Chương 183: Lần đầu đến Linh Sơn
Giang Hoài Ngọc
24/09/2021
Sau khi nghe phó giám đốc Lý Minh báo cáo công việc xong, Giang Phong mở máy tính, lên diễn đàn, vào chuyên mục “Thiếu Quân đã nói …” của chuyên khu “Thiếu Quân ái mộ hội”, đăng lên thông tin :
“Điều kiện kiến quốc :
- Bắt buộc : là gia chủ; có Kiến Quốc Lệnh; có lãnh thổ đủ điều kiện, chính trị và tín phục độ trên 50.
- Không bắt buộc : xin phép tôn chủ quốc và được chấp thuận (nếu không được phép, sẽ bị xem là chiếm sơn xưng vương, là loạn tặc, bị triều đình cử binh chinh phạt).
Quy mô quốc gia :
- Diện tích từ 1 nghìn dặm vuông đến 1 vạn dặm vuông hoặc dân số từ 500 đến 5 nghìn thì xem là phụ dung quốc (tiểu hình quốc gia = tiểu quốc).
- Diện tích trên 1 vạn dặm vuông đến 100 vạn dặm vuông hoặc dân số trên 5 nghìn đến 50 vạn thì xem là chư hầu quốc (trung hình quốc gia).
- Diện tích trên 100 vạn dặm vuông hoặc dân số trên 50 vạn thì xem là vương quốc (đại hình quốc gia).
- Diện tích trên 400 vạn hoặc dân số trên 200 vạn thì xem là đế quốc.”
Cũng như mọi khi, mỗi lần Giang Phong đăng bài là chuyên mục lập tức nhiệt náo phi thường. Tuy Giang Phong rất ít viết bài (cực kỳ ít), nhưng mọi người đều nhất trí rằng mỗi bài viết của Giang Phong đều rất đúng lúc và cực kỳ có giá trị. Thậm chí, nhiều bang hội còn phái người chuyên môn theo dõi thông tin từ chuyên mục này, để có thể biết được thông tin sớm nhất. Và lần này, Giang Phong đặc biệt viết nhiều hơn, bởi thông tin đặc biệt quan trọng.
Xong đâu đấy, Giang Phong nghĩ đến số kim tệ vừa chuyển khoản, làm gì bây giờ, suy đi nghĩ lại một lúc, lại lên chuyên mục “Thiếu Quân đã nói …” đăng thêm một bài nữa :
“Có được chút thu hoạch. Quyết định hỗ trợ vốn cho những sinh viên mới tốt nghiệp đại học, có kế hoạch kinh doanh hợp lý. Ai có nhu cầu, mang theo kế hoạch chi tiết đến Công ty TNHH Giang thị, địa chỉ liên hệ : ……”
Dù sao thì Giang Phong cũng là người có ước mơ, có hoài bão nha. Giúp được người khác cũng là một niềm vui (có điều lợi người mà hại mình thì Giang Phong không làm, Giang Phong không phải là mẫu người ưa làm “từ thiện”, một trong những câu danh ngôn mà Giang Phong đặc biệt tâm đắc là : giúp đỡ người nghèo, nên đưa cho họ cần câu chứ không là con cá). Tiếp đó, Giang Phong lại dặn dò Lý Minh những việc sắp tới cần chú ý.
(Hình Linh Sơn)
Linh Sơn, một trong những thánh địa của Kinh tộc, nơi có Vạn Niên Cung cổ kính, với Bách Tuế Tôn sư được người thiên hạ kính ngưỡng, tôn xưng Đệ nhất hiền nhân.
Dưới chân núi, một tấm bia đá lớn, trên khắc 2 chữ lớn theo lối cổ tự : “Linh Sơn”, báo hiệu cho lữ khách biết rằng đã bước chân vào địa phận Linh Sơn.
Nếu đi dọc theo con đường lát đá dẫn đến chân núi, trước mắt sẽ hiện ra một dòng suối nhỏ nước trong vắt, uốn lượn quanh co. Một chiếc cầu đá xinh xinh bắc qua khe suối. Hai hàng dương liễu thẳng tắp, xung quanh hoa cỏ tốt tươi, tiếng chim ríu rít xen lẫn tiếng suối chảy róc rách, phong cảnh nên thơ ưu nhã khiến lữ khách cảm thấy sảng khoái như đi lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Trên đường, nhiều giang hồ hiệp khách đang rảo bước, có người lên núi, cũng có kẻ hạ sơn. Nhưng ai nấy đều biểu lộ sự thành kính khi đặt chân lên thánh địa (thật ra thì để chư vị tôn sư có thể tĩnh tâm tu luyện nên Vạn Niên Cung nghiêm cấm gây sự ồn ào nhiệt náo).
