Chương 6: Thiên tử
Nhất Tịch Yên Vũ
09/05/2022
Dịch: Tiểu Duyên đáng yêu
***
Trong điện Thiên Dụ, Hạ hoàng vẫn đang đọc tấu chương. Trong số các đời Đế hoàng, tuy vị Hạ hoàng này không thể được tính là minh chủ, nhưng chắc chắn là người siêng năng nhất. Chỉ có điều, tính cách thiếu quyết đoán đã trở thành hạn chế lớn nhất của y. Kết quả, thành tựu trong những năm trị vì của Hạ hoàng đương đại kém xa với các bậc tiên vương trước đó. Triều nhà Hạ đã không có phát triển gì quá nổi bậc suốt 30 năm ròng. Tuy nhiên, hiện tại thiên hạ đang rung chuyển, nếu không có công - chính là có tội.
“Trẫm, không thể trở thành tội nhân của triều nhà Hạ được!”
Hạ hoàng biết điểm yếu của mình, nên lần này hạ quyết tâm xuất binh đến Bắc Trượng Nguyên, không dung túng cho bất kỳ ai động đến tôn nghiêm của Đại Hạ nữa.
Chỉ là, thiên ý khó lường, tạo hóa trêu ngươi; ngay cả Thiên tử cũng không đoán được ý trời.
“Hoàng hậu, lời nàng nói là thật ư?” Trên ghế rồng, Hạ hoàng trịnh trọng nói.
Chưa thật sự quá già nhưng tóc đã bạc nửa đầu, một đời này của Hạ hoàng không có lỗi lầm, cũng không có công lao, nhưng thật ra là cũng vô cùng vất vả. Hoàng triều to lớn như vậy, y lại tự mình chống đỡ, lao tâm khổ tứ, dù không có biểu hiện rõ rệt nhưng cơ thể cũng tựa như đèn đã cạn dầu.
“Là thật!”
Quan sát người đàn ông đã ở bên cạnh mình suốt nửa đời người, Trưởng Tôn chỉ có thể thầm thở dài. Nàng luôn ghi nhớ lời dạy bảo của trưởng bối khi còn bé, hãy sống bằng cả trái tim, nhưng có lẽ tình yêu thực sự không hề tồn tại trong dõng dõi Đế vương. Nàng cũng chưa từng nghĩ rằng, chỉ có mái tóc bạc sớm mai thế này mới có thể diễn tả hết sự vô tình của thời gian.
“Truyền Khâm Thiên Giám chính!”
Thánh ngôn vừa ra, đã có khoái mã chạy khỏi Hoàng cung, vội vã phóng về hướng Đông.
Người trong Hoàng cung im lặng chờ đợi. Hoàng đế bước xuống từ trên đài cao, đi tới trước cửa điện. Bên cạnh Đế tinh Tâm Túc sáng chói, y trông thấy một ngôi sao đỏ ánh lên một chút ánh sáng màu máu, dù rất mờ nhạt, nhưng lại chói mắt như thế.
“Huỳnh Hoặc thủ tâm.”
Hạ hoàng cảm giác thật chua chát; chẳng lẽ cả đời này, y thật sự phải mang danh hôn quân sao?
Trưởng Tôn cũng không bước đến, chỉ im lặng đứng đó. Hậu cung không nên dính líu đến triều chính; nàng đến đây để nhắc nhở, vậy là đủ rồi.
“Bẩm Bệ hạ, Khâm Thiên Giám chính đã đến, đang đợi ngoài điện.”
Không lâu sau, một tên thái giám được lệnh tiến vào bẩm báo. Vẻ mặt chua xót của Hạ hoàng lập tức biến mất, thay vào đó là nét uy nghiêm vốn có của bậc Đế vương.
“Truyền vào.”
“Tuân chỉ.”
Vào thời khắc này, Trưởng Tôn cũng đứng dậy, đi đến trước mặt Hạ hoàng, quỳ gối bẩm: “Thần thiếp xin phép cáo lui.”
“Ừm.”
Hạ hoàng gật đầu đồng ý. Thần tử đến bái kiến, Hoàng hậu không nên ở đây. Bằng không, sẽ dẫn đến việc lời ra tiếng vào, đặc biệt hiện tại đang là thời kỳ mẫn cảm.
Trưởng Tôn rời đi, Khâm Thiên Giám chính Thượng Quan Nguyên Minh cũng bước vào đại điện ngay sau đó. Y quỳ lại hành lễ, chờ đợi một tiếng bình thân của Hạ hoàng. . Cập nhật truyện nhanh tại { TгЦмtгuуe Л. VЛ }
Nhưng đợi một lúc lâu, Thượng Quan Nguyên Minh vẫn không hề nghe thấy Hạ hoàng mở lời. Đột nhiên, y run nhẹ, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ròng ròng.
“Thượng Quan Nguyên Minh.” Hạ hoàng lên tiếng, giọng điệu không hề biểu lộ sắc thái gì.
“Có thần.” Thượng Quan Nguyên Minh cúi đầu, giọng hơi run nhẹ.
