Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà
Chương 119
thả gió
13/08/2022
Hạ Hạ nhanh chóng chạy đi, nàng vừa chạy vừa la lói để mọi người nhường đường cho mình. Chạy một mạch đến chính điện, không quan tâm bên trong đang tranh luận hay căng thẳng gì không. Nàng xông vào chống hai tay lên hông mình ra sức thở.
Duệ vương chau mày, lần đầu tiên hắn thấy nàng hành xử kiểu này nên không hài lòng.
- Muội biết mình đang làm gì không?
- Chuyện này còn quan trọng hơn chuyện muội làm nữa.
- Chuyện gì?
Hạ Hạ thở hắt ra một hơi, nàng quay lại nhìn tất cả mọi người dõng dạc nói lớn.
- Vương hậu đã có tin vui.
- …
Mọi người xua tay rồi tiếp tục bàn tiếp chuyện dang dở, Duệ vương cũng chẳng mấy quan tâm lắng nghe mọi người nói tiếp chuyện làm lễ. Hạ Hạ tròn mắt, không một ai hỏi gì đến Cố Mạn, nàng tức giận hét lớn một lần nữa.
- Vương Phiến Bá Duệ, huynh là tên ngốc. Muội đã nói vậy mà huynh không hiểu hả?
Duệ vương nheo mắt nhìn nàng vô cớ tức giận, hắn định hỏi nàng lại quay người đùng đùng bỏ đi. Hắn không hiểu nàng giận lẫy vì điều gì, nghệt mặt nhìn bọn họ hỏi lại.
- Khi nãy Hạ Hạ đã nói gì sao?
- Hạ Hạ công chúa nói vương hậu đã có tin vui.
- …
Lần này thì ai cũng ngầm hiểu ra, ai cũng ra sức chúc mừng hắn. Chỉ duy mình Duệ vương vẫn chưa hiểu chuyện gì cho đến khi Châu Mộc nói lớn.
- Cố Mạn đã có tin vui, người chính thức lên chức rồi. Duệ vương người bây giờ đã làm phụ hoàng rồi đấy.
- Thật?
- Thật.
- Nhưng Cố Mạn là nam nhân?
- Người quên Cố Mạn là ai rồi sao? Vả lại Gia Dung cũng là nam nhân.
Duệ vương tai như ù đi, hắn nhanh chóng chạy ra khỏi chính điện, mọi người chỉ biết nhìn theo lắc đầu, có lẽ lần đầu nên hắn vẫn còn bỡ ngỡ.
Duệ vương chạy về Mạn Châu cung nhưng lại không thấy người, nắm vậy một cung nữ hắn vội vàng hỏi.
- Cố Mạn đâu?
- Cố Mạn đang ở Họa Bình cung.
Hắn lại chạy đến Họa Bình cung, mọi người đã tập trung ở đây từ trước. Hạ Hạ nhìn Duệ vương đi vào lại lớn tiếng mỉa mai.
- Việc nước vẫn hơn, giờ này huynh nên ở trên triều mới đúng.
- Cố Mạn…
- Hạ tướng quân tỉnh rồi.
Hạ Hạ lại tiếp tục ngắt lời hắn, Duệ vương hỏi thăm qua Hạ tướng quân rồi chạy lại gạt họ sang một bên. Cố Mạn vẫn còn mệt, nhìn thấy Duệ vương đến y nắm chặt lấy tay hắn rồi thϊếp đi.
Duệ vương nhìn gương mặt xanh xao của Cố Mạn lo lắng liền hỏi hoàng huynh mình.
- Hoàng huynh…
- Y mệt quá mà thôi, ta sẽ kê thêm thuốc bổ cho y nên đệ không cần lo. Thời gian này y rất nhạy cảm nên đệ phải chú ý đến Cố Mạn nhiều một chút.
Duệ vương gật đầu, mọi người rời ra ngoài nhường lại không gian cho Duệ vương. Lãnh Cung Nghi cũng đưa Hạ tướng quân sang phòng khác, y cứ giữ chặt Hạ tướng quân không buông. Y sợ nếu mình buông tay y thêm một lần nữa thì vĩnh viễn sẽ mất đi người.
