Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà
Chương 39
thả gió
17/09/2021
Tại cung Thẩm Ninh…
- Duệ vương…ngươi mau buông ta ra có được hay không hả, ông đây tự có chân mà đi.
- Hừ. Tên tiểu tử nhà ngươi chỉ giỏi gây loạn, ngươi lại muốn phá nát hoàng cung của ta mới chịu hay sao.
- Phá cái gì, có giỏi thì ngươi bảo người của mình bắt hết đám chuột ghê tởn kia đi.
Cố Mạn miệng thì nói tay thì cố gắng gỡ tay hắn ra khỏi cổ áo mình. Duệ vương trừng mắt nhìn cậu rồi siếc chặt tay một lực mạnh nhất bổng cậu kên cao thêm một chút nữa rồi ném cậu vào bên trong thư phòng của mình rồi đóng sầm cửa lại.
‘‘Bịch’’
- A…mông…ta…
Cố Mạn vì bị bất ngờ nên mông cậu đã tiếp đất khá mạnh, cậu loạng choạng đứng dậy vừa thoa lấy mông vừa đập mạnh vào cửa gọi lớn.
- Vương Phiến Bá Duệ ngươi có giỏi thì mở cửa ra cho ta.
- Ngươi ngoan ngoãn ở bên trong mà tự phạt đi, nên nhớ cấm phá hỏng bất cứ thứ gì ở đấy.
- Ngươi…ngươi dám đối xử với người bệnh như vậy sao ?
- Bệnh ? Bệnh mà ngươi phá nát cả căn phòng, rồi không bệnh ngươi định là gì nữa.
- Ngươi…
Duệ vương nói xong liền cho người canh giữ cậu cẩn thận, không có lệnh của hắn không ai được phép thả cậu ra.
Duệ vương không hiểu vì sao hắn lại làm vậy, nhưng hắn biết khi ở bên con người phiền phức này hắn cảm thấy rất dễ chịu, thoải mái.
Cố Mạn cư nhiên bị hắn giam lỏng ở đây dù cậu vừa mới tỉnh dậy, cơ thể có phần chưa hồi phục hẳn. Cậu chán nản, đi xung quanh phòng một luọte rồi đi đến chỗ kệ sách của hắn.
Vì tính tò mò cậu đã lấy đại một cuốn sách ở đó đõ thử nhưng cánh tay lại vô tình khỏi động một cơ quan khác. Bức tường nhẹ chuyển động, một lối nhỏ hiện ra. cậu có chút nhíu mày đôi chân có phần khựng lại vẫn đang phân vân có nên xuống hay không.
Tặc lưỡi một cái, cậu đưa tay đóng lại cơ quan kia rồi bỏ đi đến chỗ khác, đơn giản chỉ là cậu sợ…sợ ma. Nên đành đợi lúc nào hắn rảnh thì rủ hắn đi cùng.
Cố Mạn dạo quanh một hồi lại cảm thấy buồn chán, cậu đi đến bàn của hắn, nhìn sấp tấu chương chưa được phê diệt, còn một đống thì được vứt dưới nền. Cậu tò mò lấy lên một cái muốn đọc thử liền không nhịn được mà phá lên cười.
- Vương chưa kịp lên đã có người dâng sớ cho tuyển phi, nực cười.
Cậu nhíu mày nhìn đống tấu chương rồi lại nhìn cây bút gần đó, cậu vội mài mực cầm bút lên giả vờ làm bộ mặt nghiêm túc thay hắn phê chuẩn hết đống này.
Thời gian trôi qua, đến gần tối Duệ vương mới xong việc vội trở về thư phòng tìm hắn. Trên tay hắn cầm một túi rất thơm, chân bước nhanh hơn di chuyển đến thư phòng.
‘‘Cạch’’
Cánh cửa nhẹ mở ra, hắn nhìn quanh một lượt không thấy cậu đâu trong lòng cảm thấy lạ. Nhìn đống tấu chương quăng lung tung dưới đất hắn nhẹ nhàng đi đến.
- Ngươi…
Duệ vương bỏ dở câu nói, gương mặt hắn cũng đã giản ra khi nhìn thấy cậu đang nằm dài trên bàn mà lăng ra ngủ. Hắn nhìn cậu một lượt, không hiểu cậu đã làm gì mà tay và cả mặt đều dính rất nhiều mực.
Hắn đưa tay khuề nhẹ vào mũi cậu, Cố Mạn vì bị ngứa khó chịu vội đưa tay lên gãi nhưng không chịu mở mắt.
- Cố Mạn…màn thầu này…mau dậy ăn màn thầu…
- Màn thầu…là màn thầu của ta…
Cậu mơ mơ màng mành dụi mắt nhìn hắn, nước nhãi cũng đã chảy dài xuống bàn, ước cả tấu chương của hắn.
Duệ vương nhìn thấy vậy gương mặt bỗng chốc không còn vui cười nữa mà đã đen trở lại. Hắn là người ưa sạch sẽ nên nhìn thấy cậu như vậy thì không giữ nổi bình tĩnh.
- Ngươi…
- Hả ?
Cố Mạn vẫn đang ngơ ngác không biết gì thì liền bị hắn nắm lấy đầu ấn mạnh xuống bàn kéo tới kéo lui. Cố Mạn khá sốc cậu hoàn toàn không rõ hắn là đang muốn làm gì. Cậu cố gắng lắm mới gỡ được tay hắn ra khỏi đầu mình, trừng mắt nhìn hắn cậu quát lớn.
- Ngươi bị điên à ?
- Bánh đây ăn đi.
- Ngươi…không những đã điên còn điếc sao.
- Nước nhãi của ngươi…nhỏ xuống bàn ta.
- ???
Cố Mạn như hiểu ra vấn đề, cậu vội đưa tay lâu miệng mình rồi lại lườm hắn, lấy túi bánh trên tay hắn mà ăn một cánh ngon lành.
Duệ vương ngồi uống trà phía đối diện, nhìn hắn có vẻ khá mệt mỏi, cậu không biết làm vua sẽ mệt như thế nào nhưng nhìn hắn có vẻ gầy đi hơn trước cậu trong lòng có chút bận tâm vội lên tiếng.
- Ngươi mệt lắm sao ?
- Không sao, dù gì thì mọi thứ cũng đâu vào đấy nên sắp đến ta sẽ không phải bận rộn nhiều như vậy
Cố Mạn gật gật như đã hiểu và tiếp tục chuyện ăn uống của mình không phiền đến hắn. Ăn uống xong, cậu lại tiếp tục cầm bút giúp hắn phê duyệt tiếp đống tấu chương còn lại.
Duệ vương chỉ lắc đầu khẽ mỉm cười rồi lại lấy ít sách và bản đồ ra nguyên cứu, hắn là đang muốn sau này mở rộng thêm lãnh thổ. Ngồi được một lúc thì cũng đã đến tận khuya, hắn định đứng lên đển đi nghĩ thì bất ngờ cậu đứng bật dậy.
- Ngươi…
Duệ vương có chút giật mình, nhưng khi nhìn kỹ lại cậu hắn liền chau mày. Trông cậu rất lạ, đôi mắt vẫn mở to nhưng lại đờ đẫn vô hồn và luôn nhìn về khoảng không phía trước.
Hắn đi đến đưa tay quơ qua quơ lại nhưng lạ thay cậu không hề phản ứng, chỉ đứng im bất động. Duệ vương vẫn đang xoa cằm suy nghĩ thì bỗng có thể cậu di chuyển.
Cậu cứ như người vô hồn cứ bước đi dù đôi mắt vẫn mở to nhưng không hề có một chút phản ứng gì trên mặt.
Cậu thững thờ đi đến chỗ cửa đưa tay mở nó ra rồi lại tiếp tục đi thẳng, Duệ vương vẫn luôn đi phía sau của cậu, hắn ra lệnh cho lính canh tránh sang hai bên để cho cậu tự ý mà di chuyển.
Cậu cứ đi lòng vòng trong sân, Duệ vương mà mấy tên lính canh chỉ đứng một góc im lặng quan sát. Nhưng đến hơn một canh giờ cậu vẫn chỉ thẫn thờ vô hồn mà đi xung quanh sân không hề biết mệt là gì.
Một người trong đám lính thấy cứ để cậu như vậy thì cũng không phải là chuyện tốt vội lên tiếng với Duệ vương.
- Duê vương cứ để Cố Mạn công tử như vậy có ổn hay không ?
- Ta cũng không rõ, cho dù ta gọi y thế nào y cũng không hề trả lời. Cứ âm thầm mà theo dõi thôi.
Duệ vương quả thật cũng không rõ là cậu đnag muốn làm gì, đang mãi suy nghĩ vẫn vơ thì tên lính đứng bên cạnh vội đập vào tay hắn thúc giục.
- Ngài ấy đi rồi…đi rồi.
- Nhanh đuổi theo.
Duệ vương nhanh chân vội đuổi theo cậu kho phát hiện cậu đã đổi hướng và đang đi về phía phòng ngủ của mình. Cố Mạn đi đến trước phòng ngủ cậu đưngs đó một lác lâu rồi mới mở cửa bước vào.
Duệ vương cho bọn họ lùi ra còn chỉ một mình hắn vội bước nhanh vào bên trong. Nhìn một lượt cả căn phòng đều không thấy cậu đâu. Duệ vương có chút nhíu mày bỗng hắn nghe có tiếng động ở phía sau bức bình phong liền nhẹ nhàng đi đến đó.
Đập vào mắt hắn là cậu đang lấy y phục của hắn mà khoác vào người không ngừng hít ngửi. Rồi cậu lại chui vào bên trong rương đồ của hắn cuộn người mà nhắm mắt ngủ bên trong, trông cậu rất dễ chịu và ngủ rất ngon lành.
- Ngươi…sao giống một con thỏ quá vậy ?
- …
- Thịt thỏ rất ngon…nhưng ăn lúc này có vẻ không hợp khẩu vị với ta lắm.
Duệ vương mỉm cười hắn lấy trong người ra một chiếc khăn đem đó nhúng qua nước lau đi vết dơ trên tay và mặt của cậu. Vì hơi lạnh từ chiếc khăn ước cậu khẽ cự mình, Duệ vương vội dừng tay đợi cậu yên giấc rồi tiếp tục lâu đi. Vì sợ cậu sẽ tiếp tục hành động kia, hắn đành ngồi bên ngoài chỗ chiếc rương tựa lưng vào đó canh cho cậu ngủ cũng như tìm chỗ thoái mái một chút cho mình chợp mắt.
- Duệ vương…ngươi mau buông ta ra có được hay không hả, ông đây tự có chân mà đi.
- Hừ. Tên tiểu tử nhà ngươi chỉ giỏi gây loạn, ngươi lại muốn phá nát hoàng cung của ta mới chịu hay sao.
- Phá cái gì, có giỏi thì ngươi bảo người của mình bắt hết đám chuột ghê tởn kia đi.
Cố Mạn miệng thì nói tay thì cố gắng gỡ tay hắn ra khỏi cổ áo mình. Duệ vương trừng mắt nhìn cậu rồi siếc chặt tay một lực mạnh nhất bổng cậu kên cao thêm một chút nữa rồi ném cậu vào bên trong thư phòng của mình rồi đóng sầm cửa lại.
‘‘Bịch’’
- A…mông…ta…
Cố Mạn vì bị bất ngờ nên mông cậu đã tiếp đất khá mạnh, cậu loạng choạng đứng dậy vừa thoa lấy mông vừa đập mạnh vào cửa gọi lớn.
- Vương Phiến Bá Duệ ngươi có giỏi thì mở cửa ra cho ta.
- Ngươi ngoan ngoãn ở bên trong mà tự phạt đi, nên nhớ cấm phá hỏng bất cứ thứ gì ở đấy.
- Ngươi…ngươi dám đối xử với người bệnh như vậy sao ?
- Bệnh ? Bệnh mà ngươi phá nát cả căn phòng, rồi không bệnh ngươi định là gì nữa.
- Ngươi…
Duệ vương nói xong liền cho người canh giữ cậu cẩn thận, không có lệnh của hắn không ai được phép thả cậu ra.
Duệ vương không hiểu vì sao hắn lại làm vậy, nhưng hắn biết khi ở bên con người phiền phức này hắn cảm thấy rất dễ chịu, thoải mái.
Cố Mạn cư nhiên bị hắn giam lỏng ở đây dù cậu vừa mới tỉnh dậy, cơ thể có phần chưa hồi phục hẳn. Cậu chán nản, đi xung quanh phòng một luọte rồi đi đến chỗ kệ sách của hắn.
Vì tính tò mò cậu đã lấy đại một cuốn sách ở đó đõ thử nhưng cánh tay lại vô tình khỏi động một cơ quan khác. Bức tường nhẹ chuyển động, một lối nhỏ hiện ra. cậu có chút nhíu mày đôi chân có phần khựng lại vẫn đang phân vân có nên xuống hay không.
Tặc lưỡi một cái, cậu đưa tay đóng lại cơ quan kia rồi bỏ đi đến chỗ khác, đơn giản chỉ là cậu sợ…sợ ma. Nên đành đợi lúc nào hắn rảnh thì rủ hắn đi cùng.
Cố Mạn dạo quanh một hồi lại cảm thấy buồn chán, cậu đi đến bàn của hắn, nhìn sấp tấu chương chưa được phê diệt, còn một đống thì được vứt dưới nền. Cậu tò mò lấy lên một cái muốn đọc thử liền không nhịn được mà phá lên cười.
- Vương chưa kịp lên đã có người dâng sớ cho tuyển phi, nực cười.
Cậu nhíu mày nhìn đống tấu chương rồi lại nhìn cây bút gần đó, cậu vội mài mực cầm bút lên giả vờ làm bộ mặt nghiêm túc thay hắn phê chuẩn hết đống này.
Thời gian trôi qua, đến gần tối Duệ vương mới xong việc vội trở về thư phòng tìm hắn. Trên tay hắn cầm một túi rất thơm, chân bước nhanh hơn di chuyển đến thư phòng.
‘‘Cạch’’
Cánh cửa nhẹ mở ra, hắn nhìn quanh một lượt không thấy cậu đâu trong lòng cảm thấy lạ. Nhìn đống tấu chương quăng lung tung dưới đất hắn nhẹ nhàng đi đến.
- Ngươi…
Duệ vương bỏ dở câu nói, gương mặt hắn cũng đã giản ra khi nhìn thấy cậu đang nằm dài trên bàn mà lăng ra ngủ. Hắn nhìn cậu một lượt, không hiểu cậu đã làm gì mà tay và cả mặt đều dính rất nhiều mực.
Hắn đưa tay khuề nhẹ vào mũi cậu, Cố Mạn vì bị ngứa khó chịu vội đưa tay lên gãi nhưng không chịu mở mắt.
- Cố Mạn…màn thầu này…mau dậy ăn màn thầu…
- Màn thầu…là màn thầu của ta…
Cậu mơ mơ màng mành dụi mắt nhìn hắn, nước nhãi cũng đã chảy dài xuống bàn, ước cả tấu chương của hắn.
Duệ vương nhìn thấy vậy gương mặt bỗng chốc không còn vui cười nữa mà đã đen trở lại. Hắn là người ưa sạch sẽ nên nhìn thấy cậu như vậy thì không giữ nổi bình tĩnh.
- Ngươi…
- Hả ?
Cố Mạn vẫn đang ngơ ngác không biết gì thì liền bị hắn nắm lấy đầu ấn mạnh xuống bàn kéo tới kéo lui. Cố Mạn khá sốc cậu hoàn toàn không rõ hắn là đang muốn làm gì. Cậu cố gắng lắm mới gỡ được tay hắn ra khỏi đầu mình, trừng mắt nhìn hắn cậu quát lớn.
- Ngươi bị điên à ?
- Bánh đây ăn đi.
- Ngươi…không những đã điên còn điếc sao.
- Nước nhãi của ngươi…nhỏ xuống bàn ta.
- ???
Cố Mạn như hiểu ra vấn đề, cậu vội đưa tay lâu miệng mình rồi lại lườm hắn, lấy túi bánh trên tay hắn mà ăn một cánh ngon lành.
Duệ vương ngồi uống trà phía đối diện, nhìn hắn có vẻ khá mệt mỏi, cậu không biết làm vua sẽ mệt như thế nào nhưng nhìn hắn có vẻ gầy đi hơn trước cậu trong lòng có chút bận tâm vội lên tiếng.
- Ngươi mệt lắm sao ?
