Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái
Chương 132: Mỗ Vương gia không may!
Mặc Nhã
16/06/2015
Chuyển ngữ ♥ Lyn Suki
Beta ♥ Nhã Vy
Phượng Lâm Sách và Cẩu Kỷ thấy động tác của Trác Diệp thì không hẹn mà cùng nhìn về phía đồ vật trong tay nàng, chỉ nhìn thấy đó là một cái bình nhỏ trông rất kỳ lạ, nhìn qua không giống như bình sứ, lại không biết là chất liệu gì…
Trác Diệp nhìn Cẩu Kỷ, mỉm cười nói: “Lão tiền bối, không phải tất cả các đại phu trên người đều có mùi vị thảo dược, cũng không phải tất cả những thứ có mùi dược đều là thuốc đông y. Mà y thuật cao minh hay không cũng không nên dựa vào những việc phức tạp để đánh giá…”
Trác Diệp nói câu này, lông mày Cẩu Kỷ lại nhướn lên, thần sắc quái dị, có chút tò mò, lại hơi lơ đễnh liếc nhìn bình nhỏ trong tay nàng…
Mà biểu lộ của Phượng Lâm Sách thì lập tức trở nên dễ dàng hơn, tỏ ra ung dung đánh giá đồ vật trong tay Trác Diệp. Lúc này hắn đã đoán được tại sao Trác Diệp lại tỏ ra như đã tính hết như thế, sao hắn lại quên trên người nàng thỉnh thoảng lại có những thứ kỳ lạ được nhỉ…
“Cô nhóc, cô muốn so thế nào, cứ việc nói thẳng đi.” Cẩu Kỷ lại uống một hớp rượu, sau đó ngửa đầu cười ha hả.
Trác Diệp khẽ mỉm cười nói: “Được! Vậy ta đây xin nói thẳng. Thực ra tỷ thí này rất đơn giản.” Trác Diệp nói xong liền giơ cái chai ở trong tay lên nói: “Đây là một loại dược vật tổ tiên ta nghiên cứu chế tạo, thuốc này không mang theo bất kỳ thành phần thảo dược nào, có thể trị liệu một chứng bệnh thông thường, chúng ta tìm hai người mang chứng bệnh này để đồng thời trị liệu, xem ai có thể có cách trị hết người bệnh nhanh hơn thì liền xem như người đó thắng. Thế nào?”
ánh mắt Cẩu Kỷ chớp lên, lại liếc qua cái chai trong tay Trác Diệp, sau đó lại nhíu mày nói: “Cách này đúng là rất đơn giản, cũng thật thú vị. Nhưng chúng ta đi đâu tìm hai người cùng chứng bệnh, cùng một thời gian đây?”
Trác Diệp nhớn mày, bỗng nhiên nở nụ cười rát tà ác: “Không có người bệnh, chúng ta có thể tạo ra người bệnh!”
Phượng Lâm Sách nghe vậy thì liền cảm thấy gió lạnh từng cơn, trong lòng không hiểu sao lại có một điềm xấu xuất hiện…
“Nha đầu, cô nói trước đi, thứ đồ chơi này rốt cuộc là trị chứng bệnh gì?” Cẩu Kỷ chỉ vào bình nhỏ trong tay Trác Diệp, nghi ngờ hỏi.
“Trệ hạ!” Trác Diệp khẻ mở môi anh đào, giọng nói hữu lực, hộc ra hai chữ.