Hạ tướng quân ấn y ngồi xuống giường, cơ thể run rẩy của Lãnh Cung Nghi làm Hạ tướng quân đau lòng lên tiếng.
- Đừng nghĩ nhiều, ta đã trở về, sẽ không sao nữa.
- Ngươi nói dối, lúc trước cũng nói thế, nhưng kết quả thì sao?
- Nghi Nghi…
- Toàn lừa gạt, ngươi toàn lừa ta.
Lãnh Cung Nghi cúi thấp đầu, hai vai không ngừng run lên. Hạ tướng quân biết mình đã làm y chịu khổ, ôm lấy người vào lòng trầm giọng.
- Khóc đi, khóc sẽ làm ngươi đỡ hơn. Đừng cố gắng mạnh mẽ, bên cạnh ngươi vẫn còn ta.
- Sở Chi… ta… ta thật sự không thể nào chịu đựng được nữa rồi…
- Ngươi vẫn nhớ chuyện ta đã từng nói? Ngươi vì con dân mà lao đao khổ sở, ta nguyện vì ngươi mà chống lại cả thiên hạ.
- Ta nhớ.
- Lúc trước là vậy bây giờ vẫn vậy, đó chính là chấp niệm duy nhất trong đời ta. Lãnh Cung Nghi, huynh có đồng ý trở thành một phần không thể thiếu của ta không?
Lãnh Cung Nghi ngây người, bây giờ y mới để ý. Mọi người ai cũng đã yên bề hết chỉ còn hai người, Duệ vương và Cố Mạn nữa mà thôi. Lãnh Cung Nghi bật cười hạnh phúc, y gật đầu trong tiếng nấc nghẹn trả lời Hạ Sở Chi.
- Ta nguyện ý, nguyện ý ở bên Hạ Sở Chi trọn kiếp, mãi mãi về sau nữa.
Hạ tướng quân nhìn gương mặt rạng rỡ của người lại không chịu được đã giữ gáy hôn xuống. Không thô bạo hay vội vã, chỉ đơn giản nhẹ nhàng chậm rãi. Đã bao lâu rồi hai người chưa làm chuyện đó? Có lẽ hơn một năm, đã hơn một năm hai người không gần da thịt.
Đai lưng cả hai đã được tháo xuống, Lãnh Cung Nghi giữ chặt cánh tay Hạ tướng quân lo lắng.
- Ngươi vừa mới tỉnh dậy, nếu quá sức sẽ không hay.
- Ta muốn có con. Ta muốn chúng ta động phòng ngay bây giờ, ta muốn xem người quá sức chịu không nỗi là ta hay là Doạt vương.
- Sở Chi… hôn ta…
Lãnh Cung Nghi như không còn lý trí, y như kẻ say trong cơn mộng mị, bụng co thắt nóng ran khó chịu. Bên dưới vô cùng ngứa ngáy, đến hai điểm hồng trên ngực từ khi nào đã sưng đỏ cả lên rồi. Lãnh Cung Nghi nhìn y ủy khuất lại phì cười, y cúi người hôn xuống rồi nhanh chóng phục vụ Doạt vương hết mình. Còn cách phục vụ như nào thì bộ não sẽ tự hình dung ra.
Không biết Hạ tướng quân đã phục vụ người thế nào mà đến tận ba ngày sau mới thấy người đi ra khỏi phòng. Trên cổ hoa vẫn còn nở rộ, ai nhìn thấy cũng tủm tỉm cười với y. Lãnh Cung Nghi thì khác, y tối sầm mặt mày tay cầm trường kiếm đi tìm người.
Duệ vương đang bàn chính sự thì bên ngoài có tiếng ồn ào, bước vào là Lãnh Cung Nghi, y không nể nang gì hắn mà chĩa thẳng kiếm về phía Hạ tướng quân quát lớn.
- Tên khốn, ngươi là tên khốn.
- Doạt vương, chuyện nhà nên đem về nhà mà giải quyết.
Duệ vương thở dài, cứ đôi ba hôm lại hết cặp này đến cặp khác lên chính điện như vậy thì nguy mất. Chưa nói hắn còn mối nguy hiểm đáng lo hơn nữa đang chờ hắn ở Mạn Châu cung. Chỉ cần hắn về trễ một chút chắc chắn lại có chuyện cho mà xem.
- Hoàng huynh, có thể để đệ bàn việc triều chính xong rồi huynh muốn làm gì thì làm được không?
- Không, hôm nay bổn vương phải triệt hại huynh đệ của tên khốn kia.
- Lãnh Cung Nghi, chúng ta về nhà nói chuyện nha.
Hạ tướng quân nhất bỗng Lãnh Cung Nghi trên vai mình rồi nhanh chóng rời khỏi chính điện mặc cho Lãnh Cung Nghi chửi bới vùng vẫy. Duệ vương day day hai bên thái dương mệt mỏi hỏi họ.
- Còn sớm không?
- Trễ hơn bình thường một khắc rồi thưa Duệ vương.
- …
Duệ vương kinh ngạc, hắn vội chạy ra khỏi chính điện một cách nhanh nhất, đến khi chạy về đến Mạn Châu cung lại bất lực đi đến ngồi xuống trước cửa phòng nhìn mấy thứ trước mặt nói vọng vào bên trong.
- Cố Mạn, ta xin lỗi, là lỗi của ta.
- Chăn đó, gối đó, ngươi muốn đi đâu thì đi. Ngươi đi tìm người khác ta cũng không ý kiến.
- Không phải…
- Cút.
Bên trong vang lên tiếng đổ vỡ, hắn vội vàng đứng dậy ôm lấy chăn gối ra khỏi Mạn Châu cung. Bên trong Cố Mạn bàn tay đẫm máu ôm gối thẫn thờ ngồi trong một góc. Không biết vì sao y lại có cảm giác bất an nên lúc nào cũng lo sợ, dù biết hắn trăm công nghìn việc nhưng hắn về trễ một chút lại khó chịu mà tra hỏi.
Không thể khống chế được bản thân điều này làm y thấy khó chịu. Đưa tay ôm lấy phần bụng mình y gượng cười.
- Cố Mạn, ngươi thật sự là tên ngốc mà, là một tên đại ngu ngốc…
- Ngươi không ngốc, là ta vẫn chưa đủ tốt với ngươi.
- Bá Duệ…
Bá Duệ ngồi xuống, xé áo mình băng bó vết thương trên tay lại cho y. Hắn biết y khó chịu, hắn biết y mang thai mà tủi thân, hắn biết y cũng vì chuyện này mà tự trách mình. Cố Mạn ôm lấy Duệ vương mà bật khóc, liên tục lắc đầu.
- Không muốn, ta không phải đâu… là bé con nó hư chứ không phải ta.
- Là bé con hư không phải Cố Mạn của ta hư, khi nào nó chào đời ta sẽ đánh đòn nó.
Cố Mạn rúc trong người hắn liên tục gật đầu, y không khác gì đứa trẻ là bao. Duệ vương ôm y lên giường, mấy hôm nay hắn vì triều chính nên ít quan tâm đến y đó là chuyện đáng trách của hắn.
- Duệ vương, ngày mai… ngày mai cho ta đi cùng được không?
- Ngươi bất an sao?
Cố Mạn ngật đầu.
- Ta… ta muốn bên cạnh ngươi, không muốn ở trong phòng này một mình đâu. Ngột ngạt lắm, nó làm ta khó chịu.
- Được, nghe ngươi hết.
Cố Mạn mỉm cười, y ôm lấy hắn như sợ hắn sẽ bỏ mình mà đi. Đang hiu hiu hắn lại bật dậy nhìn Cố Mạn trừng mắt.
