Vương Gia, Vương Phi Muốn Hưu Người
Chương 1: Sao Lại Xuyên Vào Đúng Lúc Này
Hoa Ly Ly 1350
27/11/2024
Ưm… đau quá.
Cơ thể truyền đến cảm giác đau đớn như xé rách da thịt, cùng một lực lớn đè nặng khiến Tô Tử Nguyệt vô thức rên rỉ thành tiếng.
Đôi mắt cô nhắm nghiền lại, lòng thầm nghĩ, hóa ra đây là cảm giác đau đớn khi bị ngã từ sân thượng bệnh viện xuống đất.
Sớm biết kết thúc đau đớn như vậy, cô đã không nên quản quá nhiều.
Cô là bác sĩ khoa nội chứ có phải là chúa cứu thế đâu.
Thai phụ mang thai muốn nhảy lầu tự sát thì để cô ta nhảy đi, tại sao phải chạy tới kéo lên.
Đã không kéo lên được, vậy mà còn rơi xuống cùng.
Lúc đó cô chỉ nghĩ không muốn nhìn thấy một xác hai mạng.
Bây giờ thì tốt, quăng luôn cả ba mạng.
Tô Tử Nguyệt lúc này mới cảm nhận được, hóa ra cái chết sẽ đau đớn như vậy.
Tô Tử Nguyệt bi ai thầm oán trách, đột nhiên thình lình bị một trận xuyên qua khiến suy nghĩ cô lạc trôi, cảm giác này…
Tô Tử Nguyệt nhíu mày, muốn mở mắt, nhưng mí mắt lại giống như đeo trì không mở ra được.
Đây là chuyện gì vậy? Cô còn chưa chết?
Sự khác lạ của cơ thể khiến Tô Tử Nguyệt vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc, không đợi cô nghĩ thêm, lại thêm một trận hung ác như dã thú đụng chạm vào thân thể cô, một vật bất minh nóng hổi tiến sâu vào cơ thể cô từng chút một.
Tô Tử Nguyệt liều mạng mở mắt ra, trên môi muốn hét lên thật lớn bỗng biến mất vỡ thành mảnh nhỏ, chỉ nghe bên tai tiếng rên rỉ thở dốc.
Cô hoảng sợ, hai mắt trừng lớn.
Tình hình trước mắt khiến cô trong nháy mắt ngẩn người.
Chuyện gì đang xảy ra?
Trước mắt cô không phải là xi măng lạnh lẽo mà là một chiếc màn màu đỏ chói diễm lệ, trên thành giường điêu khắc nhiều hình thù, và… cò có một nam nhân đè trên thân cô ra sức vận động như pít tông.
Cơn đau từng đợt truyền tới, đây không phải mơ…
Rất nhanh Tô Tử Nguyệt tỉnh táo lại.
Tình hình này… xem ra cô đã xuyên không rồi sao?
Nhưng, sao cứ phải xuyên vào đúng cái lúc này chứ?
Người đàn ông kia là ai? Chồng sao?
Vừa nghĩ tới đây, một cảm giác tê dại tứ chi ập đến, Tô Tử Nguyệt không tự chủ được mà co giật cơ thể. Có lẽ người đàn ông kia nhận ra điều gì đó kỳ lạ trên cơ thể cô, tốc độ của hắn càng thêm tăng tốc, từng cú không thương tiếc đâm sâu vào bên trong cơ thể Tô Tử Nguyệt.
Toàn thân hắn rắn chắc đẫm mồ hôi, nhỏ giọt xuống làn da trắng nõn mềm mại của cô, hơi thở nặng nề như lông vũ trêu chọc gò má cô, hơi thở ấm áp kia khiến toàn thân Tô Tử Nguyệt nóng rực hệt như hắn.
Tô Tử Nguyệt nới lỏng đôi môi mím chặt, trong cuống họng phát ra một tiếng rên rỉ không thể khống chế.