Giữa không gian yên tĩnh, một giọng ngâm trầm ấm theo gió thoảng qua :
“Năm tháng đời hối hả
Gió mây vờn cỏ hoa
Vạn Niên Cung tiên cảnh
Còn được mấy lần qua.
Suối trong liễu biếc lượn quanh co
Hàn thực làn đông tuyết nhạt nhòa
Linh Sơn buổi sớm truyền hơi lạnh
Tự quán đền đài thấp thoáng xa.”
Giọng ngâm trầm ấm êm tai, khiến người nghe càng thêm hảo cảm. Ai nấy hiếu kỳ dáo dác nhìn quanh. Hôm nay, dưới chân Linh Sơn xuất hiện một viễn khách đặc biệt, tuổi vẫn còn trẻ, nhưng phong thái tôn quý tuyệt luân. Thanh niên nhân đầu giắt bạch ngọc quan, thân vận bạch ti pháp bào, chân mang bạch ngọc hài, lưng thắt bạch ngọc yêu đái có nạm minh châu, tay cầm tinh kim quyền trượng, toàn thân một màu tuyết bạch thánh khiết, hợp với dung mạo tuấn tú, phong độ tiêu sái, khiến người đối diện tự nhiên sinh lòng ngưỡng mộ (đương nhiên, mị lực 9 điểm kia mà).
(Hình Giang Phong)
Người đó không ai khác chính là Giang Phong. Do thân phận đặc thù, Giang Phong không cần tuân theo nhiều quy củ như những người chơi khác, ung dung nhàn nhã vừa đi vừa thưởng ngoạn cảnh sắc hai bên đường, đôi lúc hứng khởi còn ngâm nga mấy vần tuyệt tác.
(Hình đường lên Vạn Niên Cung)
Vượt qua sơn môn, đặt chân lên sơn đạo xây bằng đá tảng, quanh co trên sườn núi, Giang Phong không khỏi trầm trồ trước khung cảnh kỳ vĩ của nơi này.
Lên đến lưng chừng núi, Giang Phong chợt nghe có giọng oanh vàng thoảng đến bên tai :
- Vị đại ca này, cho tiểu muội hỏi thăm chút được không ?
Giang Phong ngạc nhiên, nhìn về phía tiếng nói. Một thiếu nữ tuổi vừa đôi chín (dung mạo có vẻ như thế, tuổi thực không rõ nha), xinh đẹp tươi tắn như đóa hải đường, vẻ mặt vẫn còn vương chút nét ngây thơ hồn nhiên (!!!), từ khu rừng bên sơn đạo bước ra, giọng oanh thánh thót :
(Hình thiếu nữ)
- Đại ca có phải đến học thêm kỹ năng mới không ?
Giang Phong mỉm cười hỏi :
- Phải thì sao ? Mà không phải thì sao ?
Thiếu nữ nhoẻn miệng cười tươi như hoa, nói với giọng nũng nịu :
- Đại ca chỉ khéo nói đùa. Có ai đến đây mà không để học thêm kỹ năng đâu.
Giang Phong chỉ khẽ mỉm cười, chờ thiếu nữ nói đến chính đề. Quả nhiên, không thấy Giang Phong có phản ứng gì đặc biệt (thế nào mới gọi là phản ứng đặc biệt nhỉ ?), thiếu nữ liền nói thêm :
- Tiểu muội biết một chỗ cho học thêm kỹ năng miễn phí, mà ở đó cũng có rất nhiều mỹ nữ. Đại ca có hứng thú hay không ? Tiểu muội sẽ giới thiệu cho ?
Giang Phong ngạc nhiên. Giờ có “dịch vụ” này nữa cơ à ? Truyền dạy kỹ năng mà còn có quảng cáo khuyến mãi nữa. Đã miễn phí mà còn có mỹ nữ làm bạn, diễm phúc tề thiên a. Từ lúc nào mà kỹ năng chẳng còn chút giá trị như vậy ? Có vấn đề gì chăng ?
Giữa lúc đó, từ phía xa có tiếng quát lớn :
- Yêu nghiệt lại giở trò. Lần này ngươi đừng mong chạy thoát. Mau chịu trói đi thôi.
Từ trên sơn đạo có hai đạo nhân trung niên vác kiếm chạy đến, sắc diện hầm hầm, miệng quát tháo nhưng chân không dừng bước, tốc độ cực nhanh. Thiếu nữ cả kinh, xoay mình bỏ chạy, nhưng vẫn không quên nói vọng lại :
- Đại ca. Khi rảnh nhớ liên hệ tiểu muội. Tiểu muội gọi là …
Đến đây, thanh âm từ xa văng vẳng theo gió, hòa lẫn với những tiếng quát tháo của các đạo nhân, Giang Phong không nghe rõ. Nhưng Giang Phong vốn tính bình đạm, cũng không cảm thấy đáng tiếc.
Lên gần đến đỉnh núi, một tấm bia đá lớn chạm khắc tám chữ : “Hoàng Việt chủ đạo, trường tại vạn niên”, khiến Giang Phong không khỏi trầm trồ. Không những bút lực hùng hậu, nét chữ đều đặn chân phương mà cũng không kém phần siêu thoát, chứng tỏ bút pháp danh gia.
Giang Phong vừa đến gần, một lão đạo dẫn theo hơn chục đệ tử đang vội vã đi xuống. Nhìn thấy Giang Phong, lão chắp tay hành lễ, nói :
- Thần sư đại giá quang lâm. Bản cung không biết sớm để xuống núi nghênh đón, thật là thất lễ quá. Ta là Đông Hoa Chân Quân, Trị nhật tri khách chưởng sự, xin bái kiến Thần sư.
Đông Hoa Chân Quân và Tây Hoa Chân Quân là chủ trì của Đông Hoa Điện và Tây Hoa Điện tọa lạc hai bên cửa cung, luân phiên làm Trị nhật tri khách chưởng sự, tức chưởng quản việc đón khách trong ngày. Chúng đệ tử cũng cung kính cúi người hành lễ. Giang Phong chắp tay đáp lễ, mỉm cười nói :
- Không dám. Chân quân khách sáo quá rồi. Ta đến đây tìm Đại tôn sư bàn chút việc.
Lão đạo tươi cười nói :
- Vâng. Chưởng giáo đang ở Thành Đức Điện, thỉnh Thần sư thượng sơn.
Giang Phong cùng bọn họ lên núi. Vạn Niên Cung địa vực rộng lớn, chiếm hết cả đỉnh núi, kiến trúc hùng vĩ nguy nga nhưng không kém phần thanh nhã thoát tục. Cửa cung hướng về phía bắc. Hai bên cửa cung là Đông Hoa Điện và Tây Hoa Điện, nơi tiếp đón khách nhân. Khách đến Vạn Niên Cung sẽ được mời đến đó trước, chờ thông báo với chưởng giáo. Nhưng Giang Phong là trường hợp đặc thù, được mời đến thẳng Thành Đức Điện. Là Thần sư, Thái cổ chư thần đại ngôn nhân, Giang Phong có địa vị tôn quý không kém Bách Tuế Tôn sư, lãnh tụ tinh thần của Kinh tộc.
(Hình Vạn Niên Cung)
Qua khỏi cửa cung là đến một hoa viên lớn, chính giữa có một hồ nước với hoa sen và non bộ. Sau hoa viên là đến Thành Đức Điện, chỗ ở của chưởng giáo Vạn Niên Cung, Bách Tuế Tôn sư. Đông Hoa Chân Quân mời Giang Phong vào trong, rồi đứng bên ngoài thay chưởng giáo tiếp nhận đệ tử nhập môn. Bình thường đó là việc do Bách Tuế Tôn sư làm, nhưng giờ bận rồi, lão phải thay thế.
(Hình Thành Đức Điện)
Giang Phong bước vào Thành Đức Điện. Bách Tuế Tôn sư tươi cười nghênh đón, nói :
- Sáng sớm hôm nay nghe có chim khách hót, lão biết ngay là sắp có quý khách quang lâm. Không biết ngọn gió nào đưa Thần sư đến đây thế nhỉ ?
(Hình Bách Tuế Tôn sư)
Giang Phong mỉm cười đáp lễ, nói :
- Có chút việc quân quốc trọng sự, ta muốn bàn riêng với Đại Tôn sư. Sự việc quan hệ trọng đại. Ta thấy chỉ có thể bàn bạc với Đại Tôn sư mà thôi
Bách Tuế Tôn sư ngạc nhiên, mời Giang Phong đi vào mật thất nghị sự.
