Vương Gia Yêu Nghiệt Vương Phi Vô Lương
Chương 69: chủ tử di tình biệt luyến rồi hả ?
Mùa Xuân Của Kẹo Đường
25/05/2015
Thì ra mình căn bản là không có chết, hại nó vui mừng hụt một lúc lâu cho là mình đã trải qua nhiều đời luân hồi sau đó mới gặp lại chủ tử, điều này nói rõ bọn họ rất có duyên phận chủ tớ nhưng không nghĩ ra sự thật lại là như vậy… Trời mới biết nó có bao nhiêu sùng bái chủ tử của mình, vài ngàn năm trước, chủ tử nhưng là Vương gia oai phong một cõi, một thân tu vi cường hãn không ai bằng, quản lý Long tộc cũng là thuận buồm xuôi gió khiến bộ phạn có ý đồ lật đổ hắn trong Long tộc run như cầy sấy, cũng làm cho những chủng tộc khác nghe tin đã sợ mất mật không dám xâm phạm Long tộc nửa phần, nó thật sâu sùng bái hắn, âm thầm thề tương lai nó cũng phải trở thành một người lợi hại như chủ tử nó, nhưng ngày vui lại không kéo dài, vốn là họ đang an an ổn ổn trải qua những ngày được vạn dân kính ngưỡng, nhưng không nghĩ sẽ gặp phải cô gái kia, cuối cùng lại mang đến tai họa ngập đầu cho Long tộc.
“Ân, đa tạ công tử tốt bụng cứu giúp, Huyết Đại còn có chuyện quan trọng trong người, cũng không tiếp tục làm phiền nữa.” Quấy rầy hắn lâu như vậy, nói tiếng cám ơn vẫn cần thiết, coi như hắn không đến thì nàng cũng sẽ tìm hắn để từ giã.
“Gọi ta Khuynh Thành là được rồi, vậy về sau ta liền gọi cô nương là Huyết Đại được không?” Huyết Đại cô nương, Huyết Đại cô nương kêu như vậy lại có cảm giác quá mức lạnh nhạt, mà hắn không muốn có cảm giác lạnh nhạt với nàng, hắn muốn nỗ lực kéo gần khoảng cách giữa họ để cho mình trở thành sự ngoại lệ duy nhất bên người nàng.
“Tốt.” Hết tách trà, nàng vĩnh viễn đều là bộ dáng này, dùng câu văn đơn giản nhất để trả lời cho vấn đề phức tạp nhất, đặc biệt là đối với người xa lại, có thể sử dụng một chữ tỏ rõ ý nghĩa trong lời nói, nàng tuyệt đối sẽ không dùng hai chữ, mà ở trong mắt nàng, trừ bốn người Mân Côi ra thì những thứ khác đều bị nàng xếp vào hàng ngũ người xa lạ.
“Huyết Đại, là như vậy, trước mắt ta cũng có chút chuyện cần xử lý, cũng không dễ dàng mang theo nó, ta có thể tạm thời gửi ở chỗ cô nương được không?” Hắn chỉ vào con tiểu hồ ly đang nằm trong vòng tay hắn, trưng ra vẻ mặt thành khẩn nhìn nàng, hắn không thể nói thẳng cho nàng biết nếu không nàng chắc chắn sẽ không tiếp nhận.
Huyết Đại vừa định cự tuyệt, lại bị Dạ Khuynh Thành giành mở miệng trước, nhìn bộ dáng của Huyết Đại cũng biết là nàng đang muốn cự tuyệt, mà hắn không thể để cho nàng cơ hội để cự tuyệt hắn, lúc này mới giành lên tiếng trước nàng. “Cô nương hãy yên tâm đi, ta chỉ có chút việc gấp cần phải tạm thời rời đi, mấy ngày nữa sẽ gặp lại, chờ ta xử lý tốt mọi chuyện liền trở lại đón nó, chỉ quấy rầy cô nương chút ít ngày là đủ.”
Huyết Đại suy tính đến nếu mang theo một Tiểu Mao Cầu tất sẽ có chỗ bất tiện, vốn muốn cự tuyệt nhưng nghe thấy đối phương nói như vậy nàng liền trầm tư một chút, hắn không chỉ có ân cứu mạng đối với nàng, hơn nữa còn tận tâm tận lực chăm sóc một người xa lạ như nàng trong mấy ngày, mà vẻ mặt hắn lúc này cũng không giống như là đang nói dối, nhìn qua giống như thật sự có việc gấp cần phải làm, lại suy tính đến chỉ có mấy ngày mà thôi, lúc này mới hơi gật đầu đồng ý, coi như là đang báo ân thôi.
Đáng thương cho một mảnh dụng tâm lương khổ của Dạ Khuynh Thành, mặc dù cuối cùng không có bị cự tuyệt, nhưng khi đặt trong mắt người kia thì lại bị xem như là một gánh nặng, mà thấy sự do dự của nàng hắn vẫn nhất quyết cố ý đặt nó ở bên người nàng, bởi vì hắn còn chưa có tìm ra lý do hợp lý để đồng hành bên cạnh nàng, lại không thể quá mức gấp gáp nên chỉ có thể từng bước từng bước dần dần tiến đến, nếu không nhất định sẽ làm cho nàng đối với mình sinh ra chán ghét, như vậy hắn cũng sẽ bị đánh vào trong vô tận hắc ám, chỉ có biện pháp này mới có thể làm cho hắn an tâm.
Huyết Đại nhận lấy Tiểu Mao Cầu trong tay hắn, ôm nó ở trong ngực, thấy tình cảnh này, cả khuôn mặt của Dạ Khuynh Thành cũng có chút tối đi, hắn đột nhiên cảm thấy hối hận, không nên giao nó cho nàng, thừa dịp Huyết Đại không có chú ý, hắn liền ác ngoan trợn mắt nhìn tiểu hồ ly một cái, trong mắt là ý tứ cảnh cáo nồng đậm, mà tiểu hồ ly khi bị vị chủ tủ phúc hắn nhà nó trừng thì lại không dám nhìn thẳng, đáng thương cho nó cũng không biết chủ tử tại sao lại dùng ánh mắt nguy hiểm này để nhìn nó, rụt cái đầu nhỏ của mình vào trong ngực của Huyết Đại để tránh đi, không ngờ cử động này của nó càng làm cho sắc mặt của Dạ Khuynh Thành khó coi đến cực điểm, nguy hiểm híp mắt, đang muốn âm thầm ra tay dạy dỗ nó một trận thì Huyết Đại lại vừa đúng lúc quay lại nhìn hắn.
"Vậy cứ như vậy đi, ta trước giúp huynh chăm sóc Tiểu Mao Cầu này mấy ngày, chờ ngươi làm xong việc hãy tới tìm ta, ta lại trả nó cho ngươi." Nàng không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa, phải gấp rút lên đường mới được.
"Được, vậy thì cám ơn cô nương,khiến cô nương cảm thấy bất tiện vì phải mang theo nó, mong cô nương thông cảm!”Coi như nó may mắn, lần tới xem nó làm sao có thể tránh khỏi, bây giờ liền tạm thời tha cho nó- một lần.
"Không khách khí, ta còn có chuyện, đi trước." Khách khí hướng hắn gật đầu một cái, cũng không đợi đối phương trả lời liền ôm tiểu hồ ly đi ra khỏi phòng, hướng bên ngoài khách sạn đi tới.
Sau khi rời khỏi khách sạn nàng liến hướng tới Ma Vực chi sâm đi tới, mà trong ngực nàng, giờ phút này chỉ có một con Tiểu Miêu lông vo tròn đang mở cặp mắt nhỏ nhắn mà có hồn nhìn chằm chằm nàng, ai, mới vừa rồi nếu không phải là nàng mở miệng nói chuyện nói không chừng mình lại gặp phải dộc thủ của chủ tử.
