Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 160: Phúc hắc và vô lương là tuyệt phối 2

Thẩm Du

17/09/2016

”Tất cả xạ thủ đều bị bổn vương điểm huyệt đạo.” Âm thanh cực kì ưu nhã dễ nghe bình tĩnh địa cười lên, “Chỉ mang theo có mấy trăm người mà dám đến mai phục bổn vương, lá gan thật sự không nhỏ chút nào.”

“Ngươi, ngươi lên núi lúc nào...”

“Được một lát rồi.” Hách Liên Dạ vẫn cực kỳ bình tĩnh, “Ưu thế của núi này bình thường.”

“Ngươi... Cô... Cô cố ý!” Người trên núi kia cũng coi như kịp phản ứng lại, Ngư Ngư để con mãng xà này nhảy múa chính là vì dời đi lực chú ý của hắn, để cho Hách Liên Dạ có cơ hội lén lút lẻn lên núi.

Dưới núi, Hà Nghiêm lặng lẽ nhìn trời.

Chủ tử cùng Vương phi... Từ trước đến nay đều là như vậy, liên thủ giăng bẫy ta người đều không cần bàn bạc, vô cùng ăn ý.

Phúc hắc và vô lương, chính là tuyệt phối...

Không đầy một lát, Hách Liên Dạ dắt theo một chuỗi dài người xuống núi.

Thật sự là một chuỗi dài, đi đầu là một ông già áo đen gầy lùn, đi theo sau là một đám người áo đen cao thấp mập ốm đều có, bị Hách Liên Dạ dùng dây thừng dài trói thành một chuỗi, nghiêng ngả lảo đảo đi sau lưng y.

Vừa nhìn thấy bọn họ, lông mày liền nhíu lại.

Ngoại trừ ông già hắc y đi đầu, người phía sau đều chấn động, sắc mặt trắng nhợt nhìn nam tử áo trắng cùng sư đệ.

Hách Liên Dạ chau mày, “Người trên núi?”

“... Đúng” Sư đệ không có cách nào phủ nhận, “Nhưng ở trên núi chúng tôi không phân nhiều nhân thủ như vậy, những xạ thủ khác không hẳn là người trên núi.”

Hách Liên Dạ gật đầu, y tìm mấy người có võ công cao nhất mới trói lại, người còn lại đều ném ở trên núi không để ý đến.

Đối với kiểu tiểu nhân này, từ trước đến nay Hách Liên Dạ đều không thèm để ý, cho nên xách mình ông già áo đen lên, khoát tay, “Còn lại giao cho ngươi.”

“... Thiếu chủ, Nhị gia.”

Từ trong tay Hách Liên Dạ có thanh danh kinh khủng chuyển tới trong tay bọn sư đệ thoạt nhìn coi như ôn hoà thiện lương, một đám người áo đen lại không có phản ứng thở phào nhẹ nhõm, âm thanh của ai nấy đều run rẩy gay gắt.

Ngư Ngư tò mò ở một bên nhìn xem, hết sức không hiểu, hai người bọn sư đệ có gì đáng sợ chứ.

Nam tử áo trắng từ trước đến nay thận trọng kín đáo, cũng chỉ ở trước mặt sư đệ của mình mới có thể nói nhiều một chút, mặc dù đa phần sư đệ đều không để ý tới hắn...

Hắn không nói gì, sư đệ lại nói ra suy nghĩ của mình, “Tiết Hữu.”

“... Nhị gia.” Một người áo đen trong đó khẽ run rẩy, lập tức đứng dậy đi ra.



Sư đệ rất bình tĩnh, “Tóc mái khó coi quá, cắt.”

Ngư Ngư: “...”

Trong thoáng chốc, dường như Ngư Ngư nhìn thấy thầy chủ nhiệm của mình xuyên qua...

Quay đầu nhìn khuôn mặt to chiếm diện tích rộng của sư đệ, Ngư Ngư càng rối rắm, tại sao không có ai nói với sư đệ, “Mặt to quá khó coi, đập” chứ?

“Các người yên tâm, hiện tại trên núi cần người, ta sẽ không xử phạt các người.”

Sư đệ hết sức bình tĩnh ung dung, “Tất cả mọi người có mặt ở đây, về núi một người nuôi một con heo, trong vòng một tháng, ít nhất phải khiến chúng nó tăng năm cân thịt, thiếu một cân, ta khoét một miếng thịt của các người.”

Ngư Ngư: “...”

Hách Liên Dạ ở bên cạnh đã soát người ông già áo đen xong, đưa qua một túi đựng chai lọ, “Có thể dùng không?”

Ngư Ngư đã rửa tay, đợi ăn dê nướng...

Cho nên nàng lười đụng vào, “Hỏi heo nhỏ đi.”

Vì vậy heo nhỏ cả người tạo hình đấu bồng xuất hiện... Bị chủ nhân ôm ra ngoài, nhóc con kia đứng ở bên túi chai lọ, giơ cái đầu nhỏ lên, cẩn thận phân biệt trong chốc lát. Có chút ghét bỏ hừ một tiếng, xoay người rời đi...

Rất rõ ràng, những dược liệu này nhóc con này cũng nhìn không thuận mắt...

Để đối phó Hách Liên Dạ, đương nhiên trên người sẽ không mang theo những dược liệu bình thường trị cảm mạo hay bị thương gì đó, ở trong mắt người thường, những đồ ông già áo đen cất giữ đã rất trân quý rồi.

Mặc dù lần đầu tiên trông thấy heo nhỏ, không biết nó có bản lĩnh thần kỳ phân biệt dược liệu quý hiếm, nhưng phản ứng ghét bỏ rõ ràng này của nó vẫn khiến ông già áo đen tức đến mức cả khuôn mặt sắp tái đi.

Cuối cùng Hà Nghiêm nướng xong con dê, gia vị là tự tay Hách Liên Dạ chế biến.

Hiện tại đã rửa sạch tay, đi qua hỏi Hách Liên Dạ, “Chủ tử, cần trói người này lại không?”

Hách Liên Dạ thờ ơ lắc đầu, “Không cần, dù sao ông ta cũng không biết võ.”

“...” Thật sự là... xác muối lên vết thương mà!

Ông già áo đen tức đến miệng sùi bọt mép, sư đệ cũng tò mò nhìn qua, hỏi Tiết Hữu, “Người đó là ai?”

Khóe môi Tiết Hữu cũng sắp rút đến bên tai rồi, cảm thấy bây giờ nói ra đáp án thật sự quá tàn nhẫn...

“Ông ta là... Đệ nhất cao thủ của Tề Hưng quốc, hơn nữa bản lĩnh dùng độc và ngự xà đều xuất thần nhập hóa.”



Mọi người: “...”

Chỉ có Ngư Ngư vẫn bừng bừng sức sống, hiếm khi gặp được người cùng nghề.

Cho nên không ngại rửa tay lần nữa, nàng cực kỳ cao hứng rải ra chút thuốc bột.

Nhưng... Vẫn chưa tới ba giây, nụ cười trên mặt nàng liền xụ xuống, “Mất cả hứng, nhanh như vậy đã gục rồi.”

Sau khi vứt ông già áo đen mặt mày tím xanh té xỉu ở trên mật đất, rầu rĩ không vui đã đi rửa tay...

Tiết Hữu cũng sắp ngất đi, “Nhị, Nhị gia, rốt cuộc cô nương đó là ai?”

Bản lĩnh của ông già áo đen cũng không phải thổi phồng, bao nhiêu năm qua đều an ổn ở trên chiếc ghế số một võ lâm ở Tề Hưng quốc, không có bất kỳ người nào có thể lay động.

Nhưng đến trước mặt tiểu sư muội này, sao lại lộ ra vẻ yếu kém như vậy?

Tha thật sự là Trình Ti Nghiên mà hắn biết sao?

Sư đệ ngẫm lại thân phận của Ngư Ngư, thật ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ là... “Cô ấy rất hiền lành.”

Tiết Hữu: “...” (T_T)

Tay sư đệ vẫn bị phế, không thể dùng lực, nhưng vừa vặn có bọn Tiết Hữu ở đây, liền ân cần giúp hắn chia thịt thành miếng nhỏ, thuận tiện để hắn ăn.

Một đám người vui vẻ ăn thịt dê nướng, chỉ có nam tử áo trắng ngồi ở một bên, lặng lẽ nhìn xâu nấm nướng ở trước mặt...

Hà Nghiêm lắc đầu thở dài, ai bảo ngươi uy hiếp Vương phi của chúng tôi chứ? Lúc ấy cho dù cầm kiếm chỉ vào chủ tử, chủ tử cũng chưa hẳn so đo với ngươi, nhưng Vương phi...

Chủ tử sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn hại đến Vương phi dù chỉ một chút.

Ngẫm lại, nam tử áo trắng không yêu ai cũng không thích ai, hơn phân nửa là không hiểu tâm tính xem người trong lòng là bảo bối mà cưng chiều, cho nên lại thở dài một tiếng, Hà Nghiêm rất có lòng đồng tình... đưa cho hắn một xâu rau dại nướng.

Dù sao cũng không cho hắn ăn thịt...

Ăn gần hết, sư đệ hỏi Tiết Hữu, “Những xạ thủ khác là ai? Các người muốn bắt Trình Ti Nghiên làm cái gì?”

Đột nhiên bên cạnh có người phát ra tiếng cười âm trầm quái dị.

Thuốc độc trước đó của Ngư Ngư cũng không mấy lợi hại, hiện tại đủ thời gian, độc sẽ tự động giải, cho nên ông già hắc y có thể tỉnh lại cũng không mấy ngạc nhiên, tất cả mọi người đều không để ý đến.

Ông già hắc y bị Ngư Ngư và Hách Liên Dạ đùa giỡn đến xoay mòng mòng, bây giờ nghe đến vấn đề này, lại đắc ý, “Hỏi cái này thì có ích lợi gì, dù sao các người cũng không thể sống được mấy ngày.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook