Chương 345: LẠI ĐẾN THẦN SƠN
Giang Hoài Ngọc
15/11/2021
Nguyên Thành. Thần Thánh quốc đô thành.
Chiếu lệ, cứ cách vài ngày Giang Phong lại về Nguyên Thành một lần để kiểm tra công việc triều đình, đồng thời xem có việc gì quan trọng cần giải quyết hay không. Dù sao cũng là một nguồn thu đáng kể của Giang Phong, đâu thể bỏ mặc được.
Thời gian qua, Thần Thánh quốc cũng không xuất hiện vấn đề gì nghiêm trọng. Chỉ có mấy cuộc quấy nhiễu nhỏ, nghi ngờ là do tàn dư của ‘chúng thần đào vong’ gây ra, mà cũng không tạo ra hậu quả gì đáng kể. Các thành thị của Thần Thánh quốc chỉ có An Phú Thành, Phong Khê Thành, Hoài An Trấn, Kiến Uy Trấn là toàn diện khai phóng, Ôn Tuyền Trấn khai phóng một phần.
Quấy nhiễu ở An Phú Thành ? Nơi đây là thương nghiệp thành thị, kinh tế phát triển, phố thị cực kỳ phồn vinh, nếu quấy nhiễu thành công thì sẽ gây cho Thần Thánh quốc ít nhiều thiệt hại. Chính vì vậy nơi đây cũng là trọng điểm tập kích của đối phương. Chỉ đáng tiếc cho bọn họ, An Phú Thành cũng là nơi đặt Văn Tổ Thần Miếu và Tử Long Học Viện. Bao nhiêu vị Tôn sư ở đó, chẳng lẽ nhắm mắt làm ngơ để cho bọn họ muốn làm gì thì làm. Kết quả đối phương không những âm mưu bất thành mà còn tổn thất thảm trọng.
Quấy nhiễu ở Phong Khê Thành ? Cũng là một ý kiến hay, bởi đó là con đường giao thương huyết mạch giữa Thần Thánh quốc và Man địa. Sau khi quấy nhiễu ở An Phú Thành thất bại, đối phương đã chuyển mục tiêu sang đây. Chỉ đáng tiếc cho bọn họ, Phong Khê Thành tuy không có Văn Tổ Thần Miếu và Tử Long Học Viện, nhưng lại có Đam Mỹ Lâu, đại bản doanh của Tiểu Bạch Hồ - Phong Khê Thủ Hộ Thần. Tuy gần đây Tiểu Bạch Hồ bận đi tham gia Chúng Thần Nghị hội Chấp pháp giả, không có ở đấy, nhưng đại bản doanh có thủ hạ thân tín kiêm bảo kê trưởng là bán thần Dương Phụng Tiên trông coi, đương nhiên không thể để cho kẻ địch đến quấy phá việc làm ăn của Đam Mỹ Lâu được.
Hoài An Trấn không có gì đặc biệt cả, chỉ có vô số người chơi ở đó. Đến đấy gây sự chỉ tổ chuốc họa vào thân. Ôn Tuyền Trấn tuy không có nhiều người, nhưng đó lại là một khu nghỉ dưỡng, những người ở đấy toàn là có thân phận địa vị, không dễ động đến. Còn Kiến Uy Trấn thì khỏi phải nói. Đó là nơi đặt Thần điện của Hiền giả giáo hội, trước đây kéo cả đoàn thần giai nhân vật đến đấy tấn công mà còn không thành, đừng nói gì lúc này.
Tóm lại, mấy cuộc quấy nhiễu đó đối với Thần Thánh quốc chẳng có ảnh hưởng gì đáng kể. Do đó Giang Phong cũng không để tâm đến, chỉ dặn bọn Vương Nguyên soái chú ý thu thập thông tin về những kẻ gây sự, để khi cần có thể ra lệnh truy sát toàn thiên hạ.
Ngoài ra còn có yêu cầu của đông đảo người chơi, đặc biệt là phái nữ, hy vọng Thần Thánh quốc mở cửa ‘cao cấp thương điếm’ để mọi người có chỗ mua sắm những hàng hóa cao cấp. Lễ sinh nhật của Long nhi, ‘cao cấp thương điếm’ ở Nguyên Thành rất được người chơi hoan nghênh. Nhất là hiệu y phục, được đông đảo phái nữ ưa chuộng. Kể từ sau dịp lễ đó, một quan niệm mới đã xuất hiện trong ‘Vương Mệnh’ : người có thân phận địa vị không thể sử dụng trang bị giống như người bình thường được, mà phải sử dụng cao cấp thương phẩm, gọi nôm na là hàng hiệu.
‘Cao cấp thương điếm’ ở Nguyên Thành, mà Nguyên Thành lại không được khai phóng, do đó người chơi không thể đến mua sắm được. Hiện tại nếu đồng ý mở cửa ‘cao cấp thương điếm’ thì có 2 phương án : hoặc là di dời các ‘cao cấp thương điếm’ đến An Phú Thành, hoặc là cho phép người chơi đến Nguyên Thành. Cả 2 phương án này đều có mặt lợi và mặt hại. Ở An Phú Thành người đông hỗn tạp, khó giữ an toàn, mà ‘cao cấp thương điếm’ lại toàn những hàng hóa có giá trị. Nguyên Thành là quốc đô, không thể tùy tiện cho người chơi đến đây được. Giang Phong suy nghĩ hồi lâu, rồi quyết định chọn phương án trung dung : mỗi tuần sẽ mở cửa Nguyên Thành 1 ngày vào thứ bảy, và cũng giống như dịp lễ sinh nhật của Long nhi, chỉ những người chơi có quan chức mới được đến đây.
Sau khi giải quyết xong công việc, Giang Phong chợt nhớ đến nhiệm vụ mà Giang sứ giao cho, liền quyết định đến Thần sơn một chuyến. Giang sứ yêu cầu Giang Phong tìm nội đan của thủy quái có từ 1 nghìn năm đạo hạnh trở lên. Trong lần giáng Thiên phạt xuống Ngân Châu Trấn (Ngô Việt quốc), Giang Phong có sát tử một hạ vị thần thuộc phe Hải tộc, và Giang Thạch Khê cũng không quên thu thập nội đan của nó. Thế là Giang Phong bế Long nhi, cùng đi đến Thần Sơn.
Thần Sơn. Linh hồ.
Linh hồ nằm ở phía hậu sơn, là chỗ tu luyện của Giang sứ, và cũng là cấm địa của Giang tộc. Có điều Giang Phong không phải là đối tượng bị cấm, bởi Giang Phong có Thiếu Quân Lâu ở trong đó. Giang Phong đến Linh hồ cũng giống như về nhà mình mà thôi.
Giang Phong xuất hiện ở bên bờ Linh hồ, không thấy Giang sứ đâu, liền dẫn Long nhi đi vào Thiếu Quân Lâu. Sau đó, Giang Phong ở đấy tu luyện, còn Long nhi thì chạy đi chơi. Linh hồ phong cảnh hữu tình, không gian thoáng mát, không khí thanh tân, điều kiện tự nhiên còn tốt hơn cả Văn Đức lĩnh địa ở thượng giới. Mỗi lần Giang Phong đến đây đều dành ra ít thời gian tu luyện, hy vọng sẽ có linh cảm, để ngộ ra Thiên thuật. Chỉ đáng tiếc chưa có lần nào thành công.
Sau vài canh giờ tu luyện không có kết quả gì, Giang Phong cũng không nản lòng, chỉ xem như bình thường, rời Thiếu Quân Lâu đi ra ngoài. Lúc này, Giang sứ đang nằm dài dưới một gốc liễu bên bờ hồ, còn Long nhi thì ngồi trên mai của Giang sứ. Cả hai nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Long nhi thỉnh thoảng lại cười khúc khích. Thấy Giang Phong đi ra, Long nhi hớn hở khoe :
- Phụ vương ơi. Ông rùa khen Long nhi thông minh nè, căn cơ tốt nữa nè, còn bảo rằng Long nhi sau này sẽ có nhiều thành tựu nữa.