Lại nói về đám người Thượng Quan Cẩn Nam, trong đội ngũ lại thêm một người quen, đó chính là người “ngẫu nhiên” gặp được ở trên đường, hơn nữa còn là người mà muốn bỏ rơi cũng không được, Ôn Uyển Nhi .
"Ta nói Uyển Nhi tỷ tỷ, ngươi không ở nhà ngây ngô cho tốt, không có việc gì tới nơi này xem náo nhiệt gì à? Trước mặt chính là Ma Vực chi sâm rồi, cũng đừng trách ta không cảnh báo trước, đến lúc đó ca ca là phải bảo vệ ta , một mình ngươi có thể gặp nguy hiểm." Thật vất vả ca ca mới từ hôn với người ngu ngốc kia, hôm nay lại cùng Ôn Uyển Nhi đính hôn, chuyện này khiến cho nàng vẫn không thoải mái, ca ca là người của nàng, không ai được phép đến giành.
Ôn Uyển Nhi nghe nàng nói như vậy, nội tâm cũng hết sức mất hứng, nàng lần này là cố ý đi theo phía sau bọn họ tới, đợi thời cơ thích hợp nàng mới nhảy ra diễn cảnh ngẫu nhiên gặp phải, mục đích đúng là vì nhân cơ hội này đến gần Thượng Quan Cẩn Nam, tốt nhất là mượn cơ hội này để bồi dưỡng tình cảm một chút, nàng cũng biết họ sẽ đi qua Ma Vực chi sâm, cũng đã nghe nói bên trong có rất nhiều ma vật, nhưng nàng không chút nào sợ hãi, không chỉ có không sợ hãi còn hết sức mong đợi, bởi vì nàng muốn lợi dụng Ma Vực chi sâm khiến Thượng Quan Cẩn Nam diễn một vở anh hùng cứu mỹ nhân lãng mạn.
Nhưng hôm nay lại nghe thấy Thượng Quan Cẩn Du nói như vậy khiến nàng không khỏi nổi giận trong bụng, nhưng lại bị nàng cố gắng nén lại,cho dù nàng có tức giận như thế nào cũng không thể ở phát tác ở trước mặt Thượng Quan công tử, cứ như vậy kế hoạch của nàng sẽ bị mình phá hư, nàng nhất định phải chú trọng hình tượng của mình mới được, cũng không thể bởi vì cái nha đầu Thượng Quan Cẩn Du này mà làm hư chuyện tốt của mình.
Vừa nghĩ như thế, lo lắng trên mặt cũng quét sạch, cố làm mặt uất ức nhìn Thượng Quan Cẩn Nam, lúc này mới vừa nói vừa khóc hỏi: "Uyển Nhi là vị hôn thê của Thượng Quan công tử, tính thế nào là một người đây? Uyển Nhi cũng biết, Thượng Quan công tử nhất định sẽ không bỏ lại Uyển Nhi mặc kệ đúng không?" Bộ dáng đáng thương thật đúng là vừa thấy đã thương đâu, mà bộ dáng đáng thương này của nàng lại không khiến Thượng Quan Cẩn Nam để mắt tới, ngược lại khiến cho hắn không vui cau mày.
Thượng Quan Cẩn Du nghe nàng nói như vậy liền giận đến cắn răng nghiến lợi, ở trong lòng mắng to con hồ ly không biết xấu hổ này lại dám không biết xấu hổ chạy tới giành ca ca với mình, nhất thời tức giận mắng to: "Thật không biết xấu hổ, đi theo phía sau cái mông của anh ta cũng không nói gì ngươi nhưng hôm nay ngươi còn dám không biết thẹn noi ra lời nói vô liêm sỉ như vậy , vị hôn thê thì thế nào? Còn chưa có thành thân nên cái gì cũng đều không phải , chẳng lẽ ngươi quên kết quả của cái bao cỏ muội muội kia của ngươi sao? Chẳng lẽ còn không đủ để lấy ra làm vết xe đổ của ngươi sao?" Ca ca là của nàng, đám nử tử không biết xấu hổ kia hãy cút sang một bên đi.
