Vương Gia Yêu Nghiệt Vương Phi Vô Lương
Chương 97: Cửu hoàng phi tuyệt sắc khuynh thành
Mùa Xuân Của Kẹo Đường
09/01/2016
Sau khi Tuyết Đại ngồi dậy thì mờ mịt đánh giá chung quanh một phen, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Ta đang ở đâu đây?"
Nam nhân nhìn nàng rồi đáp: "Nàng hiện đang ở Lan quốc, nơi này là chỗ ở của ta."
Nàng hẳn là nên biết rõ mới đúng, nhưng nhìn vẻ mặt của nàng hiện giờ căn bản không giống như với người đã biết rõ sự tình, chẳng lẽ là hắn đã đoán sai sao?
"Lan quốc? Nơi này là chỗ ở của ngươi, vậy ngươi là ai?"
Vẻ mặt nữ tử mê mang, ngây ngốc hỏi nam nhân trước mặt.
"Tuyết Nhi, nàng..... nàng không biết ta sao?"
Đây là có chuyện gì? Nếu như hắn không tính sai thì mấy ngày nay nàng ngủ say hẳn là đã nhớ ra ký ức kiếp trước rồi mới phải.
Vốn là Phục Ma cầm hiện thế đã nói lên nàng cũng sắp thức tỉnh, nhưng bây giờ nàng không những không hề nhớ lại chuyện kiếp trước mà còn quên sạch luôn mọi chuyện của kiếp này, rốt cuộc là trong giấc ngủ của nàng đã xảy ra chuyện gì rồi?
"Ta nên biết ngươi sao?"
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tổng kết được một câu này.
Lần này thì Mặc Thanh Vân thật sự trợn tròn mắt, hắn không biết tại sao lại xảy ra chuyện này, vốn còn lo sợ sau khi nàng tỉnh lại sẽ không muốn nhìn thấy hắn nữa, chính mình nên làm thế nào để cứu vãn lại những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, lại không hề nghĩ sẽ gặp phải hoàn cảnh này.
Nhưng nghĩ lại, bây giờ Tuyết Nhi mất trí nhớ, vậy không phải là rất có lợi đối với hắn hay sao? Hắn đang lo lắng làm thế nào để khiến nàng vứt bỏ hiềm khích kiếp trước mà tiếp nhận hắn, hiện giờ lại phát sinh một màn bất ngờ này, với hắn không phải là một cơ hội ngàn vàng thì là gì?
Không phải hắn không hoài nghi nàng giả mất trí nhớ, mà là hắn có lòng tin, với tính cách của Tuyết Đại chắc chắn sẽ không làm ra chuyện giả bộ mất trí nhớ vớ vẩn này. (...a chắc chứ )
Giả như nàng thật sự nhớ được chuyện kiếp trước, chỉ sợ sẽ không ngần ngại rút kiếm ra đâm hắn, chứ không thể có chuyện này được? Cho nên hắn lựa chọn tin tưởng, tin tưởng là nàng thật sự mất trí nhớ, chỉ có như vậy hắn mới có cơ hội, không phải sao?
"Tuyết Nhi, nàng đương nhiên phải biết ta, ta là phu quân của nàng, nàng như thế nào có thể quên ta được?"
Vẻ mặt Mặc Thanh Vân đầy bi thương nói, thần sắc thống khổ rất chân thật khiến người khác không tìm được nửa điểm nói dối.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi là phu quân của ta, vậy ta đây chẳng phải đã lập gia đình rồi hả?"
Tuyết Đại cũng không có hoài nghi, chỉ là có chút không tin chính mình là gái đã có chồng.
Thần sắc Mặc Thanh Vân ôn nhu nhìn nàng chăm chú, sau đó nhẹ nhàng cầm tay nàng, ôn nhu nói: "Ừ, ta và nàng từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, vào nửa năm trước nàng đã gả cho ta, hiện tại là thê tử của ta." (....ấn tượng của ta vs a này đã tụt dốc k phanh OTL)
Tuyết Đại nhíu mày, vẻ mặt bất mãn nói: "Ta còn nhỏ như vậy, như thế nào đã lập gia đình? Mà hiện tại ta cũng không nhớ rõ ngươi, vậy làm sao đây?"