Cẩu Kỷ nghe vậy thì ngẩn ngơ, lão còn tưởng là linh đan kỳ dược gì, hóa ra lại là thuốc xổ… Nhưng dược này không có thành phần đông y sao? Lão cũng rất muốn mở mang tầm mắt xem sao…
Khuôn mặt tuấn tú Phượng Lâm Sách tức thì đen lại, khóe miệng co quắp, hắn cảm giác mình sắp không may…
Cái gọi là “Trệ hạ”, thực chất ở hiện đại gọi là “Kiết lỵ”, tục xưng là “Tiêu chảy”…
Trác Diệp không đợi Cẩu Kỷ nói chuyện đã lại mỉm cười nói: “Lão tiền bối, chúng ta tìm hai người khỏe mạnh, cường tráng, cho ăn bã đậu, một ngày sau đồng thời tiến hành trị liệu. Nếu ta thắng, ngài phải xuống núi cùng ta trị độc cho Cẩn Vương gia, đồng thời ta có thể đưa cho ngài hai viên dược hoàn này nghiên cứu. Nếu ta thua, Thụy Vương gia và ta, còn có mấy vị tướng quân ở bên ngoài lập tức rời khỏi nơi này, từ nay về sau không bước vào Mạc Thương Sơn này nửa bước. Dược vật này, ta để cả bình lại cho ngài, ném đi hay giữ lại nghiên cứu là tùy ý ngài, ngài thấy được không?”
Trác Diệp chú ý tới lúc nàng nói thuốc này không chứa thành phần thuốc Đông y, lúc đó Cẩu Kỷ có phần không tin, ánh mắt lại có vẻ tò mò, trong lòng nàng đã có vài phần hiểu rõ. Mà nàng nói mặc kệ thắng thua đều đưa thuốc cho ông ta nghiên cứu thì trên mặt ông ta nhanh chóng hiện lên khát vọng, sắc mặt mừng rỡ cũng không thoát nổi đôi mắt Trác Diệp…
Trong lòng Trác Diệp càng thêm khẳng định, lão già này là một người cuồng nghiên cứu những vấn đề khó khăn và dược vật y học hiếm lạ…
“Lại để cho người bệnh kéo dài một ngày? Ha ha, nha đầu, cô cũng thực quá hiểm độc. Người bình thường sao mà chịu nổi đây.” Cẩu Kỷ có vẻ hưng phấn mà cười ha ha nói.
“Cho nên mới muốn tìm người có thân thể cường tráng đó!” Trác Diệp lại cười nói: “Hơn nữa, nếu bệnh trạng không đủ nặng thì chỉ cần uống thuốc là khỏe rồi, cũng rất khó phân cho tiền bối và ta xem thuốc ai hiệu quả hơn!”
Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Lâm Sách ở bên cạnh càng thêm đen, hắn biết mà, hắn quả nhiên sắp xui xẻo rồi…
“Cũng đúng! Được! Lão phu nhận khiêu chiến của cô.” Cẩu Kỷ gật đầu, bỗng nhiên xấu xa nở nụ cười: “Lão phu cũng không có người bên ngoài để lựa chọn, ta sẽ để đồ nhi kia thành bệnh nhân của ta, cũng dễ chỉnh tên tiểu tử phản nghịch vô liêm sỉ kia!” Thoáng dừng một lát, lão lại nhìn sang Phượng Lâm Sách, sau đó nhìn sang Trác Diệp cười mập mờ nói: “Nha đầu, bên cạnh cô hình như cũng chỉ có Thụy vương là người duy nhất có thể chọn rồi, cô cam lòng?” Phượng Lâm Sách và Trác Diệp vừa đến, Cẩu Kỷ đã nhìn ra ánh mắt Thụy vương gia nhìn cô bé này, không hề tầm thường…
Phượng Lâm Sách nghe Cẩu Kỷ hỏi thì mắt lập tức sáng ngời, nhìn Trác Diệp…
Khuôn mặt Trác diệp hơi túng quẫn, lão già thối già mà không kính! Thật là thích nhiều chuyện! Nói cứ như nàng và Phượng Lâm Sách có quan hệ bất chính gì ấy!
