Chương 62
Lãnh Hàn Thiên Mun\'z
17/09/2021
Cận Tịch nói:
" Nô tỳ và Tiểu Duẫn Tử nhất định phải cẩn thận."
Tôi hỏi:
" Hôm nay thuốc thế nào rồi? Lát bảo Lưu Chu đưa ta uống."
Huyền Lăng tự mình quan tâm bệnh tình của tôi nên Thái y viện càng phải cẩn thận, không dám sơ sẩy, ngày nào Ôn Thực Sơ cũng đến cung tôi bắt mạch.
Lượng thuốc không thể cho người ngoài nhúng tay vào, mỗi ngày giảm bớt chất độc, tự hắn điều chế ra rồi đưa thuốc cho cung nữ. Đồng thời thuốc tăng thêm chất bổ giúp tôi điều dưỡng.
Cứ cách một ngày Hoàng thượng lại đến thăm tôi, thấy tinh thần tôi dần phấn chấn, trên mặt cũng có huyết sắc, chàng rất là vui vẻ.
***
Vào một ngày sáng sớm, tôi vừa mới đứng lên, thái giám Tiểu Hợp Tử bên cạnh Hoàng Thượng vẻ mặt vui mừng tới truyền lời, nói Hoàng thượng lâm triều sẽ đến đây, bảo tôi chuẩn bị trước.
Tinh Thanh nói:
" Hoàng thượng sẽ qua đây, tiểu chủ có muốn thay đổi y phục rực rỡ hơn tiếp giá không? Nô tỳ giúp người chải đầu búi tóc nhé?"
Tôi chỉ cười không đáp, quay đầu hỏi Cận Tịch:
" Phi tần trong hậu cung tiếp giá luôn mặc trang phục rực rỡ à?"
" Vâng. Nữ tử trong cung diện thánh, vì mong Hoàng thượng vui mừng, đương nhiên hết sức diễm lệ."
Tôi mỉm cười gật đầu, bảo Hoán Bích lấy xiêm y tới. Bộ y phục màu xanh nhạt điểm hàng trăm con bướm, chỉ có tay áo là rộng thùng thình, gió lộng thổi vi vu. Kích thước lưng áo bó sát, phía dưới là chiếc quần màu vàng nhạt thêu hoa ngọc lan. Búi tóc đơn giản, Cận Tịch lấy chuỗi ngọc đến làm nổi bật y phục.
Tinh Thanh thử thăm dò:
" Tiểu chủ ăn mặc đẹp quá, chỉ là hơi thanh đạm thôi."
Tôi chỉ cười:
" Như vậy là tốt rồi."
Từ trước tới nay nữ tử trong cung đều thi nhau khoe sắc trước mặt Hoàng thượng, hết sức kiều diễm, ta ăn mặc thanh lịch, mới khiến chàng có cảm giác mới mẻ."
Mọi thứ đã sẵn sàng, chút nữa Hoàng thượng đến. Tôi sớm đứng ở cửa chờ đón, thấy chàng cười rồi hành lễ. Chàng đỡ tôi dậy, nói:
" Bên ngoài gió lớn, sao lại ra đây? Mau theo ta đi vào nào."
Tôi cảm tạ đứng dậy, Huyền Lăng thấy phục sức (trang phục và trang sức) tôi mặc, quả nhiên ánh mắt sáng ngời, lại cười nói:
"Thanh thủy xuất phù dong, thiên nhiên khứ điêu sức. Hoàn tần của trẫm quả nhiên không giống người thường."
Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức:
dựa trên bài thơ "Kinh Loạn Li Hậu Thiên Ân Lưu Dạ Lang Ức Cựu Du Thư Hoài Tặng Giang Hạ Vi Thái Thủ Lương Tể" của Lí Bạch, có câu như sau:
"Lãm Quân Kinh Sơn Tác, Giang Bảo Kham Động Sắc
Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức."
Ý nghĩa: trời đã sinh ta ra trên đời, ắt sẽ làm ta có chỗ hữu dụng. Ở đây có lẽ chỉ hàm ý khen ngợi Lâm Chỉ Quân.
Tôi được chàng khen ngợi, trong lòng vui mừng, xấu hổ nói:
" Hoàng thượng không chê thần thiếp bệnh tật chưa khỏi là được rồi."
Đi vào phòng khách ngồi xuống, sớm có cung nữ khác hạ gấm đệm bàn long xuống, lại đốt hương Ba Kim trong lô đồng, khói nhẹ thoáng bay trong không khí, mùi thơm ngào ngạt vấn vương. Tôi thấy Huyền Lăng ngồi xuống, lại ngồi ghế gập bằng thân hoa lê bên cạnh chàng.
Huyền Lăng hơi gật đầu nói:
" Mùi hương rất thơm. Sáng sớm vào triều tấu chương, đầu trẫm có chút đau."
Tôi hé miệng cười, xem ra tôi đã chuẩn bị sai.
Tôi khẽ lên tiếng:
" Sáng sớm Hoàng thượng hạ triều là gặp thần thiếp. Nói vậy hoàng thượng cũng mệt mỏi, thần thiếp dâng chén trà nhỏ có được không?"
Huyền Lăng mỉm cười nói:
" Chuyện này để hạ nhân làm cũng được, hà tất gì nàng tự mình động thủ."
" Nô tỳ và Tiểu Duẫn Tử nhất định phải cẩn thận."
Tôi hỏi:
" Hôm nay thuốc thế nào rồi? Lát bảo Lưu Chu đưa ta uống."
Huyền Lăng tự mình quan tâm bệnh tình của tôi nên Thái y viện càng phải cẩn thận, không dám sơ sẩy, ngày nào Ôn Thực Sơ cũng đến cung tôi bắt mạch.
Lượng thuốc không thể cho người ngoài nhúng tay vào, mỗi ngày giảm bớt chất độc, tự hắn điều chế ra rồi đưa thuốc cho cung nữ. Đồng thời thuốc tăng thêm chất bổ giúp tôi điều dưỡng.
Cứ cách một ngày Hoàng thượng lại đến thăm tôi, thấy tinh thần tôi dần phấn chấn, trên mặt cũng có huyết sắc, chàng rất là vui vẻ.
***
Vào một ngày sáng sớm, tôi vừa mới đứng lên, thái giám Tiểu Hợp Tử bên cạnh Hoàng Thượng vẻ mặt vui mừng tới truyền lời, nói Hoàng thượng lâm triều sẽ đến đây, bảo tôi chuẩn bị trước.
Tinh Thanh nói:
" Hoàng thượng sẽ qua đây, tiểu chủ có muốn thay đổi y phục rực rỡ hơn tiếp giá không? Nô tỳ giúp người chải đầu búi tóc nhé?"
Tôi chỉ cười không đáp, quay đầu hỏi Cận Tịch:
" Phi tần trong hậu cung tiếp giá luôn mặc trang phục rực rỡ à?"
" Vâng. Nữ tử trong cung diện thánh, vì mong Hoàng thượng vui mừng, đương nhiên hết sức diễm lệ."
Tôi mỉm cười gật đầu, bảo Hoán Bích lấy xiêm y tới. Bộ y phục màu xanh nhạt điểm hàng trăm con bướm, chỉ có tay áo là rộng thùng thình, gió lộng thổi vi vu. Kích thước lưng áo bó sát, phía dưới là chiếc quần màu vàng nhạt thêu hoa ngọc lan. Búi tóc đơn giản, Cận Tịch lấy chuỗi ngọc đến làm nổi bật y phục.
Tinh Thanh thử thăm dò:
" Tiểu chủ ăn mặc đẹp quá, chỉ là hơi thanh đạm thôi."
Tôi chỉ cười:
" Như vậy là tốt rồi."
Từ trước tới nay nữ tử trong cung đều thi nhau khoe sắc trước mặt Hoàng thượng, hết sức kiều diễm, ta ăn mặc thanh lịch, mới khiến chàng có cảm giác mới mẻ."
Mọi thứ đã sẵn sàng, chút nữa Hoàng thượng đến. Tôi sớm đứng ở cửa chờ đón, thấy chàng cười rồi hành lễ. Chàng đỡ tôi dậy, nói:
" Bên ngoài gió lớn, sao lại ra đây? Mau theo ta đi vào nào."
Tôi cảm tạ đứng dậy, Huyền Lăng thấy phục sức (trang phục và trang sức) tôi mặc, quả nhiên ánh mắt sáng ngời, lại cười nói:
"Thanh thủy xuất phù dong, thiên nhiên khứ điêu sức. Hoàn tần của trẫm quả nhiên không giống người thường."
Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức:
dựa trên bài thơ "Kinh Loạn Li Hậu Thiên Ân Lưu Dạ Lang Ức Cựu Du Thư Hoài Tặng Giang Hạ Vi Thái Thủ Lương Tể" của Lí Bạch, có câu như sau:
"Lãm Quân Kinh Sơn Tác, Giang Bảo Kham Động Sắc
Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức."
Ý nghĩa: trời đã sinh ta ra trên đời, ắt sẽ làm ta có chỗ hữu dụng. Ở đây có lẽ chỉ hàm ý khen ngợi Lâm Chỉ Quân.
Tôi được chàng khen ngợi, trong lòng vui mừng, xấu hổ nói:
" Hoàng thượng không chê thần thiếp bệnh tật chưa khỏi là được rồi."
Đi vào phòng khách ngồi xuống, sớm có cung nữ khác hạ gấm đệm bàn long xuống, lại đốt hương Ba Kim trong lô đồng, khói nhẹ thoáng bay trong không khí, mùi thơm ngào ngạt vấn vương. Tôi thấy Huyền Lăng ngồi xuống, lại ngồi ghế gập bằng thân hoa lê bên cạnh chàng.
Huyền Lăng hơi gật đầu nói:
" Mùi hương rất thơm. Sáng sớm vào triều tấu chương, đầu trẫm có chút đau."
Tôi hé miệng cười, xem ra tôi đã chuẩn bị sai.
Tôi khẽ lên tiếng:
" Sáng sớm Hoàng thượng hạ triều là gặp thần thiếp. Nói vậy hoàng thượng cũng mệt mỏi, thần thiếp dâng chén trà nhỏ có được không?"
Huyền Lăng mỉm cười nói:
" Chuyện này để hạ nhân làm cũng được, hà tất gì nàng tự mình động thủ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.