Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời
Chương 269: Sư phụ rất đẹp trai
Thẩm Du
25/09/2018
Lãnh Thành Nhiên đứng ở chỗ tối gần đó nhịn cười đến mức đau cả bụng, nhiều lần suýt bật cười ra tiếng.
Hách Liên Nhị lại không cười chút nào.
Chẳng những không cười, người ta còn khóc đến thương tâm...
Sính Nhiên công chúa bị nện đến mặt mũi bầm dập, "Đủ rồi.. Ực..."
Vừa mới mở miệng, một tảng đá bay tới, suýt chút nữa nàng ta nuốt luôn cục đá đó xuống.
Nha đầu chết tiệt!
Nàng ta chửi rủa trong lòng, cũng không tiếp tục che dấu nữa, mang theo cơn đau nhức bị đá nện xông lên trước, úp sấp bên bờ, vươn tay muốn kéo Hách Liên Nhị xuống hồ.
Cùng lúc đó tiểu nha đầu lại xoay người, "Hư... Hết đá rồi..."
Bàn tay nhỏ lau nước mắt trên mặt, tiểu nha đầu thút thít cam đoan, "Tỷ tỷ đừng sợ, muội sẽ lập tức quay trở lại!"
Vừa nói, vừa nện bước chân ngắn chạy đi.
Lần này Sính Nhiên công chúa được như mong muốn, dùng lực quá mạnh, không bắt được người muốn bắt, nhất thời mất thế, nửa thân trên ngã xuống đất, suýt chút nữa đập vỡ cả răng.
... Hách Liên Nhị!
Hôm nay có ta không có ngươi, có ngươi không có ta!
Sắc mặt Sính Nhiên công chúa dữ tợn, bò ra khỏi hồ, như yêu quái ăn thịt người, nhào thẳng qua chỗ Hách Liên Nhị.
Vóc người tiểu nha đầu thấp, chạy cũng rất nhanh, nhanh chóng di chuyển hai chân ngắn, cực kỳ gắng sức muốn nhặt đá...
Bởi vì muốn lấp đầy hồ, "cứu" tỷ tỷ rơi xuống hồ!
Sính Nhiên công chúa thật sự là tức đến điên lên, một lòng đuổi theo bóng dáng màu đỏ trước mặt, hoàn toàn không để ý đến cảnh vật chung quanh.
Kết quả mắt thấy sắp đuổi kịp rồi, tiểu nha đầu đột nhiên hoan hô một tiếng ngồi xổm xuống, "Tìm được rồi!"
Bé đột nhiên trở nên lùn đi một đoạn, nhưng có kinh nghiệm lần trước, Sính Nhiên công chúa kịp thời hoàn hồn, phát hiện trước mặt là một cây đại thụ, nàng ta suýt chút nữa đâm đầu vào thân cây rồi.
Cười lạnh một tiếng, nàng ta chống mạnh tay lên thân cây, ổn định lại thân thể, muốn bắt Hách Liên Nhị lại.
Gây ra động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên tiểu nha đầu cũng phát hiện, quay đầu lại, đôi mắt đen to như quả nho khiếp sợ trợn tròn, còn khuôn mặt nhỏ mềm mại mang theo nước mắt tràn đầy vẻ vui mừng, "Tỷ tỷ, tỷ lên bờ rồi!"
"Thật tốt quá!" Tiểu nha đầu cao hứng khua hai bàn tay nhỏ lên hoan hô, "Muội đi gọi sư phụ đến, trị thương cho tỷ tỷ!"
Bé quay đầu lại, Sính Nhiên công chúa thì càng nóng lòng muốn bé lập tức biến mất khỏi thế gian này, hận đến mức bé nói gì cũng không nghe thấy, bên tai chỉ toàn tiếng ong ong.
Thẳng đến khi phát hiện Hách Liên Nhị xoay người muốn chạy đi, mới cười lạnh một tiếng ngăn bé lại.
Nhưng rất nhanh Sính Nhiên công chúa phát hiện, mình lại không rảnh để ý đến Hách Liên Nhị...
