Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời
Chương 199: Tiết tháo của Vương gia có điều muốn nói
Thẩm Du
21/09/2017
Quyển sách thuốc này rất mỏng, từ nhỏ Ngư Ngư đã làm quen với sách
thuốc, nên chỉ cần đọc qua là rất nhanh có thể nhớ được toàn bộ, nhưng
lại có điều phiền toái là Ôn Ngôn sống ở đại lục gần hai trăm năm......
Trong quyển sách này nói đến một số loại dược liệu, bây giờ đã không còn, nhưng Ôn Ngôn đã từng chế qua mấy lần, hơn nữa còn từng truyền cho đồ đệ.
Vì để ngừa vạn nhất, Ngư Ngư vẫn luôn cân nhắc tất cả các cách phối chế dược lý để làm thuốc giải, muốn nghiên cứu ra thuốc giải thay thế.
Ngày ngày vui chơi ăn uống ở chỗ này, lúc thấy nhàm chán thì đi địa lao tìm sát thủ hại Hách Liên Dạ bị thương lúc trước mà chơi đùa.
Đối với chuyện này Ngư Ngư hết sức kiên trì, mặc dù đã được nàng chữa trị, thương thế ở chân của Hách Liên Dạ đã không còn gì đáng ngại, nhưng nàng hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ bỏ qua cho người đã làm tổn thương Hách Liên Dạ, dựa theo danh sách mà sư đệ cung cấp, Phong Minh bắt được một đống thủ hạ của Tam sư huynh, những người khác nàng đều không để ý tới, nhưng nhất định mỗi ngày đều phải đi "ân cần hỏi thăm" tên sát thủ đã giả làm đứa bé kia.
Thật ra Vương phi thực rất coi trọng Vương gia của bọn họ đấy ~ trên dưới phủ Tĩnh Vương đều rất cao hứng khi thấy cảnh này.
Ngày nọ, Ngư Ngư mới từ địa lao trở về, liền thấy Hà Túc dẫn một nữ tử trẻ tuổi xa lạ đi tới.
Người này là ai? Khoảng thời gian gần đây, ai chủ động tìm đến cửa đều không phải người tốt lành gì, nhưng mà vị trước mắt này, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, khí chất tao nhã, Ngư Ngư thật sự thích cảm giác mà nàng ta mang lại cho người khác.
Đang tò mò, Hà Túc sợ nàng không nhận ra người, đi nhanh vài bước, sắc mặt có chút kỳ quái đi tới nhắc nhở, "Vương phi, Ngũ tỷ của ngài tới tìm ngài."
"..." Ngư Ngư dại ra một lúc lâu.
Ngũ tỷ? Ngũ tiểu thư Trình gia Trình Ti Vũ? Nàng nhớ người này! Nàng còn vì tỷ ta mà chạy đến huyện Đào mấy lần, Trình gia nhiều con như vậy, nàng chỉ có ấn tượng sâu sắc nhất với Trình Tư Vũ.
... Nhưng mà người trước mắt... Trình Ti Vũ? Trừ bỏ cũng mang thai ra, thì đâu còn bộ dạng Ngũ tiểu thư nông cạn tự đại nữa?
Trong nháy mắt, Ngư Ngư nghi ngờ có phải tỷ ta cũng là người xuyên không tới.
Cau mày, Ngư Ngư theo bản năng hỏi, "Cô dùng hãng di động nào?"
Hiển nhiên Trình Ti Vũ nghe không hiểu, vẻ mặt mờ mịt.
"... Mùa đông ở quê cô có lạnh không?" Có lẽ là từ triều đại khác xuyên tới, giống như Ôn Ngôn vậy.
Lúc này Trình Ti Vũ mới hiểu: "Muội nghi ngờ ta không phải là Trình Ti Vũ?”
Nàng ta dừng một lúc, có chúc bất đắc dĩ cười nhẹ một cái, "Cha nghe xong đề nghị của muội, liền bắt ta đi theo bên cạnh Lãnh thị vệ, mấy ngày nay ta đi theo hắn nên học được rất nhiều."
Hà Túc cũng mang sắc mặt cổ quái đứng ở một bên làm chứng, "Vương phi, quả thật nàng ta vẫn luôn đi theo Lãnh Mộc, lúc mới đi theo, bị Lãnh Mộc liếc một cái thôi đã sợ khóc rồi... đến giờ tính cách của nàng ta đã thay đổi không ít."
Nhưng sau đó, việc ở Vương phủ nhiều, mấy ngày nay hắn không nhìn thấy Lãnh Mộc đâu, tất nhiên cũng không nhìn thấy Trình Ti Vũ, hôm nay vừa thấy nàng ta, cũng bị nàng ta dọa cho hoảng sợ.
Sự thay đổi này, thật đúng là thay da đổi thịt!
Ngư Ngư nghe đến đoạn "bị Lãnh Mộc liếc một cái thôi đã sợ khóc rồi" nên liền hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì, bởi vì lúc nhỏ khi anh họ đại nhân gọi một tiếng "Ngư Ngư" nàng cũng sợ mà khóc…
Lại nói, nàng cảm thấy tình cách của nàng hiện giờ, chính là bị ảnh hưởng sâu sắc từ anh họ đại nhân... Cho nên lúc trước mới khuyên Trình đại nhân, đưa Trình Ti Vũ đến bên cạnh Lãnh Mộc, không nghĩ tới lại thật sự thành công.
Đây chẳng lẽ là một lực lượng thần bí đến từ ngoài hành tinh sao... Ngư Ngư kinh sợ chỉ biết yên lặng nhìn trời.
Hà Túc còn có việc phải làm, giải thích xong thì đi trước.
Trình Ti Vũ nhìn xung quanh không có ai, câu nói đầu tiên lập tức khiến người ta cực kì khiếp sợ.
"Cô không phải là Trình Ti Nghiên thật đúng không?"
"Tỷ cũng nghe lời đồn thổi bên ngoài?" Ngư Ngư rất trấn định mà nói.
