Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái
Chương 151: Pháo hoa rực rỡ đêm trừ tịch – đêm 30
Mặc Nhã
14/07/2015
Chuyển ngữ ♥ Thanh Hoa
Beta ♥ Niệm
Trong sân.
Móng vuốt nhỏ bé của Bánh Bao nhỏ cầm một cái mồi lửa thật dài, Phượng Lâm Duệ cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Bánh Bao nhỏ nhằm vào pháo hoa trên mặt đất, mồi lửa đụng phải kíp nổ, Phượng Lâm Duệ ôm Bánh Bao nhỏ nhanh chóng tránh xa. Pháo hoa vang lên vài tiếng “lách tách”, sao đó “đùng…” một tiếng, một vệt lửa bay thẳng lên bầu trời đêm, “ầm” một tiếng nổ tung ở giữa không trung, tươi đẹp rực rỡ chói mắt, quả thật rất đẹp mắt!
“Phụ vương, Thất hoàng thúc, Tiểu Diệp Tử! Mọi người mau nhìn, mau nhìn xem. Đó là do cháu đốt, là cháu đốt đó, thật là đẹp!” Bánh Bao nhỏ vui vẻ chỉ vào khói lửa nơi chân trời, kêu to khoe khoang.
“Đúng rồi. Thật là đẹp mắt! Huyễn Nhi giỏi quá!” Trác Diệp cười khen ngợi nói.
Đường cong trên khuôn mặt Phượng Lâm Sách cũng nhu hòa thêm vài phần, khóe môi cong lên rất nhỏ…
Phượng Lâm Ca ngồi trên ghế, trên người bọc một tấm chăn dày, cũng nhìn Phượng Lâm Duệ và Bánh Bao nhỏ mỉm cười nhu hòa: “Nhị ca, Huyễn Nhi, mọi người cẩn thận chút!”
Thân thể Phượng Lâm Ca yếu đuối, trời lại lạnh, vốn là không nên đi ra ngoài, nhưng thấy mọi người đều đi ra khỏi phòng, mặc dù miệng hắn không nói nhưng trong lòng lại rất khát vọng đi ra ngoài xem náo nhiệt. Phượng Lâm Duệ tự nhiên nhìn ra, cũng không đành lòng làm hắn mất hứng nên liền phân phó Thanh Trúc cho thêm cái đệm thật dày trên ghế ngồi của hắn, lấy thêm cái chăn bao quanh hắn, sau đó lại để thị vệ khiêng cả ghế lẫn người ra khỏi phòng ngủ.
“Huyễn Nhi, đến đây, chúng ta lại đốt thêm một cái!” Phượng Lâm Duệ cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Bánh Bao nhỏ rồi lại đi đốt một cái pháo hoa khác.
Trác Diệp liếc bốn phía nhìn những hạ nhân đã thay đổi các loại sắc mặt kia, trong lòng thầm than, Hoàng thượng này chơi với Bánh Bao nhỏ quá vui vẻ rồi, chỉ đáng thương cho những người đứng đằng kia…
Đám người thị vệ, hạ nhân bốn phía trợn mắt nhìn hai người một lớn một nhỏ chơi trong viện, khẩn trương đến mức không dám thở mạnh, nguyên một đám lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh. Đố chính là đương kim vạn tuế gia và thế tử Thụy vương phủ đó! Loại đồ chơi nguy hiểm như pháo hoa vốn là thứ bọn họ chơi, nhỡ như mà góc áo, sợi tóc nhiễm một chút đốm lửa thì ai gánh chịu nổi chứ! Nhưng mà…. lo lắng thì lo lắng, vẫn không ai dám nói cái gì…
Cẩu Kỷ ôm chân ngồi ở ngưỡng cửa, không chịu nổi mà ngáp một cái. Ngây người trong phòng dược ba ngày, vừa buồn ngủ lại vừa mệt mỏi, bị người gọi cứ tưởng là ăn cơm tất niên, kết quả là chạy tới đây xem tiểu tử hoàng đế với một đứa nhóc bắn pháo hoa! Đúng là chịu tội!
