Chương 1: Trở về thời cổ làm thái giám
Nhất Tịch Yên Vũ
09/05/2022
Dịch: Tiểu Duyên đáng yêu
***
Giữa hoàng cung Đại Hạ, cung vàng điện ngọc trông vô cùng lộng lẫy rạng ngời dưới dưới ánh mặt trời. Bậc thềm lát bằng đá cẩm thạch trắng ngần vươn cao đến tận tầng mây, xung quanh là từng tòa cung đình vô cùng hoa mỹ, nhiều đến mức khó mà có thể đong đếm tất cả. Triều đại nhà Hạ hùng mạnh đã huy hoàng đến mức mỹ mãn. Đây là thành tựu tối cao, nhưng trong mắt người hữu tâm, lại chính là dấu hiệu của một tòa lầu các chuẩn bị sụp đổ.
Đại Hạ quá mạnh mẽ. Một thiên niên kỷ qua chính là một thiên niên kỷ của riêng Đại Hạ. Hoàng triều này uy chấn Thần châu, không ai địch lại. Trên mảnh đất Thần châu mênh mông này, đã có hơn trăm vương triều tồn tại, duy chỉ có Đại Hạ lại sừng sững nghìn năm, bất hủ nghìn năm, phồn hoa đến cực điểm.
Thịnh cực tất suy là một quy luật không thể thay đổi. Đại Hạ bất khả chiến bại sẽ không thể nào bất khả chiến bại mãi mãi. Trong 100 năm qua, dấu hiệu suy tàn đã bắt đầu xuất hiện. Minh quân không xuất thế, hiền thần cũng héo tàn. Bên cạnh đó, Vương đình Cổ Mông từ phương Bắc càng ngày càng mạnh mẽ; Vĩnh Dạ Thần Giáo im hơi lặng tiếng suốt hàng nghìn năm qua, nay cũng tái hiện ở nhân gian. Ngày hôm nay dù có tươi đẹp nhường nào, thì tương lai của triều nhà Hạ cũng có vẻ vô cùng u ám.
Thiên tử của Đại Hạ cũng không phải là người có khuynh hướng văn minh cho lắm, kém xa những vị đế vương từng khai bờ mở cõi cho Đại Hạ năm xưa. May mắn thay, nền tảng do các bậc tiên hiền của Đại Hạ để lại đủ vững chắc, mà Thiên tử của thế hệ hiện tại cũng không ngu ngốc đến mức vô dụng. Tuy y chẳng có thành tựu to lớn nào, nhưng cũng không có lỗi lầm gì to tát.
Thiết kỵ của Vương đình Cổ Mông ở phía Bắc đã nhiều lần vượt qua đường biên giới tại Bắc Trượng Nguyên, phớt lờ đi sự uy nghiêm của Đại Hạ. Trong triều, phe chủ chiến và phe chủ hòa cũng tranh luận kịch liệt, mà tuổi tác của Thiên tử Đại Hạ cũng đã cao, thế nên tâm tư theo đà đó mà do dự dần, thiếu quyết đoán hẳn. Thái độ của y đối với Vương đình Cổ Mông vẫn là mập mờ, không đánh cũng không hòa.
Tuy nhiên, thay vì Vương đình Cổ Mông ở phương Bắc, vấn đề đau đầu nhất của Thiên tử Đại hạ chính là sự hồi sinh của Vĩnh Dạ Thần Giáo. Nguồn gốc của giáo phái có từ rất lâu đời, chẳng thể tra cứu ngược dòng được nữa. Đây là thế lực mà các đời hoàng triều tại Trung Nguyên đều kiêng kỵ. Lúc trước, khi tiên vương của Đại Hạ đang trong thời kỳ mạnh mẽ, các vị ấy đã xua quân đàn áp Vĩnh Dạ Thần Giáo cực kỳ mạnh mẽ, hầu như đã hủy diệt chúng hoàn toàn.Tuy nhiên, sau hàng nghìn năm im lặng và phục hồi, Vĩnh Dạ giáng lâm một lần nữa chính là tai họa không thể tránh khỏi.
Sức mạnh của Vĩnh Dạ Thần Giáo không chỉ đáng sợ ở hệ thống tín ngưỡng suốt hàng ngàn năm qua, mà còn dựa vào vũ lực mạnh mẽ đến mức sâu không lường được. Năm đó, Đại Hạ hùng mạnh nhường nào, khi ra sắc lệnh cấm võ cả Thần châu, đến mức cả thiên hạ phải thần phục. Thế nhưng mà, vẫn không thể tận diệt Vĩnh Dạ Thần Giáo được. Bọn chúng chỉ tạm thời lẩn tránh mũi nhọn, ẩn mình trong bóng tối, để rồi hôm nay bắt đầu quay lại nhân gian.
...
Dưới màn đêm, điện Thiên Dụ vẫn sáng tỏ như ban ngày. Tam công im lặng, các quan đại thần bò rạp xuống sàn phòng, trong khi Thiên tử Đại Hạ vẫn ngồi trên ghế rồng, liên tục nhíu chặt chân mày với vẻ mặt cực kỳ khó coi.
“Bệ hạ, không thể chờ đợi được nữa. Giọng khẩn cầu xin ra trận đến từ các quân sĩ phương Bắc càng lúc càng kịch liệt hơn rồi. Nếu triều đình không tỏ thái độ mà cứ tiếp tục nhẫn nhịn, vậy sẽ khiến tâm can của những vị tướng sĩ từng đổ máu vì xã tắc kia cảm thấy đông cứng mất.”
“Không thể được! Một khi chiến sự nổ ra, mọi chuyện sẽ rơi vào tình thế mất kiểm soát, khiến dân chúng phải chịu cảnh lầm than. Hơn nữa, Vĩnh Dạ Thần Giáo đã xuất thế. Nếu chúng nhân cơ hội này mà đục nước béo cò, triều đình sẽ phải đánh địch ở cả hai mặt trận đấy.”
“Hừm! Xoa dịu rồi dung túng cho kẻ gian, vậy chỉ khiến Vương đình Cổ Mông càng thêm quá đáng. Binh sĩ của Thiên triều ta dũng mãnh thiện chiến, há có thể vì một bọn Vĩnh Dạ Thần Giáo nào đó mà để kẻ khác bắt nạt đến tận bờ cõi?”
“.........”
Cuộc tranh luận trong cung điện diễn ra vô cùng gay gắt. Ngươi nói một câu, ta đáp một lẽ, chẳng ai chịu nhường ai; lúc này, chỉ có Tam công vẫn im lặng, không nói một lời nào.
Từ khi Đại Hạ khai quốc đến nay, Tam công hiếm khi nghị chính. Không phải bọn họ không thể, mà là không muốn. Chỉ cần không phải là chuyện cực kỳ bất đắc dĩ, Tam công sẽ không mở lời. Đây chính là nhận thức chung.
Vì lẽ đó, mặc dù chư khanh vẫn còn tranh luận quyết liệt giữa đại điện, chẳng có ai dám lên tiếng mời Tam công quyết định.
Đại hạ Thiên tử ngồi trên ghế rồng bên kia tỏ vẻ do dự rõ rệt qua ánh mắt. Xuất binh hay không, không phải chỉ dựa vào quyết đoán là có thể quyết định được.
“Vèo!!!”
Đột nhiên, một đạo ánh sáng màu bạc mãnh liệt xẹt qua cung điện, lướt ngang chư khanh, bắn thẳng vào Thiên tử trên ghế rồng. Vì không có dấu hiệu báo trước nào, ai nấy đều hoa hết cả mắt, chẳng kịp thực hiện bất cứ phản ứng nào.
Một mũi tên kinh tài tuyệt diễm xuất hiện mà không gây ra bất cứ một động tĩnh hay khí tức nào. Giữa điện Thiên Dụ, từ Thiên tử đến quần thần đều thẫn thờ trước sự sắc bén của mũi tên này.
Thế nhưng, một mũi tên không thể ngăn cản như vậy, lại bị một bàn tay khô héo bắt lấy. Đằng sau Thiên tử Đại Hạ, lão thái giám mờ nhạt từ lúc bắt đầu thượng triều đến giờ đã đứng chắn ngang ghế rồng từ lúc nào. Mọi chuyện cứ như thể lão ta đã dùng một tay che trời, chặn lại tất cả mưa gió trước người Thiên tử.
“Có thích khách! Mau chóng bắt thích khách lại cho ta!” Khoảnh khắc này, rốt cuộc thì mọi người trong đại điện mới có phản ứng. Ai nấy đều tái mặt, đồng thời thét to lên.
Tam công, những vị đứng đầu quần thần, cũng đã đứng bật dậy sau khi im lặng suốt một thời gian dài. Các vị ấy nhìn về hướng mũi tên bằng ánh mắt lạnh lùng, xác nhận đó là một hành vi cực kỳ quá đáng. Trăm ngàn năm qua, đây là lần đầu tiên có người dám nhập cung ám sát. Hơn nữa, còn là ám sát trước mặt bọn họ.
Trên ghế rồng, Thiên tử nén giận đứng dậy, mặt mày tái nhợt, tàn nhẫn mà hô to: “Tra xét nghiêm ngặt!”
“Tuân lệnh!”
Thiên tử thịnh nộ, quần thần lo lắng. Ai nấy đều đang tự hỏi, tại sao hành vi ám sát này lại xảy ra quá đỗi trùng hợp đến thế? Quá đúng lúc rồi!