Mặc Thanh Vân thấy dáng vẻ này của nàng, chỉ cảm thấy thập phần đáng yêu, hắn đã lâu rồi không nhìn thấy nàng như thế này, từ khi nàng gặp được người kia liền không còn làm nũng trước mặt hắn nữa, loại cảm giác này khiến hắn thật hoài niệm, nếu như nàng vẫn mãi như thế này thì tốt biết bao?
"Đứa ngốc, tuy nàng không nhớ rõ ta nhưng ta vẫn nhớ rõ nàng, ta vẫn sẽ bảo vệ nàng, nàng chỉ cần vui vẻ ở bên cạnh ta, ta sẽ sủng nàng cả đời, nàng muốn gì ta cũng sẽ lấy cho nàng, được chứ?"
Điểm nhẹ chóp mũi của nàng, vẻ mặt nam tử ôn nhu nhìn nàng, sau đó kéo nàng ôm vào lòng, ôn nhu nói ra lời hứa hẹn với nàng.
Nữ tử bị hắn ôm vào lòng cũng không vùng vẫy, vẻ mặt nhu thuận rúc vào lòng hắnmột hồi lâu sau nàng mới ngẩng đầu lên nói: " Nhưng như vậy là không công bằng với ngươi nha, ngươi sủng ta như vậy nhưng ta lại không nhớ ngươi."
Nam tử nghe vậy không vội trả lời, chỉ là khẽ cúi đầu hôn một cái lên trán nàng, tiếp thep là càng ôm nàng chặt hơn.
"Đứa ngốc, ta nguyện ý."
Ta nguyện ý, rõ ràng là ba chữ rất đơn giản, lại ẩn chứa nhiều tình nồng mật ý. Lại hàm chứa bao nhiêu cảm tình không thể nói rõ ở bên trong?
Thần sắc nữ tử bỗng tối sầm, trong nháy mắt lại quay về bộ dáng ngây ngốc, một màn này cũng chỉ xảy ra trong vài giây, lại thêm nữ tử đang vùi đầu trong lòng hắn nên nam tử kia không có phát hiện ra.
Nếu như bị hắn phát hiện thì lấy sự thông minh của hắn nhất định sẽ hoài nghi.
"Chủ nhân." Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Kỳ Lân.
"Tuyết Nhi, thân thể nàng vẫn còn suy yếu, trước nghỉ ngơi một chút, ta đi rồi sẽ trở lại."
Nam tử nói xong liền cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng.
Nữ tử thuận theo gật gật đầu, nói: "Ừ, ngươi đi đi."
Nam tử nghe vậy liền nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống, chỉnh lại quần áo của nàng rồi mới đứng lên, lại ấn lên trán nàng một nụ hôn.
"Chờ ta trở về."
Sau khi nói xong liền bước ra ngoài cửa, nhìn thấy Kỳ Lân đang chờ ở đó.
"Đi thư phòng."
Kỳ Lân vốn muốn nói gì lại bị Mặc Thanh Vân mặt không biến sắc cắt ngang.
Hai người trước sau đến thư phòng, Kỳ Lân thuận tay đóng cửa lại.
"Chủ nhân có chuyện gì muốn phân phó Kỳ Lân sao?"
Là chủ tớ mấy vạn năm, tuy hắn không nhìn thấu con người của người trước mắt nhưng là vẫn có chút hiểu biết, chủ nhân thận trọng gọi hắn dến thư phòng nhất định là có chuyện quan trọng.
"Truyền lệnh xuống, nói Tuyết Nhi là Cửu hoàng phi của ta, để cho bọn hạ nhân chú ý một chút, ngàn vạn lần không được nói lỡ miệng trước mặt nàng, nếu không thì cắt lưỡi đuổi ra khỏi phủ."
Những lời này của hắn khiến Kỳ Lân như lọt vào sương mù, hiện hắn biết rõ người kia là Tiểu chủ tử, nhưng thế nào bây giờ lại thành Cửu hoàng phi của chủ nhân rồi hả? Với lại tiểu chủ nhân đồng ý sao?
Tiểu chủ tử hôn mê vài ngày chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Hay là chính mình đã bỏ lỡ gì rồi?
"Tiểu chủ nhân nàng...."
Quả nhiên hắn đúng là nhanh mồm, biết rõ không nên hỏi nhưng vẫn không nhịn được tò mò, lần này chọc chủ nhân mất hứng, nên làm thế nào mới tốt đây? Đúng là lòng hiếu kỳ hại chết con mèo mà.