Giang Phong mỉm cười, âu yếm xoa đầu Long nhi, nói :
- Long nhi của phụ vương đương nhiên thông minh rồi. Nếu không đâu thể nào giúp đỡ phụ vương được.
Giang sứ cười nói :
- Long nhi thật đáng yêu.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Long nhi tuy còn nhỏ, nhưng đã giúp ta được nhiều việc lắm đó.
Long nhi nói xen vào :
- Long nhi ngoan nữa nha, chăm học nữa nha.
Mọi người bật cười. Giang sứ vừa cười vừa hỏi :
- Cậu tu luyện có tiến triển gì không ?
Giang Phong lắc đầu nói :
- Không có chút nào hết ạ. Lần trước lĩnh ngộ được Thiên thuật là trong quá trình chiến đấu, bất ngờ lĩnh ngộ. Còn tu luyện không có chút tiến triển nào hết.
Giang sứ an ủi :
- Cậu cũng đừng thất vọng, đường tu đạo gian nan, nhưng nếu thành công thì đại lộ thênh thang trước mặt.
Giang Phong lấy ra viên nội đan thần giai Hải tộc, nói :
- Đại nhân hôm trước bảo ta tìm nội đan của thủy quái có từ 1 nghìn năm đạo hạnh trở lên. Vừa rồi ở Đông Hải có Ngư Tinh tự xưng Hải Thần, suất lĩnh Hải tộc kéo lên bờ gây rối nhân gian, lại còn xúi giục các tiểu quốc đánh lẫn nhau. Ta có chinh phạt nó, nhưng lại để nó chạy thoát, chỉ trừ được một tên thủ hạ của nó mà thôi.
Giang sứ gật gù nói :
- Việc đó ta có nghe nói. Chỉ là một trung vị thần nhỏ bé mà cũng dám tự xưng Hải Thần, ngông cuồng hết chỗ nói.
Nói xong, Giang sứ há to miệng, hút viên nội đan vào trong miệng. Giang Phong hiếu kỳ hỏi :
- Đại nhân dùng nội đan để làm gì thế ạ ?
Giang sứ nói :
- Nội đan có thể dùng để luyện chế thần dược, đơn giản nhất là luyện chế Thần lực kết tinh, còn ta dùng để luyện chế Thần nguyên.
Thấy Giang Phong ngơ ngác không hiểu, Giang sứ liền giải thích thêm :
- Thần lực kết tinh là dùng để bổ sung lượng Thần lực tiêu hao, không cần chờ tự nhiên hồi phục. Còn Thần nguyên là linh đan diệu dược để gia tăng đạo hạnh, gia tăng Thần lực trị.
Giang Phong giật mình. Đến giờ mới nghe nói đến linh dược dành cho thần giai sử dụng. Thần lực kết tinh tác dụng giống như lam dược, nhưng bổ sung thần lực chứ không phải bổ sung pháp lực. Còn Thần nguyên càng quý hơn, trực tiếp gia tăng Thần lực trị. Giang Phong ngập ngừng nói :
- Đại nhân có thể dạy cho ta phương pháp luyện chế hay không ?
Giang Phong lo sợ Giang sứ từ chối, nào ngờ Giang sứ vui vẻ gật đầu, bảo :
- Không vấn đề gì. Ta sẽ truyền cho cậu phương pháp luyện chế Thần lực kết tinh. Còn phương pháp luyện chế Thần nguyên, cần phải có trên 1 vạn năm đạo hạnh mới học được. Đợi khi nào cậu có đủ 1 vạn năm đạo hạnh đã.
Nói xong, Giang sứ liền mở to mắt ra. Từ đôi mắt của Giang sứ, 2 đạo thần quang chiếu ra, nhập vào giữa trán Giang Phong, và thế là Giang Phong học thêm được một kỹ năng mới.
Chiếu lệ, cứ cách vài ngày Giang Phong lại về Nguyên Thành một lần để kiểm tra công việc triều đình, đồng thời xem có việc gì quan trọng cần giải quyết hay không. Dù sao cũng là một nguồn thu đáng kể của Giang Phong, đâu thể bỏ mặc được.
Thời gian qua, Thần Thánh quốc cũng không xuất hiện vấn đề gì nghiêm trọng. Chỉ có mấy cuộc quấy nhiễu nhỏ, nghi ngờ là do tàn dư của ‘chúng thần đào vong’ gây ra, mà cũng không tạo ra hậu quả gì đáng kể. Các thành thị của Thần Thánh quốc chỉ có An Phú Thành, Phong Khê Thành, Hoài An Trấn, Kiến Uy Trấn là toàn diện khai phóng, Ôn Tuyền Trấn khai phóng một phần.
Quấy nhiễu ở An Phú Thành ? Nơi đây là thương nghiệp thành thị, kinh tế phát triển, phố thị cực kỳ phồn vinh, nếu quấy nhiễu thành công thì sẽ gây cho Thần Thánh quốc ít nhiều thiệt hại. Chính vì vậy nơi đây cũng là trọng điểm tập kích của đối phương. Chỉ đáng tiếc cho bọn họ, An Phú Thành cũng là nơi đặt Văn Tổ Thần Miếu và Tử Long Học Viện. Bao nhiêu vị Tôn sư ở đó, chẳng lẽ nhắm mắt làm ngơ để cho bọn họ muốn làm gì thì làm. Kết quả đối phương không những âm mưu bất thành mà còn tổn thất thảm trọng.
Quấy nhiễu ở Phong Khê Thành ? Cũng là một ý kiến hay, bởi đó là con đường giao thương huyết mạch giữa Thần Thánh quốc và Man địa. Sau khi quấy nhiễu ở An Phú Thành thất bại, đối phương đã chuyển mục tiêu sang đây. Chỉ đáng tiếc cho bọn họ, Phong Khê Thành tuy không có Văn Tổ Thần Miếu và Tử Long Học Viện, nhưng lại có Đam Mỹ Lâu, đại bản doanh của Tiểu Bạch Hồ - Phong Khê Thủ Hộ Thần. Tuy gần đây Tiểu Bạch Hồ bận đi tham gia Chúng Thần Nghị hội Chấp pháp giả, không có ở đấy, nhưng đại bản doanh có thủ hạ thân tín kiêm bảo kê trưởng là bán thần Dương Phụng Tiên trông coi, đương nhiên không thể để cho kẻ địch đến quấy phá việc làm ăn của Đam Mỹ Lâu được.
Hoài An Trấn không có gì đặc biệt cả, chỉ có vô số người chơi ở đó. Đến đấy gây sự chỉ tổ chuốc họa vào thân. Ôn Tuyền Trấn tuy không có nhiều người, nhưng đó lại là một khu nghỉ dưỡng, những người ở đấy toàn là có thân phận địa vị, không dễ động đến. Còn Kiến Uy Trấn thì khỏi phải nói. Đó là nơi đặt Thần điện của Hiền giả giáo hội, trước đây kéo cả đoàn thần giai nhân vật đến đấy tấn công mà còn không thành, đừng nói gì lúc này.
Tóm lại, mấy cuộc quấy nhiễu đó đối với Thần Thánh quốc chẳng có ảnh hưởng gì đáng kể. Do đó Giang Phong cũng không để tâm đến, chỉ dặn bọn Vương Nguyên soái chú ý thu thập thông tin về những kẻ gây sự, để khi cần có thể ra lệnh truy sát toàn thiên hạ.
Ngoài ra còn có yêu cầu của đông đảo người chơi, đặc biệt là phái nữ, hy vọng Thần Thánh quốc mở cửa ‘cao cấp thương điếm’ để mọi người có chỗ mua sắm những hàng hóa cao cấp. Lễ sinh nhật của Long nhi, ‘cao cấp thương điếm’ ở Nguyên Thành rất được người chơi hoan nghênh. Nhất là hiệu y phục, được đông đảo phái nữ ưa chuộng. Kể từ sau dịp lễ đó, một quan niệm mới đã xuất hiện trong ‘Vương Mệnh’ : người có thân phận địa vị không thể sử dụng trang bị giống như người bình thường được, mà phải sử dụng cao cấp thương phẩm, gọi nôm na là hàng hiệu.
‘Cao cấp thương điếm’ ở Nguyên Thành, mà Nguyên Thành lại không được khai phóng, do đó người chơi không thể đến mua sắm được. Hiện tại nếu đồng ý mở cửa ‘cao cấp thương điếm’ thì có 2 phương án : hoặc là di dời các ‘cao cấp thương điếm’ đến An Phú Thành, hoặc là cho phép người chơi đến Nguyên Thành. Cả 2 phương án này đều có mặt lợi và mặt hại. Ở An Phú Thành người đông hỗn tạp, khó giữ an toàn, mà ‘cao cấp thương điếm’ lại toàn những hàng hóa có giá trị. Nguyên Thành là quốc đô, không thể tùy tiện cho người chơi đến đây được. Giang Phong suy nghĩ hồi lâu, rồi quyết định chọn phương án trung dung : mỗi tuần sẽ mở cửa Nguyên Thành 1 ngày vào thứ bảy, và cũng giống như dịp lễ sinh nhật của Long nhi, chỉ những người chơi có quan chức mới được đến đây.
Sau khi giải quyết xong công việc, Giang Phong chợt nhớ đến nhiệm vụ mà Giang sứ giao cho, liền quyết định đến Thần sơn một chuyến. Giang sứ yêu cầu Giang Phong tìm nội đan của thủy quái có từ 1 nghìn năm đạo hạnh trở lên. Trong lần giáng Thiên phạt xuống Ngân Châu Trấn (Ngô Việt quốc), Giang Phong có sát tử một hạ vị thần thuộc phe Hải tộc, và Giang Thạch Khê cũng không quên thu thập nội đan của nó. Thế là Giang Phong bế Long nhi, cùng đi đến Thần Sơn.
Thần Sơn. Linh hồ.
Linh hồ nằm ở phía hậu sơn, là chỗ tu luyện của Giang sứ, và cũng là cấm địa của Giang tộc. Có điều Giang Phong không phải là đối tượng bị cấm, bởi Giang Phong có Thiếu Quân Lâu ở trong đó. Giang Phong đến Linh hồ cũng giống như về nhà mình mà thôi.
Giang Phong xuất hiện ở bên bờ Linh hồ, không thấy Giang sứ đâu, liền dẫn Long nhi đi vào Thiếu Quân Lâu. Sau đó, Giang Phong ở đấy tu luyện, còn Long nhi thì chạy đi chơi. Linh hồ phong cảnh hữu tình, không gian thoáng mát, không khí thanh tân, điều kiện tự nhiên còn tốt hơn cả Văn Đức lĩnh địa ở thượng giới. Mỗi lần Giang Phong đến đây đều dành ra ít thời gian tu luyện, hy vọng sẽ có linh cảm, để ngộ ra Thiên thuật. Chỉ đáng tiếc chưa có lần nào thành công.
Sau vài canh giờ tu luyện không có kết quả gì, Giang Phong cũng không nản lòng, chỉ xem như bình thường, rời Thiếu Quân Lâu đi ra ngoài. Lúc này, Giang sứ đang nằm dài dưới một gốc liễu bên bờ hồ, còn Long nhi thì ngồi trên mai của Giang sứ. Cả hai nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Long nhi thỉnh thoảng lại cười khúc khích. Thấy Giang Phong đi ra, Long nhi hớn hở khoe :
- Phụ vương ơi. Ông rùa khen Long nhi thông minh nè, căn cơ tốt nữa nè, còn bảo rằng Long nhi sau này sẽ có nhiều thành tựu nữa.
