Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái
Chương 90: Người lấy ăn làm trời!
Mặc Nhã
14/05/2015
Chuyển ngữ ♥ Lyn Suki
Beta ♥ Nhã Vy
Buổi trưa, ở trong Phong Lâm Uyển, dưới một gốc cây Phong đỏ rực.
“Tiểu Diệp Tử, có ăn được chưa ạ?” “Bánh Bao Nhỏ” ngồi xổm bên cạnh Trác Diệp, không ngừng nuốt nước miếng.
“Sắp rồi, sắp rồi.” Trác Diệp cười nói, một tay không ngừng lật qua lật lại xiên thịt trên kệ, trong tay cầm một chiếc bút lông, quét dầu qua lại trên xiên thịt kia.
Trác Diệp cười thầm: hì, thứ này cầm viết chữ nàng dùng không quen, lấy làm thứ phết gia vị còn tiện hơn ấy…
Xảo Linh đứng một bên đổ mồ hôi, thì ra bút lông còn có tác dụng này…
“Xảo Linh, em đưa cho ta ít cà chua và dưa leo.” Trác Diệp nói với Xảo Linh.
“Vâng, cô nương.” Xảo Linh cam chịu xâu hoa quả trong mâm…
Nàng chỉ nghe có người dã ngoại nướng cả khối hay một miếng món ăn dân dã, còn chưa bao giờ nghe qua loại này có thể xuyên thành xâu đồ nướng, hơn nữa, lần đầu tiên nghe nói rau cỏ cũng có thể nướng! Liếc qua dưa leo trên giá đã bị nướng đến biến sắc, cái này có thể ăn được sao? Xảo Linh hoài nghi….
Cây phong đỏ như lửa nhẹ nhàng chập chờn trong gió, phát ra những tiếng sột soạt, giống như ngâm lên một khúc nhạc giai điệu động lòng người, chợt có phiến lá tung bay rời thân cây, đánh xoáy mà rơi xuống, nhẹ nhàng như hồ điệp lượn xuống…
Dưới cây, cô gái áo lam ngồi ở một cái ghế đẩu, trên khuôn mặt thanh lệ trơn bóng treo nụ cười nhẹ nhàng, dáng vẻ ôn hoà, đầu ngón tay không ngừng lật qua lật lại khung sắt mà bên trên để một ít đồ ăn kỳ quái, ở bên trong lửa than bất chợt có dầu mỡ rơi vào, phát ra âm thanh xì xèo, trong gió phiêu tán mùi thơm câu người…
Một nhóc béo mập, trắng nõn nà, đôi mắt tựa như đêm đen nhìn chằm chằm xâu nướng trên giá, trên mặt lộ vẻ vội vàng muốn ăn, thỉnh thoảng lại dùng bàn tay béo lau nước miếng…
Nữ tử ngẫu nhiên nhìn qua đứa bé cười, trong mắt lộ ra vẻ yêu mến chiều chuộng.
Một bên khác, một nữ tỳ áo lam xinh đẹp, lộ vẻ hoài nghi trên gương mặt, còn lộ ra chút hiếu kỳ.
Ánh mặt trời xuyên qua lá cây, trở thành một hình ảnh hài hòa, tạo nên một tầng hào quang nhu hòa…
Lúc Phượng Lâm Sách, Phượng Lâm Ca và Thanh Trúc tiến vào Phong Lâm Uyển đã thấy hình ảnh này…
“Thơm quá!” Ba người đứng thẳng tại cửa sân, một lúc sau, Phượng Lâm Ca mở miệng lên tiếng trước tiên.
Trác Diệp ngẩng đầu, thấy Phượng Lâm Ca tuấn nhã xuất trần, mang trên người dáng vẻ tươi cười đang nhìn nàng, Phượng Lâm Sách thì như trước, gương mặt như băng không có biểu hiện gì, Thanh Trúc thì trừng mắt hiếu kỳ lại không hiểu nhìn đồ ăn trên giá nướng.
“Trác Diệp bái kiến Thụy vương gia, bái kiến Cẩn vương gia.” Trác Diệp thầm than một tiếng, đứng lên nói.
“Nô tài tỉnh an nhị vị Vương gia.” Xảo Linh cũng nói tiếp theo.
“Bánh Bao Nhỏ” cuối cùng cũng kéo lực chú ý từ xâu nướng ra ngoài, nháy đôi mắt nhỏ như vì sao, thân thể đứng thẳng lên, rất chân chó mà chạy đến, mềm mại non nớt kêu: “Huyễn Nhi bái kiến phụ vương, bái kiến thất hoàng thúc…”
“Ừ.” Phượng Lâm Sách nhàn nhạt lên tiếng.
