Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời
Chương 187: Cả nhà đều mạnh mẽ
Thẩm Du
09/05/2017
Heo nhỏ phát hiện máu của mình không có tác dụng, vốn đang chán nản ngồi ngây ngốc một chỗ, đột nhiên nhảy dựng lên, nhảy đến trên vai Ngư Ngư, chìa ra vết cắt trên móng nhỏ, ý bảo Ngư Ngư hút máu nó trước.
Ngư Ngư mất máu quá nhiều, hiện tại đang cực kỳ chóng mặt, chẳng còn bao nhiều sức để cử động, miễn cưỡng dơ tay với Hà Nghiêm, ý bảo hắn ôm heo nhỏ đi.
Nếu không thân thể của tiểu tử này quá nhỏ, nếu xét theo mức độ an toàn khi hiến máu thì nó chỉ có thể cho vài giọt một lần, vừa rồi nhỏ vài giọt cho Hách Liên Dạ, nếu lại nhỏ cho nàng nữa, nàng có thể chống đỡ tiếp được hay không thì chưa thể nói được nhưng tiểu tử này nhất định sẽ bị hao tổn rất nhiều sức lực.
Nhìn thấy Ngư Ngư sắp không chống đỡ được, mà Hách Liên Dạ thì vẫn chưa tỉnh lại, Hà Nghiêm gấp đến độ mặt trắng bệch, bất chấp suy nghĩ, cầm bình thuốc rỗng ra, dơ lên cắt cổ tay của mình, còn đúng vào huyệt đạo để máu chảy nhanh hơn, sắp đầy một lọ máu liền cứng rắn rót hết cho Ngư Ngư.
Đúng lúc quan trọng thì một tiếng “ầm” vang thật lớn, là sư đệ gấp gáp chạy tới, đá một cú văng cửa điện Kim Loan vọt tới.
Nhìn thấy hắn, trong lòng Ngư Ngư liền yên tâm, Hà Nghiêm cũng thở phào một hơi.
Thật ra sư đệ chả biết gì về y thuật, nhưng trong tay hắn có vài loại kỳ hoa dị thảo, đều là bảo bối chỉ có những người trong phái của Ôn Ngôn mới biết được.
Vừa thấy sắc mặt Hách Liên Dạ, sư đệ không nói câu gì, liền nhét một nhúm cỏ tươi màu tím nhạt vào miệng y.
Thật ra trên người sư đệ còn đem theo Huyền Cơ đan vốn thuộc về Hách Liên Dạ.
Huyền Cơ đan có thể giải bách độc, vô cùng quý giá, sau khi quen người hiểu biết cao về y thuật là Ngư Ngư, Hách Liên Dạ liền cất vào trong mật thất, không mang theo bên người nữa.
Sau khi bọn Hà Túc đuổi tới nơi, thấy sư đệ không lấy Huyền Cơ đan ra mà lại là thảo dược bọn họ không biết tên, trong lòng rùng mình một cái.
Độc này… ngay cả Huyền Cơ đan cũng không giải được sao?
Sư đệ chẳng giải thích gì, đưa cho Ngư Ngư một quyển sách nhỏ bằng da dê, “Ta chỉ có thể giúp hắn chống đỡ ba canh giờ thôi.”
Sách sư đệ đưa cho Ngư Ngư là sách thuốc Ôn Ngôn để lại cho Ngư Ngư. Đó là những gì tinh hoa nhất trong gần hai trăm năm nghiên cứu y thuật của Ôn Ngôn, Ngư Ngư đưa tay nhận lấy vô cùng trân trọng, chỉ là ngay từ đơn thuốc đầu tiên, sau khi nghiên cứu phối hợp dược lý bảy tám ngày vẫn không hiểu được nguyên lý tương tác của thuốc.
Không nói gì nhiều, Ngư Ngư nhận lấy quyển sách nhanh chóng mở ra xem, tìm kiếm loại độc mà Hách Liên Dạ trúng.
Trên điện Kim Loan, không có bất kỳ ai nói chuyện, chỉ có âm thanh Ngư Ngư thỉnh thoảng lật trang sách.
Sau khi Hà Nghiêm thả tín hiệu, các vị thủ lĩnh tinh anh của phủ Tĩnh Vương và Phong Minh đều chạy tới, hiện tại đều bảo vệ bên cạnh Ngư Ngư, tránh có kẻ quấy rầy hoặc làm nàng bị thương.
Ngoại trừ Lãnh Mộc và Hà Nghiêm tính là quen mắt, mấy vị còn lại đều giấu mặt trong áo choàng không thể nhìn rõ, chỉ thấy toàn thân tản ra sát khí rét lạnh, sắp đông cứng tòa điện Kim Loan này thành địa ngụ, khiến cho người ta có áo giác như xương trắng sắp xuất hiện dày đặc trước mắt.
Lần đầu tiên đối mặt với sức mạnh đáng sợ của phủ Tĩnh Vương, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được, nếu hôm nay Hách Liên Dạ không giải được độc, e là bọn họ cũng không thể sống mà đi ra ngoài.
Đang lúc bầu không khí áp lực khẩn trương thì đột nhiên có người phát ra tiếng cười quái dị.
Tên sát thủ bị heo nhỏ liên tiếp cắn cho đau đến ngất đi vừa mới tỉnh lại, lúc này đắc ý cười nói, “Không cần vội vàng, từ trước đến nay độc này không có thuốc nào chữa được, cho dù là Huyền Cơ đan cũng chỉ có thể áp chế độc tính tạm thời! Hách Liên Dạ không sống nổi qua giờ ngọ!”
