Chương 328: CÁC LỘ LIÊN QUÂN
Giang Hoài Ngọc
10/11/2021
Lại nói, Thiên Lang được Hoa Hoa công tử mời vào trong Nha phủ gặp
mặt các đại nhân vật. Mọi người chào hỏi nhau, thái độ rất vui vẻ. Thiên Lang chú ý thấy chúng quốc chủ khi nói chuyện với ai đó đều không quên
tuyên truyền cho tiểu quốc của mình.
Chuyện đó cũng không có gì là lạ. Mọi người đến đây, không chỉ là vì thảo phạt Ngô Việt quốc một cách đơn giản, mà còn có ý định phô trương lực lượng của bản quốc. Bởi vì cuộc chiến này chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của toàn thể người chơi, chắc chắn sẽ được những người quán chiến ghi lại, truyền lên diễn đàn. Như thế tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của các nước trong lòng người chơi. ‘Đại nhân vật’ thì cũng có phân thượng hạ chứ. Do đó mà các nước đều mang đến lực lượng tinh nhuệ nhất của mình.
Hoa Hoa công tử cảm thấy các ‘đại nhân vật’ hầu như đã đến đông đủ, liền nói :
- Các vị. Ta nghĩ rằng những ai đến được đều đã đến rồi. Chúng ta cùng bàn về việc tiến đánh Ngô Việt quốc đi.
Mọi người đều tán đồng. Gia Hưng quốc chủ nói :
- Ta thấy quần long vô thủ không ổn. Liên quân lực lượng tuy đông, nhưng tương hỗ không lệ thuộc nhau. Không bằng chúng ta cử ra một người làm Minh chủ, thống nhất chỉ huy, cho dễ điều khiển. Nếu không thì thật khó tiến đánh Ngô Việt quốc.
Mọi người lại tán đồng :
- Đúng thế.
- Có lý.
- Không sai.
…
Lai Ân quốc chủ hỏi :
- Có cần phải thế không ? Liên quân lực lượng đông đảo, chỉ cần phát lệnh xung phong, mọi người tràn lên, dùng người thôi cũng đủ san bằng Ngô Việt quốc rồi.
Thiên Diệp quốc chủ Akihiro nói :
- Lai Ân. Nói thế là không đúng rồi. Dù chúng ta đông hơn, nhưng cũng không thể chịu thiệt hại quá lớn. Hơn nữa, mạnh ai nấy xung phong, tình hình hỗn loạn, chưa cùng địch nhân chiến đấu mà đã cản trở nhau, làm sao giải quyết.
Lai Ân quốc chủ nhất thời không biết nói sao. Gia Hưng quốc chủ lại nói :
- Việc chúng ta đang làm rất giống sự kiện ‘quần hùng thảo Đổng’ trong truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa, chúng ta cũng nên học theo đó bầu ra Minh chủ. Minh chủ chỉ là điều độ chiến đấu, kết hợp các lực lượng, phân phối tác chiến chứ không phải trực tiếp chỉ huy quân đội các nước. Có vấn đề gì quan trọng cũng cần chúng ta họp bàn.
Mọi người lại khen phải. Đại Hòa quốc chủ hỏi :
- Như thế ai sẽ làm Minh chủ đây ?
Gia Hưng quốc chủ nói :
- Minh chủ phải là người có thực lực và uy tín nhất trong chúng ta. Ta nghĩ chỉ có Linh Sơn huynh là xứng đáng. Danh hiệu ‘Thiên hạ đệ nhất đại bang’ đâu phải tự nhiên mà có, phải không nào ? Ngoài ra Hoa Hoa huynh thân là địa chủ, lại phải phụ trách hậu cần cho mọi người, tự nhiên sẽ là phó Minh chủ rồi. Hai vị đó sẽ phối hợp với mọi người cùng tiêu diệt Ngô Việt quốc. Chỉ cần phá được Ngô Việt quốc, ta nghĩ mọi người đều sẽ có được ít nhiều lợi ích.
Mọi người đều tán đồng. Việc này thật giống cuộc hội quân của ‘quần hùng thảo Đổng’ trong truyện Tam quốc, người có danh vọng nhất làm minh chủ, người khởi đầu làm phó. Còn tiến trình có giống hay không, cần chờ xem mới biết.
Thấy mọi người không ai phản đối, Hoa Hoa quốc chủ hớn hở nói :
- Đa tạ Gia Hưng huynh đệ đã đề cử. Chúng ta sẽ cố gắng để không phụ sự kỳ vọng của mọi người.
Linh Sơn quốc chủ nhìn hai người bọn họ ‘biểu diễn’, chỉ khẽ cười nhạt. Chức vị Minh chủ này đối Linh Sơn quốc chủ tác dụng không lớn, bởi dù gì Linh Sơn quốc cũng đã được công nhận ‘thiên hạ đệ nhất’. Chỉ có Hoa Hoa quốc là có lợi nhất, xác định được địa vị đệ nhị của mình. Nhưng dù sao Linh Sơn quốc chủ cũng không thể nhường lại vị trí Minh chủ cho người khác, suy nghĩ một lúc, rồi nói :
- Thôi được rồi. Ta tạm đảm nhiệm chỉ huy vậy. Mong mọi người cùng phối hợp, thống nhất lực lượng để sớm tiêu diệt Ngô Việt quốc.
Gia Hưng quốc chủ lại nói :
- Chúng ta đã bầu được Minh chủ, giờ đến tình báo về Ngô Việt quốc rồi. Không biết mọi người có nắm được tin tức gì về đối phương hay không ?
Thật sự mà nói, trước khi có sự kiện ‘chúng thần đại đào vong’, mọi người chẳng để ý gì đến Ngô Việt quốc, thậm chí có người còn chẳng biết có một nước như thế. Chỉ duy có Hoa Hoa quốc ở ngay bên cạnh, và Hoa Hoa công tử lúc nào cũng có dã tâm bành trướng, nên nắm được ít nhiều, liền đứng lên trình bày. Mọi người bàn bạc một lúc, ấn định kế hoạch tác chiến, rồi xác định sáng mai sẽ cất quân. Hoa Hoa công tử phụ trách thông tri đến toàn thể liên quân để mọi người kịp chuẩn bị.
Sáng hôm sau.
Phía trước Thanh Minh Trấn, các lộ binh mã tập hợp, tổng cộng đến hơn 3 vạn chiến sĩ, kể cả người chơi và NPC binh sĩ. Nhìn khắp toàn trường, chỉ có đội hình chúng NPC sĩ binh là ngay ngắn tề chỉnh. Còn đội ngũ người chơi thì hỗn loạn vô cùng. Người chơi không phải là quân nhân chuyên nghiệp, cũng ít khi tụ hợp lại thành một đội ngũ đông đảo đến thế này, do đó mà đội ngũ hỗn loạn cũng có thể lý giải được.
Linh Sơn quốc chủ khẽ nhíu mày, rồi triệu tập chúng quốc chủ, lãnh chủ đến phân phó việc hành quân. Toàn quân được chia thành ba quân đoàn. Mười một vị ‘đại’ quốc chủ (tính cả Thiên Lang) hợp thành trung quân, nhân số khoảng 1 vạn 2.000 người. Quân đội của những tiểu quốc, lãnh địa còn lại chia làm hai đạo tả quân và hữu quân, mỗi đạo gần 1 vạn. Trong số này cũng có rất nhiều người chơi tự do, không thuộc tiểu quốc hay lãnh địa nào, chỉ đến tham chiến cho có cảm giác chiến tranh hay đơn thuần là đến xem nhiệt náo.
Ba đạo quân đồng loạt hành quân, người của tiểu quốc hay lãnh địa nào cũng đều phải theo đội hình của mình, không được chạy lộn xộn. Như thế, cũng có được chút khí thế của đại quân, và đội ngũ cũng bớt hỗn loạn, dễ chỉ huy và điều động hơn. Thật ra ai cũng biết chủ lực chính là đạo trung quân, còn tả quân và hữu quân chẳng qua tham gia cho có náo nhiệt, mọi người chẳng đặt kỳ vọng gì nhiều.
