Vương Gia Xin Hãy Chờ Ta Lớn! (Tâm Ý Thành)
Chương 35
Võ Anh Thơ
12/09/2023
Mí mắt đột nhiên nặng trĩu, Tô Khiết chẳng hiểu vì sao lại thấy buồn ngủ kỳ lạ. Từ lúc bước vào đình viên, người nữ nhi này đã không để ý đến cái lư hương trầm đặt trên bàn đá, nó toả ra mùi hương thoang thoảng mà kỳ thực chính là hương mê!
- Vương gia à\, Khiết Khiết thấy buồn ngủ quá...
- Thế thì mau ngủ đi.
Không chút nghĩ ngợi, Tô Khiết mỉm cười an tâm rồi nhắm mắt lại, bản thân tin rằng sớm mai khi mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy sẽ lại lại vương gia.
Một cơn gió lạnh thổi vào đình viên khiến Tô Khiết đang dần chìm vào giấc ngủ chợt thoáng rùng mình, cả người nép sát vào lòng Trình Khâm, nói khẽ:
- Khâm\, thiếp lạnh...
- Ta sẽ sưởi ấm ngươi\, Khiết Khiết! Cả đời này\, mãi mãi sưởi ấm cho ngươi.
Khi nói ra lời đó thì Trình Khâm khẽ nhắm mắt lại, lòng mơ về một viễn cảnh tươi đẹp xa xôi, được cùng nàng trải qua những năm tháng bình yên đến cuối đời, chứng kiến đứa con trai đầu lòng chào đời, nuôi dưỡng khôn lớn và nghe nó gọi một tiếng "phụ thân". Dòng lệ trong suốt chảy ra từ đuôi mắt mà bao nhiêu năm luôn vấn vương nỗi buồn, thấm dần vào mái tóc đen mượt của Tô Khiết, ngài cứ ôm chặt lấy người nữ nhi đó, là lần cuối cùng.
Ân Kiện đã chuẩn bị xong xe ngựa, kể cả hành trang và những thứ quý giá vì sẽ có một chuyến đi dài, thật dài. Hắn quay qua thì trông thấy cảnh vương gia đang kéo chăn đắp cho Tô Khiết khỏi lạnh, nàng nằm ngủ bên trong xe. Ngài nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, đôi mắt phẳng vặng phản chiếu yêu thương cùng nỗi bi thương.
- Ngài làm như vậy với vương phi\, liệu có bất công không?
Trình Khâm hiểu Ân Kiện đang đề cập đến chuyện giấu Tô Khiết việc ngài bị trúng độc và không cho nàng ở cạnh ngài vào giây phút cuối cùng.
- Sự việc xảy ra quá cấp bách\, ta không còn lựa chọn. Nếu biết chuyện\, Khiết Khiết nhất định không muốn rời khỏi vương phủ\, và nếu vệ quân triều đình ập đến thì đã quá trễ\, có thể ta và cả nàng ấy đều sẽ chết! Ta không muốn Trình Sở đạt được mong muốn\, cả đời này hắn đã tước đoạt của ta quá nhiều rồi. Đây là lần đầu tiên và sẽ là lần cuối cùng ta quyết giữ lấy thứ quan trọng nhất đời mình! Còn Khiết Khiết\, nỗi đau theo năm tháng sẽ dần nguôi ngoai\, ta đối với nàng ấy rồi cũng sẽ như một giấc mộng...
Dứt lời, Trình Khâm cúi xuống hôn lên trán Tô Khiết, nụ hôn đủ lâu và đủ sâu.
- Dù không còn ta ở bên cạnh thì Khiết Khiết\, nhất định phải sống thật tốt.
Ân Kiện có lẽ hiểu những gì vương gia nói, càng hiểu rằng nếu ngài không chết thì oan nghiệt giữa ngài với Trình Sở không thể chấm dứt.
Nhìn Tô Khiết lần cuối xong, Trình Khâm khẽ hạ tấm màn xuống.
Đến trước vị vương gia, Ân Kiện chắp tay hành lễ đồng thời quyết tâm hứa:
- Thuộc hạ sẽ dùng cả đời này bảo vệ vương phi và thiếu chủ!
Chỉ cần nghe được câu nói đó từ người thuộc hạ thân tín nhất là lòng Trình Khâm bỗng chốc nhẹ đi, hoàn toàn an tâm mà siết chặt bờ vai đã kề cận bên mình nhiều năm qua. Dõi theo chiếc xe ngựa khuất dần trong màn đêm tĩnh mịch, ngài bình thản quay gót trở vào trong phòng, ngực lại nhói lên từng cơn vì độc đã ngấm.