Khi Thượng Quan Cẩn Nam nghe thấy nàng nói mấy chữ bao cỏ muội muội thì trong lòng không thể ức chế được nóng lên , hai quả đấm cũng bất giác nắm chặt, vẻ mặt cũng có cái gì đó không đúng, mà hai người đang cãi nhau thì lại căn bản không thể phát hiện ra những khác thường này, vẫn như cũ ở đó ngươi một câu ta một lời minh cơ ám phúng đối phương, giống như là cây kim chống lại râu không ai nhường ai
"Đủ rồi! Hai người các ngươi náo đủ chưa? Nếu muốn tiếp tục cãi nhau thì đều trở về cho ta, đừng ở chỗ này làm mất mặt!" Một là muội muội của hắn, một còn là vị hôn thê của mình, đồng nhất chính là hai người đều đang ở trên đường cái không chú ý hình tượng mà cãi nhau, nơi nào còn có phong phạm của đại gia khuê tú, quả thực là không có hình tượng chút nào .
Hai người vẫn xem không vừa mắt lẫn nhau lúc này mới ngừng lại, Ôn Uyển Nhi thì đỏ mặt cúi đầu xuống, thật ra là vì bản thân mình thật sự không thể nhịn được trước những lời nói ác độc của tiện nhân Thượng Quan Cẩn Du nên mới để lộ ra vẻ mặt hung ác của mình, mà Thượng Quan Cẩn Du cũng không phục im lặng, lại không dám nói thêm một câu, nhưng thái độ cũng là hận không thể đem Ôn Uyển Nhi không biết xấu hổ kia xé nát, ở một phương diện nào đó thì nàng không sánh bằng Ôn Uyển Nhi , người ta ít nhất hiểu được biết che giấu mà nàng lại là ngay cả che giấu cũng sẽ không làm.
Mọi người bên tai rốt cuộc có thể yên tĩnh lại, lúc này mới lại lên tinh thần tiến lên phía trước , mà Thượng Quan Cẩn Nam cũng cực kỳ không vui nhìn hai người họ một cái, lúc này mới sải bước đi về phía trước, không đi để ý tới hai người sau lưng nữa, Thượng Quan Cẩn Du thấy ca ca mình đã đi xa, lúc này mới khinh thường liếc Ôn Uyển Nhi một cái, vội vàng đuổi theo Thượng Quan Cẩn Nam, mặt Ôn Uyển Nhi đầy lo lắng đi theo.
Lại đi một lúc lâu, cuối cùng đã tới Ma Vực chi sâm, tất cả mọi người dừng ở lối vào, chờ người phía sau đến đông đủ sau đó mới đi vào chung, dù sao nơi này cũng bị người truyền đi quá kinh khủng, nói là người đi vào không có một người nào có thể còn sống đi ra, vì lý do an toàn nên quyết định chờ đầy đủ mọi người rồi mới xông vào liền tương đối an toàn.
Mặc Thanh Vân cùng Đông Phương Ngưng cũng trong đó, chỉ thấy trời nắng chan chan, bọn họ đều mồ hôi đầm đìa, Đông Phương Ngưng tìm một khối đá sạch sẽ để Mặc Thanh Vân ngồi xuống, lấy nước mang bên mình đưa tới trước mặt hắn, nói: "Nghỉ ngơi trước đã, uống nước thôi." Dù sao cũng cần phải đợi đến khi mọi người đến đông đủ mới đi vào, còn không bằng ngồi xuống trước nghỉ ngơi một chút.