Trần Bì ngồi xổm chỗ chân tường, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn về Loan Nhi cách đó không xa, tâm tư cũng không ở trên pháo hoa.
Mặc dù Liễu Chi Nhiên cũng là vẻ mặt mệt mỏi, nhưng trên mặt còn duy trì nụ cười như trước.
Ngược lại Loan Nhi thì hai mắt sáng trong nhìn ánh lửa bập bùng trên trời, khuôn mặt hơi nhộn nhạo.
“Sao mọi người không đến chơi?” Phượng Lâm Duệ nhìn mọi người chung quanh, cau mày hỏi. Không phải là đã truyền lệnh hôm nay không cần cố kỵ thân phận mấy huynh đệ bọn họ rồi sao? Những người này sao lại không nể tình như vậy? Khiến cho hắn ở trong sân vừa nhảy vừa gọi, những người này lại nguyên một đám như đang xem khỉ làm xiếc vậy. Trong lòng Phượng Lâm Duệ phiền muộn không thôi.
“…”
“…”
Chúng hạ nhân và thị vệ huynh nhìn ta, ta nhìn huynh, vẫn không ai dám nhúc nhích…
Phượng Lâm Sách rảnh rỗi nheo mắt, khóe môi nhàn nhạt cong lên, dường như rất vui vẻ khi nhìn thấy nhị ca nhà mình phiền muộn.
Những người này thật là không biết tốt xấu mà. “Sao nào? Trẫm sẽ ăn thịt các ngươi chắc?” Trong lòng Phượng Lâm Duệ căm tức, bất giác liền khôi phục tự xưng “Trẫm”.
“Nô tài, Nô tài, thuộc hạ không dám…” Phượng Lâm Duệ vừa mới nói xong, đám người kia đều hoảng sợ quỳ rạp xuống.
Sắc mặt Phượng Lâm Duệ càng đen hơn: “Quỳ cái gì mà quỳ! Ai bảo các ngươi quỳ? Tất cả đứng lên bắn pháo hoa với trẫm!”
Mọi người run rẩy đứng dậy, lại nhìn sang nhau, ai cũng không chịu là người bước lên đầu tiên…
Phượng Lâm Ca cười lắc đầu, sau đó quay đầu nói nói Trác Diệp đang đứng cạnh hắn: “Diệp Nhi không muốn đi chơi đùa sao?”
Bánh Bao nhỏ cũng gọi với tới: “Tiểu Diệp tử, pháo hoa này rất thú vị đó! Tới mau, tới mau đi!”
Trác Diệp đương nhiên là hiểu rõ cách nghĩ của Phượng Lâm Ca, nàng không phải chủ tử, cũng không tính là hạ nhân chính thức, miễn cưỡng được tính là một bình dân, lại có quan hệ tốt với vương gia, lại không hết sức e ngại Hoàng thượng. Nàng là người đầu tiên lên đốt pháo hoa với Hoàng thượng và tiểu thế tử là phù hợp quá rồi…
Trong lòng Trác Diệp than thầm một tiếng, đưa tay dịch góc chăn cho Phượng Lâm Ca, sau đó cười nói: “Hiếm khi có việc hay như vậy, ta đương nhiên là không thể bỏ qua rồi.” Nói xong, nàng lấy cây lửa hương trong tay một tiểu nha hoàn rồi lại cầm ít pháo hoa đi vào trong nội viện…
Đốt mấy cái xong, Trác Diệp quay đầu lại, vẫy tay với Loan Nhi rồi cười nói: “Tiểu muội muội, đến chơi cùng đi.”
Đôi mắt Loan Nhi sáng lên, quay đầu lại nhìn Liễu Chi Nhiên, thấy Liễu Chi Nhiên mỉm cười gật đầu mới hưng phấn chạy tới, cô bé nhận lấy mấy cây pháo hoa trong tay Trác Diệp rồi vui vẻ đốt…
Trần Bì thấy Loan Nhi chơi vui vẻ thì cũng đứng dậy, lấy mấy cây pháo hoa trong tay gia đinh, bước đến như lấy lòng…
Kế tiếp, Thanh Trúc và Xảo Linh cũng gia nhập vào đội ngũ bắn pháo hoa…
Sắc mặt Phượng Lâm Duệ dần dần dịu xuống.
“Vèo…vèo…”
“Đùng… Đùng… Đùng…”
Nhiều đóa pháo hoa nổ giữa không trung, năm màu rực rỡ sáng chói, sáng cả vùng trời đêm trong Cẩn Vương phủ, nổi bật lên một đêm xinh đẹp, náo nhiệt…
“Oa! Thật là đẹp!”
“Mau nhìn kìa! Cái to to đó, thật giống một đóa mẫu đơn!”
“Tiểu Diệp tử, cháu muốn cái pháo hoa trong tay cô!”
“Thật đẹp…!”
“…”
Cả thể xác và tinh thần Trác Diệp bắt đầu buông lỏng theo thời gian…, thỏa thích hưởng thụ giao thừa tốt đẹp này. Trên khuôn mặt tinh xảo mang theo tươi cười ngọt ngào, rồi lại ẩn ẩn mang thêm vài phần buồn bã và cô đơn. Nàng cho rằng nàng đã quen đón giao thừa một mình, quen quạnh quẽ cùng tịch mịch… Hóa ra… Nàng vẫn có khát vọng ấm áp như cũ…
“Đều đến đốt đi! Không đốt hết những pháo hoa này, ai cũng đều không được ăn cơm tất niên!” Trác Diệp cười, hô to với mấy người vẫn đứng ngẩn người.
Lập tức liền lại có mấy gã sai vặt, thị vệ gia nhập đội ngũ đốt pháo hoa…
Tình cảnh thoáng cái trở nên vô cùng náo nhiệt…
Ánh mắt Phượng Lâm Ca vẫn luôn nhìn về thân ảnh xinh đẹp như tinh linh kia, trong lòng tràn đầy nhu tình, bất giác lại ngây dại…
Phượng Lâm Sách anh tuấn chớp mắt hai cái rồi đưa tay lấy mấy cây pháo hoa đi đến giữa sân…
“Phụ… Phụ vương…!” Bánh Bao nhỏ dùng mu bàn tay béo dụi mắt, sau đó nhìn Phượng Lâm Sách đang đốt pháo hoa, mắt đen lúng liếng không thể tưởng tượng nổi trợn lên kinh ngạc…
Trận pháo hoa sáng lạn, náo nhiệt, long trọng này kéo dài gần một canh giờ mới chấm dứt. Mọi người trở về trong phòng bắt đầu ăn cơm tất niên.
Cẩu Kỷ và Liễu Chi Nhiên là hai người có thân phận khá cao trong giang hồ, làm người cũng không khiêm tốn, đóan chừng ngồi với Hoàng thượng, Vương gia thì còn có thể tương đối thoải mái. Những người như Thanh Trúc và Xảo Linh thì chắc chắn là không thoải mái như vậy được rồi!
Kế hoạch đón năm mới với Phượng Lâm Ca lúc trước nhất định là không thực hiện được rồi. Trác Diệp nghĩ ngợi rồi lại để mấy người Thanh Trúc đặt thêm một cái bàn ở gian ngoài phòng nhỏ, thứ nhất bọn họ có thể ăn thoải mái một chút, thứ hai cũng miễn cho Thanh Trúc lo lắng cho Phượng Lâm Ca và Phượng Lâm Duệ cần cái gì mà bọn họ không có mặt.
“Tiểu Diệp tử, đây là cái gì ạ?” Bánh Bao nhỏ dùng đũa chỉ chỉ vào thứ hình thoi vàng óng ánh trên mặt bàn, tò mò hỏi.
Phượng thị huynh đệ cũng đều nghi hoặc đánh giá mấy đồ chưa bao giờ nhìn thấy trên bàn, trong lòng tò mò không thôi. Không cần nghĩ, đây nhất định không phải là đầu bếp Cẩn vương phủ làm, vậy nhất định là kiệt tác của Trác Diệp rồi!