Bởi vì tiếng ong ong bên tai nàng ta, không phải là do nàng tức đến ù tai, mà là tiếng ong ong thật sự...
Một chưởng khi nãy nàng ta đánh lên thân cây, kinh động đến tổ ong vò vẽ trên cây...
Rõ ràng ở đây có hai người, thế nhưng đám ong lại như không thấy Hách Liên Nhị, thống nhất mục tiêu, đổ ập xuống Sính Nhiên công chúa.
Mặc dù Sính Nhiên công chúa biết võ, nhưng mới vừa ngâm ở trong nước hồ lạnh hồi lâu, lại mấy lần tức đến mức gần ngất xỉu, hiện tại lại ứng phó với đám ông kết bè kết lũ kia, chẳng mấy chốc sức khoẻ không chống đỡ được nổi nữa.
Tiểu nha đầu bị dọa sợ đến khóc lên, "Hu... Làm sao đây, sư phụ... hu..."
Nhìn tiểu đồ đệ chơi cũng đủ rồi, sắc mặt Lãnh Thành Nhiên nghiêm lại đi ra khỏi chỗ tối, tay phải hơi khép lại vẽ nửa vòng tròn trên không trung, nội lực thâm sâu tạo thành một luồng khí xoáy cỡ nhỏ, thoải mái chế ngự đám ong có khí thế rào rạt kia, còn thuận tay phá huỷ tổ ong, miễn cho sau này có dân chúng bị tấn công.
Xử lý xong đám ong, vội vàng khom người ôm lấy tiểu nha đầu ra vẻ đáng thương rớt nước mắt vẫn luôn kéo góc áo của hắn.
"Hu, sư phụ..." Nước mắt của tiểu nha đầu rơi tí tách xuống đất, "Vừa rồi tỷ tỷ, hu..."
Mặc dù biết rõ tiểu đồ đệ là túi khóc lừa người, nước mắt muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng Lãnh Thành Nhiên vẫn không muốn bé khóc đến mức uất ức như vậy.
Hơn nữa dựa vào sự hiểu biết của hắn với tiểu nha đầu này, chỉ cần câu đầu tiên là có thể ngăn nước mắt của bé lại.
"Nhị Nhị, sư phụ vẫn chưa mua được thịt nhồi ống trúc."
Quả nhiên, tiểu nha đầu lập tức sững người, khẽ nhếch miệng nhỏ, mắt to đen bóng chậm rãi trợn tròn, giống như chân tướng đáng sợ đến không thể nào chấp nhận được vậy.
Lãnh Thành Nhiên ho nhẹ một tiếng, bật cười, sờ sờ đầu nhỏ của bé, muốn thừa dịp cam kết hiện tại trở về mua cho bé.
Thế nhưng tiểu nha đầu lại đau lòng, cái miệng nhỏ đột nhiên bẹp ra, mặt nhăn nhúm lại, "Hu..." sau đó thì giãy giụa chân tay ngắn ngủn, khóc lớn muốn nhảy xuống khỏi ngực sư phụ bại hoại không mua đồ ăn cho bé.
"Con muốn đi... hu... thịt..."
"..." Lãnh Thành Nhiên cũng không dám tiếp tục trêu bé nữa, vội vàng ôm chặt lấy tiểu nha đầu, dùng giọng nói dịu dàng an ủi bé, cam đoan hiện tại dẫn bé đi mua, hơn nữa nếu bé thích ăn, đợi trở về kinh thành, hắn sẽ ở đây với bé thêm mấy ngày, học cách làm thịt nhồi ống trúc, về núi rồi cả ngày sẽ làm cho bé ăn.
Giống như bị người ta ấn công tấc, trong nháy mắt nước mắt của tiểu nha đầu ngừng lại ngay, "Sư phụ, người thật tốt."
Tiểu lừa đảo, Lãnh Thành Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, "Sư phụ không hề tốt, nhưng nếu không tốt, sẽ không đành lòng bắt nạt Nhị Nhị."
Tiểu nha đầu này rất khiến người ta yêu thích, đối mặt với bé, hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ lạnh nhạt với bé được.
Tiểu nha đầu được khen nên rất cao hứng, kéo tay áo của hắn, "Vậy sư phụ mua bánh dừa cho con được không? Vừa rồi tỷ tỷ nói, bên này có bán bánh dừa ăn rất ngon đấy."
Tiểu nha đầu nháy mắt, cực kỳ mong đợi.
Mặc dù Lãnh Thành Nhiên chưa bao giờ để bé đói bụng... Nhưng thân là người sành ăn, chính là nên đã ăn trong bát, phải sờ trong túi, rồi lại nhớ kỹ vẫn chưa mua về...
Thế nhưng Lãnh Thành Nhiên vừa rồi còn dịu dàng dỗ dành bé lại không đồng ý, "Không được, hôm nay con ăn quá nhiều đồ ngọt rồi, ngày mai sư phụ sẽ mua thêm cho con ăn."
Tiểu nha đầu này vẫn đang trong kỳ thay răng, phải chú ý nhiều.
Vành mắt của tiểu nha đầu lập tức đỏ lên.
Sợ bé lại khóc, Lãnh Thành Nhiên vội vàng vỗ về, "Nhị Nhị ngoan, nhận nại chút là có thể tha hồ ăn, nếu không răng sâu sẽ không xinh đẹp."
Tiểu nha đầu ngoan ngoãn phồng má lên, "Răng phải chỉnh tề trắng sáng mới đẹp phải không ạ?"
Lãnh Thành Nhiên hoàn toàn không ý thức được đây là một cái bẫy... cười gật đầu, "Đúng."
"... Nhưng hiện tại con thiếu một cái răng," tiểu nha đầu đau lòng che miệng, lại muốn khóc, "Sư phụ chê con không xinh đẹp, hu..."
Lãnh Thành Nhiên: "..."
Đến cuối cùng, vì dỗ dành tiểu nha đầu, Lãnh Thành Nhiên vẫn phải mua bánh dừa cho bé.
Hơn nữa bánh dừa quả thật ăn rất ngon... Lãnh Thành Nhiên đành phải mua thêm cho bé một cái nữa.
Sau đó nhìn tiểu nha đầu bên cạnh cực kỳ hứng thú cắn bánh ngọt, trong lòng vô cùng ưu sầu...
Có phải hắn nên tìm chỗ nào học hỏi chút, làm thế nào mới có thể không bị trẻ em lừa gạt...
Đợi tiểu nha đầu ăn xong bánh dừa, lúc Lãnh Thành Nhiên muốn dẫn bé đi, hai sư đồ mới phát hiện
Bọn họ quên mang Sính Nhiên công chúa đi rồi.
Hơn nữa còn quên hẳn luôn, ngay cả nàng ta rời đi lúc nào cũng không biết.
Nhưng lần đầu tiên Sính Nhiên công chúa vui mừng vì mình bị xem nhẹ như vậy, nếu không với dáng vẻ giống như quỷ bây giờ của nàng ta tuyệt đối không muốn để cho Lãnh Thành Nhiên nhìn thấy.
Mang theo khuôn mặt như đầu heo xông về khách điếm, Sính Nhiên công chúa vẫn không từ bỏ, nói gì cũng muốn ngăn cản hai sư đồ cùng đón tết Trung thu.
Nàng ở trong khách điếm bôi thuốc trị thương, liên tục chửi mắng, Lãnh Thành Nhiên lại dẫn theo tiểu đồ đệ của mình tiếp tục vừa ăn vừa dạo phố, trải qua một ngày lễ thảnh thơi.
Hách Liên Nhị thích náo nhiệt, phấn khởi vui vẻ xem đủ loại trò chơi trên đường phố, tiểu nha đầu vẫn luôn rất vui vẻ, nhưng Lãnh Thành Nhiên lại nhớ rõ câu nói trước kia của mình.
Sờ sờ đầu nhỏ của bé, "Nhị Nhị, trước đó sư phụ nói sai rồi, dù Nhị Nhị có dáng vẻ gì cũng đều rất xinh đẹp."
"Hả..." Được khen, đương nhiên tiểu nha đầu rất vui vẻ, xoay khuôn mặt nhỏ hồng có chút ngượng ngùng, "Có thật không? Thiếu một cái răng cũng xinh đẹp sao?"