Nhưng Trình Ti Vũ lắc đầu, "Lãnh thị vệ hầu như không ra khỏi phủ, ta đi theo hắn không nghe được cái gì cả, nhưng cô nhất định không phải Trình Ti Nghiên."
Nàng ta nhìn Ngư Ngư một lúc, rồi khẳng định nói, "Trình Ti Nghiên sẽ không lương thiện như vậy."
Ngư Ngư rối rắm một hồi lâu, quyết định khiêm tốn thuận theo sự thật, "Tỷ nghiêm túc sao?"
Tỷ ta cho rằng… nàng tốt bụng, nên thành thật với nàng.
Nhưng Trình Ti Vũ thật sự rất nghiêm túc, "Cô giúp ta rất nhiều, mặc dù cô không thích ta, nhưng vì để Trình gia được yên ổn, vì cha mẹ, cô sắp xếp ổn thỏa chuyện của ta, nếu không có cô, đoán chừng hiện tại thanh danh của ta nhất định đã bị huỷ hoàn toàn. Trình gia cũng sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ kinh thành."
Ngư Ngư sờ sờ mũi, có chút không được tự nhiên, "Không đâu, có Trình đại nhân ở đây, ông ấy sẽ không để cho con gái của mình bị bắt nạt."
"Sao cô không gọi là cha?"
Ngư Ngư không lên tiếng.
Trình Ti Nghiên thật đã trở lại, nhưng vẫn chưa công khai, vẫn giống như trước, Trình gia cũng chỉ có Trình đại nhân biết chuyện này.
Mấy ngày nay Trình phu nhân có tìm nàng trở về Trình gia mấy lần, nàng đều chọn những lúc mọi đông đủ mới về, bằng không nàng không biết nên đối mặt với Trình đại nhân như thế nào, người đã từng xem nàng như con gái, thật sự cưng chiều nàng.
"Cha rất thích cô, cô cũng biết, con gái Trình gia ai cũng không thể bớt lo lắng, khó khăn lắm cha mới có một cô con gái hiểu chuyện từ nhỏ, có thể trò chuyện cùng ông, hiện tại là lúc không ổn định, cô nhẫn tâm nhìn cha phiền não một mình sao?"
Đi theo Lãnh Mộc một thời gian, bản lĩnh nói chuyện của Trình Ti Vũ cao lên thấy rõ, nói mấy câu liền khiến Ngư Ngư lo lắng, vội vã muốn trở về nhìn xem.
Lúc Ngư Ngư về đến phủ Thượng thư, Trình đại nhân đang tức giận, nhìn thấy nàng thì không lập tức biến thành vẻ mặt dịu như trước đây, mà hét lớn lên, "Đứa nhỏ này, lâu vậy mà không có trở về! Cha giữ lại rượu hoa mai cho con, vậy mà Tuyết Đoàn do mẹ con nuôi lại uống trộm hết, không những thế uống say rồi còn quậy tưng lên, Tuyết Đoàn còn....khụ, cha và mẹ con thật sự tức giận!" Trình đại nhân nghiêm túc lạnh mặt nói.
Tuyết Đoàn là con mèo trắng Trình phu nhân nuôi, bình thường thanh nhã nhu thuận như tiểu thục nữ, sau khi uống rượu thì tính tình đại biến, đầu tiên là vừa lăn vừa nhảy ở trong hoa viên khiến cả người đầy bùn đất, sau đó chui vào tủ quần áo của Trình phu nhân lăn lộn xung quanh.
Hơn nữa bình thường nó rất ngoan, ai cũng không đề phòng nó.... cho nên lúc nó chuẩn bị lăn lên cả mặt của Trình phu nhân, mới phát hiện.... lúc đó quần áo trong tủ đều đã gặp độc thủ của nó. @D.d.L.Q.D%~~%NanaTrang~~@
Gã sai vặt bên cạnh Trình đại nhân nhanh chóng giải thích cho Ngư Ngư, Trình đại nhân vẫn trưng vẻ mặt nghiêm túc đứng ở đó.
Ngư Ngư "phốc" một tiếng bật cười, "Cha, không phải cha lại bị mẹ đuổi ra ngoài đấy chứ?"
"... Làm sao có thể! Nói "lại" cái gì chứ, làm như cha thường xuyên bị đuổi ra ngoài vậy...." Trình đại nhân càng nói càng nhỏ, ho nhẹ vài tiếng, nháy mắt liền khôi phục bộ dạng khí phách uy nghiêm, bắt đầu thúc giục Ngư Ngư, "Mau đi xem cùng cha, nếu Tuyết Đoàn không tỉnh rượu, mẹ con.... sẽ vẫn tức giận với cha!"
Ngư Ngư nhịn cười, đi cùng Trình đại nhân vào tiểu viện đang nhốt Tuyết Đoàn.
Nàng và Trình đại nhân đều không phải là người có thể nói những lời xuất phát từ tận đấy lòng cho người ta nghe, cho nên người thường gặp phải tình huống này đều sẽ cùng ngồi xuống tâm sự, nói một câu hốc mắt liền đỏ, cuối cùng đều tốt đẹp như lúc ban đầu, hai cha con nàng lại bỏ qua rất nhiều bước trung gian, Ngư Ngư vừa đi tới, Trình đại nhân đã rống lên chính là giải thích cho thái độ của ông một cách tốt nhất, những lời khác đều không cần phải nói nữa, ngăn cách ngầm lúc trước đã biến mất không còn.
Nhưng tâm tình Ngư Ngư tốt, đi một chập là tới tiểu viện, nhìn đến Tuyết Đoàn còn đang lăn lộn ở trong sân, tâm tình đột nhiên trầm xuống.
Bình rượu bị đánh nát, Trình đại nhân không biết nó uống bao nhiêu, chỉ lo lắng con mèo trắng uống rượu sẽ khiến thân thể bị thương, còn đặc biệt gọi thái y chuyên về sủng vật đến xem.