“Giữ được mạng.” Ngư Ngư vẫn lật sách xem, đầu cũng không thèm ngẩng lên, giọng điệu lạnh nhạt ra lệnh.
Bọn Hà Nghiêm lập tức dồn lực, một chưởng đánh ngất tên sát thủ kia, miễn cho hắn nói nữa, làm Ngư Ngư phân tâm.
Lúc này trên điện Kim Loan khôi phục yên tĩnh lần nữa.
Thật lâu sau rốt cuộc Ngư Ngư cũng mở miệng, “…Tôi thiếu một vị Bích Yêu.”
Nàng ngẩng đầu nhìn sư đệ và nam nhân áo trắng, gửi gắm hết hi vọng trên người bọn họ.
Độc Hách Liên Dạ trúng là gì nàng tìm ra rồi, phương pháp giải dược cũng thấy luôn, nhưng trong thuốc giải thiếu một vị Bích Yêu.
Bực mình chính là, quyển sách nhỏ này là Ôn Ngôn là viết cho hắn xem, cũng không có nghĩ tới sẽ gặp được truyền nhân gì đó, hắn ta căn bản không vẽ hình minh họa, mà từ trước đến nay Ngư Ngư chưa từng nghe nói qua loại thảo dược Bích Yêu này, bây giờ không biết phải tìm nơi nào.
Lúc nhìn thấy sư đệ và nam nhân áo trắng sắc mặt trắng bệch lắc lắc đầu, Ngư Ngư cảm thấy trong lòng đột nhiên có gì đó đổ sập xuống, những mảnh tường vỡ nghẹn trong lồng ngực, đến mức nàng sắp không thở nổi, tầm mắt như bị che lấp.
Nghe thấy hai từ “Bích Yêu”, heo nhỏ vung đầu hai lần, sau đó chạy vài bước đến trước mặt Ngư Ngư, muốn hấp dẫn sự chú ý của nàng, lúc này liên tiếp nhảy lên nhảy xuống, dùng tất cả sức nặng “giẫm” lên chân Ngư Ngư, nhưng Ngư Ngư sớm đã chết lặng không còn cảm giác, hoàn toàn không chú ý đến nó.
Không chỉ Ngư Ngư, nhìn thấy sư đệ lắc đầu, bọn Hà Nghiêm cũng chìm trong tuyệt vọng, hiện giờ không nhìn thấy cái gì vào mắt cả.
Heo nhỏ nhảy hồi lâu vẫn không có ai để ý đến nó, sốt ruột hừ hừ mấy tiếng nhưng vẫn không ai để ý, đột nhiên nhanh trí chạy về sau hai bước, sau đó linh hoạt vươn mình nhảy lên, nhìn phương hướng, nếu thuận lợi rơi xuống, sẽ rơi đúng vào ngực Hách Liên Dạ.
“Cái gì đấy!” Bọn Hà Nghiêm dù không chú ý đến thứ khác nhưng từng giờ từng khắc đều chú ý đến an nguy của chủ tử, hiện tại lại nhìn thấy một bóng đen không rõ, liền nổi giận vươn tay đánh một phát, tránh cho thứ đó làm chủ tử đang hôn mê bị thương.
Heo nhỏ bị đánh rớt xuống một bên, bị ngã đến choáng váng đầu óc nhưng hôm nay tiểu tử này vậy mà lại không so đo, chỉ lắc lắc một cái, quăng túi sách nhỏ sau lưng xuống.
Sau đó lập tức đi tới gần, hai móng nhỏ cùng nhau cố gắng lấy ra một gốc cây trong túi sách mà đã từ lâu không để ý đến, vẫn nhìn ra là một loại thảo dược màu xanh nhạt héo rũ, nâng đến trước mặt Ngư Ngư.
“… Đây là?” Ánh mắt mọi người đều sáng lên.
Heo nhỏ luôn tự mình phát hiện ra loại kỳ hoa dị thảo, người chủ như Ngư Ngư này không thể lúc nào cũng cướp đồ của sủng vật, cho nên mỗi ngày nó phát hiện ra cái gì đó, cho tới bây giờ Ngư Ngư chưa từng hỏi qua.
Cho tới nay bọn họ cũng chưa từng thấy qua loại thảo dược này!
Huống hồ lấy tài bắt bẻ của heo nhỏ, có được nhiều thảo dược trân quý lại không nỡ ăn, bảo bối thu được cất vào trong túi nhỏ!
Ngư Ngư mấp máy môi mấy cái, vui mừng tới đỗi sắp không nói nên lời, “Đây là Bích Yêu?”
Sau khi heo nhỏ bị ngã, đầu cực kỳ choáng, đứng mà cứ lung lay lung la, khi Ngư Ngư hỏi nó, nó vẫn đang hoảng sợ, nhìn như đang lắc đầu.
Sợ Ngư Ngư hiểu lầm, tiểu tử kia vội vàng gật đầu hai cái, sợ nàng nhìn không hiểu, lại dùng lực gật đầu liên tục vài cái, kết quả dùng lực mạnh quá, piu~ một cái ngã quỵ trên mặt đất, khiến cho cái mông chổng lên trời, đùn tới đùn lui muốn đứng lên.
Mọi người bị cảnh tượng ấy chọc cho cười lớn một trận, giải dược đã có đủ, gánh nặng trong lòng bọn họ liền nhẹ đi phần nào.
Hà Nghiêm lập tức đi tới, bế heo nhỏ thần kỳ đã lập vô số công lao này lên, giúp nó… thay quần áo mới sạch sẽ.
Bởi vì vừa rồi bị người ta quẳng ngã xuống đất nên quần áo bẩn hết! Nhưng heo nhỏ lợi hại như vậy, xoi mói thì xoi mói, ai bảo nóthần kỳ như thế nhưng lại trung thành và tận tâm với chủ nhân của mình.
Ngư Ngư cũng không kịp cảm kích heo nhỏ, lập tức bắt tay vào sắc thuốc.
Việc sắc thuốc giải không gặp khó lắm, chưa đầy nửa giờ Ngư Ngư đã nấu thuốc xong, cẩn thận bưng bát thuốc đút cho Hách Liên Dạ đang hôn mê.
Tất cả mọi người nín thở nhìn xuống, màu đen trên mặt Hách Liên Dạ từ từ biến mất, dần dần khôi phục lại sắc hồng bình thường.
Giải được độc rồi!
Hốc mắt Ngư Ngư nóng lên, cuối cùng thần kinh cũng được buông lỏng.
Hách Liên Dạ vừa mới giải độc, lúc này không thể tùy tiện di chuyển, người của phủ Tĩnh Vương đều ở lại trong điện Kim Loan.
Hách Liên Dạ thoát khỏi nguy hiểm, tiếp theo có phải bọn họ không còn việc gì phải làm nữa đúng không?
Đương nhiên không phải! Chính vì Hách Liên Dạ đã giải độc rồi bọn họ mới yên tâm, mới có tâm tư để đi xử lý một việc…
Chưa tới năm phút …
Tên hung thủ làm Hách Liên Dạ bị thương lúc trước đóng giả thành một đứa trẻ kia tỉnh lại trong cơn đau nhức.
Gã phát hiện bản thân đang quỳ rạp dưới đất, nhưng trên người lại vô cùng đau đớn, không để cho gã kịp lấy lại chút sức đứng lên.
Cảm giác đau đớn này giống như có một người cao to vạm vỡ nhảy loạn trên lưng gã vậy, hung hăng giẫm vỡ từng mảnh xương của gã.
Mà gã hung thủ phát hiện, Ngư Ngư - người nên hận gã muốn gã bầm dập giờ lại đang cười thoải mái, ngồi cách gã không tới một cánh tay, hứng trí bừng bừng chơi một bộ đồ chơi như là xếp gỗ.
Dung mạo Ngư Ngư vốn hiền lành đáng yêu, dáng vẻ lúc này lại hệt như một đứa trẻ, cảm giác bức tranh này thật ấm áp.
Chỉ là… xuất hiện cảnh tượng này, gã hung thủ đả thương Hách Liên Dạ không hiểu sao bắt đầu cảm thấy không rét mà run.
Bộ đồ chơi xếp gỗ ấy có chút thô ráp, thậm chí góc cạnh cũng không được đồng đều, nhưng dường như Ngư Ngư lại không màng tới điều đó, vẫn chơi rất vui vẻ, rất nghiêm túc xếp thành một tòa nhà bằng gỗ.
Đại công cáo thành, Ngư Ngư thỏa mãn vỗ tay, nàng nháy nháy mắt hỏi hung thủ, “Đẹp không?”, tựa như tranh công mà nói, “Đây là dùng xương của anh để xếp đấy.”
“…”
“Anh đừng sợ, tôi không rút hết xương của anh đâu, tôi chỉ rút mấy đoạn gãy trong người anh ra dùng thôi, bây giờ anhnhìn xem, vẫn rất chỉnh tề.” Ngư Ngư nghiêm túc bảo đảm mình là một thầy thuốc lương thiện, “Anh yên tâm, y thuật của tôi rất tốt, ra tay rất chính xác. Nhất định anh sẽ không chết được.”
Hung thủ bị dọa cho xanh mặt, hai mắt trừng đến độ vỡ vụn, miệng sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh.
Có điều đừng thấy gã quỳ trên đất, thật ra tay chân vẫn hoàn hảo, đừng nói là rút xương, ngoài mấy dấu răng heo nhỏ để lại, trên người gã cơ bản không chảy máu.
Ngư Ngư hoàn toàn không làm gã bị thương, chỉ dùng chút thuốc khiến gã nảy sinh ảo giác mà thôi.
Cất bộ “đồ chơi xương người” kia đi, Ngư Ngư ngiêm túc nói với mọi người, “ Sư phụ tôi nói, thầy thuốc phải có lòng nhân từ, không thể dùng y thuật làm người khác bị thương.”
Thật ra lời này là tổ huấn của nhà họ Giang, nhưng không thể thừa nhận thân phận trước mặt người ngoài cho nên đổi thành sư phụ.
“…” Nhưng ngươi ấy, còn đáng sợ hơn gã ta đấy!
Một đám quan lớn nhìn mà nơm nớp lo sợ, cách làm này rất giống phong cách của Hách Liên Dạ! Mấu chốt là… vừa nhìn thấy vẻ mặt thành thật của Ngư Ngư, lòng bọn họ thật sự ngổn ngang rồi.
Thật ra lúc này Ngư Ngư có chút tiếc nuối, “Không chịu được bị dọa gì cả, mới có xíu đã ngất rồi, chỉ dọa một cái là quen thôi.”
“Lần sau nên dùng cách gì đây…” Nàng thì thầm cân nhắc một mình, “Cho vào nồi nấu một canh xương thật to? Nhưng mà trời nóng thế, không ăn nổi…”
Ngư Ngư do dự một hồi, đột nhiên vui vẻ vỗ tay một cái, “Có rồi! Có thể nói với gã là da gã bị lột, sau đó luộc da lạnh trước mặt gã!”