Tiếng kêu rên đáng xấu hổ khiến người đàn ông cứng đờ, đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, Tô Tử Nguyệt không tránh được, bốn mắt nhìn nhau.
Ánh nến trong phòng mờ mịt, Tô Tử Nguyệt không nhìn thấy rõ gương mặt của hắn một cách rõ ràng, nhưng có thể cảm nhận được hắn có một đôi mắt đen sâu thẳm.
Đôi mắt đầy sắc bén và nham hiểm khiến Tô Tử Nguyệt giật cả mình.
Tại sao hắn lại nhìn cô với ánh mắt đó.
Khinh thường, chế giễu, ghê tởm và thậm chí còn mang oán hận.
Tô Tử Nguyệt khó hiểu, cơ thể này cùng người đàn ông kia có quan hệ gì? Nhưng rõ ràng… là cái quan hệ cùng lên giường…
Và nếu hắn ta ghét cơ thể này, thì tại sao hắn phải ngủ với cơ thể này.
Hắn nhìn chằm chằm Tô Tử Nguyệt, Tô Tử Nguyệt cũng nhìn chằm chẳm hắn.
Hắn hung hãn trừng mắt nhìn cô, Tô Tử Nguyệt có chút sợ hãi đột nhiên co giật.
Cô thở hổn hển, hắn ta vậy mà còn nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, cảm giác khoái cảm nhấn chìm cả hai… cho đến khi dâng trào đến đỉnh điểm, hắn ta phóng thích bên trong, toàn thân Tô Tử Nguyệt như sông vỡ bờ.
Tuy Tô Tử Nguyệt đã nghĩ tới phản kháng nhưng lại không dám, không biết cơ thể này cùng người đàn ông kia có quan hệ gì nên không dám tùy tiện mở miệng, chỉ biết cách bài trí giường ngủ chính là thời cổ đại, bị một người đàn ông cổ đại cường tráng chiếm đoạt.
Dựa vào hiểu biết của Tô Tử Nguyệt, đau đớn thế này hẳn là lần đầu tiên.
Khoái cảm dần dần tiêu tán, người đàn ông kia vẫn không nhúc nhích.
Đôi mắt hắn không chớp động nhìn chằm chằm Tô Tử Nguyệt, trong mắt đầy khí lạnh.
Tô Tử Nguyệt không hiểu hắn nhìn cô làm gì, cho nên càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ánh mắt của hắn ngày càng sâu dần.
Trái tim Tống Tử Nguyệt bất ổn, chẳng lẽ hắn đã nhìn ra cô không phải là chủ nhân cơ thể này.
Vậy nên Tống Tử Nguyệt không dám nhìn hắn nữa, giả vờ xấu hổ rũ mắt xuống.
May thay hắn ta khinh thường hừ một cái, từ thân thể Tô Tử Nguyệt chống lên, vội vàng như không kịp rời khỏi cơ thể của cô.
Hạ thân tê dại khiến Tô Tử Nguyệt cau mày một cái, xem ra là phải dưỡng thương mấy ngày.
Tô Tử Nguyệt nhìn người đàn ông kia nhìn cô đầy mỉa mai. Mẹ kiếp ở thời cổ đại nữ nhân đều địa vị thấp, vậy nên làm xong liền không thèm để ý thân thể của nữ nhân. Một bên tùy ý hưởng thụ, giống như nữ nhân này đối với hắn không khác gì một con lợn.
Tô Tử Nguyệt nghĩ một chút, xem phải mở miệng với hắn thế nào.
Không ngờ hắn lại lên tiếng trước.
Hắn mang theo giọng nói khàn khàn sau cơn hoan ái, nhưng lời nói khiến Tô Tử Nguyệt nghiến răng nghiến lợi: “Tô Tử Nguyệt, ngươi quả nhiên hệt như lời đồn, dâm đãng thấp hèn! Có phải sớm biết ta phải chạm vào ngươi, cho nên liền dùng mọi thủ đoạn dưới thân hầu hạ ta? Ngày đại hôn, ngươi cùng tên người hầu bỏ trốn làm mất hết mặt mũi bổn vương, hiện tại bày ra như vậy là muốn ta bỏ qua cho ngươi sao? Nói cho ngươi biết, không có cửa đâu!”
