Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái
Chương 98: Chú dê vui vẻ mà thông minh được bằng bản thế tử sao?!
Mặc Nhã
14/05/2015
Chuyển ngữ ♥ Trang Trang
Beta ♥ Nhã Vy
“Nó gọi là chú dê vui vẻ, là con dê nhỏ thông minh nhất trên thảo nguyên!” Trác Diệp cười nói.
“Thật sao? Đó là con dê thông minh nhất?” “Bánh bao nhỏ” nhướn mày: “Thông minh lắm sao? Có thông minh bằng con người không? Nó biết cái gì?”
“Ừ…” Trác Diệp cười tủm tỉm nói: “Nó có trí nhớ rất xuất sắc, kiến thức học qua một lần là có thể thuộc lòng, hơn nữa còn có thể vận dụng tự nhiên nữa nhé.”
“A? Thiệt hay giả vậy?” “Banh bao nhỏ“ rõ ràng không tin, bĩu môi nhỏ nói: “Nó chỉ là một con dê thôi mà …”
Nhóc này thật đúng là không dễ gạt! Đôi mắt Trác Diệp đảo tròn, tiếp tục dùng kế khích tướng nói: “Huyễn Nhi sợ chính mình không thông minh như chú dê vui vẻ đúng không?”
“Làm sao có thể! Bản thế tử sao lại không bằng một con dê? Chuyện cười!” “Bánh bao nhỏ“ nổi giận.
“Huyễn Nhi lúc trước cũng đã nói vậy, chắc sẽ nhớ kĩ hôm nay ‘Tiểu Diệp Tử’ mang cháu đi qua tất cả địa phương địa danh nào và đặc điểm của từng nơi một, bây giờ chúng ta có phải nên kiểm tra một chút hay không nhỉ?”
“Bắt đầu đi!” “Bánh bao nhỏ“ vừa trợn trắng mắt, nói: “ ‘Tiểu Diệp tử’ cũng đừng quên đã đồng ý với cháu đấy, phải làm món ngon cho cháu ăn!”
“Yên tâm đi, chỉ cần tiểu thế tử vượt qua được, tuyệt sẽ không thể thiếu phần cháu.” Trác Diệp cười xoa đầu “ Bánh bao nhỏ”.
“Khụ!” “Bánh bao nhỏ” coi như thuộc được sơ sơ, ho một tiếng rồi nói: “Xuất phát từ phía Bắc Thịnh Kinh, đi một đường về hướng bắc, trạm thứ nhất là quận Xương Minh. Chỗ đó trồng rất nhiều lúa mì, xay lúa mì thành phấn có thể làm nhiều loại bánh ngon. Tiếp tục đi theo hướng bắc gần hai trăm dặm nữa là đến thành Bình Diễn. Nơi đây được đặt tên như vậy là để tưởng nhớ một đại anh hùng tên Trần Bình Diễn. Nơi đây có một bến tàu lớn, muốn đi đường sông nước, có thể đổi thuyền tại đây. Kế tiếp, chính là huyện Hành Hoa, là một khu vực miền núi, các gia tộc duy trì sinh hoạt với nhau ở nơi này. Họ chủ yếu dựa vào săn bắn với hái lượm mà sống, mùng chín tháng hai hàng năm là ngày bọn họ làm lễ cúng thần núi. Lại tiếp tục đi theo hướng bắc là quay trở lại Phong trại, nơi đây chủ yếu sản xuất đậu nành và cao lương. Về sau là thành Chấn Bắc, đại đa số dân chúng dựa vào vải bố nhuộm cùng dấm chua ủ mà sống …”
Phượng Lâm Ca nghe được vẻ mặt liền kinh ngạc, liên tiếp gật đầu, ánh mắt nhìn Trác Diệp cũng như lửa đốt …
Trong đôi mắt Phượng Lâm Sách hiện lên vẻ tán thưởng, lẳng lặng nhìn Trác Diệp và “Bánh bao nhỏ” , trên mặt có chút thất thần.
Quả không tốn thời gian Trác Diệp giữ “Bánh bao nhỏ” ở đây cả buổi trưa để học thuộc lòng nội dung những thứ này, một tay ôm lấy thân thể béo múp míp của “Bánh bao nhỏ” , Trác Diệp hôn đánh chụt một cái, vui vẻ cười nói: “Huyễn Nhi giỏi quá!”
