Vương Mệnh

Chương 190: Tiểu Lam Nhi

Giang Hoài Ngọc

24/09/2021

Sau khi cậu bé đã rửa tay rửa mặt xong, Thiên Lang bảo cậu bé ngồi xuống bên cạnh, đoạn mỉm cười dịu dàng hỏi :

- Bé tên gì nào ?

Ngồi bên cạnh Thiên Lang, cảm nhận được sự quan tâm yêu mến, cậu bé chợt sinh lòng thân cận. Cậu bé vui vẻ tựa vào người Thiên Lang, đáp :

- Lam nhi tên là Minh Ngọc Lam, mọi người vẫn gọi là Lam nhi. Thúc thúc. Lam nhi rửa tay rửa mặt xong rồi này.

Vừa nói cậu bé vừa giơ hai bàn tay nhỏ bé trắng trẻo ra. Thiên Lang khẽ mỉm cười, lấy ra mấy phần thức ăn bày trước mặt Lam nhi, rồi hỏi :

- Được rồi. Lam nhi thích ăn món nào đây. Cơm chiên tôm bách thảo, gà nướng ngũ vị, đùi thỏ quay, cá hồi nấu sữa, hay cá chép chiên xù.

Lúc Thiên Lang mua thức ăn, quán ăn chỉ bán có mấy món đó, Thiên Lang đều mua đủ hết, để dành đổi món. Trong trò chơi, thức ăn có hạn dùng bảy ngày, và không sợ bị mất phẩm chất, chỉ cần còn hạn dùng là vẫn ngon như mới nấu (cũng là một đoạn số liệu như nhau mà).

Bạch Tú Châu nghe Thiên Lang kể một hơi các món ăn, trừng mắt nhìn Thiên Lang, có ý trách khi nãy sao không cho nàng ta chọn lựa. Thiên Lang chỉ mỉm cười giả vờ không thấy. Lam nhi nhìn qua nhìn lại các món ăn, rồi nói :

- Lam nhi thích ăn cá nấu sữa.

Thiên Lang đưa phần ăn cá hồi nấu sữa cho cậu bé, rồi cất các phần còn lại. Ngoài ra còn đưa thêm cho cậu bé một ly nước trái cây. Lam nhi hoan hỉ nhận lấy, nói :

- Cám ơn thúc thúc.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Trong lúc vui chuyện, Thiên Lang hỏi dò Lam nhi vì sao bỏ đi chơi cả ngày không về thì được cậu bé cho biết vì giận ông nội mải lo công việc, không chịu dẫn cậu bé xuống trấn thành chơi, nên cậu bé mới bỏ đi chơi một mình. Hóa ra vì thế mà Minh đạo sư đã bực bội khi Thiên Lang đến xin nhận nhiệm vụ. Cậu bé còn cho biết khi đến hậu sơn chơi thì làm quen với Kim Mao Hầu, và được nó dẫn vào Linh Hầu Cốc chơi. Ở đây cây trái trĩu cành, hoa thơm cỏ lạ đủ cả, cậu bé chơi mệt thì hái trái ăn, khát thì uống nước suối, không phải lo bị đói.

Nghĩ đến việc cậu bé không có ai chơi cùng, ông nội thì mải lo công việc, không có thời gian chăm sóc, Thiên Lang thấy thương lắm, ôm cậu bé vào lòng an ủi :

- Lam nhi ngoan. Nếu ông nội của Lam nhi cho phép, thúc thúc sẽ dẫn Lam nhi xuống trấn thành chơi.

Cậu bé nghe nói đổi buồn làm vui, hoan hỉ nói :

- Thúc thúc hứa rồi đó nha. Để Lam nhi về xin phép ông nội. Ông nội mà không cho phép thì Lam nhi giận không chơi với ông nội luôn.

Thiên Lang bật cười, xoa đầu Lam nhi nói :

- Lam nhi ngoan. Ông nội sẽ cho phép mà.

Tâm tình vui vẻ, mọi người ăn uống càng thấy ngon miệng hơn. Xong đâu đấy, bọn Thiên Lang dẫn theo Lam nhi rời Linh Hầu Cốc.

Ra đến cửa cốc, Kim Mao Hầu đột nhiên chặn bọn Thiên Lang lại, rồi vừa khọt khẹt luôn miệng vừa giơ bình rượu trong tay lên huơ huơ trước mặt Thiên Lang. Thấy nó giở lại trò cũ, Thiên Lang mỉm cười hỏi :



- Ngươi muốn ta mua thêm rượu cho ngươi ?

Kim Mao Hầu khọt khẹt gật đầu. Thiên Lang cười hỏi :

- Ngươi muốn mua mấy bình nè ?

Kim Mao Hầu gãi gãi đầu ra chiều suy nghĩ, rồi giơ cả hai bàn tay ra. Thiên Lang gật đầu nói :

- Mười bình chứ gì ? Được rồi. Khi xuống trấn thành ta sẽ mua cho ngươi.

Kim Mao Hầu hoan hỉ khọt khẹt liên hồi. Thiên Lang mỉm cười vỗ vai nó, đoạn dẫn Bạch Tú Châu và Lam nhi trở về Vạn Niên Cung. Đến cửa cung, vì Bạch Tú Châu không phải là đệ tử của Vạn Niên Cung, thân phận lại mẫn cảm, nên đành đứng bên ngoài chờ Thiên Lang đưa Lam nhi về chỗ Minh đạo sư.

Về đến Ninh Thần Điện, Lam nhi lập tức chạy nhanh vào trong, rối rít gọi :

- Ông nội ơi. Lam nhi về rồi nè. Ông nội ơi.

Thiên Lang bước nhanh vào trong, nhìn thấy Minh đạo sư đang ôm lấy Lam nhi, âu yếm xoa đầu hỏi han, tâm tình đang rất vui vẻ. Lam nhi cũng rất vui, liên thanh nói :

- Lam nhi làm quen với Linh Hầu nha, rồi được Linh Hầu dẫn đến Linh Hầu Cốc chơi nữa nha. Ở đó có nhiều trái cây ngon lắm nha. Rồi sau thúc thúc đến đón Lam nhi về đây đó nha. Thúc thúc còn cho Lam nhi ăn cá nấu sữa nữa. Ngon lắm nha.

Minh đạo sư thấy Lam nhi vui vẻ, lòng rất hứng khởi, thấy Thiên Lang đi vào, cung kính đứng chờ một bên, Lam nhi lại nói chuyện với Thiên Lang, thái độ rất thân thiết. Lão vì yêu quý cháu nội bảo bối, nên càng nhìn càng thấy Thiên Lang thuận mắt, đột nhiên nói :

- Ngươi không những thông phép tắc, hiểu lễ nghĩa, mà còn tư chất thông minh, phong thái quý hiển, ôn nhu văn nhã, tuấn tú tiêu sái, thật giống với ta năm xưa. Ngươi có muốn làm đệ tử của ta không ?

Lời nói của lão cùng hệ thống thông báo khiến Thiên Lang không khỏi kinh hãi :

- Đinh. Chúc mừng Thiên Lang được Minh đạo sư xem trọng, muốn nhận làm đệ tử. Xin hỏi có chấp nhận hay không ?

- Chấp nhận.

Đương nhiên là phải chấp nhận, cơ hội hiếm có như thế đâu phải dễ dàng gặp được. Hóa ra lần này Thiên Lang đi tìm Lam nhi có thể xem là đặc thù nhiệm vụ a. Nếu hoàn mỹ hoàn thành, được Lam nhi yêu mến thì tưởng lệ là được Minh đạo sư nhận làm đệ tử. Minh đạo sư thuộc đời thứ hai của Vạn Niên Cung, thành ra Thiên Lang đương nhiên trở thành đệ tử đời thứ ba, ngang hàng với các đạo sư hàng chứ Hư, xem ra địa vị cao cả a (còn là sư thúc của gã Tiểu Bát Giới nữa mà). Các vị sư huynh của Thiên Lang đều bốn, năm mươi tuổi cả, có thể Thiên Lang là đệ tử nhỏ tuổi nhất của đời thứ ba.

Nhiệm vụ lần này muốn hoàn thành thì không khó, nhưng để có thể hoàn mỹ hoàn thành thì không dễ dàng chút nào. Muốn được Lam nhi yêu mến thì phải có lòng yêu quý trẻ con, biết an ủi cưng chiều Lam nhi như Thiên Lang đã làm. Hơn nữa còn phải chịu tốn tiền. Minh đạo sư sống xa hoa như thế, đệ tử của lão không thể là kẻ ít tiền hay keo kiệt được.

Nói thì dài dòng, nhưng Thiên Lang chỉ thoáng sửng sốt, rồi lập tức cúi người cung kính nói :

- Đệ tử Thiên Lang xin bái kiến sư phụ.

Minh đạo sư vuốt râu mỉm cười, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên Lam nhi hớn hở vỗ tay nói :

- Hay quá. Thúc thúc trở thành đệ tử của ông nội. Sau này Lam nhi có thể gần gũi thúc thúc rồi.



Cháu nội bảo bối vui vẻ thì Minh đạo sư càng vui hơn. Lão xoa đầu Lam nhi âu yếm nói :

- Lam nhi ngoan. Sau này có đi chơi ở đâu thì nhớ nói cho ông nội biết nhé. Đừng để ông nội phải lo lắng.

Lam nhi xụ mặt phụng phịu :

- Ai bảo ông nội không chịu dẫn Lam nhi xuống trấn thành chơi. Ở trên núi mãi buồn quá hà.

Lam nhi không hổ là cháu nội của Minh đạo sư, tính ưa nhiệt náo, không thể sống được cuộc sống yên tĩnh thanh đạm của kẻ tu hành. Nói đến đó, Lam nhi chợt nhớ ra, vừa vuốt râu ông nội vừa nũng nịu nói :

- Ông nội. Thúc thúc hứa nếu được ông nội cho phép thì sẽ dẫn Lam nhi xuống trấn thành chơi. Ông nội cho Lam nhi đi chơi với thúc thúc nhé.

Minh đạo sư nghe cháu nội bảo bối nói vậy, trầm tư suy nghĩ. Lam nhi giận dỗi nói :

- Ư ư. Ông nội không cho Lam nhi đi chơi. Ông nội không thương Lam nhi. Ư ư …

Minh đạo sư vội dỗ dành :

- Không phải. Không phải ông nội không cho Lam nhi đi chơi. Mà vì ông nội đang tính xem có thể thu xếp công việc để cùng đi chơi với Lam nhi được không đó mà.

Lam nhi đổi buồn làm vui, vỗ tay hoan hô :

- A. Ông nội dẫn Lam nhi đi chơi. Hay quá. Vui quá.

Thiên Lang nghe Minh đạo sư nói vậy, liền góp lời :

- Sư phụ. Hôm nay đúng ra đệ tử đến gặp chưởng giáo sư tôn nhận nhiệm vụ, nhưng vì chưởng giáo sư tôn bận việc, đệ tử chỉ gặp được Đông Hoa sư bá. Sư phụ bận việc, có thể phái vị sư huynh nào đó thay thế cũng được mà.

Minh đạo sư gật đầu khen phải, gọi lớn :

- Thừa Hư.

Một đạo nhân trung niên ứng tiếng đi vào, cung kính chờ lệnh. Minh đạo sư nói :

- Ta bận chút việc. Ngươi hãy thay ta giải quyết công việc ở bản điện.

Thừa Hư đạo nhân cung kính vâng dạ. Công việc ở Ninh Thần Điện chủ yếu là trao nhiệm vụ 30 cấp cho người chơi là đệ tử Vạn Niên Cung. Nhiệm vụ hệ thống đã có sẵn, nên công việc cũng chẳng khó khăn gì.

Sau đó, Minh đạo sư cùng Thiên Lang dẫn Lam nhi xuống Linh Sơn trấn chơi. Có lẽ đã lâu lắm rồi mới lại được ông nội dẫn đi chơi, cậu bé vô cùng phấn khởi, nói cười luôn miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook