Chương 316: Hội Kiến Chúng Chư Hầu (1)
Giang Hoài Ngọc
04/11/2021
Thần cung, Thiên Điện.
Sau những lời nói của Giang Phong, trong điện yên lặng như tờ, có người gật gù ra vẻ hiểu, cũng có người cau mày suy nghĩ. Giang Phong khẽ cười nói tiếp :
- Xem tình hình, không ít người trong số chư vị vẫn còn xem Vương Mệnh như một trò chơi nha. Thật ra đây là nơi kiểm tra năng lực rất hữu hiệu. Phần lớn trong chư vị, sau này hẳn được giao trọng nhiệm, quản lý chính quyền, quản lý quân đội, quản lý gia tộc sản nghiệp, thậm chí quản lý cả một quốc gia. Làm lãnh chủ ở đây, có thể tích tụ được nhiều kinh nghiệm quản lý mà bên ngoài không có cơ hội gặp được. Ở đây có sai lầm còn có thể sửa chữa, còn bên ngoài thì rất khó. Hệ thống buộc các vị lãnh chủ phải lo ăn lo mặc cho dân, suy nghĩ tìm cách giải quyết những sự việc phát sinh trong lãnh địa. Không những phải lo đối phó với nguy cơ từ bên ngoài, còn phải xử lý các vấn đề trong dân chúng. Qua đó có năng lực hay không, năng lực đến mức nào rất dễ nhận biết. Một người quản lý giỏi, có thể giành được rất nhiều lợi ích về cho mình. Nhưng như thế chưa đủ. Một người tài, tất phải biết khi nào nên tranh, khi nào không nên tranh, và khi nào thì nên nhường. Trong chiến tranh cũng vậy. Một người chỉ huy thường xuyên thắng trận, cũng chỉ là một chiến thuật gia. Một chiến lược gia phải có tầm nhìn cao hơn, biết được chỗ nào nên thắng, chỗ nào nên hòa, và chỗ nào thì có thể thua. Bởi vậy mới có vô số tổ chức hiệp ước, vô số liên minh. Trừ phi có được thực lực đối kháng tất cả những người khác. Nếu không rất cần có tầm nhìn chiến lược. Do vậy mà người tài luôn luôn quản lý người giỏi, chiến lược gia có thể làm lãnh đạo, trong khi chiến thuật gia chỉ có thể làm nhân viên mà thôi.
Đưa mắt nhìn mọi người một lượt, Giang Phong lại nói :
- Cũng có thể trò chơi này là một thử thách. Nếu như quản lý một tiểu lãnh địa với vài nghìn dân chúng mà cũng không xong, sau này làm sao quản lý quốc gia, quản lý gia tộc được.
Một người trong bọn đột nhiên “a” một tiếng, nói :
- Ông nội mỗi ngày đều buộc anh em chúng ta báo cáo tình hình trong game, hóa ra còn có ý này.
Người ngồi bên cạnh cười nói :
- May mà lãnh địa của ta phát triển tốt hơn của anh.
Người kia hứ một tiếng, lạnh lùng nói :
- Chỉ tại lãnh địa của ta xuất hiện chút vấn đề thôi. Ngươi cứ chờ đấy mà xem.
Hóa ra bọn họ là hai anh em, nhưng quản lý hai lãnh địa khác nhau. Người em cười nói :
- Chúng ta xuất phát đều như nhau cả, tại sao lãnh địa của ta không xuất hiện vấn đề. Có chút vấn đề nếu như giải quyết không xong, anh sẽ làm ông nội thất vọng đó.
Hai anh em họ tính cách khác nhau quá. Trong khi hai anh em bọn họ tranh cãi thì những người khác đều lộ vẻ trầm tư. Bọn họ đều là những người có thân phận đặc biệt. Giang Phong chỉ nói như thế, nhưng làm bọn họ liên tưởng đến rất nhiều điều. Giang Phong khẽ lắc đầu, nói :
- Thôi được rồi. Mọi người cần thương lượng với ta chuyện gì, cứ nói.
