Vương Gia Yêu Nghiệt Vương Phi Vô Lương
Chương 122: Hai quả trứng rồng
Mùa Xuân Của Kẹo Đường
23/08/2016
Kỳ Lân lĩnh mệnh đi tìm bà đỡ, không bao lâu liền dẫn theo mười mấy bà đỡ đi vào.
Những bà đỡ này mấy ngày trước đã được chiêu vào cung để đợi đến ngày Tuyết Đại sinh.
Các nàng đều là những bà đỡ chuyên nghiệp được Tuyết Thiên tự mình chọn ra trong trăm người, không nói đến tay chân lanh lẹ, đôi với việc trấn an sản phụ, làm như thế nào để cho nàng dưới tình huống không phải mất nhiều sức lực cũng thuận lợi sinh được đứa bé, cho nên mới được Tuyết Thiên tuyển vào cung đỡ để cho Tuyết Đại.
Đối với chuyện của Tuyết Đại trước giờ hắn luôn cực kỳ thận trọng, huống chi là chuyện sinh đẻ cần phải cực kỳ cẩn trọng mới được.
Mười mấy bà đỡ đang muốn quỳ xuống hành lễ đã bị Tuyết Thiên ngăn trở.
“Mau chuẩn bị đỡ đẻ, nữ hoàng muốn sinh rồi.”
Tuyết Nhi cũng đau thành như thế này rồi, đâu còn thời gian để ý mấy nghi lễ này.
Các bà đỡ nghe vậy liền nhao nhao đi chuẩn bị. Người thì đi nấu nước, người thì đi chuẩn bị quần áo cho bảo bảo, tất cả đều chuẩn bị rất tốt.
Còn lại mấy người thì đến bên cạnh Tuyết Đại, nhẹ nhàng ấn xuống bụng nàng, hình như là muốn xem xem vị trí của thai nhi có chính xác hay không, có thể thuận lợi sinh được bảo bảo hay không.
“Vương gia, bệ hạ muốn sinh rồi, người nên tránh đi một lúc, nữ nhân sinh con, nam nhân không nên nhìn, như vậy sẽ không may mắn.”
Bà đỡ thấy Tuyết Đại sắp sinh, nhưng mà Tuyết Thiên là ca ca lại vẫn còn ở nơi này, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
Tuyết Thiên nghe vậy không khỏi lo lắng liếc Tuyết Đại một cái.
“Tuyết Nhi, ca ca ra ngoài chờ muội, muội nhất định phải chịu đựng.”
Tuyết Đại nhịn đau gật gật đầu, Tuyết Thiên lúc này mới quay ra dặn dò mấy bà đỡ.
“Các ngươi đều phải hầu hạ thật tốt, vạn nhất nữ hoàng có xảy ra chuyện gì, các ngươi đừng hòng nghĩ sống mà ra khỏi hoàng cung.”
Đối với uy hiếp của Tuyết Thiên, các bà đỡ cũng là nơm nớp lo sợ gật đầu, cũng không dám có dị nghị gì.
Lúc này Tuyết Thiên mới rời khỏi phòng, Kỳ Lân cũng kéo theo Ly Nặc ra ngoài.
Bên trong chỉ còn lại bóng dáng các bà đỡ đang rối ren cùng với tiếng kêu đau đớn của Tuyết Đại.
Bên ngoài Tuyết Thiên im lặng mà chờ đợi trong lo lắng. Kỳ Lân cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Mà Ly Nặc lại không giống, chỉ thấy bóng dáng hắn đi đi lại lại trên hành lang, lòng gấp như kiến bò trên chảo nóng.
“Ngươi đừng có đi đi lại lại như vậy nữa được không? Ta nhìn ngươi cũng muốn hoa mắt rồi, ngươi không thể đứng yên một lát được sao?”
Đối với Ly Nặc cứ bất an đi lại, Kỳ Lân rất khó chịu, không nhịn được quở trách hắn vài câu.
“Ngươi nói không lo được sao, đó là chủ tử của ta đấy, là chủ tử duy nhất của ta, hiện tại người đang bên bờ sinh tử, ta có thể không lo lắng được sao? Người nào giống như ngươi không thèm quan tâm chứ?”
Đối với Kỳ Lân trách cứ, Ly Nặc lại nổi giận, giọng điệu cũng không khá hơn chút nào.
“Nàng là chủ tử của ngươi không sai, nhưng cũng là tiểu chủ nhân của ta, làm sao ta lại không lo lắng được hả?”