Ngay sau đó, một loạt mệnh lệnh được ban bố, ví như cấm đi lại trong cung, đóng chặt cửa cung. Toàn bộ hoàng cung bị hàng vạn thị vệ bao vây, cứ năm bước sẽ có một chốt canh, mười bộ là một toán lính canh, đến một con ruồi cũng không thoát ra được.
...
“Chuyện gì thế này?”
Trong hoàng cung, nhìn từng toán thị vệ đi ngang qua, Ninh Thần cảm thấy vô cùng khó hiểu. Nhưng khi nghĩ đến số phận của mình sắp tới, hắn bèn cảm thấy không còn hứng thú gì nữa.
Cách đó không xa, một vài thiếu niên trạc tuổi Ninh Thần cũng đang lo âu thấp thỏm. Bọn họ đều là con nhà nghèo, hết cách rồi mới lựa chọn bước đi này.
“Haizzz... Làm sao bây giờ?” Ninh Thần vừa chống bàn tay phải đỡ lấy cằm mình, vừa nghĩ thầm; nếu buộc hắn làm thái giám, thà rằng để hắn chết cho rồi. Tuy đã đến đây rồi thì phải chấp nhận, nhưng từ một thanh niên cường tráng ưu tú mà trở thành một gã tiểu thái giám tàn tật như vậy – biến cố này cũng quá nghiêm trọng rồi.
“Buồn ơi là sầu a...”
Ninh Thần khẽ thở dài, cũng muốn chạy trốn đấy. Chưng chỉ cần liếc mắt là đã có thể trông thấy từng đôi cấm vệ hoàng cung cứ thỉnh thoảng đi qua đi lại ngoài kìa, hắn lập tức gạt phăng ý định tìm chết ấy. Hắn còn không không muốn bị xử tội kiểu băm thành thịt vụn. Nghe đồn rằng, ở thời đại này vẫn còn hình thức xử lăng trì, ngũ mã phân thây, lột da rút gân, chôn sống hoặc cho xe cán nát... Thôi thôi! Không muốn suy nghĩ đến nữa.
“Bước qua cửa cung, sâu như biển. Từ đây chỉ có thể trở thành một người qua đường.”
Hắn khẽ thở dài, thế là gánh chịu phải những ánh nhìn khinh thường từ xung quanh. Ninh Thần ngẩng đầu, cười xấu hổ đáp lại. Suýt nữa, hắn đã quên là mọi người đều đang mang tâm trạng không tốt.
Tiếng giáp trụ leng keng mà cấm quân đang mặc càng lúc càng vang dội. Điều đó chứng tỏ trong cung đã điều động càng nhiều cấm quân hơn. Việc Thiên tử bị ám sát là chuyện vô cùng nghiêm trọng; từng mệnh lệnh khẩn cấp được truyền ra từ bên trong điện Thiên Dụ, kể cả Tam công và chư khanh đều đang đợi chờ một kết quả rõ ràng.
Nhìn từng tên thiếu niên bị dẫn đi tịnh thân từ đội ngũ bên cạnh, Ninh Thần lo lắng như bị mèo cào vào lòng. Nhưng bên ngoài có nhiều cấm quân như vậy, trong khi bản thân lại có tay chân khá gầy gò, hắn cũng không dám hó hé mảy may.
“Ông trời ơi! Hay là ông đánh con chết quách đi cho xong.”
Rốt cuộc, tên thiếu niên cuối cùng cũng bị hai tên tiểu thái giám khiêng đi. Ninh Thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hét thầm một tiếng.
“Ầm ầm!!!”
Hắn vừa dứt tiếng lòng, đột nhiên, cả bầu trời đêm đen kịt phía trên hoàng cung đột nhiên sáng bừng lên. Một tia chớp chói mắt lượn qua chín tầng trời, mang đến âm thanh chấn động khiến ai nấy đều giật thót cả tim.
“Đệch...”
Ninh Thần cũng hoảng sợ một phen vì tiếng sấm ấy, “Ông Trời ạ! Con nói giỡn thôi mà! Ông đừng có tin nha!!!”
“Đì đoàng!!!”
Lại là một tiếng sấm cực lớn khác, sau đó là một cơn mưa tầm tã xối thẳng xuống. Mấy cây đuốc mà các toán cấm quân dùng để soi đường cũng tắt ngấm.
Mà ngay khoảnh khắc ngắn ngủi này, một bóng đen nào đó từ góc tường xa xa đột ngột nhảy thẳng vào trong phòng.
Ánh kiếm xẹt ngang, lão thái giám đang rửa sạch con dao dùng để tịnh thân lập tức trợn trừng hai mắt, thoát lực ngã ngay xuống đất.