“Điều kiện kiến quốc :
- Bắt buộc : là gia chủ; có Kiến Quốc Lệnh; có lãnh thổ đủ điều kiện, chính trị và tín phục độ trên 50.
- Không bắt buộc : xin phép tôn chủ quốc và được chấp thuận (nếu không được phép, sẽ bị xem là chiếm sơn xưng vương, là loạn tặc, bị triều đình cử binh chinh phạt).
Quy mô quốc gia :
- Diện tích từ 1 nghìn dặm vuông đến 1 vạn dặm vuông hoặc dân số từ 500 đến 5 nghìn thì xem là phụ dung quốc (tiểu hình quốc gia = tiểu quốc).
- Diện tích trên 1 vạn dặm vuông đến 100 vạn dặm vuông hoặc dân số trên 5 nghìn đến 50 vạn thì xem là chư hầu quốc (trung hình quốc gia).
- Diện tích trên 100 vạn dặm vuông hoặc dân số trên 50 vạn thì xem là vương quốc (đại hình quốc gia).
- Diện tích trên 400 vạn hoặc dân số trên 200 vạn thì xem là đế quốc.”
Cũng như mọi khi, mỗi lần Giang Phong đăng bài là chuyên mục lập tức nhiệt náo phi thường. Tuy Giang Phong rất ít viết bài (cực kỳ ít), nhưng mọi người đều nhất trí rằng mỗi bài viết của Giang Phong đều rất đúng lúc và cực kỳ có giá trị. Thậm chí, nhiều bang hội còn phái người chuyên môn theo dõi thông tin từ chuyên mục này, để có thể biết được thông tin sớm nhất. Và lần này, Giang Phong đặc biệt viết nhiều hơn, bởi thông tin đặc biệt quan trọng.
Xong đâu đấy, Giang Phong nghĩ đến số kim tệ vừa chuyển khoản, làm gì bây giờ, suy đi nghĩ lại một lúc, lại lên chuyên mục “Thiếu Quân đã nói …” đăng thêm một bài nữa :
“Có được chút thu hoạch. Quyết định hỗ trợ vốn cho những sinh viên mới tốt nghiệp đại học, có kế hoạch kinh doanh hợp lý. Ai có nhu cầu, mang theo kế hoạch chi tiết đến Công ty TNHH Giang thị, địa chỉ liên hệ : ……”
Dù sao thì Giang Phong cũng là người có ước mơ, có hoài bão nha. Giúp được người khác cũng là một niềm vui (có điều lợi người mà hại mình thì Giang Phong không làm, Giang Phong không phải là mẫu người ưa làm “từ thiện”, một trong những câu danh ngôn mà Giang Phong đặc biệt tâm đắc là : giúp đỡ người nghèo, nên đưa cho họ cần câu chứ không là con cá). Tiếp đó, Giang Phong lại dặn dò Lý Minh những việc sắp tới cần chú ý.
(Hình Linh Sơn)
Linh Sơn, một trong những thánh địa của Kinh tộc, nơi có Vạn Niên Cung cổ kính, với Bách Tuế Tôn sư được người thiên hạ kính ngưỡng, tôn xưng Đệ nhất hiền nhân.
Dưới chân núi, một tấm bia đá lớn, trên khắc 2 chữ lớn theo lối cổ tự : “Linh Sơn”, báo hiệu cho lữ khách biết rằng đã bước chân vào địa phận Linh Sơn.
Nếu đi dọc theo con đường lát đá dẫn đến chân núi, trước mắt sẽ hiện ra một dòng suối nhỏ nước trong vắt, uốn lượn quanh co. Một chiếc cầu đá xinh xinh bắc qua khe suối. Hai hàng dương liễu thẳng tắp, xung quanh hoa cỏ tốt tươi, tiếng chim ríu rít xen lẫn tiếng suối chảy róc rách, phong cảnh nên thơ ưu nhã khiến lữ khách cảm thấy sảng khoái như đi lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Trên đường, nhiều giang hồ hiệp khách đang rảo bước, có người lên núi, cũng có kẻ hạ sơn. Nhưng ai nấy đều biểu lộ sự thành kính khi đặt chân lên thánh địa (thật ra thì để chư vị tôn sư có thể tĩnh tâm tu luyện nên Vạn Niên Cung nghiêm cấm gây sự ồn ào nhiệt náo).