Cổ đại không thể so với hiện đại, thái y kiểu này trong kinh thành cộng lại cũng chỉ có ba người, tìm ba người bọn họ, cũng hỏi qua vài vị danh y, đều không có biện pháp khiến Tuyết Đoàn tỉnh rượu.
Sắc mặt Ngư Ngư khó coi, "Đây không phải là uống say, nó căn bản không uống rượu."
Bình rượu kia, hẳn là sau khi tính tình nó đại biến mới vô tình làm đổ.
"Hôm nay nó đã ăn những gì rồi?" Ngư Ngư để hộ vệ bắt Tuyết Đoàn lại, nàng vừa hỏi vừa lấy ngân châm từ trong túi ra. @D.d.L.Q.D%~~%NanaTrang~~@
Dù sao Trình đại nhân cũng là quan lại dòng dõi con nhà thế gia, từ nhỏ đến lớn thấy được nhiều thứ, ngay lập tức hiểu ra Ngư Ngư nói thế là có ý gì, hơn nữa ông còn suy nghĩ chu đáo hơn cả Ngư Ngư, "Mang chậu nước của Tuyết Đoàn lại đây."
Các vị danh y đều không nhìn ra Tuyết Đoàn trúng độc, độc này cũng không phải loại thường, làm gì có người nào lại nghiêm túc ra tay độc ác với một sủng vật chứ? Độc này dám chắc tám chín phần là bị độc ở trong nước, ý đồ muốn độc Trình gia!
Tay cầm ngân châm của Ngư Ngư hơi khựng lại, ngay lập tức vươn tay qua xem mạch đập của Trình đại nhân.
Cũng may không có chuyện gì xảy ra, Ngư Ngư thở phào nhẹ nhõm.
Trình đại nhân lập tức gọi tất cả hạ nhân trong viện này tới, mấy hộ vệ hỗ trợ bắt Tuyết Đoàn chạy loạn khắp nơi cũng đã quay lại, ôm nó đưa tới trước mặt Ngư Ngư.
Đầu tiên Ngư Ngư nắm một nắm thuốc bột phất qua mặt để nó bình tĩnh lại, cũng tránh cho loại độc này tổn hại đến thần kinh của nó, nhưng dù sao Tuyết Đoàn cũng chỉ là một động vật nhỏ bình thường, không hiểu tính người như heo nhỏ, nhìn thấy ngân châm nhọn trong tay Ngư Ngư thì theo bản năng thấy sợ hãi, kêu meo meo rất uất ức, đôi mắt ngập nước vô cùng đáng thương nhìn Ngư Ngư, sợ tới mức lạnh run người.
Mặc dù Ngư Ngư là bác sĩ giỏi, nhưng nàng lại không phải là bác sĩ thú y, cho nên bây giờ lại sợ mình châm kim sai chỗ, nhìn bộ dạng đáng thương của Tuyết Đoàn lại do dự không dám ra tay nữa.
Cũng may, nghe nói phủ Thượng thư xảy ra chuyện, Hách Liên Dạ lập tức chạy tới.
Từ xa heo nhỏ nhìn thấy tình huống này thì lập tức nhảy xuống, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía Ngư Ngư, nhưng vì chạy quá nhanh mà vạt áo của áo chàng bị gió thổi phất lên cao, áo choàng tung bay phấp phới trong gió, nhìn tấm lưng kia, quả thật giống như... anh hùng hiên ngang đón gió.
Hà Nghiêm suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ nghĩ đến từ hình dung này khiến hắn im lặng rơi lệ.
Heo nhỏ trực tiếp chạy đến bên cạnh Ngư Ngư, ngay sau đó dùng móng vuốt nho nhỏ của mình đập mạnh vào con mào trắng bị giữ chặt kia, lỗ mũi khẽ hừ hừ hai tiếng.
Tiếng heo hừ hừ cùng với tiếng mèo kêu meo meo... Quả thật không thể coi là ngang hàng nhau được.
Thế nhưng hai chủng tộc khác nhau này lại có thể thành công giao tiếp với nhau, Tuyết Đoàn không còn run rẩy nữa, giật giật cái tai nhỏ, đôi mắt tron xoe nhìn chằm chằm heo nhỏ trong chốc lát, sau đó nằm ngoan ngoãn không giãy dụa nữa.
Heo nhỏ hài lòng, không như ngày thường lập tức nhảy vào lòng Hách Liên Dạ, mà là vểnh lên lộ ra khuôn mặt soái ca dưới cái mũ áo choàng.
Khóe miệng Hà Nghiêm giật giật, vô cùng nghiêm túc lý giải cho cái hành động này, nhanh chóng lấy cái mũ xuống, sau đó đặt cái ghế nhỏ của heo nhỏ ra đằng sau lưng.
Heo nhỏ đại nhân, mời ngài ngồi xuống...
Cái ghế này Hà Nghiêm đã tự mình làm theo bản vẽ mẫu của Ngư Ngư, vô cùng tinh xảo khéo léo, ngoại trừ hoa văn "Liêm Tâm thảo" làm nổi bật thân phận của heo nhỏ ra, ở thành ghế cũng có hoa văn điêu khắc nho nhỏ.
Nhưng cái này cũng không chỉ để cho đẹp, nơi đó còn thêm công năng hữu dụng khác chính là để heo nhỏ thả đuôi của nó xuống..
Hiện tại nhóc con kia đang "ngồi" trên ghế dựa, nhìn Ngư Ngư thi châm, nghiêm chỉnh như chỉ huy đến giám sát công việc thi công
Khí chất đó, phong phạm đó, tất cả đều không bị ảnh hưởng bởi đôi chi ngắn cũn cỡn kia...
Ngư Ngư nhanh chóng phát hiện ra loại độc Tuyết Đoàn trúng phải, còn giúp nó loại bỏ hết chất độc.
Loại độc này, nếu nói theo cách của người hiện đại, thì sẽ ảnh hưởng tới thần kinh, có thể xâm nhập đại não con người, khiến người trúng độc luôn ở trạng thái phấn khởi, người không hiểu chuyện sẽ cho là trúng tà.