Linh Sơn quốc chủ vỗ đầu nói :
- A. Phải rồi. Chúng ta muốn cải kiến quân đội, cần nhiều trang bị.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Không vấn đề gì. Chư vị cần gì cứ liên hệ Ngoại vụ đại thần Âu Khang Tử. Trừ chiến mã, mọi thứ trang bị đều có thể giao dịch.
Hán quốc chủ hỏi :
- Tại sao chiến mã lại không thể giao dịch. Chúng ta đều cần chiến mã nha.
Giang Phong nói :
- Chiến mã quá hiếm, bản quốc cũng không đủ dùng. Vương Nguyên soái hiện tại còn đang thu gom chiến mã, mang ra giao dịch lão không chịu đâu.
Hán quốc chủ ngạc nhiên nói :
- Thần Thánh quốc chẳng phải là của Thiếu Quân huynh sao ? Chỉ cần nói một tiếng là được rồi.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Đó là cách nhìn như đây chỉ là trò chơi nha. Mọi người đừng nghĩ rằng làm vua thì muốn làm gì thì làm. Quốc gia đại sự, không thể tùy tiện được. Đừng nói là làm vua, dù chỉ là chủ của một doanh nghiệp nhỏ, tài sản của doanh nghiệp cũng không phải muốn xử lý sao cũng được. Trừ phi không định làm ăn tiếp nữa.
Hán quốc chủ than :
- Nhưng chúng ta đều cần chiến mã nha.
Giang Phong nói :
- Chiến mã là đặc thù tư nguyên. Chỉ có Bắc triều Hoàng tộc và Đông Hải Liên minh là có thể tổ kiến hàng chục vạn kỵ binh. Phương nam chiến mã rất hiếm. Mọi người cần chiến mã nên liên hệ với hai nước đó.
Cả bọn bàn tán phân phân, nhưng cũng đành chịu. Phương nam không có nhiều chiến mã, đó là sự thật. Trong cả bọn, chỉ có Akihiro là không nói gì, gã cần gì còn có thể đi cửa sau; Lâu thuyền, Thống lĩnh, … đều nhờ đi cửa sau mà có đấy thôi; do đó gã không tham gia bàn tán với những người khác.
Sau một lúc, một gã trong bọn đứng dậy nói :
- Thiếu Quân huynh. Ta là chấp sự của Chúng Thần Liên minh, hy vọng có thể mời Thiếu Quân huynh gia nhập liên minh.
‘Chúng Thần Liên minh’, tên nghe rất kêu nha. Giang Phong khẽ cười. Cổ nhân có câu : ‘Trang bức tao lôi phách’ (Kiêu ngạo bị trời đánh). Bọn này … Ai !
Thấy Giang Phong chỉ khẽ cười, gã kia vội hỏi :
- Ý huynh thế nào ?
Giang Phong mỉm cười hỏi :
- ‘Chúng Thần Liên minh’ là tổ chức như thế nào ?
Gã kia tự hào nói :
- Chúng Thần Liên minh là tổ chức tập hợp những người đã tiến giai thành thần, để cùng hỗ trợ nhau. Trong tổ chức hiện có 26 vị bán thần và 3 vị hạ vị thần đó nha. Trong đó có 1 vị đã đạt đến trung giai hạ vị thần. Có thể nói là chiếm đại bộ phận những người chơi thành thần.
Giang Phong đưa mắt nhìn gã, rồi nhìn một gã khác đứng phía sau gã ta. Giang Phong dù gì cũng là trung vị thần, sắp tiến giai cao vị thần, lại còn là chủ thần, có đặc thù năng lực để phát hiện những người có giai vị kém hơn mình. Nhìn cả hai một lượt, Giang Phong mỉm cười nói :
- Sơ giai hạ vị thần, trung giai hạ vị thần. So với phổ thông nhân thì khá đấy, nhưng trong thần tộc hãy còn kém lắm.