Mặc Thanh Vân liếc nhìn nàng một cái sau đó liền nhận lấy bình nước trong tay nàng, uống hai ngụm liền trả lại cho nàng, Đông Phương Ngưng nhận lấy bình nước, đắp kín nắp lại sau đó thả về chỗ cũ, sau đó lại lấy ra một túi nước khác, mở ra uống , thời tiết nắng gắt như thế này thật đúng là làm cho người ta chịu không nổi, thật sự là quá nóng, làm cho người ta miệng đắng lưỡi khô , làm sao có thể chậm trễ việc bổ sung nước được, hoàn hảo nàng chuẩn bị đầy đủ, mang nhiều nước, lúc này mới không đến nỗi khó chịu.
“Ân, đa tạ công tử tốt bụng cứu giúp, Huyết Đại còn có chuyện quan trọng trong người, cũng không tiếp tục làm phiền nữa.” Quấy rầy hắn lâu như vậy, nói tiếng cám ơn vẫn cần thiết, coi như hắn không đến thì nàng cũng sẽ tìm hắn để từ giã.
“Gọi ta Khuynh Thành là được rồi, vậy về sau ta liền gọi cô nương là Huyết Đại được không?” Huyết Đại cô nương, Huyết Đại cô nương kêu như vậy lại có cảm giác quá mức lạnh nhạt, mà hắn không muốn có cảm giác lạnh nhạt với nàng, hắn muốn nỗ lực kéo gần khoảng cách giữa họ để cho mình trở thành sự ngoại lệ duy nhất bên người nàng.
“Tốt.” Hết tách trà, nàng vĩnh viễn đều là bộ dáng này, dùng câu văn đơn giản nhất để trả lời cho vấn đề phức tạp nhất, đặc biệt là đối với người xa lại, có thể sử dụng một chữ tỏ rõ ý nghĩa trong lời nói, nàng tuyệt đối sẽ không dùng hai chữ, mà ở trong mắt nàng, trừ bốn người Mân Côi ra thì những thứ khác đều bị nàng xếp vào hàng ngũ người xa lạ.
“Huyết Đại, là như vậy, trước mắt ta cũng có chút chuyện cần xử lý, cũng không dễ dàng mang theo nó, ta có thể tạm thời gửi ở chỗ cô nương được không?” Hắn chỉ vào con tiểu hồ ly đang nằm trong vòng tay hắn, trưng ra vẻ mặt thành khẩn nhìn nàng, hắn không thể nói thẳng cho nàng biết nếu không nàng chắc chắn sẽ không tiếp nhận.
Huyết Đại vừa định cự tuyệt, lại bị Dạ Khuynh Thành giành mở miệng trước, nhìn bộ dáng của Huyết Đại cũng biết là nàng đang muốn cự tuyệt, mà hắn không thể để cho nàng cơ hội để cự tuyệt hắn, lúc này mới giành lên tiếng trước nàng. “Cô nương hãy yên tâm đi, ta chỉ có chút việc gấp cần phải tạm thời rời đi, mấy ngày nữa sẽ gặp lại, chờ ta xử lý tốt mọi chuyện liền trở lại đón nó, chỉ quấy rầy cô nương chút ít ngày là đủ.”
Huyết Đại suy tính đến nếu mang theo một Tiểu Mao Cầu tất sẽ có chỗ bất tiện, vốn muốn cự tuyệt nhưng nghe thấy đối phương nói như vậy nàng liền trầm tư một chút, hắn không chỉ có ân cứu mạng đối với nàng, hơn nữa còn tận tâm tận lực chăm sóc một người xa lạ như nàng trong mấy ngày, mà vẻ mặt hắn lúc này cũng không giống như là đang nói dối, nhìn qua giống như thật sự có việc gấp cần phải làm, lại suy tính đến chỉ có mấy ngày mà thôi, lúc này mới hơi gật đầu đồng ý, coi như là đang báo ân thôi.
