Chương 112: Ngoại truyện nhỏ
Ngân Bát
20/04/2022
Cảm giác an toàn
Thẩm Thư Dư bị chiếc xe hàng lớn không thể khống chế ở đối diện đụng phải.
Khoảnh khắc xảy ra tai nạn toàn thân Thẩm Thư Dư đau đớn, một tiếng ầm vang lên, chiếc xe cũng mất cân bằng theo.
Một giây trước cô dường như còn đang suy nghĩ qua mấy hôm nữa là sinh nhật chồng, cô nên chuẩn bị bất ngờ gì cho anh, một giây sau đầu óc cô trống rỗng, toàn thân như đứt đoạn. Trong thời gian tích tắc, hình ảnh cái chết thoáng cái lướt qua, cô thậm chí nhìn thấy rõ ràng chiếc xe đối diện sắp đụng tới như thế nào, nhưng không có cách nào giải thoát. Cô đã quên đi sợ hãi.
Rất nhiều lúc nhớ lại thời khắc này, đối với Thẩm Thư Dư nó như là một lần trải qua kiếp nạn. Cái chết luôn là một việc không thể đoán trước, cô càng chẳng thể đoán trước mình sẽ gặp tai nạn trên con đường thường đi qua.
Thẩm Thư Dư biết mình không sao, bởi vì tay chân cô còn có thể động đậy. Lúc nhận ra mình còn sống, toàn thân cô toát ra mồ hôi lạnh. Sau đó cô mới cảm thấy sợ hãi, đôi chân mềm nhũn không thể xuống xe, lòng bàn tay vừa lạnh lại ướt.
Ngay sau đó tài xế chiếc xe hàng bên kia xuống xe gõ cửa kính xe của Thẩm Thư Dư… Mọi chuyện tiếp theo cô giống như máy móc vô cảm mà tiếp nhận. Chỉ có một việc cô rất rõ ràng, cô nhớ rõ mình gọi điện thoại cho Phó Chước, sau khi nghe được âm thanh của anh thì cô bỗng nhiên bật khóc.
Phó Chước ở đầu dây bên kia nhỏ nhẹ hỏi mấy tiếng sao thế, Thẩm Thư Dư lại nhất thời không thể nói rõ.
Đầu xe bị đụng hỏng, tiếng ồn ào xung quanh khiến cô giống như đặt mình trong cơn lốc xoáy. Cô chưa từng có thời khắc nào sợ hãi bất lực như hiện tại, rõ ràng bản thân không bị thương chút nào.
Cô chưa bao giờ là một người thích khóc.
Năm phút sau cô nhìn thấy xe của Phó Chước, anh còn tới nhanh hơn cảnh sát giao thông. Cú điện thoại chưa từng bị ngắt, anh an ủi cô, bảo cô đừng sợ, anh lập tức đến liền. Anh quả nhiên tới rất nhanh.
Thẩm Thư Dư gần như bổ nhào vào lòng Phó Chước.
Phó Chước ôm chặt Thẩm Thư Dư, anh thốt ra từng câu từng chữ bên tai cô: “Đừng sợ, chồng đến rồi.”
—— Cảm giác an toàn có lẽ là người tôi cần luôn ở bên cạnh.
Thẩm Thư Dư bị chiếc xe hàng lớn không thể khống chế ở đối diện đụng phải.
Khoảnh khắc xảy ra tai nạn toàn thân Thẩm Thư Dư đau đớn, một tiếng ầm vang lên, chiếc xe cũng mất cân bằng theo.
Một giây trước cô dường như còn đang suy nghĩ qua mấy hôm nữa là sinh nhật chồng, cô nên chuẩn bị bất ngờ gì cho anh, một giây sau đầu óc cô trống rỗng, toàn thân như đứt đoạn. Trong thời gian tích tắc, hình ảnh cái chết thoáng cái lướt qua, cô thậm chí nhìn thấy rõ ràng chiếc xe đối diện sắp đụng tới như thế nào, nhưng không có cách nào giải thoát. Cô đã quên đi sợ hãi.
Rất nhiều lúc nhớ lại thời khắc này, đối với Thẩm Thư Dư nó như là một lần trải qua kiếp nạn. Cái chết luôn là một việc không thể đoán trước, cô càng chẳng thể đoán trước mình sẽ gặp tai nạn trên con đường thường đi qua.
Thẩm Thư Dư biết mình không sao, bởi vì tay chân cô còn có thể động đậy. Lúc nhận ra mình còn sống, toàn thân cô toát ra mồ hôi lạnh. Sau đó cô mới cảm thấy sợ hãi, đôi chân mềm nhũn không thể xuống xe, lòng bàn tay vừa lạnh lại ướt.
Ngay sau đó tài xế chiếc xe hàng bên kia xuống xe gõ cửa kính xe của Thẩm Thư Dư… Mọi chuyện tiếp theo cô giống như máy móc vô cảm mà tiếp nhận. Chỉ có một việc cô rất rõ ràng, cô nhớ rõ mình gọi điện thoại cho Phó Chước, sau khi nghe được âm thanh của anh thì cô bỗng nhiên bật khóc.
Phó Chước ở đầu dây bên kia nhỏ nhẹ hỏi mấy tiếng sao thế, Thẩm Thư Dư lại nhất thời không thể nói rõ.
Đầu xe bị đụng hỏng, tiếng ồn ào xung quanh khiến cô giống như đặt mình trong cơn lốc xoáy. Cô chưa từng có thời khắc nào sợ hãi bất lực như hiện tại, rõ ràng bản thân không bị thương chút nào.
Cô chưa bao giờ là một người thích khóc.
Năm phút sau cô nhìn thấy xe của Phó Chước, anh còn tới nhanh hơn cảnh sát giao thông. Cú điện thoại chưa từng bị ngắt, anh an ủi cô, bảo cô đừng sợ, anh lập tức đến liền. Anh quả nhiên tới rất nhanh.
Thẩm Thư Dư gần như bổ nhào vào lòng Phó Chước.
Phó Chước ôm chặt Thẩm Thư Dư, anh thốt ra từng câu từng chữ bên tai cô: “Đừng sợ, chồng đến rồi.”
—— Cảm giác an toàn có lẽ là người tôi cần luôn ở bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.