Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái
Chương 12: Biến thành nữ bộc
Mặc Nhã
14/05/2015
Ngoài xe, âm thanh huyên náo truyền đến, Phượng Thất đã tỉnh lại, cười nhạt với Trác Diệp một tiếng: “Chúng ta đến Phong thành rồi.”
Trác Diệp vụng trộm nhìn thoáng qua thời gian, đã là buổi trưa hơn ba khắc, lộ trình đã gần đến mười giờ! Cũng may là được ngồi nhờ xe ngựa người ta, dọc theo con đường này cũng không thấy thôn xóm. Nếu mình đi bộ, đêm nay sợ là phải ngủ ngoài trời rồi.
Trác Diệp nhìn phố Cảnh Phong thời cổ bên ngoài. Mặc dù không giống hiện đại, đô thị cao ốc đứng vững, ngựa xe như nước, nhịp điệu nhanh, phồn hoa nhưng cũng có những sập hàng buôn bán bận rộn, tiếng động lớn của xe ngựa, hối hả vô cùng náo nhiệt, Trác Diệp rất ưa thích thành cổ mộc mạc, thanh lịch. Trong lòng lại có chút bức bách muốn xuống xe du lãm một phen.
“Đa tạ nhị vị công tử đã cho Trác Diệp theo cùng một đoạn đường, hiện đã đến Phong thành, chúng ta từ biệt vậy, xin dừng xe ngựa ở ven đường một chút, thả ta xuống dưới là được rồi.” Trác Diệp khách khí nói với Phượng Tam, Phượng Thất. Trong lòng thì thầm than, học lời nói của cổ nhân thật mệt mỏi!
“Cô không thể đi!” Phượng Tam lạnh nhạt mở miệng nói, trong lời nói lại lộ ra vẻ uy nghiêm không cho người phản kháng.
Trác Diệp sững sờ, kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”
“Không phải cô nói đến đây kiếm kế sinh nhai sao? Vừa hay quý phủ của ta thiếu một hạ nhân.” Phượng Tam lúc này lại nói như tùy ý.
“Huynh!”Trác Diệp phẫn nộ rồi: “Ta sẽ không hầu hạ huynh!”
“Hạ nhân khác sẽ dạy cô.” Phượng Tam mặt không đổi sắc mà nói.
Trác Diệp sẽ không ngốc đến nỗi cho rằng phủ bọn họ thật sự thiếu hạ nhân, tâm niệm một chút, lập tức hiểu được thì ra bọn họ cũng không tin nàng, sợ thuốc cảm mạo là độc dược mãn tính hả? Sợ sau khi mình rời đi, Phượng Thất gặp chuyện không may hả? Muốn quan sát mình có ăn giải dược không sao?
Lại liếc mắt nhìn Phượng Thất lúc này lại ngồi đó không nói gì cả, trong lòng Trác Diệp không khỏi cười lạnh một tiếng, thì ra lúc trước hai người này một kẻ xướng mặt đỏ, một kẻ đóng vai phản diện, đều không phải người tốt!
“Nếu như ta nói không?” Trác Diệp trừng mắt nhìn Phượng Tam.
Phượng Tam bình tĩnh nói: “Chỉ sợ không do cô quyết.”
“A, tốt! Rất tốt!” Trác Diệp giận quá hóa cười, hít sâu một lần, khắc chế bản thân trở nên kích động, hỏi: “Xin hỏi, tiền lương người hầu trong quý phủ… Không phải, tiền tiêu vặt hàng tháng là bao nhiêu?”
Phượng Tam hơi sửng sốt một chút, trả lời: “Ba đến tám lượng bạc không đều.”
Trác Diệp gật gật đầu, hẳn là có sự phân chia giữa hạ nhân và hạ nhân cấp cao, cho nên tiền lương không giống nhau. Xem ra đêm qua Phượng Tam cho mình năm trăm lượng không phải là một khoản tiền nhỏ!
“Vậy Phượng Tam công tử có ý định mỗi tháng cho ta bao nhiêu tiền tiêu vặt?” Trác Diệp khiêu mi hỏi.
“Cô muốn bao nhiêu?”
“Mỗi tháng một trăm lượng.” Trác Diệp chặt đẹp nói.
“Ờ, cho cô.”
“Ta sẽ không kí văn tự bán mình!” Trác Diệp nói thêm.
“Ờm.” Phượng Tam sắc mặt như cũ, không gợn sóng không sợ hãi.
Phượng Thất một bên thì hứng thú nhìn Trác Diệp, Phượng Tam một hỏi một đáp. Trác Diệp nhanh chóng chuyển từ giận dữ sang tỉnh táo, hơn nữa còn có thể cò kè tranh thủ điều kiện có lời vì chính mình, hắn không khỏi tán thưởng lộ vẻ tươi cười, ôn hòa với.
Trác Diệp trừng mắt nhìn Phượng Thất rồi lại hừ lạnh với Phượng Tam một tiếng, nhắm mắt lại dựa vào trong xe, không nói thêm gì nữa.
Trác Diệp vụng trộm nhìn thoáng qua thời gian, đã là buổi trưa hơn ba khắc, lộ trình đã gần đến mười giờ! Cũng may là được ngồi nhờ xe ngựa người ta, dọc theo con đường này cũng không thấy thôn xóm. Nếu mình đi bộ, đêm nay sợ là phải ngủ ngoài trời rồi.
Trác Diệp nhìn phố Cảnh Phong thời cổ bên ngoài. Mặc dù không giống hiện đại, đô thị cao ốc đứng vững, ngựa xe như nước, nhịp điệu nhanh, phồn hoa nhưng cũng có những sập hàng buôn bán bận rộn, tiếng động lớn của xe ngựa, hối hả vô cùng náo nhiệt, Trác Diệp rất ưa thích thành cổ mộc mạc, thanh lịch. Trong lòng lại có chút bức bách muốn xuống xe du lãm một phen.
“Đa tạ nhị vị công tử đã cho Trác Diệp theo cùng một đoạn đường, hiện đã đến Phong thành, chúng ta từ biệt vậy, xin dừng xe ngựa ở ven đường một chút, thả ta xuống dưới là được rồi.” Trác Diệp khách khí nói với Phượng Tam, Phượng Thất. Trong lòng thì thầm than, học lời nói của cổ nhân thật mệt mỏi!
“Cô không thể đi!” Phượng Tam lạnh nhạt mở miệng nói, trong lời nói lại lộ ra vẻ uy nghiêm không cho người phản kháng.
Trác Diệp sững sờ, kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”
“Không phải cô nói đến đây kiếm kế sinh nhai sao? Vừa hay quý phủ của ta thiếu một hạ nhân.” Phượng Tam lúc này lại nói như tùy ý.
“Huynh!”Trác Diệp phẫn nộ rồi: “Ta sẽ không hầu hạ huynh!”
“Hạ nhân khác sẽ dạy cô.” Phượng Tam mặt không đổi sắc mà nói.
Trác Diệp sẽ không ngốc đến nỗi cho rằng phủ bọn họ thật sự thiếu hạ nhân, tâm niệm một chút, lập tức hiểu được thì ra bọn họ cũng không tin nàng, sợ thuốc cảm mạo là độc dược mãn tính hả? Sợ sau khi mình rời đi, Phượng Thất gặp chuyện không may hả? Muốn quan sát mình có ăn giải dược không sao?
Lại liếc mắt nhìn Phượng Thất lúc này lại ngồi đó không nói gì cả, trong lòng Trác Diệp không khỏi cười lạnh một tiếng, thì ra lúc trước hai người này một kẻ xướng mặt đỏ, một kẻ đóng vai phản diện, đều không phải người tốt!
“Nếu như ta nói không?” Trác Diệp trừng mắt nhìn Phượng Tam.
Phượng Tam bình tĩnh nói: “Chỉ sợ không do cô quyết.”
“A, tốt! Rất tốt!” Trác Diệp giận quá hóa cười, hít sâu một lần, khắc chế bản thân trở nên kích động, hỏi: “Xin hỏi, tiền lương người hầu trong quý phủ… Không phải, tiền tiêu vặt hàng tháng là bao nhiêu?”
Phượng Tam hơi sửng sốt một chút, trả lời: “Ba đến tám lượng bạc không đều.”
Trác Diệp gật gật đầu, hẳn là có sự phân chia giữa hạ nhân và hạ nhân cấp cao, cho nên tiền lương không giống nhau. Xem ra đêm qua Phượng Tam cho mình năm trăm lượng không phải là một khoản tiền nhỏ!
“Vậy Phượng Tam công tử có ý định mỗi tháng cho ta bao nhiêu tiền tiêu vặt?” Trác Diệp khiêu mi hỏi.
“Cô muốn bao nhiêu?”
“Mỗi tháng một trăm lượng.” Trác Diệp chặt đẹp nói.
“Ờ, cho cô.”
“Ta sẽ không kí văn tự bán mình!” Trác Diệp nói thêm.
“Ờm.” Phượng Tam sắc mặt như cũ, không gợn sóng không sợ hãi.
Phượng Thất một bên thì hứng thú nhìn Trác Diệp, Phượng Tam một hỏi một đáp. Trác Diệp nhanh chóng chuyển từ giận dữ sang tỉnh táo, hơn nữa còn có thể cò kè tranh thủ điều kiện có lời vì chính mình, hắn không khỏi tán thưởng lộ vẻ tươi cười, ôn hòa với.
Trác Diệp trừng mắt nhìn Phượng Thất rồi lại hừ lạnh với Phượng Tam một tiếng, nhắm mắt lại dựa vào trong xe, không nói thêm gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.