Vào thời khắc đó, ba sự việc đều đồng loạt diễn ra...
Chiếc xe ngựa đưa Tô Khiết rời khỏi thành Nghê Hoàng.
Đoàn quân vệ triều đình mau chóng tiến vào vương phủ.
Thất vương gia Trình Khâm mặc áo chiến bào cùng áo khoác đỏ, tay cầm theo thanh kiếm đã cùng ngài chinh chiến bao nhiêu năm, bước ra ngoài.
Dẫn đầu đoàn vệ quân là tướng quân Du Sát, liền xuống ngựa khi thấy Trình Khâm đứng trong sân vườn vương phủ, tay cầm đuốc lửa đang đốt một đống rơm mà trên đó dường như có người vừa chết. Vẫn giữ vẻ điềm tĩnh vốn có, Trình Khâm quay qua nhìn Du Sát, cất tiếng lãnh đạm:
- Hoàng thượng muốn giết ta nên ra tay đầu độc\, không ngờ Tô Khiết lại uống nhầm ly rượu độc đó để rồi nàng ấy ra đi trước ta.
- Đó chính là Tô tần?
Vừa hỏi Du Sát vừa quan sát thi thể đang cháy hừng hực trong đám lửa, một chút mảnh lụa trắng cùng một phần khuôn mặt nữ nhân vẫn chưa cháy hết. Trước lúc dẫn binh đến đây, tướng quân này nhận lệnh hoàng thượng phải xử tử Viễn Phù Vương Trình Khâm và Tô tần về tội dan díu! Nay theo như vương gia nói thì Tô tần đã chết do trúng độc, vậy là chỉ còn lại ngài...
Vứt cây đuốc vào trong lửa, bấy giờ Trình Khâm mới quay qua, dõng dạc:
- Ta\, Nam chinh Bắc chiến nhiều năm\, lập bao nhiêu chiến công\, cuối cùng lại phải lãnh lấy một cái kết như thế này! Thật quá buồn cười!
Tướng quân Du Sát đối với vị vương gia tài giỏi thâm trầm bậc nhất Bắc Đại này là mười phần ngưỡng mộ, cũng cảm thấy thương tiếc thay khi phải đem quân đến vương phủ với nhiệm vụ xử tử ngài. Lệnh vua khó làm trái, thất vương gia lại liên quan đến phi tần của hoàng thượng, Du Sát không thể không tuân. Vị tướng quân này chậm rãi quỳ xuống và chắp tay như thể hiện sự cung kính, tiếp theo đứng dậy ra lệnh cho quân lính bắt lấy thất vương gia.
- Vương gia à\, Khiết Khiết thấy buồn ngủ quá...
- Thế thì mau ngủ đi.
Không chút nghĩ ngợi, Tô Khiết mỉm cười an tâm rồi nhắm mắt lại, bản thân tin rằng sớm mai khi mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy sẽ lại lại vương gia.
Một cơn gió lạnh thổi vào đình viên khiến Tô Khiết đang dần chìm vào giấc ngủ chợt thoáng rùng mình, cả người nép sát vào lòng Trình Khâm, nói khẽ:
- Khâm\, thiếp lạnh...
- Ta sẽ sưởi ấm ngươi\, Khiết Khiết! Cả đời này\, mãi mãi sưởi ấm cho ngươi.
Khi nói ra lời đó thì Trình Khâm khẽ nhắm mắt lại, lòng mơ về một viễn cảnh tươi đẹp xa xôi, được cùng nàng trải qua những năm tháng bình yên đến cuối đời, chứng kiến đứa con trai đầu lòng chào đời, nuôi dưỡng khôn lớn và nghe nó gọi một tiếng "phụ thân". Dòng lệ trong suốt chảy ra từ đuôi mắt mà bao nhiêu năm luôn vấn vương nỗi buồn, thấm dần vào mái tóc đen mượt của Tô Khiết, ngài cứ ôm chặt lấy người nữ nhi đó, là lần cuối cùng.
Ân Kiện đã chuẩn bị xong xe ngựa, kể cả hành trang và những thứ quý giá vì sẽ có một chuyến đi dài, thật dài. Hắn quay qua thì trông thấy cảnh vương gia đang kéo chăn đắp cho Tô Khiết khỏi lạnh, nàng nằm ngủ bên trong xe. Ngài nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, đôi mắt phẳng vặng phản chiếu yêu thương cùng nỗi bi thương.
- Ngài làm như vậy với vương phi\, liệu có bất công không?
Trình Khâm hiểu Ân Kiện đang đề cập đến chuyện giấu Tô Khiết việc ngài bị trúng độc và không cho nàng ở cạnh ngài vào giây phút cuối cùng.