Sau hơn một giờ hành quân, đại đội nhân mã đã đến biên giới Ngô Việt quốc. Phía trước mặt đã là Từ Khê Trấn. Ngô Việt quốc không lớn, chỉ có 3 trấn, tất cả đều là cấp trấn, không có thôn trang, phát triển tương đối đồng đều. Ngoài chủ trấn là Ngân Châu Trấn, còn có Từ Khê Trấn và Ninh Hải Trấn.
Bên ngoài Từ Khê Trấn, 2.000 nhân mã của Ngô Việt quốc đã bài binh bố trận chờ sẵn. Trông khí thế cũng không tệ. Quần hào nhìn nhau ngơ ngác, kinh nghi không ít. Chẳng lẽ bọn họ định dùng 2.000 nhân mã để đối phó với 3 vạn đại quân. Đành rằng quy mô Ngô Việt quốc không lớn, dân số chưa đến 1 vạn, tổ chức được 2.000 nhân mã là đã cố gắng lắm rồi. Nhưng lẽ nào bọn họ lại không xem quân đội là quân đội, đem quân đội ra phế bỏ như vậy.
Liên quân đại đội nhân mã dừng lại cách trận hình đối phương hơn 300 mét (ngoài tầm viễn trình công kích). Song phương đối trận.
Một viên đầu lĩnh phía Ngô Việt quốc bước ra trước hàng quân, chỉ về phía đối phương cao giọng quát hỏi :
- Chúng ta không oán không thù. Cớ sao lũ các ngươi lại kéo đến công kích chúng ta.
Gia Hưng quốc chủ cười ha hả nói :
- Công kích các ngươi mà cũng cần lý do nữa sao ? Ai bảo các ngươi là thiên hạ công địch mà chi.
Hoa Hoa công tử tiếp lời :
- Nếu cần lý do thì có thể nói rằng : chúng ta tham gia hệ thống kịch tình.
Lai Ân quốc chủ cũng lên tiếng :
- Chúng ta thay mặt Hiền giả Thần điện thảo phạt các ngươi, đó chính là lý do.
Gã đầu lĩnh Ngô Việt quốc tái mặt, thét lớn :
- Trong các ngươi, có ai dám bước ra cùng ta quyết một trận tử chiến.
Đơn đả độc đấu, cơ hội biểu hiện tuyệt hảo, Triệu Tiếu Thiên nghênh ngang bước ra, hất hàm nói :
- Tên vô danh tiểu tốt kia mau mau báo danh rồi chờ chết. Ta sẽ tiễn ngươi lên bàn thờ mà ngồi.
Gã kia nổi giận đùng đùng, chỉ mặt Triệu Tiếu Thiên quát :
- Tên tiểu tử mặt còn hôi sữa kia, đừng có lớn lối, ai sẽ lên bàn thờ hả.
Triệu Tiếu Thiên cười hắc hắc nói :
- Đương nhiên là ta … sẽ lên bàn thờ để đốt nhang cho ngươi. Ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ đầu của ngươi đó.
Gã kia lửa giận bừng bừng, nhảy dựng lên quát :
- Ta là Đông Hải Đại Tôn Sư Quyền Hoàng Kiếm Tuyệt Đả Biến Thiên Hạ Vô Địch Thủ Ngạo Thiên. Ngươi hãy mau mau báo danh rồi chờ chết.
Mọi người nghe gã xưng danh đều phì cười. Một số còn khoa trương làm ra vẻ muốn ói mửa. Triệu Tiếu Thiên vừa cười vừa nói :
- Bản tòa là Thánh Long tộc trưởng Triệu Tiếu Thiên. Sau này trên bia mộ của ngươi, bản tòa sẽ cho người đề là ‘Vinh hạnh tử vong dưới tay Thánh Long tộc trưởng – Ngạo Thiên ngốc tử chi mộ’.
