Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái
Chương 93: Dụ dỗ Bánh bao nhỏ
Mặc Nhã
14/05/2015
Chuyển ngữ ♥ Trang Trang
Beta ♥ Nhã Vy
“Đúng, là nơi có rất nhiều cỏ …” Trác Diệp cười, một bên dùng chiếc đũa kẹp từng miếng thịt dê trên cây xiên bằng trúc xuống, bỏ vào trong đĩa của “ Bánh bao nhỏ” , một bên nhẹ nhàng nói: “Đây là một nơi rất đẹp, chỗ đó trời trong xanh, thanh tịnh, tinh khiết như được nước tẩy sạch, ở đó đám mây rất trắng rất trắng, khoan thai phiêu tán chầm chậm trên bầu trời, dường như khẽ vươn tay cũng có thể hái đám mây mềm trắng ấy xuống, trên mặt đất là đại thảo nguyên mênh mông, đồng cỏ xanh non đón gió phất phới, mấy đàn dê bò nhàn nhã ăn cỏ xanh, chợt có con ngựa cường tráng, cao lớn chạy vội qua, những người dân chăn nuôi chất phác mặt tươi cười tràn đầy hạnh phúc, bọn trẻ trên đồng cỏ vui đùa ầm ĩ, hát bài đồng dao xinh đẹp…” “Bánh bao nhỏ” quá nhỏ, Trác Diệp sợ bé nghe không hiểu, liền tận lực miêu tả linh tinh.
Phượng Lâm Sách, Phượng Lâm Ca liếc nhau, đều thấy được sự kinh ngạc từ đáy mắt đối phương.
Trác Diệp vừa nói vừa lưu ý thần sắc của “Bánh bao nhỏ” , nghe Trác Diệp miêu tả cảnh đẹp của thảo nguyên, nét mặt “Bánh bao nhỏ” trở nên chăm chú, đợi nghe Trác Diệp nói đến đoạn đám trẻ con vui đùa ầm ĩ như thế nào thì mắt to thoáng chốc sáng lên, trong miệng ngậm miếng thịt cả buổi cũng không nhớ được để nhai …
Trác Diệp thấy vậy, lập tức chuyển qua chuyện khác, chỉ vào trong mâm thịt dê cười nói: “Thịt dê mà Huyễn Nhi đang ăn cũng là ở đó mà ra đấy nhé…”
“A?” “Bánh bao nhỏ” cúi đầu nhìn thịt dê trong mâm, nghiêng đầu nhỏ nói như cảm thán: “Chỗ đó trẻ con chẳng phải rất hạnh phúc sao? Có thể tự do chơi đùa, còn được ăn những món ngon …”
Trác Diệp nghe vậy, trong lòng không khỏi chua xót, đó chính là khát vọng được tự do của những đứa trẻ khi còn nhỏ …
Nàng oán trách nhìn sang Phượng Lâm Sách, đã thấy Phượng Lâm Sách đang nhìn nàng, trong ánh mắt giống như lóe ra điều gì mà nàng không hiểu … Trác Diệp như bị bắt quả tang làm chuyện xấu, ánh mắt lập tức chuyển sang chỗ khác.
“Chỗ đó chẳng những có thịt dê nướng tươi mới, còn có sữa đặc thơm ngon có thể ăn được, còn có thể uống được sữa bò ngọt, ban đêm còn có thể nằm ở trên thảo nguyên đếm sao… Huyễn Nhi biết rõ đó là ở đâu không?” Trác Diệp dụ dỗ nói.
“Bánh bao nhỏ” gãi gãi đầu, cau mày nói: “Chắc chắn không phải là kinh thành …” Sau đó lại ảo não nhìn Trác Diệp: “Huyễn Nhi không biết. ‘Tiểu Diệp tử’ nói cho Huyễn Nhi kia là nơi nào được không?”
“Được chứ, ‘Tiểu diệp tử’ nói cho Huyễn Nhi, nơi đó có thể gọi nơi đó là Lạt Hạt quốc, cứ đi về hướng Bắc của Kinh thành, đi mãi vậy…Là đến.” Trác Diệp cười hỏi: “Huyễn Nhi muốn đi xem ư?”
Phượng Lâm Sách nghe vậy thì nheo mắt lại , như có điều suy nghĩ mà nhìn Trác Diệp. Trong đôi mắt Phượng Lâm Ca mỉm cười, cũng mang theo một chút nghi hoặc. Xảo Linh và Thanh Trúc ở một bên hầu hạ, lúc này vẻ mặt không hiểu thấu.
“Cháu, cháu có thể đi sao?” Đôi mắt “Bánh bao nhỏ” sáng lên, vẻ mặt khao khát nói.
Trác Diệp không để ý tới ánh mắt của Phượng Lâm Ca và Phượng Lâm Sách, tiếp tục dụ dỗ “Bánh bao nhỏ”…
“Đương nhiên có thể! Nhưng mà…” Trác Diệp kéo dài giọng nói: “Nơi ấy cách kinh thành rất xa, rất xa, dọc đường lại có thật nhiều thành trì, Huyễn Nhi có khả năng trèo non lội suối, chịu khổ được hay không?”
“Đương nhiên có thể! Cháu là nam tử hán! Làm sao có thể sợ chịu khổ!” “Bánh bao nhỏ” thấy Trác Diệp xem thường bé, bộ ngực nhỏ ưỡn lên một cái, không phục nói.
“Được! Phải ăn cơm cho xong trước đã, rồi ‘Tiểu diệp tử ‘ đưa Huyễn Nhi ‘xuất phát’!” Trác Diệp cười nói. Cuối cùng cũng dụ được tiểu tử này mắc câu của mình, vạn dặm trường chinh cuối cùng cũng qua được bước đầu tiên rồi…
“Đúng, là nơi có rất nhiều cỏ …” Trác Diệp cười, một bên dùng chiếc đũa kẹp từng miếng thịt dê trên cây xiên bằng trúc xuống, bỏ vào trong đĩa của “ Bánh bao nhỏ” , một bên nhẹ nhàng nói: “Đây là một nơi rất đẹp, chỗ đó trời trong xanh, thanh tịnh, tinh khiết như được nước tẩy sạch, ở đó đám mây rất trắng rất trắng, khoan thai phiêu tán chầm chậm trên bầu trời, dường như khẽ vươn tay cũng có thể hái đám mây mềm trắng ấy xuống, trên mặt đất là đại thảo nguyên mênh mông, đồng cỏ xanh non đón gió phất phới, mấy đàn dê bò nhàn nhã ăn cỏ xanh, chợt có con ngựa cường tráng, cao lớn chạy vội qua, những người dân chăn nuôi chất phác mặt tươi cười tràn đầy hạnh phúc, bọn trẻ trên đồng cỏ vui đùa ầm ĩ, hát bài đồng dao xinh đẹp…” “Bánh bao nhỏ” quá nhỏ, Trác Diệp sợ bé nghe không hiểu, liền tận lực miêu tả linh tinh.
Phượng Lâm Sách, Phượng Lâm Ca liếc nhau, đều thấy được sự kinh ngạc từ đáy mắt đối phương.
Trác Diệp vừa nói vừa lưu ý thần sắc của “Bánh bao nhỏ” , nghe Trác Diệp miêu tả cảnh đẹp của thảo nguyên, nét mặt “Bánh bao nhỏ” trở nên chăm chú, đợi nghe Trác Diệp nói đến đoạn đám trẻ con vui đùa ầm ĩ như thế nào thì mắt to thoáng chốc sáng lên, trong miệng ngậm miếng thịt cả buổi cũng không nhớ được để nhai …
Trác Diệp thấy vậy, lập tức chuyển qua chuyện khác, chỉ vào trong mâm thịt dê cười nói: “Thịt dê mà Huyễn Nhi đang ăn cũng là ở đó mà ra đấy nhé…”
“A?” “Bánh bao nhỏ” cúi đầu nhìn thịt dê trong mâm, nghiêng đầu nhỏ nói như cảm thán: “Chỗ đó trẻ con chẳng phải rất hạnh phúc sao? Có thể tự do chơi đùa, còn được ăn những món ngon …”
Trác Diệp nghe vậy, trong lòng không khỏi chua xót, đó chính là khát vọng được tự do của những đứa trẻ khi còn nhỏ …
Nàng oán trách nhìn sang Phượng Lâm Sách, đã thấy Phượng Lâm Sách đang nhìn nàng, trong ánh mắt giống như lóe ra điều gì mà nàng không hiểu … Trác Diệp như bị bắt quả tang làm chuyện xấu, ánh mắt lập tức chuyển sang chỗ khác.
“Chỗ đó chẳng những có thịt dê nướng tươi mới, còn có sữa đặc thơm ngon có thể ăn được, còn có thể uống được sữa bò ngọt, ban đêm còn có thể nằm ở trên thảo nguyên đếm sao… Huyễn Nhi biết rõ đó là ở đâu không?” Trác Diệp dụ dỗ nói.
“Bánh bao nhỏ” gãi gãi đầu, cau mày nói: “Chắc chắn không phải là kinh thành …” Sau đó lại ảo não nhìn Trác Diệp: “Huyễn Nhi không biết. ‘Tiểu Diệp tử’ nói cho Huyễn Nhi kia là nơi nào được không?”
“Được chứ, ‘Tiểu diệp tử’ nói cho Huyễn Nhi, nơi đó có thể gọi nơi đó là Lạt Hạt quốc, cứ đi về hướng Bắc của Kinh thành, đi mãi vậy…Là đến.” Trác Diệp cười hỏi: “Huyễn Nhi muốn đi xem ư?”
Phượng Lâm Sách nghe vậy thì nheo mắt lại , như có điều suy nghĩ mà nhìn Trác Diệp. Trong đôi mắt Phượng Lâm Ca mỉm cười, cũng mang theo một chút nghi hoặc. Xảo Linh và Thanh Trúc ở một bên hầu hạ, lúc này vẻ mặt không hiểu thấu.
“Cháu, cháu có thể đi sao?” Đôi mắt “Bánh bao nhỏ” sáng lên, vẻ mặt khao khát nói.
Trác Diệp không để ý tới ánh mắt của Phượng Lâm Ca và Phượng Lâm Sách, tiếp tục dụ dỗ “Bánh bao nhỏ”…
“Đương nhiên có thể! Nhưng mà…” Trác Diệp kéo dài giọng nói: “Nơi ấy cách kinh thành rất xa, rất xa, dọc đường lại có thật nhiều thành trì, Huyễn Nhi có khả năng trèo non lội suối, chịu khổ được hay không?”
“Đương nhiên có thể! Cháu là nam tử hán! Làm sao có thể sợ chịu khổ!” “Bánh bao nhỏ” thấy Trác Diệp xem thường bé, bộ ngực nhỏ ưỡn lên một cái, không phục nói.
“Được! Phải ăn cơm cho xong trước đã, rồi ‘Tiểu diệp tử ‘ đưa Huyễn Nhi ‘xuất phát’!” Trác Diệp cười nói. Cuối cùng cũng dụ được tiểu tử này mắc câu của mình, vạn dặm trường chinh cuối cùng cũng qua được bước đầu tiên rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.