- Không phải ngươi có thai là ngươi sao?
Cố Mạn ngơ ngác gật đầu, không hiểu sao hắn lại hỏi chuyện này.
- Sao vậy?
- Ngươi không thèm ăn gì sao?
Cố Mạn tiếp tục lắc đầu.
- Nhưng giờ ta lại thèm ăn táo.
- …
Cố Mạn nhìn đôi mắt ngấn lệ đòi ăn của hắn lại trố mắt, y vội cho người mang táo vào cho hắn nhưng hắn lại lắc đầu.
- Ta không thích táo này, muốn ăn táo ở Sa Hoa cung cơ.
- Chết tiệt.
Cố Mạn chửi thề một câu, lúc nãy còn dỗ dành y bây giờ lai quay sang bắt đền y, người đang mang thai là y cơ mà? Cố Mạn mang lại giày rồi cùng hắn đi đến Sa Hoa cung, nhìn thấy táo hắn nhanh chóng hái xuống ngồi ăn một cách ngon lành.
Cố Mạn giật giật khóe miệng nhìn Duệ vương, cái gương mặt hớn hở khi được ăn ngon này của hắn làm y muốn ói. Cố Mạn vuốt mặt muốn đứng dậy rời đi nhưng lại chau mày khi nghe tiếng nôn ọe phát ra bên cạnh mình.
- Bá Duệ? Ngươi sao vậy? Hay ăn trúng gì rồi?
- Ta không rõ… cảm thấy buồn nôn thôi.
- …
Cố Mạn đen mặt, bỗng y ôm bụng phá lên cười, mặc cho hắn cứ ôm bụng nôn còn y chỉ biết lăn dưới đất mà cười. Đến khi cười không được nữa Cố Mạn mới bò ngồi dậy lau nước mắt nhìn hắn phân trần.
- Ta đã thành công rồi.
- Thành công?
- Ta đã thử tạo phép để chuyển hết cơn nghén hay đau đớn lên người chung chăn gối với mình. Vì ta sợ mình sẽ mệt nên chuyển hẳn lên người ngươi cho khỏe ta, không ngờ lại thành công rồi.
- !!!
- Thời gian tới vất vả cho tướng công ta rồi.
Duệ vương chau mày, lần đầu tiên hắn thấy nàng hành xử kiểu này nên không hài lòng.
- Muội biết mình đang làm gì không?
- Chuyện này còn quan trọng hơn chuyện muội làm nữa.
- Chuyện gì?
Hạ Hạ thở hắt ra một hơi, nàng quay lại nhìn tất cả mọi người dõng dạc nói lớn.
- Vương hậu đã có tin vui.
- …
Mọi người xua tay rồi tiếp tục bàn tiếp chuyện dang dở, Duệ vương cũng chẳng mấy quan tâm lắng nghe mọi người nói tiếp chuyện làm lễ. Hạ Hạ tròn mắt, không một ai hỏi gì đến Cố Mạn, nàng tức giận hét lớn một lần nữa.
- Vương Phiến Bá Duệ, huynh là tên ngốc. Muội đã nói vậy mà huynh không hiểu hả?
Duệ vương nheo mắt nhìn nàng vô cớ tức giận, hắn định hỏi nàng lại quay người đùng đùng bỏ đi. Hắn không hiểu nàng giận lẫy vì điều gì, nghệt mặt nhìn bọn họ hỏi lại.
- Khi nãy Hạ Hạ đã nói gì sao?
- Hạ Hạ công chúa nói vương hậu đã có tin vui.
- …
Lần này thì ai cũng ngầm hiểu ra, ai cũng ra sức chúc mừng hắn. Chỉ duy mình Duệ vương vẫn chưa hiểu chuyện gì cho đến khi Châu Mộc nói lớn.
- Cố Mạn đã có tin vui, người chính thức lên chức rồi. Duệ vương người bây giờ đã làm phụ hoàng rồi đấy.
- Thật?
- Thật.
- Nhưng Cố Mạn là nam nhân?