“Ngươi ngồi ở vị trí Khâm Thiên Giám chính bao lâu rồi?” Hạ Hoàng hỏi tiếp.
“Mười năm lẻ ba tháng.” Thượng Quan Nguyên Minh càng lúc càng sợ hãi; sắc mặt của y tái nhợt, cả người run lên.
“Tốt lắm, rất tốt.”
Hạ Hoàng lặp lại từng chữ; vẻ mặt bình tĩnh của y đột nhiên trở nên tàn nhẫn hẳn đi. Y vỗ mạnh chiếc bàn bên cạnh một cái, “Mười năm lẻ ba tháng; nếu trẫm nuôi một con chó, chắc nó cũng đã đủ lớn rồi!”
“Vi thần có tội!” Thượng Quan Nguyên Minh hoảng sợ nhận tội, đập mạnh đầu xuống đất.
“Ngươi phạm phải tội gì?” Hạ hoàng lạnh lùng hỏi; vẻ mặt tàn nhẫn cũng đã hồi phục dần.
“Thần kém cỏi, phụ lòng tín nhiệm của Ngô hoàng (1).” Thượng Quan Nguyên Minh gục đầu xuống đất, trả lời bằng chất giọng run run.
“Kém cỏi hả? Đúng là kém cỏi mà!”
Thấy Thượng Quan Nguyên Minh còn đang trốn tránh vấn đề, lửa giận của Hạ hoàng lại không thể kìm nén được. Y lập tức chụp lấy tách trà trên bàn, ném thẳng về trước.
Xoảng...
Tách trà nện mạnh vào đầu của Thượng Quan Nguyên Minh. Ngay lập tức, máu tươi chảy xuống, nhuộm đỏ một vũng trên đại điện trước mặt.
“Nói đi, là ai sai khiến ngươi!” Hạ Hoàng nhìn chằm chằm vào kẻ trước mặt, lạnh lùng hỏi.
Y không phải là kẻ ngu xuẩn. Khâm Thiên Giám có nhân tài lớp lớp, làm sao lại không tính toán ra được thiên tượng trọng yếu như ‘Huỳnh Hoặc thủ tâm’ cơ chứ? Hẳn là có kẻ đứng sau cố tình giật dây giấu nhẹm tin tức này, nhằm thúc đẩy tiến trình xuất quân.
Từ xa xưa, ‘Huỳnh Hoặc thủ tâm’ đã là dấu hiệu của chiến tranh và thảm họa. Nếu xuất quân vào thời điểm này, chắc chắn y sẽ trở thành bạo chúa thổi lên ngọn lửa chiến tranh trong mắt của lê dân bá tánh khắp nơi, mà Đại Hạ cũng sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của người người. Khi đó, Đại Hạ sẽ không còn phải đối mặt với mỗi Vương đình Cổ Mông nữa, mà là sự lên án của toàn bộ thiên hạ. Không những thế, cộng với việc Vĩnh Dạ Thần Giáo đang rục rịch hiện thân, cơ nghiệp ngàn năm của Đại Hạ sẽ hoàn toàn rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Mà y, chính là tội nhân của Đại Hạ.
Nghĩ đến đây, Hạ hoàng không khỏi run lên. Y lập tức cố gắng áp chế nỗi sợ hãi và thịnh nộ đang chực chờ bùng lên như một ngọn lửa kia.
“Thần, không bị ai sai khiến cả.”
Thượng Quan Nguyên Minh ngẩng đầu lên; dòng máu tươi chảy xuống từ trán, ướt đẫm cả một nửa gương mặt. Lúc này, vị quan kia đã lấy lại bình tĩnh, chỉ trầm giọng bẩm báo mà thôi.
“Được, tốt lắm!”
Hạ Hoàng hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, lạnh lùng nói.
“Người đâu? Giam Thượng Quan Nguyên Minh vào tử lao. Ngoài ra, cho Cấm quân bao vây phủ đệ của Thượng Quan Nguyên Minh. Không ai được phép ra vào nếu không có lệnh của trẫm.”
“Tuân chỉ!”
Vừa ứng tiếng, hai thị Ngự tiền Thị vệ bước vào đại điện, lôi Thượng Quan Nguyên Minh ra ngoài. Trong cả điện Thiên Dụ, chỉ còn mỗi Hạ hoàng ngồi trên ghế rồng, nhìn lên bầu trời trước mặt mà không nói lời nào.
Một lúc lâu sau, gương mặt của Hạ hoàng đột nhiên xuất hiện một sắc thái bệnh hoạn. Ngay lập tức, y sặc một cái, ói ra một ngụm máu đỏ thẫm.
“Trẫm... không thể trở thành tội nhân của Đại Hạ được.”
Bi ai thay, cơ cực thay! Hoàng đế có quyền khuynh thiên hạ, giữa nhật nguyệt treo cao, chính là thần linh giữa chốn phàm trần; tuy có thể đấu thắng nhân tâm, nhưng làm sao có thể qua mặt được ý trời đây? Rốt cuộc, đây là tạo hóa trêu ngươi, hay chính là số mệnh an bài? Một ngụm máu vừa bị phun ra này, đã nói rõ rất nhiều thứ.
Hoàng triều bất hủ nghìn năm chính là vinh quang, nhưng cũng là áp lực. Hạ hoàng gánh chịu vinh quang ngàn năm của Đại hạ, nên nếu muốn đi 1 bước thì phải cân nhắc tận 10 bước. Hành vi này được xem là thận trọng hay do dự? Vậy cũng khó mà phán xét rõ ràng.
Vào một đêm lạnh lẽo, gió thổi vi vu, trên chiếc ghế rồng đơn côi ở ngôi cao kia, Hạ hoàng ngồi một mình tại đấy. Dù long bào đã thấm đẫm từng vệt máu nhỏ, y cũng chỉ tỏ vẻ thờ ơ. Ngoài đại điện, cấm vệ quân trấn thủ nơi đó cũng không dám bước vào. Đây chính là Hoàng đế của Đại Hạ. Chỉ cần y vẫn còn ngồi trên chiếc ghế rồng chí cao vô thượng này, vậy sẽ chẳng có ai dám ngỗ nghịch đến thiên nhan.
Mấy ai vô tình hơn trái tim của bậc Đế vương? Sự tàn nhẫn của Hạ hoàng không chỉ áp dụng lên người khác, mà còn với chính bản thân y. Tóc đã bạc màu, cơ thể như đèn đã cạn dầu, ngôi trên ngai vị Hoàng đế suốt 20 năm, tưởng chừng như đã trải qua trăm năm giữa trần thế.
“Trẫm không cam lòng, thật sự không cam lòng!”
Ngàn lời vạn ngữ, cuối cùng chỉ có thể biến thành hành động ngẩng mặt lên trời mà cười to bất lực. Trong đêm tối, ngôi sao Huỳnh Hoặc đang trong xu hướng hiện rõ kia lúc thì sáng ngời, lúc thì mờ nhạt, phảng phất như đang cười nhạo cho sự ngu muội của Đế vương chốn nhân gian.
...
Vào buổi lâm triều ngày hôm sau, tất cả các quan đại thần đều đang trông đợi vào đạo chiếu chỉ then chốt kia. Tuy nhiên, ai nấy đều cảm thấy thật kỳ lạ khi lệnh xuất binh không được ban bố. Mọi người nhìn sang Tam công, vì người có thể tác động Hạ hoàng thay đổi ý định chỉ có mỗi Tam công mà thôi. Thế nhưng mà, Tam công vẫn chỉ im lặng, không đưa ra bất cứ chủ ý nào.
Sau khi bãi triều, quần thần đều thối lui. Trong lòng mỗi một người đều ấp ủ một nỗi niềm nào đó, nhưng ngoài mặt đều giữ nguyên trạng thái dửng dưng.
Khi Tam công cũng chuẩn bị rời đi, Hạ hoàng bước tới, nhìn Thái Thức Công trong bộ áo Nho gia màu xanh, nghiêm nghị hỏi: “Lão sư! Nếu trẫm đi sai đường lần này, lão sư có nhúng tay hay không?”
Thái Thức Công im lặng một hồi lâu, cuối cùng mới đáp đúng một chữ, “Có!”
Chỉ là một câu trả lời hời hợt, nhưng dường như đã mang lại cho Hạ hoàng một sự tự tin cực kỳ vững chãi. Y biết rằng, nếu y lạc bước vào tuyệt lộ trên con đường Đế vương này, vậy sẽ có lão sư đưa tay cứu y một lần.
Tam công bình tĩnh rời đi, còn Hạ hoàng vẫn ngồi cô độc trong điện Thiên Dụ. Vẫn một mình y ngồi đó, xử lý chuyện trong thiên hạ như mỗi ngày.
...
Tại cung Vị Ương.
Ninh Thần đã thức dậy từ sớm, còn vận động ầm ĩ gì đó ngoài cửa cả một buổi sáng. Mộ Thành Tuyết chỉ vừa liếc mắt một cái là không còn hứng thú gì nữa. Mấy kiểu cơ quan nho nhỏ kia chỉ có thể giúp đối phó bọn con nít mà thôi.
Ninh Thần cũng không thèm để ý đến suy nghĩ của Mộ Thành Tuyết. Sau khi làm việc xong, hắn bèn thỏa mãn mà chuẩn bị đi ăn cơm. Trước khi ra ngoài, hắn còn liếc xéo qua Mộ Thành Tuyết, nhếch miệng lên, cười tươi hơn hoa.
Coi ngươi hung dữ cỡ nào? Có ngon thì đừng ăn cơm!
Cung Vị Ương có chỗ dành riêng cho cung nữ và thái giám dùng bữa. Hiện tại, Ninh Thần đại khái là người không phận sự, thế nên cũng chỉ dám bước nhè nhẹ mà lấy cơm. Lúc này, phòng ăn cũng không đông người cho lắm.
“Món này... Món này... Món này...”
Ninh Thần hưng phấn chọn hết món này đến món khác, mà lão thái giám phục vụ lấy món cũng cực kỳ kiên nhẫn. Có thể thấy rằng, Trưởng Tôn cũng có vẻ đối xử không tệ với người trong nội cung.
“Lại thêm món này đi. Đúng đúng, tiện thể đóng gói cho ta mang về với.” Ninh Thần chỉ vào một nồi thịt heo kho, hai mắt sáng lên.
“Hả?”
Vừa nghe thế, Ninh Thần ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện lão thái giám chợt đứng yên bất động. Hắn không thể không ngạc nhiên mà hỏi: “Làm sao vậy? Ta không được ăn món này à?”
“Ngươi bảo đóng gói mang về ư? Là sao?” Lão thái giám nghi ngờ hỏi.
Chỉ là một câu hỏi bình thường nhưng lại khiến Ninh Thần chẳng biết sao mà đáp. Nhìn lão thái giám và chiếc muôi trong tay, hắn nhất thời thầm cảm thấy bối rối.
Không có túi nhựa, không có hộp đựng cơm, làm thế nào để đóng gói? Làm thế nào để gói? Làm thế nào để đóng gói đây?
Ninh Thần cảm thấy rối bời, bèn lập tức vừa ngậm, vừa ôm lấy đống bánh bao hấp và ba chiếc đĩa, bước cẩn thận ra khỏi phòng ăn.
“Au i ăn ong, a ẽ ả én ại iền (Sau khi ăn xong, ta sẽ trả chén lại liền).” Trước khi rời đi, Ninh Thần bắn một câu vớ va vớ vẩn gì đó với lão thái giám, cũng không quan tâm lão ấy có hiểu hay không.
Trên đường đi, hắn gặp Thanh Ninh, thế là hô to: “Anh Inh ỷ, ào uổi áng! (Thanh Ninh tỷ, chào buổi sáng)”
Thanh Ninh nhíu mày, cũng chẳng hiểu mô tê gì.
Cũng may, mấy người tiếp theo mà Ninh Thần gặp cũng toàn người lại nên không phải phiền phức chào hỏi. Về đến chỗ ở của mình, hắn đá một cước vào cửa phòng: “Ở ửa i!!! (Mở cửa đi)”
Nghe thấy giọng của Ninh Thần, Mộ Thành Tuyết vốn định đi qua mở cửa nhưng để rồi phải khựng lại khi nghe thấy mấy câu nói nghe cực kỳ lạ lẫm.
“Ở ửa i! Ay a ầm ầy ồ ăn ồi! (Mở cửa đi! Tay ta cầm đầy đồ ăn rồi)”
Ninh Thần cắn chặt một chiếc đĩa đi suốt cả quãng đường, khiến quai hàm của hắn tê cứng đến mức mất cả cảm giác. Thấy Mộ Thành Tuyết không ra mở cửa cho mình, hắn lập tức nóng nảy hẳn. Đây là muốn hắn kiệt sức mà chết à?
Mộ Thành Tuyết tập trung suy nghĩ chốc lát, sau khi chắc chắn Ninh Thần là người duy nhất ở bên ngoài thì mới cẩn thận mở cửa ra.
“Ở ửa anh ên! A ận ay ết ồi! (Mở cửa nhanh lên! Ta bận tay hết rồi)”
Thấy cánh cửa rốt cuộc cũng đã được mở ra, Ninh Thần vội vàng lách người vào. Hắn lon ton đặt cái đĩa trong tay và miệng xuống bàn, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ệt ãi ưởng! (Mệt vãi chưởng).” Ninh Thần nhận ra mình nói đớt mất rồi, thế là lập tức kinh hãi, vội vàng xoa bóp mạnh gò má của bản thân.
“Ăn i ào! (Ăn đi nào).”
Giọng vẫn chưa phục hồi như cũ, nhưng hắn đã không thể chờ đợi được nữa. Ninh Thần vội vàng lấy bánh bao hấp trong ngực ra, chuẩn bị ăn sáng.
Mộ Thành Tuyết nhìn đĩa bánh và phần bánh hấp mà Ninh Thần đã ngậm trong mồm; đôi mắt của nàng giật nhẹ vài lần. Cuối cùng, nàng cũng ngồi xuống, đối mặt với Ninh Thần.
“Ổ ăn ũng âu ó ở, úng ông? (Đồ ăn cũng đâu có dở, đúng không)”
Ninh Thần vui vẻ gắp một miếng thịt heo kho tàu vào miệng, cảm giác cực kỳ hài lòng. Hắn vừa mới xuất huyết nha, phải ăn uống đầy đủ để bồi bổ lại.
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của thiếu niên trước mắt, Mộ Thành Tuyết im lặng một hồi, cuối cùng mới nhẹ giọng hỏi: “Ngươi thật sự muốn học võ công ư?”
********
Chú thích:
(1) Ngô hoàng nghĩa là ‘Hoàng đế của chúng ta’, thường được dùng khi quân lính tôn sùng vua của mình đến cực độ.