Miệng xưng bổn vương, thì ra là vương gia.
Còn gọi cô là Tô Tử Nguyệt, ồ, thì ra nguyên chủ cùng tên cùng họ với cô.
Nghe hắn nói như vậy, hóa ra nguyên chủ ngày cưới bỏ trốn cùng tên người hầu, sau đó bị bắt trở về? Hắn đối với cô như vậy, ngoài trừng phạt ra còn tiện thể biểu thị công khai quyền sở hữu?
Thật không thể lý giải suy nghĩ của đám đàn ông cổ đại.
Tô Tử Nguyệt chớp mắt: “Ta không phải…”
Cô còn chưa nói hết, hắn đã chán ghét liếc mắt hung dữ, xoay người đi xuống giường.
Trên người không mảnh vải che thân, cứ tồng ngồng đi trước mặt Tô Tử Nguyệt, bờ vai rộng rãi, da thịt trơn bóng, phía trên có rất nhiều vết sẹo dài.
Nhìn những vết thương cũ mới kia, khẳng định hắn ta cũng trải qua sóng to gió lớn.
Nam nhân nhếch môi mỏng, hướng ra cửa gọi một câu: “Vào đi.”
Không lâu sau, cửa bị đẩy ra, Tô Tử Nguyệt vô thức mang chăn bó lấy người, liếc nhìn ra cửa liền thấy hai tiểu cô nương, có vẻ là nha hoàn, bưng chậu nước đi vào.
Hai tiểu nha hoàn mắt nhìn xuống đất đi đến bên cạnh người đàn ông kia, một nha hoàn lau người cho hắn, một cái giúp hắn mặc quần áo.
Tô Tử Nguyệt há hốc mồm, hơi sốc văn hóa một chút.
Cơ thể truyền đến cảm giác đau đớn như xé rách da thịt, cùng một lực lớn đè nặng khiến Tô Tử Nguyệt vô thức rên rỉ thành tiếng.
Đôi mắt cô nhắm nghiền lại, lòng thầm nghĩ, hóa ra đây là cảm giác đau đớn khi bị ngã từ sân thượng bệnh viện xuống đất.
Sớm biết kết thúc đau đớn như vậy, cô đã không nên quản quá nhiều.
Cô là bác sĩ khoa nội chứ có phải là chúa cứu thế đâu.
Thai phụ mang thai muốn nhảy lầu tự sát thì để cô ta nhảy đi, tại sao phải chạy tới kéo lên.
Đã không kéo lên được, vậy mà còn rơi xuống cùng.
Lúc đó cô chỉ nghĩ không muốn nhìn thấy một xác hai mạng.
Bây giờ thì tốt, quăng luôn cả ba mạng.
Tô Tử Nguyệt lúc này mới cảm nhận được, hóa ra cái chết sẽ đau đớn như vậy.
Tô Tử Nguyệt bi ai thầm oán trách, đột nhiên thình lình bị một trận xuyên qua khiến suy nghĩ cô lạc trôi, cảm giác này…
Tô Tử Nguyệt nhíu mày, muốn mở mắt, nhưng mí mắt lại giống như đeo trì không mở ra được.
Đây là chuyện gì vậy? Cô còn chưa chết?
Sự khác lạ của cơ thể khiến Tô Tử Nguyệt vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc, không đợi cô nghĩ thêm, lại thêm một trận hung ác như dã thú đụng chạm vào thân thể cô, một vật bất minh nóng hổi tiến sâu vào cơ thể cô từng chút một.