Trong căn phòng tịnh thân rộng rãi thế này, chỉ còn mỗi Ninh Thần đứng đó với ánh mắt thẫn thờ. Tên thích khách áo đen kia cũng muốn giết người diệt khẩu lắm, nhưng vì đã bị thương bởi một cao thủ giấu mặt nào đó trong cấm quân lúc đang bỏ trốn nên thân thủ bị ảnh hưởng; kẻ này chỉ có thể dùng đúng một chiêu để giết lão thái giám đang đứng gần y nhất mà thôi. Về phần Ninh Thần, nếu có thể kịp thời ứng tiếng cảnh báo, thì hắn cũng đã thực hiện rồi.
“Ta có thể cứu ngươi ra ngoài.”
Trong lúc cả hai đang trừng mắt lẫn nhau, Ninh Thần lại thốt lên lời như vậy, thế là cũng khiến tay thích khách áo đen kia sững sờ.
Thấy tay thích khách ấy ngẩn người ra, vì giữ mạng, Ninh Thần vội vàng nói tiếp, “Bên ngoài có cấm quân, ngươi chạy không thoát được. Cấm quân sẽ sớm truy tìm đến đây, ngươi cũng chẳng còn chỗ nào để trốn. Dù là chạy hay trốn, đều là một con đường chết. Ngươi đã đến bước đường cùng rồi.”
Nói xong một hơi, suýt chút nữa Ninh Thần đã tự hại mình đứt hơi mà chết rồi. Tiếp theo, hắn nhanh chóng hít sâu một hơi, nói:” Ngươi không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin tưởng ta.”
“Ngươi là ai?” Sát thủ mở lời; giọng nói rất lạnh lùng, không hề bị dao động.
Là nữ nhân à? Ninh Thần sửng sốt, vô thức đáp: “Ta là thái giám.”
Mẹ kiếp! Xui vãi!
Nói xong, ánh mắt của Ninh Thần bất giác nhìn về phía ngực của người phụ nữ kia. Quả nhiên... Là một bãi đất bằng phẳng nha! Do buộc ngực, hai do hai lưng đấy nhỉ?
“Keng...”
Kiếm quang lóe lên, lại gần trong gang tấc, khiến Ninh Thần nhanh chóng nhìn tránh sang nơi khác. Tuy nhiên, hắn cũng thầm khinh bỉ chính bản thân mình. Đang ở thời khắc nào rồi, mà hắn có dám nghỉ vớ va vớ vẩn thế này.
“Bớt giận, bớt giận! Bất quá, trước khi ta giúc ngươi, ngươi phải giúp ta xử lý một chuyện nhỏ trước đã.”
Tạm thời trấn an cô gái kia xong, Ninh Thần thở hắt ra một hơi, sau đó đột nhiên tiến tới vài bước, lột sạch quần áo trên người lão thái giám kia đi, “Mau mặc vào! Coi chừng không kịp đấy!”
Vừa nói, Ninh Thần vừa chấm máu từ vết đứt trên cổ của lão thái giám rồi thoa khắp một nửa ống quần của mình. Đặc biệt là vị trí mấu chốt giữa hai chân, hắn thoa máu ướt đẫm, trông rất khủng khiếp.
Sau khi làm xong việc này, Ninh Thần thổi tắt gần hết những ngọn đèn trong phòng. Thế là, cả căn phòng lập tức chìm trong một không khí rất âm u, mờ mịt. Tuy vẫn còn có thể trông thấy cách bày trí xung quanh, nhưng lại rất miễn cưỡng.
Cách đó không xa, người phụ nữ kia cũng đã mặc vào trang phục của lão thái giám. Liếc mắt nhìn động tác của Ninh Thần, nàng cũng không nói gì nhiều. Nàng nhận ra được rằng, tên thiếu niên này có chút thông minh vặt, hy vọng là đủ sức giúp nàng tránh qua được tràng tai nạn này.
Nàng không sợ chết, nhưng nếu có thể sống sót, thì có ai nguyện ý chết đâu?
Ninh Thần chợt quay đầu lại, để rồi trông thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ kia. Hắn trợn trừng mắt lên, nhìn chằm chằm vào nàng... Ừm... Ngay độ tuổi xuân thì, rất mê hoặc, rất nữ tính...
Nhưng nếu ngay lúc này mà như vậy, thì trưởng thành chính là một vấn đề cực kỳ đau đầu.
Ninh Thần suy nghĩ một chút, sau đó đưa tay thấm lấy vết máu trên người trước khi xoa mạnh xuống mặt đất. Sau đó, hắn tiến tới gần cô gái kia, cười rạng rỡ, để rồi nhanh chóng chùi bàn tay dính đầy máu và bụi đất của mình lên gương mặt của nàng ta.
Đương nhiên, Ninh Thần vẫn chào hỏi nàng một tiếng, chỉ là lời chào hỏi ấy được thể hiện qua ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo, bao hàm thêm vài phần đắc ý... và thật ra là hắn hoàn toàn đắc ý với hành động này.
Cô gái kia cũng không nói lời nào; gương mặt vừa lạnh lùng vừa xinh xắn ấy cũng đã thay đổi hoàn toàn, trông vô cùng thê thảm...
