Vương Mệnh

Chương 309: Đại Khánh Điển Lễ (1)

Giang Hoài Ngọc

01/11/2021

“Thần lịch nguyên niên, tháng tư mùa hạ, Thái tử sinh nhật, cử quốc đại khánh, chư vương hầu khanh tướng đến dự hơn vạn, chúng tùy tùng hàng vạn.”

(Thần Thánh quốc sử - Hưng quốc bản kỷ)

Nguyên Thành, cũng tức là Nguyên Đô, kinh đô của Thần Thánh quốc độ.

Nguyên Thành hôm nay náo nhiệt khác thường. Vô số người chơi, NPC đi lại trên phố; đại bộ phận đều có quan chức, hoặc là tùy tùng của quan chức, đều là đại nhân vật cả; tiểu bộ phận còn lại là bản thành cư dân cũng ra đường xem náo nhiệt.

Từ khi tin tức ‘Nguyên Đô khai phóng’, ‘cao cấp thương điếm khai phóng’ thông qua diễn đàn truyền đi khắp Vương Mệnh, vô số người chơi đã đổ về An Phú Thành và Phong Khê Thành, bởi đó là hai nơi duy nhất có đường thông đến Nguyên Đô, kể cả Truyền tống trận cũng như thuyền bè. Ngay từ một ngày trước, hai tòa thành thị trên đã trở nên vô cùng chật chội, nhân số gia tăng gấp mấy lần, vậy mà trên các con đường từ biên giới với Kinh địa và Man địa dẫn đến hai tòa thành thị trên vẫn có hàng vạn người tiếp tục đổ đến, dòng người gần như chen chúc trên các con đường. Nhiều người không có quan chức, biết rằng không thể đến được Nguyên Đô thì cũng kéo đến An Phú Thành xem náo nhiệt. Càng gần thành thị, nhân số càng đông. Và trên dòng Nguyên Giang cũng có rất nhiều thuyền bè từ các thành trấn nằm bên thủy đạo tấp nập đổ về An Phú Thành. Xem ra số người có quan chức cũng không hề ít.

Trước đây, phần lớn quan chức là các lãnh chủ, nên số lượng không nhiều. Nhưng từ khi phát sinh Bình Nguyên chiến dịch, vô số người sát địch lập công, được tưởng thưởng quan chức. Khi đó muốn trở thành quan chức không khó, chỉ cần có 100 điểm công huân, tức nộp đủ 10 thủ cấp địch quân là đủ rồi. Thậm chí sát tử người chơi phe đối địch cũng có công huân. Lúc đó, đã xuất hiện rất nhiều quan chức không phải là lãnh chủ. Những người này có danh nhưng không có vị, tuy mang hàm quan chức, nhưng không giữ một chức vụ cụ thể nào. Tất nhiên, cũng có không ít người gia nhập vào các đại, tiểu thế lực, và trở thành trung cấp, hạ cấp quan viên.

Trước tình hình đó, nhận thấy Truyền tống trận không thể nào đáp ứng nổi nhu cầu của tất cả mọi người, Giang Phong đành ban bố ước thúc : chỉ tam phẩm quan viên trở lên và tùy tùng mới có thể sử dụng Truyền tống trận, tức là Tướng quân và Tổng trấn các Đại trấn trở lên; những người còn lại đành phải đi thuyền đến Nguyên Đô. Dù bị phân biệt đối xử, nhưng mọi người cũng đành chịu vậy, bởi người đông quá, ai bảo ta không có quan chức cao hơn người khác làm chi. Dù chuyến đầu tiên phải gần sáng thứ bảy mới khởi trình, nhưng vé thuyền đã bán hết từ trưa thứ sáu. Những người chậm chân đành phải đi các chuyến sau. Giang Phong đã phải sử dụng toàn bộ thuyền bè lớn nhỏ của bản quốc, đồng thời trưng dụng thêm một số thuyền của thương nhân mới tạm thời đáp ứng đủ nhu cầu đi lại của mọi người. Cũng may là có hạn chế đối tượng tham gia, nếu không cũng không biết phải giải quyết làm sao cho phải. Bởi Nguyên Đô có vị trí rất đặc biệt, nằm giữa rừng núi, chỉ có thể đến được thông qua thủy lộ trên dòng Nguyên Giang (Truyền tống trận không kể vì không hợp thường quy), người chơi không thể đi bộ đến được. Giang Phong chọn đóng đô nơi đó một phần cũng vì lý do này, người chơi không thể tùy tiện đến được, nên cũng sẽ ít bị quấy nhiễu. Muốn phát triển kinh tế, thông qua An Phú Thành cũng đủ. Nguyên Đô là trung tâm chính trị, tôn giáo của cả nước, cần phải ổn định, an toàn.