Không nỡ? Không nỡ mới là lạ! Bị Phượng Lâm Sách áp bức mấy tháng liền, thật vất vả mới có thể chỉnh hắn một lúc, nàng đâu có ngốc mà bỏ qua! Tuy trước đó nàng muốn dùng thuộc hạ của hắn để thử, nhưng bây giờ bên người nàng chỉ có một mình hắn, chuyện này thì không thể trách nàng rồi, chỉ có thể nói ông trời rốt cuộc cũng mở mắt rồi, cho nàng cơ hội báo thù này…
“Vương gia, huynh tin ta không?” Trác Diệp quay đầu, yên lặng nhìn Phượng Lâm Sách, giọng điệu bình tĩnh, nghe không ra một chút gợn sóng nào.
Cùng là một câu, lúc trước nàng ấy cũng hỏi Lâm Ca câu này! Trong lòng Phượng Lâm Sách thầm than nhẹ một tiếng, trong đôi mắt tĩnh mịch nổi lên vẻ nhu hòa lại hơi rung động, chua xót, hắn rất muốn giống Lâm Ca, đáp lại nàng một câu: “Đương nhiên tin nàng…” Nhưng lời nói đến bên miệng lại hộc ra một câu lạnh nhạt: “ Vì Lâm Ca, ta sẽ làm bệnh nhân của nàng.”
Trác Diệp nghe vậy thì liền nhu hòa mỉm cười với Phượng Lâm Sách: “Yên tâm, đây là thuốc tổ truyền của nhà ta đấy, rất hữu hiệu, sẽ giúp cho Vương gia thấy khá hơn nhanh chóng.”
Trác Diệp ngoài miệng nói vậy, nhưng bên lòng lại âm thầm quýnh lên, có vẻ như không ít đồ vật là “Tổ truyền” nhà nàng…Thật ra trong tay nàng cầm chỉ là một lọ thuốc “Becberin” mà thôi…
Phượng Lâm Sách không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua nụ cười xinh đẹp kia của Trác Diệp, nhẹ gật đầu, sau đó nhếch môi, gương mặt lạnh lùng dời ánh mắt..
Đáy mắt Trác Diệp mới lóe lên chút hả hê và toan tính, đương nhiên đã bị Phượng Lâm Sách bắt quả tang! Trong lòng hắn lại cười khổ không thôi, hắn có thể đoán được trong lòng nha đầu kia nghĩ gì, hắn chịu đau khổ, nàng vui vẻ vậy sao? Đúng thực là phiền muộn….
“Ta nói vợ chồng son hai người cũng đừng có liếc mắt đưa tình nhé…, tên đồ đệ kia của ta, muốn để nó ngoan ngoãn ăn bã đậu thì có thể sẽ có chút khó khăn đấy, khinh công của tiểu tử kia đã trò giỏi hơn thầy rồi, bắt nó lại hơi tốn sức…” Cẩu Kỷ bỗng nhiên nói.
Phượng Lâm Sách nghe vậy thì tâm tình bỗng nhiên hơi tốt lên…
Khóe miệng Trác Diệp co lại, giải thích: “Tiền bối, ngài không nên điểm loạn uyên ương, ta và Thụy Vương không phải là loại quan hệ đó, cùng đi Mạc Thương Sơn chỉ vì một mục đích thôi.”
Nghe Trác Diệp giải thích, tâm tình Phượng Lâm Sách lại trầm xuống…
“Cùng mục đích gì? Cứu Cẩn Vương gia sao? Vậy cô và Cẩn Vương gia là quan hệ kia?” Cẩu Kỷ lại nhiều chuyện hỏi.
Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Lâm Sách lại đen thêm vài phần…
Trác Diệp im lặng xoa trán, được rồi, càng tô càng đen, vẫn là đừng giải thích đi…
“Đã là buổi trưa rồi, tiểu nữ muốn mượn phòng bếp một lát, làm chút thức ăn cho tiền bối và Vương gia nếm thử.” Thoáng dừng lại một lát rồi nàng lại nói: “Lát nữa có đồ ăn thì gọi lệnh đồ đến ăn vậy, nếu đã không ép ăn được đường đường chính chính thì âm thầm mà ép ăn vậy…”
Cẩu Kỷ nghe vậy thì liền bật ngón cái với Trác Diệp: “Quá âm hiểm!”