Đáng sợ hơn nữa là, đúng như phán đoán của Trình đại nhân, độc này chính xác nằm trong chậu nước của Tuyết Đoàn, lại còn là lấy từ trong giếng nước của phủ Thượng thư nữa.
Phủ Thượng thư có hầm chứa băng, vào mùa hè tất cả đồ uống của mọi người đều cất trong hầm băng làm đồ uống lạnh, nhưng mèo nhỏ lại không thể uống đồ lạnh, đồ uống sáng nay cũng mới được lấy từ nước giếng, hơn nữa nó quá nhỏ, nên chỉ cần một lượng nhỏ là có phản ứng ngay lập tức.
Đương nhiên sự việc sâu xa cũng không đơn giản như vậy, bọn họ mới vừa đưa ra kết luận, Hà Túc vội vàng chạy tới, Phong Minh vừa mang tin tức tới, trong một canh giờ vừa rồi, những dân chúng uống say trong kinh thành đều có phản ứng như vậy, ngay cả mấy người trong Phong Minh cũng xuất hiện dị trạng.
... Vấn đề xảy ra không chỉ đối với người Trình gia, mà là tất cả nguồn nước giếng!
Mấy người lập tức chạy tới đầu nguồn nước, phát hiện đúng như suy đoán của họ, nguồn nước sông này đã bị đầu độc ô nhiễm.
Độc này trong sách dược Ôn Ngôn để lại có ghi lại, xem ra lại là Tam sư huynh ra tay rồi, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Vì để đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người mà bại lộ y thuật của Ngư Ngư trước mặt mọi người, để mọi người nghi ngờ nàng lần nữa sao?
Chỉ vì những điều này mà không tiếc hại đến sức khỏe của người dân, đùa sao, loại người này, thật là... "may mắn còn có Hách Liên Dạ."
Loại người này, nếu trực tiếp bổ một đao giết chết hắn thì quả thật có lợi cho hắn, đáng lẽ nên để cho Hách Liên Dạ tra tấn hắn một trận mới hả dạ. Trên mặt Ngư Ngư đằng đằng sát khí, vừa viết phương thuốc vừa đánh giá.
Xác thực may mắn khi có Hách Liên Dạ, cũng thật tốt khi y đã sáng lập ra Phong Minh, có một tổ chức với những thuộc hạ tài năng hiếm có thế này vô cùng thuận lợi, hiện giờ chỉ cần người ngựa chia nhau ra lén lút vào nhà dân trộn lẫn thuốc giải vào trong giếng nước là được.
Đương nhiên những người này cũng được giải thích tình hình hiện nay một cách rõ ràng, phải phân phát thuốc giải nên bọn họ cũng bớt được nhiều việc, nhưng chắc chắn cũng sẽ khiến kinh thành hỗn loạn, cho nên tốt nhất vẫn nên tiến hành việc này thầm lặng thì tốt hơn.
Chạy đi chạy lại mất nửa ngày, sự việc cuối cùng cũng được giải quyết, Ngư Ngư cũng bị Hách Liên Dạ mang đi, lén lút xem xét những dân chúng bị trúng độc kia, cho họ uống thuốc giải.
Sau khi đã hoàn toàn yên tâm, cả bọn quay trở lại phủ Tĩnh Vương, ngồi dưới gốc cây ăn dưa hấu.
Sư đệ vẫn lo lắng, "Lần này cũng may phát hiện kịp thời, hơn nữa cũng chỉ trong phạm vi kinh thành, nếu như chỉ vì muốn đem lại rắc rối cho chúng ta mà Trương Tam đầu độc nguồn nước của nhiều thành thị khác thì..."
"Không cần lo lắng." Hà Nghiêm vô cùng bội phục giải thích với họ, "Chủ tử đã ra lệnh cho các phân đà của Phong Minh xuất đầu lộ diện, từ nay về sau tất cả những huyện thành này đều sẽ được an toàn, mỗi nơi đều có phân đà của Phong Minh bảo vệ, ai dám làm loạn thì chính là đối đầu với Phong Minh, Phong Minh nhất định sẽ dốc toàn bộ lực lượng truy lùng hung thủ, không chết không ngừng."
Bởi vậy mới nói, trừ phi não Tam sư huynh bị úng nước, nếu không tuyệt đối sẽ không hãm hại bọn họ, ra tay với những dân chúng vô tội.
Tất cả mọi người nghe xong đều sửng sốt, đây đúng là một kế sách hữu hiệu, nhưng phóng tầm mắt khắp thiên hạ này, cũng chỉ có Hách Liên Dạ mới có thực lực ra mệnh lệnh này.
Ngư Ngư cũng kinh ngạc hồi lâu, cuối cùng khó có được lần nghiêm túc tán thưởng, "Vương gia, có vẻ như không có gì là chàng không làm được nhỉ."
Người nào đó được khen bình tĩnh mỉm cười, "Nhưng bổn vương thầm nghĩ phải bảo vệ nha đầu mình thích kia cho thỏa đáng, để nàng an nhàn thoải mái, thích làm gì làm cái đó."
Ánh mắt Ngư Ngư sáng lên, "Còn có thể đánh bay vị Vương gia nào đó bằng một quyền được sao?"
"Đương nhiên có thể," người nào đó cười sủng nịnh, "Nhưng cho dù bị đánh bay, thì trái tim vẫn ở bên cạnh nàng."
Đối mặt với nhiều ánh mắt sùng bái như vậy, yêu nghiệt nào đó hoàn toàn không chú trọng tí hình tượng nào, nghiêm túc tỏ tình thật buồn nôn.
Nhưng Ngư Ngư nghe xong lại thấy rối rắm...
Suy nghĩ một chút, nàng vẫn thận trọng nói, "Vương gia, giúp em nói với tiết tháo của chàng một câu đi."
"Câu gì?"
"Em nhớ nó rồi." Ngữ khí của Ngư Ngư cực kì xúc động.
