Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái
Chương 96: Không ra khỏi phòng vẫn đi bốn phương (2)
Mặc Nhã
14/05/2015
Chuyển ngữ ♥ Trang Trang
Beta ♥ Nhã Vy
“Bánh bao nhỏ” đang tập trung thì bị tập tranh vẽ mới lạ ở một bên hấp dẫn, đưa tay nhận lấy tập tranh trong tay Trác Diệp, yêu thích đến nỗi không buông tay, tường tận ngắm nghía.
“Cái này …Đây là cháu sao? Thật kì lạ …Rất giống mà lại có chút không giống …”
“Đây là…” Làm như thế nào giải thích cho bé hiểu đây là tranh vẽ hoạt hình đây? Trác Diệp khó khăn suy nghĩ, sau lại qua loa giải thích: “Đây là bản vẽ cường điệu đó Huyễn Nhi.” Không đợi “Bánh bao nhỏ” lại đặt câu hỏi, Trác Diệp lập tức chỉ vào hình vẽ bông lúa và hình bánh ngọt, lại bổ sung, giải thích nói: “Huyễn Nhi thích ăn bánh ngọt đúng không nhỉ, bánh ngọt phần lớn đều dùng lúa mì để tạo thành.”
“A? Hóa ra bánh ngọt làm từ bánh ngọt sao…” “Bánh bao nhỏ” hứng thú.
Ánh mắt huynh đệ Phượng thị đều rơi xuống bức tranh vẽ cổ quái kia. Trên mặt Phượng Lâm Sách có hơi ngạc nhiên, còn Phượng Lâm Ca thì nhìn chằm chằm vào bức tranh cổ quái kia, vẻ mặt như đang nghiên cứu.
Đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy bức tranh quái dị như vậy, mặc dù trông đơn giản nhưng cũng thực sự rất sinh động.
Trác Diệp cũng chú ý tới biểu lộ của Phượng Lâm Ca và Phượng Lâm Sách, trong lòng thầm than một tiếng, nàng không cố ý vẽ tập tranh giống phim hoạt hình để người ta chú ý, vấn đề là… Nàng thực chỉ biết vẽ tranh hoạt hình …
Hơn nữa, nàng cũng không nghĩ tới lúc dạy “Bánh bao nhỏ” học lại có Phượng Lâm Sách và Phượng Lâm Ca ở đây …
Trác Diệp thấy “Bánh bao nhỏ” muốn lật xem tờ thứ hai thì lập tức lấy tập tranh về, nói: “Nội dung ở đằng sau, tới chỗ kế tiếp mới có thể xem.”
“Vậy …Chúng ta kế tiếp đến nơi nào?” “Bánh bao nhỏ” chớp chớp đôi mắt long lanh hỏi.
“ ‘Tiểu Diệp Tử’ giơ roi thúc ngựa, mang theo Huyễn Nhi tiếp tục đi về hướng bắc!” Trác Diệp dừng xe ngựa gỗ lại, nói: “Đi gần hai trăm dặm đường, chúng ta rốt cuộc đã vào thành thôi.”
“A? Vào thành nhanh vậy sao? Là thành nào ạ?” “Bánh bao nhỏ” hỏi.
“Phía bắc của Thịnh kinh, trong số rất nhiều thành trì, nơi được xem trọng bậc nhất chính là Bình Diễn thành. Bình Diễn thành cũng có lai lịch đấy nhé, Huyễn Nhi có muốn biết về chuyện xưa của nơi đây không?”
“Muốn!” “Bánh bao nhỏ nghe có câu chuyện như thế, tinh thần trở nên tỉnh táo hẳn.
“Chúng ta tìm một phòng để nghỉ ngơi ở trong thành trước, sau đó ‘Tiểu Diệp Tử’ sẽ kể cho Huyễn Nhi nghe câu chuyện xưa của Bình Diễn thành.” Trác Diệp nói xong thì dừng xe ngựa ở vị trí của thành, mở tờ thứ hai của tập tranh ra. Chỉ thấy tờ thứ hai vẽ hình ảnh một quan viên đang chỉ huy mọi người sửa đê, trị thủy.
“Tương truyền, rất lâu rất lâu trước đây, Bình Diễn thành vẫn chỉ là một thôn xóm nhỏ vô danh, ngay cạnh thôn có một con sông lớn tên là sông Lan, người dân nơi đây dựa vào nước sông đổ vào nhà cái rồi cùng nhau bắt cá sông để sống, ngày ngày trôi qua cũng coi như giàu có.
Rất nhiều năm qua đi, bởi vì đê điều lâu năm chưa tu sửa, trong một lần mưa to, sông Lan rốt cuộc bị vỡ đê, đại hồng thủy kéo đến khiến cho rất nhiều người dân sợ hãi. Nhiều đồng ruộng bị nhấn chìm, nhiều ngôi nhà bị phá hủy, thiệt hại nặng nề.
Từ năm này về sau, hàng năm sông Lan đều xảy ra một trận lũ lụt, dân chúng khổ không thể tả, rơi vào đường cùng, liều lục tục di chuyển, thôn kia rơi vào cảnh hoang vắng, đổ nát.
Mãi đến hơn ba trăm năm trước đây, tiền triều có một vị quan tên Trần Bình Diễn đi qua nơi đó, trông thấy hai bên bờ sông đều là một vùng hoang vu. Trong lòng ông không đành lòng, liền xin chỉ thị từ triều đình, tự mình giám sát, dùng thời gian hơn mười năm, mở rộng con sông, chỉnh đốn đê điều. Rốt cục, sông Lan cũng đã không hề nguy hại đến dân chúng nữa mà là tạo phúc cho nhân dân. chẳng những rất nhiều thôn dân trở lại thôn mà còn có rất nhiều người dân nơi khác cũng dời đến đây, thôn trang nhỏ dần dần lớn mạnh, từ đó biến thành một tòa thành thị.
Khi đó, vị quan Trần Bình Diễn bởi vì mệt nhọc quá độ nên đã rời xa nhân thế, mọi người vì kỉ niệm ông nên đã đặt tên thành là “Bình Diễn thành” ‘sông Lan’ cũng được đổi tên thành “sông Bình Diễn ‘…”
“Vậy, Trần Bình Diễn là một người tốt! Là anh hùng!” “Bánh bao nhỏ” chớp chớp mắt, rất nghiêm túc tổng kết nói.
“Đúng, ông là anh hùng, Huyễn Nhi về sau có muốn trở thành anh hùng không?”
“Muốn! Nhưng mà…” “Bánh bao nhỏ” nhíu mày, vẫn còn bận tâm nói: “Trước hết, cháu phải dưỡng thân thể mình cho cường tráng đã.”
“Phụt…” Phượng Lâm Ca nhịn không được lại cười ra tiếng.
Phượng Lâm Sách nhìn thân thể tròn vo của “Bánh bao nhỏ”, đôi môi khẽ cong lên…
Đầu Trác Diệp đen thùi lùi, lại cường tráng thêm chút nữa sao… Vậy thì thật đúng là xứng với tên “tiểu bánh bao thịt” rồi …
“Cái này …Đây là cháu sao? Thật kì lạ …Rất giống mà lại có chút không giống …”
“Đây là…” Làm như thế nào giải thích cho bé hiểu đây là tranh vẽ hoạt hình đây? Trác Diệp khó khăn suy nghĩ, sau lại qua loa giải thích: “Đây là bản vẽ cường điệu đó Huyễn Nhi.” Không đợi “Bánh bao nhỏ” lại đặt câu hỏi, Trác Diệp lập tức chỉ vào hình vẽ bông lúa và hình bánh ngọt, lại bổ sung, giải thích nói: “Huyễn Nhi thích ăn bánh ngọt đúng không nhỉ, bánh ngọt phần lớn đều dùng lúa mì để tạo thành.”
“A? Hóa ra bánh ngọt làm từ bánh ngọt sao…” “Bánh bao nhỏ” hứng thú.
Ánh mắt huynh đệ Phượng thị đều rơi xuống bức tranh vẽ cổ quái kia. Trên mặt Phượng Lâm Sách có hơi ngạc nhiên, còn Phượng Lâm Ca thì nhìn chằm chằm vào bức tranh cổ quái kia, vẻ mặt như đang nghiên cứu.
Đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy bức tranh quái dị như vậy, mặc dù trông đơn giản nhưng cũng thực sự rất sinh động.
Trác Diệp cũng chú ý tới biểu lộ của Phượng Lâm Ca và Phượng Lâm Sách, trong lòng thầm than một tiếng, nàng không cố ý vẽ tập tranh giống phim hoạt hình để người ta chú ý, vấn đề là… Nàng thực chỉ biết vẽ tranh hoạt hình …
Hơn nữa, nàng cũng không nghĩ tới lúc dạy “Bánh bao nhỏ” học lại có Phượng Lâm Sách và Phượng Lâm Ca ở đây …
Trác Diệp thấy “Bánh bao nhỏ” muốn lật xem tờ thứ hai thì lập tức lấy tập tranh về, nói: “Nội dung ở đằng sau, tới chỗ kế tiếp mới có thể xem.”
“Vậy …Chúng ta kế tiếp đến nơi nào?” “Bánh bao nhỏ” chớp chớp đôi mắt long lanh hỏi.
“ ‘Tiểu Diệp Tử’ giơ roi thúc ngựa, mang theo Huyễn Nhi tiếp tục đi về hướng bắc!” Trác Diệp dừng xe ngựa gỗ lại, nói: “Đi gần hai trăm dặm đường, chúng ta rốt cuộc đã vào thành thôi.”
“A? Vào thành nhanh vậy sao? Là thành nào ạ?” “Bánh bao nhỏ” hỏi.
“Phía bắc của Thịnh kinh, trong số rất nhiều thành trì, nơi được xem trọng bậc nhất chính là Bình Diễn thành. Bình Diễn thành cũng có lai lịch đấy nhé, Huyễn Nhi có muốn biết về chuyện xưa của nơi đây không?”
“Muốn!” “Bánh bao nhỏ nghe có câu chuyện như thế, tinh thần trở nên tỉnh táo hẳn.
“Chúng ta tìm một phòng để nghỉ ngơi ở trong thành trước, sau đó ‘Tiểu Diệp Tử’ sẽ kể cho Huyễn Nhi nghe câu chuyện xưa của Bình Diễn thành.” Trác Diệp nói xong thì dừng xe ngựa ở vị trí của thành, mở tờ thứ hai của tập tranh ra. Chỉ thấy tờ thứ hai vẽ hình ảnh một quan viên đang chỉ huy mọi người sửa đê, trị thủy.
“Tương truyền, rất lâu rất lâu trước đây, Bình Diễn thành vẫn chỉ là một thôn xóm nhỏ vô danh, ngay cạnh thôn có một con sông lớn tên là sông Lan, người dân nơi đây dựa vào nước sông đổ vào nhà cái rồi cùng nhau bắt cá sông để sống, ngày ngày trôi qua cũng coi như giàu có.
Rất nhiều năm qua đi, bởi vì đê điều lâu năm chưa tu sửa, trong một lần mưa to, sông Lan rốt cuộc bị vỡ đê, đại hồng thủy kéo đến khiến cho rất nhiều người dân sợ hãi. Nhiều đồng ruộng bị nhấn chìm, nhiều ngôi nhà bị phá hủy, thiệt hại nặng nề.
Từ năm này về sau, hàng năm sông Lan đều xảy ra một trận lũ lụt, dân chúng khổ không thể tả, rơi vào đường cùng, liều lục tục di chuyển, thôn kia rơi vào cảnh hoang vắng, đổ nát.
Mãi đến hơn ba trăm năm trước đây, tiền triều có một vị quan tên Trần Bình Diễn đi qua nơi đó, trông thấy hai bên bờ sông đều là một vùng hoang vu. Trong lòng ông không đành lòng, liền xin chỉ thị từ triều đình, tự mình giám sát, dùng thời gian hơn mười năm, mở rộng con sông, chỉnh đốn đê điều. Rốt cục, sông Lan cũng đã không hề nguy hại đến dân chúng nữa mà là tạo phúc cho nhân dân. chẳng những rất nhiều thôn dân trở lại thôn mà còn có rất nhiều người dân nơi khác cũng dời đến đây, thôn trang nhỏ dần dần lớn mạnh, từ đó biến thành một tòa thành thị.
Khi đó, vị quan Trần Bình Diễn bởi vì mệt nhọc quá độ nên đã rời xa nhân thế, mọi người vì kỉ niệm ông nên đã đặt tên thành là “Bình Diễn thành” ‘sông Lan’ cũng được đổi tên thành “sông Bình Diễn ‘…”
“Vậy, Trần Bình Diễn là một người tốt! Là anh hùng!” “Bánh bao nhỏ” chớp chớp mắt, rất nghiêm túc tổng kết nói.
“Đúng, ông là anh hùng, Huyễn Nhi về sau có muốn trở thành anh hùng không?”
“Muốn! Nhưng mà…” “Bánh bao nhỏ” nhíu mày, vẫn còn bận tâm nói: “Trước hết, cháu phải dưỡng thân thể mình cho cường tráng đã.”
“Phụt…” Phượng Lâm Ca nhịn không được lại cười ra tiếng.
Phượng Lâm Sách nhìn thân thể tròn vo của “Bánh bao nhỏ”, đôi môi khẽ cong lên…
Đầu Trác Diệp đen thùi lùi, lại cường tráng thêm chút nữa sao… Vậy thì thật đúng là xứng với tên “tiểu bánh bao thịt” rồi …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.