bản vương khỏe lại, nhất định sẽ lột da rút gân, trói vào tảng đá quăng xuống sông làm mồi cho cá.
Tô Tử Nguyệt không thèm nhìn mặt Phong Thiên Tước lấy một cái, ngồi lên bàn trà rót một chén trà uống vào, nhẹ nhàng phân phó Hạ Đào: “Hạ Đào, Vương gia cần bổ huyết. Ngươi đi tới nói với đại phu trong phủ, bổn vương phi dì mụ tháng này đến sớm, chảy máu quá nhiều, để cho hắn đưa mấy đơn thuốc tẩm bổ huyết. Trước khi trời sáng phải sắc xong, tránh chậm trễ thời gian Vương gia bồi bổ.”
Hạ Đào sợ hãi nhìn qua sắc mặt Phong Thiên Tước đen như đít nồi, nhanh chóng cong chân bỏ chạy.
Phong Thiên Tước siết chặt nắm đấm, nữ nhân này, chính là cố ý!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.