Gã kia nộ khí xung thiên, ánh mắt đỏ ngầu, múa kiếm xông tới, quyết bổ Triệu Tiếu Thiên ra làm đôi cho hả giận.
Chuyện đó cũng không có gì là lạ. Mọi người đến đây, không chỉ là vì thảo phạt Ngô Việt quốc một cách đơn giản, mà còn có ý định phô trương lực lượng của bản quốc. Bởi vì cuộc chiến này chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của toàn thể người chơi, chắc chắn sẽ được những người quán chiến ghi lại, truyền lên diễn đàn. Như thế tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của các nước trong lòng người chơi. ‘Đại nhân vật’ thì cũng có phân thượng hạ chứ. Do đó mà các nước đều mang đến lực lượng tinh nhuệ nhất của mình.
Hoa Hoa công tử cảm thấy các ‘đại nhân vật’ hầu như đã đến đông đủ, liền nói :
- Các vị. Ta nghĩ rằng những ai đến được đều đã đến rồi. Chúng ta cùng bàn về việc tiến đánh Ngô Việt quốc đi.
Mọi người đều tán đồng. Gia Hưng quốc chủ nói :
- Ta thấy quần long vô thủ không ổn. Liên quân lực lượng tuy đông, nhưng tương hỗ không lệ thuộc nhau. Không bằng chúng ta cử ra một người làm Minh chủ, thống nhất chỉ huy, cho dễ điều khiển. Nếu không thì thật khó tiến đánh Ngô Việt quốc.
Mọi người lại tán đồng :
- Đúng thế.
- Có lý.
- Không sai.
…
Lai Ân quốc chủ hỏi :
- Có cần phải thế không ? Liên quân lực lượng đông đảo, chỉ cần phát lệnh xung phong, mọi người tràn lên, dùng người thôi cũng đủ san bằng Ngô Việt quốc rồi.
Thiên Diệp quốc chủ Akihiro nói :
- Lai Ân. Nói thế là không đúng rồi. Dù chúng ta đông hơn, nhưng cũng không thể chịu thiệt hại quá lớn. Hơn nữa, mạnh ai nấy xung phong, tình hình hỗn loạn, chưa cùng địch nhân chiến đấu mà đã cản trở nhau, làm sao giải quyết.
Lai Ân quốc chủ nhất thời không biết nói sao. Gia Hưng quốc chủ lại nói :
- Việc chúng ta đang làm rất giống sự kiện ‘quần hùng thảo Đổng’ trong truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa, chúng ta cũng nên học theo đó bầu ra Minh chủ. Minh chủ chỉ là điều độ chiến đấu, kết hợp các lực lượng, phân phối tác chiến chứ không phải trực tiếp chỉ huy quân đội các nước. Có vấn đề gì quan trọng cũng cần chúng ta họp bàn.
Mọi người lại khen phải. Đại Hòa quốc chủ hỏi :
- Như thế ai sẽ làm Minh chủ đây ?
Gia Hưng quốc chủ nói :
- Minh chủ phải là người có thực lực và uy tín nhất trong chúng ta. Ta nghĩ chỉ có Linh Sơn huynh là xứng đáng. Danh hiệu ‘Thiên hạ đệ nhất đại bang’ đâu phải tự nhiên mà có, phải không nào ? Ngoài ra Hoa Hoa huynh thân là địa chủ, lại phải phụ trách hậu cần cho mọi người, tự nhiên sẽ là phó Minh chủ rồi. Hai vị đó sẽ phối hợp với mọi người cùng tiêu diệt Ngô Việt quốc. Chỉ cần phá được Ngô Việt quốc, ta nghĩ mọi người đều sẽ có được ít nhiều lợi ích.
Mọi người đều tán đồng. Việc này thật giống cuộc hội quân của ‘quần hùng thảo Đổng’ trong truyện Tam quốc, người có danh vọng nhất làm minh chủ, người khởi đầu làm phó. Còn tiến trình có giống hay không, cần chờ xem mới biết.
Thấy mọi người không ai phản đối, Hoa Hoa quốc chủ hớn hở nói :
- Đa tạ Gia Hưng huynh đệ đã đề cử. Chúng ta sẽ cố gắng để không phụ sự kỳ vọng của mọi người.
Linh Sơn quốc chủ nhìn hai người bọn họ ‘biểu diễn’, chỉ khẽ cười nhạt. Chức vị Minh chủ này đối Linh Sơn quốc chủ tác dụng không lớn, bởi dù gì Linh Sơn quốc cũng đã được công nhận ‘thiên hạ đệ nhất’. Chỉ có Hoa Hoa quốc là có lợi nhất, xác định được địa vị đệ nhị của mình. Nhưng dù sao Linh Sơn quốc chủ cũng không thể nhường lại vị trí Minh chủ cho người khác, suy nghĩ một lúc, rồi nói :
- Thôi được rồi. Ta tạm đảm nhiệm chỉ huy vậy. Mong mọi người cùng phối hợp, thống nhất lực lượng để sớm tiêu diệt Ngô Việt quốc.
Gia Hưng quốc chủ lại nói :
- Chúng ta đã bầu được Minh chủ, giờ đến tình báo về Ngô Việt quốc rồi. Không biết mọi người có nắm được tin tức gì về đối phương hay không ?
Thật sự mà nói, trước khi có sự kiện ‘chúng thần đại đào vong’, mọi người chẳng để ý gì đến Ngô Việt quốc, thậm chí có người còn chẳng biết có một nước như thế. Chỉ duy có Hoa Hoa quốc ở ngay bên cạnh, và Hoa Hoa công tử lúc nào cũng có dã tâm bành trướng, nên nắm được ít nhiều, liền đứng lên trình bày. Mọi người bàn bạc một lúc, ấn định kế hoạch tác chiến, rồi xác định sáng mai sẽ cất quân. Hoa Hoa công tử phụ trách thông tri đến toàn thể liên quân để mọi người kịp chuẩn bị.
Sáng hôm sau.
Phía trước Thanh Minh Trấn, các lộ binh mã tập hợp, tổng cộng đến hơn 3 vạn chiến sĩ, kể cả người chơi và NPC binh sĩ. Nhìn khắp toàn trường, chỉ có đội hình chúng NPC sĩ binh là ngay ngắn tề chỉnh. Còn đội ngũ người chơi thì hỗn loạn vô cùng. Người chơi không phải là quân nhân chuyên nghiệp, cũng ít khi tụ hợp lại thành một đội ngũ đông đảo đến thế này, do đó mà đội ngũ hỗn loạn cũng có thể lý giải được.
Linh Sơn quốc chủ khẽ nhíu mày, rồi triệu tập chúng quốc chủ, lãnh chủ đến phân phó việc hành quân. Toàn quân được chia thành ba quân đoàn. Mười một vị ‘đại’ quốc chủ (tính cả Thiên Lang) hợp thành trung quân, nhân số khoảng 1 vạn 2.000 người. Quân đội của những tiểu quốc, lãnh địa còn lại chia làm hai đạo tả quân và hữu quân, mỗi đạo gần 1 vạn. Trong số này cũng có rất nhiều người chơi tự do, không thuộc tiểu quốc hay lãnh địa nào, chỉ đến tham chiến cho có cảm giác chiến tranh hay đơn thuần là đến xem nhiệt náo.
Ba đạo quân đồng loạt hành quân, người của tiểu quốc hay lãnh địa nào cũng đều phải theo đội hình của mình, không được chạy lộn xộn. Như thế, cũng có được chút khí thế của đại quân, và đội ngũ cũng bớt hỗn loạn, dễ chỉ huy và điều động hơn. Thật ra ai cũng biết chủ lực chính là đạo trung quân, còn tả quân và hữu quân chẳng qua tham gia cho có náo nhiệt, mọi người chẳng đặt kỳ vọng gì nhiều.