Trong ngày thứ sáu thì An Phú Thành và Phong Khê Thành náo nhiệt vô cùng. Cũng may trị an nơi đó xưa nay vẫn rất tốt, nên không đến nỗi xảy ra đại sự gì đáng tiếc, còn tiểu sự như xích mích va chạm giữa người chơi với nhau, giữa các tiểu thế lực thì khó tránh khỏi, Quan Phủ cũng khó quản hết được.

Và đến sáng thứ bảy, sự náo nhiệt đó được chuyển đến Nguyên Đô.

Dưới sự chỉ đạo của Giang Phong, Nguyên Đô đã được cải tạo, bố trí thành một khu vui chơi cực lớn, một thành thị của lễ hội. Khắp các đường phố, quảng trường trong thành có rất nhiều trò chơi dân gian như lô tô, đuổi bọ, câu cá, đua heo, … thu hút rất nhiều người chơi lẫn NPC tham dự (mấy trò này Giang Phong thiết kế theo kiểu các gánh hội chợ dân gian ở quê, triều thần chiếu theo đó mà làm, xem ra hiệu quả cũng khả quan). Quy mô lớn hơn thì có Đua ngựa, Đấu bò ở Vận động trường; Đua thuyền ở dưới bến sông, … Và đặc biệt hấp dẫn người chơi hơn cả là các sinh ý của Tiểu Bạch Hồ. Gã đã mang sinh ý của mình từ Phong Khê Thành tạm thời dời đến Nguyên Đô, dựng lên một tòa cao cấp Bách Hoa Lâu, trên biển hiệu đề ‘Đam Mỹ Lâu’, chuyên cung cấp ‘cao cấp hóa’, đảm bảo thỏa mãn nhu cầu của mọi loại khách hàng khó tính nhất. Nơi đó sinh ý vô cùng nóng, từ sáng đến chiều khách ra vào không ngớt, đúng là ‘nam nhi bản sắc’ a.

Trên đại lộ, các thành viên chủ chốt của Thiên Lang quân đoàn tụ tập đông đủ, có cả Hoàng Bố Y lúc này đã tự kiến quốc, có cả Triệu Tiếu Thiên hiện đang là tộc trưởng danh nghĩa (tức không trực tiếp nắm quyền) của Cửu Khúc Liên Hoàn Trại, có cả Kiếm Thần Đinh Gia vốn đã về nam phương truyền giáo, có cả Tế tự Lã Phúc giờ đây đang chủ trì một tế miếu ở một tiểu lãnh địa, … Nhân dịp này, cả bọn đã tụ tập lại, gặp gỡ chuyện trò về những chuyện đã qua. Và lúc này đây, cả bọn đang đi dạo trên phố.

Ngắm nhìn phố xá khang trang, đại lộ rộng rãi, cư dân sung túc, kiến trúc nguy nga, Thiên Lang chép miệng nói :

- Nguyên Đô thật đặc biệt, tuy không rộng lớn bằng Viêm Đô, nhưng tráng lệ và hùng vĩ hơn nhiều.

Trong thành, phố xá được quy hoạch rất chỉnh tề, kiến trúc sang trọng chỉnh khiết, đặc biệt có nhiều đại công trình nguy nga đồ sộ như nhóm các Tổ Miếu, Vận động trường, Thần cung … Ngoài ra còn có Hồ nước, Hoa viên, Quảng trường rải rác khắp nơi, khiến cả tòa thành thị dù rất phồn thịnh nhưng cũng không kém phần trang nhã, cảnh sắc tuyệt đẹp. Hoàng Bố Y phe phẩy quạt nói :

- Dù sao cũng là Thần Thánh quốc độ kia mà.

Triệu Tiếu Thiên chợt hỏi :

- Mọi người cảm thấy Thần Thánh quốc thế nào ?