Giữa không gian yên tĩnh, một giọng ngâm trầm ấm theo gió thoảng qua :
“Năm tháng đời hối hả
Gió mây vờn cỏ hoa
Vạn Niên Cung tiên cảnh
Còn được mấy lần qua.
Suối trong liễu biếc lượn quanh co
Hàn thực làn đông tuyết nhạt nhòa
Linh Sơn buổi sớm truyền hơi lạnh
Tự quán đền đài thấp thoáng xa.”
Giọng ngâm trầm ấm êm tai, khiến người nghe càng thêm hảo cảm. Ai nấy hiếu kỳ dáo dác nhìn quanh. Hôm nay, dưới chân Linh Sơn xuất hiện một viễn khách đặc biệt, tuổi vẫn còn trẻ, nhưng phong thái tôn quý tuyệt luân. Thanh niên nhân đầu giắt bạch ngọc quan, thân vận bạch ti pháp bào, chân mang bạch ngọc hài, lưng thắt bạch ngọc yêu đái có nạm minh châu, tay cầm tinh kim quyền trượng, toàn thân một màu tuyết bạch thánh khiết, hợp với dung mạo tuấn tú, phong độ tiêu sái, khiến người đối diện tự nhiên sinh lòng ngưỡng mộ (đương nhiên, mị lực 9 điểm kia mà).
(Hình Giang Phong)
Người đó không ai khác chính là Giang Phong. Do thân phận đặc thù, Giang Phong không cần tuân theo nhiều quy củ như những người chơi khác, ung dung nhàn nhã vừa đi vừa thưởng ngoạn cảnh sắc hai bên đường, đôi lúc hứng khởi còn ngâm nga mấy vần tuyệt tác.
(Hình đường lên Vạn Niên Cung)
Vượt qua sơn môn, đặt chân lên sơn đạo xây bằng đá tảng, quanh co trên sườn núi, Giang Phong không khỏi trầm trồ trước khung cảnh kỳ vĩ của nơi này.
Lên đến lưng chừng núi, Giang Phong chợt nghe có giọng oanh vàng thoảng đến bên tai :
- Vị đại ca này, cho tiểu muội hỏi thăm chút được không ?
Giang Phong ngạc nhiên, nhìn về phía tiếng nói. Một thiếu nữ tuổi vừa đôi chín (dung mạo có vẻ như thế, tuổi thực không rõ nha), xinh đẹp tươi tắn như đóa hải đường, vẻ mặt vẫn còn vương chút nét ngây thơ hồn nhiên (!!!), từ khu rừng bên sơn đạo bước ra, giọng oanh thánh thót :
(Hình thiếu nữ)
- Đại ca có phải đến học thêm kỹ năng mới không ?
Giang Phong mỉm cười hỏi :
- Phải thì sao ? Mà không phải thì sao ?
Thiếu nữ nhoẻn miệng cười tươi như hoa, nói với giọng nũng nịu :
- Đại ca chỉ khéo nói đùa. Có ai đến đây mà không để học thêm kỹ năng đâu.
Giang Phong chỉ khẽ mỉm cười, chờ thiếu nữ nói đến chính đề. Quả nhiên, không thấy Giang Phong có phản ứng gì đặc biệt (thế nào mới gọi là phản ứng đặc biệt nhỉ ?), thiếu nữ liền nói thêm :
- Tiểu muội biết một chỗ cho học thêm kỹ năng miễn phí, mà ở đó cũng có rất nhiều mỹ nữ. Đại ca có hứng thú hay không ? Tiểu muội sẽ giới thiệu cho ?
Giang Phong ngạc nhiên. Giờ có “dịch vụ” này nữa cơ à ? Truyền dạy kỹ năng mà còn có quảng cáo khuyến mãi nữa. Đã miễn phí mà còn có mỹ nữ làm bạn, diễm phúc tề thiên a. Từ lúc nào mà kỹ năng chẳng còn chút giá trị như vậy ? Có vấn đề gì chăng ?
Giữa lúc đó, từ phía xa có tiếng quát lớn :
- Yêu nghiệt lại giở trò. Lần này ngươi đừng mong chạy thoát. Mau chịu trói đi thôi.