Sau hơn một giờ hành quân, đại đội nhân mã đã đến biên giới Ngô Việt quốc. Phía trước mặt đã là Từ Khê Trấn. Ngô Việt quốc không lớn, chỉ có 3 trấn, tất cả đều là cấp trấn, không có thôn trang, phát triển tương đối đồng đều. Ngoài chủ trấn là Ngân Châu Trấn, còn có Từ Khê Trấn và Ninh Hải Trấn.
Bên ngoài Từ Khê Trấn, 2.000 nhân mã của Ngô Việt quốc đã bài binh bố trận chờ sẵn. Trông khí thế cũng không tệ. Quần hào nhìn nhau ngơ ngác, kinh nghi không ít. Chẳng lẽ bọn họ định dùng 2.000 nhân mã để đối phó với 3 vạn đại quân. Đành rằng quy mô Ngô Việt quốc không lớn, dân số chưa đến 1 vạn, tổ chức được 2.000 nhân mã là đã cố gắng lắm rồi. Nhưng lẽ nào bọn họ lại không xem quân đội là quân đội, đem quân đội ra phế bỏ như vậy.
Liên quân đại đội nhân mã dừng lại cách trận hình đối phương hơn 300 mét (ngoài tầm viễn trình công kích). Song phương đối trận.
Một viên đầu lĩnh phía Ngô Việt quốc bước ra trước hàng quân, chỉ về phía đối phương cao giọng quát hỏi :
- Chúng ta không oán không thù. Cớ sao lũ các ngươi lại kéo đến công kích chúng ta.
Gia Hưng quốc chủ cười ha hả nói :
- Công kích các ngươi mà cũng cần lý do nữa sao ? Ai bảo các ngươi là thiên hạ công địch mà chi.
Hoa Hoa công tử tiếp lời :
- Nếu cần lý do thì có thể nói rằng : chúng ta tham gia hệ thống kịch tình.
Lai Ân quốc chủ cũng lên tiếng :
- Chúng ta thay mặt Hiền giả Thần điện thảo phạt các ngươi, đó chính là lý do.
Gã đầu lĩnh Ngô Việt quốc tái mặt, thét lớn :
- Trong các ngươi, có ai dám bước ra cùng ta quyết một trận tử chiến.
Đơn đả độc đấu, cơ hội biểu hiện tuyệt hảo, Triệu Tiếu Thiên nghênh ngang bước ra, hất hàm nói :
- Tên vô danh tiểu tốt kia mau mau báo danh rồi chờ chết. Ta sẽ tiễn ngươi lên bàn thờ mà ngồi.
Gã kia nổi giận đùng đùng, chỉ mặt Triệu Tiếu Thiên quát :
- Tên tiểu tử mặt còn hôi sữa kia, đừng có lớn lối, ai sẽ lên bàn thờ hả.
Triệu Tiếu Thiên cười hắc hắc nói :
- Đương nhiên là ta … sẽ lên bàn thờ để đốt nhang cho ngươi. Ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ đầu của ngươi đó.
Gã kia lửa giận bừng bừng, nhảy dựng lên quát :
- Ta là Đông Hải Đại Tôn Sư Quyền Hoàng Kiếm Tuyệt Đả Biến Thiên Hạ Vô Địch Thủ Ngạo Thiên. Ngươi hãy mau mau báo danh rồi chờ chết.
Mọi người nghe gã xưng danh đều phì cười. Một số còn khoa trương làm ra vẻ muốn ói mửa. Triệu Tiếu Thiên vừa cười vừa nói :
- Bản tòa là Thánh Long tộc trưởng Triệu Tiếu Thiên. Sau này trên bia mộ của ngươi, bản tòa sẽ cho người đề là ‘Vinh hạnh tử vong dưới tay Thánh Long tộc trưởng – Ngạo Thiên ngốc tử chi mộ’.
Gã kia nộ khí xung thiên, ánh mắt đỏ ngầu, múa kiếm xông tới, quyết bổ Triệu Tiếu Thiên ra làm đôi cho hả giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.