“Đều không cần đa lễ, nên làm gì thì làm đi, hy vọng không quấy rầy đến mọi người.” Phượng Lâm Ca mỉm cười nói.
Xảo Linh lên tiếng, đi vào nhà pha trà.
Trác Diệp cũng không khách sáo, thấy xiên nướng trên kệ sắp cháy rồi thì vội vàng ngồi xuống, tiếp tục lật qua lật lại.
“Ta còn tưởng nàng đưa Huyễn Nhi đi học.” Phượng Lâm Sách liếc qua đống đồ nướng kỳ lạ trên giá, lạnh lẽo nói.
Hôm nay tiểu thế tử mới xuất quan ngày đầu tiên, từ hôm nay trở đi, “Bánh Bao Nhỏ” buổi sáng đi thư viện, buổi chiều học tập với Trác Diệp…
“Người lấy ăn làm trời, bây giờ là thời gian cơm trưa, Vương gia!” Trác Diệp không nặng không nhẹ đáp lại.
Phượng Lâm Sách nhướn mày không đáp.
“Bánh Bao Nhỏ” cẩn thận từng li từng tý nhìn thoáng qua Phượng Lâm Sách, xác định phụ vương không có biểu hiện gì đặc thù mới yên lòng tiếp tục ngồi xuống trước giá nướng tiếp tục nuốt nước miếng.
Phượng Lâm Ca không khỏi khẽ cười một tiếng, đưa tay xoa đầu “Bánh Bao Nhỏ”.
“Cẩn vương gia thân thể đã đỡ hơn chưa?” Trác Diệp vừa trở xâu nướng, vừa nói. Sắc mặt Phượng Lâm Ca hôm nay so với mấy ngày trước nhìn khá hơn một chút…
“Đa tạ Trác cô nương quan tâm, đã tốt hơn rồi.” Phượng Lâm Ca trả lời, lập tức lại hứng thú nhìn xâu nướng trong tay Trác Diệp, nói tiếp: “Hôm nay đến quý phủ Tam ca xử lý chút chuyện, cũng vừa hay đến thăm cô nương và Huyễn Nhi, người còn chưa tới Phong Lâm Uyển đã nghe mùi thơm, đành dẫn thêm nhiều người tới muốn ăn đây!”
Buổi trưa, ở trong Phong Lâm Uyển, dưới một gốc cây Phong đỏ rực.
“Tiểu Diệp Tử, có ăn được chưa ạ?” “Bánh Bao Nhỏ” ngồi xổm bên cạnh Trác Diệp, không ngừng nuốt nước miếng.
“Sắp rồi, sắp rồi.” Trác Diệp cười nói, một tay không ngừng lật qua lật lại xiên thịt trên kệ, trong tay cầm một chiếc bút lông, quét dầu qua lại trên xiên thịt kia.
Trác Diệp cười thầm: hì, thứ này cầm viết chữ nàng dùng không quen, lấy làm thứ phết gia vị còn tiện hơn ấy…
Xảo Linh đứng một bên đổ mồ hôi, thì ra bút lông còn có tác dụng này…
“Xảo Linh, em đưa cho ta ít cà chua và dưa leo.” Trác Diệp nói với Xảo Linh.
“Vâng, cô nương.” Xảo Linh cam chịu xâu hoa quả trong mâm…
Nàng chỉ nghe có người dã ngoại nướng cả khối hay một miếng món ăn dân dã, còn chưa bao giờ nghe qua loại này có thể xuyên thành xâu đồ nướng, hơn nữa, lần đầu tiên nghe nói rau cỏ cũng có thể nướng! Liếc qua dưa leo trên giá đã bị nướng đến biến sắc, cái này có thể ăn được sao? Xảo Linh hoài nghi….
Cây phong đỏ như lửa nhẹ nhàng chập chờn trong gió, phát ra những tiếng sột soạt, giống như ngâm lên một khúc nhạc giai điệu động lòng người, chợt có phiến lá tung bay rời thân cây, đánh xoáy mà rơi xuống, nhẹ nhàng như hồ điệp lượn xuống…
Dưới cây, cô gái áo lam ngồi ở một cái ghế đẩu, trên khuôn mặt thanh lệ trơn bóng treo nụ cười nhẹ nhàng, dáng vẻ ôn hoà, đầu ngón tay không ngừng lật qua lật lại khung sắt mà bên trên để một ít đồ ăn kỳ quái, ở bên trong lửa than bất chợt có dầu mỡ rơi vào, phát ra âm thanh xì xèo, trong gió phiêu tán mùi thơm câu người…
Một nhóc béo mập, trắng nõn nà, đôi mắt tựa như đêm đen nhìn chằm chằm xâu nướng trên giá, trên mặt lộ vẻ vội vàng muốn ăn, thỉnh thoảng lại dùng bàn tay béo lau nước miếng…
Nữ tử ngẫu nhiên nhìn qua đứa bé cười, trong mắt lộ ra vẻ yêu mến chiều chuộng.