Hai người liền giương cờ bạt chiến, so với tình hình sinh hài tử bên trong còn náo nhiệt hơn.
“Đều im hết cho ta!”
Một câu thành công làm hai người im bặt, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ còn cách trừng nhau một cái rồi quay mặt đi, chĩa mông về phía đối phương. (...bn tuổi r còn như trẻ con thế 2 chế?)
Trong tẩm điện, đầu Tuyết Đại đầy mồ hôi, ngất đi vài lần, lại bị bà đỡ ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng gọi tỉnh dậy.
“Bệ ha, lại dùng lực, nước ối đã vỡ, miệng tử cung cũng đã mở ra, hài tử muốn ra đời rồi, cố lên.”
Bà đỡ động viên Tuyết Đại, thở hồng hộc nói ra một tràng.
Sau nửa canh giờ, Tuyết Đại rốt cuộc thuận lợi sinh được hài tử.
“A, trời ạ...”
“Yêu quái...”
Tuyết Đại cực kỳ suy yếu, tiếng thét chói tai của bà đỡ lại khiến nàng không nhịn được nhíu mày.
Lúc bà đỡ hét lên chói tai, Tuyết Thiên vội vàng đẩy cửa vào, vội vàng vọt tới bên người Tuyết Đại, kiểm tra xem nàng có gặp chuyện không may hay không.
“Câm mồm, các ngươi không có việc gì sao lại hét lên? Chán sống rồi hả?”
Phát hiện Tuyết Đại không có việc gì, chỉ là có chút suy yếu mà thôi, hắn mới thả lỏng tâm mình.
“Vương, vương gia, bệ hạ nàng, nàng...”
Các bà đỡ nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, biểu tình như là gặp quỷ, nhưng tầm mắt các nàng đều nhìn về một hướng.
Tâm Tuyết Thiên lộp bộp một tiếng, sẽ không phải là...
Nhìn theo ánh mắt các nàng, quả nhiên là có chút ngoài dự đoán của mọi người, khó trách các nàng lại sợ hãi như vậy.
Xuất hiện trong tầm mắt không phải là đứa bé, mà là hai quả trứng một lớn một nhỏ, trong đó quả lớn một chút có màu đỏ, quả nhỏ hơn có màu trắng. (ặc vì rồng sinh ra từ trứng nên...)
“Kỳ Lân, dẫn các nàng đến thần điện, để cho Đông Phương Ngưng xóa trí nhớ của các nàng ngày hôm nay, ai cãi lời, trực tiếp giết.”
Đông Phương Ngưng, nữ quan chưởng sự của thần điện Sáng Thế, phụng mệnh của Nguyên Thủy Thiên Tôn đến nhân gian tương trợ Tuyết Thiên, sợ hắn trước khi trở về vị trí cũ bị người hại. (câu này trong cv hơi khó hiểu nên ta chém =.=)
Một màn này hôm nay bị các nàng nhìn thấy, trở về không biết sẽ bị loan truyền như thế nào, vạn nhất truyền ra thì thanh danh của Tuyết Nhi sẽ bị vấy bẩn, có lẽ Tuyết Nhi sẽ không để ý, nhưng là hắn để ý, hắn sẽ không để cho bất kì ai đồn đãi nhảm làm ảnh hưởng tới nàng.
“Vâng, chủ nhân, Kỳ Lân lập tức đưa các nàng đi.”
Đối với hai quả trứng tròn một lớn một nhỏ kia, khóe miệng Kỳ Lân cũng là giật giật, đến hắn cũng giật mình chứ đúng nói đến mấy bà đỡ chỉ là phàm nhân?
Vẫn là chủ nhân suy xét chu đáo, sau khi xóa trí nhớ thì các nàng sẽ không thể loan truyền chuyện tình ngày hôm nay ra ngoài, như vậy đối với tiểu chủ nhân mới là tốt nhất.
Kỳ Lân biến trở về nguyên hình, không chỉ như vậy, còn biến thân thể của chính mình tăng lên gấp đôi.
Tuyết Thiên phất tay áo, những bà đỡ đã bị dọa cho u mê đã toàn bộ rơi vào trên lưng nó, trong nháy mắt, Kỳ Lân đã mang theo mấy bà đỡ bay đi mất.