“Thời tiết này vừa hay ăn canh da lạnh,” Ngư Ngư vô cùng thích thú, “Sau đó còn có thể nói với gã, thịt của gã cũng bị chúng ta xẻo, sau đó làm giò thạch anh ở trước mặt gã.” uhm, ngon.
Tưởng tượng một hồi, nếu như bản thân đối mặt với đãi ngộ như vậy… Khóe miệng của đám đàn ông giật giật, đột nhiên cảm thấy, trực tiếp chết đi có lẽ là điều tuyệt vời hơn.
“… Chơi không được vài ngày, sẽ phải điên rồi à…” Có tiếng người nghẹn ngào cảm khái.
“Mấy người yên tâm, cho dù điên, tôi cũng sẽ chữa khỏi,” Ngư Ngư nghiêm túc nhấn mạnh, “ Y thuật của tôi rất tốt.”
“…” Nhưng những người chọc phải ngài, có bao nhiêu hi vọng ngài lỡ tay giết họ luôn cho rồi…
Cũng không đúng, phải nói là người chọc vào chủ tử mới đúng. Bọn Hà Nghiêm chợt nhận ra được sự khác biệt ở đây.
Lúc trước người chọc vào Vương phi, Vương phi cũng chỉ đào hố ngoài miệng, bắt nạt một chút thì coi như xong, nhưng lần này thì thật sự là tức giận, đừng thấy nàng cười cười nói nói ngọt ngào vui vẻ, nói một hồi lại chuyển sang chủ đề ăn uống, nhưng đây chỉ là cho bên ngoài xem, trên thực tế nếu là trước đây, thủ đoạn phạt người của nàng căn bản không độc ác như vậy.
Xem ra Vương phi và chủ tử giống nhau, nhìn thấy người mình yêu bị thương còn tức giận hơn cả chính mình bị thương.
Hơn nữa… Vương phi thật sự đặt chủ tử ở trong lòng, nếu không lúc ấy cũng sẽ không cố lấy máu của mình giúp chủ tử ngăn chặn độc tính lan tràn.
Phát hiện này khiến bọn Hà Nghiêm vui mừng quá đỗi, cảm thấy hôm nay có thể xem như trong họa có phúc, đợi khi chủ tử thức dậy, phải nói tin vui này cho ngài ấy biết.
Một đám người lo lắng chờ đợi, rốt cuộc Hách Liên Dạ dần dần tỉnh lại, chầm chậm mở mắt ra.
Vừa liếc thấy Ngư Ngư, mặc dù như đang cười nhưng sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy, Hách Liên Dạ chậm rãi giơ tay lên, muốn dỗ Ngư Ngư, “Đừng sợ, ta không sao,” cũng không quan tâm xung quanh có bao nhiêu người đang nhìn, y cười trấn an, “Ta còn chưa cưng chiều nàng đủ mà.”
Mọi người: “…”
Vương gia à… ngài không cần vừa tỉnh lại đã vội vàng thổ lộ vậy chứ!
Ngư Ngư cẩn thận kiểm tra mạch đập của y, sau đó nhận áo choàng từ Hà Nghiêm, cẩn thận đắp lên người y, giọng nói vô cùng bình tĩnh, “Nếu chàng còn lãng phí sức lực vô nghĩa, em sẽ không gả cho chàng nữa.”
(sau khi hỏi ý kiến, t quyết định để xưng hô của NN vs HLD là em-chàng, cho nó có xí mùi cổ đại :D :D)
Đây là Vương phi đồng ý gả rồi.
Một cây châm bạc đâm xuống trúng huyệt ngủ của Hách Liên Dạ, khiến y ngủ mê man, nghỉ ngơi cho tốt.
Được rồi, dù sao thì chủ tử cũng đã tỉnh lại, thổ lộ cũng thuận buồn xuôi gió… Hơn nữa lúc chủ tử bày tỏ tình cảm, thật sự không thích hợp khiến người ta vây xem…
Bọn Hà Nghiêm lại bắt đầu thầm lặng rơi lệ trong lòng, có điều trên mặt vẫn khôn khéo lão luyện, dáng vẻ tuyệt đối xứng với chức danh tâm phúc của Tĩnh Vương, nhẹ nhàng cẩn thận nâng Hách Liên Dạ lên cáng, đưa về phủ Tĩnh vương dưỡng thương.
Về phần hung thủ khiến chủ tử của bọn họ bị thương, còn có Tả tướng Triệu đại nhân rõ ràng là đồng bọn với tên hung thủ, đương nhiên cũng phải dẫn đi, Vương phủ tự khắc có biện pháp “chiêu đãi” bọn họ.
Có điều Tả tướng không phải nhân vật nhỏ bé, bây giờ không thể tùy tiện đưa đi, vì thế Hà Nghiêm ra mặt, nhẹ nhàng để lại tờ giấy, “Người ở phủ Tĩnh Vương, cầm giấy đến phủ đòi người!”
“…” Đó là Tả tướng đương triều, không phải là cục gạch nha… Nhưng ngay cả Hoàng thượng ngồi trên ghế rồng cũng coi như không nghe thấy gì, hoàn toàn không có ý định chọc vào tên con trai đáng sợ này.
Không đúng, hiện giờ sự thật chứng minh, con dâu mới của ông cũng vô cùng đáng sợ…
Còn có con heo của bọn họ nữa! Cả nhà nó ngay đến cả sủng vật cũng mạnh mẽ như người! Thật là quá mạnh mẽ rồi…
Cái nhà này hợp lại, rõ là… vô địch rồi!
Ngư Ngư mất máu quá nhiều, hiện tại đang cực kỳ chóng mặt, chẳng còn bao nhiều sức để cử động, miễn cưỡng dơ tay với Hà Nghiêm, ý bảo hắn ôm heo nhỏ đi.
Nếu không thân thể của tiểu tử này quá nhỏ, nếu xét theo mức độ an toàn khi hiến máu thì nó chỉ có thể cho vài giọt một lần, vừa rồi nhỏ vài giọt cho Hách Liên Dạ, nếu lại nhỏ cho nàng nữa, nàng có thể chống đỡ tiếp được hay không thì chưa thể nói được nhưng tiểu tử này nhất định sẽ bị hao tổn rất nhiều sức lực.
Nhìn thấy Ngư Ngư sắp không chống đỡ được, mà Hách Liên Dạ thì vẫn chưa tỉnh lại, Hà Nghiêm gấp đến độ mặt trắng bệch, bất chấp suy nghĩ, cầm bình thuốc rỗng ra, dơ lên cắt cổ tay của mình, còn đúng vào huyệt đạo để máu chảy nhanh hơn, sắp đầy một lọ máu liền cứng rắn rót hết cho Ngư Ngư.
Đúng lúc quan trọng thì một tiếng “ầm” vang thật lớn, là sư đệ gấp gáp chạy tới, đá một cú văng cửa điện Kim Loan vọt tới.
Nhìn thấy hắn, trong lòng Ngư Ngư liền yên tâm, Hà Nghiêm cũng thở phào một hơi.
Thật ra sư đệ chả biết gì về y thuật, nhưng trong tay hắn có vài loại kỳ hoa dị thảo, đều là bảo bối chỉ có những người trong phái của Ôn Ngôn mới biết được.
Vừa thấy sắc mặt Hách Liên Dạ, sư đệ không nói câu gì, liền nhét một nhúm cỏ tươi màu tím nhạt vào miệng y.
Thật ra trên người sư đệ còn đem theo Huyền Cơ đan vốn thuộc về Hách Liên Dạ.
Huyền Cơ đan có thể giải bách độc, vô cùng quý giá, sau khi quen người hiểu biết cao về y thuật là Ngư Ngư, Hách Liên Dạ liền cất vào trong mật thất, không mang theo bên người nữa.
Sau khi bọn Hà Túc đuổi tới nơi, thấy sư đệ không lấy Huyền Cơ đan ra mà lại là thảo dược bọn họ không biết tên, trong lòng rùng mình một cái.
Độc này… ngay cả Huyền Cơ đan cũng không giải được sao?
Sư đệ chẳng giải thích gì, đưa cho Ngư Ngư một quyển sách nhỏ bằng da dê, “Ta chỉ có thể giúp hắn chống đỡ ba canh giờ thôi.”
Sách sư đệ đưa cho Ngư Ngư là sách thuốc Ôn Ngôn để lại cho Ngư Ngư. Đó là những gì tinh hoa nhất trong gần hai trăm năm nghiên cứu y thuật của Ôn Ngôn, Ngư Ngư đưa tay nhận lấy vô cùng trân trọng, chỉ là ngay từ đơn thuốc đầu tiên, sau khi nghiên cứu phối hợp dược lý bảy tám ngày vẫn không hiểu được nguyên lý tương tác của thuốc.
Không nói gì nhiều, Ngư Ngư nhận lấy quyển sách nhanh chóng mở ra xem, tìm kiếm loại độc mà Hách Liên Dạ trúng.
Trên điện Kim Loan, không có bất kỳ ai nói chuyện, chỉ có âm thanh Ngư Ngư thỉnh thoảng lật trang sách.
Sau khi Hà Nghiêm thả tín hiệu, các vị thủ lĩnh tinh anh của phủ Tĩnh Vương và Phong Minh đều chạy tới, hiện tại đều bảo vệ bên cạnh Ngư Ngư, tránh có kẻ quấy rầy hoặc làm nàng bị thương.
Ngoại trừ Lãnh Mộc và Hà Nghiêm tính là quen mắt, mấy vị còn lại đều giấu mặt trong áo choàng không thể nhìn rõ, chỉ thấy toàn thân tản ra sát khí rét lạnh, sắp đông cứng tòa điện Kim Loan này thành địa ngụ, khiến cho người ta có áo giác như xương trắng sắp xuất hiện dày đặc trước mắt.
Lần đầu tiên đối mặt với sức mạnh đáng sợ của phủ Tĩnh Vương, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được, nếu hôm nay Hách Liên Dạ không giải được độc, e là bọn họ cũng không thể sống mà đi ra ngoài.
Đang lúc bầu không khí áp lực khẩn trương thì đột nhiên có người phát ra tiếng cười quái dị.
Tên sát thủ bị heo nhỏ liên tiếp cắn cho đau đến ngất đi vừa mới tỉnh lại, lúc này đắc ý cười nói, “Không cần vội vàng, từ trước đến nay độc này không có thuốc nào chữa được, cho dù là Huyền Cơ đan cũng chỉ có thể áp chế độc tính tạm thời! Hách Liên Dạ không sống nổi qua giờ ngọ!”
“Giữ được mạng.” Ngư Ngư vẫn lật sách xem, đầu cũng không thèm ngẩng lên, giọng điệu lạnh nhạt ra lệnh.
Bọn Hà Nghiêm lập tức dồn lực, một chưởng đánh ngất tên sát thủ kia, miễn cho hắn nói nữa, làm Ngư Ngư phân tâm.
Lúc này trên điện Kim Loan khôi phục yên tĩnh lần nữa.
Thật lâu sau rốt cuộc Ngư Ngư cũng mở miệng, “…Tôi thiếu một vị Bích Yêu.”
Nàng ngẩng đầu nhìn sư đệ và nam nhân áo trắng, gửi gắm hết hi vọng trên người bọn họ.
Độc Hách Liên Dạ trúng là gì nàng tìm ra rồi, phương pháp giải dược cũng thấy luôn, nhưng trong thuốc giải thiếu một vị Bích Yêu.
Bực mình chính là, quyển sách nhỏ này là Ôn Ngôn là viết cho hắn xem, cũng không có nghĩ tới sẽ gặp được truyền nhân gì đó, hắn ta căn bản không vẽ hình minh họa, mà từ trước đến nay Ngư Ngư chưa từng nghe nói qua loại thảo dược Bích Yêu này, bây giờ không biết phải tìm nơi nào.
Lúc nhìn thấy sư đệ và nam nhân áo trắng sắc mặt trắng bệch lắc lắc đầu, Ngư Ngư cảm thấy trong lòng đột nhiên có gì đó đổ sập xuống, những mảnh tường vỡ nghẹn trong lồng ngực, đến mức nàng sắp không thở nổi, tầm mắt như bị che lấp.
Nghe thấy hai từ “Bích Yêu”, heo nhỏ vung đầu hai lần, sau đó chạy vài bước đến trước mặt Ngư Ngư, muốn hấp dẫn sự chú ý của nàng, lúc này liên tiếp nhảy lên nhảy xuống, dùng tất cả sức nặng “giẫm” lên chân Ngư Ngư, nhưng Ngư Ngư sớm đã chết lặng không còn cảm giác, hoàn toàn không chú ý đến nó.
Không chỉ Ngư Ngư, nhìn thấy sư đệ lắc đầu, bọn Hà Nghiêm cũng chìm trong tuyệt vọng, hiện giờ không nhìn thấy cái gì vào mắt cả.
Heo nhỏ nhảy hồi lâu vẫn không có ai để ý đến nó, sốt ruột hừ hừ mấy tiếng nhưng vẫn không ai để ý, đột nhiên nhanh trí chạy về sau hai bước, sau đó linh hoạt vươn mình nhảy lên, nhìn phương hướng, nếu thuận lợi rơi xuống, sẽ rơi đúng vào ngực Hách Liên Dạ.
“Cái gì đấy!” Bọn Hà Nghiêm dù không chú ý đến thứ khác nhưng từng giờ từng khắc đều chú ý đến an nguy của chủ tử, hiện tại lại nhìn thấy một bóng đen không rõ, liền nổi giận vươn tay đánh một phát, tránh cho thứ đó làm chủ tử đang hôn mê bị thương.
Heo nhỏ bị đánh rớt xuống một bên, bị ngã đến choáng váng đầu óc nhưng hôm nay tiểu tử này vậy mà lại không so đo, chỉ lắc lắc một cái, quăng túi sách nhỏ sau lưng xuống.
Sau đó lập tức đi tới gần, hai móng nhỏ cùng nhau cố gắng lấy ra một gốc cây trong túi sách mà đã từ lâu không để ý đến, vẫn nhìn ra là một loại thảo dược màu xanh nhạt héo rũ, nâng đến trước mặt Ngư Ngư.
“… Đây là?” Ánh mắt mọi người đều sáng lên.
Heo nhỏ luôn tự mình phát hiện ra loại kỳ hoa dị thảo, người chủ như Ngư Ngư này không thể lúc nào cũng cướp đồ của sủng vật, cho nên mỗi ngày nó phát hiện ra cái gì đó, cho tới bây giờ Ngư Ngư chưa từng hỏi qua.
Cho tới nay bọn họ cũng chưa từng thấy qua loại thảo dược này!
Huống hồ lấy tài bắt bẻ của heo nhỏ, có được nhiều thảo dược trân quý lại không nỡ ăn, bảo bối thu được cất vào trong túi nhỏ!
Ngư Ngư mấp máy môi mấy cái, vui mừng tới đỗi sắp không nói nên lời, “Đây là Bích Yêu?”
Sau khi heo nhỏ bị ngã, đầu cực kỳ choáng, đứng mà cứ lung lay lung la, khi Ngư Ngư hỏi nó, nó vẫn đang hoảng sợ, nhìn như đang lắc đầu.
Sợ Ngư Ngư hiểu lầm, tiểu tử kia vội vàng gật đầu hai cái, sợ nàng nhìn không hiểu, lại dùng lực gật đầu liên tục vài cái, kết quả dùng lực mạnh quá, piu~ một cái ngã quỵ trên mặt đất, khiến cho cái mông chổng lên trời, đùn tới đùn lui muốn đứng lên.
Mọi người bị cảnh tượng ấy chọc cho cười lớn một trận, giải dược đã có đủ, gánh nặng trong lòng bọn họ liền nhẹ đi phần nào.
Hà Nghiêm lập tức đi tới, bế heo nhỏ thần kỳ đã lập vô số công lao này lên, giúp nó… thay quần áo mới sạch sẽ.
Bởi vì vừa rồi bị người ta quẳng ngã xuống đất nên quần áo bẩn hết! Nhưng heo nhỏ lợi hại như vậy, xoi mói thì xoi mói, ai bảo nóthần kỳ như thế nhưng lại trung thành và tận tâm với chủ nhân của mình.
Ngư Ngư cũng không kịp cảm kích heo nhỏ, lập tức bắt tay vào sắc thuốc.
Việc sắc thuốc giải không gặp khó lắm, chưa đầy nửa giờ Ngư Ngư đã nấu thuốc xong, cẩn thận bưng bát thuốc đút cho Hách Liên Dạ đang hôn mê.
Tất cả mọi người nín thở nhìn xuống, màu đen trên mặt Hách Liên Dạ từ từ biến mất, dần dần khôi phục lại sắc hồng bình thường.
Giải được độc rồi!
Hốc mắt Ngư Ngư nóng lên, cuối cùng thần kinh cũng được buông lỏng.
Hách Liên Dạ vừa mới giải độc, lúc này không thể tùy tiện di chuyển, người của phủ Tĩnh Vương đều ở lại trong điện Kim Loan.
Hách Liên Dạ thoát khỏi nguy hiểm, tiếp theo có phải bọn họ không còn việc gì phải làm nữa đúng không?
Đương nhiên không phải! Chính vì Hách Liên Dạ đã giải độc rồi bọn họ mới yên tâm, mới có tâm tư để đi xử lý một việc…
Chưa tới năm phút …
Tên hung thủ làm Hách Liên Dạ bị thương lúc trước đóng giả thành một đứa trẻ kia tỉnh lại trong cơn đau nhức.
Gã phát hiện bản thân đang quỳ rạp dưới đất, nhưng trên người lại vô cùng đau đớn, không để cho gã kịp lấy lại chút sức đứng lên.
Cảm giác đau đớn này giống như có một người cao to vạm vỡ nhảy loạn trên lưng gã vậy, hung hăng giẫm vỡ từng mảnh xương của gã.
Mà gã hung thủ phát hiện, Ngư Ngư - người nên hận gã muốn gã bầm dập giờ lại đang cười thoải mái, ngồi cách gã không tới một cánh tay, hứng trí bừng bừng chơi một bộ đồ chơi như là xếp gỗ.
Dung mạo Ngư Ngư vốn hiền lành đáng yêu, dáng vẻ lúc này lại hệt như một đứa trẻ, cảm giác bức tranh này thật ấm áp.
Chỉ là… xuất hiện cảnh tượng này, gã hung thủ đả thương Hách Liên Dạ không hiểu sao bắt đầu cảm thấy không rét mà run.
Bộ đồ chơi xếp gỗ ấy có chút thô ráp, thậm chí góc cạnh cũng không được đồng đều, nhưng dường như Ngư Ngư lại không màng tới điều đó, vẫn chơi rất vui vẻ, rất nghiêm túc xếp thành một tòa nhà bằng gỗ.
Đại công cáo thành, Ngư Ngư thỏa mãn vỗ tay, nàng nháy nháy mắt hỏi hung thủ, “Đẹp không?”, tựa như tranh công mà nói, “Đây là dùng xương của anh để xếp đấy.”
“…”
“Anh đừng sợ, tôi không rút hết xương của anh đâu, tôi chỉ rút mấy đoạn gãy trong người anh ra dùng thôi, bây giờ anhnhìn xem, vẫn rất chỉnh tề.” Ngư Ngư nghiêm túc bảo đảm mình là một thầy thuốc lương thiện, “Anh yên tâm, y thuật của tôi rất tốt, ra tay rất chính xác. Nhất định anh sẽ không chết được.”
Hung thủ bị dọa cho xanh mặt, hai mắt trừng đến độ vỡ vụn, miệng sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh.
Có điều đừng thấy gã quỳ trên đất, thật ra tay chân vẫn hoàn hảo, đừng nói là rút xương, ngoài mấy dấu răng heo nhỏ để lại, trên người gã cơ bản không chảy máu.
Ngư Ngư hoàn toàn không làm gã bị thương, chỉ dùng chút thuốc khiến gã nảy sinh ảo giác mà thôi.
Cất bộ “đồ chơi xương người” kia đi, Ngư Ngư ngiêm túc nói với mọi người, “ Sư phụ tôi nói, thầy thuốc phải có lòng nhân từ, không thể dùng y thuật làm người khác bị thương.”
Thật ra lời này là tổ huấn của nhà họ Giang, nhưng không thể thừa nhận thân phận trước mặt người ngoài cho nên đổi thành sư phụ.
“…” Nhưng ngươi ấy, còn đáng sợ hơn gã ta đấy!
Một đám quan lớn nhìn mà nơm nớp lo sợ, cách làm này rất giống phong cách của Hách Liên Dạ! Mấu chốt là… vừa nhìn thấy vẻ mặt thành thật của Ngư Ngư, lòng bọn họ thật sự ngổn ngang rồi.
Thật ra lúc này Ngư Ngư có chút tiếc nuối, “Không chịu được bị dọa gì cả, mới có xíu đã ngất rồi, chỉ dọa một cái là quen thôi.”
“Lần sau nên dùng cách gì đây…” Nàng thì thầm cân nhắc một mình, “Cho vào nồi nấu một canh xương thật to? Nhưng mà trời nóng thế, không ăn nổi…”
Ngư Ngư do dự một hồi, đột nhiên vui vẻ vỗ tay một cái, “Có rồi! Có thể nói với gã là da gã bị lột, sau đó luộc da lạnh trước mặt gã!”