- Người quên Cố Mạn là ai rồi sao? Vả lại Gia Dung cũng là nam nhân.
Duệ vương tai như ù đi, hắn nhanh chóng chạy ra khỏi chính điện, mọi người chỉ biết nhìn theo lắc đầu, có lẽ lần đầu nên hắn vẫn còn bỡ ngỡ.
Duệ vương chạy về Mạn Châu cung nhưng lại không thấy người, nắm vậy một cung nữ hắn vội vàng hỏi.
- Cố Mạn đâu?
- Cố Mạn đang ở Họa Bình cung.
Hắn lại chạy đến Họa Bình cung, mọi người đã tập trung ở đây từ trước. Hạ Hạ nhìn Duệ vương đi vào lại lớn tiếng mỉa mai.
- Việc nước vẫn hơn, giờ này huynh nên ở trên triều mới đúng.
- Cố Mạn…
- Hạ tướng quân tỉnh rồi.
Hạ Hạ lại tiếp tục ngắt lời hắn, Duệ vương hỏi thăm qua Hạ tướng quân rồi chạy lại gạt họ sang một bên. Cố Mạn vẫn còn mệt, nhìn thấy Duệ vương đến y nắm chặt lấy tay hắn rồi thϊếp đi.
Duệ vương nhìn gương mặt xanh xao của Cố Mạn lo lắng liền hỏi hoàng huynh mình.
- Hoàng huynh…
- Y mệt quá mà thôi, ta sẽ kê thêm thuốc bổ cho y nên đệ không cần lo. Thời gian này y rất nhạy cảm nên đệ phải chú ý đến Cố Mạn nhiều một chút.
Duệ vương gật đầu, mọi người rời ra ngoài nhường lại không gian cho Duệ vương. Lãnh Cung Nghi cũng đưa Hạ tướng quân sang phòng khác, y cứ giữ chặt Hạ tướng quân không buông. Y sợ nếu mình buông tay y thêm một lần nữa thì vĩnh viễn sẽ mất đi người.
Hạ tướng quân ấn y ngồi xuống giường, cơ thể run rẩy của Lãnh Cung Nghi làm Hạ tướng quân đau lòng lên tiếng.
- Đừng nghĩ nhiều, ta đã trở về, sẽ không sao nữa.
- Ngươi nói dối, lúc trước cũng nói thế, nhưng kết quả thì sao?
- Nghi Nghi…
- Toàn lừa gạt, ngươi toàn lừa ta.
Lãnh Cung Nghi cúi thấp đầu, hai vai không ngừng run lên. Hạ tướng quân biết mình đã làm y chịu khổ, ôm lấy người vào lòng trầm giọng.
- Khóc đi, khóc sẽ làm ngươi đỡ hơn. Đừng cố gắng mạnh mẽ, bên cạnh ngươi vẫn còn ta.
- Sở Chi… ta… ta thật sự không thể nào chịu đựng được nữa rồi…
- Ngươi vẫn nhớ chuyện ta đã từng nói? Ngươi vì con dân mà lao đao khổ sở, ta nguyện vì ngươi mà chống lại cả thiên hạ.
- Ta nhớ.
- Lúc trước là vậy bây giờ vẫn vậy, đó chính là chấp niệm duy nhất trong đời ta. Lãnh Cung Nghi, huynh có đồng ý trở thành một phần không thể thiếu của ta không?
Lãnh Cung Nghi ngây người, bây giờ y mới để ý. Mọi người ai cũng đã yên bề hết chỉ còn hai người, Duệ vương và Cố Mạn nữa mà thôi. Lãnh Cung Nghi bật cười hạnh phúc, y gật đầu trong tiếng nấc nghẹn trả lời Hạ Sở Chi.
- Ta nguyện ý, nguyện ý ở bên Hạ Sở Chi trọn kiếp, mãi mãi về sau nữa.