Ánh mắt sáng ngời nhìn hai quả trứng đã lâu, lúc này Ly Nặc mới đi lên phía trước, ôm lấy quả trứng màu đỏ vào lòng, trái nhìn phải ngắm, một bộ dáng hứng thú nồng đậm.
“A, là trứng rồng nha...”
Đưa cái mặt sát vào quả trứng, hai mắt hắn sáng như sao.
“Bảo bảo à, ta là Ly Nặc thúc thúc của con đây... con mau nói cho ta biết, con là con trai hay con gái vậy?”
Tuyết Đại vẫn suy yếu nằm trên giường, đối với tình hình bên kai giường phượng nàng căn bản không nhìn thấy, mặc dù vậy nàng vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm.
“Ca ca, đứa bé đâu? Sao muội không nghe thấy tiếng khóc của nó? Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Sắc mặt Tuyết Đại trắng xanh, lo lắng hỏi Tuyết Thiên.
“Tuyết Nhi, đứa bé không có chuyện gì, có thể là đã ngủ rồi, muội đừng lo lắng, trước nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi, tỉnh dậy thì bảo bảo cũng sẽ tỉnh.”
Thần sắc Tuyết Thiên có chút không được tự nhiên, đối mặt với ánh mắt của Tuyết Đại, hắn rất khó khống chế bản thân không né tránh ánh mắt của nàng.
“Ca ca, Tuyết Nhi muốn nhìn bảo bảo ngay bây giờ, huynh nhanh ôm qua cho muội xem với, chỉ có như vậy Tuyết Nhi mới an tâm nghỉ ngơi được.”
Tuyết Thiên có chút do dự, khiến tâm Tuyết Đại trầm xuống, cảm giác bất an càng mạnh hơn.
“Ca... Tuyết Nhi muốn nhìn bảo bảo!”
Đối với sự do dự của hắn, giọng nói của nàng càng thêm kiên quyết, Tuyết Thiên thấy vậy cũng biết là chuyện này không thể giấu diếm được rồi.
“Được, muội đừng kích động, ca ca sẽ ôm qua cho muội nhìn.”
Trấn an nàng một phen, mới đúng dậy đi tới chỗ để hai quả trứng rồng.
Ly Nặc khẩn trương ôm quả trứng màu đỏ đến trước mặt Tuyết Đại, Tuyết Thiên cũng đem quả trứng trắng đến cho nàng nhìn.
Hai mắt trừng lớn, sững sờ nhìn hai quả trứng trong lòng bọn hắn, hai quả một lớn một nhỏ, Tuyết Đại trợn tròn mắt, ai có thể nói cho nàng, đây là chuyện gì không?
“Đó là... cái gì?”
Ngây người hồi lâu, cuối cùng mới không thể tin hỏi.
“Chủ tử, đây là trứng rồng, người sinh ra hai long bảo bảo, thật đáng yêu nha...” (trứng...đáng yêu sao???)
Không đợi Tuyết Thiên mở miệng, Ly Nặc đã nhanh mồm nhanh miệng nói ra.
“Trứng rồng... Vì sao ta sinh ra không phải là đứa bé mà lại là trứng rồng?”
Chuyện này khiến nàng thật sự giật mình, đột nhiên nàng nhớ tới cái gì.
“Chẳng lẽ là, phụ thân của bảo bảo là một con rồng?”
Chỉ có giải thích như vậy mới hợp lí, nhưng mà, bản thể của nàng là một đóa hoa, phụ thân của bảo bảo lại là một con rồng, một đóa hoa và một con rồng... (xp cho ta cười 1 lát, ahhahahaha... :sofunny: )
Ách, có vẻ dù là như thế nào đều không thể tưởng tượng được, dù cho nàng có là người của thế kỷ hai mươi mốt cũng quá khó để tiếp thu sự thật này.
Đối với câu hỏi của nàng, Ly Nặc và Tuyết Thiên đều bảo trì trầm mặc, trong lúc này cũng không biết nên nói thế nào cho phải.
Tuyết Đại căn bản không phải là mất trí nhớ, chỉ là quên mất Dạ Khuynh Thành và Tuyết Thiên mà thôi, tất nhiên nàng cũng quên luôn cảnh gặp gỡ với Xích Long kia rồi.
“Được rồi, ta hiểu rồi, trứng rồng liền là trứng rồng đi, mau đưa bọn chúng cho ta.”
Nhìn sắc mặt hai người kia, nàng cũng đoán được, không nghĩ tới nha, nàng thật là đã xảy ra quan hệ với một con rồng, nhưng vì sao nàng lại không hề có một chút ấn tượng nào nhỉ?
Không đúng, đôi khi nàng luôn cảm thấy mình đã quên đi cái gì đó rất quan trọng, nhưng khi nàng liều mạng muốn nhớ lại thì cái gì cũng không nghĩ ra, đầu óc đều trống rỗng.
Hai người nghe vậy đều gắt gao nhìn chằm chằm nàng, phát hiện nàng không hề có bộ dáng khó tiếp thu như bọn hắn tưởng tượng, lúc này mới ôm hai quả trứng qua cho nàng.
“Tuyết Nhi...”
“Chủ tử...”
Hai người cùng lúc hô lên, nhưng mà lời còn chưa dứt đã bị Tuyết Đại cắt đứt.
“Các ngươi ra ngoài trước đi, ta mệt rồi.”
Tuyết Đại đặt hai quả trứng bên cạnh mình, còn chính mình lại nhắm mắt lại, vẫn không quên đuổi người.
“Ừ, mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi thật tốt, không cần suy nghĩ nhiều, mặc kể chúng nó là cái gì, chỉ cần là muội sinh ra thì chúng ta đều sẽ thích.”
Tuyết Thiên không biết nên an ủi nàng thế nào, đành phải nói lời thật lòng ra.
“Chúng ta ra ngoài, muội hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Nói xong thì nhìn nàng một cái thật sâu, thấy nàng không có mở miệng tính toán, lúc này mới từ từ đi ra ngoài.
“Chủ tử, Ly Nặc liền ra ngoài trước, một hồi sẽ trở lại thăm người với bảo bảo.”
Sau khi Tuyết Thiên đi ra ngoài, Ly Nặc cũng đi theo ra.
Sau khi bọn hắn ra ngoài hết Tuyết Đại mới mở mắt ra, nhìn chằm chằm hai quả trứng trong lòng mình, cuối cùng vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Ở trong mộng, nàng thấy được hai tiểu hài tử mà nàng sinh ra, bọn chúng đang vây quanh nàng chơi đùa, thật đáng yêu.
Cũng không biết qua bao lâu, ngay tại lúc Tuyết Đại nửa mê nửa tỉnh, một vài âm thanh rắc rắc truyền vào lỗ tai nàng, khiến nàng đang từ trong mộng bị giật mình mà tỉnh.
Những bà đỡ này mấy ngày trước đã được chiêu vào cung để đợi đến ngày Tuyết Đại sinh.
Các nàng đều là những bà đỡ chuyên nghiệp được Tuyết Thiên tự mình chọn ra trong trăm người, không nói đến tay chân lanh lẹ, đôi với việc trấn an sản phụ, làm như thế nào để cho nàng dưới tình huống không phải mất nhiều sức lực cũng thuận lợi sinh được đứa bé, cho nên mới được Tuyết Thiên tuyển vào cung đỡ để cho Tuyết Đại.
Đối với chuyện của Tuyết Đại trước giờ hắn luôn cực kỳ thận trọng, huống chi là chuyện sinh đẻ cần phải cực kỳ cẩn trọng mới được.
Mười mấy bà đỡ đang muốn quỳ xuống hành lễ đã bị Tuyết Thiên ngăn trở.
“Mau chuẩn bị đỡ đẻ, nữ hoàng muốn sinh rồi.”
Tuyết Nhi cũng đau thành như thế này rồi, đâu còn thời gian để ý mấy nghi lễ này.
Các bà đỡ nghe vậy liền nhao nhao đi chuẩn bị. Người thì đi nấu nước, người thì đi chuẩn bị quần áo cho bảo bảo, tất cả đều chuẩn bị rất tốt.
Còn lại mấy người thì đến bên cạnh Tuyết Đại, nhẹ nhàng ấn xuống bụng nàng, hình như là muốn xem xem vị trí của thai nhi có chính xác hay không, có thể thuận lợi sinh được bảo bảo hay không.
“Vương gia, bệ hạ muốn sinh rồi, người nên tránh đi một lúc, nữ nhân sinh con, nam nhân không nên nhìn, như vậy sẽ không may mắn.”
Bà đỡ thấy Tuyết Đại sắp sinh, nhưng mà Tuyết Thiên là ca ca lại vẫn còn ở nơi này, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
Tuyết Thiên nghe vậy không khỏi lo lắng liếc Tuyết Đại một cái.
“Tuyết Nhi, ca ca ra ngoài chờ muội, muội nhất định phải chịu đựng.”
Tuyết Đại nhịn đau gật gật đầu, Tuyết Thiên lúc này mới quay ra dặn dò mấy bà đỡ.
“Các ngươi đều phải hầu hạ thật tốt, vạn nhất nữ hoàng có xảy ra chuyện gì, các ngươi đừng hòng nghĩ sống mà ra khỏi hoàng cung.”
Đối với uy hiếp của Tuyết Thiên, các bà đỡ cũng là nơm nớp lo sợ gật đầu, cũng không dám có dị nghị gì.
Lúc này Tuyết Thiên mới rời khỏi phòng, Kỳ Lân cũng kéo theo Ly Nặc ra ngoài.
Bên trong chỉ còn lại bóng dáng các bà đỡ đang rối ren cùng với tiếng kêu đau đớn của Tuyết Đại.
Bên ngoài Tuyết Thiên im lặng mà chờ đợi trong lo lắng. Kỳ Lân cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Mà Ly Nặc lại không giống, chỉ thấy bóng dáng hắn đi đi lại lại trên hành lang, lòng gấp như kiến bò trên chảo nóng.
“Ngươi đừng có đi đi lại lại như vậy nữa được không? Ta nhìn ngươi cũng muốn hoa mắt rồi, ngươi không thể đứng yên một lát được sao?”
Đối với Ly Nặc cứ bất an đi lại, Kỳ Lân rất khó chịu, không nhịn được quở trách hắn vài câu.
“Ngươi nói không lo được sao, đó là chủ tử của ta đấy, là chủ tử duy nhất của ta, hiện tại người đang bên bờ sinh tử, ta có thể không lo lắng được sao? Người nào giống như ngươi không thèm quan tâm chứ?”
Đối với Kỳ Lân trách cứ, Ly Nặc lại nổi giận, giọng điệu cũng không khá hơn chút nào.
“Nàng là chủ tử của ngươi không sai, nhưng cũng là tiểu chủ nhân của ta, làm sao ta lại không lo lắng được hả?”
Hai người liền giương cờ bạt chiến, so với tình hình sinh hài tử bên trong còn náo nhiệt hơn.
“Đều im hết cho ta!”
Một câu thành công làm hai người im bặt, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ còn cách trừng nhau một cái rồi quay mặt đi, chĩa mông về phía đối phương. (...bn tuổi r còn như trẻ con thế 2 chế?)
Trong tẩm điện, đầu Tuyết Đại đầy mồ hôi, ngất đi vài lần, lại bị bà đỡ ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng gọi tỉnh dậy.
“Bệ ha, lại dùng lực, nước ối đã vỡ, miệng tử cung cũng đã mở ra, hài tử muốn ra đời rồi, cố lên.”
Bà đỡ động viên Tuyết Đại, thở hồng hộc nói ra một tràng.
Sau nửa canh giờ, Tuyết Đại rốt cuộc thuận lợi sinh được hài tử.
“A, trời ạ...”
“Yêu quái...”
Tuyết Đại cực kỳ suy yếu, tiếng thét chói tai của bà đỡ lại khiến nàng không nhịn được nhíu mày.
Lúc bà đỡ hét lên chói tai, Tuyết Thiên vội vàng đẩy cửa vào, vội vàng vọt tới bên người Tuyết Đại, kiểm tra xem nàng có gặp chuyện không may hay không.
“Câm mồm, các ngươi không có việc gì sao lại hét lên? Chán sống rồi hả?”
Phát hiện Tuyết Đại không có việc gì, chỉ là có chút suy yếu mà thôi, hắn mới thả lỏng tâm mình.
“Vương, vương gia, bệ hạ nàng, nàng...”
Các bà đỡ nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, biểu tình như là gặp quỷ, nhưng tầm mắt các nàng đều nhìn về một hướng.
Tâm Tuyết Thiên lộp bộp một tiếng, sẽ không phải là...
Nhìn theo ánh mắt các nàng, quả nhiên là có chút ngoài dự đoán của mọi người, khó trách các nàng lại sợ hãi như vậy.
Xuất hiện trong tầm mắt không phải là đứa bé, mà là hai quả trứng một lớn một nhỏ, trong đó quả lớn một chút có màu đỏ, quả nhỏ hơn có màu trắng. (ặc vì rồng sinh ra từ trứng nên...)
“Kỳ Lân, dẫn các nàng đến thần điện, để cho Đông Phương Ngưng xóa trí nhớ của các nàng ngày hôm nay, ai cãi lời, trực tiếp giết.”
Đông Phương Ngưng, nữ quan chưởng sự của thần điện Sáng Thế, phụng mệnh của Nguyên Thủy Thiên Tôn đến nhân gian tương trợ Tuyết Thiên, sợ hắn trước khi trở về vị trí cũ bị người hại. (câu này trong cv hơi khó hiểu nên ta chém =.=)
Một màn này hôm nay bị các nàng nhìn thấy, trở về không biết sẽ bị loan truyền như thế nào, vạn nhất truyền ra thì thanh danh của Tuyết Nhi sẽ bị vấy bẩn, có lẽ Tuyết Nhi sẽ không để ý, nhưng là hắn để ý, hắn sẽ không để cho bất kì ai đồn đãi nhảm làm ảnh hưởng tới nàng.
“Vâng, chủ nhân, Kỳ Lân lập tức đưa các nàng đi.”
Đối với hai quả trứng tròn một lớn một nhỏ kia, khóe miệng Kỳ Lân cũng là giật giật, đến hắn cũng giật mình chứ đúng nói đến mấy bà đỡ chỉ là phàm nhân?
Vẫn là chủ nhân suy xét chu đáo, sau khi xóa trí nhớ thì các nàng sẽ không thể loan truyền chuyện tình ngày hôm nay ra ngoài, như vậy đối với tiểu chủ nhân mới là tốt nhất.
Kỳ Lân biến trở về nguyên hình, không chỉ như vậy, còn biến thân thể của chính mình tăng lên gấp đôi.
Tuyết Thiên phất tay áo, những bà đỡ đã bị dọa cho u mê đã toàn bộ rơi vào trên lưng nó, trong nháy mắt, Kỳ Lân đã mang theo mấy bà đỡ bay đi mất.
Ánh mắt sáng ngời nhìn hai quả trứng đã lâu, lúc này Ly Nặc mới đi lên phía trước, ôm lấy quả trứng màu đỏ vào lòng, trái nhìn phải ngắm, một bộ dáng hứng thú nồng đậm.
“A, là trứng rồng nha...”
Đưa cái mặt sát vào quả trứng, hai mắt hắn sáng như sao.
“Bảo bảo à, ta là Ly Nặc thúc thúc của con đây... con mau nói cho ta biết, con là con trai hay con gái vậy?”
Tuyết Đại vẫn suy yếu nằm trên giường, đối với tình hình bên kai giường phượng nàng căn bản không nhìn thấy, mặc dù vậy nàng vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm.
“Ca ca, đứa bé đâu? Sao muội không nghe thấy tiếng khóc của nó? Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Sắc mặt Tuyết Đại trắng xanh, lo lắng hỏi Tuyết Thiên.
“Tuyết Nhi, đứa bé không có chuyện gì, có thể là đã ngủ rồi, muội đừng lo lắng, trước nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi, tỉnh dậy thì bảo bảo cũng sẽ tỉnh.”
Thần sắc Tuyết Thiên có chút không được tự nhiên, đối mặt với ánh mắt của Tuyết Đại, hắn rất khó khống chế bản thân không né tránh ánh mắt của nàng.
“Ca ca, Tuyết Nhi muốn nhìn bảo bảo ngay bây giờ, huynh nhanh ôm qua cho muội xem với, chỉ có như vậy Tuyết Nhi mới an tâm nghỉ ngơi được.”
Tuyết Thiên có chút do dự, khiến tâm Tuyết Đại trầm xuống, cảm giác bất an càng mạnh hơn.
“Ca... Tuyết Nhi muốn nhìn bảo bảo!”
Đối với sự do dự của hắn, giọng nói của nàng càng thêm kiên quyết, Tuyết Thiên thấy vậy cũng biết là chuyện này không thể giấu diếm được rồi.
“Được, muội đừng kích động, ca ca sẽ ôm qua cho muội nhìn.”
Trấn an nàng một phen, mới đúng dậy đi tới chỗ để hai quả trứng rồng.
Ly Nặc khẩn trương ôm quả trứng màu đỏ đến trước mặt Tuyết Đại, Tuyết Thiên cũng đem quả trứng trắng đến cho nàng nhìn.
Hai mắt trừng lớn, sững sờ nhìn hai quả trứng trong lòng bọn hắn, hai quả một lớn một nhỏ, Tuyết Đại trợn tròn mắt, ai có thể nói cho nàng, đây là chuyện gì không?
“Đó là... cái gì?”
Ngây người hồi lâu, cuối cùng mới không thể tin hỏi.
“Chủ tử, đây là trứng rồng, người sinh ra hai long bảo bảo, thật đáng yêu nha...” (trứng...đáng yêu sao???)
Không đợi Tuyết Thiên mở miệng, Ly Nặc đã nhanh mồm nhanh miệng nói ra.
“Trứng rồng... Vì sao ta sinh ra không phải là đứa bé mà lại là trứng rồng?”
Chuyện này khiến nàng thật sự giật mình, đột nhiên nàng nhớ tới cái gì.
“Chẳng lẽ là, phụ thân của bảo bảo là một con rồng?”
Chỉ có giải thích như vậy mới hợp lí, nhưng mà, bản thể của nàng là một đóa hoa, phụ thân của bảo bảo lại là một con rồng, một đóa hoa và một con rồng... (xp cho ta cười 1 lát, ahhahahaha... :sofunny: )
Ách, có vẻ dù là như thế nào đều không thể tưởng tượng được, dù cho nàng có là người của thế kỷ hai mươi mốt cũng quá khó để tiếp thu sự thật này.
Đối với câu hỏi của nàng, Ly Nặc và Tuyết Thiên đều bảo trì trầm mặc, trong lúc này cũng không biết nên nói thế nào cho phải.
Tuyết Đại căn bản không phải là mất trí nhớ, chỉ là quên mất Dạ Khuynh Thành và Tuyết Thiên mà thôi, tất nhiên nàng cũng quên luôn cảnh gặp gỡ với Xích Long kia rồi.
“Được rồi, ta hiểu rồi, trứng rồng liền là trứng rồng đi, mau đưa bọn chúng cho ta.”
Nhìn sắc mặt hai người kia, nàng cũng đoán được, không nghĩ tới nha, nàng thật là đã xảy ra quan hệ với một con rồng, nhưng vì sao nàng lại không hề có một chút ấn tượng nào nhỉ?
Không đúng, đôi khi nàng luôn cảm thấy mình đã quên đi cái gì đó rất quan trọng, nhưng khi nàng liều mạng muốn nhớ lại thì cái gì cũng không nghĩ ra, đầu óc đều trống rỗng.
Hai người nghe vậy đều gắt gao nhìn chằm chằm nàng, phát hiện nàng không hề có bộ dáng khó tiếp thu như bọn hắn tưởng tượng, lúc này mới ôm hai quả trứng qua cho nàng.
“Tuyết Nhi...”
“Chủ tử...”
Hai người cùng lúc hô lên, nhưng mà lời còn chưa dứt đã bị Tuyết Đại cắt đứt.
“Các ngươi ra ngoài trước đi, ta mệt rồi.”
Tuyết Đại đặt hai quả trứng bên cạnh mình, còn chính mình lại nhắm mắt lại, vẫn không quên đuổi người.
“Ừ, mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi thật tốt, không cần suy nghĩ nhiều, mặc kể chúng nó là cái gì, chỉ cần là muội sinh ra thì chúng ta đều sẽ thích.”
Tuyết Thiên không biết nên an ủi nàng thế nào, đành phải nói lời thật lòng ra.
“Chúng ta ra ngoài, muội hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Nói xong thì nhìn nàng một cái thật sâu, thấy nàng không có mở miệng tính toán, lúc này mới từ từ đi ra ngoài.
“Chủ tử, Ly Nặc liền ra ngoài trước, một hồi sẽ trở lại thăm người với bảo bảo.”
Sau khi Tuyết Thiên đi ra ngoài, Ly Nặc cũng đi theo ra.
Sau khi bọn hắn ra ngoài hết Tuyết Đại mới mở mắt ra, nhìn chằm chằm hai quả trứng trong lòng mình, cuối cùng vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Ở trong mộng, nàng thấy được hai tiểu hài tử mà nàng sinh ra, bọn chúng đang vây quanh nàng chơi đùa, thật đáng yêu.
Cũng không biết qua bao lâu, ngay tại lúc Tuyết Đại nửa mê nửa tỉnh, một vài âm thanh rắc rắc truyền vào lỗ tai nàng, khiến nàng đang từ trong mộng bị giật mình mà tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.