“Đây là ‘Đậu hà lan vàng’, là một loại đồ ăn vặt ở quê nhà ta, dùng đậu hà lan, đường phèn và táo chín để làm.” Trác Diệp cười gắp cho Bánh Bao nhỏ: “Huyễn Nhi nếm thử xem!”
Bánh Bao nhỏ gắp lấy “đậu hà lan vàng” đưa đến trước mắt xem xét cẩn thận, sau đó mở miệng nhỏ, cẩn thận từng li từng tí cắn một cái, cái miệng nhỏ nhắn nếm trong chốc lát, đôi mắt bỗng nhiên biến thành những ngôi sao, miệng chảy nước miếng, lại cắn mạnh một miếng lớn.
Phượng Lâm Duệ thấy vậy cũng gắp một miếng, nhai nhai nhấm nuốt một lát sau đó mới nuốt xuống, tán thưởng nói: “Hương vị ngọt ngào, tinh tế tỉ mỉ, vừa vào miệng liền tan, cũng không tệ!”
Cẩu Kỷ cũng không khách khí gắp một miếng cho vào miệng, vừa nhai vừa hàm hồ nói: “Ừ, coi như cũng được, hình như hơi ngọt quá rồi.”
“Đây là cái gì?” Phượng Lâm Sách cũng nếm chút “đậu hà lan vàng”, gật gật đầu, sau đó lại chỉ vào một thứ hình tròn được cắt lát, bóng loáng dầu mỡ bên ngoài hỏi.
“Đây là ‘xúc xích’”. Trác Diệp đưa bát nước tỏi tới: “Có thể chấm cái này ăn.”
“Vậy… vậy cái này?” Phượng Lâm Ca đã nếm “bánh đậu hà lan” và “xúc xích”, lại thêm một món được cuốn lại thành miếng kẹp lấy nhân đậu bên trong.
“Đây là đậu cuốn…” Trác Diệp thoáng dừng một chút rồi nói: “Chỉ là mấy thứ đồ ăn vặt đời thường thôi, Hoàng thượng, vương gia, hai vị tiền bối nếm đồ lạ này cũng vậy thôi, đêm trừ tịch – đêm 30 thì vẫn phải ăn sủi cảo đó.” Nói xong, nàng liền vội vàng gắp một cái sủi cảo cho vào bát Bánh Bao nhỏ và Phượng Lâm Ca.
Bây giờ Trác Diệp đã hơi hối hận, nàng làm gì rảnh rỗi như vậy, cứ phải làm mấy thứ đồ ăn vặt ở quê nhà… Đúng là tự tìm phiền toái…
Phượng Lâm Duệ thấy thái độ của Trác Diệp rõ ràng là nói sang chuyện khác thì không khỏi nhướng mày.
Phượng Lâm Ca mỉm cười, ăn hết đậu cuốn trên đũa rồi lập tức gắp sủi cảo mà Trác Diệp vừa gắp cho hắn, bắt đầu ăn say sưa.
Phượng Lâm Sách thì nhếch môi, nhìn chằm chằm vào Phượng Lâm Ca ăn xong sủi cảo kia, trong lòng không biết là tư vị gì. Nàng đối với Lâm Ca thật đúng là đặc biệt, vì sao nàng chưa bao giờ gắp đồ ăn cho mình?
Trong lòng Trác Diệp bất ổn, sợ bọn họ lại tiếp tục hạch hỏi. Phượng Lâm Sách cau mày lại, ăn vào không có chút mùi vị, trong lòng buồn bực chẳng nếm được gì. Phượng Lâm Ca thấy Phượng Lâm Sách bỗng nhiên lạnh mặt thì ánh mắt không khỏi chớp hai cái, sau đó vẻ mặt như suy nghĩ điều gì đó. Phượng Lâm Duệ ung dung nhìn người này rồi lại nhìn sang người kia, một lòng xem náo nhiệt, vốn là tâm tư không ở trên đồ ăn. Về phần Liễu Chi Nhiên thì một là quá mệt mỏi, hai là làm người tương đối thủ lễ rụt rè nên cũng không ăn được nhiều lắm. Một bữa cơm tất niên này ăn được nhiều nhất và thoải mái nhất e là cũng chỉ có Bánh Bao nhỏ và Cẩu Kỷ thôi…
Beta ♥ Niệm
Trong sân.
Móng vuốt nhỏ bé của Bánh Bao nhỏ cầm một cái mồi lửa thật dài, Phượng Lâm Duệ cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Bánh Bao nhỏ nhằm vào pháo hoa trên mặt đất, mồi lửa đụng phải kíp nổ, Phượng Lâm Duệ ôm Bánh Bao nhỏ nhanh chóng tránh xa. Pháo hoa vang lên vài tiếng “lách tách”, sao đó “đùng…” một tiếng, một vệt lửa bay thẳng lên bầu trời đêm, “ầm” một tiếng nổ tung ở giữa không trung, tươi đẹp rực rỡ chói mắt, quả thật rất đẹp mắt!
“Phụ vương, Thất hoàng thúc, Tiểu Diệp Tử! Mọi người mau nhìn, mau nhìn xem. Đó là do cháu đốt, là cháu đốt đó, thật là đẹp!” Bánh Bao nhỏ vui vẻ chỉ vào khói lửa nơi chân trời, kêu to khoe khoang.
“Đúng rồi. Thật là đẹp mắt! Huyễn Nhi giỏi quá!” Trác Diệp cười khen ngợi nói.
Đường cong trên khuôn mặt Phượng Lâm Sách cũng nhu hòa thêm vài phần, khóe môi cong lên rất nhỏ…
Phượng Lâm Ca ngồi trên ghế, trên người bọc một tấm chăn dày, cũng nhìn Phượng Lâm Duệ và Bánh Bao nhỏ mỉm cười nhu hòa: “Nhị ca, Huyễn Nhi, mọi người cẩn thận chút!”
Thân thể Phượng Lâm Ca yếu đuối, trời lại lạnh, vốn là không nên đi ra ngoài, nhưng thấy mọi người đều đi ra khỏi phòng, mặc dù miệng hắn không nói nhưng trong lòng lại rất khát vọng đi ra ngoài xem náo nhiệt. Phượng Lâm Duệ tự nhiên nhìn ra, cũng không đành lòng làm hắn mất hứng nên liền phân phó Thanh Trúc cho thêm cái đệm thật dày trên ghế ngồi của hắn, lấy thêm cái chăn bao quanh hắn, sau đó lại để thị vệ khiêng cả ghế lẫn người ra khỏi phòng ngủ.
“Huyễn Nhi, đến đây, chúng ta lại đốt thêm một cái!” Phượng Lâm Duệ cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Bánh Bao nhỏ rồi lại đi đốt một cái pháo hoa khác.
Trác Diệp liếc bốn phía nhìn những hạ nhân đã thay đổi các loại sắc mặt kia, trong lòng thầm than, Hoàng thượng này chơi với Bánh Bao nhỏ quá vui vẻ rồi, chỉ đáng thương cho những người đứng đằng kia…
Đám người thị vệ, hạ nhân bốn phía trợn mắt nhìn hai người một lớn một nhỏ chơi trong viện, khẩn trương đến mức không dám thở mạnh, nguyên một đám lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh. Đố chính là đương kim vạn tuế gia và thế tử Thụy vương phủ đó! Loại đồ chơi nguy hiểm như pháo hoa vốn là thứ bọn họ chơi, nhỡ như mà góc áo, sợi tóc nhiễm một chút đốm lửa thì ai gánh chịu nổi chứ! Nhưng mà…. lo lắng thì lo lắng, vẫn không ai dám nói cái gì…
Cẩu Kỷ ôm chân ngồi ở ngưỡng cửa, không chịu nổi mà ngáp một cái. Ngây người trong phòng dược ba ngày, vừa buồn ngủ lại vừa mệt mỏi, bị người gọi cứ tưởng là ăn cơm tất niên, kết quả là chạy tới đây xem tiểu tử hoàng đế với một đứa nhóc bắn pháo hoa! Đúng là chịu tội!
Trần Bì ngồi xổm chỗ chân tường, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn về Loan Nhi cách đó không xa, tâm tư cũng không ở trên pháo hoa.
Mặc dù Liễu Chi Nhiên cũng là vẻ mặt mệt mỏi, nhưng trên mặt còn duy trì nụ cười như trước.
Ngược lại Loan Nhi thì hai mắt sáng trong nhìn ánh lửa bập bùng trên trời, khuôn mặt hơi nhộn nhạo.
“Sao mọi người không đến chơi?” Phượng Lâm Duệ nhìn mọi người chung quanh, cau mày hỏi. Không phải là đã truyền lệnh hôm nay không cần cố kỵ thân phận mấy huynh đệ bọn họ rồi sao? Những người này sao lại không nể tình như vậy? Khiến cho hắn ở trong sân vừa nhảy vừa gọi, những người này lại nguyên một đám như đang xem khỉ làm xiếc vậy. Trong lòng Phượng Lâm Duệ phiền muộn không thôi.
“…”
“…”
Chúng hạ nhân và thị vệ huynh nhìn ta, ta nhìn huynh, vẫn không ai dám nhúc nhích…
Phượng Lâm Sách rảnh rỗi nheo mắt, khóe môi nhàn nhạt cong lên, dường như rất vui vẻ khi nhìn thấy nhị ca nhà mình phiền muộn.
Những người này thật là không biết tốt xấu mà. “Sao nào? Trẫm sẽ ăn thịt các ngươi chắc?” Trong lòng Phượng Lâm Duệ căm tức, bất giác liền khôi phục tự xưng “Trẫm”.
“Nô tài, Nô tài, thuộc hạ không dám…” Phượng Lâm Duệ vừa mới nói xong, đám người kia đều hoảng sợ quỳ rạp xuống.
Sắc mặt Phượng Lâm Duệ càng đen hơn: “Quỳ cái gì mà quỳ! Ai bảo các ngươi quỳ? Tất cả đứng lên bắn pháo hoa với trẫm!”
Mọi người run rẩy đứng dậy, lại nhìn sang nhau, ai cũng không chịu là người bước lên đầu tiên…
Phượng Lâm Ca cười lắc đầu, sau đó quay đầu nói nói Trác Diệp đang đứng cạnh hắn: “Diệp Nhi không muốn đi chơi đùa sao?”
Bánh Bao nhỏ cũng gọi với tới: “Tiểu Diệp tử, pháo hoa này rất thú vị đó! Tới mau, tới mau đi!”
Trác Diệp đương nhiên là hiểu rõ cách nghĩ của Phượng Lâm Ca, nàng không phải chủ tử, cũng không tính là hạ nhân chính thức, miễn cưỡng được tính là một bình dân, lại có quan hệ tốt với vương gia, lại không hết sức e ngại Hoàng thượng. Nàng là người đầu tiên lên đốt pháo hoa với Hoàng thượng và tiểu thế tử là phù hợp quá rồi…
Trong lòng Trác Diệp than thầm một tiếng, đưa tay dịch góc chăn cho Phượng Lâm Ca, sau đó cười nói: “Hiếm khi có việc hay như vậy, ta đương nhiên là không thể bỏ qua rồi.” Nói xong, nàng lấy cây lửa hương trong tay một tiểu nha hoàn rồi lại cầm ít pháo hoa đi vào trong nội viện…
Đốt mấy cái xong, Trác Diệp quay đầu lại, vẫy tay với Loan Nhi rồi cười nói: “Tiểu muội muội, đến chơi cùng đi.”
Đôi mắt Loan Nhi sáng lên, quay đầu lại nhìn Liễu Chi Nhiên, thấy Liễu Chi Nhiên mỉm cười gật đầu mới hưng phấn chạy tới, cô bé nhận lấy mấy cây pháo hoa trong tay Trác Diệp rồi vui vẻ đốt…
Trần Bì thấy Loan Nhi chơi vui vẻ thì cũng đứng dậy, lấy mấy cây pháo hoa trong tay gia đinh, bước đến như lấy lòng…
Kế tiếp, Thanh Trúc và Xảo Linh cũng gia nhập vào đội ngũ bắn pháo hoa…
Sắc mặt Phượng Lâm Duệ dần dần dịu xuống.
“Vèo…vèo…”
“Đùng… Đùng… Đùng…”
Nhiều đóa pháo hoa nổ giữa không trung, năm màu rực rỡ sáng chói, sáng cả vùng trời đêm trong Cẩn Vương phủ, nổi bật lên một đêm xinh đẹp, náo nhiệt…
“Oa! Thật là đẹp!”
“Mau nhìn kìa! Cái to to đó, thật giống một đóa mẫu đơn!”
“Tiểu Diệp tử, cháu muốn cái pháo hoa trong tay cô!”
“Thật đẹp…!”
“…”
Cả thể xác và tinh thần Trác Diệp bắt đầu buông lỏng theo thời gian…, thỏa thích hưởng thụ giao thừa tốt đẹp này. Trên khuôn mặt tinh xảo mang theo tươi cười ngọt ngào, rồi lại ẩn ẩn mang thêm vài phần buồn bã và cô đơn. Nàng cho rằng nàng đã quen đón giao thừa một mình, quen quạnh quẽ cùng tịch mịch… Hóa ra… Nàng vẫn có khát vọng ấm áp như cũ…
“Đều đến đốt đi! Không đốt hết những pháo hoa này, ai cũng đều không được ăn cơm tất niên!” Trác Diệp cười, hô to với mấy người vẫn đứng ngẩn người.
Lập tức liền lại có mấy gã sai vặt, thị vệ gia nhập đội ngũ đốt pháo hoa…
Tình cảnh thoáng cái trở nên vô cùng náo nhiệt…
Ánh mắt Phượng Lâm Ca vẫn luôn nhìn về thân ảnh xinh đẹp như tinh linh kia, trong lòng tràn đầy nhu tình, bất giác lại ngây dại…
Phượng Lâm Sách anh tuấn chớp mắt hai cái rồi đưa tay lấy mấy cây pháo hoa đi đến giữa sân…
“Phụ… Phụ vương…!” Bánh Bao nhỏ dùng mu bàn tay béo dụi mắt, sau đó nhìn Phượng Lâm Sách đang đốt pháo hoa, mắt đen lúng liếng không thể tưởng tượng nổi trợn lên kinh ngạc…
Trận pháo hoa sáng lạn, náo nhiệt, long trọng này kéo dài gần một canh giờ mới chấm dứt. Mọi người trở về trong phòng bắt đầu ăn cơm tất niên.
Cẩu Kỷ và Liễu Chi Nhiên là hai người có thân phận khá cao trong giang hồ, làm người cũng không khiêm tốn, đóan chừng ngồi với Hoàng thượng, Vương gia thì còn có thể tương đối thoải mái. Những người như Thanh Trúc và Xảo Linh thì chắc chắn là không thoải mái như vậy được rồi!
Kế hoạch đón năm mới với Phượng Lâm Ca lúc trước nhất định là không thực hiện được rồi. Trác Diệp nghĩ ngợi rồi lại để mấy người Thanh Trúc đặt thêm một cái bàn ở gian ngoài phòng nhỏ, thứ nhất bọn họ có thể ăn thoải mái một chút, thứ hai cũng miễn cho Thanh Trúc lo lắng cho Phượng Lâm Ca và Phượng Lâm Duệ cần cái gì mà bọn họ không có mặt.
“Tiểu Diệp tử, đây là cái gì ạ?” Bánh Bao nhỏ dùng đũa chỉ chỉ vào thứ hình thoi vàng óng ánh trên mặt bàn, tò mò hỏi.
Phượng thị huynh đệ cũng đều nghi hoặc đánh giá mấy đồ chưa bao giờ nhìn thấy trên bàn, trong lòng tò mò không thôi. Không cần nghĩ, đây nhất định không phải là đầu bếp Cẩn vương phủ làm, vậy nhất định là kiệt tác của Trác Diệp rồi!
“Đây là ‘Đậu hà lan vàng’, là một loại đồ ăn vặt ở quê nhà ta, dùng đậu hà lan, đường phèn và táo chín để làm.” Trác Diệp cười gắp cho Bánh Bao nhỏ: “Huyễn Nhi nếm thử xem!”
