Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái
Chương 174: Ba người đàn ông sợ một cô gái ư?
Mặc Nhã
01/10/2016
"Cô nương muốn đi thành Hoài An ư?" Trác Diệp nhìn cô nương áo xanh trước xe ngựa, mỉm cười hỏi.
Tiểu cô nương áo xanh nghe vậy, bèn chuyển ánh mắt từ tay Trác Diệp qua trên mặt của nàng, đợi nhìn thấy dung nhan tinh xảo tuấn mỹ, thong dong ôn nhã thì lập tức hai mắt mở to nhìn, quên cả trả lời chỉ sững sờ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng.
"Cô nương?" Trác Diệp thấy nàng không nói lời nào, bèn mở miệng gọi một tiếng.
"A, a, đúng vậy!" Cuối cùng tiểu cô nương áo xanh cũng tỉnh táo lại, vội vàng gật đầu không ngừng: "Công tử có thể cho tiểu nữ đi nhờ một đoạn không?"
"Nếu cô nương không ngại trên xe chật hẹp thì mời lên." Thái độ Trác Diệp ôn hòa cười nói.
"Công tử..."
"Công tử không thể!"
Từ Tam Nhi và Xảo Linh thấy Trác Diệp đồng ý yêu cầu của tiểu cô nương áo xanh thì vội vàng đồng thanh mở miệng.
"Có gì không thể?" Ánh mắt Trác Diệp lóe lên, nhướn mày hỏi.
"Một người con gái một thân một mình xuất hiện trên con đường thưa thớt vết chân người qua, việc này quá kỳ lạ rồi! Ai biết nàng ta là người như thế nào?" Vẻ mặt Xảo Linh cảnh giác nói.
"Này! Huynh mới kỳ quái đấy!" Không đợi Trác Diệp mở miệng, tiểu cô nương áo xanh kia đã giơ chân trước, trừng mắt nhìn Xảo Linh, nhíu cái mũi nhỏ, quệt cái miệng nhỏ nhắn nói: "Ta một tiểu cô gái không sợ các huynh là người xấu, ba người các huynh lại lại sợ ta đụng đến ư? Thật đúng là buồn cười."
Xảo Linh không bị nàng ta kích động, không buồn nhìn cô nương áo xanh kia, chỉ quay đầu nói với Trác Diệp: "Công tử, chúng ta đi thôi."
"Công tử nhà các huynh cũng đã đồng ý cho ta đi cùng rồi, huynh còn dám lải nhải! Rốt cục huynh có tự giác mình là người dưới hay không!"
Trác Diệp cười tựa như trấn an với Xảo Linh: "Đi ra ngoài thuận tiện gặp gỡ người, tức là có duyên với đối phương." Rồi lại nói với tiểu cô nương kia: "Cô nương mời lên xe."
Đôi mắt tiểu cô nương áo xanh lập tức cong thành hình trăng lưỡi liềm, tiến lên vài bước, động tác gọn gàng nhảy lên xe, nhe răng cười nói với Trác diệp: "Vẫn là vị công tử này hiểu chuyện, người tốt! Không giống như người khác, lấy lòng tiểu nhân đo lòng người, hừ!" Nói xong còn liếc qua Từ Tam Nhi, lại trừng mắt liếc Xảo Linh giống như khiêu khích.
Mặc dù Từ Tam Nhi không muốn cho nha đầu kỳ lạ này lên xe nhưng thấy lời nói và thái độ kiên trì của Trác Diệp, bèn cũng liền thức thời không nói gì nữa, giơ roi ngựa lên tiếp tục chạy về phía trước.
Xảo Linh chau đôi mày thanh tú, miệng đóng mở hai cái, muốn nói điều gì nhưng chung quy lại vẫn nhịn xuống không mở miệng, than nhẹ một tiếng, miệng khẽ nhếch lên. Chỉ cố ý xê dịch thân thể về chính giữa ngăn cách Trác diệp và cô nương áo xanh kia một khoảng.
Tiểu cô nương áo xanh thoáng đánh giá qua Xảo Linh, trong lòng không khỏi thốt lên kỳ lạ. Không ngờ một gã sai vặt cũng được dưỡng thành da mịn thịt mềm, môi hồng răng trắng! Nhưng vẫn không đẹp mắt bằng công tử nhà hắn! Không nói dung mạo, chỉ đơn thuần cái khí chất lạnh nhạt tiêu sái thì xú tiểu tử ẻo lả so sánh cũng không bằng!
Lúc con mắt trong sáng của tiểu cô nương áo xanh không ngừng lưu luyến trên người chủ tớ Trác Diệp, Trác Diệp cũng âm thầm đánh giá nàng ta một phen, chú ý cách ăn mặc của nàng ta rất hồn nhiên rực rỡ, dáng dấp không tệ, sau lưng còn đeo một cái túi nhỏ giống như một tiểu thư bướng bỉnh trốn nhà đi, hơn nữa, nhìn động tác nàng ta vừa mới lên xe giống như là có một chút công phu, nói không chừng là con của thế gia võ lâm nào đó.
Thật ra Trác Diệp để cho tiểu cô nương này lên xe, một là thấy tư thế kia của nàng ta, nếu không cho nàng ta lên xe, một đường này nàng ta hẳn sẽ không cho qua đấy. Trác Diệp không muốn trên đường còn gặp người dây dưa không dứt với nàng, chậm trễ thời gian đi đường. Hai là nàng muốn nhìn phản ứng của Từ Tam Nhi và Xảo Linh một chút. Nàng cảm giác Phượng Lâm Sách nhét cho nàng hai hạ nhân, không đơn giản là chỉ vì hầu hạ nàng.
Chỉ có điều biểu hiện vừa rồi của hai người đúng là không đủ để nhìn ra được manh mối gì.
Xảo Linh bắt gặp cô nương áo xanh này chỉ nhìn mình vài lần, sau đưa ánh mắt nhắm ngay Trác Diệp, nhìn đăm đăm không rời mắt, bèn nhíu mày nói: "Cô làm gì mà luôn nhìn chằm chằm vào công tử nhà ta thế hả?"
"Công tử nhà ngươi đẹp mắt! Còn đẹp hơn con gái nữa." Tiểu cô nương áo xanh dứt lời mới ý thức được mình vừa nói gì đó, không khỏi đỏ mặt, quẫn bách nhếch môi với Trác Diệp : "Thật ngại quá, không phải ta nói huynh nữ khí, huynh chẳng giống nữ chút nào, ý là.... Ta nói là... Nhìn huynh còn nữ tính hơn cả phái nữa... Ai nha... Không đúng không đúng, ta lại nói sai rồi... Đúng, thực xin lỗi." Nàng ta càng giải thích càng loạn, gấp đến độ trên trán đổ đầy mồ hôi...
Thật mất mặt! Mắc cỡ chết người rồi, không chỉ nhìn đàn ông đến ngây người, lại còn không nói nên lời, đúng là xấu hổ chết đi được.
Xảo Linh nhướn mày, nhìn dáng vẻ tiểu cô nương áo xanh xoắn xuýt thì khóe miệng lại co rút.
"Không sao." Trác Diệp cắt ngang lời xin lỗi của nàng ta, thoáng dừng một chút rồi lại nhàn nhạt nói: "Cảm ơn cô đã khen."
"À?!" Tiểu cô nương áo xanh nghe vậy thì ngạc nhiên, hoảng sợ nói: "Huynh tức giận sao?"
"Không tức giận." Trác Diệp cười tao nhã nói. Nàng hoàn toàn chính xác là nữ tử, đương nhiên sẽ không tức giận.
"Ta tên là Vinh Vũ Nhi, xin hỏi công tử xưng hô thế nào?" Tiểu cô nương áo xanh nghe vậy thì lập tức cong môi, yên tâm nở nụ cười. Vừa mới nói xong, nàng ta bỗng nhiên hơi ảo não le lưỡi, sao nàng ta lại nói tên thật ra rồi.
"Hóa ra là Vinh cô nương. Tại hạ họ Trác." Chú ý tới động tác đáng yêu kia của nàng ta, Trác Diệp không khỏi nhẹ nhàng cười.
"Trác công tử đi Hoài An thành để buôn bán hay là đi tìm thân hữu?" Vinh Vũ Nhi lại mỉm cười ngọt ngào hỏi.