Hạ tướng quân nhìn gương mặt rạng rỡ của người lại không chịu được đã giữ gáy hôn xuống. Không thô bạo hay vội vã, chỉ đơn giản nhẹ nhàng chậm rãi. Đã bao lâu rồi hai người chưa làm chuyện đó? Có lẽ hơn một năm, đã hơn một năm hai người không gần da thịt.
Đai lưng cả hai đã được tháo xuống, Lãnh Cung Nghi giữ chặt cánh tay Hạ tướng quân lo lắng.
- Ngươi vừa mới tỉnh dậy, nếu quá sức sẽ không hay.
- Ta muốn có con. Ta muốn chúng ta động phòng ngay bây giờ, ta muốn xem người quá sức chịu không nỗi là ta hay là Doạt vương.
- Sở Chi… hôn ta…
Lãnh Cung Nghi như không còn lý trí, y như kẻ say trong cơn mộng mị, bụng co thắt nóng ran khó chịu. Bên dưới vô cùng ngứa ngáy, đến hai điểm hồng trên ngực từ khi nào đã sưng đỏ cả lên rồi. Lãnh Cung Nghi nhìn y ủy khuất lại phì cười, y cúi người hôn xuống rồi nhanh chóng phục vụ Doạt vương hết mình. Còn cách phục vụ như nào thì bộ não sẽ tự hình dung ra.
Không biết Hạ tướng quân đã phục vụ người thế nào mà đến tận ba ngày sau mới thấy người đi ra khỏi phòng. Trên cổ hoa vẫn còn nở rộ, ai nhìn thấy cũng tủm tỉm cười với y. Lãnh Cung Nghi thì khác, y tối sầm mặt mày tay cầm trường kiếm đi tìm người.
Duệ vương đang bàn chính sự thì bên ngoài có tiếng ồn ào, bước vào là Lãnh Cung Nghi, y không nể nang gì hắn mà chĩa thẳng kiếm về phía Hạ tướng quân quát lớn.
- Tên khốn, ngươi là tên khốn.
- Doạt vương, chuyện nhà nên đem về nhà mà giải quyết.
Duệ vương thở dài, cứ đôi ba hôm lại hết cặp này đến cặp khác lên chính điện như vậy thì nguy mất. Chưa nói hắn còn mối nguy hiểm đáng lo hơn nữa đang chờ hắn ở Mạn Châu cung. Chỉ cần hắn về trễ một chút chắc chắn lại có chuyện cho mà xem.
- Hoàng huynh, có thể để đệ bàn việc triều chính xong rồi huynh muốn làm gì thì làm được không?
- Không, hôm nay bổn vương phải triệt hại huynh đệ của tên khốn kia.
- Lãnh Cung Nghi, chúng ta về nhà nói chuyện nha.
Hạ tướng quân nhất bỗng Lãnh Cung Nghi trên vai mình rồi nhanh chóng rời khỏi chính điện mặc cho Lãnh Cung Nghi chửi bới vùng vẫy. Duệ vương day day hai bên thái dương mệt mỏi hỏi họ.
- Còn sớm không?
- Trễ hơn bình thường một khắc rồi thưa Duệ vương.
- …
Duệ vương kinh ngạc, hắn vội chạy ra khỏi chính điện một cách nhanh nhất, đến khi chạy về đến Mạn Châu cung lại bất lực đi đến ngồi xuống trước cửa phòng nhìn mấy thứ trước mặt nói vọng vào bên trong.
- Cố Mạn, ta xin lỗi, là lỗi của ta.
- Chăn đó, gối đó, ngươi muốn đi đâu thì đi. Ngươi đi tìm người khác ta cũng không ý kiến.
- Không phải…
- Cút.
Bên trong vang lên tiếng đổ vỡ, hắn vội vàng đứng dậy ôm lấy chăn gối ra khỏi Mạn Châu cung. Bên trong Cố Mạn bàn tay đẫm máu ôm gối thẫn thờ ngồi trong một góc. Không biết vì sao y lại có cảm giác bất an nên lúc nào cũng lo sợ, dù biết hắn trăm công nghìn việc nhưng hắn về trễ một chút lại khó chịu mà tra hỏi.