Giang Phong mỉm cười, âu yếm xoa đầu Long nhi, nói :
- Long nhi của phụ vương đương nhiên thông minh rồi. Nếu không đâu thể nào giúp đỡ phụ vương được.
Giang sứ cười nói :
- Long nhi thật đáng yêu.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Long nhi tuy còn nhỏ, nhưng đã giúp ta được nhiều việc lắm đó.
Long nhi nói xen vào :
- Long nhi ngoan nữa nha, chăm học nữa nha.
Mọi người bật cười. Giang sứ vừa cười vừa hỏi :
- Cậu tu luyện có tiến triển gì không ?
Giang Phong lắc đầu nói :
- Không có chút nào hết ạ. Lần trước lĩnh ngộ được Thiên thuật là trong quá trình chiến đấu, bất ngờ lĩnh ngộ. Còn tu luyện không có chút tiến triển nào hết.
Giang sứ an ủi :
- Cậu cũng đừng thất vọng, đường tu đạo gian nan, nhưng nếu thành công thì đại lộ thênh thang trước mặt.
Giang Phong lấy ra viên nội đan thần giai Hải tộc, nói :
- Đại nhân hôm trước bảo ta tìm nội đan của thủy quái có từ 1 nghìn năm đạo hạnh trở lên. Vừa rồi ở Đông Hải có Ngư Tinh tự xưng Hải Thần, suất lĩnh Hải tộc kéo lên bờ gây rối nhân gian, lại còn xúi giục các tiểu quốc đánh lẫn nhau. Ta có chinh phạt nó, nhưng lại để nó chạy thoát, chỉ trừ được một tên thủ hạ của nó mà thôi.
Giang sứ gật gù nói :
- Việc đó ta có nghe nói. Chỉ là một trung vị thần nhỏ bé mà cũng dám tự xưng Hải Thần, ngông cuồng hết chỗ nói.
Nói xong, Giang sứ há to miệng, hút viên nội đan vào trong miệng. Giang Phong hiếu kỳ hỏi :
- Đại nhân dùng nội đan để làm gì thế ạ ?
Giang sứ nói :
- Nội đan có thể dùng để luyện chế thần dược, đơn giản nhất là luyện chế Thần lực kết tinh, còn ta dùng để luyện chế Thần nguyên.
Thấy Giang Phong ngơ ngác không hiểu, Giang sứ liền giải thích thêm :
- Thần lực kết tinh là dùng để bổ sung lượng Thần lực tiêu hao, không cần chờ tự nhiên hồi phục. Còn Thần nguyên là linh đan diệu dược để gia tăng đạo hạnh, gia tăng Thần lực trị.
Giang Phong giật mình. Đến giờ mới nghe nói đến linh dược dành cho thần giai sử dụng. Thần lực kết tinh tác dụng giống như lam dược, nhưng bổ sung thần lực chứ không phải bổ sung pháp lực. Còn Thần nguyên càng quý hơn, trực tiếp gia tăng Thần lực trị. Giang Phong ngập ngừng nói :
- Đại nhân có thể dạy cho ta phương pháp luyện chế hay không ?
Giang Phong lo sợ Giang sứ từ chối, nào ngờ Giang sứ vui vẻ gật đầu, bảo :
- Không vấn đề gì. Ta sẽ truyền cho cậu phương pháp luyện chế Thần lực kết tinh. Còn phương pháp luyện chế Thần nguyên, cần phải có trên 1 vạn năm đạo hạnh mới học được. Đợi khi nào cậu có đủ 1 vạn năm đạo hạnh đã.
Nói xong, Giang sứ liền mở to mắt ra. Từ đôi mắt của Giang sứ, 2 đạo thần quang chiếu ra, nhập vào giữa trán Giang Phong, và thế là Giang Phong học thêm được một kỹ năng mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.