"Đương nhiên, Nhị Nhị là tiểu nha đầu xinh đẹp nhất." Lãnh Thành Nhiên cực kì nghiêm túc khen tiểu đồ đệ của mình, miễn cho có một ngày tiểu nha đầu lại lo lắng khi mình thay răng sẽ rất xấu, lại khóc nhè.
Hơn nữa trong lòng hắn thật sự cũng cảm thấy khuôn mặt nhỏ này hết sức xinh đẹp.
Tiểu nha đầu được khen nên hai mắt sáng lên, "Vậy... Chẳng lẽ cũng xinh đẹp như tỷ tỷ kia?"
Người bé nói đến là một tiểu cô nương mặc đồ đen đang đứng ở ven đường, xem ra chừng tám chín tuổi, mặc dù sắc mặt có hơi nghiêm túc, nhìn không hề có vẻ đáng yêu của một đứa bé nên có, nhưng quả thật ngũ quan xinh đẹp hết chỗ phản đối.
Đương nhiên Lãnh Thành Nhiên vẫn thấy tiểu đồ đệ của mình xinh đẹp nhất, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, "Nhị Nhị đẹp hơn tỷ tỷ kia."
"Sư phụ gạt người!" Tiểu nha đầu lại không thích nghe tâng bốc, bĩu môi, "Tỷ tỷ kia nhìn thật là đẹp, con cũng có thể xinh đẹp như thế thật là tốt!"
Nhưng hắn thật sự cảm thấy dung mạo của tiểu đồ đệ mình càng khiến người ta yêu thích hơn, Lãnh Thành Nhiên hết cách đành phải cười sửa lời, "Được, Nhị Nhị cũng xinh đẹp giống như tỷ tỷ ấy."
"Thật sự giống sao?"
"Thật sự giống mà."
"Tốt quá!" Tiểu nha đầu hoan hô một tiếng, "Con cũng có thể làm một tiểu cô nương xinh đẹp cầm hộp bánh ngọt lớn!"
Lãnh Thành Nhiên: "..."
Lúc này mới phát hiện trong tay tiểu cô nương mặc đồ đen còn một hộp bánh ngọt rất lớn...
Khó trách lần này Nhị Nhị cố chấp hỏi như vậy, thì ra trọng điểm vẫn là ăn...
Tiểu nha đầu này, bản lĩnh lừa ăn gạt uống càng ngày càng cao rồi...
Lãnh Thành Nhiên sâu sắc cảm thấy, mình bị bắt nạt... Hơn nữa còn bị bắt nạt đến chút tức giận cũng không có.
Thôi, hôm nay là ngày lễ, để cho tiểu đồ đệ kia ăn đủ đi.
Lại mua thêm cho tiểu nha đầu một hộp bánh ngọt lớn, bởi vì sắp đến giờ ăn cơm, Lãnh Thành Nhiên chỉ cho bé ăn một miếng, sau đó thì dẫn bé đến một cửa hàng tơ lụa trên đường cái, bắt đầu chọn quần áo bé trai.
Trước đó đã đồng ý với tiểu nha đầu này rồi, tối nay sẽ biến thành dáng vẻ của bé trai, cùng đi dạo hội đèn lồng với bé.
Hách Liên Nhị chọn trái chọn phải, cảm thấy sư phụ mặc màu gì cũng rất đẹp.
Thế nhưng ngày thường sư phụ luôn mặc đồ màu trắng bồng bềnh, hôm nay cơ hội hiếm có như thế, nhất định phải để sư phụ mặc đồ có màu sắc tươi sáng chút.
Nhìn lại váy đỏ trên người mình...
"Sư phụ, người mặc màu đỏ được không?"
"Được, Nhị Nhị thích là được rồi."
Tiểu nha đầu vui mừng, giơ một cẩm bào màu đỏ lên, chạy bạch bạch đến bên cạnh hắn, ước lượng hai lần, "Sư phụ, người mặc màu đỏ đẹp trai lắm đó! Giống như... ừm, sư phụ, người có muốn nghe như là cái gì không?"