Một bên khác, một nữ tỳ áo lam xinh đẹp, lộ vẻ hoài nghi trên gương mặt, còn lộ ra chút hiếu kỳ.
Ánh mặt trời xuyên qua lá cây, trở thành một hình ảnh hài hòa, tạo nên một tầng hào quang nhu hòa…
Lúc Phượng Lâm Sách, Phượng Lâm Ca và Thanh Trúc tiến vào Phong Lâm Uyển đã thấy hình ảnh này…
“Thơm quá!” Ba người đứng thẳng tại cửa sân, một lúc sau, Phượng Lâm Ca mở miệng lên tiếng trước tiên.
Trác Diệp ngẩng đầu, thấy Phượng Lâm Ca tuấn nhã xuất trần, mang trên người dáng vẻ tươi cười đang nhìn nàng, Phượng Lâm Sách thì như trước, gương mặt như băng không có biểu hiện gì, Thanh Trúc thì trừng mắt hiếu kỳ lại không hiểu nhìn đồ ăn trên giá nướng.
“Trác Diệp bái kiến Thụy vương gia, bái kiến Cẩn vương gia.” Trác Diệp thầm than một tiếng, đứng lên nói.
“Nô tài tỉnh an nhị vị Vương gia.” Xảo Linh cũng nói tiếp theo.
“Bánh Bao Nhỏ” cuối cùng cũng kéo lực chú ý từ xâu nướng ra ngoài, nháy đôi mắt nhỏ như vì sao, thân thể đứng thẳng lên, rất chân chó mà chạy đến, mềm mại non nớt kêu: “Huyễn Nhi bái kiến phụ vương, bái kiến thất hoàng thúc…”
“Ừ.” Phượng Lâm Sách nhàn nhạt lên tiếng.
“Đều không cần đa lễ, nên làm gì thì làm đi, hy vọng không quấy rầy đến mọi người.” Phượng Lâm Ca mỉm cười nói.
Xảo Linh lên tiếng, đi vào nhà pha trà.
Trác Diệp cũng không khách sáo, thấy xiên nướng trên kệ sắp cháy rồi thì vội vàng ngồi xuống, tiếp tục lật qua lật lại.
“Ta còn tưởng nàng đưa Huyễn Nhi đi học.” Phượng Lâm Sách liếc qua đống đồ nướng kỳ lạ trên giá, lạnh lẽo nói.
Hôm nay tiểu thế tử mới xuất quan ngày đầu tiên, từ hôm nay trở đi, “Bánh Bao Nhỏ” buổi sáng đi thư viện, buổi chiều học tập với Trác Diệp…
“Người lấy ăn làm trời, bây giờ là thời gian cơm trưa, Vương gia!” Trác Diệp không nặng không nhẹ đáp lại.
Phượng Lâm Sách nhướn mày không đáp.
“Bánh Bao Nhỏ” cẩn thận từng li từng tý nhìn thoáng qua Phượng Lâm Sách, xác định phụ vương không có biểu hiện gì đặc thù mới yên lòng tiếp tục ngồi xuống trước giá nướng tiếp tục nuốt nước miếng.
Phượng Lâm Ca không khỏi khẽ cười một tiếng, đưa tay xoa đầu “Bánh Bao Nhỏ”.
“Cẩn vương gia thân thể đã đỡ hơn chưa?” Trác Diệp vừa trở xâu nướng, vừa nói. Sắc mặt Phượng Lâm Ca hôm nay so với mấy ngày trước nhìn khá hơn một chút…
“Đa tạ Trác cô nương quan tâm, đã tốt hơn rồi.” Phượng Lâm Ca trả lời, lập tức lại hứng thú nhìn xâu nướng trong tay Trác Diệp, nói tiếp: “Hôm nay đến quý phủ Tam ca xử lý chút chuyện, cũng vừa hay đến thăm cô nương và Huyễn Nhi, người còn chưa tới Phong Lâm Uyển đã nghe mùi thơm, đành dẫn thêm nhiều người tới muốn ăn đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.