Gã đứng phía sau đúng là vị trung giai hạ vị thần duy nhất trong bọn họ, chăm chú nhìn Giang Phong, kinh nghi hỏi :
- Thiếu Quân huynh muốn nói … ?
Giang Phong mỉm cười :
- Thần Thánh quốc độ. Theo mọi người thì hai chữ ‘Thần Thánh’ đó chỉ đặt ra chơi thôi sao ?
Gã khi thất thanh hỏi :
- Vậy ra Thần Thánh quốc có rất nhiều thần ?
Giang Phong nói :
- Chân chính vương quốc, không phải cứ đủ đất, đủ dân là được. Đành rằng khi lãnh thổ đạt 100 dặm vuông hoặc dân số đạt 50 vạn người thì đều có thể xưng vương. Nhưng đó chỉ là tự xưng thôi, cũng chỉ là chư hầu vương, hoặc nghịch vương, phản vương. Muốn trở thành chân chính vương quốc, thì phải được các đại quốc thừa nhận. Chân chính vương quốc cũng tức là tôn chủ quốc. Có nhiều ‘thần’ cũng là một trong những hình thức đại biểu cho thực lực.
Linh Sơn quốc chủ là thế lực hùng mạnh nhất trong các chư hầu, quan tâm vấn đề này nhất, liền hỏi :
- Thế cần những điều kiện nào để có thể trở thành chân chính vương quốc ?
Nghe gã hỏi thế, mọi người đều lắng tai nghe ngóng. Vấn đề này cả bọn ai nấy đều quan tâm. Giang Phong biết nhiều hiểu rộng, mọi người đều thừa nhận. Giang Phong nói gì cũng đều là sự thật, điều này mọi người cũng công nhận. Vì thế mà chuyên mục ‘Thiếu Quân đã nói …’ mới được mọi người trọng điểm quan chú.
Giang Phong cũng thấy không cần giấu, mà những điều này phần lớn đều do Giang Phong dựa vào kinh nghiệm của mình mà suy đoán thôi, nên mỉm cười nói :
- Muốn trở thành tôn chủ quốc thì chính trị, quân sự, kinh tế, xã hội đều phải đạt yêu cầu. Chính trị chủ yếu là quốc thế, tức ảnh hưởng của bản quốc đối với đại thế thiên hạ. Sinh nhật của Long nhi, chư quốc đều phái sứ tiết đến mừng, trong ngũ quốc thì đã có tam vương thân tự đến dự. Điều đó chứng tỏ bản quốc quốc thế hùng mạnh. Quân sự tức là chỉ thực lực của quân đội. Bản quốc từng đánh bại Man tộc đại quân và Bắc triều đại quân, đó là đại biểu cho thực lực quân sự, được chư quốc thừa nhận. Ngoài ra, còn phải có Thủ hộ thần và đặc cấp binh chủng được hệ thống công nhận. Thủ hộ thần phân biệt Quốc gia Thủ hộ thần và Địa phương Thủ hộ thần. Địa phương Thủ hộ thần thì dễ rồi, chỉ cần tìm một vị thần nào đó cử làm Thủ hộ thần. Còn Quốc gia Thủ hộ thần thì phải là chủ thần. Đặc cấp binh chủng là hùng mạnh và duy nhất, như Thần Miếu Cấm vệ của bản quốc, Long kỵ binh của Kinh triều, … Kinh tế thì dễ hiểu rồi, đều có trị số. Xã hội là văn hóa trị số, xã hội trị số và tín phục độ.
Giang Phong không định trả lời tiếp thắc mắc của mọi người nữa, nếu không sẽ mất giá. Cái gì hiếm mới quý. Do đó, Giang Phong nhìn 2 gã hạ vị thần của ‘Chúng Thần Liên minh’, nói :
- Các người cũng nên đổi danh xưng mới đi. “Chúng Thần Liên minh’, rất dễ bị hiểu lầm là tập họp chúng thần chống đối Thần tộc nghị hội, sẽ bị Chấp pháp giả xử lý đó.
Thần tộc nghị hội mới được thành lập, Giang Phong đã mang ra dọa người rồi, mà xem ra cũng rất hiệu quả.
Sau những lời nói của Giang Phong, trong điện yên lặng như tờ, có người gật gù ra vẻ hiểu, cũng có người cau mày suy nghĩ. Giang Phong khẽ cười nói tiếp :
- Xem tình hình, không ít người trong số chư vị vẫn còn xem Vương Mệnh như một trò chơi nha. Thật ra đây là nơi kiểm tra năng lực rất hữu hiệu. Phần lớn trong chư vị, sau này hẳn được giao trọng nhiệm, quản lý chính quyền, quản lý quân đội, quản lý gia tộc sản nghiệp, thậm chí quản lý cả một quốc gia. Làm lãnh chủ ở đây, có thể tích tụ được nhiều kinh nghiệm quản lý mà bên ngoài không có cơ hội gặp được. Ở đây có sai lầm còn có thể sửa chữa, còn bên ngoài thì rất khó. Hệ thống buộc các vị lãnh chủ phải lo ăn lo mặc cho dân, suy nghĩ tìm cách giải quyết những sự việc phát sinh trong lãnh địa. Không những phải lo đối phó với nguy cơ từ bên ngoài, còn phải xử lý các vấn đề trong dân chúng. Qua đó có năng lực hay không, năng lực đến mức nào rất dễ nhận biết. Một người quản lý giỏi, có thể giành được rất nhiều lợi ích về cho mình. Nhưng như thế chưa đủ. Một người tài, tất phải biết khi nào nên tranh, khi nào không nên tranh, và khi nào thì nên nhường. Trong chiến tranh cũng vậy. Một người chỉ huy thường xuyên thắng trận, cũng chỉ là một chiến thuật gia. Một chiến lược gia phải có tầm nhìn cao hơn, biết được chỗ nào nên thắng, chỗ nào nên hòa, và chỗ nào thì có thể thua. Bởi vậy mới có vô số tổ chức hiệp ước, vô số liên minh. Trừ phi có được thực lực đối kháng tất cả những người khác. Nếu không rất cần có tầm nhìn chiến lược. Do vậy mà người tài luôn luôn quản lý người giỏi, chiến lược gia có thể làm lãnh đạo, trong khi chiến thuật gia chỉ có thể làm nhân viên mà thôi.
Đưa mắt nhìn mọi người một lượt, Giang Phong lại nói :
- Cũng có thể trò chơi này là một thử thách. Nếu như quản lý một tiểu lãnh địa với vài nghìn dân chúng mà cũng không xong, sau này làm sao quản lý quốc gia, quản lý gia tộc được.
Một người trong bọn đột nhiên “a” một tiếng, nói :
- Ông nội mỗi ngày đều buộc anh em chúng ta báo cáo tình hình trong game, hóa ra còn có ý này.
Người ngồi bên cạnh cười nói :
- May mà lãnh địa của ta phát triển tốt hơn của anh.
Người kia hứ một tiếng, lạnh lùng nói :
- Chỉ tại lãnh địa của ta xuất hiện chút vấn đề thôi. Ngươi cứ chờ đấy mà xem.
Hóa ra bọn họ là hai anh em, nhưng quản lý hai lãnh địa khác nhau. Người em cười nói :
- Chúng ta xuất phát đều như nhau cả, tại sao lãnh địa của ta không xuất hiện vấn đề. Có chút vấn đề nếu như giải quyết không xong, anh sẽ làm ông nội thất vọng đó.
Hai anh em họ tính cách khác nhau quá. Trong khi hai anh em bọn họ tranh cãi thì những người khác đều lộ vẻ trầm tư. Bọn họ đều là những người có thân phận đặc biệt. Giang Phong chỉ nói như thế, nhưng làm bọn họ liên tưởng đến rất nhiều điều. Giang Phong khẽ lắc đầu, nói :
- Thôi được rồi. Mọi người cần thương lượng với ta chuyện gì, cứ nói.
Linh Sơn quốc chủ vỗ đầu nói :
- A. Phải rồi. Chúng ta muốn cải kiến quân đội, cần nhiều trang bị.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Không vấn đề gì. Chư vị cần gì cứ liên hệ Ngoại vụ đại thần Âu Khang Tử. Trừ chiến mã, mọi thứ trang bị đều có thể giao dịch.
Hán quốc chủ hỏi :
- Tại sao chiến mã lại không thể giao dịch. Chúng ta đều cần chiến mã nha.
Giang Phong nói :
- Chiến mã quá hiếm, bản quốc cũng không đủ dùng. Vương Nguyên soái hiện tại còn đang thu gom chiến mã, mang ra giao dịch lão không chịu đâu.
Hán quốc chủ ngạc nhiên nói :
- Thần Thánh quốc chẳng phải là của Thiếu Quân huynh sao ? Chỉ cần nói một tiếng là được rồi.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Đó là cách nhìn như đây chỉ là trò chơi nha. Mọi người đừng nghĩ rằng làm vua thì muốn làm gì thì làm. Quốc gia đại sự, không thể tùy tiện được. Đừng nói là làm vua, dù chỉ là chủ của một doanh nghiệp nhỏ, tài sản của doanh nghiệp cũng không phải muốn xử lý sao cũng được. Trừ phi không định làm ăn tiếp nữa.
Hán quốc chủ than :
- Nhưng chúng ta đều cần chiến mã nha.
Giang Phong nói :
- Chiến mã là đặc thù tư nguyên. Chỉ có Bắc triều Hoàng tộc và Đông Hải Liên minh là có thể tổ kiến hàng chục vạn kỵ binh. Phương nam chiến mã rất hiếm. Mọi người cần chiến mã nên liên hệ với hai nước đó.
Cả bọn bàn tán phân phân, nhưng cũng đành chịu. Phương nam không có nhiều chiến mã, đó là sự thật. Trong cả bọn, chỉ có Akihiro là không nói gì, gã cần gì còn có thể đi cửa sau; Lâu thuyền, Thống lĩnh, … đều nhờ đi cửa sau mà có đấy thôi; do đó gã không tham gia bàn tán với những người khác.
Sau một lúc, một gã trong bọn đứng dậy nói :
- Thiếu Quân huynh. Ta là chấp sự của Chúng Thần Liên minh, hy vọng có thể mời Thiếu Quân huynh gia nhập liên minh.
‘Chúng Thần Liên minh’, tên nghe rất kêu nha. Giang Phong khẽ cười. Cổ nhân có câu : ‘Trang bức tao lôi phách’ (Kiêu ngạo bị trời đánh). Bọn này … Ai !
Thấy Giang Phong chỉ khẽ cười, gã kia vội hỏi :
- Ý huynh thế nào ?
Giang Phong mỉm cười hỏi :
- ‘Chúng Thần Liên minh’ là tổ chức như thế nào ?
Gã kia tự hào nói :
- Chúng Thần Liên minh là tổ chức tập hợp những người đã tiến giai thành thần, để cùng hỗ trợ nhau. Trong tổ chức hiện có 26 vị bán thần và 3 vị hạ vị thần đó nha. Trong đó có 1 vị đã đạt đến trung giai hạ vị thần. Có thể nói là chiếm đại bộ phận những người chơi thành thần.
Giang Phong đưa mắt nhìn gã, rồi nhìn một gã khác đứng phía sau gã ta. Giang Phong dù gì cũng là trung vị thần, sắp tiến giai cao vị thần, lại còn là chủ thần, có đặc thù năng lực để phát hiện những người có giai vị kém hơn mình. Nhìn cả hai một lượt, Giang Phong mỉm cười nói :
- Sơ giai hạ vị thần, trung giai hạ vị thần. So với phổ thông nhân thì khá đấy, nhưng trong thần tộc hãy còn kém lắm.
Gã đứng phía sau đúng là vị trung giai hạ vị thần duy nhất trong bọn họ, chăm chú nhìn Giang Phong, kinh nghi hỏi :
- Thiếu Quân huynh muốn nói … ?