Hách Liên Dạ bật cười vỗ đầu Ngư Ngư, "Thật ra tiết tháo của ta cũng có một câu muốn nói với nàng."
"Câu gì?"
"Kiếp sau đi."
Ngư Ngư: "..."
Trong quyển sách này nói đến một số loại dược liệu, bây giờ đã không còn, nhưng Ôn Ngôn đã từng chế qua mấy lần, hơn nữa còn từng truyền cho đồ đệ.
Vì để ngừa vạn nhất, Ngư Ngư vẫn luôn cân nhắc tất cả các cách phối chế dược lý để làm thuốc giải, muốn nghiên cứu ra thuốc giải thay thế.
Ngày ngày vui chơi ăn uống ở chỗ này, lúc thấy nhàm chán thì đi địa lao tìm sát thủ hại Hách Liên Dạ bị thương lúc trước mà chơi đùa.
Đối với chuyện này Ngư Ngư hết sức kiên trì, mặc dù đã được nàng chữa trị, thương thế ở chân của Hách Liên Dạ đã không còn gì đáng ngại, nhưng nàng hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ bỏ qua cho người đã làm tổn thương Hách Liên Dạ, dựa theo danh sách mà sư đệ cung cấp, Phong Minh bắt được một đống thủ hạ của Tam sư huynh, những người khác nàng đều không để ý tới, nhưng nhất định mỗi ngày đều phải đi "ân cần hỏi thăm" tên sát thủ đã giả làm đứa bé kia.
Thật ra Vương phi thực rất coi trọng Vương gia của bọn họ đấy ~ trên dưới phủ Tĩnh Vương đều rất cao hứng khi thấy cảnh này.
Ngày nọ, Ngư Ngư mới từ địa lao trở về, liền thấy Hà Túc dẫn một nữ tử trẻ tuổi xa lạ đi tới.
Người này là ai? Khoảng thời gian gần đây, ai chủ động tìm đến cửa đều không phải người tốt lành gì, nhưng mà vị trước mắt này, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, khí chất tao nhã, Ngư Ngư thật sự thích cảm giác mà nàng ta mang lại cho người khác.
Đang tò mò, Hà Túc sợ nàng không nhận ra người, đi nhanh vài bước, sắc mặt có chút kỳ quái đi tới nhắc nhở, "Vương phi, Ngũ tỷ của ngài tới tìm ngài."
"..." Ngư Ngư dại ra một lúc lâu.
Ngũ tỷ? Ngũ tiểu thư Trình gia Trình Ti Vũ? Nàng nhớ người này! Nàng còn vì tỷ ta mà chạy đến huyện Đào mấy lần, Trình gia nhiều con như vậy, nàng chỉ có ấn tượng sâu sắc nhất với Trình Tư Vũ.
... Nhưng mà người trước mắt... Trình Ti Vũ? Trừ bỏ cũng mang thai ra, thì đâu còn bộ dạng Ngũ tiểu thư nông cạn tự đại nữa?
Trong nháy mắt, Ngư Ngư nghi ngờ có phải tỷ ta cũng là người xuyên không tới.
Cau mày, Ngư Ngư theo bản năng hỏi, "Cô dùng hãng di động nào?"
Hiển nhiên Trình Ti Vũ nghe không hiểu, vẻ mặt mờ mịt.
"... Mùa đông ở quê cô có lạnh không?" Có lẽ là từ triều đại khác xuyên tới, giống như Ôn Ngôn vậy.
Lúc này Trình Ti Vũ mới hiểu: "Muội nghi ngờ ta không phải là Trình Ti Vũ?”
Nàng ta dừng một lúc, có chúc bất đắc dĩ cười nhẹ một cái, "Cha nghe xong đề nghị của muội, liền bắt ta đi theo bên cạnh Lãnh thị vệ, mấy ngày nay ta đi theo hắn nên học được rất nhiều."
Hà Túc cũng mang sắc mặt cổ quái đứng ở một bên làm chứng, "Vương phi, quả thật nàng ta vẫn luôn đi theo Lãnh Mộc, lúc mới đi theo, bị Lãnh Mộc liếc một cái thôi đã sợ khóc rồi... đến giờ tính cách của nàng ta đã thay đổi không ít."
Nhưng sau đó, việc ở Vương phủ nhiều, mấy ngày nay hắn không nhìn thấy Lãnh Mộc đâu, tất nhiên cũng không nhìn thấy Trình Ti Vũ, hôm nay vừa thấy nàng ta, cũng bị nàng ta dọa cho hoảng sợ.
Sự thay đổi này, thật đúng là thay da đổi thịt!
Ngư Ngư nghe đến đoạn "bị Lãnh Mộc liếc một cái thôi đã sợ khóc rồi" nên liền hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì, bởi vì lúc nhỏ khi anh họ đại nhân gọi một tiếng "Ngư Ngư" nàng cũng sợ mà khóc…
Lại nói, nàng cảm thấy tình cách của nàng hiện giờ, chính là bị ảnh hưởng sâu sắc từ anh họ đại nhân... Cho nên lúc trước mới khuyên Trình đại nhân, đưa Trình Ti Vũ đến bên cạnh Lãnh Mộc, không nghĩ tới lại thật sự thành công.
Đây chẳng lẽ là một lực lượng thần bí đến từ ngoài hành tinh sao... Ngư Ngư kinh sợ chỉ biết yên lặng nhìn trời.
Hà Túc còn có việc phải làm, giải thích xong thì đi trước.
Trình Ti Vũ nhìn xung quanh không có ai, câu nói đầu tiên lập tức khiến người ta cực kì khiếp sợ.
"Cô không phải là Trình Ti Nghiên thật đúng không?"
"Tỷ cũng nghe lời đồn thổi bên ngoài?" Ngư Ngư rất trấn định mà nói.
Nhưng Trình Ti Vũ lắc đầu, "Lãnh thị vệ hầu như không ra khỏi phủ, ta đi theo hắn không nghe được cái gì cả, nhưng cô nhất định không phải Trình Ti Nghiên."
Nàng ta nhìn Ngư Ngư một lúc, rồi khẳng định nói, "Trình Ti Nghiên sẽ không lương thiện như vậy."
Ngư Ngư rối rắm một hồi lâu, quyết định khiêm tốn thuận theo sự thật, "Tỷ nghiêm túc sao?"
Tỷ ta cho rằng… nàng tốt bụng, nên thành thật với nàng.
Nhưng Trình Ti Vũ thật sự rất nghiêm túc, "Cô giúp ta rất nhiều, mặc dù cô không thích ta, nhưng vì để Trình gia được yên ổn, vì cha mẹ, cô sắp xếp ổn thỏa chuyện của ta, nếu không có cô, đoán chừng hiện tại thanh danh của ta nhất định đã bị huỷ hoàn toàn. Trình gia cũng sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ kinh thành."
Ngư Ngư sờ sờ mũi, có chút không được tự nhiên, "Không đâu, có Trình đại nhân ở đây, ông ấy sẽ không để cho con gái của mình bị bắt nạt."
"Sao cô không gọi là cha?"
Ngư Ngư không lên tiếng.
Trình Ti Nghiên thật đã trở lại, nhưng vẫn chưa công khai, vẫn giống như trước, Trình gia cũng chỉ có Trình đại nhân biết chuyện này.
Mấy ngày nay Trình phu nhân có tìm nàng trở về Trình gia mấy lần, nàng đều chọn những lúc mọi đông đủ mới về, bằng không nàng không biết nên đối mặt với Trình đại nhân như thế nào, người đã từng xem nàng như con gái, thật sự cưng chiều nàng.
"Cha rất thích cô, cô cũng biết, con gái Trình gia ai cũng không thể bớt lo lắng, khó khăn lắm cha mới có một cô con gái hiểu chuyện từ nhỏ, có thể trò chuyện cùng ông, hiện tại là lúc không ổn định, cô nhẫn tâm nhìn cha phiền não một mình sao?"
Đi theo Lãnh Mộc một thời gian, bản lĩnh nói chuyện của Trình Ti Vũ cao lên thấy rõ, nói mấy câu liền khiến Ngư Ngư lo lắng, vội vã muốn trở về nhìn xem.
Lúc Ngư Ngư về đến phủ Thượng thư, Trình đại nhân đang tức giận, nhìn thấy nàng thì không lập tức biến thành vẻ mặt dịu như trước đây, mà hét lớn lên, "Đứa nhỏ này, lâu vậy mà không có trở về! Cha giữ lại rượu hoa mai cho con, vậy mà Tuyết Đoàn do mẹ con nuôi lại uống trộm hết, không những thế uống say rồi còn quậy tưng lên, Tuyết Đoàn còn....khụ, cha và mẹ con thật sự tức giận!" Trình đại nhân nghiêm túc lạnh mặt nói.
Tuyết Đoàn là con mèo trắng Trình phu nhân nuôi, bình thường thanh nhã nhu thuận như tiểu thục nữ, sau khi uống rượu thì tính tình đại biến, đầu tiên là vừa lăn vừa nhảy ở trong hoa viên khiến cả người đầy bùn đất, sau đó chui vào tủ quần áo của Trình phu nhân lăn lộn xung quanh.
Hơn nữa bình thường nó rất ngoan, ai cũng không đề phòng nó.... cho nên lúc nó chuẩn bị lăn lên cả mặt của Trình phu nhân, mới phát hiện.... lúc đó quần áo trong tủ đều đã gặp độc thủ của nó. @D.d.L.Q.D%~~%NanaTrang~~@
Gã sai vặt bên cạnh Trình đại nhân nhanh chóng giải thích cho Ngư Ngư, Trình đại nhân vẫn trưng vẻ mặt nghiêm túc đứng ở đó.
Ngư Ngư "phốc" một tiếng bật cười, "Cha, không phải cha lại bị mẹ đuổi ra ngoài đấy chứ?"
"... Làm sao có thể! Nói "lại" cái gì chứ, làm như cha thường xuyên bị đuổi ra ngoài vậy...." Trình đại nhân càng nói càng nhỏ, ho nhẹ vài tiếng, nháy mắt liền khôi phục bộ dạng khí phách uy nghiêm, bắt đầu thúc giục Ngư Ngư, "Mau đi xem cùng cha, nếu Tuyết Đoàn không tỉnh rượu, mẹ con.... sẽ vẫn tức giận với cha!"
Ngư Ngư nhịn cười, đi cùng Trình đại nhân vào tiểu viện đang nhốt Tuyết Đoàn.
Nàng và Trình đại nhân đều không phải là người có thể nói những lời xuất phát từ tận đấy lòng cho người ta nghe, cho nên người thường gặp phải tình huống này đều sẽ cùng ngồi xuống tâm sự, nói một câu hốc mắt liền đỏ, cuối cùng đều tốt đẹp như lúc ban đầu, hai cha con nàng lại bỏ qua rất nhiều bước trung gian, Ngư Ngư vừa đi tới, Trình đại nhân đã rống lên chính là giải thích cho thái độ của ông một cách tốt nhất, những lời khác đều không cần phải nói nữa, ngăn cách ngầm lúc trước đã biến mất không còn.
Nhưng tâm tình Ngư Ngư tốt, đi một chập là tới tiểu viện, nhìn đến Tuyết Đoàn còn đang lăn lộn ở trong sân, tâm tình đột nhiên trầm xuống.
Bình rượu bị đánh nát, Trình đại nhân không biết nó uống bao nhiêu, chỉ lo lắng con mèo trắng uống rượu sẽ khiến thân thể bị thương, còn đặc biệt gọi thái y chuyên về sủng vật đến xem.
Cổ đại không thể so với hiện đại, thái y kiểu này trong kinh thành cộng lại cũng chỉ có ba người, tìm ba người bọn họ, cũng hỏi qua vài vị danh y, đều không có biện pháp khiến Tuyết Đoàn tỉnh rượu.