Dĩ nhiên Lãnh Thành Nhiên muốn nghe rồi, cọ cọ cái mũi nhỏ của bé, "Sư phụ như cái gì?"
Hách Liên Nhị lại không cười chút nào.
Chẳng những không cười, người ta còn khóc đến thương tâm...
Sính Nhiên công chúa bị nện đến mặt mũi bầm dập, "Đủ rồi.. Ực..."
Vừa mới mở miệng, một tảng đá bay tới, suýt chút nữa nàng ta nuốt luôn cục đá đó xuống.
Nha đầu chết tiệt!
Nàng ta chửi rủa trong lòng, cũng không tiếp tục che dấu nữa, mang theo cơn đau nhức bị đá nện xông lên trước, úp sấp bên bờ, vươn tay muốn kéo Hách Liên Nhị xuống hồ.
Cùng lúc đó tiểu nha đầu lại xoay người, "Hư... Hết đá rồi..."
Bàn tay nhỏ lau nước mắt trên mặt, tiểu nha đầu thút thít cam đoan, "Tỷ tỷ đừng sợ, muội sẽ lập tức quay trở lại!"
Vừa nói, vừa nện bước chân ngắn chạy đi.
Lần này Sính Nhiên công chúa được như mong muốn, dùng lực quá mạnh, không bắt được người muốn bắt, nhất thời mất thế, nửa thân trên ngã xuống đất, suýt chút nữa đập vỡ cả răng.
... Hách Liên Nhị!
Hôm nay có ta không có ngươi, có ngươi không có ta!
Sắc mặt Sính Nhiên công chúa dữ tợn, bò ra khỏi hồ, như yêu quái ăn thịt người, nhào thẳng qua chỗ Hách Liên Nhị.
Vóc người tiểu nha đầu thấp, chạy cũng rất nhanh, nhanh chóng di chuyển hai chân ngắn, cực kỳ gắng sức muốn nhặt đá...
Bởi vì muốn lấp đầy hồ, "cứu" tỷ tỷ rơi xuống hồ!
Sính Nhiên công chúa thật sự là tức đến điên lên, một lòng đuổi theo bóng dáng màu đỏ trước mặt, hoàn toàn không để ý đến cảnh vật chung quanh.
Kết quả mắt thấy sắp đuổi kịp rồi, tiểu nha đầu đột nhiên hoan hô một tiếng ngồi xổm xuống, "Tìm được rồi!"
Bé đột nhiên trở nên lùn đi một đoạn, nhưng có kinh nghiệm lần trước, Sính Nhiên công chúa kịp thời hoàn hồn, phát hiện trước mặt là một cây đại thụ, nàng ta suýt chút nữa đâm đầu vào thân cây rồi.
Cười lạnh một tiếng, nàng ta chống mạnh tay lên thân cây, ổn định lại thân thể, muốn bắt Hách Liên Nhị lại.
Gây ra động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên tiểu nha đầu cũng phát hiện, quay đầu lại, đôi mắt đen to như quả nho khiếp sợ trợn tròn, còn khuôn mặt nhỏ mềm mại mang theo nước mắt tràn đầy vẻ vui mừng, "Tỷ tỷ, tỷ lên bờ rồi!"
"Thật tốt quá!" Tiểu nha đầu cao hứng khua hai bàn tay nhỏ lên hoan hô, "Muội đi gọi sư phụ đến, trị thương cho tỷ tỷ!"
Bé quay đầu lại, Sính Nhiên công chúa thì càng nóng lòng muốn bé lập tức biến mất khỏi thế gian này, hận đến mức bé nói gì cũng không nghe thấy, bên tai chỉ toàn tiếng ong ong.
Thẳng đến khi phát hiện Hách Liên Nhị xoay người muốn chạy đi, mới cười lạnh một tiếng ngăn bé lại.
Nhưng rất nhanh Sính Nhiên công chúa phát hiện, mình lại không rảnh để ý đến Hách Liên Nhị...
Bởi vì tiếng ong ong bên tai nàng ta, không phải là do nàng tức đến ù tai, mà là tiếng ong ong thật sự...