“Vậy… có phải cháu giỏi hơn chú dê vui vẻ thông minh không?” “Bánh bao nhỏ” vừa lau nước miếng trên mặt, vừa hỏi.
“Ha ha! Đương nhiên!” Trác Diệp cười, lại gặm một miếng trên khuôn mặt “Bánh bao nhỏ”.
“Bánh bao nhỏ” nóng nảy! Lấy tay lau mạnh khuôn mặt nhỏ nhắn, nhíu mày quát: “ ‘Tiểu diệp tử’ định dùng nước miếng của mình để rửa mặt cho bản thế tử hay sao?!” Có thể dừng lại được không! Tuy nhiên bé không ghét Trác Diệp hôn mình nhưng cả mặt dính toàn nước miếng, mặt cũng không thoải mái!
“Ha ha …” Trác Diệp trót yêu tiểu tử đáng yêu “Bánh bao nhỏ” này rồi, “Cháu dám ghét bỏ ta?” Nói xong còn cố ý chọc giận bé, lại gặm một miếng.
“ ‘Tiểu diệp tử’!!! Sao cô lại dám làm cho mặt của bản thế tử đầy nước miếng! Bản thế tử cũng không để cô yên!!!”
“Ha ha…”
“Ha ha ha…”
Phượng Lâm Ca bị Trác Diệp và “Bánh bao nhỏ” chọc cho cười lần nữa, Phượng Lâm Sách nhịn không được cũng cười ra tiếng.
“Bánh bao nhỏ” trừng mắt nhìn nụ cười trên mặt của Phượng Lâm Sách, lại ngạc nhiên một lần nữa! Quá dọa người rồi! Phụ vương chẳng những biết cười, lại còn cười ra tiếng!!! “Bánh bao nhỏ” nằm trong ngực Trác Diệp, rùng mình một cái…
Trong sân, Thanh Trúc, Hương Tuệ và hai bà tử đang ăn xâu nướng, vẻ mặt ai cũng khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi rằng mình nghe tiếng cười phát ra từ căn phòng, chỉ có Xảo Linh coi như là trấn định, cầm lấy một xâu khoai nướng ăn tiếp…
“Thật sao? Đó là con dê thông minh nhất?” “Bánh bao nhỏ” nhướn mày: “Thông minh lắm sao? Có thông minh bằng con người không? Nó biết cái gì?”
“Ừ…” Trác Diệp cười tủm tỉm nói: “Nó có trí nhớ rất xuất sắc, kiến thức học qua một lần là có thể thuộc lòng, hơn nữa còn có thể vận dụng tự nhiên nữa nhé.”
“A? Thiệt hay giả vậy?” “Banh bao nhỏ“ rõ ràng không tin, bĩu môi nhỏ nói: “Nó chỉ là một con dê thôi mà …”
Nhóc này thật đúng là không dễ gạt! Đôi mắt Trác Diệp đảo tròn, tiếp tục dùng kế khích tướng nói: “Huyễn Nhi sợ chính mình không thông minh như chú dê vui vẻ đúng không?”
“Làm sao có thể! Bản thế tử sao lại không bằng một con dê? Chuyện cười!” “Bánh bao nhỏ“ nổi giận.
“Huyễn Nhi lúc trước cũng đã nói vậy, chắc sẽ nhớ kĩ hôm nay ‘Tiểu Diệp Tử’ mang cháu đi qua tất cả địa phương địa danh nào và đặc điểm của từng nơi một, bây giờ chúng ta có phải nên kiểm tra một chút hay không nhỉ?”
“Bắt đầu đi!” “Bánh bao nhỏ“ vừa trợn trắng mắt, nói: “ ‘Tiểu Diệp tử’ cũng đừng quên đã đồng ý với cháu đấy, phải làm món ngon cho cháu ăn!”
“Yên tâm đi, chỉ cần tiểu thế tử vượt qua được, tuyệt sẽ không thể thiếu phần cháu.” Trác Diệp cười xoa đầu “ Bánh bao nhỏ”.
“Khụ!” “Bánh bao nhỏ” coi như thuộc được sơ sơ, ho một tiếng rồi nói: “Xuất phát từ phía Bắc Thịnh Kinh, đi một đường về hướng bắc, trạm thứ nhất là quận Xương Minh. Chỗ đó trồng rất nhiều lúa mì, xay lúa mì thành phấn có thể làm nhiều loại bánh ngon. Tiếp tục đi theo hướng bắc gần hai trăm dặm nữa là đến thành Bình Diễn. Nơi đây được đặt tên như vậy là để tưởng nhớ một đại anh hùng tên Trần Bình Diễn. Nơi đây có một bến tàu lớn, muốn đi đường sông nước, có thể đổi thuyền tại đây. Kế tiếp, chính là huyện Hành Hoa, là một khu vực miền núi, các gia tộc duy trì sinh hoạt với nhau ở nơi này. Họ chủ yếu dựa vào săn bắn với hái lượm mà sống, mùng chín tháng hai hàng năm là ngày bọn họ làm lễ cúng thần núi. Lại tiếp tục đi theo hướng bắc là quay trở lại Phong trại, nơi đây chủ yếu sản xuất đậu nành và cao lương. Về sau là thành Chấn Bắc, đại đa số dân chúng dựa vào vải bố nhuộm cùng dấm chua ủ mà sống …”
Phượng Lâm Ca nghe được vẻ mặt liền kinh ngạc, liên tiếp gật đầu, ánh mắt nhìn Trác Diệp cũng như lửa đốt …
Trong đôi mắt Phượng Lâm Sách hiện lên vẻ tán thưởng, lẳng lặng nhìn Trác Diệp và “Bánh bao nhỏ” , trên mặt có chút thất thần.
Quả không tốn thời gian Trác Diệp giữ “Bánh bao nhỏ” ở đây cả buổi trưa để học thuộc lòng nội dung những thứ này, một tay ôm lấy thân thể béo múp míp của “Bánh bao nhỏ” , Trác Diệp hôn đánh chụt một cái, vui vẻ cười nói: “Huyễn Nhi giỏi quá!”
“Vậy… có phải cháu giỏi hơn chú dê vui vẻ thông minh không?” “Bánh bao nhỏ” vừa lau nước miếng trên mặt, vừa hỏi.
“Ha ha! Đương nhiên!” Trác Diệp cười, lại gặm một miếng trên khuôn mặt “Bánh bao nhỏ”.
“Bánh bao nhỏ” nóng nảy! Lấy tay lau mạnh khuôn mặt nhỏ nhắn, nhíu mày quát: “ ‘Tiểu diệp tử’ định dùng nước miếng của mình để rửa mặt cho bản thế tử hay sao?!” Có thể dừng lại được không! Tuy nhiên bé không ghét Trác Diệp hôn mình nhưng cả mặt dính toàn nước miếng, mặt cũng không thoải mái!
“Ha ha …” Trác Diệp trót yêu tiểu tử đáng yêu “Bánh bao nhỏ” này rồi, “Cháu dám ghét bỏ ta?” Nói xong còn cố ý chọc giận bé, lại gặm một miếng.
“ ‘Tiểu diệp tử’!!! Sao cô lại dám làm cho mặt của bản thế tử đầy nước miếng! Bản thế tử cũng không để cô yên!!!”
“Ha ha…”
“Ha ha ha…”
Phượng Lâm Ca bị Trác Diệp và “Bánh bao nhỏ” chọc cho cười lần nữa, Phượng Lâm Sách nhịn không được cũng cười ra tiếng.
“Bánh bao nhỏ” trừng mắt nhìn nụ cười trên mặt của Phượng Lâm Sách, lại ngạc nhiên một lần nữa! Quá dọa người rồi! Phụ vương chẳng những biết cười, lại còn cười ra tiếng!!! “Bánh bao nhỏ” nằm trong ngực Trác Diệp, rùng mình một cái…
Trong sân, Thanh Trúc, Hương Tuệ và hai bà tử đang ăn xâu nướng, vẻ mặt ai cũng khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi rằng mình nghe tiếng cười phát ra từ căn phòng, chỉ có Xảo Linh coi như là trấn định, cầm lấy một xâu khoai nướng ăn tiếp…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.