***
Trong điện Thiên Dụ, Hạ hoàng vẫn đang đọc tấu chương. Trong số các đời Đế hoàng, tuy vị Hạ hoàng này không thể được tính là minh chủ, nhưng chắc chắn là người siêng năng nhất. Chỉ có điều, tính cách thiếu quyết đoán đã trở thành hạn chế lớn nhất của y. Kết quả, thành tựu trong những năm trị vì của Hạ hoàng đương đại kém xa với các bậc tiên vương trước đó. Triều nhà Hạ đã không có phát triển gì quá nổi bậc suốt 30 năm ròng. Tuy nhiên, hiện tại thiên hạ đang rung chuyển, nếu không có công - chính là có tội.
“Trẫm, không thể trở thành tội nhân của triều nhà Hạ được!”
Hạ hoàng biết điểm yếu của mình, nên lần này hạ quyết tâm xuất binh đến Bắc Trượng Nguyên, không dung túng cho bất kỳ ai động đến tôn nghiêm của Đại Hạ nữa.
Chỉ là, thiên ý khó lường, tạo hóa trêu ngươi; ngay cả Thiên tử cũng không đoán được ý trời.
“Hoàng hậu, lời nàng nói là thật ư?” Trên ghế rồng, Hạ hoàng trịnh trọng nói.
Chưa thật sự quá già nhưng tóc đã bạc nửa đầu, một đời này của Hạ hoàng không có lỗi lầm, cũng không có công lao, nhưng thật ra là cũng vô cùng vất vả. Hoàng triều to lớn như vậy, y lại tự mình chống đỡ, lao tâm khổ tứ, dù không có biểu hiện rõ rệt nhưng cơ thể cũng tựa như đèn đã cạn dầu.
“Là thật!”
Quan sát người đàn ông đã ở bên cạnh mình suốt nửa đời người, Trưởng Tôn chỉ có thể thầm thở dài. Nàng luôn ghi nhớ lời dạy bảo của trưởng bối khi còn bé, hãy sống bằng cả trái tim, nhưng có lẽ tình yêu thực sự không hề tồn tại trong dõng dõi Đế vương. Nàng cũng chưa từng nghĩ rằng, chỉ có mái tóc bạc sớm mai thế này mới có thể diễn tả hết sự vô tình của thời gian.
“Truyền Khâm Thiên Giám chính!”
Thánh ngôn vừa ra, đã có khoái mã chạy khỏi Hoàng cung, vội vã phóng về hướng Đông.
Người trong Hoàng cung im lặng chờ đợi. Hoàng đế bước xuống từ trên đài cao, đi tới trước cửa điện. Bên cạnh Đế tinh Tâm Túc sáng chói, y trông thấy một ngôi sao đỏ ánh lên một chút ánh sáng màu máu, dù rất mờ nhạt, nhưng lại chói mắt như thế.
“Huỳnh Hoặc thủ tâm.”
Hạ hoàng cảm giác thật chua chát; chẳng lẽ cả đời này, y thật sự phải mang danh hôn quân sao?
Trưởng Tôn cũng không bước đến, chỉ im lặng đứng đó. Hậu cung không nên dính líu đến triều chính; nàng đến đây để nhắc nhở, vậy là đủ rồi.
“Bẩm Bệ hạ, Khâm Thiên Giám chính đã đến, đang đợi ngoài điện.”
Không lâu sau, một tên thái giám được lệnh tiến vào bẩm báo. Vẻ mặt chua xót của Hạ hoàng lập tức biến mất, thay vào đó là nét uy nghiêm vốn có của bậc Đế vương.
“Truyền vào.”
“Tuân chỉ.”
Vào thời khắc này, Trưởng Tôn cũng đứng dậy, đi đến trước mặt Hạ hoàng, quỳ gối bẩm: “Thần thiếp xin phép cáo lui.”
“Ừm.”
Hạ hoàng gật đầu đồng ý. Thần tử đến bái kiến, Hoàng hậu không nên ở đây. Bằng không, sẽ dẫn đến việc lời ra tiếng vào, đặc biệt hiện tại đang là thời kỳ mẫn cảm.
Trưởng Tôn rời đi, Khâm Thiên Giám chính Thượng Quan Nguyên Minh cũng bước vào đại điện ngay sau đó. Y quỳ lại hành lễ, chờ đợi một tiếng bình thân của Hạ hoàng. . Cập nhật truyện nhanh tại { TгЦмtгuуe Л. VЛ }
Nhưng đợi một lúc lâu, Thượng Quan Nguyên Minh vẫn không hề nghe thấy Hạ hoàng mở lời. Đột nhiên, y run nhẹ, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ròng ròng.
“Thượng Quan Nguyên Minh.” Hạ hoàng lên tiếng, giọng điệu không hề biểu lộ sắc thái gì.
“Có thần.” Thượng Quan Nguyên Minh cúi đầu, giọng hơi run nhẹ.
“Ngươi ngồi ở vị trí Khâm Thiên Giám chính bao lâu rồi?” Hạ Hoàng hỏi tiếp.
“Mười năm lẻ ba tháng.” Thượng Quan Nguyên Minh càng lúc càng sợ hãi; sắc mặt của y tái nhợt, cả người run lên.
“Tốt lắm, rất tốt.”
Hạ Hoàng lặp lại từng chữ; vẻ mặt bình tĩnh của y đột nhiên trở nên tàn nhẫn hẳn đi. Y vỗ mạnh chiếc bàn bên cạnh một cái, “Mười năm lẻ ba tháng; nếu trẫm nuôi một con chó, chắc nó cũng đã đủ lớn rồi!”
“Vi thần có tội!” Thượng Quan Nguyên Minh hoảng sợ nhận tội, đập mạnh đầu xuống đất.
“Ngươi phạm phải tội gì?” Hạ hoàng lạnh lùng hỏi; vẻ mặt tàn nhẫn cũng đã hồi phục dần.
“Thần kém cỏi, phụ lòng tín nhiệm của Ngô hoàng (1).” Thượng Quan Nguyên Minh gục đầu xuống đất, trả lời bằng chất giọng run run.
“Kém cỏi hả? Đúng là kém cỏi mà!”
Thấy Thượng Quan Nguyên Minh còn đang trốn tránh vấn đề, lửa giận của Hạ hoàng lại không thể kìm nén được. Y lập tức chụp lấy tách trà trên bàn, ném thẳng về trước.
Xoảng...
Tách trà nện mạnh vào đầu của Thượng Quan Nguyên Minh. Ngay lập tức, máu tươi chảy xuống, nhuộm đỏ một vũng trên đại điện trước mặt.
“Nói đi, là ai sai khiến ngươi!” Hạ Hoàng nhìn chằm chằm vào kẻ trước mặt, lạnh lùng hỏi.
Y không phải là kẻ ngu xuẩn. Khâm Thiên Giám có nhân tài lớp lớp, làm sao lại không tính toán ra được thiên tượng trọng yếu như ‘Huỳnh Hoặc thủ tâm’ cơ chứ? Hẳn là có kẻ đứng sau cố tình giật dây giấu nhẹm tin tức này, nhằm thúc đẩy tiến trình xuất quân.
Từ xa xưa, ‘Huỳnh Hoặc thủ tâm’ đã là dấu hiệu của chiến tranh và thảm họa. Nếu xuất quân vào thời điểm này, chắc chắn y sẽ trở thành bạo chúa thổi lên ngọn lửa chiến tranh trong mắt của lê dân bá tánh khắp nơi, mà Đại Hạ cũng sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của người người. Khi đó, Đại Hạ sẽ không còn phải đối mặt với mỗi Vương đình Cổ Mông nữa, mà là sự lên án của toàn bộ thiên hạ. Không những thế, cộng với việc Vĩnh Dạ Thần Giáo đang rục rịch hiện thân, cơ nghiệp ngàn năm của Đại Hạ sẽ hoàn toàn rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Mà y, chính là tội nhân của Đại Hạ.
Nghĩ đến đây, Hạ hoàng không khỏi run lên. Y lập tức cố gắng áp chế nỗi sợ hãi và thịnh nộ đang chực chờ bùng lên như một ngọn lửa kia.
“Thần, không bị ai sai khiến cả.”
Thượng Quan Nguyên Minh ngẩng đầu lên; dòng máu tươi chảy xuống từ trán, ướt đẫm cả một nửa gương mặt. Lúc này, vị quan kia đã lấy lại bình tĩnh, chỉ trầm giọng bẩm báo mà thôi.
“Được, tốt lắm!”
Hạ Hoàng hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, lạnh lùng nói.
“Người đâu? Giam Thượng Quan Nguyên Minh vào tử lao. Ngoài ra, cho Cấm quân bao vây phủ đệ của Thượng Quan Nguyên Minh. Không ai được phép ra vào nếu không có lệnh của trẫm.”
“Tuân chỉ!”
Vừa ứng tiếng, hai thị Ngự tiền Thị vệ bước vào đại điện, lôi Thượng Quan Nguyên Minh ra ngoài. Trong cả điện Thiên Dụ, chỉ còn mỗi Hạ hoàng ngồi trên ghế rồng, nhìn lên bầu trời trước mặt mà không nói lời nào.
Một lúc lâu sau, gương mặt của Hạ hoàng đột nhiên xuất hiện một sắc thái bệnh hoạn. Ngay lập tức, y sặc một cái, ói ra một ngụm máu đỏ thẫm.
“Trẫm... không thể trở thành tội nhân của Đại Hạ được.”
Bi ai thay, cơ cực thay! Hoàng đế có quyền khuynh thiên hạ, giữa nhật nguyệt treo cao, chính là thần linh giữa chốn phàm trần; tuy có thể đấu thắng nhân tâm, nhưng làm sao có thể qua mặt được ý trời đây? Rốt cuộc, đây là tạo hóa trêu ngươi, hay chính là số mệnh an bài? Một ngụm máu vừa bị phun ra này, đã nói rõ rất nhiều thứ.
Hoàng triều bất hủ nghìn năm chính là vinh quang, nhưng cũng là áp lực. Hạ hoàng gánh chịu vinh quang ngàn năm của Đại hạ, nên nếu muốn đi 1 bước thì phải cân nhắc tận 10 bước. Hành vi này được xem là thận trọng hay do dự? Vậy cũng khó mà phán xét rõ ràng.
Vào một đêm lạnh lẽo, gió thổi vi vu, trên chiếc ghế rồng đơn côi ở ngôi cao kia, Hạ hoàng ngồi một mình tại đấy. Dù long bào đã thấm đẫm từng vệt máu nhỏ, y cũng chỉ tỏ vẻ thờ ơ. Ngoài đại điện, cấm vệ quân trấn thủ nơi đó cũng không dám bước vào. Đây chính là Hoàng đế của Đại Hạ. Chỉ cần y vẫn còn ngồi trên chiếc ghế rồng chí cao vô thượng này, vậy sẽ chẳng có ai dám ngỗ nghịch đến thiên nhan.
Mấy ai vô tình hơn trái tim của bậc Đế vương? Sự tàn nhẫn của Hạ hoàng không chỉ áp dụng lên người khác, mà còn với chính bản thân y. Tóc đã bạc màu, cơ thể như đèn đã cạn dầu, ngôi trên ngai vị Hoàng đế suốt 20 năm, tưởng chừng như đã trải qua trăm năm giữa trần thế.
“Trẫm không cam lòng, thật sự không cam lòng!”
Ngàn lời vạn ngữ, cuối cùng chỉ có thể biến thành hành động ngẩng mặt lên trời mà cười to bất lực. Trong đêm tối, ngôi sao Huỳnh Hoặc đang trong xu hướng hiện rõ kia lúc thì sáng ngời, lúc thì mờ nhạt, phảng phất như đang cười nhạo cho sự ngu muội của Đế vương chốn nhân gian.
...
Vào buổi lâm triều ngày hôm sau, tất cả các quan đại thần đều đang trông đợi vào đạo chiếu chỉ then chốt kia. Tuy nhiên, ai nấy đều cảm thấy thật kỳ lạ khi lệnh xuất binh không được ban bố. Mọi người nhìn sang Tam công, vì người có thể tác động Hạ hoàng thay đổi ý định chỉ có mỗi Tam công mà thôi. Thế nhưng mà, Tam công vẫn chỉ im lặng, không đưa ra bất cứ chủ ý nào.
Sau khi bãi triều, quần thần đều thối lui. Trong lòng mỗi một người đều ấp ủ một nỗi niềm nào đó, nhưng ngoài mặt đều giữ nguyên trạng thái dửng dưng.
Khi Tam công cũng chuẩn bị rời đi, Hạ hoàng bước tới, nhìn Thái Thức Công trong bộ áo Nho gia màu xanh, nghiêm nghị hỏi: “Lão sư! Nếu trẫm đi sai đường lần này, lão sư có nhúng tay hay không?”
Thái Thức Công im lặng một hồi lâu, cuối cùng mới đáp đúng một chữ, “Có!”
Chỉ là một câu trả lời hời hợt, nhưng dường như đã mang lại cho Hạ hoàng một sự tự tin cực kỳ vững chãi. Y biết rằng, nếu y lạc bước vào tuyệt lộ trên con đường Đế vương này, vậy sẽ có lão sư đưa tay cứu y một lần.
Tam công bình tĩnh rời đi, còn Hạ hoàng vẫn ngồi cô độc trong điện Thiên Dụ. Vẫn một mình y ngồi đó, xử lý chuyện trong thiên hạ như mỗi ngày.
...
Tại cung Vị Ương.
Ninh Thần đã thức dậy từ sớm, còn vận động ầm ĩ gì đó ngoài cửa cả một buổi sáng. Mộ Thành Tuyết chỉ vừa liếc mắt một cái là không còn hứng thú gì nữa. Mấy kiểu cơ quan nho nhỏ kia chỉ có thể giúp đối phó bọn con nít mà thôi.
Ninh Thần cũng không thèm để ý đến suy nghĩ của Mộ Thành Tuyết. Sau khi làm việc xong, hắn bèn thỏa mãn mà chuẩn bị đi ăn cơm. Trước khi ra ngoài, hắn còn liếc xéo qua Mộ Thành Tuyết, nhếch miệng lên, cười tươi hơn hoa.
Coi ngươi hung dữ cỡ nào? Có ngon thì đừng ăn cơm!
Cung Vị Ương có chỗ dành riêng cho cung nữ và thái giám dùng bữa. Hiện tại, Ninh Thần đại khái là người không phận sự, thế nên cũng chỉ dám bước nhè nhẹ mà lấy cơm. Lúc này, phòng ăn cũng không đông người cho lắm.
“Món này... Món này... Món này...”