Một chưởng khi nãy nàng ta đánh lên thân cây, kinh động đến tổ ong vò vẽ trên cây...
Rõ ràng ở đây có hai người, thế nhưng đám ong lại như không thấy Hách Liên Nhị, thống nhất mục tiêu, đổ ập xuống Sính Nhiên công chúa.
Mặc dù Sính Nhiên công chúa biết võ, nhưng mới vừa ngâm ở trong nước hồ lạnh hồi lâu, lại mấy lần tức đến mức gần ngất xỉu, hiện tại lại ứng phó với đám ông kết bè kết lũ kia, chẳng mấy chốc sức khoẻ không chống đỡ được nổi nữa.
Tiểu nha đầu bị dọa sợ đến khóc lên, "Hu... Làm sao đây, sư phụ... hu..."
Nhìn tiểu đồ đệ chơi cũng đủ rồi, sắc mặt Lãnh Thành Nhiên nghiêm lại đi ra khỏi chỗ tối, tay phải hơi khép lại vẽ nửa vòng tròn trên không trung, nội lực thâm sâu tạo thành một luồng khí xoáy cỡ nhỏ, thoải mái chế ngự đám ong có khí thế rào rạt kia, còn thuận tay phá huỷ tổ ong, miễn cho sau này có dân chúng bị tấn công.
Xử lý xong đám ong, vội vàng khom người ôm lấy tiểu nha đầu ra vẻ đáng thương rớt nước mắt vẫn luôn kéo góc áo của hắn.
"Hu, sư phụ..." Nước mắt của tiểu nha đầu rơi tí tách xuống đất, "Vừa rồi tỷ tỷ, hu..."
Mặc dù biết rõ tiểu đồ đệ là túi khóc lừa người, nước mắt muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng Lãnh Thành Nhiên vẫn không muốn bé khóc đến mức uất ức như vậy.
Hơn nữa dựa vào sự hiểu biết của hắn với tiểu nha đầu này, chỉ cần câu đầu tiên là có thể ngăn nước mắt của bé lại.
"Nhị Nhị, sư phụ vẫn chưa mua được thịt nhồi ống trúc."
Quả nhiên, tiểu nha đầu lập tức sững người, khẽ nhếch miệng nhỏ, mắt to đen bóng chậm rãi trợn tròn, giống như chân tướng đáng sợ đến không thể nào chấp nhận được vậy.
Lãnh Thành Nhiên ho nhẹ một tiếng, bật cười, sờ sờ đầu nhỏ của bé, muốn thừa dịp cam kết hiện tại trở về mua cho bé.
Thế nhưng tiểu nha đầu lại đau lòng, cái miệng nhỏ đột nhiên bẹp ra, mặt nhăn nhúm lại, "Hu..." sau đó thì giãy giụa chân tay ngắn ngủn, khóc lớn muốn nhảy xuống khỏi ngực sư phụ bại hoại không mua đồ ăn cho bé.
"Con muốn đi... hu... thịt..."
"..." Lãnh Thành Nhiên cũng không dám tiếp tục trêu bé nữa, vội vàng ôm chặt lấy tiểu nha đầu, dùng giọng nói dịu dàng an ủi bé, cam đoan hiện tại dẫn bé đi mua, hơn nữa nếu bé thích ăn, đợi trở về kinh thành, hắn sẽ ở đây với bé thêm mấy ngày, học cách làm thịt nhồi ống trúc, về núi rồi cả ngày sẽ làm cho bé ăn.
Giống như bị người ta ấn công tấc, trong nháy mắt nước mắt của tiểu nha đầu ngừng lại ngay, "Sư phụ, người thật tốt."
Tiểu lừa đảo, Lãnh Thành Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, "Sư phụ không hề tốt, nhưng nếu không tốt, sẽ không đành lòng bắt nạt Nhị Nhị."
Tiểu nha đầu này rất khiến người ta yêu thích, đối mặt với bé, hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ lạnh nhạt với bé được.
Tiểu nha đầu được khen nên rất cao hứng, kéo tay áo của hắn, "Vậy sư phụ mua bánh dừa cho con được không? Vừa rồi tỷ tỷ nói, bên này có bán bánh dừa ăn rất ngon đấy."
Tiểu nha đầu nháy mắt, cực kỳ mong đợi.
Mặc dù Lãnh Thành Nhiên chưa bao giờ để bé đói bụng... Nhưng thân là người sành ăn, chính là nên đã ăn trong bát, phải sờ trong túi, rồi lại nhớ kỹ vẫn chưa mua về...
Thế nhưng Lãnh Thành Nhiên vừa rồi còn dịu dàng dỗ dành bé lại không đồng ý, "Không được, hôm nay con ăn quá nhiều đồ ngọt rồi, ngày mai sư phụ sẽ mua thêm cho con ăn."
Tiểu nha đầu này vẫn đang trong kỳ thay răng, phải chú ý nhiều.
Vành mắt của tiểu nha đầu lập tức đỏ lên.
Sợ bé lại khóc, Lãnh Thành Nhiên vội vàng vỗ về, "Nhị Nhị ngoan, nhận nại chút là có thể tha hồ ăn, nếu không răng sâu sẽ không xinh đẹp."
Tiểu nha đầu ngoan ngoãn phồng má lên, "Răng phải chỉnh tề trắng sáng mới đẹp phải không ạ?"
Lãnh Thành Nhiên hoàn toàn không ý thức được đây là một cái bẫy... cười gật đầu, "Đúng."
"... Nhưng hiện tại con thiếu một cái răng," tiểu nha đầu đau lòng che miệng, lại muốn khóc, "Sư phụ chê con không xinh đẹp, hu..."
Lãnh Thành Nhiên: "..."
Đến cuối cùng, vì dỗ dành tiểu nha đầu, Lãnh Thành Nhiên vẫn phải mua bánh dừa cho bé.
Hơn nữa bánh dừa quả thật ăn rất ngon... Lãnh Thành Nhiên đành phải mua thêm cho bé một cái nữa.
Sau đó nhìn tiểu nha đầu bên cạnh cực kỳ hứng thú cắn bánh ngọt, trong lòng vô cùng ưu sầu...
Có phải hắn nên tìm chỗ nào học hỏi chút, làm thế nào mới có thể không bị trẻ em lừa gạt...
Đợi tiểu nha đầu ăn xong bánh dừa, lúc Lãnh Thành Nhiên muốn dẫn bé đi, hai sư đồ mới phát hiện
Bọn họ quên mang Sính Nhiên công chúa đi rồi.
Hơn nữa còn quên hẳn luôn, ngay cả nàng ta rời đi lúc nào cũng không biết.
Nhưng lần đầu tiên Sính Nhiên công chúa vui mừng vì mình bị xem nhẹ như vậy, nếu không với dáng vẻ giống như quỷ bây giờ của nàng ta tuyệt đối không muốn để cho Lãnh Thành Nhiên nhìn thấy.
Mang theo khuôn mặt như đầu heo xông về khách điếm, Sính Nhiên công chúa vẫn không từ bỏ, nói gì cũng muốn ngăn cản hai sư đồ cùng đón tết Trung thu.
Nàng ở trong khách điếm bôi thuốc trị thương, liên tục chửi mắng, Lãnh Thành Nhiên lại dẫn theo tiểu đồ đệ của mình tiếp tục vừa ăn vừa dạo phố, trải qua một ngày lễ thảnh thơi.
Hách Liên Nhị thích náo nhiệt, phấn khởi vui vẻ xem đủ loại trò chơi trên đường phố, tiểu nha đầu vẫn luôn rất vui vẻ, nhưng Lãnh Thành Nhiên lại nhớ rõ câu nói trước kia của mình.
Sờ sờ đầu nhỏ của bé, "Nhị Nhị, trước đó sư phụ nói sai rồi, dù Nhị Nhị có dáng vẻ gì cũng đều rất xinh đẹp."
"Hả..." Được khen, đương nhiên tiểu nha đầu rất vui vẻ, xoay khuôn mặt nhỏ hồng có chút ngượng ngùng, "Có thật không? Thiếu một cái răng cũng xinh đẹp sao?"
"Đương nhiên, Nhị Nhị là tiểu nha đầu xinh đẹp nhất." Lãnh Thành Nhiên cực kì nghiêm túc khen tiểu đồ đệ của mình, miễn cho có một ngày tiểu nha đầu lại lo lắng khi mình thay răng sẽ rất xấu, lại khóc nhè.
Hơn nữa trong lòng hắn thật sự cũng cảm thấy khuôn mặt nhỏ này hết sức xinh đẹp.
Tiểu nha đầu được khen nên hai mắt sáng lên, "Vậy... Chẳng lẽ cũng xinh đẹp như tỷ tỷ kia?"
Người bé nói đến là một tiểu cô nương mặc đồ đen đang đứng ở ven đường, xem ra chừng tám chín tuổi, mặc dù sắc mặt có hơi nghiêm túc, nhìn không hề có vẻ đáng yêu của một đứa bé nên có, nhưng quả thật ngũ quan xinh đẹp hết chỗ phản đối.
Đương nhiên Lãnh Thành Nhiên vẫn thấy tiểu đồ đệ của mình xinh đẹp nhất, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, "Nhị Nhị đẹp hơn tỷ tỷ kia."
"Sư phụ gạt người!" Tiểu nha đầu lại không thích nghe tâng bốc, bĩu môi, "Tỷ tỷ kia nhìn thật là đẹp, con cũng có thể xinh đẹp như thế thật là tốt!"
Nhưng hắn thật sự cảm thấy dung mạo của tiểu đồ đệ mình càng khiến người ta yêu thích hơn, Lãnh Thành Nhiên hết cách đành phải cười sửa lời, "Được, Nhị Nhị cũng xinh đẹp giống như tỷ tỷ ấy."
"Thật sự giống sao?"
"Thật sự giống mà."
"Tốt quá!" Tiểu nha đầu hoan hô một tiếng, "Con cũng có thể làm một tiểu cô nương xinh đẹp cầm hộp bánh ngọt lớn!"
Lãnh Thành Nhiên: "..."
Lúc này mới phát hiện trong tay tiểu cô nương mặc đồ đen còn một hộp bánh ngọt rất lớn...
Khó trách lần này Nhị Nhị cố chấp hỏi như vậy, thì ra trọng điểm vẫn là ăn...
Tiểu nha đầu này, bản lĩnh lừa ăn gạt uống càng ngày càng cao rồi...
Lãnh Thành Nhiên sâu sắc cảm thấy, mình bị bắt nạt... Hơn nữa còn bị bắt nạt đến chút tức giận cũng không có.
Thôi, hôm nay là ngày lễ, để cho tiểu đồ đệ kia ăn đủ đi.
Lại mua thêm cho tiểu nha đầu một hộp bánh ngọt lớn, bởi vì sắp đến giờ ăn cơm, Lãnh Thành Nhiên chỉ cho bé ăn một miếng, sau đó thì dẫn bé đến một cửa hàng tơ lụa trên đường cái, bắt đầu chọn quần áo bé trai.
Trước đó đã đồng ý với tiểu nha đầu này rồi, tối nay sẽ biến thành dáng vẻ của bé trai, cùng đi dạo hội đèn lồng với bé.
Hách Liên Nhị chọn trái chọn phải, cảm thấy sư phụ mặc màu gì cũng rất đẹp.
Thế nhưng ngày thường sư phụ luôn mặc đồ màu trắng bồng bềnh, hôm nay cơ hội hiếm có như thế, nhất định phải để sư phụ mặc đồ có màu sắc tươi sáng chút.
Nhìn lại váy đỏ trên người mình...
"Sư phụ, người mặc màu đỏ được không?"
"Được, Nhị Nhị thích là được rồi."
Tiểu nha đầu vui mừng, giơ một cẩm bào màu đỏ lên, chạy bạch bạch đến bên cạnh hắn, ước lượng hai lần, "Sư phụ, người mặc màu đỏ đẹp trai lắm đó! Giống như... ừm, sư phụ, người có muốn nghe như là cái gì không?"
Dĩ nhiên Lãnh Thành Nhiên muốn nghe rồi, cọ cọ cái mũi nhỏ của bé, "Sư phụ như cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.