Tô Tử Nguyệt liều mạng mở mắt ra, trên môi muốn hét lên thật lớn bỗng biến mất vỡ thành mảnh nhỏ, chỉ nghe bên tai tiếng rên rỉ thở dốc.
Cô hoảng sợ, hai mắt trừng lớn.
Tình hình trước mắt khiến cô trong nháy mắt ngẩn người.
Chuyện gì đang xảy ra?
Trước mắt cô không phải là xi măng lạnh lẽo mà là một chiếc màn màu đỏ chói diễm lệ, trên thành giường điêu khắc nhiều hình thù, và… cò có một nam nhân đè trên thân cô ra sức vận động như pít tông.
Cơn đau từng đợt truyền tới, đây không phải mơ…
Rất nhanh Tô Tử Nguyệt tỉnh táo lại.
Tình hình này… xem ra cô đã xuyên không rồi sao?
Nhưng, sao cứ phải xuyên vào đúng cái lúc này chứ?
Người đàn ông kia là ai? Chồng sao?
Vừa nghĩ tới đây, một cảm giác tê dại tứ chi ập đến, Tô Tử Nguyệt không tự chủ được mà co giật cơ thể. Có lẽ người đàn ông kia nhận ra điều gì đó kỳ lạ trên cơ thể cô, tốc độ của hắn càng thêm tăng tốc, từng cú không thương tiếc đâm sâu vào bên trong cơ thể Tô Tử Nguyệt.
Toàn thân hắn rắn chắc đẫm mồ hôi, nhỏ giọt xuống làn da trắng nõn mềm mại của cô, hơi thở nặng nề như lông vũ trêu chọc gò má cô, hơi thở ấm áp kia khiến toàn thân Tô Tử Nguyệt nóng rực hệt như hắn.
Tô Tử Nguyệt nới lỏng đôi môi mím chặt, trong cuống họng phát ra một tiếng rên rỉ không thể khống chế.
Tiếng kêu rên đáng xấu hổ khiến người đàn ông cứng đờ, đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, Tô Tử Nguyệt không tránh được, bốn mắt nhìn nhau.
Ánh nến trong phòng mờ mịt, Tô Tử Nguyệt không nhìn thấy rõ gương mặt của hắn một cách rõ ràng, nhưng có thể cảm nhận được hắn có một đôi mắt đen sâu thẳm.
Đôi mắt đầy sắc bén và nham hiểm khiến Tô Tử Nguyệt giật cả mình.
Tại sao hắn lại nhìn cô với ánh mắt đó.
Khinh thường, chế giễu, ghê tởm và thậm chí còn mang oán hận.
Tô Tử Nguyệt khó hiểu, cơ thể này cùng người đàn ông kia có quan hệ gì? Nhưng rõ ràng… là cái quan hệ cùng lên giường…
Và nếu hắn ta ghét cơ thể này, thì tại sao hắn phải ngủ với cơ thể này.
Hắn nhìn chằm chằm Tô Tử Nguyệt, Tô Tử Nguyệt cũng nhìn chằm chẳm hắn.
Hắn hung hãn trừng mắt nhìn cô, Tô Tử Nguyệt có chút sợ hãi đột nhiên co giật.
Cô thở hổn hển, hắn ta vậy mà còn nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, cảm giác khoái cảm nhấn chìm cả hai… cho đến khi dâng trào đến đỉnh điểm, hắn ta phóng thích bên trong, toàn thân Tô Tử Nguyệt như sông vỡ bờ.
Tuy Tô Tử Nguyệt đã nghĩ tới phản kháng nhưng lại không dám, không biết cơ thể này cùng người đàn ông kia có quan hệ gì nên không dám tùy tiện mở miệng, chỉ biết cách bài trí giường ngủ chính là thời cổ đại, bị một người đàn ông cổ đại cường tráng chiếm đoạt.
Dựa vào hiểu biết của Tô Tử Nguyệt, đau đớn thế này hẳn là lần đầu tiên.