Ninh Thần hưng phấn chọn hết món này đến món khác, mà lão thái giám phục vụ lấy món cũng cực kỳ kiên nhẫn. Có thể thấy rằng, Trưởng Tôn cũng có vẻ đối xử không tệ với người trong nội cung.
“Lại thêm món này đi. Đúng đúng, tiện thể đóng gói cho ta mang về với.” Ninh Thần chỉ vào một nồi thịt heo kho, hai mắt sáng lên.
“Hả?”
Vừa nghe thế, Ninh Thần ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện lão thái giám chợt đứng yên bất động. Hắn không thể không ngạc nhiên mà hỏi: “Làm sao vậy? Ta không được ăn món này à?”
“Ngươi bảo đóng gói mang về ư? Là sao?” Lão thái giám nghi ngờ hỏi.
Chỉ là một câu hỏi bình thường nhưng lại khiến Ninh Thần chẳng biết sao mà đáp. Nhìn lão thái giám và chiếc muôi trong tay, hắn nhất thời thầm cảm thấy bối rối.
Không có túi nhựa, không có hộp đựng cơm, làm thế nào để đóng gói? Làm thế nào để gói? Làm thế nào để đóng gói đây?
Ninh Thần cảm thấy rối bời, bèn lập tức vừa ngậm, vừa ôm lấy đống bánh bao hấp và ba chiếc đĩa, bước cẩn thận ra khỏi phòng ăn.
“Au i ăn ong, a ẽ ả én ại iền (Sau khi ăn xong, ta sẽ trả chén lại liền).” Trước khi rời đi, Ninh Thần bắn một câu vớ va vớ vẩn gì đó với lão thái giám, cũng không quan tâm lão ấy có hiểu hay không.
Trên đường đi, hắn gặp Thanh Ninh, thế là hô to: “Anh Inh ỷ, ào uổi áng! (Thanh Ninh tỷ, chào buổi sáng)”
Thanh Ninh nhíu mày, cũng chẳng hiểu mô tê gì.
Cũng may, mấy người tiếp theo mà Ninh Thần gặp cũng toàn người lại nên không phải phiền phức chào hỏi. Về đến chỗ ở của mình, hắn đá một cước vào cửa phòng: “Ở ửa i!!! (Mở cửa đi)”
Nghe thấy giọng của Ninh Thần, Mộ Thành Tuyết vốn định đi qua mở cửa nhưng để rồi phải khựng lại khi nghe thấy mấy câu nói nghe cực kỳ lạ lẫm.
“Ở ửa i! Ay a ầm ầy ồ ăn ồi! (Mở cửa đi! Tay ta cầm đầy đồ ăn rồi)”
Ninh Thần cắn chặt một chiếc đĩa đi suốt cả quãng đường, khiến quai hàm của hắn tê cứng đến mức mất cả cảm giác. Thấy Mộ Thành Tuyết không ra mở cửa cho mình, hắn lập tức nóng nảy hẳn. Đây là muốn hắn kiệt sức mà chết à?
Mộ Thành Tuyết tập trung suy nghĩ chốc lát, sau khi chắc chắn Ninh Thần là người duy nhất ở bên ngoài thì mới cẩn thận mở cửa ra.
“Ở ửa anh ên! A ận ay ết ồi! (Mở cửa nhanh lên! Ta bận tay hết rồi)”
Thấy cánh cửa rốt cuộc cũng đã được mở ra, Ninh Thần vội vàng lách người vào. Hắn lon ton đặt cái đĩa trong tay và miệng xuống bàn, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ệt ãi ưởng! (Mệt vãi chưởng).” Ninh Thần nhận ra mình nói đớt mất rồi, thế là lập tức kinh hãi, vội vàng xoa bóp mạnh gò má của bản thân.
“Ăn i ào! (Ăn đi nào).”
Giọng vẫn chưa phục hồi như cũ, nhưng hắn đã không thể chờ đợi được nữa. Ninh Thần vội vàng lấy bánh bao hấp trong ngực ra, chuẩn bị ăn sáng.
Mộ Thành Tuyết nhìn đĩa bánh và phần bánh hấp mà Ninh Thần đã ngậm trong mồm; đôi mắt của nàng giật nhẹ vài lần. Cuối cùng, nàng cũng ngồi xuống, đối mặt với Ninh Thần.
“Ổ ăn ũng âu ó ở, úng ông? (Đồ ăn cũng đâu có dở, đúng không)”
Ninh Thần vui vẻ gắp một miếng thịt heo kho tàu vào miệng, cảm giác cực kỳ hài lòng. Hắn vừa mới xuất huyết nha, phải ăn uống đầy đủ để bồi bổ lại.
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của thiếu niên trước mắt, Mộ Thành Tuyết im lặng một hồi, cuối cùng mới nhẹ giọng hỏi: “Ngươi thật sự muốn học võ công ư?”
********
Chú thích:
(1) Ngô hoàng nghĩa là ‘Hoàng đế của chúng ta’, thường được dùng khi quân lính tôn sùng vua của mình đến cực độ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.