Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 95: Thần cũng giống Thái tử (1)

Thẩm Du

02/09/2015

Lúc đó nàng ta chuồn ra cửa là muốn làm gì? Cô gái trẻ tuổi có tướng mạo đẹp không biết võ công lại một mình đi ra ngoài? Rất khả nghi.

Sau khi trở về phòng, Giang Ngư Ngư bắt tay vào thu dọn hành lý.

Thật ra nếu ngồi xe ngựa, từ kinh thành đến huyện Đào cũng chỉ có nửa ngày đường, không cần theo mang đồ gì nhiều, hiện tại nàng chỉ cần đóng gói đóng đồ ăn vặt...

Thế nhưng nàng đã quên mất một việc quan trọng là nàng không có báo tin cho Hách Liên Dạ biết.

-----

Trong cung vừa mới đưa hoa quả được cống nạp tới, Hách Liên Dạ vốn muốn cầm đến đưa cho Giang Ngư Ngư ăn, kết quả vừa mới bước vào sân, nhìn xuyên qua cửa sổ thì thấy nàng đang bận rộn đóng gói hành lý.

Tiểu nha đầu này sắp rời đi, vẫn là không chào mà đi?

Khuôn mặt yêu nghiệt xinh đẹp không bình tĩnh mà đen lại vài phần, vất vả lắm hai người bọn họ mới có chút tiến triển tình cảm, y cũng không dễ dàng giải quyết chuyện ăn dấm hơn nữa mới chỉ giải quyết một nữa, tiểu nha đầu này đến cuối cùng cũng không nói rõ nàng tại sao nàng lại nhớ biểu ca của nàng.

Nhưng y vừa mới buông lỏng trái tim xuống một chút, tiểu nha đầu này liền định chuồn đi?

Thu lại giỏ hoa quả đang cầm trong tay, Hách Liên Dạ quyết định "tịch thu" hoa quả muốn đưa cho nàng ăn.

Đương nhiên, "hình phạt" của y tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản như vậy, về phần hiện tại... Y phải quay về thu dọn hành lý.

Tiểu nha đầu này muốn rời khỏi? Không có cửa đâu!

Thu dọn đồ ăn vặt xong, Giang Ngư Ngư chống cằm, nhàm chán ngồi ở bên cạnh bàn, phân vân dường như trên người của Trình Ti Nghiên này có không ít bí mật.

Đang nghĩ ngợi, "cốc cốc cốc" bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Cái này thật đúng là kỳ lạ nha, có lẽ Trình Ti Nghiên đã từng đặc biệt dặn dò, đừng nói là gõ cửa, ngay cả toà tiểu viện này của nàng, cũng chưa từng có người đi vào, trong phủ có người tìm nàng, đều đứng ở xa gọi nàng một tiếng.

Người đến là ai?

Tò mò đứng dậy mở cửa, Giang Ngư Ngư vô cùng ngoài ý muốn nhìn thấy khuôn mặt của Thái tử "Tiểu Trần Tử" kia.

Thú vị chính là, hiện tại vẻ mặt của Hách Liên Thần cũng là khiếp sợ, hệt như rất bất ngờ thấy nàng ở đây.



Hiện tại Giang Ngư Ngư đã hỏi thăm ra được tên của Thái tử là Hách Liên Thần, chỉ là lúc này nàng vẫn gọi hắn là Tiểu Trần Tử, bởi vì bây giờ vị Đông cung Thái tử gia này lại mặc quần áo vải thô có chỗ vá, thoạt nhìn bộ dạng giống như tên côn đồ nghèo túng.

Hoàn toàn trái ngược với tạo hình ngày thường, hôm nay trên tay trái của hắn cầm một miếng bánh trứng rất nhỏ, còn tay phải thì ôm một con chó nhỏ trắng có lông mềm như nhung.

Con chó nhỏ lông trắng tựa như không có tinh thần, lười biếng gục ở trên tay của Hách Liên Thần, lộ ra nửa cái lưỡi nhỏ thở vù vù.

Tựa như phát giác được tầm mắt dò xét của Giang Ngư Ngư, cái mũi nhỏ màu đen giật giật hai cái, cặp mắt nhỏ vốn híp lại đột nhiên mở ra, sau đó phòng bị nhìn Giang Ngư Ngư một cái, không chút do dự vươn đầu lưỡi ra liếm liếm, nhanh chóng nuốt miếng bánh trứng cuối cùng trong tay Hách Liên Thần vào bụng.

Làm xong hành loạt vận động "kịch liệt" này, nó yên bụng, nằm gục trở lại, một lần nữa đánh bom.

"..." Giang Ngư Ngư yên lặng không biết nói gì.

Loại tính cách ham ăn của nàng... Bị con chó lông trắng này liếc mắt một cái liền nhìn thấu sao? Vẻ mặt của nàng giống như vẻ mặt muốn cướp thức ăn của nó lắm sao?

Lần đầu tiên nàng sinh ra loại nghi ngờ sâu sắc về nhân phẩm của mình.

Lúc nàng và con chó lông trắng "thâm tình nhìn nhau", rốt cục Hách Liên Thần cũng ngẩn người xong, nhưng vẫn khiếp sợ nhìn nàng mấy lần, đột nhiên nói, "Cô chờ một chút."