Từ trên sơn đạo có hai đạo nhân trung niên vác kiếm chạy đến, sắc diện hầm hầm, miệng quát tháo nhưng chân không dừng bước, tốc độ cực nhanh. Thiếu nữ cả kinh, xoay mình bỏ chạy, nhưng vẫn không quên nói vọng lại :
- Đại ca. Khi rảnh nhớ liên hệ tiểu muội. Tiểu muội gọi là …
Đến đây, thanh âm từ xa văng vẳng theo gió, hòa lẫn với những tiếng quát tháo của các đạo nhân, Giang Phong không nghe rõ. Nhưng Giang Phong vốn tính bình đạm, cũng không cảm thấy đáng tiếc.
Lên gần đến đỉnh núi, một tấm bia đá lớn chạm khắc tám chữ : “Hoàng Việt chủ đạo, trường tại vạn niên”, khiến Giang Phong không khỏi trầm trồ. Không những bút lực hùng hậu, nét chữ đều đặn chân phương mà cũng không kém phần siêu thoát, chứng tỏ bút pháp danh gia.
Giang Phong vừa đến gần, một lão đạo dẫn theo hơn chục đệ tử đang vội vã đi xuống. Nhìn thấy Giang Phong, lão chắp tay hành lễ, nói :
- Thần sư đại giá quang lâm. Bản cung không biết sớm để xuống núi nghênh đón, thật là thất lễ quá. Ta là Đông Hoa Chân Quân, Trị nhật tri khách chưởng sự, xin bái kiến Thần sư.
Đông Hoa Chân Quân và Tây Hoa Chân Quân là chủ trì của Đông Hoa Điện và Tây Hoa Điện tọa lạc hai bên cửa cung, luân phiên làm Trị nhật tri khách chưởng sự, tức chưởng quản việc đón khách trong ngày. Chúng đệ tử cũng cung kính cúi người hành lễ. Giang Phong chắp tay đáp lễ, mỉm cười nói :
- Không dám. Chân quân khách sáo quá rồi. Ta đến đây tìm Đại tôn sư bàn chút việc.
Lão đạo tươi cười nói :
- Vâng. Chưởng giáo đang ở Thành Đức Điện, thỉnh Thần sư thượng sơn.
Giang Phong cùng bọn họ lên núi. Vạn Niên Cung địa vực rộng lớn, chiếm hết cả đỉnh núi, kiến trúc hùng vĩ nguy nga nhưng không kém phần thanh nhã thoát tục. Cửa cung hướng về phía bắc. Hai bên cửa cung là Đông Hoa Điện và Tây Hoa Điện, nơi tiếp đón khách nhân. Khách đến Vạn Niên Cung sẽ được mời đến đó trước, chờ thông báo với chưởng giáo. Nhưng Giang Phong là trường hợp đặc thù, được mời đến thẳng Thành Đức Điện. Là Thần sư, Thái cổ chư thần đại ngôn nhân, Giang Phong có địa vị tôn quý không kém Bách Tuế Tôn sư, lãnh tụ tinh thần của Kinh tộc.
(Hình Vạn Niên Cung)
Qua khỏi cửa cung là đến một hoa viên lớn, chính giữa có một hồ nước với hoa sen và non bộ. Sau hoa viên là đến Thành Đức Điện, chỗ ở của chưởng giáo Vạn Niên Cung, Bách Tuế Tôn sư. Đông Hoa Chân Quân mời Giang Phong vào trong, rồi đứng bên ngoài thay chưởng giáo tiếp nhận đệ tử nhập môn. Bình thường đó là việc do Bách Tuế Tôn sư làm, nhưng giờ bận rồi, lão phải thay thế.
(Hình Thành Đức Điện)
Giang Phong bước vào Thành Đức Điện. Bách Tuế Tôn sư tươi cười nghênh đón, nói :
- Sáng sớm hôm nay nghe có chim khách hót, lão biết ngay là sắp có quý khách quang lâm. Không biết ngọn gió nào đưa Thần sư đến đây thế nhỉ ?
(Hình Bách Tuế Tôn sư)
Giang Phong mỉm cười đáp lễ, nói :
- Có chút việc quân quốc trọng sự, ta muốn bàn riêng với Đại Tôn sư. Sự việc quan hệ trọng đại. Ta thấy chỉ có thể bàn bạc với Đại Tôn sư mà thôi
Bách Tuế Tôn sư ngạc nhiên, mời Giang Phong đi vào mật thất nghị sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.