Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái
Chương 76: Bộ đồ vòng trò chơi
Mặc Nhã
14/05/2015
Trác Diệp, Xảo Linh đi theo “Bánh Bao nhỏ” chen vào đám người xem. Thì ra là bên trong có người bố trí bộ đồ vòng trò chơi, các thứ như ngọc bội, đồ sứ, cây quạt các loại sắp xếp ở quầy, đồ đặt càng xa thì càng quý, dùng một cái dây thừng làm ranh giới, đứng ở ngoài dây thừng ném một cái vòng trúc, chụp đến cái gì thì lấy cái đó. Đương nhiên, cái vòng trúc kia là phải mất tiền mua.
Ở hiện đại, ở những nơi như công viên, quảng trường cũng thường có loại trò chơi này, Trác Diệp cũng không thấy kỳ lạ, hiếm có. Nhưng “Bánh Bao nhỏ” chưa từng thấy qua loại trò chơi này của dân gian, có chút rục rịch: “Tiểu Diệp tử, cháu muốn chơi.”
“Được. Xảo Linh, đi mua cho Huyễn Nhi mười cái vòng trúc.” Trác Diệp cười nói.
Xảo Linh nghe lời, đi mua vòng cho “Bánh Bao nhỏ.” Trác Diệp rất thích ý, vừa ăn bánh ngọt vừa xem náo nhiệt, ăn hết bánh ngọt của mình lại tiêu diệt nốt bánh ngọt còn thừa lại của “Bánh Bao nhỏ”.
Kết quả kà ném toàn bộ mười cái vòng trúc đi mà vẫn chẳng lấy được gì. Trác Diệp lại để cho Xảo Linh mua thêm hai mươi cái vòng trúc cho “Bánh bao nhỏ”, nhưng vẫn không thu hoạch được gì…
“Bánh Bao nhỏ” nóng nảy, lại lấy từ tay ông chủ một cái khác, kết quả… Vòng trúc chỉ còn lại ba cái, nhưng lại vẫn không được cái gì…
“Nếu không, lại để tiểu nhân lấy cho ngài?” Trịnh Càn nhìn không được nữa, do dự một lúc đành nói với “Bánh Bao nhỏ.”
“Không được!” “Bánh Bao nhỏ mắt trợn trắng, Trịnh Càn biết võ công, lấy được cũng chẳng vui gì! Liếc qua Trác Diệp vẫn mỉm cười một bên, trong lòng “Bánh Bao nhỏ” thầm tính toán, đưa ba cái vòng trúc còn lại trên tay cho Trác Diệp, giảo hoạt nói: “Tiểu Diệp tử, ba cái vòng này cho cô nè, dùng hết mà không lấy được đồ thì phải cho cháu đồ ăn ngon đấy nhé.”
Chú mèo ham ăn này còn khá tâm tưđấy nhé! “Nếu ta thắng?” Trác Diệp hỏi.
“Nếu cô thắng được mỗi người một thứ, cháu sẽ đồng ý với cô một điều kiện. Nếu cô ném trúng hết, cháu sẽ đồng ý với cô ba điều kiện. Do Xảo Linh cùng Trịnh Càn, Trịnh Khôn làm chứng.” “Bánh Bao nhỏ” vỗ ngực nói.
“Được.” Trác Diệp thò tay nhận vòng trúc, cười hỏi: “Huyễn Nhi thích cái nào? Nói ta nghe coi.”
“Bánh Bao nhỏ” thấy khẩu khí của Trác Diệp không nhỏ, con mắt vừa chuyển liền thò tay chỉ ba đồ vật xa nhất.
Trác Diệp mỉm cười tập trung vàu mục tiêu, thân người hơi nghiêng, để cho vòng tay và chân cùng thẳng một hướng, sau đó dùng lực, cánh tay uốn lượn, điều chỉnh độ mạnh yếu rồi hất lên một cái, trúng một thứ!
Miệng “Bánh Bao nhỏ” khẽ nhếch, lắc cái đầu nhỏ vẻ không tin, nhất định là trùng hợp!
“Oa, tiểu thư thật lợi hại!” Xảo Linh vỗ tay nói.
Trác Diệp cười cười, tập trung mục tiêu thứ hai, cổ tay hất lên, lại chụp trúng vào.
Đám người xung quanh đã có tiếng thổn thức.
Con mắt “Bánh Bao nhỏ” sáng rực lên!
Trác Diệp cầm cái vòng thứ ba, ném vào mục tiêu cuối cùng, lại trúng!
Những người xem náo nhiệt xung quanh không khỏi vỗ tay. Sạp hàng này đã đặt mấy ngày, vẫn chưa có người nào có thể liên tiếp trúng ba thứ, hơn nữa còn là trúng những thứ ở vị trí xa nhất.
Trước kia Trác Diệp không ít lần chơi trò chơi này cùng Mạc Kiêu Dương. Cũng không phải là ham… những món đồ chơi này chẳng qua là hưởng thụ cảm giác thành tựu trong chớp mắt khi ném trúng những đồ vật này. Vậy nên từ khi nắm được kỹ xảo trong đó lại rất ít khi chơi. Một là cảm giác không mới mẻ; hai là cảm thấy những người dựa vào sạp hàng nhỏ này duy trì kế sinh nhai cũng không dễ dàng…
“Tiểu Diệp tử, dạy cháu, dạy cháu…!” “Bánh Bao nhỏ” thò tay đong đưa ống tay áo Trác Diệp, hai mắt ánh lên hình ngôi sao.
Trác Diệp nhìn thoáng qua ông chủ quầy hàng đang mang vẻ mặt cầu xin, cúi đầu dụ dỗ “bánh Bao nhỏ” nói: “Được, nhưng phải đợi sau khi về phủ mới dạy cháu, bây giờ ta hơi khát nước, chúng ta tìm một chỗ uống chén trà được không?”
“Không được… ‘Tiểu Diệp tử’ xem nè, ở đây vẫn còn nhiều thứ lắm nè…”
Trên mặt Trác Diệp đen sì, nhóc này thật là lòng tham không đáy. “Vừa rồi Huyễn Nhi đáp ứng ta ba điều kiện, còn chắc chắn không?”
“Bánh Bao nhỏ” ưỡn ngực nói: “Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Được rồi, điều kiện gì?”
“Điều kiện thứ nhất là, hôm nay cháu phải nghe ta! Hai điều kiện khác… Ta còn chưa nghĩ ra, trước cho cháu nợ đã.” Trác Diệp nói xong liền kéo “Bánh Bao nhỏ” đi đến một quán trà ở bên cạnh.
“Bánh Bao nhỏ” cong miệng không tình nguyện nhưng lại không nói gì nữa.
“Huyễn Nhi?” Ở cửa ra vào của trà lâu, bọn họ đi ngang qua mấy người, đồng thời một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
Ở hiện đại, ở những nơi như công viên, quảng trường cũng thường có loại trò chơi này, Trác Diệp cũng không thấy kỳ lạ, hiếm có. Nhưng “Bánh Bao nhỏ” chưa từng thấy qua loại trò chơi này của dân gian, có chút rục rịch: “Tiểu Diệp tử, cháu muốn chơi.”
“Được. Xảo Linh, đi mua cho Huyễn Nhi mười cái vòng trúc.” Trác Diệp cười nói.
Xảo Linh nghe lời, đi mua vòng cho “Bánh Bao nhỏ.” Trác Diệp rất thích ý, vừa ăn bánh ngọt vừa xem náo nhiệt, ăn hết bánh ngọt của mình lại tiêu diệt nốt bánh ngọt còn thừa lại của “Bánh Bao nhỏ”.
Kết quả kà ném toàn bộ mười cái vòng trúc đi mà vẫn chẳng lấy được gì. Trác Diệp lại để cho Xảo Linh mua thêm hai mươi cái vòng trúc cho “Bánh bao nhỏ”, nhưng vẫn không thu hoạch được gì…
“Bánh Bao nhỏ” nóng nảy, lại lấy từ tay ông chủ một cái khác, kết quả… Vòng trúc chỉ còn lại ba cái, nhưng lại vẫn không được cái gì…
“Nếu không, lại để tiểu nhân lấy cho ngài?” Trịnh Càn nhìn không được nữa, do dự một lúc đành nói với “Bánh Bao nhỏ.”
“Không được!” “Bánh Bao nhỏ mắt trợn trắng, Trịnh Càn biết võ công, lấy được cũng chẳng vui gì! Liếc qua Trác Diệp vẫn mỉm cười một bên, trong lòng “Bánh Bao nhỏ” thầm tính toán, đưa ba cái vòng trúc còn lại trên tay cho Trác Diệp, giảo hoạt nói: “Tiểu Diệp tử, ba cái vòng này cho cô nè, dùng hết mà không lấy được đồ thì phải cho cháu đồ ăn ngon đấy nhé.”
Chú mèo ham ăn này còn khá tâm tưđấy nhé! “Nếu ta thắng?” Trác Diệp hỏi.
“Nếu cô thắng được mỗi người một thứ, cháu sẽ đồng ý với cô một điều kiện. Nếu cô ném trúng hết, cháu sẽ đồng ý với cô ba điều kiện. Do Xảo Linh cùng Trịnh Càn, Trịnh Khôn làm chứng.” “Bánh Bao nhỏ” vỗ ngực nói.
“Được.” Trác Diệp thò tay nhận vòng trúc, cười hỏi: “Huyễn Nhi thích cái nào? Nói ta nghe coi.”
“Bánh Bao nhỏ” thấy khẩu khí của Trác Diệp không nhỏ, con mắt vừa chuyển liền thò tay chỉ ba đồ vật xa nhất.
Trác Diệp mỉm cười tập trung vàu mục tiêu, thân người hơi nghiêng, để cho vòng tay và chân cùng thẳng một hướng, sau đó dùng lực, cánh tay uốn lượn, điều chỉnh độ mạnh yếu rồi hất lên một cái, trúng một thứ!
Miệng “Bánh Bao nhỏ” khẽ nhếch, lắc cái đầu nhỏ vẻ không tin, nhất định là trùng hợp!
“Oa, tiểu thư thật lợi hại!” Xảo Linh vỗ tay nói.
Trác Diệp cười cười, tập trung mục tiêu thứ hai, cổ tay hất lên, lại chụp trúng vào.
Đám người xung quanh đã có tiếng thổn thức.
Con mắt “Bánh Bao nhỏ” sáng rực lên!
Trác Diệp cầm cái vòng thứ ba, ném vào mục tiêu cuối cùng, lại trúng!
Những người xem náo nhiệt xung quanh không khỏi vỗ tay. Sạp hàng này đã đặt mấy ngày, vẫn chưa có người nào có thể liên tiếp trúng ba thứ, hơn nữa còn là trúng những thứ ở vị trí xa nhất.
Trước kia Trác Diệp không ít lần chơi trò chơi này cùng Mạc Kiêu Dương. Cũng không phải là ham… những món đồ chơi này chẳng qua là hưởng thụ cảm giác thành tựu trong chớp mắt khi ném trúng những đồ vật này. Vậy nên từ khi nắm được kỹ xảo trong đó lại rất ít khi chơi. Một là cảm giác không mới mẻ; hai là cảm thấy những người dựa vào sạp hàng nhỏ này duy trì kế sinh nhai cũng không dễ dàng…
“Tiểu Diệp tử, dạy cháu, dạy cháu…!” “Bánh Bao nhỏ” thò tay đong đưa ống tay áo Trác Diệp, hai mắt ánh lên hình ngôi sao.
Trác Diệp nhìn thoáng qua ông chủ quầy hàng đang mang vẻ mặt cầu xin, cúi đầu dụ dỗ “bánh Bao nhỏ” nói: “Được, nhưng phải đợi sau khi về phủ mới dạy cháu, bây giờ ta hơi khát nước, chúng ta tìm một chỗ uống chén trà được không?”
“Không được… ‘Tiểu Diệp tử’ xem nè, ở đây vẫn còn nhiều thứ lắm nè…”
Trên mặt Trác Diệp đen sì, nhóc này thật là lòng tham không đáy. “Vừa rồi Huyễn Nhi đáp ứng ta ba điều kiện, còn chắc chắn không?”
“Bánh Bao nhỏ” ưỡn ngực nói: “Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Được rồi, điều kiện gì?”
“Điều kiện thứ nhất là, hôm nay cháu phải nghe ta! Hai điều kiện khác… Ta còn chưa nghĩ ra, trước cho cháu nợ đã.” Trác Diệp nói xong liền kéo “Bánh Bao nhỏ” đi đến một quán trà ở bên cạnh.
“Bánh Bao nhỏ” cong miệng không tình nguyện nhưng lại không nói gì nữa.
“Huyễn Nhi?” Ở cửa ra vào của trà lâu, bọn họ đi ngang qua mấy người, đồng thời một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.