Khoái cảm dần dần tiêu tán, người đàn ông kia vẫn không nhúc nhích.
Đôi mắt hắn không chớp động nhìn chằm chằm Tô Tử Nguyệt, trong mắt đầy khí lạnh.
Tô Tử Nguyệt không hiểu hắn nhìn cô làm gì, cho nên càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ánh mắt của hắn ngày càng sâu dần.
Trái tim Tống Tử Nguyệt bất ổn, chẳng lẽ hắn đã nhìn ra cô không phải là chủ nhân cơ thể này.
Vậy nên Tống Tử Nguyệt không dám nhìn hắn nữa, giả vờ xấu hổ rũ mắt xuống.
May thay hắn ta khinh thường hừ một cái, từ thân thể Tô Tử Nguyệt chống lên, vội vàng như không kịp rời khỏi cơ thể của cô.
Hạ thân tê dại khiến Tô Tử Nguyệt cau mày một cái, xem ra là phải dưỡng thương mấy ngày.
Tô Tử Nguyệt nhìn người đàn ông kia nhìn cô đầy mỉa mai. Mẹ kiếp ở thời cổ đại nữ nhân đều địa vị thấp, vậy nên làm xong liền không thèm để ý thân thể của nữ nhân. Một bên tùy ý hưởng thụ, giống như nữ nhân này đối với hắn không khác gì một con lợn.
Tô Tử Nguyệt nghĩ một chút, xem phải mở miệng với hắn thế nào.
Không ngờ hắn lại lên tiếng trước.
Hắn mang theo giọng nói khàn khàn sau cơn hoan ái, nhưng lời nói khiến Tô Tử Nguyệt nghiến răng nghiến lợi: “Tô Tử Nguyệt, ngươi quả nhiên hệt như lời đồn, dâm đãng thấp hèn! Có phải sớm biết ta phải chạm vào ngươi, cho nên liền dùng mọi thủ đoạn dưới thân hầu hạ ta? Ngày đại hôn, ngươi cùng tên người hầu bỏ trốn làm mất hết mặt mũi bổn vương, hiện tại bày ra như vậy là muốn ta bỏ qua cho ngươi sao? Nói cho ngươi biết, không có cửa đâu!”
Miệng xưng bổn vương, thì ra là vương gia.
Còn gọi cô là Tô Tử Nguyệt, ồ, thì ra nguyên chủ cùng tên cùng họ với cô.
Nghe hắn nói như vậy, hóa ra nguyên chủ ngày cưới bỏ trốn cùng tên người hầu, sau đó bị bắt trở về? Hắn đối với cô như vậy, ngoài trừng phạt ra còn tiện thể biểu thị công khai quyền sở hữu?
Thật không thể lý giải suy nghĩ của đám đàn ông cổ đại.
Tô Tử Nguyệt chớp mắt: “Ta không phải…”
Cô còn chưa nói hết, hắn đã chán ghét liếc mắt hung dữ, xoay người đi xuống giường.
Trên người không mảnh vải che thân, cứ tồng ngồng đi trước mặt Tô Tử Nguyệt, bờ vai rộng rãi, da thịt trơn bóng, phía trên có rất nhiều vết sẹo dài.
Nhìn những vết thương cũ mới kia, khẳng định hắn ta cũng trải qua sóng to gió lớn.
Nam nhân nhếch môi mỏng, hướng ra cửa gọi một câu: “Vào đi.”
Không lâu sau, cửa bị đẩy ra, Tô Tử Nguyệt vô thức mang chăn bó lấy người, liếc nhìn ra cửa liền thấy hai tiểu cô nương, có vẻ là nha hoàn, bưng chậu nước đi vào.
Hai tiểu nha hoàn mắt nhìn xuống đất đi đến bên cạnh người đàn ông kia, một nha hoàn lau người cho hắn, một cái giúp hắn mặc quần áo.
Tô Tử Nguyệt há hốc mồm, hơi sốc văn hóa một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.