Phượng Lâm Sách và Cẩu Kỷ thấy động tác của Trác Diệp thì không hẹn mà cùng nhìn về phía đồ vật trong tay nàng, chỉ nhìn thấy đó là một cái bình nhỏ trông rất kỳ lạ, nhìn qua không giống như bình sứ, lại không biết là chất liệu gì…
Trác Diệp nhìn Cẩu Kỷ, mỉm cười nói: “Lão tiền bối, không phải tất cả các đại phu trên người đều có mùi vị thảo dược, cũng không phải tất cả những thứ có mùi dược đều là thuốc đông y. Mà y thuật cao minh hay không cũng không nên dựa vào những việc phức tạp để đánh giá…”
Trác Diệp nói câu này, lông mày Cẩu Kỷ lại nhướn lên, thần sắc quái dị, có chút tò mò, lại hơi lơ đễnh liếc nhìn bình nhỏ trong tay nàng…
Mà biểu lộ của Phượng Lâm Sách thì lập tức trở nên dễ dàng hơn, tỏ ra ung dung đánh giá đồ vật trong tay Trác Diệp. Lúc này hắn đã đoán được tại sao Trác Diệp lại tỏ ra như đã tính hết như thế, sao hắn lại quên trên người nàng thỉnh thoảng lại có những thứ kỳ lạ được nhỉ…
“Cô nhóc, cô muốn so thế nào, cứ việc nói thẳng đi.” Cẩu Kỷ lại uống một hớp rượu, sau đó ngửa đầu cười ha hả.
Trác Diệp khẽ mỉm cười nói: “Được! Vậy ta đây xin nói thẳng. Thực ra tỷ thí này rất đơn giản.” Trác Diệp nói xong liền giơ cái chai ở trong tay lên nói: “Đây là một loại dược vật tổ tiên ta nghiên cứu chế tạo, thuốc này không mang theo bất kỳ thành phần thảo dược nào, có thể trị liệu một chứng bệnh thông thường, chúng ta tìm hai người mang chứng bệnh này để đồng thời trị liệu, xem ai có thể có cách trị hết người bệnh nhanh hơn thì liền xem như người đó thắng. Thế nào?”
ánh mắt Cẩu Kỷ chớp lên, lại liếc qua cái chai trong tay Trác Diệp, sau đó lại nhíu mày nói: “Cách này đúng là rất đơn giản, cũng thật thú vị. Nhưng chúng ta đi đâu tìm hai người cùng chứng bệnh, cùng một thời gian đây?”
Trác Diệp nhớn mày, bỗng nhiên nở nụ cười rát tà ác: “Không có người bệnh, chúng ta có thể tạo ra người bệnh!”
Phượng Lâm Sách nghe vậy thì liền cảm thấy gió lạnh từng cơn, trong lòng không hiểu sao lại có một điềm xấu xuất hiện…
“Nha đầu, cô nói trước đi, thứ đồ chơi này rốt cuộc là trị chứng bệnh gì?” Cẩu Kỷ chỉ vào bình nhỏ trong tay Trác Diệp, nghi ngờ hỏi.
“Trệ hạ!” Trác Diệp khẻ mở môi anh đào, giọng nói hữu lực, hộc ra hai chữ.
Cẩu Kỷ nghe vậy thì ngẩn ngơ, lão còn tưởng là linh đan kỳ dược gì, hóa ra lại là thuốc xổ… Nhưng dược này không có thành phần đông y sao? Lão cũng rất muốn mở mang tầm mắt xem sao…
Khuôn mặt tuấn tú Phượng Lâm Sách tức thì đen lại, khóe miệng co quắp, hắn cảm giác mình sắp không may…
Cái gọi là “Trệ hạ”, thực chất ở hiện đại gọi là “Kiết lỵ”, tục xưng là “Tiêu chảy”…
Trác Diệp không đợi Cẩu Kỷ nói chuyện đã lại mỉm cười nói: “Lão tiền bối, chúng ta tìm hai người khỏe mạnh, cường tráng, cho ăn bã đậu, một ngày sau đồng thời tiến hành trị liệu. Nếu ta thắng, ngài phải xuống núi cùng ta trị độc cho Cẩn Vương gia, đồng thời ta có thể đưa cho ngài hai viên dược hoàn này nghiên cứu. Nếu ta thua, Thụy Vương gia và ta, còn có mấy vị tướng quân ở bên ngoài lập tức rời khỏi nơi này, từ nay về sau không bước vào Mạc Thương Sơn này nửa bước. Dược vật này, ta để cả bình lại cho ngài, ném đi hay giữ lại nghiên cứu là tùy ý ngài, ngài thấy được không?”
Trác Diệp chú ý tới lúc nàng nói thuốc này không chứa thành phần thuốc Đông y, lúc đó Cẩu Kỷ có phần không tin, ánh mắt lại có vẻ tò mò, trong lòng nàng đã có vài phần hiểu rõ. Mà nàng nói mặc kệ thắng thua đều đưa thuốc cho ông ta nghiên cứu thì trên mặt ông ta nhanh chóng hiện lên khát vọng, sắc mặt mừng rỡ cũng không thoát nổi đôi mắt Trác Diệp…
Trong lòng Trác Diệp càng thêm khẳng định, lão già này là một người cuồng nghiên cứu những vấn đề khó khăn và dược vật y học hiếm lạ…
“Lại để cho người bệnh kéo dài một ngày? Ha ha, nha đầu, cô cũng thực quá hiểm độc. Người bình thường sao mà chịu nổi đây.” Cẩu Kỷ có vẻ hưng phấn mà cười ha ha nói.
“Cho nên mới muốn tìm người có thân thể cường tráng đó!” Trác Diệp lại cười nói: “Hơn nữa, nếu bệnh trạng không đủ nặng thì chỉ cần uống thuốc là khỏe rồi, cũng rất khó phân cho tiền bối và ta xem thuốc ai hiệu quả hơn!”
Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Lâm Sách ở bên cạnh càng thêm đen, hắn biết mà, hắn quả nhiên sắp xui xẻo rồi…
“Cũng đúng! Được! Lão phu nhận khiêu chiến của cô.” Cẩu Kỷ gật đầu, bỗng nhiên xấu xa nở nụ cười: “Lão phu cũng không có người bên ngoài để lựa chọn, ta sẽ để đồ nhi kia thành bệnh nhân của ta, cũng dễ chỉnh tên tiểu tử phản nghịch vô liêm sỉ kia!” Thoáng dừng một lát, lão lại nhìn sang Phượng Lâm Sách, sau đó nhìn sang Trác Diệp cười mập mờ nói: “Nha đầu, bên cạnh cô hình như cũng chỉ có Thụy vương là người duy nhất có thể chọn rồi, cô cam lòng?” Phượng Lâm Sách và Trác Diệp vừa đến, Cẩu Kỷ đã nhìn ra ánh mắt Thụy vương gia nhìn cô bé này, không hề tầm thường…
Phượng Lâm Sách nghe Cẩu Kỷ hỏi thì mắt lập tức sáng ngời, nhìn Trác Diệp…
Khuôn mặt Trác diệp hơi túng quẫn, lão già thối già mà không kính! Thật là thích nhiều chuyện! Nói cứ như nàng và Phượng Lâm Sách có quan hệ bất chính gì ấy!
Không nỡ? Không nỡ mới là lạ! Bị Phượng Lâm Sách áp bức mấy tháng liền, thật vất vả mới có thể chỉnh hắn một lúc, nàng đâu có ngốc mà bỏ qua! Tuy trước đó nàng muốn dùng thuộc hạ của hắn để thử, nhưng bây giờ bên người nàng chỉ có một mình hắn, chuyện này thì không thể trách nàng rồi, chỉ có thể nói ông trời rốt cuộc cũng mở mắt rồi, cho nàng cơ hội báo thù này…
“Vương gia, huynh tin ta không?” Trác Diệp quay đầu, yên lặng nhìn Phượng Lâm Sách, giọng điệu bình tĩnh, nghe không ra một chút gợn sóng nào.
Cùng là một câu, lúc trước nàng ấy cũng hỏi Lâm Ca câu này! Trong lòng Phượng Lâm Sách thầm than nhẹ một tiếng, trong đôi mắt tĩnh mịch nổi lên vẻ nhu hòa lại hơi rung động, chua xót, hắn rất muốn giống Lâm Ca, đáp lại nàng một câu: “Đương nhiên tin nàng…” Nhưng lời nói đến bên miệng lại hộc ra một câu lạnh nhạt: “ Vì Lâm Ca, ta sẽ làm bệnh nhân của nàng.”
Trác Diệp nghe vậy thì liền nhu hòa mỉm cười với Phượng Lâm Sách: “Yên tâm, đây là thuốc tổ truyền của nhà ta đấy, rất hữu hiệu, sẽ giúp cho Vương gia thấy khá hơn nhanh chóng.”
Trác Diệp ngoài miệng nói vậy, nhưng bên lòng lại âm thầm quýnh lên, có vẻ như không ít đồ vật là “Tổ truyền” nhà nàng…Thật ra trong tay nàng cầm chỉ là một lọ thuốc “Becberin” mà thôi…
Phượng Lâm Sách không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua nụ cười xinh đẹp kia của Trác Diệp, nhẹ gật đầu, sau đó nhếch môi, gương mặt lạnh lùng dời ánh mắt..
Đáy mắt Trác Diệp mới lóe lên chút hả hê và toan tính, đương nhiên đã bị Phượng Lâm Sách bắt quả tang! Trong lòng hắn lại cười khổ không thôi, hắn có thể đoán được trong lòng nha đầu kia nghĩ gì, hắn chịu đau khổ, nàng vui vẻ vậy sao? Đúng thực là phiền muộn….
“Ta nói vợ chồng son hai người cũng đừng có liếc mắt đưa tình nhé…, tên đồ đệ kia của ta, muốn để nó ngoan ngoãn ăn bã đậu thì có thể sẽ có chút khó khăn đấy, khinh công của tiểu tử kia đã trò giỏi hơn thầy rồi, bắt nó lại hơi tốn sức…” Cẩu Kỷ bỗng nhiên nói.
Phượng Lâm Sách nghe vậy thì tâm tình bỗng nhiên hơi tốt lên…
Khóe miệng Trác Diệp co lại, giải thích: “Tiền bối, ngài không nên điểm loạn uyên ương, ta và Thụy Vương không phải là loại quan hệ đó, cùng đi Mạc Thương Sơn chỉ vì một mục đích thôi.”
Nghe Trác Diệp giải thích, tâm tình Phượng Lâm Sách lại trầm xuống…
“Cùng mục đích gì? Cứu Cẩn Vương gia sao? Vậy cô và Cẩn Vương gia là quan hệ kia?” Cẩu Kỷ lại nhiều chuyện hỏi.
Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Lâm Sách lại đen thêm vài phần…
Trác Diệp im lặng xoa trán, được rồi, càng tô càng đen, vẫn là đừng giải thích đi…
“Đã là buổi trưa rồi, tiểu nữ muốn mượn phòng bếp một lát, làm chút thức ăn cho tiền bối và Vương gia nếm thử.” Thoáng dừng lại một lát rồi nàng lại nói: “Lát nữa có đồ ăn thì gọi lệnh đồ đến ăn vậy, nếu đã không ép ăn được đường đường chính chính thì âm thầm mà ép ăn vậy…”
Cẩu Kỷ nghe vậy thì liền bật ngón cái với Trác Diệp: “Quá âm hiểm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.