Nói xong hắn lướt thân rời khỏi tiểu viện này, chạy về phía cửa chính của phủ Thượng thư.

Không đầy một lát, liền thấy hắn càng thêm mê mang mà trở lại, nói với Giang Ngư Ngư, "Đây là phủ Thượng Thư, phủ của Trình đại nhân."

Giang Ngư Ngư nghe xong có chút co quắp, "tỉnh ngộ" nói, "Chủ nhân nơi này, giống như anh đã nói đấy!"

Lần này Hách Liên Thần càng mơ hồ hơn, "Chủ nhân nơi này là ai?"

"Trình đại nhân."

"..." Khóe miệng Hách Liên Thần co quắp hồi lâu, bỗng nhiên dùng giọng điệu thành khẩn nói với nàng, "Quỷ hẹp hòi, ta cảm thấy vấn đề này quá thâm sâu rồi, hay là chúng ta đừng tiếp tục thảo luận nữa."

Giang Ngư Ngư cũng thận trọng mà suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu nói, "Cũng được."

"..." Nhìn thấy khuôn mặt nghiêm trang của nàng, Hách Liên Thần lại giật giật khóe miệng, "Quỷ hẹp hòi, ta phát hiện ta muốn đánh cô một trận."

"Sau đó?" Giang Ngư Ngư vẻ mặt thuần lương nháy mắt mấy cái.

"Sau đó? Làm gì còn có sau đó, cô xem bổn thiếu gia ta giống người người tính toán chi li lắm sao? Ta cho cô biết, chuyện cô lừa ta lấy hai cái đùi gà trong lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau, ta vẫn nhớ kỹ không quên đấy!"



"... Vậy lão ngài thật đúng là một người rộng lượng." Giang Ngư Ngư "tán thưởng" tự đáy lòng.

Hách Liên Thần bất mãn liếc nàng một cái, "Không phải đã nói rồi sao, đừng lúc nào cũng lấy câu người khác nói ra khen ta, cần phải nghĩ ra từ mới mẻ chút!"

"Vậy lão ngài thật sự là người bụng bự." Giang Ngư Ngư rất nghe lời lập tức đổi từ mới.

"..." Há miệng hồi lâu, Hách Liên Thần phục rồi, "Cái đề tài này vẫn là quá thâm sâu, chúng ta tiếp tục đổi..."

Xoay người đóng cửa viện lại, hắn kỳ quái quan sát bốn phía một vòng, "Quỷ hẹp hòi, tại sao cô lại chạy đến trong phủ của Trình Đại nhân vậy?"

"Không phải anh đến tìm tôi sao?" Giang Ngư Ngư vẫn cảm thấy khó hiểu.

Nhưng vừa hỏi câu này xong, Hách Liên Thần liền bất mãn, "Tối hôm qua cô chạy đi đâu vậy? Đã quên giao hẹn với ta ở phía sau núi rồi sao?"

Ơ... Giang Ngư Ngư vừa mới kịp phản ứng lại, ngày hôm qua từ lúc đi vào phủ Thượng thư đã xảy ra rất nhiều chuyện, nàng hoàn toàn quên mất chuyện có hẹn với Hách Liên Thần.

"Aizz, thiếu gia phong lưu phóng khoáng như ta đây sao cô có thể quên được chứ." Hách Liên Thần tiếc nuối liên tục lắc đầu, dường như đang thương tiếc cho chỉ số thông minh của nàng.

Giang Ngư Ngư rút rút khóe miệng, thật ra cũng là vì thương tiếc cho thần kinh của hắn.

Đây là Thái tử gia lạnh đến mức không giống người sống trong truyền thuyết kia, bởi vì quanh thân phát ra hơi thở lạnh lùng nghiêm nghị khiến người ta sợ hãi, sinh vật tới gần hắn đều theo bản năng phát giác được nguy hiểm, hoàn toàn không dám tùy tiện phát ra tiếng sao?

Cái người này... Tinh thần thật sự hoàn toàn phân liệt rồi nha...

Hách Liên Thần lộ ra vẻ mặt rối rắm sống không bằng chết "Quỷ hẹp hòi, cô nói như vậy, là muốn thiên lôi đánh chết ta sao?"

Giang Ngư Ngư cũng rối rắm, "Nhưng tôi đang bắt chước phong cách của anh."

Sau khi sửng sốt, Hách Liên Thần thở dài một tiếng, "Quả nhiên, cho dù ta cố gắng trốn tránh như thế nào, cũng không thể nào che giấu được áng sáng rực rỡ chinh phục mọi người sùng bài."

"..."

"Cô không biết chứ," Hách Liên Thần tiếc nuối lắc đầu, "Cho dù ta đang nói chuyện vẫn có thể đẹp trai mê người như cũ, nhưng các ngươi không làm được điểm ấy, là vì... Ta là ta, còn các ngươi không phải là ta."

"..." Vì để cho mình có thể bình tĩnh, không muốn bóp chết người, Giang Ngư Ngư bắt đầu nghiêm túc tự hỏi lúc nhỏ vị Thái tử gia này đã sống cuộc sống đè nén như thế nào, trước mặt sau lưng đều có thể phân liệt đến lợi hại như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook