Vương Hậu Chỉ Một Lòng Muốn Dưỡng Thai
Chương 72: Người ta thường nói, sau cơn mưa nắng sẽ lên.
Cây Dù Nhỏ
21/10/2024
Cơ thể nhỏ bé loay hoay mãi một chỗ tựa như con kiến lạc vào vòng tròn tử thần, chờ mất sức rồi chết.
Lại giống như con dã tràng làm chuyện vô nghĩa, mặc sóng biển mênh mông xô dạt công trình, cuối cùng nhìn lại chẳng còn gì ngoài sự mệt mỏi.
Dòng máu kia tựa như hóa thành con của y, đứa bé bất lực hòa làm một với nước mưa rồi mờ dần trước mắt y, chẳng còn để lại gì nữa.
Finn Wilson trơ mắt nhìn vũng máu biến mất, nhận thấy cơn đau thể xác cũng không bằng cơn đau đang nằm sâu trong linh hồn y ngay lúc này.
Vì sao lại đối xử với y như vậy?
Finn Wilson tự hỏi với bản thân, đứa bé thật không dễ để đến bên cạnh y, cũng thật khó khi bước đi một mình với đôi chân đầy vết xước mãi không thể lành, nhưng vì sao lại chẳng có kì tích??
Vì sao luôn là bất hạnh?
Finn Wilson - y đã làm ra tội lỗi gì, đã làm gì sai để khiến mọi chuyện diễn ra như vậy?
Phải chăng vì y khốn nạn dành lấy vận mệnh vốn không thuộc về mình nên mới bị như vậy không?
Vì vốn dĩ đứa bé ấy không phải con của y, mà là của Felix và một người khác.
Đứa bé đáng lẽ phải được sinh ra an toàn, và sống trong tình yêu thương, lời chúc tụng của người người, chứ không phải ở trong bụng y nhận lấy kết quả ngay ' cả tiếng khóc cũng không thể cất.
Là do y sao, y sai rồi sao?
- Ta...ta...phải chuộc lỗi lầm như nào đây...
- Vì ta mà đứa bé lẽ ra phải ở một nơi an toàn hơn, lớn lên trong chiếc bụng khỏe mạnh hơn, chứ không phải một omega thấp hèn như ta.
Ngay cả cha đứa bé, còn không biết đến sự tồn tại của thai nhi...đều do y nói quá muộn, cũng không còn cơ hội để nói nữa.
Tia nắng đầu tiên vào ngày hôm sau của cơn mưa lóe lên nơi chân trời, dịu dàng ôm lấy cả đế quốc vào lòng nhưng lại bỏ rơi bóng lưng gầy yếu nằm trong rừng sâu.
Người ta thường nói, sau cơn mưa nắng sẽ lên.
Nhưng cơn mưa ấy đã cuốn trôi mất linh hồn của y rồi.
Ánh nắng ấy chẳng thể đem hơi ấm của nó chạm đến lạnh lẽo nhất trong lòng y, cũng chẳng thể chạm đến hốc mắt đẫm nước của y.
Mốc thời gian chiều hôm ấy đến ngày đầu tiên của hôm sau đã lấy đi thật nhiều nước mắt của Finn Wilson, có lẽ cổ họng và sức lực đã đạt đến giới hạn nhưng linh hồn thì vẫn chưa bộc phát hết nỗi đau, vì thế mà tiếng gào khóc thống khổ bị thay thế bởi tiếng rên rỉ đứt quãng đầy đau đớn.
Âm thanh kẹt lại trong cổ họng tựa như một con thú nhỏ bị thương chỉ còn lại hơi thở thoi thóp, không thể chống lại quy luật tự nhiên.
Felix Evans điên cuồng cùng kỵ sĩ xông đến chém đứt gân chân của đám sơn tặc không để bọn chúng chạy thoát, như muốn trút hết sự tức giận của mình vào đám khốn nạn này, anh bắt hết chúng lại chờ đem về xử lý.
Đôi mắt lam của anh đỏ ửng lên vì tức giận, từ trên cao nhìn xuống đám sơn tặc đang run rẩy van xin tha thứ anh khẽ cười một tiếng, run giọng nói.
- Thế lúc vợ ta cầu xin tha thứ các ngươi có tha cho em ấy không?
- Các ngươi đã nghĩ đến em ấy đau như thế nào chưa?
- Mặt dây chuyền dính máu vẫn còn đó, ta làm sao có thể tha thứ cho các ngươi?
Felix Evans nói xong lạnh lùng phất áo choàng quay lưng với đám sơn tặc đang quỳ lạy cầu xin anh, hạ lệnh.
- Nhốt trói đem về ngục giam chờ xét xử.
- Vâng!
Felix Evans bước về phía cỗ xe ngựa thì bắt gặp kỵ sĩ bên trong vội chạy ra, anh cau mày quát.
- Không phải ta bảo ngươi bảo vệ chu toàn vương hậu à!?
Kỵ sĩ vừa chạy ra bị giọng của anh dọa sợ quỳ xuống đất, khai báo.
- Bệ...bệ hạ, vương hậu lạ lắm, ngài mau vào nhìn người đi.
Felix Evans lo lắng vội chạy vào bên trong xe ngựa, bên trong xe ngựa là một mảnh hỗn loạn, đám kỵ sĩ được giao nhiệm vụ bảo vệ vương hậu hiện đang đứng nghiêm chỉnh thành hàng, không dám nhúc nhích, ngay cả thanh kiếm được coi là sinh mệnh thứ hai của một kỵ sĩ cũng bị bọn họ bỏ xuống.
Tầm nhìn của tất cả đều hướng về phía một người duy nhất.
Finn Wilson.
Y cứ ngồi một góc thủ thỉ gì đó, bàn tay gầy yếu cứ cào trên mặt gỗ, cào về phía bản thân mình, vừa cào vừa khóc cười.
Bàn tay bị dằm đâm vào tay nhìn thôi cũng biết đau xót tới mức nào, y cứ liên tục lặp lại hành động như vậy, liên tục bảo 'trời sẽ mưa, sẽ mang con đi, ba bảo vệ con'.
Felix Evans chạy vội đến trước mặt y, nắm tay y lên nhìn xem vết thương lo đến mức giọng cũng run theo.
- Finn à, em sao vậy, tay bị thương rồi em không thấy ư?
- Finn à, em sợ gì sao? (1
- Trời không có mưa, em nhìn xem vẫn còn trong lắm.
- Finn ngoan, em có thể nói cho ta biết em đang sợ điều gì không?
- Em còn nhận ra ta là ai không?
Finn Wilson ngẩng đầu nhìn Felix Evans đôi mắt ngấn nước ấp úng nói.
- Em...lẽ ra em không nên mang theo nhiều hành lý, nếu vậy...đã không bị...em...
Y hiện tại không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là ảo ảnh nữa, có lúc y thấy bản thân ở cánh rừng âm u ấy một mình đào bới đất cát, có lúc lại thấy ở cánh rừng âm u ấy xuất hiện bóng người lẽ ra không nên ở đây, người ấy chạy đến hỏi han y, vỗ về y.
Finn Wilson không rõ sự thật có phải như vậy không, nếu thực sự không phải thì quá tàn nhẫn rồi.
Felix Evans ôm y vào lòng lắng nghe tiếng khóc nức nở và giọng nói nghẹn lại ở cổ họng, anh khẽ nhíu mày.
- Lùi hết ra ngoài đi. - Felix Evans cho kỵ sĩ lùi hết ra ngoài để lại không gian cho hai người.
Đợi kỵ sĩ lùi ra hết, anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của Finn Wilson lên run giọng hỏi.
- Finn à, em...có phải cũng giống ta đúng không? (1
Finn Wilson ngơ ngác, vô thức gật đầu dù không hiểu anh muốn hỏi gì.
- Cầu xin em...đừng gật đầu có được không?
- Ta thật hận bản thân tại sao luôn có thể suy nghĩ được nhiều thứ như vậy.
- Ta sẽ coi như là bản thân nghĩ nhiều, vì thế cầu xin em đừng chịu đựng vết thương một mình nữa mà hãy nói với ta, vì ta thực sự không chịu nổi khi nhìn em như vậy.
- Rốt cuộc đời trước em đã xảy ra chuyện gì rồi...ta còn bao nhiêu chuyện chưa biết nữa đây...
Phải mất một lúc lâu Finn Wilson mới tự mình thoát ra khỏi cơn ác mộng đó, bởi vì hình như ngoài bản thân y đang lạc bước ra thì cũng có một người cùng lạc bước giống y, người nọ có lẽ cần y.
Finn Wilson mờ mịt nhận ra mình đang nằm trong lòng của Felix Evans, rõ ràng y đã ngừng khóc nhưng vì sao khuôn mặt vẫn luôn đẫm nước thế này?
Lại giống như con dã tràng làm chuyện vô nghĩa, mặc sóng biển mênh mông xô dạt công trình, cuối cùng nhìn lại chẳng còn gì ngoài sự mệt mỏi.
Dòng máu kia tựa như hóa thành con của y, đứa bé bất lực hòa làm một với nước mưa rồi mờ dần trước mắt y, chẳng còn để lại gì nữa.
Finn Wilson trơ mắt nhìn vũng máu biến mất, nhận thấy cơn đau thể xác cũng không bằng cơn đau đang nằm sâu trong linh hồn y ngay lúc này.
Vì sao lại đối xử với y như vậy?
Finn Wilson tự hỏi với bản thân, đứa bé thật không dễ để đến bên cạnh y, cũng thật khó khi bước đi một mình với đôi chân đầy vết xước mãi không thể lành, nhưng vì sao lại chẳng có kì tích??
Vì sao luôn là bất hạnh?
Finn Wilson - y đã làm ra tội lỗi gì, đã làm gì sai để khiến mọi chuyện diễn ra như vậy?
Phải chăng vì y khốn nạn dành lấy vận mệnh vốn không thuộc về mình nên mới bị như vậy không?
Vì vốn dĩ đứa bé ấy không phải con của y, mà là của Felix và một người khác.
Đứa bé đáng lẽ phải được sinh ra an toàn, và sống trong tình yêu thương, lời chúc tụng của người người, chứ không phải ở trong bụng y nhận lấy kết quả ngay ' cả tiếng khóc cũng không thể cất.
Là do y sao, y sai rồi sao?
- Ta...ta...phải chuộc lỗi lầm như nào đây...
- Vì ta mà đứa bé lẽ ra phải ở một nơi an toàn hơn, lớn lên trong chiếc bụng khỏe mạnh hơn, chứ không phải một omega thấp hèn như ta.
Ngay cả cha đứa bé, còn không biết đến sự tồn tại của thai nhi...đều do y nói quá muộn, cũng không còn cơ hội để nói nữa.
Tia nắng đầu tiên vào ngày hôm sau của cơn mưa lóe lên nơi chân trời, dịu dàng ôm lấy cả đế quốc vào lòng nhưng lại bỏ rơi bóng lưng gầy yếu nằm trong rừng sâu.
Người ta thường nói, sau cơn mưa nắng sẽ lên.
Nhưng cơn mưa ấy đã cuốn trôi mất linh hồn của y rồi.
Ánh nắng ấy chẳng thể đem hơi ấm của nó chạm đến lạnh lẽo nhất trong lòng y, cũng chẳng thể chạm đến hốc mắt đẫm nước của y.
Mốc thời gian chiều hôm ấy đến ngày đầu tiên của hôm sau đã lấy đi thật nhiều nước mắt của Finn Wilson, có lẽ cổ họng và sức lực đã đạt đến giới hạn nhưng linh hồn thì vẫn chưa bộc phát hết nỗi đau, vì thế mà tiếng gào khóc thống khổ bị thay thế bởi tiếng rên rỉ đứt quãng đầy đau đớn.
Âm thanh kẹt lại trong cổ họng tựa như một con thú nhỏ bị thương chỉ còn lại hơi thở thoi thóp, không thể chống lại quy luật tự nhiên.
Felix Evans điên cuồng cùng kỵ sĩ xông đến chém đứt gân chân của đám sơn tặc không để bọn chúng chạy thoát, như muốn trút hết sự tức giận của mình vào đám khốn nạn này, anh bắt hết chúng lại chờ đem về xử lý.
Đôi mắt lam của anh đỏ ửng lên vì tức giận, từ trên cao nhìn xuống đám sơn tặc đang run rẩy van xin tha thứ anh khẽ cười một tiếng, run giọng nói.
- Thế lúc vợ ta cầu xin tha thứ các ngươi có tha cho em ấy không?
- Các ngươi đã nghĩ đến em ấy đau như thế nào chưa?
- Mặt dây chuyền dính máu vẫn còn đó, ta làm sao có thể tha thứ cho các ngươi?
Felix Evans nói xong lạnh lùng phất áo choàng quay lưng với đám sơn tặc đang quỳ lạy cầu xin anh, hạ lệnh.
- Nhốt trói đem về ngục giam chờ xét xử.
- Vâng!
Felix Evans bước về phía cỗ xe ngựa thì bắt gặp kỵ sĩ bên trong vội chạy ra, anh cau mày quát.
- Không phải ta bảo ngươi bảo vệ chu toàn vương hậu à!?
Kỵ sĩ vừa chạy ra bị giọng của anh dọa sợ quỳ xuống đất, khai báo.
- Bệ...bệ hạ, vương hậu lạ lắm, ngài mau vào nhìn người đi.
Felix Evans lo lắng vội chạy vào bên trong xe ngựa, bên trong xe ngựa là một mảnh hỗn loạn, đám kỵ sĩ được giao nhiệm vụ bảo vệ vương hậu hiện đang đứng nghiêm chỉnh thành hàng, không dám nhúc nhích, ngay cả thanh kiếm được coi là sinh mệnh thứ hai của một kỵ sĩ cũng bị bọn họ bỏ xuống.
Tầm nhìn của tất cả đều hướng về phía một người duy nhất.
Finn Wilson.
Y cứ ngồi một góc thủ thỉ gì đó, bàn tay gầy yếu cứ cào trên mặt gỗ, cào về phía bản thân mình, vừa cào vừa khóc cười.
Bàn tay bị dằm đâm vào tay nhìn thôi cũng biết đau xót tới mức nào, y cứ liên tục lặp lại hành động như vậy, liên tục bảo 'trời sẽ mưa, sẽ mang con đi, ba bảo vệ con'.
Felix Evans chạy vội đến trước mặt y, nắm tay y lên nhìn xem vết thương lo đến mức giọng cũng run theo.
- Finn à, em sao vậy, tay bị thương rồi em không thấy ư?
- Finn à, em sợ gì sao? (1
- Trời không có mưa, em nhìn xem vẫn còn trong lắm.
- Finn ngoan, em có thể nói cho ta biết em đang sợ điều gì không?
- Em còn nhận ra ta là ai không?
Finn Wilson ngẩng đầu nhìn Felix Evans đôi mắt ngấn nước ấp úng nói.
- Em...lẽ ra em không nên mang theo nhiều hành lý, nếu vậy...đã không bị...em...
Y hiện tại không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là ảo ảnh nữa, có lúc y thấy bản thân ở cánh rừng âm u ấy một mình đào bới đất cát, có lúc lại thấy ở cánh rừng âm u ấy xuất hiện bóng người lẽ ra không nên ở đây, người ấy chạy đến hỏi han y, vỗ về y.
Finn Wilson không rõ sự thật có phải như vậy không, nếu thực sự không phải thì quá tàn nhẫn rồi.
Felix Evans ôm y vào lòng lắng nghe tiếng khóc nức nở và giọng nói nghẹn lại ở cổ họng, anh khẽ nhíu mày.
- Lùi hết ra ngoài đi. - Felix Evans cho kỵ sĩ lùi hết ra ngoài để lại không gian cho hai người.
Đợi kỵ sĩ lùi ra hết, anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của Finn Wilson lên run giọng hỏi.
- Finn à, em...có phải cũng giống ta đúng không? (1
Finn Wilson ngơ ngác, vô thức gật đầu dù không hiểu anh muốn hỏi gì.
- Cầu xin em...đừng gật đầu có được không?
- Ta thật hận bản thân tại sao luôn có thể suy nghĩ được nhiều thứ như vậy.
- Ta sẽ coi như là bản thân nghĩ nhiều, vì thế cầu xin em đừng chịu đựng vết thương một mình nữa mà hãy nói với ta, vì ta thực sự không chịu nổi khi nhìn em như vậy.
- Rốt cuộc đời trước em đã xảy ra chuyện gì rồi...ta còn bao nhiêu chuyện chưa biết nữa đây...
Phải mất một lúc lâu Finn Wilson mới tự mình thoát ra khỏi cơn ác mộng đó, bởi vì hình như ngoài bản thân y đang lạc bước ra thì cũng có một người cùng lạc bước giống y, người nọ có lẽ cần y.
Finn Wilson mờ mịt nhận ra mình đang nằm trong lòng của Felix Evans, rõ ràng y đã ngừng khóc nhưng vì sao khuôn mặt vẫn luôn đẫm nước thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.