Bánh Bao nhỏ gắp lấy “đậu hà lan vàng” đưa đến trước mắt xem xét cẩn thận, sau đó mở miệng nhỏ, cẩn thận từng li từng tí cắn một cái, cái miệng nhỏ nhắn nếm trong chốc lát, đôi mắt bỗng nhiên biến thành những ngôi sao, miệng chảy nước miếng, lại cắn mạnh một miếng lớn.
Phượng Lâm Duệ thấy vậy cũng gắp một miếng, nhai nhai nhấm nuốt một lát sau đó mới nuốt xuống, tán thưởng nói: “Hương vị ngọt ngào, tinh tế tỉ mỉ, vừa vào miệng liền tan, cũng không tệ!”
Cẩu Kỷ cũng không khách khí gắp một miếng cho vào miệng, vừa nhai vừa hàm hồ nói: “Ừ, coi như cũng được, hình như hơi ngọt quá rồi.”
“Đây là cái gì?” Phượng Lâm Sách cũng nếm chút “đậu hà lan vàng”, gật gật đầu, sau đó lại chỉ vào một thứ hình tròn được cắt lát, bóng loáng dầu mỡ bên ngoài hỏi.
“Đây là ‘xúc xích’”. Trác Diệp đưa bát nước tỏi tới: “Có thể chấm cái này ăn.”
“Vậy… vậy cái này?” Phượng Lâm Ca đã nếm “bánh đậu hà lan” và “xúc xích”, lại thêm một món được cuốn lại thành miếng kẹp lấy nhân đậu bên trong.
“Đây là đậu cuốn…” Trác Diệp thoáng dừng một chút rồi nói: “Chỉ là mấy thứ đồ ăn vặt đời thường thôi, Hoàng thượng, vương gia, hai vị tiền bối nếm đồ lạ này cũng vậy thôi, đêm trừ tịch – đêm 30 thì vẫn phải ăn sủi cảo đó.” Nói xong, nàng liền vội vàng gắp một cái sủi cảo cho vào bát Bánh Bao nhỏ và Phượng Lâm Ca.
Bây giờ Trác Diệp đã hơi hối hận, nàng làm gì rảnh rỗi như vậy, cứ phải làm mấy thứ đồ ăn vặt ở quê nhà… Đúng là tự tìm phiền toái…
Phượng Lâm Duệ thấy thái độ của Trác Diệp rõ ràng là nói sang chuyện khác thì không khỏi nhướng mày.
Phượng Lâm Ca mỉm cười, ăn hết đậu cuốn trên đũa rồi lập tức gắp sủi cảo mà Trác Diệp vừa gắp cho hắn, bắt đầu ăn say sưa.
Phượng Lâm Sách thì nhếch môi, nhìn chằm chằm vào Phượng Lâm Ca ăn xong sủi cảo kia, trong lòng không biết là tư vị gì. Nàng đối với Lâm Ca thật đúng là đặc biệt, vì sao nàng chưa bao giờ gắp đồ ăn cho mình?
Trong lòng Trác Diệp bất ổn, sợ bọn họ lại tiếp tục hạch hỏi. Phượng Lâm Sách cau mày lại, ăn vào không có chút mùi vị, trong lòng buồn bực chẳng nếm được gì. Phượng Lâm Ca thấy Phượng Lâm Sách bỗng nhiên lạnh mặt thì ánh mắt không khỏi chớp hai cái, sau đó vẻ mặt như suy nghĩ điều gì đó. Phượng Lâm Duệ ung dung nhìn người này rồi lại nhìn sang người kia, một lòng xem náo nhiệt, vốn là tâm tư không ở trên đồ ăn. Về phần Liễu Chi Nhiên thì một là quá mệt mỏi, hai là làm người tương đối thủ lễ rụt rè nên cũng không ăn được nhiều lắm. Một bữa cơm tất niên này ăn được nhiều nhất và thoải mái nhất e là cũng chỉ có Bánh Bao nhỏ và Cẩu Kỷ thôi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.