Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái
Chương 21: Ngủ bên ngoài rừng
Mặc Nhã
14/05/2015
Trác Diệp đi theo huynh đệ họ Phượng, ra vào thành không có nơi nương tựa, dần dà cũng hiểu, chuyện này mặc dù không đủ chứng minh những gì nàng nghĩ là đúng nhưng có thể khẳng định thân phận của bọn họ hoàn toàn không đơn giản! Trong lòng không khỏi cười khổ, nghĩ mãi không ra không biết mình rốt cục xem như là may mắn hay xui xẻo.
Ngày hôm đó, Trác Diệp ngồi đong đưa trên xe ngựa, đang hơi buồn ngủ liền buông lỏng thân thể, nhắm mắt lại, không bao lâu sau liền nặng nề đi vào giấc ngủ. Trong mơ màng, nàng cảm giác bên tai mình có người thấp giọng gọi, nhập nhèm mở mắt ra, đối diện là Phượng Thất, nét mặt như đang cười.
“Trác cô nương, xuống xe ăn chút gì không?” Phượng Thất đứng ra ngoài xe, vén màn xe lên, dịu dàng cười với nàng.
Trác Diệp nháy nháy mắt cả buổi, mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nhớ tới tình cảnh của chính mình hiện nay liền lẳng lặng thở dài một tiếng, xuyên không tới đây suốt mấy ngày nay, mỗi lần tỉnh lại, trong lòng đều hoài nghi tự hỏi, cuối cùng cuộc sống hai mươi năm kia là một giấc mơ, hay vẫn là bây giờ rơi vào trong mơ không tỉnh đây…
“Trác cô nương?” Phượng Thất nhìn thấy Trác Diệp khẽ thở dài một tiếng, lại trông ngây ngốc, nhịn không được khẽ gọi một tiếng.
“A, được.” Trác Diệp phục hồi tinh thần, gật đầu với Phượng Thất.
Cứ tưởng rằng đến nhà trọ hay tửu quán ở địa phương, không nghĩ tới lúc xuống xe, Trác Diệp mới phát hiện là một con suối bên cạnh rừng cây.
Lúc này đã là chạng vạng tối, ánh chiều tà nghiêng nghiêng chiếu vào trên mặt suối, phản xạ ra nhưng tia sáng nhỏ lấp lánh, cách đó không xa, trên một mảnh đất trống được dựng lên hai cái lều vải, trước lều, đống lửa đang cháy mạnh, Phương Tam, Thanh Trúc và mấy thị vệ đang ở trước đống lửa thay nhau nướng thịt thú rừng, trong không khí tản ra mùi thịt mê người.
Trác Diệp nhịn không được hít mũi, đi tới đống lửa.
Phượng Thất đi theo bên cạnh nàng, dịu dàng nói: “Phía trước cách nơi ở quá xa, tối nay chúng ta chỉ có thể qua đêm ở đây, đành ủy khuất cho cô nương rồi.”
“A, đã biết.” Trác Diệp nhàn nhạt trả lời, coi như đi dã ngoại cũng được, ngay cả miếu hoang cũng ở qua rồi, cái này cũng không xem là gì.
Trác Diệp không khách khí cầm lấy một xiên cá đã nướng chín, ngồi một bên bắt đầu ăn.
Phượng Thất nhẹ nhàng nhìn nàng mỉm cười, thấy nàng ăn xong một xiên cá nướng liền đưa qua một cái chân gà rừng.
“Cám ơn.” Trác Diệp đưa tay nhận, cắn một cái, rất ngon, bên ngoài hơi cháy, bên trong lại mềm, thơm ngon, vị rất tuyệt.
Ăn no xong, Trác Diệp đứng dây đi đến dòng suối bên cạnh, rửa tay rồi sau đó ngồi xuống tảng đá ngay bên cạnh, ngắm nhìn ánh chiều tà đến xuất thần.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Phượng Thất chẳng biết lúc nào đi tới sau lưng nàng.
“Suy nghĩ bao giờ các người thả ta đi.” Trác Diệp không quay đầu lại, ngữ khí rất bình tĩnh.
“Trác cô nương… ghét chúng ta vậy sao?” Phượng Thất cúi đầu nhìn nàng, trên mặt vẫn là nụ cười yếu ớt như trước, ngữ điệu cũng không nghe ra là cảm xúc gì.
“Chưa nói tới cảm giác ghét các người, ta chỉ không thích cảm giác thân bất do kỷ(*), hơn nữa…” Trác Diệp thoáng dừng lại, thâm ý nói: “Lá gan của ta rất nhỏ, vẫn luôn muốn im lặng mà sống qua ngày…”
(*) Thân bất do kỷ: “Thân bất vô kỷ ”
Thân = là thân tâm, là lý trí của mình
Bất = không
Vô kỷ = không tùy tâm, không có kỷ luật.