Đáng thương cho một mảnh dụng tâm lương khổ của Dạ Khuynh Thành, mặc dù cuối cùng không có bị cự tuyệt, nhưng khi đặt trong mắt người kia thì lại bị xem như là một gánh nặng, mà thấy sự do dự của nàng hắn vẫn nhất quyết cố ý đặt nó ở bên người nàng, bởi vì hắn còn chưa có tìm ra lý do hợp lý để đồng hành bên cạnh nàng, lại không thể quá mức gấp gáp nên chỉ có thể từng bước từng bước dần dần tiến đến, nếu không nhất định sẽ làm cho nàng đối với mình sinh ra chán ghét, như vậy hắn cũng sẽ bị đánh vào trong vô tận hắc ám, chỉ có biện pháp này mới có thể làm cho hắn an tâm.
Huyết Đại nhận lấy Tiểu Mao Cầu trong tay hắn, ôm nó ở trong ngực, thấy tình cảnh này, cả khuôn mặt của Dạ Khuynh Thành cũng có chút tối đi, hắn đột nhiên cảm thấy hối hận, không nên giao nó cho nàng, thừa dịp Huyết Đại không có chú ý, hắn liền ác ngoan trợn mắt nhìn tiểu hồ ly một cái, trong mắt là ý tứ cảnh cáo nồng đậm, mà tiểu hồ ly khi bị vị chủ tủ phúc hắn nhà nó trừng thì lại không dám nhìn thẳng, đáng thương cho nó cũng không biết chủ tử tại sao lại dùng ánh mắt nguy hiểm này để nhìn nó, rụt cái đầu nhỏ của mình vào trong ngực của Huyết Đại để tránh đi, không ngờ cử động này của nó càng làm cho sắc mặt của Dạ Khuynh Thành khó coi đến cực điểm, nguy hiểm híp mắt, đang muốn âm thầm ra tay dạy dỗ nó một trận thì Huyết Đại lại vừa đúng lúc quay lại nhìn hắn.
"Vậy cứ như vậy đi, ta trước giúp huynh chăm sóc Tiểu Mao Cầu này mấy ngày, chờ ngươi làm xong việc hãy tới tìm ta, ta lại trả nó cho ngươi." Nàng không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa, phải gấp rút lên đường mới được.
"Được, vậy thì cám ơn cô nương,khiến cô nương cảm thấy bất tiện vì phải mang theo nó, mong cô nương thông cảm!”Coi như nó may mắn, lần tới xem nó làm sao có thể tránh khỏi, bây giờ liền tạm thời tha cho nó- một lần.
"Không khách khí, ta còn có chuyện, đi trước." Khách khí hướng hắn gật đầu một cái, cũng không đợi đối phương trả lời liền ôm tiểu hồ ly đi ra khỏi phòng, hướng bên ngoài khách sạn đi tới.
Sau khi rời khỏi khách sạn nàng liến hướng tới Ma Vực chi sâm đi tới, mà trong ngực nàng, giờ phút này chỉ có một con Tiểu Miêu lông vo tròn đang mở cặp mắt nhỏ nhắn mà có hồn nhìn chằm chằm nàng, ai, mới vừa rồi nếu không phải là nàng mở miệng nói chuyện nói không chừng mình lại gặp phải dộc thủ của chủ tử.
Lại nói về đám người Thượng Quan Cẩn Nam, trong đội ngũ lại thêm một người quen, đó chính là người “ngẫu nhiên” gặp được ở trên đường, hơn nữa còn là người mà muốn bỏ rơi cũng không được, Ôn Uyển Nhi .
"Ta nói Uyển Nhi tỷ tỷ, ngươi không ở nhà ngây ngô cho tốt, không có việc gì tới nơi này xem náo nhiệt gì à? Trước mặt chính là Ma Vực chi sâm rồi, cũng đừng trách ta không cảnh báo trước, đến lúc đó ca ca là phải bảo vệ ta , một mình ngươi có thể gặp nguy hiểm." Thật vất vả ca ca mới từ hôn với người ngu ngốc kia, hôm nay lại cùng Ôn Uyển Nhi đính hôn, chuyện này khiến cho nàng vẫn không thoải mái, ca ca là người của nàng, không ai được phép đến giành.
Ôn Uyển Nhi nghe nàng nói như vậy, nội tâm cũng hết sức mất hứng, nàng lần này là cố ý đi theo phía sau bọn họ tới, đợi thời cơ thích hợp nàng mới nhảy ra diễn cảnh ngẫu nhiên gặp phải, mục đích đúng là vì nhân cơ hội này đến gần Thượng Quan Cẩn Nam, tốt nhất là mượn cơ hội này để bồi dưỡng tình cảm một chút, nàng cũng biết họ sẽ đi qua Ma Vực chi sâm, cũng đã nghe nói bên trong có rất nhiều ma vật, nhưng nàng không chút nào sợ hãi, không chỉ có không sợ hãi còn hết sức mong đợi, bởi vì nàng muốn lợi dụng Ma Vực chi sâm khiến Thượng Quan Cẩn Nam diễn một vở anh hùng cứu mỹ nhân lãng mạn.
Nhưng hôm nay lại nghe thấy Thượng Quan Cẩn Du nói như vậy khiến nàng không khỏi nổi giận trong bụng, nhưng lại bị nàng cố gắng nén lại,cho dù nàng có tức giận như thế nào cũng không thể ở phát tác ở trước mặt Thượng Quan công tử, cứ như vậy kế hoạch của nàng sẽ bị mình phá hư, nàng nhất định phải chú trọng hình tượng của mình mới được, cũng không thể bởi vì cái nha đầu Thượng Quan Cẩn Du này mà làm hư chuyện tốt của mình.
Vừa nghĩ như thế, lo lắng trên mặt cũng quét sạch, cố làm mặt uất ức nhìn Thượng Quan Cẩn Nam, lúc này mới vừa nói vừa khóc hỏi: "Uyển Nhi là vị hôn thê của Thượng Quan công tử, tính thế nào là một người đây? Uyển Nhi cũng biết, Thượng Quan công tử nhất định sẽ không bỏ lại Uyển Nhi mặc kệ đúng không?" Bộ dáng đáng thương thật đúng là vừa thấy đã thương đâu, mà bộ dáng đáng thương này của nàng lại không khiến Thượng Quan Cẩn Nam để mắt tới, ngược lại khiến cho hắn không vui cau mày.
Thượng Quan Cẩn Du nghe nàng nói như vậy liền giận đến cắn răng nghiến lợi, ở trong lòng mắng to con hồ ly không biết xấu hổ này lại dám không biết xấu hổ chạy tới giành ca ca với mình, nhất thời tức giận mắng to: "Thật không biết xấu hổ, đi theo phía sau cái mông của anh ta cũng không nói gì ngươi nhưng hôm nay ngươi còn dám không biết thẹn noi ra lời nói vô liêm sỉ như vậy , vị hôn thê thì thế nào? Còn chưa có thành thân nên cái gì cũng đều không phải , chẳng lẽ ngươi quên kết quả của cái bao cỏ muội muội kia của ngươi sao? Chẳng lẽ còn không đủ để lấy ra làm vết xe đổ của ngươi sao?" Ca ca là của nàng, đám nử tử không biết xấu hổ kia hãy cút sang một bên đi.