Kiếm Thần Đinh Gia nói :

- Giàu có, hùng mạnh, ổn định, thần bí.

Thiên Lang nói :



- Thiên Ân Trấn của ta ở cạnh bên, cứ như một túp lều tranh nằm bên cạnh một tòa đại sơn vậy. Kinh triều ở mé bên kia cũng thế. Thiên Ân Trấn của ta như bị kẹp giữa hai tòa đại sơn vậy đó.

Tế tự Lã Phúc cười nói :

- Cũng nhờ thế mới không lo bị quấy nhiễu đó nha.

Hoàng Bố Y chắp tay nói :

- A di phò phò, Vô lượng thọ phật. Trụ trì đại nhân nói phải vô cùng.

Mọi người bật cười ồ. Thiên Lang nói :

- Đi hoài cũng mỏi chân. Chúng ta vào trà quán uống nước nghỉ chân thôi.

Cả bọn đều khen phải, kéo nhau vào một Trà quán ở gần đấy gọi nước uống. Giờ này rất nhiều người vẫn còn mải mê xông xáo trên phố, tìm hiểu Nguyên Đô, vui chơi giải trí, cũng như khám phá các ‘đặc sản’ của Đam Mỹ Lâu, nên trong trà quán cũng chưa đến nỗi chật chội. Bọn Thiên Lang vừa vào trong quán thì nghe giữa quán có một Thuyết thư nhân đang gõ phách ca ngâm. Ca rằng :

“Hôm nay, cả nước rộn ràng hân hoan,

Tin vui loan khắp mọi nhà,

Khắp xóm làng, rừng núi biển sông.

Phố xá reo vui,

Đồng xanh rộn rã tiếng cười,

Vang lên những khúc hát tuyệt vời,

Ca ngợi bản triều vĩ đại vinh quang.

Lâm đại nhân nào quản ngại gian lao,

Vất vả ngày đêm chăm lo chính sự,

Ngoài biên giới có Vương Nguyên soái,

Đối diện quân thù luôn tay giáo giữ biên cương.

Nước ta giờ vui hưởng cảnh thanh bình,

Dòng Nguyên Giang chan chứa tình.



Phong Khê, An Phú ngày đêm nhộn nhịp,

Những con đò ngược xuôi, xuôi ngược trên dòng sông,

Cuộc sống mới trong lành ôi đẹp biết bao !

Tiếng hát ngọt ngào bay vút lên cao.”

(trích theo điệu ‘Lưu Thủy Trường’, nhạc Tài Tử Nam Bộ).

Bọn Thiên Lang vừa uống trà vừa nghe ca, có cảm giác rất thú vị. Nghe đến đây, Hoàng Bố Y thở dài nói :

- Thần Thánh quốc thanh bình phồn thịnh, không có chiến loạn, thật là sung sướng.

Gã đã kiến quốc, nên cũng phải luôn lo lắng nội ưu ngoại hoạn, mệt nhọc vô cùng, đâu có được sung sướng như Thiên Lang, muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, không cần phải lo nghĩ nhiều cho thôn trấn. Lại nghe Thuyết thư nhân ca tiếp :

“Về đây,

Vui nhìn Nguyên Đô nay đổi thay nhiều,

Mỗi góc phố, con đường, khu chợ,

Mỗi bước đi đang bừng lên sức sống.

Đẹp sao,

Những nụ cười, những ánh mắt trẻ thơ,

Yêu cuộc đời xanh tươi,

Đuổi giặc chạy rồi ta lại sống yên vui.”

(trích theo điệu ‘Lưu Thủy Trường’, nhạc Tài Tử Nam Bộ).

Nghe đến đây, Tế tự Lã Phúc nói :

- Thần Thánh quốc đánh nhau với Man tộc xong rồi mới có được thanh bình như ngày nay đó nha. Thiên Lang quân đoàn chúng ta cũng được thành lập trong dịp đó đấy.

Mọi người nhớ đến Man đô chiến dịch, tuy lần đó mọi người thực lực chưa mạnh, nhưng chiến đấu thoải mái vô cùng. Nhất là lần công chiếm Ngân Long trại, chinh phạt Thiên Long Bang, cảm giác thật là sảng khoái. Và lần đó cũng là lần đầu tiên hầu hết mọi người có được 1 số lớn kim tệ, trở thành phú ông. Thật khó quên được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook