Vương Gia, Vương Phi Muốn Hưu Người
Chương 5: Vương gia có muốn đến sủng hạnh Vương phi.
Hoa Ly Ly 1350
27/11/2024
Tin tức Thu Sương chết rất nhanh được báo cho Phong Thiên Tước.
Trên mặt hắn không có biểu lộ gì, chỉ có thói quen cau mày, cả người lộ ra âm trầm: “Thu Sương chết thế nào? Đại phu nói thế nào?”
Tên nô tài cúi đầu, giọng nói run rẩy: “Là… đột nhiên chết, đại phu… đại phu cũng không nói nên lời nguyên do.”
“Hừ!” - Phong Thiên Tước cười lạnh, chợt phân phó: “Khúc Nam, ngươi đi xem Thu Sương chết có gì khúc mắc. Về phần ngươi…” - Hắn liếc nhìn tên nô tài: “Ngươi đi gọi tất cả mọi người có mặt ngày đó đến đây cho bản vương.”
Gã nô tài rất nhanh vâng lệnh, khom lưng lùi lại mấy bước, sau đó liền thật nhanh chạy ra ngoài.
Khúc Nam vẫn như thường ngày, chấn định ung dung thi hành mệnh lệnh.
Lần này, Phong Thiên Tước nghe trong lời nói của Tiểu Mai có ý tứ giữ gìn liền quát cho Tiểu Mai dừng lại, chỉ cho Thúy Bình được nói.
Thúy Bình và Thu Sương quan hệ cũng không được tốt, lại nghĩ tới Tô Tử Nguyệt nói một câu Thu Sương liền chết liền sợ hãi, cho nên không dám nói lung tung, đem sự tình hôm ấy nói ra với Phong Thiên Tước.
Sau khi nghe xong, Phong Thiên Tước vẫy tay cho bọn họ lui ra ngoài.
Lúc này Khúc Nam cũng trở về, Phong Thiên Tước liền giương mắt hỏi: “Thế nào?”
Khúc Nam lắc đầu: “Đích thực là đột tử, không trúng độc cũng không có ngoại thương.”
“Chẳng lẽ nữ nhân kia thật sự biết y thuật?” - Phong Thiên Tước híp mắt nói thầm một tiếng, một lúc lâu bưng một ly trà uống một ngụm: “Coi như nàng ta biết y thuật thì thế nào? Ta còn thực sự nhàn hạ nhọc lòng!”
“Ngươi lui ra đi!” - Phong Thiên Tước nhàn nhạt phân phó, sau đó liền nghĩ tới cái gì, lên tiếng: “Đúng, nữ nhân kia bị giam bao lâu rồi?”
“Bẩm Vương gia, hai ngày, hôm nay là ngày thứ ba.”
“Không khóc lóc hoặc gào thét đòi ăn uống?”
“Không có.”
Lần này Phong Thiên Tước trầm mặc, nghĩ đến chuyện này đúng là kỳ lạ.
Chẳng lẽ dạy dỗ một lần tính cách liền biến đổi?
Hay là lời đồn bên ngoài về Tô Tử Nguyệt là sai? Không phải đều nói nàng tính tình nhu nhược nhát gan, nhưng từ khi ban hôn về sau nàng ta nơi nào nhát gan. Đại hôn liền bỏ trốn, bị bắn làm nhục trên giường liền uyển chuyển hầu hạ, lại đến bây giờ rủa chết nha hoàn, không khóc không náo, quả thật để hắn nhìn không ra.
Thấy Phong Thiên Tước trầm tư, Khúc Nam cũng không dám tự tiện rời đi.
Thật lâu, liền nghe Phong Thiên Tước nói ra: “Qua đêm nay, nếu nàng còn không thỏa hiệp, ngươi đi nói cho nàng, chỉ cần nàng có thể đem bồ câu của bản vương tìm trở về, chuyện ngày đó, bản vương có thể bỏ qua.”
Xem ra, Vương gia là muốn cho Vương phi một cơ hội sống sót
Chỉ có điều, bồ câu đã sớm bay đi, tìm trở về nói thì dễ, làm mới khó.
……..
Tô Tử Nguyệt tiếp vào lời Khúc Nam đã là ngày thứ tư, cho nên hai chủ tớ lúc này đã đói một ngày, thần sắc đều lộ ra mặt ủ mày chau.
Khúc Nam truyền lời xong cũng không có lưu thêm, chỉ đồng tình liếc nhìn chủ tớ một cái rồi rời đi.
Tô Tử Nguyệt biết, nếu nàng không đáp ứng, Phong Thiên Tước rất có thể tiếp tục bỏ đói bỏ khát nàng.
Sau khi Tô Tử Nguyệt đồng ý, Phong Thiên Tước liền bỏ lệnh cấm túc, đồng thời cho phép nàng tự do đi lại trong phủ, thuận tiện cho nàng đi tìm chim bồ câu của hắn.
Ai không nuôi chim bồ câu sẽ không biết. Bồ câu đưa thư dù có bay đi cũng sẽ không chạy xa, cho nên muốn tìm về căn bản là không khó.
Tô Tử Nguyệt chỉ hiếu kỳ Phong Thiên Tước đột nhiên là thiện tâm như vậy, dùng cái chuyện không chút gian nan này để bỏ qua cho nàng? Không biết là có âm mưu gì đây?
Nhưng dù gì vẫn là được thả tự do, tranh thủ nhét đầy cái bao tử trước.
Thế là Tô Tử Nguyệt chẳng muốn đi đâu, không cần mặt mũi để phòng bếp làm một đống đồ ăn tới, chủ tớ hai người ăn như hổ đói cho tới khi thỏa mãn mới nằm dài trên giường chợp mắt.
Hạ Đào ngồi bên cạnh quạt cho Tô Tử Nguyệt, u sầu đầy bụng, đến lần thứ ba Hạ Đào cầu khẩn Tô Tử Nguyệt đi ra cửa tìm bồ câu thì Tô Tử Nguyệt mới bò dậy, nhéo vào khuôn mặt mềm mại của nha hoàn: “Ôi ôi ôi, ngươi như một con muỗi, bà cô già ơi.”
Hạ Đào không có bị mắng mà không vui, ngược lại còn rất hưng phấn, Tô Tử Nguyệt thở dài bất đắc dĩ một tiếng, sau đó vuốt vuốt váy trên người đi ra cửa.
Hạ Đào dẫn đường, hai người đi tới nơi nuôi bồ câu.
Hỏi nha hoàn thường xuyên cho bồ câu ăn, sau đó bắt con bồ câu mẹ, trong hộp đồ ăn lại để món con bồ câu đưa tin kia thích nhất, một đám chim bồ câu bay tới, Tô Tử Nguyệt và những người khác bước sang một bên.
Chỉ chốc lát, liền có tiếng vỗ cánh phía xa vang lên.
Bồ câu đưa tin được tìm lại dễ dàng đến mức Hạ Đào suýt coi Tô Tử Nguyệt như thần, người nuôi bồ câu hiểu nhưng cũng tò mò không biết vì sao Vương phi lại biết cách này.
Khúc Nam đã cảnh cáo nàng ta không được giúp Vương phi, ai ngờ Vương phi còn không hỏi lấy một lời, ngay từ đầu đã tìm một cách rất thành thạo.
Sau khi Tô Tử Nguyệt rời đi, nha hoàn liền báo cáo lại với Khúc Nam.
Khúc Nam đem nguyên bản nói lại cho Phong Thiên Tước.
Trong mắt Phong Thiên Tước có chút chấn động, nhưng một lúc liền khôi phục như thường: “Tiểu thư phủ Thừa tướng quả nhiên chỉ là trên danh nghĩa. Nếu nàng ta đã tìm trở về, bản vương sẽ tuân thủ lời nói trước đó, không truy cứu những sai phạm mấy ngày qua.”
“Vương gia có muốn…”
Khúc Nam lại nói nửa câu lại bị cái nhìn sắc bén của Phong Thiên Tước trừng qua, vội vàng thu lại lời nói, rời khỏi thư phòng đi ra bên ngoài.
Khúc Nam tự mình vỗ đầu một cái, không hiểu vì sao hắn lại sinh ra ý nghĩ điên rồ đó, chính là hỏi Vương gia có muốn đến sủng hạnh Vương phi.
…….
Kể từ khi tìm được bồ câu, Tô Tử Nguyệt lại ở trong Vương phủ như một kẻ không ai hỏi đến.
Chẳng qua đám nhà hoàn cũng không dám sau lưng nàng nói cái gì, chính là cái chết của Thu Sương khiến bọn họ sợ mất mật, vả lại Vương gia đều đã bỏ qua cho Vương phi, bọn chúng thân phận nhỏ bé.
Tô Tử Nguyệt nửa tháng không có ai hỏi thăm tới, rảnh đến phát hoảng, nha hoàn thấy nàng đều bỏ chạy như thấy ma, nàng biết là vì chuyện của Thu Sương.
Tối hôm đó vì bạn ngày ngủ quá nhiều nên ban đêm có chút mất ngủ, nửa đêm ngoài trời tối đen như mực, Tô Tử Nguyệt trợn tròn mắt nhìn nóc nhà ngẩng người, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang như vật nặng rơi xuống.
Tô Tử Nguyệt cảnh giác đứng lên đi đến bên cửa sổ, đang định đẩy cửa sổ nhìn xem bên ngoài có chuyện gì, bỗng nhiên một vật thể lạ nhảy từ ngoài cửa sổ vào bên trong, mạnh mẽ đụng vào đầu nàng.
Tô Tử Nguyệt than đau một tiếng, chưa kịp há miệng đã bị một thứ gì đó lạnh buốt bịt miệng lại.
Tình huống này là gì? Cướp tiền hay là cướp sắc?
Trên mặt hắn không có biểu lộ gì, chỉ có thói quen cau mày, cả người lộ ra âm trầm: “Thu Sương chết thế nào? Đại phu nói thế nào?”
Tên nô tài cúi đầu, giọng nói run rẩy: “Là… đột nhiên chết, đại phu… đại phu cũng không nói nên lời nguyên do.”
“Hừ!” - Phong Thiên Tước cười lạnh, chợt phân phó: “Khúc Nam, ngươi đi xem Thu Sương chết có gì khúc mắc. Về phần ngươi…” - Hắn liếc nhìn tên nô tài: “Ngươi đi gọi tất cả mọi người có mặt ngày đó đến đây cho bản vương.”
Gã nô tài rất nhanh vâng lệnh, khom lưng lùi lại mấy bước, sau đó liền thật nhanh chạy ra ngoài.
Khúc Nam vẫn như thường ngày, chấn định ung dung thi hành mệnh lệnh.
Lần này, Phong Thiên Tước nghe trong lời nói của Tiểu Mai có ý tứ giữ gìn liền quát cho Tiểu Mai dừng lại, chỉ cho Thúy Bình được nói.
Thúy Bình và Thu Sương quan hệ cũng không được tốt, lại nghĩ tới Tô Tử Nguyệt nói một câu Thu Sương liền chết liền sợ hãi, cho nên không dám nói lung tung, đem sự tình hôm ấy nói ra với Phong Thiên Tước.
Sau khi nghe xong, Phong Thiên Tước vẫy tay cho bọn họ lui ra ngoài.
Lúc này Khúc Nam cũng trở về, Phong Thiên Tước liền giương mắt hỏi: “Thế nào?”
Khúc Nam lắc đầu: “Đích thực là đột tử, không trúng độc cũng không có ngoại thương.”
“Chẳng lẽ nữ nhân kia thật sự biết y thuật?” - Phong Thiên Tước híp mắt nói thầm một tiếng, một lúc lâu bưng một ly trà uống một ngụm: “Coi như nàng ta biết y thuật thì thế nào? Ta còn thực sự nhàn hạ nhọc lòng!”
“Ngươi lui ra đi!” - Phong Thiên Tước nhàn nhạt phân phó, sau đó liền nghĩ tới cái gì, lên tiếng: “Đúng, nữ nhân kia bị giam bao lâu rồi?”
“Bẩm Vương gia, hai ngày, hôm nay là ngày thứ ba.”
“Không khóc lóc hoặc gào thét đòi ăn uống?”
“Không có.”
Lần này Phong Thiên Tước trầm mặc, nghĩ đến chuyện này đúng là kỳ lạ.
Chẳng lẽ dạy dỗ một lần tính cách liền biến đổi?
Hay là lời đồn bên ngoài về Tô Tử Nguyệt là sai? Không phải đều nói nàng tính tình nhu nhược nhát gan, nhưng từ khi ban hôn về sau nàng ta nơi nào nhát gan. Đại hôn liền bỏ trốn, bị bắn làm nhục trên giường liền uyển chuyển hầu hạ, lại đến bây giờ rủa chết nha hoàn, không khóc không náo, quả thật để hắn nhìn không ra.
Thấy Phong Thiên Tước trầm tư, Khúc Nam cũng không dám tự tiện rời đi.
Thật lâu, liền nghe Phong Thiên Tước nói ra: “Qua đêm nay, nếu nàng còn không thỏa hiệp, ngươi đi nói cho nàng, chỉ cần nàng có thể đem bồ câu của bản vương tìm trở về, chuyện ngày đó, bản vương có thể bỏ qua.”
Xem ra, Vương gia là muốn cho Vương phi một cơ hội sống sót
Chỉ có điều, bồ câu đã sớm bay đi, tìm trở về nói thì dễ, làm mới khó.
……..
Tô Tử Nguyệt tiếp vào lời Khúc Nam đã là ngày thứ tư, cho nên hai chủ tớ lúc này đã đói một ngày, thần sắc đều lộ ra mặt ủ mày chau.
Khúc Nam truyền lời xong cũng không có lưu thêm, chỉ đồng tình liếc nhìn chủ tớ một cái rồi rời đi.
Tô Tử Nguyệt biết, nếu nàng không đáp ứng, Phong Thiên Tước rất có thể tiếp tục bỏ đói bỏ khát nàng.
Sau khi Tô Tử Nguyệt đồng ý, Phong Thiên Tước liền bỏ lệnh cấm túc, đồng thời cho phép nàng tự do đi lại trong phủ, thuận tiện cho nàng đi tìm chim bồ câu của hắn.
Ai không nuôi chim bồ câu sẽ không biết. Bồ câu đưa thư dù có bay đi cũng sẽ không chạy xa, cho nên muốn tìm về căn bản là không khó.
Tô Tử Nguyệt chỉ hiếu kỳ Phong Thiên Tước đột nhiên là thiện tâm như vậy, dùng cái chuyện không chút gian nan này để bỏ qua cho nàng? Không biết là có âm mưu gì đây?
Nhưng dù gì vẫn là được thả tự do, tranh thủ nhét đầy cái bao tử trước.
Thế là Tô Tử Nguyệt chẳng muốn đi đâu, không cần mặt mũi để phòng bếp làm một đống đồ ăn tới, chủ tớ hai người ăn như hổ đói cho tới khi thỏa mãn mới nằm dài trên giường chợp mắt.
Hạ Đào ngồi bên cạnh quạt cho Tô Tử Nguyệt, u sầu đầy bụng, đến lần thứ ba Hạ Đào cầu khẩn Tô Tử Nguyệt đi ra cửa tìm bồ câu thì Tô Tử Nguyệt mới bò dậy, nhéo vào khuôn mặt mềm mại của nha hoàn: “Ôi ôi ôi, ngươi như một con muỗi, bà cô già ơi.”