Giang Phong mỉm cười :
- Thần Thánh quốc độ. Theo mọi người thì hai chữ ‘Thần Thánh’ đó chỉ đặt ra chơi thôi sao ?
Gã khi thất thanh hỏi :
- Vậy ra Thần Thánh quốc có rất nhiều thần ?
Giang Phong nói :
- Chân chính vương quốc, không phải cứ đủ đất, đủ dân là được. Đành rằng khi lãnh thổ đạt 100 dặm vuông hoặc dân số đạt 50 vạn người thì đều có thể xưng vương. Nhưng đó chỉ là tự xưng thôi, cũng chỉ là chư hầu vương, hoặc nghịch vương, phản vương. Muốn trở thành chân chính vương quốc, thì phải được các đại quốc thừa nhận. Chân chính vương quốc cũng tức là tôn chủ quốc. Có nhiều ‘thần’ cũng là một trong những hình thức đại biểu cho thực lực.
Linh Sơn quốc chủ là thế lực hùng mạnh nhất trong các chư hầu, quan tâm vấn đề này nhất, liền hỏi :
- Thế cần những điều kiện nào để có thể trở thành chân chính vương quốc ?
Nghe gã hỏi thế, mọi người đều lắng tai nghe ngóng. Vấn đề này cả bọn ai nấy đều quan tâm. Giang Phong biết nhiều hiểu rộng, mọi người đều thừa nhận. Giang Phong nói gì cũng đều là sự thật, điều này mọi người cũng công nhận. Vì thế mà chuyên mục ‘Thiếu Quân đã nói …’ mới được mọi người trọng điểm quan chú.
Giang Phong cũng thấy không cần giấu, mà những điều này phần lớn đều do Giang Phong dựa vào kinh nghiệm của mình mà suy đoán thôi, nên mỉm cười nói :
- Muốn trở thành tôn chủ quốc thì chính trị, quân sự, kinh tế, xã hội đều phải đạt yêu cầu. Chính trị chủ yếu là quốc thế, tức ảnh hưởng của bản quốc đối với đại thế thiên hạ. Sinh nhật của Long nhi, chư quốc đều phái sứ tiết đến mừng, trong ngũ quốc thì đã có tam vương thân tự đến dự. Điều đó chứng tỏ bản quốc quốc thế hùng mạnh. Quân sự tức là chỉ thực lực của quân đội. Bản quốc từng đánh bại Man tộc đại quân và Bắc triều đại quân, đó là đại biểu cho thực lực quân sự, được chư quốc thừa nhận. Ngoài ra, còn phải có Thủ hộ thần và đặc cấp binh chủng được hệ thống công nhận. Thủ hộ thần phân biệt Quốc gia Thủ hộ thần và Địa phương Thủ hộ thần. Địa phương Thủ hộ thần thì dễ rồi, chỉ cần tìm một vị thần nào đó cử làm Thủ hộ thần. Còn Quốc gia Thủ hộ thần thì phải là chủ thần. Đặc cấp binh chủng là hùng mạnh và duy nhất, như Thần Miếu Cấm vệ của bản quốc, Long kỵ binh của Kinh triều, … Kinh tế thì dễ hiểu rồi, đều có trị số. Xã hội là văn hóa trị số, xã hội trị số và tín phục độ.
Giang Phong không định trả lời tiếp thắc mắc của mọi người nữa, nếu không sẽ mất giá. Cái gì hiếm mới quý. Do đó, Giang Phong nhìn 2 gã hạ vị thần của ‘Chúng Thần Liên minh’, nói :
- Các người cũng nên đổi danh xưng mới đi. “Chúng Thần Liên minh’, rất dễ bị hiểu lầm là tập họp chúng thần chống đối Thần tộc nghị hội, sẽ bị Chấp pháp giả xử lý đó.
Thần tộc nghị hội mới được thành lập, Giang Phong đã mang ra dọa người rồi, mà xem ra cũng rất hiệu quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.