Không thể khống chế được bản thân điều này làm y thấy khó chịu. Đưa tay ôm lấy phần bụng mình y gượng cười.
- Cố Mạn, ngươi thật sự là tên ngốc mà, là một tên đại ngu ngốc…
- Ngươi không ngốc, là ta vẫn chưa đủ tốt với ngươi.
- Bá Duệ…
Bá Duệ ngồi xuống, xé áo mình băng bó vết thương trên tay lại cho y. Hắn biết y khó chịu, hắn biết y mang thai mà tủi thân, hắn biết y cũng vì chuyện này mà tự trách mình. Cố Mạn ôm lấy Duệ vương mà bật khóc, liên tục lắc đầu.
- Không muốn, ta không phải đâu… là bé con nó hư chứ không phải ta.
- Là bé con hư không phải Cố Mạn của ta hư, khi nào nó chào đời ta sẽ đánh đòn nó.
Cố Mạn rúc trong người hắn liên tục gật đầu, y không khác gì đứa trẻ là bao. Duệ vương ôm y lên giường, mấy hôm nay hắn vì triều chính nên ít quan tâm đến y đó là chuyện đáng trách của hắn.
- Duệ vương, ngày mai… ngày mai cho ta đi cùng được không?
- Ngươi bất an sao?
Cố Mạn ngật đầu.
- Ta… ta muốn bên cạnh ngươi, không muốn ở trong phòng này một mình đâu. Ngột ngạt lắm, nó làm ta khó chịu.
- Được, nghe ngươi hết.
Cố Mạn mỉm cười, y ôm lấy hắn như sợ hắn sẽ bỏ mình mà đi. Đang hiu hiu hắn lại bật dậy nhìn Cố Mạn trừng mắt.
- Không phải ngươi có thai là ngươi sao?
Cố Mạn ngơ ngác gật đầu, không hiểu sao hắn lại hỏi chuyện này.
- Sao vậy?
- Ngươi không thèm ăn gì sao?
Cố Mạn tiếp tục lắc đầu.
- Nhưng giờ ta lại thèm ăn táo.
- …
Cố Mạn nhìn đôi mắt ngấn lệ đòi ăn của hắn lại trố mắt, y vội cho người mang táo vào cho hắn nhưng hắn lại lắc đầu.
- Ta không thích táo này, muốn ăn táo ở Sa Hoa cung cơ.
- Chết tiệt.
Cố Mạn chửi thề một câu, lúc nãy còn dỗ dành y bây giờ lai quay sang bắt đền y, người đang mang thai là y cơ mà? Cố Mạn mang lại giày rồi cùng hắn đi đến Sa Hoa cung, nhìn thấy táo hắn nhanh chóng hái xuống ngồi ăn một cách ngon lành.
Cố Mạn giật giật khóe miệng nhìn Duệ vương, cái gương mặt hớn hở khi được ăn ngon này của hắn làm y muốn ói. Cố Mạn vuốt mặt muốn đứng dậy rời đi nhưng lại chau mày khi nghe tiếng nôn ọe phát ra bên cạnh mình.
- Bá Duệ? Ngươi sao vậy? Hay ăn trúng gì rồi?
- Ta không rõ… cảm thấy buồn nôn thôi.
- …
Cố Mạn đen mặt, bỗng y ôm bụng phá lên cười, mặc cho hắn cứ ôm bụng nôn còn y chỉ biết lăn dưới đất mà cười. Đến khi cười không được nữa Cố Mạn mới bò ngồi dậy lau nước mắt nhìn hắn phân trần.
- Ta đã thành công rồi.
- Thành công?
- Ta đã thử tạo phép để chuyển hết cơn nghén hay đau đớn lên người chung chăn gối với mình. Vì ta sợ mình sẽ mệt nên chuyển hẳn lên người ngươi cho khỏe ta, không ngờ lại thành công rồi.
- !!!
- Thời gian tới vất vả cho tướng công ta rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.