“Thời tiết này vừa hay ăn canh da lạnh,” Ngư Ngư vô cùng thích thú, “Sau đó còn có thể nói với gã, thịt của gã cũng bị chúng ta xẻo, sau đó làm giò thạch anh ở trước mặt gã.” uhm, ngon.
Tưởng tượng một hồi, nếu như bản thân đối mặt với đãi ngộ như vậy… Khóe miệng của đám đàn ông giật giật, đột nhiên cảm thấy, trực tiếp chết đi có lẽ là điều tuyệt vời hơn.
“… Chơi không được vài ngày, sẽ phải điên rồi à…” Có tiếng người nghẹn ngào cảm khái.
“Mấy người yên tâm, cho dù điên, tôi cũng sẽ chữa khỏi,” Ngư Ngư nghiêm túc nhấn mạnh, “ Y thuật của tôi rất tốt.”
“…” Nhưng những người chọc phải ngài, có bao nhiêu hi vọng ngài lỡ tay giết họ luôn cho rồi…
Cũng không đúng, phải nói là người chọc vào chủ tử mới đúng. Bọn Hà Nghiêm chợt nhận ra được sự khác biệt ở đây.
Lúc trước người chọc vào Vương phi, Vương phi cũng chỉ đào hố ngoài miệng, bắt nạt một chút thì coi như xong, nhưng lần này thì thật sự là tức giận, đừng thấy nàng cười cười nói nói ngọt ngào vui vẻ, nói một hồi lại chuyển sang chủ đề ăn uống, nhưng đây chỉ là cho bên ngoài xem, trên thực tế nếu là trước đây, thủ đoạn phạt người của nàng căn bản không độc ác như vậy.
Xem ra Vương phi và chủ tử giống nhau, nhìn thấy người mình yêu bị thương còn tức giận hơn cả chính mình bị thương.
Hơn nữa… Vương phi thật sự đặt chủ tử ở trong lòng, nếu không lúc ấy cũng sẽ không cố lấy máu của mình giúp chủ tử ngăn chặn độc tính lan tràn.
Phát hiện này khiến bọn Hà Nghiêm vui mừng quá đỗi, cảm thấy hôm nay có thể xem như trong họa có phúc, đợi khi chủ tử thức dậy, phải nói tin vui này cho ngài ấy biết.
Một đám người lo lắng chờ đợi, rốt cuộc Hách Liên Dạ dần dần tỉnh lại, chầm chậm mở mắt ra.
Vừa liếc thấy Ngư Ngư, mặc dù như đang cười nhưng sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy, Hách Liên Dạ chậm rãi giơ tay lên, muốn dỗ Ngư Ngư, “Đừng sợ, ta không sao,” cũng không quan tâm xung quanh có bao nhiêu người đang nhìn, y cười trấn an, “Ta còn chưa cưng chiều nàng đủ mà.”
Mọi người: “…”
Vương gia à… ngài không cần vừa tỉnh lại đã vội vàng thổ lộ vậy chứ!
Ngư Ngư cẩn thận kiểm tra mạch đập của y, sau đó nhận áo choàng từ Hà Nghiêm, cẩn thận đắp lên người y, giọng nói vô cùng bình tĩnh, “Nếu chàng còn lãng phí sức lực vô nghĩa, em sẽ không gả cho chàng nữa.”
(sau khi hỏi ý kiến, t quyết định để xưng hô của NN vs HLD là em-chàng, cho nó có xí mùi cổ đại :D :D)
Đây là Vương phi đồng ý gả rồi.
Một cây châm bạc đâm xuống trúng huyệt ngủ của Hách Liên Dạ, khiến y ngủ mê man, nghỉ ngơi cho tốt.
Được rồi, dù sao thì chủ tử cũng đã tỉnh lại, thổ lộ cũng thuận buồn xuôi gió… Hơn nữa lúc chủ tử bày tỏ tình cảm, thật sự không thích hợp khiến người ta vây xem…
Bọn Hà Nghiêm lại bắt đầu thầm lặng rơi lệ trong lòng, có điều trên mặt vẫn khôn khéo lão luyện, dáng vẻ tuyệt đối xứng với chức danh tâm phúc của Tĩnh Vương, nhẹ nhàng cẩn thận nâng Hách Liên Dạ lên cáng, đưa về phủ Tĩnh vương dưỡng thương.
Về phần hung thủ khiến chủ tử của bọn họ bị thương, còn có Tả tướng Triệu đại nhân rõ ràng là đồng bọn với tên hung thủ, đương nhiên cũng phải dẫn đi, Vương phủ tự khắc có biện pháp “chiêu đãi” bọn họ.
Có điều Tả tướng không phải nhân vật nhỏ bé, bây giờ không thể tùy tiện đưa đi, vì thế Hà Nghiêm ra mặt, nhẹ nhàng để lại tờ giấy, “Người ở phủ Tĩnh Vương, cầm giấy đến phủ đòi người!”
“…” Đó là Tả tướng đương triều, không phải là cục gạch nha… Nhưng ngay cả Hoàng thượng ngồi trên ghế rồng cũng coi như không nghe thấy gì, hoàn toàn không có ý định chọc vào tên con trai đáng sợ này.
Không đúng, hiện giờ sự thật chứng minh, con dâu mới của ông cũng vô cùng đáng sợ…
Còn có con heo của bọn họ nữa! Cả nhà nó ngay đến cả sủng vật cũng mạnh mẽ như người! Thật là quá mạnh mẽ rồi…
Cái nhà này hợp lại, rõ là… vô địch rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.