Sắc mặt Ngư Ngư khó coi, "Đây không phải là uống say, nó căn bản không uống rượu."
Bình rượu kia, hẳn là sau khi tính tình nó đại biến mới vô tình làm đổ.
"Hôm nay nó đã ăn những gì rồi?" Ngư Ngư để hộ vệ bắt Tuyết Đoàn lại, nàng vừa hỏi vừa lấy ngân châm từ trong túi ra. @D.d.L.Q.D%~~%NanaTrang~~@
Dù sao Trình đại nhân cũng là quan lại dòng dõi con nhà thế gia, từ nhỏ đến lớn thấy được nhiều thứ, ngay lập tức hiểu ra Ngư Ngư nói thế là có ý gì, hơn nữa ông còn suy nghĩ chu đáo hơn cả Ngư Ngư, "Mang chậu nước của Tuyết Đoàn lại đây."
Các vị danh y đều không nhìn ra Tuyết Đoàn trúng độc, độc này cũng không phải loại thường, làm gì có người nào lại nghiêm túc ra tay độc ác với một sủng vật chứ? Độc này dám chắc tám chín phần là bị độc ở trong nước, ý đồ muốn độc Trình gia!
Tay cầm ngân châm của Ngư Ngư hơi khựng lại, ngay lập tức vươn tay qua xem mạch đập của Trình đại nhân.
Cũng may không có chuyện gì xảy ra, Ngư Ngư thở phào nhẹ nhõm.
Trình đại nhân lập tức gọi tất cả hạ nhân trong viện này tới, mấy hộ vệ hỗ trợ bắt Tuyết Đoàn chạy loạn khắp nơi cũng đã quay lại, ôm nó đưa tới trước mặt Ngư Ngư.
Đầu tiên Ngư Ngư nắm một nắm thuốc bột phất qua mặt để nó bình tĩnh lại, cũng tránh cho loại độc này tổn hại đến thần kinh của nó, nhưng dù sao Tuyết Đoàn cũng chỉ là một động vật nhỏ bình thường, không hiểu tính người như heo nhỏ, nhìn thấy ngân châm nhọn trong tay Ngư Ngư thì theo bản năng thấy sợ hãi, kêu meo meo rất uất ức, đôi mắt ngập nước vô cùng đáng thương nhìn Ngư Ngư, sợ tới mức lạnh run người.
Mặc dù Ngư Ngư là bác sĩ giỏi, nhưng nàng lại không phải là bác sĩ thú y, cho nên bây giờ lại sợ mình châm kim sai chỗ, nhìn bộ dạng đáng thương của Tuyết Đoàn lại do dự không dám ra tay nữa.
Cũng may, nghe nói phủ Thượng thư xảy ra chuyện, Hách Liên Dạ lập tức chạy tới.
Từ xa heo nhỏ nhìn thấy tình huống này thì lập tức nhảy xuống, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía Ngư Ngư, nhưng vì chạy quá nhanh mà vạt áo của áo chàng bị gió thổi phất lên cao, áo choàng tung bay phấp phới trong gió, nhìn tấm lưng kia, quả thật giống như... anh hùng hiên ngang đón gió.
Hà Nghiêm suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ nghĩ đến từ hình dung này khiến hắn im lặng rơi lệ.
Heo nhỏ trực tiếp chạy đến bên cạnh Ngư Ngư, ngay sau đó dùng móng vuốt nho nhỏ của mình đập mạnh vào con mào trắng bị giữ chặt kia, lỗ mũi khẽ hừ hừ hai tiếng.
Tiếng heo hừ hừ cùng với tiếng mèo kêu meo meo... Quả thật không thể coi là ngang hàng nhau được.
Thế nhưng hai chủng tộc khác nhau này lại có thể thành công giao tiếp với nhau, Tuyết Đoàn không còn run rẩy nữa, giật giật cái tai nhỏ, đôi mắt tron xoe nhìn chằm chằm heo nhỏ trong chốc lát, sau đó nằm ngoan ngoãn không giãy dụa nữa.
Heo nhỏ hài lòng, không như ngày thường lập tức nhảy vào lòng Hách Liên Dạ, mà là vểnh lên lộ ra khuôn mặt soái ca dưới cái mũ áo choàng.
Khóe miệng Hà Nghiêm giật giật, vô cùng nghiêm túc lý giải cho cái hành động này, nhanh chóng lấy cái mũ xuống, sau đó đặt cái ghế nhỏ của heo nhỏ ra đằng sau lưng.
Heo nhỏ đại nhân, mời ngài ngồi xuống...
Cái ghế này Hà Nghiêm đã tự mình làm theo bản vẽ mẫu của Ngư Ngư, vô cùng tinh xảo khéo léo, ngoại trừ hoa văn "Liêm Tâm thảo" làm nổi bật thân phận của heo nhỏ ra, ở thành ghế cũng có hoa văn điêu khắc nho nhỏ.
Nhưng cái này cũng không chỉ để cho đẹp, nơi đó còn thêm công năng hữu dụng khác chính là để heo nhỏ thả đuôi của nó xuống..
Hiện tại nhóc con kia đang "ngồi" trên ghế dựa, nhìn Ngư Ngư thi châm, nghiêm chỉnh như chỉ huy đến giám sát công việc thi công
Khí chất đó, phong phạm đó, tất cả đều không bị ảnh hưởng bởi đôi chi ngắn cũn cỡn kia...
Ngư Ngư nhanh chóng phát hiện ra loại độc Tuyết Đoàn trúng phải, còn giúp nó loại bỏ hết chất độc.
Loại độc này, nếu nói theo cách của người hiện đại, thì sẽ ảnh hưởng tới thần kinh, có thể xâm nhập đại não con người, khiến người trúng độc luôn ở trạng thái phấn khởi, người không hiểu chuyện sẽ cho là trúng tà.
Đáng sợ hơn nữa là, đúng như phán đoán của Trình đại nhân, độc này chính xác nằm trong chậu nước của Tuyết Đoàn, lại còn là lấy từ trong giếng nước của phủ Thượng thư nữa.