***
Giữa hoàng cung Đại Hạ, cung vàng điện ngọc trông vô cùng lộng lẫy rạng ngời dưới dưới ánh mặt trời. Bậc thềm lát bằng đá cẩm thạch trắng ngần vươn cao đến tận tầng mây, xung quanh là từng tòa cung đình vô cùng hoa mỹ, nhiều đến mức khó mà có thể đong đếm tất cả. Triều đại nhà Hạ hùng mạnh đã huy hoàng đến mức mỹ mãn. Đây là thành tựu tối cao, nhưng trong mắt người hữu tâm, lại chính là dấu hiệu của một tòa lầu các chuẩn bị sụp đổ.
Đại Hạ quá mạnh mẽ. Một thiên niên kỷ qua chính là một thiên niên kỷ của riêng Đại Hạ. Hoàng triều này uy chấn Thần châu, không ai địch lại. Trên mảnh đất Thần châu mênh mông này, đã có hơn trăm vương triều tồn tại, duy chỉ có Đại Hạ lại sừng sững nghìn năm, bất hủ nghìn năm, phồn hoa đến cực điểm.
Thịnh cực tất suy là một quy luật không thể thay đổi. Đại Hạ bất khả chiến bại sẽ không thể nào bất khả chiến bại mãi mãi. Trong 100 năm qua, dấu hiệu suy tàn đã bắt đầu xuất hiện. Minh quân không xuất thế, hiền thần cũng héo tàn. Bên cạnh đó, Vương đình Cổ Mông từ phương Bắc càng ngày càng mạnh mẽ; Vĩnh Dạ Thần Giáo im hơi lặng tiếng suốt hàng nghìn năm qua, nay cũng tái hiện ở nhân gian. Ngày hôm nay dù có tươi đẹp nhường nào, thì tương lai của triều nhà Hạ cũng có vẻ vô cùng u ám.
Thiên tử của Đại Hạ cũng không phải là người có khuynh hướng văn minh cho lắm, kém xa những vị đế vương từng khai bờ mở cõi cho Đại Hạ năm xưa. May mắn thay, nền tảng do các bậc tiên hiền của Đại Hạ để lại đủ vững chắc, mà Thiên tử của thế hệ hiện tại cũng không ngu ngốc đến mức vô dụng. Tuy y chẳng có thành tựu to lớn nào, nhưng cũng không có lỗi lầm gì to tát.
Thiết kỵ của Vương đình Cổ Mông ở phía Bắc đã nhiều lần vượt qua đường biên giới tại Bắc Trượng Nguyên, phớt lờ đi sự uy nghiêm của Đại Hạ. Trong triều, phe chủ chiến và phe chủ hòa cũng tranh luận kịch liệt, mà tuổi tác của Thiên tử Đại Hạ cũng đã cao, thế nên tâm tư theo đà đó mà do dự dần, thiếu quyết đoán hẳn. Thái độ của y đối với Vương đình Cổ Mông vẫn là mập mờ, không đánh cũng không hòa.
Tuy nhiên, thay vì Vương đình Cổ Mông ở phương Bắc, vấn đề đau đầu nhất của Thiên tử Đại hạ chính là sự hồi sinh của Vĩnh Dạ Thần Giáo. Nguồn gốc của giáo phái có từ rất lâu đời, chẳng thể tra cứu ngược dòng được nữa. Đây là thế lực mà các đời hoàng triều tại Trung Nguyên đều kiêng kỵ. Lúc trước, khi tiên vương của Đại Hạ đang trong thời kỳ mạnh mẽ, các vị ấy đã xua quân đàn áp Vĩnh Dạ Thần Giáo cực kỳ mạnh mẽ, hầu như đã hủy diệt chúng hoàn toàn.Tuy nhiên, sau hàng nghìn năm im lặng và phục hồi, Vĩnh Dạ giáng lâm một lần nữa chính là tai họa không thể tránh khỏi.
Sức mạnh của Vĩnh Dạ Thần Giáo không chỉ đáng sợ ở hệ thống tín ngưỡng suốt hàng ngàn năm qua, mà còn dựa vào vũ lực mạnh mẽ đến mức sâu không lường được. Năm đó, Đại Hạ hùng mạnh nhường nào, khi ra sắc lệnh cấm võ cả Thần châu, đến mức cả thiên hạ phải thần phục. Thế nhưng mà, vẫn không thể tận diệt Vĩnh Dạ Thần Giáo được. Bọn chúng chỉ tạm thời lẩn tránh mũi nhọn, ẩn mình trong bóng tối, để rồi hôm nay bắt đầu quay lại nhân gian.
...