"Tại hạ chỉ đi ngang qua." Trác Diệp thanh đạm trả lời.
"Ồ...." Vinh Vũ Nhi gật đầu một cái, do dự một chút lại hỏi: "Vậy... vậy...huynh muốn đâu?"
Không đợi Trác Diệp nói chuyện, Xảo Linh ở một bên đã nhịn không được trầm mặt nói tiếp: "Ta nói, cô hỏi thật nhiều!"
"Ta đâu hỏi huynh." Vinh Vũ Nhi hếch cái cằm xinh xắn, bĩu môi nói với Xảo Linh: "Ta nói chuyện với chủ nhân nhà huynh, huynh chọc cái miệng vào làm gì?! Chú ý thân phận của huynh đấy! Thật không có quy củ gì cả!"
"Cô..." Xảo Linh nghe vậy, lông mày lập tức dựng ngược lên.
Trác Diệp vội vàng thoáng kéo tay áo Xảo Linh, ngăn trở lời nàng muốn nói ra ngoài.
Xảo Linh là người có chừng mực, mặc dù trong lòng đã tức giận nhưng vẫn đè cơn tức trong người xuống, quay mặt, không hề nhìn Vinh Vũ Nhi nữa.
"Tại hạ đi khắp bốn phía, cũng không chỗ cụ thể." Trác Diệp lễ phép xa cách nói.
"Oa! Dạo chơi bốn phía ư? Huynh mới bước chân vào giang hồ sao? Có lẽ ý nghĩ mong muốn rất tự tại? Thật làm cho người ta hâm mộ." vẻ mặt Vinh Vũ Nhi vui vẻ.
Trác Diệp thoáng mỉm cười với nàng ta, tính toán đáp lại, nàng cũng hiểu được Vinh Vũ Nhi này hình như nói hơi nhiều.
Hai canh giờ sau, cuối cùng xe ngựa cũng chạy vào thành Hoài An.
Mới vào cửa thành, Vinh Vũ Nhi liền xốc rèm cửa sổ lên, tò mò nhìn chung quanh... Sau đó bỗng nhiên nàng ta như nhìn thấy thứ đáng sợ nào đó, khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi.
Tiểu cô nương áo xanh nghe vậy, bèn chuyển ánh mắt từ tay Trác Diệp qua trên mặt của nàng, đợi nhìn thấy dung nhan tinh xảo tuấn mỹ, thong dong ôn nhã thì lập tức hai mắt mở to nhìn, quên cả trả lời chỉ sững sờ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng.
"Cô nương?" Trác Diệp thấy nàng không nói lời nào, bèn mở miệng gọi một tiếng.
"A, a, đúng vậy!" Cuối cùng tiểu cô nương áo xanh cũng tỉnh táo lại, vội vàng gật đầu không ngừng: "Công tử có thể cho tiểu nữ đi nhờ một đoạn không?"
"Nếu cô nương không ngại trên xe chật hẹp thì mời lên." Thái độ Trác Diệp ôn hòa cười nói.
"Công tử..."
"Công tử không thể!"
Từ Tam Nhi và Xảo Linh thấy Trác Diệp đồng ý yêu cầu của tiểu cô nương áo xanh thì vội vàng đồng thanh mở miệng.
"Có gì không thể?" Ánh mắt Trác Diệp lóe lên, nhướn mày hỏi.
"Một người con gái một thân một mình xuất hiện trên con đường thưa thớt vết chân người qua, việc này quá kỳ lạ rồi! Ai biết nàng ta là người như thế nào?" Vẻ mặt Xảo Linh cảnh giác nói.
"Này! Huynh mới kỳ quái đấy!" Không đợi Trác Diệp mở miệng, tiểu cô nương áo xanh kia đã giơ chân trước, trừng mắt nhìn Xảo Linh, nhíu cái mũi nhỏ, quệt cái miệng nhỏ nhắn nói: "Ta một tiểu cô gái không sợ các huynh là người xấu, ba người các huynh lại lại sợ ta đụng đến ư? Thật đúng là buồn cười."
Xảo Linh không bị nàng ta kích động, không buồn nhìn cô nương áo xanh kia, chỉ quay đầu nói với Trác Diệp: "Công tử, chúng ta đi thôi."
"Công tử nhà các huynh cũng đã đồng ý cho ta đi cùng rồi, huynh còn dám lải nhải! Rốt cục huynh có tự giác mình là người dưới hay không!"
Trác Diệp cười tựa như trấn an với Xảo Linh: "Đi ra ngoài thuận tiện gặp gỡ người, tức là có duyên với đối phương." Rồi lại nói với tiểu cô nương kia: "Cô nương mời lên xe."
Đôi mắt tiểu cô nương áo xanh lập tức cong thành hình trăng lưỡi liềm, tiến lên vài bước, động tác gọn gàng nhảy lên xe, nhe răng cười nói với Trác diệp: "Vẫn là vị công tử này hiểu chuyện, người tốt! Không giống như người khác, lấy lòng tiểu nhân đo lòng người, hừ!" Nói xong còn liếc qua Từ Tam Nhi, lại trừng mắt liếc Xảo Linh giống như khiêu khích.
Mặc dù Từ Tam Nhi không muốn cho nha đầu kỳ lạ này lên xe nhưng thấy lời nói và thái độ kiên trì của Trác Diệp, bèn cũng liền thức thời không nói gì nữa, giơ roi ngựa lên tiếp tục chạy về phía trước.
Xảo Linh chau đôi mày thanh tú, miệng đóng mở hai cái, muốn nói điều gì nhưng chung quy lại vẫn nhịn xuống không mở miệng, than nhẹ một tiếng, miệng khẽ nhếch lên. Chỉ cố ý xê dịch thân thể về chính giữa ngăn cách Trác diệp và cô nương áo xanh kia một khoảng.
Tiểu cô nương áo xanh thoáng đánh giá qua Xảo Linh, trong lòng không khỏi thốt lên kỳ lạ. Không ngờ một gã sai vặt cũng được dưỡng thành da mịn thịt mềm, môi hồng răng trắng! Nhưng vẫn không đẹp mắt bằng công tử nhà hắn! Không nói dung mạo, chỉ đơn thuần cái khí chất lạnh nhạt tiêu sái thì xú tiểu tử ẻo lả so sánh cũng không bằng!
Lúc con mắt trong sáng của tiểu cô nương áo xanh không ngừng lưu luyến trên người chủ tớ Trác Diệp, Trác Diệp cũng âm thầm đánh giá nàng ta một phen, chú ý cách ăn mặc của nàng ta rất hồn nhiên rực rỡ, dáng dấp không tệ, sau lưng còn đeo một cái túi nhỏ giống như một tiểu thư bướng bỉnh trốn nhà đi, hơn nữa, nhìn động tác nàng ta vừa mới lên xe giống như là có một chút công phu, nói không chừng là con của thế gia võ lâm nào đó.
Thật ra Trác Diệp để cho tiểu cô nương này lên xe, một là thấy tư thế kia của nàng ta, nếu không cho nàng ta lên xe, một đường này nàng ta hẳn sẽ không cho qua đấy. Trác Diệp không muốn trên đường còn gặp người dây dưa không dứt với nàng, chậm trễ thời gian đi đường. Hai là nàng muốn nhìn phản ứng của Từ Tam Nhi và Xảo Linh một chút. Nàng cảm giác Phượng Lâm Sách nhét cho nàng hai hạ nhân, không đơn giản là chỉ vì hầu hạ nàng.
Chỉ có điều biểu hiện vừa rồi của hai người đúng là không đủ để nhìn ra được manh mối gì.
Xảo Linh bắt gặp cô nương áo xanh này chỉ nhìn mình vài lần, sau đưa ánh mắt nhắm ngay Trác Diệp, nhìn đăm đăm không rời mắt, bèn nhíu mày nói: "Cô làm gì mà luôn nhìn chằm chằm vào công tử nhà ta thế hả?"
"Công tử nhà ngươi đẹp mắt! Còn đẹp hơn con gái nữa." Tiểu cô nương áo xanh dứt lời mới ý thức được mình vừa nói gì đó, không khỏi đỏ mặt, quẫn bách nhếch môi với Trác Diệp : "Thật ngại quá, không phải ta nói huynh nữ khí, huynh chẳng giống nữ chút nào, ý là.... Ta nói là... Nhìn huynh còn nữ tính hơn cả phái nữa... Ai nha... Không đúng không đúng, ta lại nói sai rồi... Đúng, thực xin lỗi." Nàng ta càng giải thích càng loạn, gấp đến độ trên trán đổ đầy mồ hôi...
Thật mất mặt! Mắc cỡ chết người rồi, không chỉ nhìn đàn ông đến ngây người, lại còn không nói nên lời, đúng là xấu hổ chết đi được.
Xảo Linh nhướn mày, nhìn dáng vẻ tiểu cô nương áo xanh xoắn xuýt thì khóe miệng lại co rút.
"Không sao." Trác Diệp cắt ngang lời xin lỗi của nàng ta, thoáng dừng một chút rồi lại nhàn nhạt nói: "Cảm ơn cô đã khen."
"À?!" Tiểu cô nương áo xanh nghe vậy thì ngạc nhiên, hoảng sợ nói: "Huynh tức giận sao?"
"Không tức giận." Trác Diệp cười tao nhã nói. Nàng hoàn toàn chính xác là nữ tử, đương nhiên sẽ không tức giận.
"Ta tên là Vinh Vũ Nhi, xin hỏi công tử xưng hô thế nào?" Tiểu cô nương áo xanh nghe vậy thì lập tức cong môi, yên tâm nở nụ cười. Vừa mới nói xong, nàng ta bỗng nhiên hơi ảo não le lưỡi, sao nàng ta lại nói tên thật ra rồi.
"Hóa ra là Vinh cô nương. Tại hạ họ Trác." Chú ý tới động tác đáng yêu kia của nàng ta, Trác Diệp không khỏi nhẹ nhàng cười.
"Trác công tử đi Hoài An thành để buôn bán hay là đi tìm thân hữu?" Vinh Vũ Nhi lại mỉm cười ngọt ngào hỏi.
"Tại hạ chỉ đi ngang qua." Trác Diệp thanh đạm trả lời.
"Ồ...." Vinh Vũ Nhi gật đầu một cái, do dự một chút lại hỏi: "Vậy... vậy...huynh muốn đâu?"
Không đợi Trác Diệp nói chuyện, Xảo Linh ở một bên đã nhịn không được trầm mặt nói tiếp: "Ta nói, cô hỏi thật nhiều!"
"Ta đâu hỏi huynh." Vinh Vũ Nhi hếch cái cằm xinh xắn, bĩu môi nói với Xảo Linh: "Ta nói chuyện với chủ nhân nhà huynh, huynh chọc cái miệng vào làm gì?! Chú ý thân phận của huynh đấy! Thật không có quy củ gì cả!"
"Cô..." Xảo Linh nghe vậy, lông mày lập tức dựng ngược lên.
Trác Diệp vội vàng thoáng kéo tay áo Xảo Linh, ngăn trở lời nàng muốn nói ra ngoài.
Xảo Linh là người có chừng mực, mặc dù trong lòng đã tức giận nhưng vẫn đè cơn tức trong người xuống, quay mặt, không hề nhìn Vinh Vũ Nhi nữa.
"Tại hạ đi khắp bốn phía, cũng không chỗ cụ thể." Trác Diệp lễ phép xa cách nói.
"Oa! Dạo chơi bốn phía ư? Huynh mới bước chân vào giang hồ sao? Có lẽ ý nghĩ mong muốn rất tự tại? Thật làm cho người ta hâm mộ." vẻ mặt Vinh Vũ Nhi vui vẻ.
Trác Diệp thoáng mỉm cười với nàng ta, tính toán đáp lại, nàng cũng hiểu được Vinh Vũ Nhi này hình như nói hơi nhiều.
Hai canh giờ sau, cuối cùng xe ngựa cũng chạy vào thành Hoài An.
Mới vào cửa thành, Vinh Vũ Nhi liền xốc rèm cửa sổ lên, tò mò nhìn chung quanh... Sau đó bỗng nhiên nàng ta như nhìn thấy thứ đáng sợ nào đó, khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.