"Bắt đầu từ lúc nào thì ngươi đã không còn biết quản cái mồm của mình rồi hả? Nếu không biết thì để bản tôn giúp ngươi nhé? Thích cắt lưỡi hay độc câm?" (đáng sợ quớ =.=)
Nam nhân lạnh lùng nhìn Kỳ Lân, phán một câu như thể đó là chuyện rất bình thường, dọa Kỳ Lân sợ mất mật, khẩn trương cúi đầu nhận sai.
"Chủ nhân, Kỳ Lân biết sai rồi, không dám tái phạm nữa, thỉnh chủ nhân bỏ qua cho Kỳ Lân lần này."
Tuy hắn biết có giải thích cũng chưa chắc hữu dụng, nhưng nếu không giải thích thì nhất định phải chết, không bằng cố gắng nhận sai may ra vẫn bảo toàn được mạng nhỏ.
"Nếu như có lần sau thì cái mồm này của ngươi cũng không cần phải giữ lại nữa đâu."
Ah? Chủ nhân như thế nào lại dễ nói chuyện như vậy? Vốn hắn còn tưởng sẽ phải chịu chút trừng phạt, lại không nghĩ chủ nhân dễ dàng bỏ qua như vậy, này thật khiến hắn có chút kinh hỉ.
Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của chủ nhân, hắn rốt cuộc minh bạch, không phải là do chủ nhân dễ nói chuyện, chỉ là bây giờ hắn không rảnh xử lý mình mà thôi, không tồi, dính hào quang của tiểu chủ nhân, hắn đã tránh được một kiếp.
Aiii, hắn và tiểu hồ ly cùng hoàn cảnh, đều có một chủ tử thị huyết phúc hắc, đã không được đối đãi như sủng vật thì thôi đi, còn không cẩn thận một chút là mạng nhỏ cũng không còn, cái này người ta hay gọi là gần vua như gần cọp, bây giờ hắn đã thấu hiểu sâu sắc câu nói này rồi. (Kỳ Lân cx dth à nha =))))
Tuyết Đại đang nghỉ ngơi trên giường thì không bao lâu cửa bị mở ra, nàng vẫn nhắm mắt như cũ vì không cần mở mắt nàng cũng biết người đến là ai.
Cửa được mở ra, Mặc Thanh Vân bưng một bát cháo đi vào, thấy Tuyết Đại vẫn đang ngủ liền đến bên giường.
"Tuyết Nhi, tỉnh."
Hắn nhẹ nhàng vỗ mặt Tuyết Đại, nhẹ giọng gọi.
Người trên giường lúc này mới từ từ mở mắt, làm giống như vừa mới tỉnh ngủ, lại còn cố ý lấy tay dụi mắt, một bộ dạng mờ mịt ngây thơ.
"Phu quân, làm sao vậy?"
Vẻ mặt nàng mê man hỏi nam tử bên cạnh, một tiếng phu quân này khiến cho người kia không nhịn được mừng rỡ trong lòng.
"Tuyết Nhi... nàng... vừa gọi ta là gì?"
Hắn thật sự là quá kích động, một tiếng phu quân này của nàng, là hắn nằm mộng cũng không được, lại không ngờ dễ dàng đạt được như vậy, điều này khiến hắn cảm thấy không được chân thực.
Vẻ mặt nữ tử vẫn là mê mang, giống như không hiểu tại sao hắn lại phản ứng như vậy.
"Ta gọi ngươi là phu quân nha, ngươi nói ta là thê tử của ngươi, vậy ta xưng hô như vậy không đúng sao?"
Nam tử bị vẻ mặt đáng yêu của nữ tử chọc cười, vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, mặt đầy ý cười nói: "Đương nhiên là đúng rồi, ta chỉ là cảm thấy rất vui, tới, ăn một chút cháo đi."
Nữ tử không hiểu nhìn hắn một cái, không rõ tại sao hắn lại vui vẻ như vậy, chỉ ngoan ngoãn hé miệng ăn cháo nam nhân đút cho, từ từ nuốt xuống.
Không bao lâu, dưới cái nhìn chăm chú đầy dịu dàng của nam nhân, cô gái cũng ăn xong bát cháo.
Nam nhân lấy ra một cái khắn lụa, lau sạch miệng cho nàng, sau đó để cái bát không lên bàn.