- Sự việc xảy ra quá cấp bách\, ta không còn lựa chọn. Nếu biết chuyện\, Khiết Khiết nhất định không muốn rời khỏi vương phủ\, và nếu vệ quân triều đình ập đến thì đã quá trễ\, có thể ta và cả nàng ấy đều sẽ chết! Ta không muốn Trình Sở đạt được mong muốn\, cả đời này hắn đã tước đoạt của ta quá nhiều rồi. Đây là lần đầu tiên và sẽ là lần cuối cùng ta quyết giữ lấy thứ quan trọng nhất đời mình! Còn Khiết Khiết\, nỗi đau theo năm tháng sẽ dần nguôi ngoai\, ta đối với nàng ấy rồi cũng sẽ như một giấc mộng...
Dứt lời, Trình Khâm cúi xuống hôn lên trán Tô Khiết, nụ hôn đủ lâu và đủ sâu.
- Dù không còn ta ở bên cạnh thì Khiết Khiết\, nhất định phải sống thật tốt.
Ân Kiện có lẽ hiểu những gì vương gia nói, càng hiểu rằng nếu ngài không chết thì oan nghiệt giữa ngài với Trình Sở không thể chấm dứt.
Nhìn Tô Khiết lần cuối xong, Trình Khâm khẽ hạ tấm màn xuống.
Đến trước vị vương gia, Ân Kiện chắp tay hành lễ đồng thời quyết tâm hứa:
- Thuộc hạ sẽ dùng cả đời này bảo vệ vương phi và thiếu chủ!
Chỉ cần nghe được câu nói đó từ người thuộc hạ thân tín nhất là lòng Trình Khâm bỗng chốc nhẹ đi, hoàn toàn an tâm mà siết chặt bờ vai đã kề cận bên mình nhiều năm qua. Dõi theo chiếc xe ngựa khuất dần trong màn đêm tĩnh mịch, ngài bình thản quay gót trở vào trong phòng, ngực lại nhói lên từng cơn vì độc đã ngấm.
Vào thời khắc đó, ba sự việc đều đồng loạt diễn ra...
Chiếc xe ngựa đưa Tô Khiết rời khỏi thành Nghê Hoàng.
Đoàn quân vệ triều đình mau chóng tiến vào vương phủ.
Thất vương gia Trình Khâm mặc áo chiến bào cùng áo khoác đỏ, tay cầm theo thanh kiếm đã cùng ngài chinh chiến bao nhiêu năm, bước ra ngoài.
Dẫn đầu đoàn vệ quân là tướng quân Du Sát, liền xuống ngựa khi thấy Trình Khâm đứng trong sân vườn vương phủ, tay cầm đuốc lửa đang đốt một đống rơm mà trên đó dường như có người vừa chết. Vẫn giữ vẻ điềm tĩnh vốn có, Trình Khâm quay qua nhìn Du Sát, cất tiếng lãnh đạm:
- Hoàng thượng muốn giết ta nên ra tay đầu độc\, không ngờ Tô Khiết lại uống nhầm ly rượu độc đó để rồi nàng ấy ra đi trước ta.
- Đó chính là Tô tần?
Vừa hỏi Du Sát vừa quan sát thi thể đang cháy hừng hực trong đám lửa, một chút mảnh lụa trắng cùng một phần khuôn mặt nữ nhân vẫn chưa cháy hết. Trước lúc dẫn binh đến đây, tướng quân này nhận lệnh hoàng thượng phải xử tử Viễn Phù Vương Trình Khâm và Tô tần về tội dan díu! Nay theo như vương gia nói thì Tô tần đã chết do trúng độc, vậy là chỉ còn lại ngài...
Vứt cây đuốc vào trong lửa, bấy giờ Trình Khâm mới quay qua, dõng dạc:
- Ta\, Nam chinh Bắc chiến nhiều năm\, lập bao nhiêu chiến công\, cuối cùng lại phải lãnh lấy một cái kết như thế này! Thật quá buồn cười!
Tướng quân Du Sát đối với vị vương gia tài giỏi thâm trầm bậc nhất Bắc Đại này là mười phần ngưỡng mộ, cũng cảm thấy thương tiếc thay khi phải đem quân đến vương phủ với nhiệm vụ xử tử ngài. Lệnh vua khó làm trái, thất vương gia lại liên quan đến phi tần của hoàng thượng, Du Sát không thể không tuân. Vị tướng quân này chậm rãi quỳ xuống và chắp tay như thể hiện sự cung kính, tiếp theo đứng dậy ra lệnh cho quân lính bắt lấy thất vương gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.