- Không sao, dù gì thì mọi thứ cũng đâu vào đấy nên sắp đến ta sẽ không phải bận rộn nhiều như vậy
Cố Mạn gật gật như đã hiểu và tiếp tục chuyện ăn uống của mình không phiền đến hắn. Ăn uống xong, cậu lại tiếp tục cầm bút giúp hắn phê duyệt tiếp đống tấu chương còn lại.
Duệ vương chỉ lắc đầu khẽ mỉm cười rồi lại lấy ít sách và bản đồ ra nguyên cứu, hắn là đang muốn sau này mở rộng thêm lãnh thổ. Ngồi được một lúc thì cũng đã đến tận khuya, hắn định đứng lên đển đi nghĩ thì bất ngờ cậu đứng bật dậy.
- Ngươi…
Duệ vương có chút giật mình, nhưng khi nhìn kỹ lại cậu hắn liền chau mày. Trông cậu rất lạ, đôi mắt vẫn mở to nhưng lại đờ đẫn vô hồn và luôn nhìn về khoảng không phía trước.
Hắn đi đến đưa tay quơ qua quơ lại nhưng lạ thay cậu không hề phản ứng, chỉ đứng im bất động. Duệ vương vẫn đang xoa cằm suy nghĩ thì bỗng có thể cậu di chuyển.
Cậu cứ như người vô hồn cứ bước đi dù đôi mắt vẫn mở to nhưng không hề có một chút phản ứng gì trên mặt.
Cậu thững thờ đi đến chỗ cửa đưa tay mở nó ra rồi lại tiếp tục đi thẳng, Duệ vương vẫn luôn đi phía sau của cậu, hắn ra lệnh cho lính canh tránh sang hai bên để cho cậu tự ý mà di chuyển.
Cậu cứ đi lòng vòng trong sân, Duệ vương mà mấy tên lính canh chỉ đứng một góc im lặng quan sát. Nhưng đến hơn một canh giờ cậu vẫn chỉ thẫn thờ vô hồn mà đi xung quanh sân không hề biết mệt là gì.
Một người trong đám lính thấy cứ để cậu như vậy thì cũng không phải là chuyện tốt vội lên tiếng với Duệ vương.
- Duê vương cứ để Cố Mạn công tử như vậy có ổn hay không ?
- Ta cũng không rõ, cho dù ta gọi y thế nào y cũng không hề trả lời. Cứ âm thầm mà theo dõi thôi.
Duệ vương quả thật cũng không rõ là cậu đnag muốn làm gì, đang mãi suy nghĩ vẫn vơ thì tên lính đứng bên cạnh vội đập vào tay hắn thúc giục.
- Ngài ấy đi rồi…đi rồi.
- Nhanh đuổi theo.
Duệ vương nhanh chân vội đuổi theo cậu kho phát hiện cậu đã đổi hướng và đang đi về phía phòng ngủ của mình. Cố Mạn đi đến trước phòng ngủ cậu đưngs đó một lác lâu rồi mới mở cửa bước vào.
Duệ vương cho bọn họ lùi ra còn chỉ một mình hắn vội bước nhanh vào bên trong. Nhìn một lượt cả căn phòng đều không thấy cậu đâu. Duệ vương có chút nhíu mày bỗng hắn nghe có tiếng động ở phía sau bức bình phong liền nhẹ nhàng đi đến đó.
Đập vào mắt hắn là cậu đang lấy y phục của hắn mà khoác vào người không ngừng hít ngửi. Rồi cậu lại chui vào bên trong rương đồ của hắn cuộn người mà nhắm mắt ngủ bên trong, trông cậu rất dễ chịu và ngủ rất ngon lành.
- Ngươi…sao giống một con thỏ quá vậy ?
- …
- Thịt thỏ rất ngon…nhưng ăn lúc này có vẻ không hợp khẩu vị với ta lắm.
Duệ vương mỉm cười hắn lấy trong người ra một chiếc khăn đem đó nhúng qua nước lau đi vết dơ trên tay và mặt của cậu. Vì hơi lạnh từ chiếc khăn ước cậu khẽ cự mình, Duệ vương vội dừng tay đợi cậu yên giấc rồi tiếp tục lâu đi. Vì sợ cậu sẽ tiếp tục hành động kia, hắn đành ngồi bên ngoài chỗ chiếc rương tựa lưng vào đó canh cho cậu ngủ cũng như tìm chỗ thoái mái một chút cho mình chợp mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.