"Phu quân, Tuyết Nhi có thể ra ngoài hít thở không khí không?"
Nữ tử mở to mắt nhìn hắn, trên mặt là biểu tình chờ mong, âm thanh dịu dàng mang theo một chút khẩn cầu.
Nam nhân thỏa mãn nhìn nàng, cười gật đầu đáp ứng: "Đương nhiên là được, nếu Tuyết Nhi muốn ra ngoài hóng mát, ta sẽ đi dạo cùng nàng."
Bây giờ nàng nhu thuận ngoài dự đoán, trước đây chưa từng có, nhìn nàng như vậy, trong tâm hắn đều mềm nhũn, đừng nói là ra ngoài dạo chơi, chính là nàng muốn sao trên trời hắn cũng sẽ hái xuống tặng nàng, chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi.
Người đến người đi trên đường cái, một nữ tử áo trắng tuyệt sắc xuất hiện giữa đám người, mà bên cạnh nàng còn có một nam tử xuất sắc làm bạn. Trước kia nàng đeo khắn che mặt đã đủ khiến đám đông hỗn loạn, hiện giờ bỏ khăn ra, lại thêm một nam nhân cũng tuyệt sắc không kém bên cạnh, quả thật là hấp dẫn 100%.
"Oa, người nọ không phải là Cửu hoàng tử ngốc nghếch sao? Nữ tử bên cạnh hắn là ai?"
Trên đường cái bị chen lấn đến nước cũng không lọt, không biết là người nào hét lên một câu, kết quả là cả con đường cũng bùng nổ.
Tất cả đều nhìn Mặc Thanh Vân chỉ trỏ, nói một người đần độn lại có một khuôn mặt yêu nghiệt như vậy thật là lãng phí, còn nói cô gái kia là ai, tại sao lại đi cùng một người đần độn chứ, thậm chí còn có kẻ không sợ chết tiến lên cầu hôn.
"Tiểu mỹ nhân, ta là Vu Tề, là thế tử Lâm Thân vương, nàng có thể cho ta biết tên và nhà của nàng không? Hôm nào ta sẽ cho người đến quý phủ cầu hôn, để nàng làm Thế tử phi của ta."
Một nam nhân diện mạo bình thường bỗng nhảy ra, ngăn cản trước mặt Tuyết Đại, một bộ dạng nước miếng chảy dòng dòng nhìn chằm chằm Tuyết Đại không rời
Nam nhân nhìn nàng rồi đáp: "Nàng hiện đang ở Lan quốc, nơi này là chỗ ở của ta."
Nàng hẳn là nên biết rõ mới đúng, nhưng nhìn vẻ mặt của nàng hiện giờ căn bản không giống như với người đã biết rõ sự tình, chẳng lẽ là hắn đã đoán sai sao?
"Lan quốc? Nơi này là chỗ ở của ngươi, vậy ngươi là ai?"
Vẻ mặt nữ tử mê mang, ngây ngốc hỏi nam nhân trước mặt.
"Tuyết Nhi, nàng..... nàng không biết ta sao?"
Đây là có chuyện gì? Nếu như hắn không tính sai thì mấy ngày nay nàng ngủ say hẳn là đã nhớ ra ký ức kiếp trước rồi mới phải.
Vốn là Phục Ma cầm hiện thế đã nói lên nàng cũng sắp thức tỉnh, nhưng bây giờ nàng không những không hề nhớ lại chuyện kiếp trước mà còn quên sạch luôn mọi chuyện của kiếp này, rốt cuộc là trong giấc ngủ của nàng đã xảy ra chuyện gì rồi?
"Ta nên biết ngươi sao?"
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tổng kết được một câu này.
Lần này thì Mặc Thanh Vân thật sự trợn tròn mắt, hắn không biết tại sao lại xảy ra chuyện này, vốn còn lo sợ sau khi nàng tỉnh lại sẽ không muốn nhìn thấy hắn nữa, chính mình nên làm thế nào để cứu vãn lại những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, lại không hề nghĩ sẽ gặp phải hoàn cảnh này.
Nhưng nghĩ lại, bây giờ Tuyết Nhi mất trí nhớ, vậy không phải là rất có lợi đối với hắn hay sao? Hắn đang lo lắng làm thế nào để khiến nàng vứt bỏ hiềm khích kiếp trước mà tiếp nhận hắn, hiện giờ lại phát sinh một màn bất ngờ này, với hắn không phải là một cơ hội ngàn vàng thì là gì?
Không phải hắn không hoài nghi nàng giả mất trí nhớ, mà là hắn có lòng tin, với tính cách của Tuyết Đại chắc chắn sẽ không làm ra chuyện giả bộ mất trí nhớ vớ vẩn này. (...a chắc chứ )
Giả như nàng thật sự nhớ được chuyện kiếp trước, chỉ sợ sẽ không ngần ngại rút kiếm ra đâm hắn, chứ không thể có chuyện này được? Cho nên hắn lựa chọn tin tưởng, tin tưởng là nàng thật sự mất trí nhớ, chỉ có như vậy hắn mới có cơ hội, không phải sao?
"Tuyết Nhi, nàng đương nhiên phải biết ta, ta là phu quân của nàng, nàng như thế nào có thể quên ta được?"
Vẻ mặt Mặc Thanh Vân đầy bi thương nói, thần sắc thống khổ rất chân thật khiến người khác không tìm được nửa điểm nói dối.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi là phu quân của ta, vậy ta đây chẳng phải đã lập gia đình rồi hả?"
Tuyết Đại cũng không có hoài nghi, chỉ là có chút không tin chính mình là gái đã có chồng.
Thần sắc Mặc Thanh Vân ôn nhu nhìn nàng chăm chú, sau đó nhẹ nhàng cầm tay nàng, ôn nhu nói: "Ừ, ta và nàng từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, vào nửa năm trước nàng đã gả cho ta, hiện tại là thê tử của ta." (....ấn tượng của ta vs a này đã tụt dốc k phanh OTL)
Tuyết Đại nhíu mày, vẻ mặt bất mãn nói: "Ta còn nhỏ như vậy, như thế nào đã lập gia đình? Mà hiện tại ta cũng không nhớ rõ ngươi, vậy làm sao đây?"
Mặc Thanh Vân thấy dáng vẻ này của nàng, chỉ cảm thấy thập phần đáng yêu, hắn đã lâu rồi không nhìn thấy nàng như thế này, từ khi nàng gặp được người kia liền không còn làm nũng trước mặt hắn nữa, loại cảm giác này khiến hắn thật hoài niệm, nếu như nàng vẫn mãi như thế này thì tốt biết bao?
"Đứa ngốc, tuy nàng không nhớ rõ ta nhưng ta vẫn nhớ rõ nàng, ta vẫn sẽ bảo vệ nàng, nàng chỉ cần vui vẻ ở bên cạnh ta, ta sẽ sủng nàng cả đời, nàng muốn gì ta cũng sẽ lấy cho nàng, được chứ?"
Điểm nhẹ chóp mũi của nàng, vẻ mặt nam tử ôn nhu nhìn nàng, sau đó kéo nàng ôm vào lòng, ôn nhu nói ra lời hứa hẹn với nàng.
Nữ tử bị hắn ôm vào lòng cũng không vùng vẫy, vẻ mặt nhu thuận rúc vào lòng hắnmột hồi lâu sau nàng mới ngẩng đầu lên nói: " Nhưng như vậy là không công bằng với ngươi nha, ngươi sủng ta như vậy nhưng ta lại không nhớ ngươi."
Nam tử nghe vậy không vội trả lời, chỉ là khẽ cúi đầu hôn một cái lên trán nàng, tiếp thep là càng ôm nàng chặt hơn.
"Đứa ngốc, ta nguyện ý."
Ta nguyện ý, rõ ràng là ba chữ rất đơn giản, lại ẩn chứa nhiều tình nồng mật ý. Lại hàm chứa bao nhiêu cảm tình không thể nói rõ ở bên trong?
Thần sắc nữ tử bỗng tối sầm, trong nháy mắt lại quay về bộ dáng ngây ngốc, một màn này cũng chỉ xảy ra trong vài giây, lại thêm nữ tử đang vùi đầu trong lòng hắn nên nam tử kia không có phát hiện ra.
Nếu như bị hắn phát hiện thì lấy sự thông minh của hắn nhất định sẽ hoài nghi.
"Chủ nhân." Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Kỳ Lân.
"Tuyết Nhi, thân thể nàng vẫn còn suy yếu, trước nghỉ ngơi một chút, ta đi rồi sẽ trở lại."
Nam tử nói xong liền cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng.
Nữ tử thuận theo gật gật đầu, nói: "Ừ, ngươi đi đi."
Nam tử nghe vậy liền nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống, chỉnh lại quần áo của nàng rồi mới đứng lên, lại ấn lên trán nàng một nụ hôn.
"Chờ ta trở về."
Sau khi nói xong liền bước ra ngoài cửa, nhìn thấy Kỳ Lân đang chờ ở đó.
"Đi thư phòng."
Kỳ Lân vốn muốn nói gì lại bị Mặc Thanh Vân mặt không biến sắc cắt ngang.
Hai người trước sau đến thư phòng, Kỳ Lân thuận tay đóng cửa lại.
"Chủ nhân có chuyện gì muốn phân phó Kỳ Lân sao?"
Là chủ tớ mấy vạn năm, tuy hắn không nhìn thấu con người của người trước mắt nhưng là vẫn có chút hiểu biết, chủ nhân thận trọng gọi hắn dến thư phòng nhất định là có chuyện quan trọng.
"Truyền lệnh xuống, nói Tuyết Nhi là Cửu hoàng phi của ta, để cho bọn hạ nhân chú ý một chút, ngàn vạn lần không được nói lỡ miệng trước mặt nàng, nếu không thì cắt lưỡi đuổi ra khỏi phủ."
Những lời này của hắn khiến Kỳ Lân như lọt vào sương mù, hiện hắn biết rõ người kia là Tiểu chủ tử, nhưng thế nào bây giờ lại thành Cửu hoàng phi của chủ nhân rồi hả? Với lại tiểu chủ nhân đồng ý sao?
Tiểu chủ tử hôn mê vài ngày chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Hay là chính mình đã bỏ lỡ gì rồi?
"Tiểu chủ nhân nàng...."
Quả nhiên hắn đúng là nhanh mồm, biết rõ không nên hỏi nhưng vẫn không nhịn được tò mò, lần này chọc chủ nhân mất hứng, nên làm thế nào mới tốt đây? Đúng là lòng hiếu kỳ hại chết con mèo mà.
"Bắt đầu từ lúc nào thì ngươi đã không còn biết quản cái mồm của mình rồi hả? Nếu không biết thì để bản tôn giúp ngươi nhé? Thích cắt lưỡi hay độc câm?" (đáng sợ quớ =.=)
Nam nhân lạnh lùng nhìn Kỳ Lân, phán một câu như thể đó là chuyện rất bình thường, dọa Kỳ Lân sợ mất mật, khẩn trương cúi đầu nhận sai.
"Chủ nhân, Kỳ Lân biết sai rồi, không dám tái phạm nữa, thỉnh chủ nhân bỏ qua cho Kỳ Lân lần này."
Tuy hắn biết có giải thích cũng chưa chắc hữu dụng, nhưng nếu không giải thích thì nhất định phải chết, không bằng cố gắng nhận sai may ra vẫn bảo toàn được mạng nhỏ.
"Nếu như có lần sau thì cái mồm này của ngươi cũng không cần phải giữ lại nữa đâu."
Ah? Chủ nhân như thế nào lại dễ nói chuyện như vậy? Vốn hắn còn tưởng sẽ phải chịu chút trừng phạt, lại không nghĩ chủ nhân dễ dàng bỏ qua như vậy, này thật khiến hắn có chút kinh hỉ.
Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của chủ nhân, hắn rốt cuộc minh bạch, không phải là do chủ nhân dễ nói chuyện, chỉ là bây giờ hắn không rảnh xử lý mình mà thôi, không tồi, dính hào quang của tiểu chủ nhân, hắn đã tránh được một kiếp.
Aiii, hắn và tiểu hồ ly cùng hoàn cảnh, đều có một chủ tử thị huyết phúc hắc, đã không được đối đãi như sủng vật thì thôi đi, còn không cẩn thận một chút là mạng nhỏ cũng không còn, cái này người ta hay gọi là gần vua như gần cọp, bây giờ hắn đã thấu hiểu sâu sắc câu nói này rồi. (Kỳ Lân cx dth à nha =))))
Tuyết Đại đang nghỉ ngơi trên giường thì không bao lâu cửa bị mở ra, nàng vẫn nhắm mắt như cũ vì không cần mở mắt nàng cũng biết người đến là ai.
Cửa được mở ra, Mặc Thanh Vân bưng một bát cháo đi vào, thấy Tuyết Đại vẫn đang ngủ liền đến bên giường.
"Tuyết Nhi, tỉnh."
Hắn nhẹ nhàng vỗ mặt Tuyết Đại, nhẹ giọng gọi.
Người trên giường lúc này mới từ từ mở mắt, làm giống như vừa mới tỉnh ngủ, lại còn cố ý lấy tay dụi mắt, một bộ dạng mờ mịt ngây thơ.
"Phu quân, làm sao vậy?"
Vẻ mặt nàng mê man hỏi nam tử bên cạnh, một tiếng phu quân này khiến cho người kia không nhịn được mừng rỡ trong lòng.
"Tuyết Nhi... nàng... vừa gọi ta là gì?"
Hắn thật sự là quá kích động, một tiếng phu quân này của nàng, là hắn nằm mộng cũng không được, lại không ngờ dễ dàng đạt được như vậy, điều này khiến hắn cảm thấy không được chân thực.
Vẻ mặt nữ tử vẫn là mê mang, giống như không hiểu tại sao hắn lại phản ứng như vậy.
"Ta gọi ngươi là phu quân nha, ngươi nói ta là thê tử của ngươi, vậy ta xưng hô như vậy không đúng sao?"
Nam tử bị vẻ mặt đáng yêu của nữ tử chọc cười, vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, mặt đầy ý cười nói: "Đương nhiên là đúng rồi, ta chỉ là cảm thấy rất vui, tới, ăn một chút cháo đi."
Nữ tử không hiểu nhìn hắn một cái, không rõ tại sao hắn lại vui vẻ như vậy, chỉ ngoan ngoãn hé miệng ăn cháo nam nhân đút cho, từ từ nuốt xuống.
Không bao lâu, dưới cái nhìn chăm chú đầy dịu dàng của nam nhân, cô gái cũng ăn xong bát cháo.
Nam nhân lấy ra một cái khắn lụa, lau sạch miệng cho nàng, sau đó để cái bát không lên bàn.
"Phu quân, Tuyết Nhi có thể ra ngoài hít thở không khí không?"
Nữ tử mở to mắt nhìn hắn, trên mặt là biểu tình chờ mong, âm thanh dịu dàng mang theo một chút khẩn cầu.
Nam nhân thỏa mãn nhìn nàng, cười gật đầu đáp ứng: "Đương nhiên là được, nếu Tuyết Nhi muốn ra ngoài hóng mát, ta sẽ đi dạo cùng nàng."
Bây giờ nàng nhu thuận ngoài dự đoán, trước đây chưa từng có, nhìn nàng như vậy, trong tâm hắn đều mềm nhũn, đừng nói là ra ngoài dạo chơi, chính là nàng muốn sao trên trời hắn cũng sẽ hái xuống tặng nàng, chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi.
Người đến người đi trên đường cái, một nữ tử áo trắng tuyệt sắc xuất hiện giữa đám người, mà bên cạnh nàng còn có một nam tử xuất sắc làm bạn. Trước kia nàng đeo khắn che mặt đã đủ khiến đám đông hỗn loạn, hiện giờ bỏ khăn ra, lại thêm một nam nhân cũng tuyệt sắc không kém bên cạnh, quả thật là hấp dẫn 100%.
"Oa, người nọ không phải là Cửu hoàng tử ngốc nghếch sao? Nữ tử bên cạnh hắn là ai?"
Trên đường cái bị chen lấn đến nước cũng không lọt, không biết là người nào hét lên một câu, kết quả là cả con đường cũng bùng nổ.
Tất cả đều nhìn Mặc Thanh Vân chỉ trỏ, nói một người đần độn lại có một khuôn mặt yêu nghiệt như vậy thật là lãng phí, còn nói cô gái kia là ai, tại sao lại đi cùng một người đần độn chứ, thậm chí còn có kẻ không sợ chết tiến lên cầu hôn.
"Tiểu mỹ nhân, ta là Vu Tề, là thế tử Lâm Thân vương, nàng có thể cho ta biết tên và nhà của nàng không? Hôm nào ta sẽ cho người đến quý phủ cầu hôn, để nàng làm Thế tử phi của ta."
Một nam nhân diện mạo bình thường bỗng nhảy ra, ngăn cản trước mặt Tuyết Đại, một bộ dạng nước miếng chảy dòng dòng nhìn chằm chằm Tuyết Đại không rời
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.