Dưới màn đêm, điện Thiên Dụ vẫn sáng tỏ như ban ngày. Tam công im lặng, các quan đại thần bò rạp xuống sàn phòng, trong khi Thiên tử Đại Hạ vẫn ngồi trên ghế rồng, liên tục nhíu chặt chân mày với vẻ mặt cực kỳ khó coi.
“Bệ hạ, không thể chờ đợi được nữa. Giọng khẩn cầu xin ra trận đến từ các quân sĩ phương Bắc càng lúc càng kịch liệt hơn rồi. Nếu triều đình không tỏ thái độ mà cứ tiếp tục nhẫn nhịn, vậy sẽ khiến tâm can của những vị tướng sĩ từng đổ máu vì xã tắc kia cảm thấy đông cứng mất.”
“Không thể được! Một khi chiến sự nổ ra, mọi chuyện sẽ rơi vào tình thế mất kiểm soát, khiến dân chúng phải chịu cảnh lầm than. Hơn nữa, Vĩnh Dạ Thần Giáo đã xuất thế. Nếu chúng nhân cơ hội này mà đục nước béo cò, triều đình sẽ phải đánh địch ở cả hai mặt trận đấy.”
“Hừm! Xoa dịu rồi dung túng cho kẻ gian, vậy chỉ khiến Vương đình Cổ Mông càng thêm quá đáng. Binh sĩ của Thiên triều ta dũng mãnh thiện chiến, há có thể vì một bọn Vĩnh Dạ Thần Giáo nào đó mà để kẻ khác bắt nạt đến tận bờ cõi?”
“.........”
Cuộc tranh luận trong cung điện diễn ra vô cùng gay gắt. Ngươi nói một câu, ta đáp một lẽ, chẳng ai chịu nhường ai; lúc này, chỉ có Tam công vẫn im lặng, không nói một lời nào.
Từ khi Đại Hạ khai quốc đến nay, Tam công hiếm khi nghị chính. Không phải bọn họ không thể, mà là không muốn. Chỉ cần không phải là chuyện cực kỳ bất đắc dĩ, Tam công sẽ không mở lời. Đây chính là nhận thức chung.
Vì lẽ đó, mặc dù chư khanh vẫn còn tranh luận quyết liệt giữa đại điện, chẳng có ai dám lên tiếng mời Tam công quyết định.
Đại hạ Thiên tử ngồi trên ghế rồng bên kia tỏ vẻ do dự rõ rệt qua ánh mắt. Xuất binh hay không, không phải chỉ dựa vào quyết đoán là có thể quyết định được.
“Vèo!!!”
Đột nhiên, một đạo ánh sáng màu bạc mãnh liệt xẹt qua cung điện, lướt ngang chư khanh, bắn thẳng vào Thiên tử trên ghế rồng. Vì không có dấu hiệu báo trước nào, ai nấy đều hoa hết cả mắt, chẳng kịp thực hiện bất cứ phản ứng nào.
Một mũi tên kinh tài tuyệt diễm xuất hiện mà không gây ra bất cứ một động tĩnh hay khí tức nào. Giữa điện Thiên Dụ, từ Thiên tử đến quần thần đều thẫn thờ trước sự sắc bén của mũi tên này.
Thế nhưng, một mũi tên không thể ngăn cản như vậy, lại bị một bàn tay khô héo bắt lấy. Đằng sau Thiên tử Đại Hạ, lão thái giám mờ nhạt từ lúc bắt đầu thượng triều đến giờ đã đứng chắn ngang ghế rồng từ lúc nào. Mọi chuyện cứ như thể lão ta đã dùng một tay che trời, chặn lại tất cả mưa gió trước người Thiên tử.
“Có thích khách! Mau chóng bắt thích khách lại cho ta!” Khoảnh khắc này, rốt cuộc thì mọi người trong đại điện mới có phản ứng. Ai nấy đều tái mặt, đồng thời thét to lên.
Tam công, những vị đứng đầu quần thần, cũng đã đứng bật dậy sau khi im lặng suốt một thời gian dài. Các vị ấy nhìn về hướng mũi tên bằng ánh mắt lạnh lùng, xác nhận đó là một hành vi cực kỳ quá đáng. Trăm ngàn năm qua, đây là lần đầu tiên có người dám nhập cung ám sát. Hơn nữa, còn là ám sát trước mặt bọn họ.
Trên ghế rồng, Thiên tử nén giận đứng dậy, mặt mày tái nhợt, tàn nhẫn mà hô to: “Tra xét nghiêm ngặt!”
“Tuân lệnh!”
Thiên tử thịnh nộ, quần thần lo lắng. Ai nấy đều đang tự hỏi, tại sao hành vi ám sát này lại xảy ra quá đỗi trùng hợp đến thế? Quá đúng lúc rồi!
Ngay sau đó, một loạt mệnh lệnh được ban bố, ví như cấm đi lại trong cung, đóng chặt cửa cung. Toàn bộ hoàng cung bị hàng vạn thị vệ bao vây, cứ năm bước sẽ có một chốt canh, mười bộ là một toán lính canh, đến một con ruồi cũng không thoát ra được.
...
“Chuyện gì thế này?”
Trong hoàng cung, nhìn từng toán thị vệ đi ngang qua, Ninh Thần cảm thấy vô cùng khó hiểu. Nhưng khi nghĩ đến số phận của mình sắp tới, hắn bèn cảm thấy không còn hứng thú gì nữa.
Cách đó không xa, một vài thiếu niên trạc tuổi Ninh Thần cũng đang lo âu thấp thỏm. Bọn họ đều là con nhà nghèo, hết cách rồi mới lựa chọn bước đi này.
“Haizzz... Làm sao bây giờ?” Ninh Thần vừa chống bàn tay phải đỡ lấy cằm mình, vừa nghĩ thầm; nếu buộc hắn làm thái giám, thà rằng để hắn chết cho rồi. Tuy đã đến đây rồi thì phải chấp nhận, nhưng từ một thanh niên cường tráng ưu tú mà trở thành một gã tiểu thái giám tàn tật như vậy – biến cố này cũng quá nghiêm trọng rồi.
“Buồn ơi là sầu a...”
Ninh Thần khẽ thở dài, cũng muốn chạy trốn đấy. Chưng chỉ cần liếc mắt là đã có thể trông thấy từng đôi cấm vệ hoàng cung cứ thỉnh thoảng đi qua đi lại ngoài kìa, hắn lập tức gạt phăng ý định tìm chết ấy. Hắn còn không không muốn bị xử tội kiểu băm thành thịt vụn. Nghe đồn rằng, ở thời đại này vẫn còn hình thức xử lăng trì, ngũ mã phân thây, lột da rút gân, chôn sống hoặc cho xe cán nát... Thôi thôi! Không muốn suy nghĩ đến nữa.
“Bước qua cửa cung, sâu như biển. Từ đây chỉ có thể trở thành một người qua đường.”
Hắn khẽ thở dài, thế là gánh chịu phải những ánh nhìn khinh thường từ xung quanh. Ninh Thần ngẩng đầu, cười xấu hổ đáp lại. Suýt nữa, hắn đã quên là mọi người đều đang mang tâm trạng không tốt.
Tiếng giáp trụ leng keng mà cấm quân đang mặc càng lúc càng vang dội. Điều đó chứng tỏ trong cung đã điều động càng nhiều cấm quân hơn. Việc Thiên tử bị ám sát là chuyện vô cùng nghiêm trọng; từng mệnh lệnh khẩn cấp được truyền ra từ bên trong điện Thiên Dụ, kể cả Tam công và chư khanh đều đang đợi chờ một kết quả rõ ràng.
Nhìn từng tên thiếu niên bị dẫn đi tịnh thân từ đội ngũ bên cạnh, Ninh Thần lo lắng như bị mèo cào vào lòng. Nhưng bên ngoài có nhiều cấm quân như vậy, trong khi bản thân lại có tay chân khá gầy gò, hắn cũng không dám hó hé mảy may.
“Ông trời ơi! Hay là ông đánh con chết quách đi cho xong.”
Rốt cuộc, tên thiếu niên cuối cùng cũng bị hai tên tiểu thái giám khiêng đi. Ninh Thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hét thầm một tiếng.
“Ầm ầm!!!”
Hắn vừa dứt tiếng lòng, đột nhiên, cả bầu trời đêm đen kịt phía trên hoàng cung đột nhiên sáng bừng lên. Một tia chớp chói mắt lượn qua chín tầng trời, mang đến âm thanh chấn động khiến ai nấy đều giật thót cả tim.
“Đệch...”
Ninh Thần cũng hoảng sợ một phen vì tiếng sấm ấy, “Ông Trời ạ! Con nói giỡn thôi mà! Ông đừng có tin nha!!!”
“Đì đoàng!!!”
Lại là một tiếng sấm cực lớn khác, sau đó là một cơn mưa tầm tã xối thẳng xuống. Mấy cây đuốc mà các toán cấm quân dùng để soi đường cũng tắt ngấm.
Mà ngay khoảnh khắc ngắn ngủi này, một bóng đen nào đó từ góc tường xa xa đột ngột nhảy thẳng vào trong phòng.
Ánh kiếm xẹt ngang, lão thái giám đang rửa sạch con dao dùng để tịnh thân lập tức trợn trừng hai mắt, thoát lực ngã ngay xuống đất.
Trong căn phòng tịnh thân rộng rãi thế này, chỉ còn mỗi Ninh Thần đứng đó với ánh mắt thẫn thờ. Tên thích khách áo đen kia cũng muốn giết người diệt khẩu lắm, nhưng vì đã bị thương bởi một cao thủ giấu mặt nào đó trong cấm quân lúc đang bỏ trốn nên thân thủ bị ảnh hưởng; kẻ này chỉ có thể dùng đúng một chiêu để giết lão thái giám đang đứng gần y nhất mà thôi. Về phần Ninh Thần, nếu có thể kịp thời ứng tiếng cảnh báo, thì hắn cũng đã thực hiện rồi.
“Ta có thể cứu ngươi ra ngoài.”
Trong lúc cả hai đang trừng mắt lẫn nhau, Ninh Thần lại thốt lên lời như vậy, thế là cũng khiến tay thích khách áo đen kia sững sờ.
Thấy tay thích khách ấy ngẩn người ra, vì giữ mạng, Ninh Thần vội vàng nói tiếp, “Bên ngoài có cấm quân, ngươi chạy không thoát được. Cấm quân sẽ sớm truy tìm đến đây, ngươi cũng chẳng còn chỗ nào để trốn. Dù là chạy hay trốn, đều là một con đường chết. Ngươi đã đến bước đường cùng rồi.”
Nói xong một hơi, suýt chút nữa Ninh Thần đã tự hại mình đứt hơi mà chết rồi. Tiếp theo, hắn nhanh chóng hít sâu một hơi, nói:” Ngươi không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin tưởng ta.”
“Ngươi là ai?” Sát thủ mở lời; giọng nói rất lạnh lùng, không hề bị dao động.
Là nữ nhân à? Ninh Thần sửng sốt, vô thức đáp: “Ta là thái giám.”
Mẹ kiếp! Xui vãi!
Nói xong, ánh mắt của Ninh Thần bất giác nhìn về phía ngực của người phụ nữ kia. Quả nhiên... Là một bãi đất bằng phẳng nha! Do buộc ngực, hai do hai lưng đấy nhỉ?
“Keng...”
Kiếm quang lóe lên, lại gần trong gang tấc, khiến Ninh Thần nhanh chóng nhìn tránh sang nơi khác. Tuy nhiên, hắn cũng thầm khinh bỉ chính bản thân mình. Đang ở thời khắc nào rồi, mà hắn có dám nghỉ vớ va vớ vẩn thế này.
“Bớt giận, bớt giận! Bất quá, trước khi ta giúc ngươi, ngươi phải giúp ta xử lý một chuyện nhỏ trước đã.”
Tạm thời trấn an cô gái kia xong, Ninh Thần thở hắt ra một hơi, sau đó đột nhiên tiến tới vài bước, lột sạch quần áo trên người lão thái giám kia đi, “Mau mặc vào! Coi chừng không kịp đấy!”
Vừa nói, Ninh Thần vừa chấm máu từ vết đứt trên cổ của lão thái giám rồi thoa khắp một nửa ống quần của mình. Đặc biệt là vị trí mấu chốt giữa hai chân, hắn thoa máu ướt đẫm, trông rất khủng khiếp.
Sau khi làm xong việc này, Ninh Thần thổi tắt gần hết những ngọn đèn trong phòng. Thế là, cả căn phòng lập tức chìm trong một không khí rất âm u, mờ mịt. Tuy vẫn còn có thể trông thấy cách bày trí xung quanh, nhưng lại rất miễn cưỡng.
Cách đó không xa, người phụ nữ kia cũng đã mặc vào trang phục của lão thái giám. Liếc mắt nhìn động tác của Ninh Thần, nàng cũng không nói gì nhiều. Nàng nhận ra được rằng, tên thiếu niên này có chút thông minh vặt, hy vọng là đủ sức giúp nàng tránh qua được tràng tai nạn này.
Nàng không sợ chết, nhưng nếu có thể sống sót, thì có ai nguyện ý chết đâu?
Ninh Thần chợt quay đầu lại, để rồi trông thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ kia. Hắn trợn trừng mắt lên, nhìn chằm chằm vào nàng... Ừm... Ngay độ tuổi xuân thì, rất mê hoặc, rất nữ tính...
Nhưng nếu ngay lúc này mà như vậy, thì trưởng thành chính là một vấn đề cực kỳ đau đầu.
Ninh Thần suy nghĩ một chút, sau đó đưa tay thấm lấy vết máu trên người trước khi xoa mạnh xuống mặt đất. Sau đó, hắn tiến tới gần cô gái kia, cười rạng rỡ, để rồi nhanh chóng chùi bàn tay dính đầy máu và bụi đất của mình lên gương mặt của nàng ta.
Đương nhiên, Ninh Thần vẫn chào hỏi nàng một tiếng, chỉ là lời chào hỏi ấy được thể hiện qua ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo, bao hàm thêm vài phần đắc ý... và thật ra là hắn hoàn toàn đắc ý với hành động này.
Cô gái kia cũng không nói lời nào; gương mặt vừa lạnh lùng vừa xinh xắn ấy cũng đã thay đổi hoàn toàn, trông vô cùng thê thảm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.