Trong truyện và phim thường dùng “Nhân tại giang hồ, thân bất vô kỷ” ý nói người trong giang hồ nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật. Ở đây bạn Diệp nhà mình nói vậy có ý là không được tự do, không được hoàn toàn tùy ý làm gì mình thích.
Ngày hôm đó, Trác Diệp ngồi đong đưa trên xe ngựa, đang hơi buồn ngủ liền buông lỏng thân thể, nhắm mắt lại, không bao lâu sau liền nặng nề đi vào giấc ngủ. Trong mơ màng, nàng cảm giác bên tai mình có người thấp giọng gọi, nhập nhèm mở mắt ra, đối diện là Phượng Thất, nét mặt như đang cười.
“Trác cô nương, xuống xe ăn chút gì không?” Phượng Thất đứng ra ngoài xe, vén màn xe lên, dịu dàng cười với nàng.
Trác Diệp nháy nháy mắt cả buổi, mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nhớ tới tình cảnh của chính mình hiện nay liền lẳng lặng thở dài một tiếng, xuyên không tới đây suốt mấy ngày nay, mỗi lần tỉnh lại, trong lòng đều hoài nghi tự hỏi, cuối cùng cuộc sống hai mươi năm kia là một giấc mơ, hay vẫn là bây giờ rơi vào trong mơ không tỉnh đây…
“Trác cô nương?” Phượng Thất nhìn thấy Trác Diệp khẽ thở dài một tiếng, lại trông ngây ngốc, nhịn không được khẽ gọi một tiếng.
“A, được.” Trác Diệp phục hồi tinh thần, gật đầu với Phượng Thất.
Cứ tưởng rằng đến nhà trọ hay tửu quán ở địa phương, không nghĩ tới lúc xuống xe, Trác Diệp mới phát hiện là một con suối bên cạnh rừng cây.
Lúc này đã là chạng vạng tối, ánh chiều tà nghiêng nghiêng chiếu vào trên mặt suối, phản xạ ra nhưng tia sáng nhỏ lấp lánh, cách đó không xa, trên một mảnh đất trống được dựng lên hai cái lều vải, trước lều, đống lửa đang cháy mạnh, Phương Tam, Thanh Trúc và mấy thị vệ đang ở trước đống lửa thay nhau nướng thịt thú rừng, trong không khí tản ra mùi thịt mê người.
Trác Diệp nhịn không được hít mũi, đi tới đống lửa.
Phượng Thất đi theo bên cạnh nàng, dịu dàng nói: “Phía trước cách nơi ở quá xa, tối nay chúng ta chỉ có thể qua đêm ở đây, đành ủy khuất cho cô nương rồi.”
“A, đã biết.” Trác Diệp nhàn nhạt trả lời, coi như đi dã ngoại cũng được, ngay cả miếu hoang cũng ở qua rồi, cái này cũng không xem là gì.
Trác Diệp không khách khí cầm lấy một xiên cá đã nướng chín, ngồi một bên bắt đầu ăn.
Phượng Thất nhẹ nhàng nhìn nàng mỉm cười, thấy nàng ăn xong một xiên cá nướng liền đưa qua một cái chân gà rừng.
“Cám ơn.” Trác Diệp đưa tay nhận, cắn một cái, rất ngon, bên ngoài hơi cháy, bên trong lại mềm, thơm ngon, vị rất tuyệt.
Ăn no xong, Trác Diệp đứng dây đi đến dòng suối bên cạnh, rửa tay rồi sau đó ngồi xuống tảng đá ngay bên cạnh, ngắm nhìn ánh chiều tà đến xuất thần.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Phượng Thất chẳng biết lúc nào đi tới sau lưng nàng.
“Suy nghĩ bao giờ các người thả ta đi.” Trác Diệp không quay đầu lại, ngữ khí rất bình tĩnh.
“Trác cô nương… ghét chúng ta vậy sao?” Phượng Thất cúi đầu nhìn nàng, trên mặt vẫn là nụ cười yếu ớt như trước, ngữ điệu cũng không nghe ra là cảm xúc gì.
“Chưa nói tới cảm giác ghét các người, ta chỉ không thích cảm giác thân bất do kỷ(*), hơn nữa…” Trác Diệp thoáng dừng lại, thâm ý nói: “Lá gan của ta rất nhỏ, vẫn luôn muốn im lặng mà sống qua ngày…”
(*) Thân bất do kỷ: “Thân bất vô kỷ ”
Thân = là thân tâm, là lý trí của mình
Bất = không
Vô kỷ = không tùy tâm, không có kỷ luật.
Trong truyện và phim thường dùng “Nhân tại giang hồ, thân bất vô kỷ” ý nói người trong giang hồ nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật. Ở đây bạn Diệp nhà mình nói vậy có ý là không được tự do, không được hoàn toàn tùy ý làm gì mình thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.