Hạ Đào không có bị mắng mà không vui, ngược lại còn rất hưng phấn, Tô Tử Nguyệt thở dài bất đắc dĩ một tiếng, sau đó vuốt vuốt váy trên người đi ra cửa.
Hạ Đào dẫn đường, hai người đi tới nơi nuôi bồ câu.
Hỏi nha hoàn thường xuyên cho bồ câu ăn, sau đó bắt con bồ câu mẹ, trong hộp đồ ăn lại để món con bồ câu đưa tin kia thích nhất, một đám chim bồ câu bay tới, Tô Tử Nguyệt và những người khác bước sang một bên.
Chỉ chốc lát, liền có tiếng vỗ cánh phía xa vang lên.
Bồ câu đưa tin được tìm lại dễ dàng đến mức Hạ Đào suýt coi Tô Tử Nguyệt như thần, người nuôi bồ câu hiểu nhưng cũng tò mò không biết vì sao Vương phi lại biết cách này.
Khúc Nam đã cảnh cáo nàng ta không được giúp Vương phi, ai ngờ Vương phi còn không hỏi lấy một lời, ngay từ đầu đã tìm một cách rất thành thạo.
Sau khi Tô Tử Nguyệt rời đi, nha hoàn liền báo cáo lại với Khúc Nam.
Khúc Nam đem nguyên bản nói lại cho Phong Thiên Tước.
Trong mắt Phong Thiên Tước có chút chấn động, nhưng một lúc liền khôi phục như thường: “Tiểu thư phủ Thừa tướng quả nhiên chỉ là trên danh nghĩa. Nếu nàng ta đã tìm trở về, bản vương sẽ tuân thủ lời nói trước đó, không truy cứu những sai phạm mấy ngày qua.”
“Vương gia có muốn…”
Khúc Nam lại nói nửa câu lại bị cái nhìn sắc bén của Phong Thiên Tước trừng qua, vội vàng thu lại lời nói, rời khỏi thư phòng đi ra bên ngoài.
Khúc Nam tự mình vỗ đầu một cái, không hiểu vì sao hắn lại sinh ra ý nghĩ điên rồ đó, chính là hỏi Vương gia có muốn đến sủng hạnh Vương phi.
…….
Kể từ khi tìm được bồ câu, Tô Tử Nguyệt lại ở trong Vương phủ như một kẻ không ai hỏi đến.
Chẳng qua đám nhà hoàn cũng không dám sau lưng nàng nói cái gì, chính là cái chết của Thu Sương khiến bọn họ sợ mất mật, vả lại Vương gia đều đã bỏ qua cho Vương phi, bọn chúng thân phận nhỏ bé.
Tô Tử Nguyệt nửa tháng không có ai hỏi thăm tới, rảnh đến phát hoảng, nha hoàn thấy nàng đều bỏ chạy như thấy ma, nàng biết là vì chuyện của Thu Sương.
Tối hôm đó vì bạn ngày ngủ quá nhiều nên ban đêm có chút mất ngủ, nửa đêm ngoài trời tối đen như mực, Tô Tử Nguyệt trợn tròn mắt nhìn nóc nhà ngẩng người, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang như vật nặng rơi xuống.
Tô Tử Nguyệt cảnh giác đứng lên đi đến bên cửa sổ, đang định đẩy cửa sổ nhìn xem bên ngoài có chuyện gì, bỗng nhiên một vật thể lạ nhảy từ ngoài cửa sổ vào bên trong, mạnh mẽ đụng vào đầu nàng.
Tô Tử Nguyệt than đau một tiếng, chưa kịp há miệng đã bị một thứ gì đó lạnh buốt bịt miệng lại.
Tình huống này là gì? Cướp tiền hay là cướp sắc?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.