Phủ Thượng thư có hầm chứa băng, vào mùa hè tất cả đồ uống của mọi người đều cất trong hầm băng làm đồ uống lạnh, nhưng mèo nhỏ lại không thể uống đồ lạnh, đồ uống sáng nay cũng mới được lấy từ nước giếng, hơn nữa nó quá nhỏ, nên chỉ cần một lượng nhỏ là có phản ứng ngay lập tức.
Đương nhiên sự việc sâu xa cũng không đơn giản như vậy, bọn họ mới vừa đưa ra kết luận, Hà Túc vội vàng chạy tới, Phong Minh vừa mang tin tức tới, trong một canh giờ vừa rồi, những dân chúng uống say trong kinh thành đều có phản ứng như vậy, ngay cả mấy người trong Phong Minh cũng xuất hiện dị trạng.
... Vấn đề xảy ra không chỉ đối với người Trình gia, mà là tất cả nguồn nước giếng!
Mấy người lập tức chạy tới đầu nguồn nước, phát hiện đúng như suy đoán của họ, nguồn nước sông này đã bị đầu độc ô nhiễm.
Độc này trong sách dược Ôn Ngôn để lại có ghi lại, xem ra lại là Tam sư huynh ra tay rồi, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Vì để đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người mà bại lộ y thuật của Ngư Ngư trước mặt mọi người, để mọi người nghi ngờ nàng lần nữa sao?
Chỉ vì những điều này mà không tiếc hại đến sức khỏe của người dân, đùa sao, loại người này, thật là... "may mắn còn có Hách Liên Dạ."
Loại người này, nếu trực tiếp bổ một đao giết chết hắn thì quả thật có lợi cho hắn, đáng lẽ nên để cho Hách Liên Dạ tra tấn hắn một trận mới hả dạ. Trên mặt Ngư Ngư đằng đằng sát khí, vừa viết phương thuốc vừa đánh giá.
Xác thực may mắn khi có Hách Liên Dạ, cũng thật tốt khi y đã sáng lập ra Phong Minh, có một tổ chức với những thuộc hạ tài năng hiếm có thế này vô cùng thuận lợi, hiện giờ chỉ cần người ngựa chia nhau ra lén lút vào nhà dân trộn lẫn thuốc giải vào trong giếng nước là được.
Đương nhiên những người này cũng được giải thích tình hình hiện nay một cách rõ ràng, phải phân phát thuốc giải nên bọn họ cũng bớt được nhiều việc, nhưng chắc chắn cũng sẽ khiến kinh thành hỗn loạn, cho nên tốt nhất vẫn nên tiến hành việc này thầm lặng thì tốt hơn.
Chạy đi chạy lại mất nửa ngày, sự việc cuối cùng cũng được giải quyết, Ngư Ngư cũng bị Hách Liên Dạ mang đi, lén lút xem xét những dân chúng bị trúng độc kia, cho họ uống thuốc giải.
Sau khi đã hoàn toàn yên tâm, cả bọn quay trở lại phủ Tĩnh Vương, ngồi dưới gốc cây ăn dưa hấu.
Sư đệ vẫn lo lắng, "Lần này cũng may phát hiện kịp thời, hơn nữa cũng chỉ trong phạm vi kinh thành, nếu như chỉ vì muốn đem lại rắc rối cho chúng ta mà Trương Tam đầu độc nguồn nước của nhiều thành thị khác thì..."
"Không cần lo lắng." Hà Nghiêm vô cùng bội phục giải thích với họ, "Chủ tử đã ra lệnh cho các phân đà của Phong Minh xuất đầu lộ diện, từ nay về sau tất cả những huyện thành này đều sẽ được an toàn, mỗi nơi đều có phân đà của Phong Minh bảo vệ, ai dám làm loạn thì chính là đối đầu với Phong Minh, Phong Minh nhất định sẽ dốc toàn bộ lực lượng truy lùng hung thủ, không chết không ngừng."
Bởi vậy mới nói, trừ phi não Tam sư huynh bị úng nước, nếu không tuyệt đối sẽ không hãm hại bọn họ, ra tay với những dân chúng vô tội.
Tất cả mọi người nghe xong đều sửng sốt, đây đúng là một kế sách hữu hiệu, nhưng phóng tầm mắt khắp thiên hạ này, cũng chỉ có Hách Liên Dạ mới có thực lực ra mệnh lệnh này.
Ngư Ngư cũng kinh ngạc hồi lâu, cuối cùng khó có được lần nghiêm túc tán thưởng, "Vương gia, có vẻ như không có gì là chàng không làm được nhỉ."
Người nào đó được khen bình tĩnh mỉm cười, "Nhưng bổn vương thầm nghĩ phải bảo vệ nha đầu mình thích kia cho thỏa đáng, để nàng an nhàn thoải mái, thích làm gì làm cái đó."
Ánh mắt Ngư Ngư sáng lên, "Còn có thể đánh bay vị Vương gia nào đó bằng một quyền được sao?"
"Đương nhiên có thể," người nào đó cười sủng nịnh, "Nhưng cho dù bị đánh bay, thì trái tim vẫn ở bên cạnh nàng."
Đối mặt với nhiều ánh mắt sùng bái như vậy, yêu nghiệt nào đó hoàn toàn không chú trọng tí hình tượng nào, nghiêm túc tỏ tình thật buồn nôn.
Nhưng Ngư Ngư nghe xong lại thấy rối rắm...
Suy nghĩ một chút, nàng vẫn thận trọng nói, "Vương gia, giúp em nói với tiết tháo của chàng một câu đi."
"Câu gì?"
"Em nhớ nó rồi." Ngữ khí của Ngư Ngư cực kì xúc động.
Hách Liên Dạ bật cười vỗ đầu Ngư Ngư, "Thật ra tiết tháo của ta cũng có một câu muốn nói với nàng."
"Câu gì?"
"Kiếp sau đi."
Ngư Ngư: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.