Khi Thượng Quan Cẩn Nam nghe thấy nàng nói mấy chữ bao cỏ muội muội thì trong lòng không thể ức chế được nóng lên , hai quả đấm cũng bất giác nắm chặt, vẻ mặt cũng có cái gì đó không đúng, mà hai người đang cãi nhau thì lại căn bản không thể phát hiện ra những khác thường này, vẫn như cũ ở đó ngươi một câu ta một lời minh cơ ám phúng đối phương, giống như là cây kim chống lại râu không ai nhường ai
"Đủ rồi! Hai người các ngươi náo đủ chưa? Nếu muốn tiếp tục cãi nhau thì đều trở về cho ta, đừng ở chỗ này làm mất mặt!" Một là muội muội của hắn, một còn là vị hôn thê của mình, đồng nhất chính là hai người đều đang ở trên đường cái không chú ý hình tượng mà cãi nhau, nơi nào còn có phong phạm của đại gia khuê tú, quả thực là không có hình tượng chút nào .
Hai người vẫn xem không vừa mắt lẫn nhau lúc này mới ngừng lại, Ôn Uyển Nhi thì đỏ mặt cúi đầu xuống, thật ra là vì bản thân mình thật sự không thể nhịn được trước những lời nói ác độc của tiện nhân Thượng Quan Cẩn Du nên mới để lộ ra vẻ mặt hung ác của mình, mà Thượng Quan Cẩn Du cũng không phục im lặng, lại không dám nói thêm một câu, nhưng thái độ cũng là hận không thể đem Ôn Uyển Nhi không biết xấu hổ kia xé nát, ở một phương diện nào đó thì nàng không sánh bằng Ôn Uyển Nhi , người ta ít nhất hiểu được biết che giấu mà nàng lại là ngay cả che giấu cũng sẽ không làm.
Mọi người bên tai rốt cuộc có thể yên tĩnh lại, lúc này mới lại lên tinh thần tiến lên phía trước , mà Thượng Quan Cẩn Nam cũng cực kỳ không vui nhìn hai người họ một cái, lúc này mới sải bước đi về phía trước, không đi để ý tới hai người sau lưng nữa, Thượng Quan Cẩn Du thấy ca ca mình đã đi xa, lúc này mới khinh thường liếc Ôn Uyển Nhi một cái, vội vàng đuổi theo Thượng Quan Cẩn Nam, mặt Ôn Uyển Nhi đầy lo lắng đi theo.
Lại đi một lúc lâu, cuối cùng đã tới Ma Vực chi sâm, tất cả mọi người dừng ở lối vào, chờ người phía sau đến đông đủ sau đó mới đi vào chung, dù sao nơi này cũng bị người truyền đi quá kinh khủng, nói là người đi vào không có một người nào có thể còn sống đi ra, vì lý do an toàn nên quyết định chờ đầy đủ mọi người rồi mới xông vào liền tương đối an toàn.
Mặc Thanh Vân cùng Đông Phương Ngưng cũng trong đó, chỉ thấy trời nắng chan chan, bọn họ đều mồ hôi đầm đìa, Đông Phương Ngưng tìm một khối đá sạch sẽ để Mặc Thanh Vân ngồi xuống, lấy nước mang bên mình đưa tới trước mặt hắn, nói: "Nghỉ ngơi trước đã, uống nước thôi." Dù sao cũng cần phải đợi đến khi mọi người đến đông đủ mới đi vào, còn không bằng ngồi xuống trước nghỉ ngơi một chút.
Mặc Thanh Vân liếc nhìn nàng một cái sau đó liền nhận lấy bình nước trong tay nàng, uống hai ngụm liền trả lại cho nàng, Đông Phương Ngưng nhận lấy bình nước, đắp kín nắp lại sau đó thả về chỗ cũ, sau đó lại lấy ra một túi nước khác, mở ra uống , thời tiết nắng gắt như thế này thật đúng là làm cho người ta chịu không nổi, thật sự là quá nóng, làm cho người ta miệng đắng lưỡi khô , làm sao có thể chậm trễ việc bổ sung nước được, hoàn hảo nàng chuẩn bị đầy đủ, mang nhiều nước, lúc này mới không đến nỗi khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.